Tới trước cổng vào Vương đô, xe ngựa tạm thời dừng lại.
Tuy rằng nhìn từ xa cũng có thể hình dung được, nhưng đến nơi mới thực sự thấy bức tường bao quanh này thực sự rất lớn.
[To thật đấy——…]
Tina nói như vậy, ngước nhìn bức tường thành như thể nhìn lên bầu trời.
Tôi cũng làm theo, nhưng nó khiến cổ tôi bị đau nên tôi dừng lại.
Sau khi hai cấp dưới của Jere-san nói chuyện với người gác cổng, chiếc xe ngựa nhanh chóng được tiếp tục di chuyển.
Khi họ cho người gác cổng nhìn một thứ gì đó giống như tờ giấy, anh ta cuống quýt cúi chào và cho qua… Nó là cái gì thế nhỉ?
Ngay sau khi vào được bên trong, một con phố buôn bán rất lớn hiện ra.
Rất nhiều người, nhiều đến mức đi có hơn mười mét đã hơn số dân trong làng của chúng tôi, Aurin.
[Uoa—, nhiều người quá!]
Tina phản ứng như là một người ở quê vừa mới được ra khỏi làng. Mặc dù, đúng là thế thật.
Ngồi trên xe ngựa không yên, liên tục ngó qua ngó lại nhìn những đám đông và các gian hàng.
Tôi và Jere-san chỉ biết nhìn cô ấy và cười. Thực tế thì Jere-san thì không có cười nhưng… bằng một cách nào đó tôi cảm nhận được bầu không khí đang cười.
Tina vẫn đang hí hửng nhìn ngắm nhìn xung quanh, nhưng sau khi để ý là chúng tôi đang nhìn cô ấy, phát hiện ra chỉ có mỗi mình đang phấn khích, cô ấy liền đỏ mặt rồi ngồi xuống.
[Ư ư… Eric là đồ ngốcc.]
[Tại sao chứ.]
Người chị gái ngại ngùng lấy tay che mặt thật rất đáng yêu, tôi liền lấy tay xoa đầu cô ấy.
Cô ấy giống như hơi giật mình, bỏ tay ra và nhìn mặt tôi, ngay sau đó cô ấy ngay lập tức mỉm cười rồi nhích lại gần
Dù là coi như cô ấy là chị, nhưng thực chất tuổi tâm hồn của tôi gấp đôi cô ấy.
Tôi nhận thấy mình coi Tina giống như em gái hơn.
[Hai người thân nhau thật đấy.]
[Vì là chúng tôi đã ở cạnh nhau từ khi còn nhỏ.]
Tuy rằng cũng có những người cũng ở cạnh nhau từ nhỏ, nhưng sau khi trưởng thành họ có thể không chơi hoặc không hợp với nhau nữa, nhưng mối quan hệ của tôi và Tina vẫn tốt đẹp kể cả ở kiếp trước.
Xe ngựa không còn rung lắc như lúc đi trên con đường dẫn thẳng tới Vương đô trước đó.
Hẳn là vì mặt đường của Vương đô được tu chỉnh rất tốt. Quả nhiên là ở thành phố khác biệt hoàn toàn với ngôi làng của chúng tôi.
Chúng tôi được ngắm nhìn khung cảnh đường phố một lúc, chiếc xe ngựa rời khỏi khu phố buôn bán, di chuyển về trung tâm của Vương đô.
[Jere-san, chúng ta sẽ tới đâu trước?]
Tôi liền hỏi anh ấy khi phát hiện ra chiếc xe ngựa đang hướng về phía tòa nhà lớn nhất của Vương đô.
[Phải rồi nhỉ, trước tiên ta sẽ tới hoàng cung.]
…Hớ? Anh ấy mới nói gì cơ?
[Ờm, xin lỗi… cơ mà, anh nói đi đâu cơ?]
[Tới hoàng cung.]
Tôi không có nghe nhầm.
Ể? Không phải chứ?
[A, tôi xin lỗi, có chút nhầm lẫn.]
Jere-san xin lỗi vì những điều vừa nói.
Gì cơ chứ, là nói nhầm à? Tôi còn đang tự hỏi không biết đột nhiên anh ấy dẫn chúng tôi tới hoàng cung để làm gì.
[Trước tiên là phải đưa Tina-san đến ký túc xá của Ma pháp kỵ sĩ đoàn.]
[Eh, a, vâng. Cám ơn anh rất nhiều.]
Tina lắp bắp đáp lại.
Ể, còn tôi thì sao?
[Jere-san, còn tôi…?]
[Eric-kun sẽ tới hoàng cung để gặp mặt Bệ hạ.]
Cảm ơn vì nói cho tôi biết là tôi sẽ được tới hoàng cung.
…Không, không phải cảm ơn cái gì cả!
[Tạ, tại sao tôi lại phải đến gặp Bệ hạ chứ!?]
[Tôi đã nói lại với Bệ hạ rằng Eric-kun là người đã đánh bại một nhân vật nguy hiểm Gradio Felix, cho nên Bệ hạ muốn nói chuyện với cậu.]
[Đột ngột như vậy sao!? Ý tôi là, anh đã nói chuyện của Felix với Bệ hạ!?]
Chúng tôi vẫn ở cạnh nhau suốt đó giờ, không có cách nào để anh ấy có thể liên lạc với Bệ hạ.
[Tôi đã cử sứ giả đi. Với tính cách của Bệ hạ, tôi chắc chắn là người muốn nói chuyện với cậu.]
Jere-san nói với tôi như thế, nhưng tôi đâu có biết rõ cái tính cách của Bệ hạ mà anh ấy nói.
Sao lại muốn nói chuyện với tôi khi mà được nghe việc tôi đã đánh bại Felix chứ?
[Bệ hạ là một người rất thường xuyên trực tiếp tham gia vào các hoạt động chính trị và quân sự, cho nên những thông tin như này ông ấy thường muốn lắng nghe trực tiếp.]
Anh ấy nhận ra là tôi đang nghĩ sai cho nên đã giải thích.
Dù sao cũng là một vị vua của Vương quốc lớn như vậy, nên tôi biết là sẽ khác đôi chút so với những vị vua khác, nhưng ngay cả những việc như thế này cũng quan tâm thì hơi khó hiểu.
[Bệ hạ cũng không chú trọng phần trang phục đâu, cho nên cứ thế này gặp người cũng được.
[Xin hãy chiếu cố.]
[…Tô, tôi hiểu rồi.]
Tôi không nghĩ là vừa tới Vương đô đã có chuyện lớn như này…
A, hồi hộp chết mất.
Tòa nhà mà xe ngựa hướng tới từ lúc bắt đầu đi chắc là hoàng cung, Tina sẽ xuống xe trước đó.
Gần hoàng cung có mấy chỗ kiểu như cứ điểm của Kỵ sĩ đoàn và Ma pháp kỵ sĩ đoàn, tại đó cũng có ký túc xá, Tina cầm theo hành lý rồi nói tạm biệt với tôi.
Tôi cũng muốn xuống xe ở đây…
[Hẹn gặp lại Eric! Chúc may mắn!]
[A a… Chờ chút đã.]
Xe ngựa lập tức di chuyển ngay sau khi Tina xuống xe.
