Sáng hôm sau, tôi có cảm giác bị cái gì đó làm phiền vào người nên đã tỉnh dậy.
[Hửm…]
[A, Eric dậy rồi hả? Chào buổi sáng.]
Sau khi mở mắt, khuôn mặt tưởi cười của Tina hiện ra.
Có cái gì đó chọt vào má.
[Má của Eric thật là mềm—.]
[Gì thế… Cho em ngủ thêm chút đi…]
Vì tôi vẫn còn rất mệt nên đã quay người đi tiếp tục ngủ, nhưng tôi ngay lập tức tỉnh người sau khi nghe Tina nói.
[Eric ngủ nướng đúng là hiếm thật. Đã quá chín giờ rồi đó?]
[…Eh?]
Quá chín giờ…?
[Hả?]
Tôi hất chăn ra, đôi mắt còn nhắm tịt nhìn về phía cái đồng hồ treo trong phòng.
Đúng như Tina nói, kim ngắn chỉ vào 『 chín 』 ,kim dài chỉ 『 một 』.
Tại sao chứ!? Tôi bình thường vẫn dậy lúc bảy giờ mà…!
Trong khi tìm kiếm nguyên nhân, tôi nghĩ về ngày hôm qua.
Đúng rồi, là tối hôm qua!
Tôi nhớ là… mười sáu tuổi là tôi đã đủ tuổi uống rượu, cho nên ông già đã bảo tôi uống vài chén, tôi không có cách nào ngoài việc uống cùng ông ấy.
Kiếp này tôi chưa từng uống rượu, nên đã thử một chút…
Sau khi uống rượu xong, tôi đã làm gì?
Tôi không hề nhớ gì cả.
[Tina, hôm qua em đã uống rượu đúng không…?]
[Thế. Em không nhớ gì hay sao?]
[Aa, em nhớ là mình có uống, nhưng không nhớ mình còn làm gì khác không.]
Tina kể cho tôi những chuyện xảy ra mà tôi không nhớ.
[Eric có tửu lượng rất kém ấy nhé, mới uống có chén đã đỏ mặt và say khướt rồi. Xong ấy nhé, Eric lúc say cười rất nhiều… Rồi, và rồi, còn ứ ừ lấy chị nữa.]
Cô ấy hình như đỏ mặt vào lúc cuối.
Khoan khoan, đợi đã, ứ ừ cái gì vào cơ?
Sao cô ấy lại nhìn tôi với cái mặt ngại ngùng thế kia?
Tôi đã làm gì Tina chứ?
Tôi muốn biết chi tiết hơn… Không, tốt nhất là không nên hỏi.
Tôi sẽ không uống nhiều rượu nữa.
Không nhớ được gì đúng là phiền phức.
Tôi không nhớ là tôi lại uống rượu kém đến vậy.
[A, đúng rồi! Còn việc chuẩn bị xuất phát!]
Theo như lời Jere-san nói ngay hôm qua, anh ấy dự kiến sẽ khởi hành lúc mười giờ.
Đã hơn chín giờ rồi, nếu không mau lên thì sẽ không kịp.
[A, chị đã chuẩn bị cho cả phần của Eric rồi.]
[Eh? Thật hả?]
[Ừm.]
Nghe cô ấy nói vậy, tôi nhìn quanh phòng và phát hiện có một cái túi lớn trước tủ.
[Là cái túi đó sao? Chị bỏ hết quần áo vào trong đó à?]
[Ừm, chị đã bỏ toàn bộ vào đó.]
[Chị có biết đâu là quần áo của em không? Còn cả đồ lót cũng phải …]
[Không sao hết, chị đã cho hết tất cả các bộ đồ lót mà Eric hay mặc vào trong đó rồi.]
Eh, tôi hay mặc đồ lót nào? Sao ấy lại biết được cơ chứ?
Không, không phải, cô ấy thường xuyên làm việc nhà giúp tôi. Trong đó có cả việc giặt giũ đúng chứ?
Nhưng tôi đã cất chúng rồi, sao cô ấy lại biết được nó ở chỗ nào?
Có thể là cô ấy đã tìm kiếm toàn bộ căn phòng…?
[Eric lúc nào cũng để đồ lót ở ngăn dưới cùng của tủ quần áo.]
Có vẻ như là cô ấy biết điều đó.
Khoan, sao cô ấy lại biết?
[Dù sao thì… Cảm ơn chị vì đã chuẩn bị giúp em.]
[Ừm, không có gì đâu!]
Mình nghĩ quá nhiều rồi. Tôi cảm thấy mình không nên nghĩ thêm làm gì.
Và rồi tôi xách cái túi to, cùng với Tina ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, tôi quay đầu lại, nhìn lại căn phòng một lần nữa.
Tuy là phòng của tôi, nhưng tôi sẽ không quay lại đây một thời gian dài.
Quan sát được một lúc, tôi mới đi ra khỏi phòng.
Ra đến phòng khách, ông già đang ngồi đó, còn mẹ đang chuẩn bữa sáng.
[Eric-chan, chào buổi sáng.]
[Eric, cuối cùng con cũng dậy rồi!]
[Cha, mẹ, chào buổi sáng.]
Tôi ngồi vào bàn, mẹ ngay lập tức mang đồ ăn sáng ra trước mặt tôi.
Cũng lâu rồi tôi chưa ăn món do mẹ làm.
Tuy là tôi cũng rất thích các món của Tina, nhưng quả nhiên “cơm mẹ nấu” vẫn là nhất.
[Cả nhà ăn ngon miệng.]
