Có vẻ như Mary-san đang suy nghĩ về chuyện này.
「Nói thế này tuy có hơi thất lễ, nhưng Koutarou ấy, vốn đã chẳng có năng lực làm nhân vật chính rồi. Không chỉ thiếu tư cách để đưa đẩy câu chuyện, cậu còn chẳng có đủ 『sức mạnh』 để tạo nên story nữa là」
......Chẳng cần ai nói tôi vẫn biết điều đó.
Bởi nhân vật mang tên Nakayama Koutarou vốn từ đầu đã không được thiết lập gì rồi.
「Nhưng dù vậy, được nữ chính Shiho yêu đã nâng phẩm cách của cậu lên chiếc ghế nhân vật chính. Ở vị trí không tương xứng, Koutarou sau khi đạt được những hạnh phúc và bất hạnh quá tầm đã điên cuồng chống lại sự phi lý...... và kết quả sau cùng chính là hiện tại này đây」
Câu chuyện của Ryuuzaki Ryouma đã kết thúc.
À không, nói cho chính xác...... thì chính sự tồn tại của tôi đã phá hủy câu chuyện romcom harem của cậu ta.
Câu chuyện của người đã mất đi nữ chính như cậu ta cứ quẩn quanh để tìm đường lấp đầy khoảng trống, thế nhưng sau cùng lại chẳng tìm thấy một ai hơn được Shiho.
Vì thế mà Ryuuzaki đã không còn là nhân vật chính, còn người gần với vị trí nhân vật chính tiếp theo nhất...... lại là Nakayama Koutarou.
「Đó mà một trong những tương lai tôi đã dự trước, nhưng bất luận thế nào thì tôi vẫn chẳng thể nhìn ra được toàn cảnh câu chuyện nơi cậu là trung tâm. Không như Ryouma, cậu không có chút ưu nhược gì của một nhân vật chính, cả khoảng trống để trưởng thành cũng không có. Với việc không thể sản sinh ra câu chuyện thì đó là một nhân vật yếu quá thể đi」
Lời lẽ đầy ác liệt thế nhưng lạ là tôi chẳng thấy bực tức gì.
Chắc do đó chính là 『sự thật』 mà tôi quá quen rồi thì phải.
「Nhưng đã vậy thì tại sao câu chuyện của Ryouma lại 『bị ngưng』 thay vì câu chuyện của Koutarou? Tôi mà là người sáng tạo thì chẳng đời nào tôi chọn Koutarou đâu. Cũng bởi...... một 『nhân vật phụ』 chỉ tình cờ được Shiho chọn, nó chán phèo à」
Ngược lại, cái cách cô ta nói toạc móng heo hết ra còn khiến tôi thấy thoải mái là đằng khác.
Một cảm giác thoải mái như thể những mờ mịt trong lòng dạo gần đây đã tan biến cả đi.
「......Này này, tôi không có khen cậu đâu biết không? Đúng ra là đang mỉa mà cậu lại cười làm gì, nhìn ghê quá. Đừng nói tôi Koutarou lại là một đứa khổ dâm đấy nhá?」
「Hả? À, xin lỗi. Cũng chẳng phải tôi thấy sướng nên cười đâu」
Tôi làm gì có cái thói đó chứ.
Chỉ là...... lâu rồi mới được nghe từ đó phát ra từ miệng người khác nên tôi thấy hoài niệm thôi.
「Kiểu "Lâu rồi mới bị kêu là Nhân vật nền" ấy mà」
Hồi xưa tôi hay tự nhục như thế lắm.
Dù rằng từ đó đến nay còn chưa được một năm...... nhưng lắm chuyện xảy ra quá làm tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi vậy.
Cũng phải, tôi đã từng là nhân vật nền mà. Mấy chữ đó tuy chẳng hay ho nhưng chẳng hiểu sao vẫn khiến lòng tôi thoải mái.
「......Ra là vậy à」
Nhìn thấy tôi như thế, Mary-san cười cợt nhả.
Cũng lâu rồi tôi mới lại thấy cái nụ cười như đang chế giễu người khác của cô ta.
「Nihihi♪ Tôi hiểu vấn đề của Koutarou rồi...... Thảo nào. Thế thì bảo sao Shiho lại không khổ」
「Cô biết gì rồi thế? Nói tôi nghe đi」
「Koutarou...... sau cùng chỉ là đang nhớ lại cảm giác yên ổn hồi còn làm nhân vật nền thôi. Koutarou vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận việc mình đang ở vị thế là Main, vậy nên cậu đôi khi lại gắng sức thành một bản thân khác nhỉ? Cậu cố mình trở thành một 『Nakayama Koutarou』 xứng đáng với cái danh nhân vật chính...... nhưng Shiho yêu bản thân vốn có của cậu thì lại ghét điều đó―― là tổng thể mà tôi đã thấy được」
......Mary-san quả đúng là thiên tài mà.
Những phân tích của cô ta đã mang lại cho tôi cảm giác đó, một cảm giác đã lâu rồi tôi mới cảm nhận được――