Tina vẫy tay chào tôi trong khi chiếc xe ngựa đang dần đi xa.
[Không sao đâu, Bệ hạ là người cực kỳ thân thiện, chắc chắn là người sẽ thích Eric-kun.]
[Vậy thì được…]
Dù tính cả kiếp trước, tôi cũng chưa bao giờ gặp một nhận vật tầm cỡ như vậy…
Không, Irene là công chúa cũng được tính nhỉ?
Nhưng tôi chưa bao giờ coi cô ấy là công chúa cả…
Nghĩ đến việc sẽ phải nói chuyện với Quốc vương của một Vương quốc, nhỡ mà có thái độ bất kính không biết sẽ như nào, lại còn hồi hộp nữa… Tôi cảm giác mình sẽ có thể sử dụng những từ ngữ kỳ lạ.
Thế là một người như tôi, phải đi gặp mặt người có ảnh hưởng nhất một Quốc gia chính là Quốc vương.
…A, không biết hồi hộp quá như vầy như này có sao không nữa.
Tina đã xuống xe ngựa từ lâu, còn tôi tiếp tục đi đến hoàng cung.
[Chúng ta sẽ đến nơi trong vài phút nữa thôi, hãy đợi thêm đôi chút.]
Jere-san nghĩ là tôi đã mệt vì có một chuyến đì dài nên đã nói như vậy… Nhưng sắc mặt tôi có vấn đề không phải vì phải đi đường dài chiếc xe ngựa.
Chỉ là tôi đang lo lắng về việc gặp mặt Quốc vương ngay lúc này.
Sau vài phút, cuối cùng cũng đã đến trước hoàng cung.
Tòa nhà này quả thực rất lớn, lớn đến mức tôi không thể nhìn thấy đỉnh của tòa nhà từ vị trí này.
[Sau khi xuống xe và vào trong hoàng cung, xin hãy đi theo tôi.]
Jere-san nói vậy và xuống xe ngựa, tôi cũng xuống theo anh ấy.
Cánh cửa của hoàng cung, mở cánh cửa lớn này là chúng tôi sẽ đi vào được bên trong.
Ngay cả khi cánh cửa lớn được mở ra, Jere-san bước vào cứ như đó là chuyện tất nhiên.
Tôi có hơi run, cúi gập đầu bước vào.
Lối đi cũng rất sang trọng, nó được trải thảm nhung màu đỏ tươi, có vẻ như rất cao cấp, cho nên tôi hơi lo lắng liệu mình có được phép đi giày lên trên nó hay không.
Tôi căng thẳng đi sau Jere-san, và chúng tôi dừng lại trước một cách cửa lớn khác.
[Bệ hạ, người có ở trong không?]
[A a, ta đây.]
Khi anh ấy gọi ở phía trước của cánh cửa, một giọng nói uy nghiêm vang lên.
[Thần là Astara Jeremias. Thần vào được chứ ạ?]
[Được.]
[Thần xin phép.]
Jere-san không hề xác nhận tình trạng hiện tại của tôi mà đã mở cửa.
Này, chờ đã nào, tôi đã chuẩn bị xong đâu…!
Nghĩ như vậy đá quá muộn, cánh cửa đã được mở ra, Jere-san tiến vào.
Tuy là việc theo sau Jere-san khá là đáng sợ, nhưng nghĩ lại thì cứ ở đây cũng không phải một cách hay, nên tôi đành phải nhanh chóng theo anh ấy đi vào bên trong.
Bước vào, bên trong là một căn phòng vô cùng lớn, tôi nghĩ là lớn đến mức mà có thể nhét hết toàn bộ những nhà của làng tôi vào đây.
Ở chính giữa thẳng cánh cửa bước vào, có một bộ ghế sofa, một người đang ngồi tại đó.
Jere-san đi tới, tôi chậm dãi theo sau.
[Thần mới trở về từ nhiệm vụ.]
[Về an toàn là được rồi.]
Giống với giọng mà tôi đã nghe được lúc ở ngoài cửa——chắc người này chính là Bệ hạ.
Mái tóc ngắn màu vàng, được vuốt ngược ra phía sau.
Trang phục giản dị hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần đen.
Tuy là nghe giọng cũng có thể đoán được, nhưng quả nhiên ông ấy có một vẻ ngoài trang nghiêm đúng như tưởng tượng, ánh mắt sắc bén, dưới cằm có chút râu.
[Người đã nghe về Gradio Felix chưa?]
[Aa, một thanh niên ở làng đã giết hắn, và nghe nói ngươi đã trinh sát thành công.]
[Vâng, đúng là như vậy. Cậu này chính là….]
Đến đây, hai người đó cùng quay về phía tôi.
Mìn, mình phải nói gì đó.
[Lầ, lần đầu gặp mặt... Eric, a ừm, thần là Aurin.]
Giới thiệu bản thân thôi cũng nói không nên hồn nữa.
Thiếu chút còn quên cả đầu tiên phải giới thiệu họ trước.
Biết là tôi đang lo lắn, bệ hạ mỉm cười.
[Được rồi, ta là Begonia Carlo Leonart. Vì tên khá dài nên ngươi chỉ cần nhớ Leo là được.
Nói vậy xong ông ấy đưa tay về phía tôi.
[Vâ, vâng, thần xin được Bệ hạ giúp đỡ.]
Tôi mặc dù có đôi chút lo lắng, nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn kia.
Bàn tay này…! Chắc chắn là một người đã cầm kiếm.
Nếu không vung kiếm trong nhiều năm thì không thể có bàn tay cứng chắc được như vậy.
[Hừm, tốt lắm. Sở hữu bàn tay như thế này, việc cậu mạnh như thế thì cũng có thể hiểu được.]
Leo Bệ hạ cũng hiểu được thông qua việc bắt tay tôi, ông ấy nói như vậy.
[Cá, cám ơn Bệ hạ rất nhiều.]
[Ừm, vậy thì hãy ngồi lên ghế sofa đi, người hầu sẽ bưng trà lên.]
Như ông ấy nói, tôi ngồi vào ghế sofa đối diện Bệ hạ.
Uo…! Nó êm thật…!
Tôi hơi lo lắng với việc được ngồi trên một chiếc ghế sofa êm ái và sang trọng, nên là tôi không dám ngồi thật xuống.
Jere-san ngồi bên cạnh tôi, đối diện với bệ hạ.
[Giờ thì, trước hết cho ta cảm ơn. Theo lời của Jere, vì cậu đã hạ gục Felix nên Quốc gia của ta mới được cứu. Không có cậu thì đã gặp nguy rồi, cảm ơn cậu.]
Nói xong, ông ấy cúi xuống trong khi đang ngồi.
[Không, không có gì! Nói như nào bây giờ, thần không hề làm bất cứ điều gì đáng để được cảm ơn…!]
Tôi không thể tưởng tượng được việc người đứng đầu một quốc gia lại cúi đầu trước mặt tôi, nên tôi đang rất bấn loạn.
Không, đó là sự thật! Tôi đang cực kỳ sợ hãi!
[Hửm, cậu khiên tốn thật đấy. Ta nghĩ cậu sẽ kiểu [Ta đã cứu tất cả các người, nên là hãy lấy hết tiền ra đi! Lũ rác rưởi!] chứ.]
[Như thế thật quá tồi tệ!]
