“Tôi biết một nơi có thể xử lý chúng đó.”
“...Cậu đang nói về Mathias-san ở Đệ nhị Học viện?”
“Không, không phải cậu ấy.”Cái người tên Mathias đó đang đứng đây nè...Mà không phải là tôi không thể làm điều đó, thế nhưng không có một lý do gì mà để tôi phải tạo ra một dụng cụ chỉ để bán. Có nhiều người phù hợp hơn cho mức độ vật liệu như thế này.
“Vậy ý cậu là, người học việc của cậu ấy… Ruli-san?”
Cái cô Ruli đó đang đứng trước mặt anh luôn đây này.Ý tôi là. Họ nghĩ rằng cô ấy là người học việc của tôi ấy hả.Cơ mà dựa trên những gì tôi dạy cậu ấy thì, điều đó cũng không phải hoàn toàn sai.
“Không cần phải là một người đặc biệt nào cả, hầu như tất cả học viên của học viện Đệ Nhị đều có thể làm điều đó… Đồng nghĩa với việc, chúng tôi sẽ tới bán cho Đệ nhị Học viện vậy.”
“Có phải Đệ nhị Học viện đã trở thành nơi gia công tốt nhất thế giới khi mà tôi không để ý tới?”
“Không không, Đệ nhị Học viện được thành lập để giáo dục mà.”
“...Mặc dù nó khác hoàn toàn với cái ngành giáo dục mà tôi từng biết đó…”
Tôi đứng dậy, gói gém đồ đạc của cả đám từ quầy và rồi khỏi Guild.Đến cuối cùng, chúng tôi không thể bán được đống nguyên liệu này.
Ngay cả khi quầy bán hàng của Guild đã lớn hơn, thế nhưng nhân viên mua bán của họ vẫn đến từ Guild. Họ không thể mua bán với những thứ họ không thể xứ lí hoặc đánh giá được.
“Chúng ta vẫn không thể bán được đống nguyên liệu…”
“Có nên bảo học viện xứ lí chúng trước rồi mới đem chúng đi bán không?”
“Đó cũng là một lựa chọn… Nhưng điều đó lại khá là phiền phức.”
Tôi sẽ phải đợi họ nếu tôi giao việc gia công cho họ.Tôi muốn rời khỏi trường và đến hầm ngục sớm nhất có thể....Vì thế, tôi sẽ bán chúng cho Đệ nhị Học viện với một mức giá phải chăng.
“Oh, Mathias-kun. Không phải ta mong chờ gì khác đâu nhưng… vậy là em đã an toàn rồi.”
Thầy hiệu trưởng đã có mặt ở đó khi tôi vừa vào văn phòng của thầy..Tuy nhiên, trông có vẻ như thầy ấy đang bận.Tôi tự hỏi tôi có nên để chuyện này lại sau không nhỉ.
“Vâng, em đến đây để bán một vài nguyên liệu… Thầy đang bận sao?”
Tôi không giỏi đọc tình huống cho lắm,nên tôi sẽ hỏi cho chắc. Nếu mọi chuyện diễn ra không tốt thì hẳn tôi nên từ bỏ việc bán chúng hôm nay và giữ chúng như đồ dự trữ.
“Ban nãy thì có. Nhưng bây giờ thì không… Ayle, hãy liên lạc với những người khác. Nói với họ rằng cơn khủng hoảng đã kết thúc rồi.”
“Vâng.”
Thầy hiệu trưởng quăng đống tài liệu lên trên bàn và ra chỉ thị cho người gần đó. Đống tài liệu đó chắc là về kế hoạch ngăn chặn bọn quái vật và sơ tán người dân... và tôi thấy có [Kế hoạch giải cứu Mathias] với một dấu X to đùng trên đó.
Bên cạnh dấu X, tôi nhìn thấy [Chúng ta không thể đánh bại lũ quái vật mà Mathias- kun không thể đánh bại. Hãy từ bỏ việc chiến đấu với chúng và chạy thôi]. Có vẻ như thầy hiệu trưởng đang bận lên kế hoạch chuẩn bị trong trường hợp chúng tôi thất bại dưới bọn quái vật ở làn sóng thứ hai.
“Vậy… Đó là những nguyên liệu em định bán sao? Ta có thể nói chúng rất rắc rối chỉ với việc nhìn sơ qua chúng thôi, nhưng ta chắc là Guild mới là những người nên xử lí đống nguyên liệu đó chứ.”
Thầy hiệu trưởng chỉ vào đống nguyên liệu chúng tôi mang đến.
“Guild không thể mua chúng. Họ không biết cách xử lí chúng. Nhưng vì những học viên ở đây có thể xử lí nổi chúng, em nghĩ chúng em nên đem bán nó lại cho học viện.”
Không chỉ có khả năng xử lí chúng, mà mua chúng nữa.Chúng tôi có thể để chúng ở đây và đến hầm ngục ngay.
“...Tôi hiểu rồi… Xử lí những nguyên liệu mạnh thực sự rất khó, nhưng nhờ vào phương pháp giáo dục cảu Mathias-kun, những học viên Glory Crest của chúng ta đã tiến bộ đáng kể về kỹ thuật… Tuy nhiên, học viện của chúng ta không đủ ngân sách để có thể mua được đống vật liệu này em biết đấy?”
“Thầy có thể trả tiền sau cũng được. Còn về giá cả thì….30% của tổng doanh thu bán ra nha?”
Giá cả của nguyên liệu thô như thế này chỉ bằng 30% giá cả thị trường như này rất hiếm gặp đó. Ít nhất là ở kiếp trước của tôi là thế, tôi không chắc bây giờ nó như thế nào.
“3...30%? Nó không phải hơi thấp sao dù em nhìn thế nào nó cũng thế không phải sao?”
...Hả? 30% mà còn hơi thấp à?