[Ừm, ăn đi con.]
Tôi bắt đầu ăn.
Tina dường như đã ăn ở nhà rồi, cô ấy đang ngồi bên cạnh nhìn tôi chằm chằm.
Tuy là bị để ý như vậycó hơi khó chịu—nhưng tôi vẫn hoàn thành bữa ăn ngon nhất trần đời.
[Cảm ơn vì bữa ăn, nó ngon lắm ạ.]
[Thật tốt quá. Tiện luôn mẹ có làm cơm hộp nên là con hãy dùng nó cho bữa trưa nhé.]
Mẹ nói vậy rồi đưa cho tôi phần cơm hộp có phần hơi lớn.
[Có cả phần của Tian nữa.]
[Eh, thật sao? Cảm ơn dì Selena!]
Tina cũng thích món ăn của mẹ, cho nên cô ấy vui vẻ cám ơn bà.
Quả thực mẹ tôi—là người tuyệt vời nhất thế giới.
-----------------------------------------------
Tôi cùng Tina mang theo hành lý đi ra ngoài.
Mẹ cùng với ông già, còn có cả cha mẹ Tina cũng cùng chúng tôi đi tới chỗ Jere-san và cấp dưới đợi.
Và khi chúng tôi tới nơi, tất cả mọi người trong làng đều đang tụ tập ở đó.
[A, Eric-chan và Tina-chan đến rồi!]
[Hai người đi đến Vương đô để gia nhập Kỵ sĩ đoàn sao!? Cố lên nhé—!]
[Bị ngốc à, không phải tôi đã nói rằng Tina-chan sẽ gia nhập Ma pháp Kỵ sĩ đoàn hay sao?]
[Dù gì thì hai đứa cũng đều rất giỏi mà! Phải cố gắng đó!]
Mọi người nói trong làng thi nhau nói khi nhìn thấy chúng tôi.
Tôi và Tina đều rất ngạc nhiên, không ngờ mọi người lại tập trung lại như vậy.
[Hôm qua ta đã thông báo với tất cả mọi người trong làng! Sau đó thì mọi người đã tập trung lại.
[Cha…]
Vậy là hôm qua, lúc ông già ra ngoài sau khi uống trà là để làm việc này.
Tôi và Tina đi qua họ, lần lượt chào hỏi từng người một.
Những lời khích lệ khiến tôi không thể kìm những giọt nước mắt đang trực trào.
Tôi không nghĩ là mọi người trong làng lại yêu quý mình đến thế.
Đừng như vậy nữa… cộng với kiếp trước, giờ tôi đã già mất rồi.
Nếu tôi cứ khóc như vậy… thì sẽ rất kì cục…
[Mọi người, cám ơn rất nhiều.]
[Con sẽ cố gắng hết sức!]
Tôi cố gắng cười để nước mắt không tiếp tục tuôn ra thêm nữa, Tina cũng đáp lại mọi người bằng một nụ cười.
Sau khi đi qua hết đoàn người đó, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy Jere-san cùng cấp dưới.
[Đã để các anh phải đợi lâu rồi.]
[Không, không sao cả… Ngôi làng thật tuyệt vời.]
[Vâng, đúng vậy.]
Jere-san nói vậy, khẽ cười.
Tuy rằng đây là lần đầu tôi thấy, nhưng rốt cuộc anh ấy cũng biết cười.
[Eric! Tina-chan!]
Phía sau vọng lại tiếng của ông già, tôi quay người lại.
[Ta quên nói cho các con chuyện quan trọng. Đó là tên của ngôi làng!]
[Tên của ngôi làng?]
Ông già đột nhiên nói vậy… nhưng ngôi làng này có tên à?
Ở kiếp trước tôi cũng không biết tên ngôi làng là gì, và ngôi làng đã bị phá hủy, cho nên tôi còn tưởng rằng cái tên nó không tồn tại.
Tina cũng vô cùng ngạc nhiên, cô ấy cũng không biết như tôi.
[Chúng ta có truyền thống là truyền lại tên làng cho những đứa trẻ rời khỏi đây.]
[Là vậy sao…]
Cho nên ở kiếp trước tôi mới không biết.
[Tên ngôi làng này là 『Aurin』 ]
[Aurin…]
[Đúng thế, từ giờ nó sẽ là họ của hai đứa.]
[Eh… là sao?]
[Truyền thống là nói với những đứa trẻ tên của ngôi làng, và dùng cái tên đó để làm họ.]
Thực sự là có truyền thống như vậy, tôi với Tina hoàn toàn không biết.
Vậy tên của tôi là—.
[Aurin Eric.]
[Mình là, Aurin Tina.]
Tôi và Tina nói ra tên của mình.
[Aurin Eric. Cả Aurin Tina nữa. Hai đứa đã lớn lên lại ngôi làng một cách rất xuất sắc, các con không việc gì phải lo lắng khi đến Vương đô cả.]
[—Mọi người ở Aurin đều hy vọng vào hai đứa.]
Mọi người phía sau ông già lại động viên chúng tôi thêm lần nữa
a—Trời ạ, tôi không kìm được nước mắt nữa rồi.
[Aa—Cha, mẹ, mọi người, con lên đường đây.]
[Con đi đây! Con sẽ cố gắng hết sức!]
Để không phải tiếp tục khóc, tôi quay lưng lại sau khi chào mọi người, hướng về phía Vương đô.
Và thế là tôi và Tina đã được mọi người tiễn đi, cuộc sống mới ở Vương đô chuẩn bị bắt đầu—.