Tôi không thể nhịn được mà nói ra.
[Bệ hạ, chỉ có Bệ hạ mới nói vậy thôi.]
[Mu, phải rồi ha.]
[Bệ hạ đã nói như vậy ư!?]
[Nói sao nhỉ, đây dù sao cũng là một việc quan trọng mà. Cứu được một Quốc gia, mà Quốc gia không trả cho ta bất cứ thứ gì, ta chắc chắn sẽ tức giận mà quát như vậy vào mặt tên vua kia và mấy tên quý tộc.]
[Là, là như vậy ạ…]
Tuy là như vậy, nhưng tôi nghĩ là sẽ có nhưng cách nói khác tốt hơn chứ…
[Thấy bớt căng thẳng chưa?]
[Dạ…]
Leo bệ hạ nói như vậy xong liền mỉm cười.
Quả thật, sau cuộc nói chuyện vừa rồi, tôi bớt căng thẳng hơn hẳn…
Chẳng lẽ, vừa rồi ông ấy đã chú ý đến tôi nên đã nói đùa đôi chút…?
[Những gì Bệ hạ vừa nói là thật, bởi vì thế chiến tranh suýt nữa đã nổ ra rồi.]
A, chuyện đó là có thật…
[Hừm, là chúng đã khiến thuộc hạ của ta phải tham gia biết bao việc nguy hiểm tới tính mạng mà lại không chịu trả bất cứ thù lao nào. Dù sao chúng cũng chỉ là những tên rác rưởi, không ý thức được việc gây chiến với Quốc gia của ta. Nếu lúc đó ta không nói như vậy, làm sao ta có thể đối mặt với những người đã hy sinh?]
Ông ấy khoanh tay có vẻ đang nhớ lại, có chút khó chịu.
Tôi cảm thấy ông ấy là một người quá khích… Nhưng dường như không phải người xấu.
Ông ấy là một người tử tế với thuộc hạ.
Đúng lúc này, người giúp việc bưng trà vào phòng.
[Này, sao của ta cũng là trà hả!? Ta đã nói là rượu rồi cơ mà!?]
[Vẫn còn trong giờ làm việc, ngài nên hạn chế uống rượu.]
[Cái gì cơ! Ta sẽ trừ lương cô!]
[Là do Vương phi nói.]
[Tha thứ cho ngươi!]
Leo Bệ hạ nói chuyện với người hầu như vậy đấy.
…Ông ấy không phải người xấu, đúng chứ?
Sau đó, tôi và Leo Bệ hạ, cùng với cả Jere-san cơ bản là nói chuyện phiếm, cuối cùng cũng kết thúc buổi gặp mặt.
Thời gian thực tế chắc cũng chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ, nhưng thể lực và tinh thần của tôi đã kiệt quệ như là đã nói chuyện trong nhiều giờ liền.
Thì đối tượng mình nói chuyện dù sao cũng là người đứng đầu một Quốc gia phải không?
Tôi lo lắng vì có thể mình sẽ bất kính nên đã cẩn trọng trong từng câu nói.
Có vài lần tôi không dùng kính ngữ và nói mấy điều ngớ ngẩn, nhưng có lẽ có thể bỏ qua được.
Hơn nữa bệ hạ cũng cười nên chắc không sao cả… tôi nghĩ là vậy. Hẳn là sẽ không có ai đó đến và nói tôi phạm tội phải không?
[Xin lỗi Eric nhé, tuy là ta còn muốn nói chuyện thêm, nhưng mà…]
[Bệ hạ, người còn rất nhiều việc phải làm.]
[Chính là thế đó, sao lại còn nhiều việc thế chứ, thật là.]
[Bởi vì Bệ hạ đã lười biếng.]
Người hầu lúc nãy mang trà ra đang nhìn Bệ hạ với một ánh mắt lạnh lùng.
[…Vậy nhé, Eric, sau có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp.]
[A, vâng.]
Để thoát khỏi cặp mắt lạnh lùng đó, ông ấy nói như vậy rồi bắt tay với tôi.
Mà dù sao thì cũng không phải người xấu… Tôi có thể hiểu được tại sao Jere-san lại nói ông ấy là một người thân thiện.
Nói là thân thiện thì cũng đúng, nhưng tôi luôn cảm thấy… ông ấy hơi dễ dãi quá.
Thế là, tôi và Jere-san rời khỏi căn phòng đó, còn Leo bệ hạ được người hầu dẫn đến phòng điều hành.
[Vậy chúng ta cũng đi thôi. Sau khi đến ký túc xá của Hiệp sĩ đoàn cậu hãy để hành lý ở đó, tôi sẽ đưa cậu đi tham quan cơ sở vật chất ở đây.]
[Vâng, làm phiền anh rồi.]
Tôi theo Jere-san đi trong hoàng cung.
Có lẽ là quay lại con đường cũ lúc đi, qua cánh cửa khổng lồ đi ra khỏi đây.
Sau đó sẽ lên xe ngựa chờ ở bên kia, và đi đến ký túc xá của Kỵ sĩ đoàn.
Vài phút sau, xe ngựa dừng lại ở nơi Tina đã xuống, tôi cũng xuống xe.
Đây hẳn là ký túc xá hỗn hợp của Kỵ sĩ đoàn và Ma pháp kỵ sĩ đoàn, tuy là không được như hoàng cung, nhưng thực sự vẫn rất lớn.
[Kỵ sĩ đoàn và Ma pháp kỵ sĩ đoàn sẽ sống riêng, và sẽ phải ở ghép phòng, Eric-kun sẽ phải ở cùng một người khác.]
[Tôi hiểu rồi.]
[Đoàn trưởng! Tôi có chuyện muốn nói…]
Khi Jere-san chuẩn bị đưa tôi đến phòng của mình, một người đàn ông bước ra từ ký túc xá và nói nhỏ với Jere-san.
Là chuyện gì vậy?
[Hm! Là như vậy sao? Phiền phức rồi đây…]
Anh ấy để tay chống cằm suy nghĩ.
[Xin lỗi nhé, Eric-kun, có một vấn đề phát sinh.]
[Là vấn đề gì vậy?]
Jere-san nói với vẻ mặt tỏ ra có lỗi.
[Hiện giờ, ký túc xá đã hết phòng trống, cậu sẽ phải ở chung phòng với một người con gái mới gia nhập Hiệp sĩ đoàn trong năm nay.]
[Con gái ư…?]
Mặc dù với tôi đó chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng với người con gái kia thì sẽ rắc rối hơn.
Cô ấy sẽ khó chấp nhận được việc sẽ phải sống chung với một cậu con trai trong lần gặp đầu tiên.
[Người con gái đó, thì, nói rằng có thể sống với bất cứ người con trai nào.]
[A, thật chứ?]
Vậy thì có thể yên tâm… được chưa nhỉ? Tôi cũng không biết nữa.
[Tuy nói ở cùng với ai cũng được, nhưng đó phải là người mạnh hơn cô ấy.]
[...Ể?]
Người mạnh hơn…? Tại sao chứ?
[Cô nhóc đó khá khỏi, có thể gia nhập Kỵ sĩ đoàn khi chỉ mới mười tám tuổi, chỉ là… có chút tự tin thái quá. Nhưng không có nghĩa cô ấy là người xấu.]
Ra là vậy… Nói cách khác cô ấy đắc ý bởi vì cô ấy rất mạnh.
[Bởi vậy, thực sự xin lỗi nhưng mà nếu như không thắng được cô ấy, Eric-kun sẽ không có phòng để ở.]
[…Tôi hiểu rồi. Vậy hãy làm một trận nào.]
Sẽ thật khủng khiếp nếu như mới tới đây đã không có ký túc xá để ở mà phải ngủ ở khách sạn ngàn sao.
Không được để chuyện đó xảy ra.
[Vậy thì hãy chuyển lời đến cô nhóc đó đi. Xin lỗi, nhưng hãy nói với cô ấy rằng có người nói [Tôi muốn--ngủ với cô.]
[Đã rõ.]
[Tôi đâu có nói như thế!?]
Câu nói này thực sự rất dễ gây hiểu lầm!?
Người đàn ông nhận chỉ thị của Jere-san không thèm quan tâm tới tiếng la hét của tôi mà rời đi.
[Chờ, chờ chút đã! Nói như vậy ổn chử?]
[Ý cậu là gì?]
[Thì cái, ngủ cùng nhau gì đó…]
[Về việc đó thì, không sao cả đâu. Chỉ là nếu cô nhóc đó bị thách thức thì sẽ tiết kiệm được thời gian cô ấy xuất hiện thôi.]
[Như vậy thì cũng được…]
Không, liệu nó ổn thật chứ? Tôi không thể nào biết được…
[Eric——!]
Trong lúc nghĩ vậy thì tôi nghe được một giọng nói gọi tôi từ xa.
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy Tina đang tươi cười vẫy tay chạy tới.
[Eric, em quay lại rồi rồi! Cuộc gặp gỡ với Quốc vương có tốt đẹp không?]
[Ou, em về rồi đây. Nói như nào bây giờ nhỉ…]
Ừ thì, Leo Bệ hạ quả thực là một người rất tốt… cũng rất dễ nữa.
[Trong lúc Eric không có ở đây, có người đã dẫn chị đi tham quan cơ sở vật chất với những con đường xung quanh! Eric chút nữa──đi cùng chị đi!]
[Rồi rồi, em biết rồi. Nhưng em đang có việc cần làm.]
[Việc cần làm? Em cần làm cái gì cơ?]
Tôi đang chuẩn bị kể cho cô ấy biết về chuyện đã xảy ra ở đây──.
[Cái người tên Aurin Eric nói muốn ngủ với tôi, Kaspar Yurina ở đâu?]
Từ phía sau tôi truyền đến một giọng nói khác.
Có lẽ, cô gái ấy đang ra oai tỏ vẻ. Tôi chỉ có thể suy nghĩ được như vậy từ câu nói vừa rồi.
Nhưng——tôi không quay đầu lại. Vì giờ không phải là lúc để làm điều đó.
[Eric nè, ý cô ta là gì vậy? Em có thể giải thích —— những lời mà cô ấy vừa nói hay không?]
Những gì tôi thấy trước mắt là Tina đang khẽ mỉm cười, đôi mắt mất đi ánh sáng vì một lý do nào đấy, và sau lưng cô ấy xuất hiện thứ gì đó đen kịt.
[Khôn, không phải như vậy đâu Tina, em không làm chuyện gì xấu hết!]
Tôi vội vàng xua tay và bắt đầu giải thích.
Tuy rằng từ bên ngoài nhìn vào thì đúng là có vấn đề, nhưng thực chất thì không phải như vậy.
[Ừm, chị tin là Eric sẽ không làm gì xấu cả, cho nên——người phụ nữ kia là ai vậy? Cô ấy tìm Eric để làm gì?]
Đôi mắt đã mất đi ánh sáng của Tina đang liên tục thúc ép tôi trả lời câu hỏi của cô ấy.
Giọng điệu trầm xuống vô cảm, giọng nói bình bình, không hiểu vì sao chỉ có khuôn mặt vẫn đang cười, siêu cấp kinh khủng.
[Cậu có phải là, người nói muốn ngủ với tôi, Aurin Eric.]
Tôi cảm nhận được người vừa nói câu đó đang tiến lại gần.
[Ồn ào quá đi mất! Trật tự xem nào!]
Tôi giận giữ quát lên mà không quay đầu lại.
Vì cũng không biết được cô ấy mặt mũi ra làm sao, tôi cảm thấy cuộc đời mình đang bước vào cuộc khủng hoảng chưa từng có.
[Tina, người phụ nữ phía sau này là, thì là người sẽ sống chung phòng với em.]
[…Hế——là vậy hả. Vậy Eric, cùng với người phụ nữ này——ở chung một phòng sao.]
Sao lại thế này cơ chứ, tôi đã giải thích rồi cơ mà Tina lại càng trở nên kỳ lạ với khủng khiếp hơn…!
[Chỉ, chỉ là ở chung một phòng mà thôi! Không có làm bất cứ điều gì kì cục hết!]
[Tất nhiên là vậy rồi, Nói như thế, em đang nghĩ về điều gì kì cục hả?]
[Không, không phải! Không phải như vậy đâu!]
Cảm giác không khí xung quanh Tina đang trở nên lạnh lẽo. Cô ấy đang dùng ma pháp trong vô thức đó à?
Mặc dù điều đó thật sự rất tuyệt, nhưng tôi không hy vọng cô ấy sử dụng mấy kỹ thuật đó vào thời điểm này.]
[Tina-san, làm ơn bình tĩnh chút.]
Jere-san bên cạnh đã quan sát được sự tình nên đã xen vào.
[Cô ấy chỉ là không muốn ở chung một phòng với một người yếu hơn mình, cho nên đã đến tìm Eric-kun để thi đấu. Vừa rồi cô ấy đề cập đến việc ngủ cùng nhau… xin đừng để ý đến cụm từ đó.]
Tuy tôi rất cảm ơn sợ giúp đỡ kịp thời của anh, nhưng tôi mong là anh có thể giải thích thêm về việc ngủ chúng kia.
Cảm giác đáng sợ tới từ Tina vẫn chưa nguôi.
[Sao cô gái kia lại muốn ở chung phòng với Eric? Chẳng lẽ là do Eric yêu cầu…]
[Em không hề, không hề nói như vậy! Dường như chỉ còn duy nhất phòng đó là còn chỗ thôi!]
Vì lại bị cô ấy quay sang nhìn chằm chằm nên tôi vội vàng phủ nhận nó.
Đây là lần đầu mà Tina trừng mắt với tôi.
[Nếu như thua trận đấu em sẽ không có phòng để ngủ.]
[Vậy ha. Ý chị là, sao lại phải nghe theo ả phụ nữ đó? Bình thường一nếu chỉ còn một phòng trống, chẳng phải là không cần lắng nghe yêu cầu gì hết đúng chứ?]
[Ả, ả phụ nữ nào cơ...?]
Nghe được những lời nói quá mức như vậy, cô gái kia nói cái gì đó, nhưng đúng là tôi cũng phải suy nghĩ lại.
Đã là Hiệp sĩ đoàn của Vương quốc có thể ích kỷ như vậy sao?
Sau đó, Jere-san đã trả lời câu hỏi của Tina.
[Kaspar Yurina-san là một người thuộc giới quý tộc, được cha mẹ cô ấy bao bọc quá mức… Không bao giờ có chuyện họ cho phép con gái của mình ở chung phòng với một người con trai. Dưới sự thuyết phục của Yurina-san và tôi, cuối cùng chỉ cho phép nếu đó là một người con trai mạnh hơn cô ấy.]
Đó là đầu đuôi câu chuyện.
Tôi định nói những lời như thế, nhưng không phải là sẽ an tâm hơn khi để cô ấy sống chung với một người yếu hơn sao? Nếu yếu hơn cô ấy, kể cả khi bị tấn công thì cô ấy cũng có thể đánh trả lại chứ.
Còn lý do nào khác hay hơn không?
[Chuyện là như thế đấy. Cho nên nếu muốn ngủ lại tại đây thì hãy thi đấu một trận và dành chiến thắng đi. Mặc dù cậu không thắng nổi đâu.]
Cô ấy nói với một sự tự tin tuyệt đối.
Mái tóc cô màu đỏ được buộc ngựa, dài đến cổ.
Đôi đồng tử màu đỏ giống như màu tóc.
Có lẽ là để chuẩn bị cho trận chiến, bộ quần áo cô ấy đang mặc khá nhẹ và linh hoạt.
Không đáng yêu như Tina nhưng ngoại hình của cô ấy vẫn rất đẹp… Còn cái khuôn mặt vô cảm giống như Jere-san, nên có cảm giác hơi khó gần.
Những người phụ nữ xinh đẹp mà lại vô cảm thì cực kỳ đáng sợ. Ngay cả Irene cũng vậy.
[Kể từ khi sinh ta, tôi chưa để thua dưới tay một người cùng tuổi nào. Tuy là nữ nhưng tôi mạnh hơn cả anh em trai của mình. Con trai mấy người, tự mãn với sức mạnh của mình mà không hề biết cố gắng, chỉ là những sinh vật luôn huênh hoang cái sức mạnh vô dụng ấy.]
Cái quan điểm này đang có vấn đề nghiêm trọng…
[Hơn nữa cậu còn kém tôi những hai tuổi. Thời gian luyện tập của tôi hơn cậu hai năm. Hoàn toàn không có lý do gì mà tôi thua tại đây, giờ thì chuẩn bị ngủ ngoài trời đi.]
Mặc dù cô ấy nói mấy lời có phần hơi ngạo mạn, nhưng cảm giác không hề coi thường tôi, như thể chỉ đơn giản giống cô ấy đang nói ra sự thật mà thôi.
Không, cô ấy vẫn coi thường tôi đấy thôi, cô ấy coi thường tất cả những sinh vật là nam giới.
[Vậy hãy bắt đầu thôi. Sân tập ở phía bên này.]
Nói xong cô ấy quay lưng về lại tiếng về phía trước.
Rốt cuộc lý do là gì, mà cô ấy lại coi thường đàn ông đến vậy?
Trong lúc tôi đang tự hỏi—— Tina lại bắt đầu tỏa ra một luồng khí lạnh.
[Người phụ nữ đó là cái gì cơ chứ…! Eric của tôi chắc chắn sẽ không thua đâu!]
Cũng là lần đầu tiên thôi thấy Tina tức giận đến vậy.
Mà hơn nữa, tôi không nghĩ tôi là của Tina.
[Eric-kun, Tina-san, thật xin lỗi quá. Cô ấy có vẻ như rất ghét đàn ông từ lúc trước khi gia nhập Kỵ sĩ đoàn… Nhưng trong lúc huấn luyện và thực thi nhiệm vụ thì cô ấy rất nghiêm túc.]
[Không, không vấn đề gì cả. Vậy tôi sẽ đến sân tập một mình.]
[Tôi cũng sẽ đi. Dù sau thì trận đấu cũng phải có người chứng kiến.]
[Chị cũng đi nữa! Chị muốn thấy cảnh người phụ nữ đó thất bại thảm hại!]
Tôi cảm thấy như tính cách của Tina đang dần trở nên tồi tệ…
Là do bị ảnh hưởng bởi không khí thành phố à? Chắc không phải vậy chứ.
Đi theo con đường mà cô ấy đi trước đó, chúng tôi đến một sân tập rất lớn.
Rộng thật đấy, có vẻ như Kỵ sĩ đoàn được huấn luyện tại đây.
[Đây là sân tập của ký túc xá, có hơi bé nhưng vẫn đủ để một đấu một.]
Tôi đã lầm, chỗ này được dùng để tự luyện tập, sân tập chính còn lớn hơn nữa.
Nó còn lớn hơn cả chỗ này, nó phải to đến cỡ nào nữa chứ…
Và rồi Kaspar Yurina tiến ra giữa sân.
Tay cô cầm hai thanh kiếm gỗ.
Jere-san và Tina giữ khoảng cách, chỉ có tôi đến gần cô ấy.
Sau đó, cô ấy ném một thanh kiếm gỗ trong tay cho tôi.
[Nhanh bắt đầu nào, ít ra cũng phải để tôi giải trí một chút nhé.]
Vừa dứt câu thì tôi cảm giác ớn lạnh.
[Yurina-san.]
[Đừng có tùy tiện gọi tên tôi.]
Cô ấy ngay lập tức lườm tôi khi tôi gọi tên cô ấy.
[Xin lỗi, Kaspar-san. Không biết cô cầm kiếm từ lúc bao nhiêu tuổi?]
[Năm tuổi. Trong mười ba năm tiếp theo, tôi luyện kiếm không bỏ một ngày nào.]
Ra thế, điều đó thật tuyệt. Hiếm có cô gái nào bắt đầu tập kiếm ở độ tuổi này.
[Tôi bắt đầu cầm kiếm từ khi lên ba và cũng giống như cô, trong mười ba năm, tôi không nghỉ ngơi một ngày nào.]
[…Tôi hiểu rồi, vậy thời gian dành cho thanh kiếm của cậu cũng giống như tôi.]
[Vâng, cho nên là——nếu như cô xem thường tôi, chắc là sẽ phải hối hận đó?]
Tôi thể hiện ra một chút sát khí, Kaspar-san lập tức cầm kiếm vào tư thế.
[…Cậu có vẻ khác với những người đàn ông khác. Tuy nhiên, người chiến thắng sẽ là tôi.]
Cô ấy có thể ngay lập tức phản ứng với sát khí của tôi.
Có lẽ là cô ấy thực sự khá mạnh nên mới tự tin đến thế.
Vào lúc đó, Jere-san nói từ xa.
[Như vậy, trận đấu giữa Kaspar Yurina và Aurin Eric——xin được phép bắt đầu.]
Jere-san ra hiệu lệnh bắt đầu trận đấu. Nhưng cả tôi và Kaspar-san đều không di chuyển.
Cả hai cầm kiếm và quan sát lẫn nhau.
Cô đưa kiếm lên trước, chĩa mũi kiếm về phía tôi. Chuyển động tuy lạ nhưng rất thanh thoát.
Không biết cô ấy học nó từ ai.
Tôi cầm kiếm thấp, mũi kiếm không chỉ về phía cô ấy mà hướng xuống mặt đất.
[Có chuyện gì vậy, không đánh sao?]
[Mẹ tôi dạy rằng phải dịu dàng với phụ nữ, nhường cô lên trước.]
Sau khi nghe những lời của tôi, cô ấy có chút cau mày.
[Tôi hiểu rồi, thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng——cậu sẽ phải hối hận vì chính cái tinh thần đó.]
Vừa dứt lời, cô ấy lao thẳng tới.
──Nhanh đó!
Tôi lùi lại một chút và lấy lại tư thế cầm kiếm.
Tuy là tốc độ tiếp cận cũng đã khá nhanh rồi, nhưng tốc độ của cú vung kiếm còn nhanh đến mức không tin được đó là của một cô gái.
Quả đúng là một người đã vung kiếm nhiều năm giống tôi.
[Hơ, đỡ được nó à. Tôi đã thêm vào động tác giả.]
[Vậy ư? Xin lỗi nhé, tay tôi tự phản ứng mà không được cho phép.]
[Nói nhảm——!]
Cô ấy xoay người vung kiếm, hai thanh kiếm tiếp tục va chạm nhau.
Có lẽ là do cú xoay đó, nhát kiếm vừa rồi trở nên nặng hơn.
Thêm cả động lượng đi kèm với tốc độ, nên cú đó càng mạnh hơn, vậy việc luyện tập của cô ấy chú ý đến sức mạnh hơn là tốc độ.
Nhưng, tôi không có nhiệm vụ là phải đối đầu trực diện với những nhát kiếm mạnh như vậy.
Điều hướng thanh kiếm để không bị đánh trúng, nhân cơ hội tôi vung kiếm phản công.
[Kuu──!]
Đòn tấn công của cô ấy có rất nhiều sơ hở.
Chỉ trong nháy mắt, tôi di chuyển ra phía sau lưng cô ấy khiến cô không quan sát được tôi.
Sau khi bị thanh kiếm gỗ đánh trúng cổ tay, cô ấy lui lại giữ khoảng cách.
Dù là tôi không dùng nhiều lực, nhưng cổ tay cô ấy hẳn sẽ vẫn đau.
Cô cau mày giữ lấy cổ tay phải.
[Cô không sao chứ?]
[Có thời gian để lo lắng cho đối thủ của mình trong trận chiến ư. Đừng nghĩ là cậu đã thắng.]
Nói xong cô ấy lại tiếp cận tôi một lần nữa.
Từ trên chém xuống, vung kiếm sang ngang, rồi chém từ dưới lên.
Tất cả những nhát kiếm đều nhanh và mạnh.
Tôi cũng có thể hiểu được tại sao những người con trai chỉ mới học kiếm tại Kỵ sĩ đoàn không thắng được cô ấy.
Yurina-san đã vung kiếm từ nhỏ nên mới mạnh mẽ như vậy.
Những đường kiếm rất tinh tế.
Tuy nói là vung kiếm nhiều năm giống nhau, nhưng nếu thật sự như vậy có lẽ tôi cũng không thắng được.
Tuy nhiên——tôi không chỉ tập kiếm duy nhất ở kiếp này, kiếp trước tôi cũng đã luyện tập trong nhiều năm.
[Đáng ghét! Đánh! Đánh trúng đi!]
Cô ấy đang tức giận vì không thể chém trúng được tôi, vung kiếm càng mạnh hơn.
Với sức mạnh như thế, nhưng vẫn không trúng đích giống như lần đầu.
Tuy là mạnh thật đấy -- nhưng sức mạnh đó không thể chạm được đến tôi.
Ngược lại nó lại càng làm quỹ đạo thanh kiếm của cô ấy trở nên dễ đoán, tôi có thể tránh né một cách dễ dàng.
Chuyển hướng đường kiếm đến từ phía trên qua một bên, tôi lướt qua và để lại cho cô một cú đâm kiếm vào bụng.
[Hự…!]
Bị trúng đòn, cô ấy ngồi thụp xuống ôm bụng.
Tôi quay người lại để xem xét tình trạng của cô ấy.
Cô ấy khụy gối trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn tỉnh táo nhưng cho dù là có gượng dậy được, cô ấy cũng không còn sức để chiến đấu nữa.
Thế nhưng, cô ấy dùng thanh kiếm như một cây chống để đứng lên, sau đó tiếp tục chĩa mũi kiếm về phía bên này.
Cô thở gấp, còn người thì đang loạng choạng, giống như có thể đổ rụp bất cứ lúc nào.
[Tôi vẫn còn… chưa thua!]
Vẫn còn nói một cách cứng đầu--Tuy nhiên.
[Không, Yurina-san, cô thua rồi.]
[Huh! Đoàn trưởng!]
Không biết từ lúc nào mà Jere-san đã đứng đằng sau Kaspar-san.
Đặt tay lên vai cô, anh ấy tuyên bố kết quả trận đấu.
[Trận đấu này, người chiến thắng là Aurin Eric.]
[Huh! … Là, vậy sao?]
Xem ra vì nó là do Đoàn trưởng Jere-san tuyên bố, cho nên Kaspar-san cũng không thể nói thêm gì.
Cô cúi đầu bất lực.
[Eric-kun, Kaspar-san, hai người đã vất vả rồi.]
[Vâng, cám ơn anh.]
Tôi đáp lại Jere-san, còn cô ấy thì không.
Dù gì thì cô ấy cũng đã nói là chưa để thua một người con trai nào, nên cô ấy hẳn đã chịu một cú sốc.
Cộng thêm việc tôi nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, nó còn ảnh hưởng tồi tệ hơn.
Mà, tuy là nếu tính cả tuổi kiếp trước, tôi còn già hơn cô ấy gấp đôi…
Bỏ chuyện đó qua một bên, tôi tiếp đến trước mặt cô gái đang ủ rũ.
[Kaspar-san, cô đã vất cả rồi.]
Nói như vậy tôi đưa tay ra phía trước để bắt tay.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi và đáp lại cái bắt tay đó.
Bàn tay thật yếu ới.
[Tôi đã thất bại hoàn toàn, tôi đã không đánh trúng được dù chỉ một đòn.]
[Không, Kaspar-san rất mạnh.]
[Thật là khó chấp nhận… tôi yếu hơn cậu. Vì thế không cần phải dùng kính ngữ đâu. Tôi là kẻ yếu, nên cậu gọi tên tôi cũng không sao.]
[Không, tôi vẫn sẽ dùng kính ngữ. Tôi có thể gọi cô là Yurina-san được không?]
[Được, tùy cậu thôi. Tôi là kẻ đã thua cuộc nên không có gì để nói cả.]
Cô ấy mới thua có một lần, mà cách nói chuyện trở nên siêu cấp tiêu cực rồi…
Tuy rằng so sánh với thực lực của tôi thì cô ấy vẫn còn kém xa, nhưng đối với một người bình thường thì không dễ gì mà thắng được cô ấy.]
[Vậy Yurina-san, cô có thể chấp nhận cho Eric-kun ở chung phòng được chứ?]
[Vâng, đương nhiên rồi. Dù gì tôi cũng đã hứa.]
Yurina-san gật đầu dứt khoát sau khi được Jere-san hỏi.
H-m, tôi có linh cảm xấu cho chuyện này.
[Chúc mừng Eric! Em đã đánh thắng người phụ nữ đó.
Tina, người vẫn quan sát nãy giờ tiến lại gần, nói với giọng để cho ai cũng có thể nghe thấy.
Không, Tina…chị, từ khi nào mà trở nên xấu tính đến thế chứ?
[…Tôi xin lỗi, Tina-dono. Tôi đã có những lời nói coi thường người quan trọng của cô, tôi thật lòng vô cùng xin lỗi.]
[Ơ… a, không, không sao đâu. Là tôi, tôi xin lỗi mới đúng…
Nó trở thành một tình huống khó mà giải thích được khi hai người bọn họ lại quay qua xin lỗi lẫn nhau.
Có lẽ Tina không để ý thấy Yurina-san đã sa sút đến mức này.
Cô ấy thành ra nông nỗi này, ngược lại thì tôi mới là người xấu.
Cũng may là Tina đã nhận ra sự tình mà không còn tiếp tục làm lớn chuyện lên.
Trận đấu đã kết thúc, bởi vì tôi sẽ sống chung với Yurina-san, cho nên phải mang hành lý tới phòng cô ấy.
[Eric được ở cùng Yurina-san… thích quá nhỉ.]
[Huh? Sao thế, Tina muốn ở chung với Yurina-san à?]
[Không phải như vậy! Chị muốn sống chung với Eric!]
Trong lúc chuyển hành lý, Tina đã nói như vậy,
Mà dù sao thì tôi và Tina đã sống cùng nhau suốt thời gian còn ở làng.
Ngay hôm qua tôi chúng tôi còn ngủ chung giường.
[Ký túc xá của Ma pháp kỵ sĩ đoàn chị nghĩ vẫn còn phòng trống, tại sao chị lại không được sống cùng Eric chứ?]
[Như vậy không được. Ký túc xá của Ma pháp kị sĩ đoàn là dành cho Ma pháp kỵ sĩ. Sau này có khả năng cũng có thêm người.]
Nghe xong lời giải thích của Jere-san, Tina trở nên chán nản.
[Mà bình thường thì ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau, sẽ ổn thôi mà?]
[Ừ-m… Vậy, cũng được. Chị sẽ cố chịu đựng.]
Tina vẫn đáp lại dù mặt vẫn đang buồn chán.
Sau khi chuyển xong hành lý, Yurina-san sẽ dẫn tôi đi tham quan cơ sở vật chất và đường đi.
Tuy là Tina đã đề nghị dẫn tôi đi trước, nhưng sau đó cô ấy phải đi cùng với Jere-san đến gặp mặt Đoàn trưởng của Ma pháp kỵ sĩ.
Nếu không chào hỏi bây giờ, Tina sẽ không thể gia nhập Ma pháp kỵ sĩ đoàn mà thay vào đó phải xuống trở thành một Ma pháp kỵ sĩ tập sự, nên tôi mong là cô ấy cố gắng làm việc thật tốt cùng với Jere-san.
Và tôi đến trước cửa phòng, nơi mà tôi sẽ sống trong tương lai.
[Là ở đây, hãy chuẩn bị vì có thể lúc đầu sẽ hơi bất ngờ.]
Yurina-san nói vậy rồi cô ấy mở cửa.
Là một căn phòng lớn gấp đôi căn phòng của tôi ở làng.
Có hai chiếc giường được đặt song song, một chiếc được Yurina-san sử dụng, vì nó tràn đầy sức sống.
Có khoảng trống giữa hai chiếc giường, cho nên có thể sống tách nhau ra.
Giường của Yurina-san ở cạnh cửa, bên trong có lẽ là phần của tôi.
[Xin lỗi vì đã làm phiền.]
Nói xong, tôi bước vào trong phòng, chuẩn bị tiến vào phía bên trong thì… có một thứ trên giường của Yurina-san đập vào mắt tôi.
Vải, màu đỏ…?
Thoạt nhìn thì tôi nghĩ như thế nhưng khi quan sát kỹ hơn, tôi đã nhận ra hình dạng của nó.
Là một chiếc quần lót.
Nó là "quần lót" kiểu quần đùi, chứ không phải "quần lót" kiểu quần lót.
Ngay sau khi nhân ra nó, tôi quay mặt đi ngay lập tức.
Có lẽ là vì tôi quay đi hơi đột ngột, nên Yurina-san ở phía sau tôi đã để ý.
[Chuyện gì thế? Có vấn đề gì sao…… A…]
Sau khi nhìn qua chiếc giường của mình, có lẽ cô ấy đã hiểu sự tình.
[Huh──!]
Mặt cô ấy đỏ bừng, ngay lập tức túm lấy chiếc quần lót giấu ra sau lưng với tốc độ nhanh hơn cả khi chiến đấu lúc ban nãy.
[Xin, xin lỗi! Vì đã để cậu nhìn thấy thứ khó coi như vậy…!]
[Không, không sao… tôi không để ý đâu.]
[Là để chuẩn bị cho trận đấu, nên tôi đã hơi vội vàng khi thay trang phục! Bình, bình thường tôi không có hay vứt quần áo lung tung đâu, nên cậu hãy yên tâm!]
Thì ra là thay trang phục để chiến đấu với tôi…
Hế? Không, chờ chút, cô ấy thay cả quần lót cơ á?
Thắng bại tại quần lót ư …… Không, dừng ngay cái suy nghĩ vớ vẩn này lại.
[Eric? Em đang nghĩ gì vậy?]
[Oái!? Không, không có, em không có nghĩ gì bậy bạ hết!?]
Tina tới để kiểm tra căn phòng mà tôi sẽ sống trong tương lai, cô ấy giống như nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
Dạo gần đây tôi cảm thấy trực giác của Tina ngày càng nhạy bén…
Tôi xếp hành lý và ra khỏi phòng.
Từ bây giờ tôi sẽ sống ở đây cùng với Yurina-san… liệu sẽ ổn không đây?
Tina đến để chào tôi trước khi cùng Jere-san đi gặp Đoàn trưởng ma pháp kỵ sĩ đoàn.
Sau đó, tôi được Yurina-san dẫn đi thăm cơ sở vật chất.
[Đây là nhà ăn, tất cả Kỵ sĩ đoàn và Ma pháp kỵ sĩ đoàn sẽ tập trung tại đây. Nên kích thước chỗ này chỉ đứng sau sân huấn luyện.
Như lời của Yurina-san, cô ấy đưa tôi đến nhà ăn… Nó thật sự đúng là rất rộng.
Kỵ sĩ đoàn và Ma pháp kỵ sĩ đoàn mới chỉ tính ở Vương đô, dường như đã hơn một vạn người.
Còn nếu tính cả ở những thành phố khác, con số lên đến hơn mười vạn.
Với một Quốc gia lớn như này, đúng là cần rất nhiều kỵ sĩ.
Số lượng Kỵ sĩ lớn như vậy, Jere-san lại đứng đầu trong số họ.
Quả thực là rất giỏi… mình, gọi anh ấy là Jere-san tùy tiện như vậy liệu ổn không?
Yurina-san sau đó tiếp tục dẫn đường, cuối cùng là nơi có vẻ như là dùng để huấn luyện.
Chỗ này đúng là lớn hơn cả nhà ăn, rất nhiều Kỵ sĩ đang luyện tập.
Có những người đấu tập với nhau bằng kiếm và thương, và có những người chỉ đang tập kiếm một mình, mài dũa kiếm thuật.
[Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng nhiều Kỵ sĩ cũng đang tự mình rèn luyện.]
[Ra là như vậy.]
Tôi nhìn qua cách các Kỵ sĩ luyện tập, nhưng… không có gì ai nổi bật trong đây cả.
Tuy là cũng có những người mạnh thật, nhưng vẫn sẽ thua so với Yurina-san.
Yurina-san rất mạnh.
Cô ấy có sức mạnh và tốc độ không tưởng đối với một người con gái.
[…Khi nhìn những Kỵ sĩ khác như thế này, tôi cảm giác mình lại càng mạnh hơn.]
Cô ấy quan sát những Kỵ sĩ khác giông tôi, nói nhỏ.
Câu nói đó không phải là tự cao, đó là sự thật.
[Tuy là không nghĩ mình có thể đánh bại được Đoàn trưởng hay Phó đoàn trưởng nhưng tôi tự tin là mình cũng chỉ đứng sau họ. Nhưng… không ngờ là tôi lại thua cả một người nhỏ tuổi hơn.]
Cô ấy khẽ nói không cam lòng.
Không, cái đó… Tuy là tôi nhỏ tuổi hơn cô, nhưng thực tế tôi đã sống lâu gấp đôi cô cơ. Xin lỗi nhé.
[Tôi có thể gọi cậu là Eric không?]
[A, được thôi.]
[Vậy thì Eric, sao cậu lại mạnh đến như vậy? Tôi tin là việc rèn luyện của tôi không thua kém bất cứ ai. Ngay cả so với những người lớn tuổi thì tôi cũng luyện tập nghiêm túc hơn họ. Thêm nữa, số năm luyện tập của chúng ta bằng nhau mà cậu lại có thể dễ dàng đánh bại tôi như thế.]
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi.
[Sao cậu lại có thể được đến mức này… Cậu có thể cho tôi biết được không?]
Được hỏi, tôi bắt đầu suy nghĩ về cách biệt sức mạnh của tôi và Yurina-san.
Đầu tiên tôi nghĩ là kinh nghiệm.
Nói là thời gian luyện kiếm nhiều năm giống nhau, nhưng tôi đã luyện kiếm từ kiếp trước rồi, hơn nữa tôi còn quen với việc chiến đấu.
Tôi nghĩ đó là lý do lớn nhất.
Sau đó đó kỹ thuật.
Tốc độ của Yurina-san so với người bình thường, thậm chí khi so sánh với tôi có vẻ cô ấy còn nhanh hơn một chút. Thể lực cũng tốt đến mức khó tưởng tượng được cô ấy là con gái.
Nhưng cô ấy thiếu kỹ thuật để tận dụng triệt để những điều này.
Tôi nghĩ sự khác biệt đến từ những điều này, nhưng đây không phải điều mà Yurina-san hỏi.
Cái cô ấy hỏi là [Làm thế nào, để trở nên mạnh mẽ hơn].
[Phải rồi nhỉ… có lẽ, là "bản chất" cách luyện tập của chúng ta khác nhau.
[Cậu nói là chất lượng luyện tập của tôi không tốt ư? Cha mẹ của tôi là quý tộc, nên họ có thể tìm một thầy dạy kiếm kỹ cho tôi. Tôi nghĩ so với cậu xuất thân từ một ngôi làng thì chất lượng của tôi hẳn phải tốt hơn.]
Thì điều đó cũng đúng. Người duy nhất có thể dạy tôi khi còn ở làng là ông già, nhưng kiếm kỹ của tôi và ông già khác nhau.
Đúng mà nói thì kiếm kỹ của tôi là do bạn thân ở kiếp trước Crist dạy, nên cũng không ảnh hưởng.
Ý của tôi không phải như thế này.
[Yurina-san, tôi muốn hỏi cô một câu.]
[Là gì?]
Tôi hỏi ngược lại Yurina-san, người đã đặt câu hỏi.
[Cô có——vung kiếm một cách nghiêm túc không?]
Nghe xong, Yurina-san lập tức cau mày.
[Cậu nói nghiêm túc? Ý cậu là sao?]
[Lời sao ý vậy. Tôi nghĩ là, cô chưa bao giờ thực sự cầm kiếm một cách nghiêm túc.]
Sau khi tôi khẳng định điều này, cô ấy đã thực sự tức giận.
[Đừng có đùa. Tôi vung kiếm mỗi ngày. Từng chút, từng chút một, tôi chắc chắn là mình vung kiếm thực sự nghiêm túc.
Yurina-san lớn giọng, xong tiếp tục nói.
[Eric, giao đấu với cậu xong tôi đã hiểu được thanh kiếm của cậu. Biết rằng cậu cũng giống tôi, mỗi ngày đều nghiêm túc luyện kiếm. Tôi còn tưởng sau trận đấu cậu cũng có thể hiểu được tôi…]
Cô ấy không thực sự tức giận, nhưng biểu lộ rõ sự thât vọng.
Nhưng thật sự qua trận đấu đó tôi đã hiểu được cách luyện kiếm của Yurina-san.
Tôi biết là cô ấy quả thật đều nghiêm túc tập kiếm mỗi ngày.
Nhưng, ý của tôi cũng không phải như thế.
[Sự nghiêm túc của Yurina-san và tôi là khác nhau. Nói đúng thì, người thực sự luyện kiếm nghiêm túc là tôi.]
[Gì cơ… Cậu nói rằng tôi không nghiêm túc tập luyện sao?]
Cô ấy trở nên giận giữ, đến nỗi nếu cô ấy có sẵn kiếm ở đây chắc là đã chém tôi một nhát rồi.
[Yurina-san——cô đã từng giết người chưa?]
[Giết người…?]
Cô ấy cứng đờ trước câu hỏi đột ngột của tôi.
[Thanh kiếm là công cụ giết người.]
Cho dù là có vung kiếm để tự vệ hay bảo vệ những người quan trọng đi nữa, điều đó cũng có nghĩa là sẽ làm tổn thương đến những người khác.
[Yurina-san có nhận thức được điều đó trong khi tập luyện mỗi ngày không?]
[…Là, việc giết người ư?]
[Vâng, đúng là vậy.]
[…]
Yurina-san không trả lời.
Tôi biết là sẽ như vậy. Cho dù là ở trong Kỵ sĩ đoàn đi nữa, thì cũng không có mấy người nhận thức được việc này.
[Tôi đã, từng giết người.]
[──Huh!]
Tôi nghĩ là cô ấy cũng biết được điều này sau khi nghe câu hỏi của tôi, nhưng cô ấy vẫn có chút bất ngờ.
Tôi đã giết Felix, người đã tấn công ngôi làng ở kiếp này.
Cả kiếp trước nữa, trên chiến trường tôi cũng đã giết hàng trục, hàng trăm người.
Nhưng tôi không hối hận về điều đó.
Tôi chọn con đường này là vì có những người cần bảo vệ.
Tuy vậy nhưng, giết người sẽ bao giờ là một việc chính nghĩa.
[Tất nhiên, tôi không giết người một cách vừa bãi, tôi sẽ chỉ ra tay với những người gây tôi hạn cho mình. Nếu không thì tôi đã không thể gia nhập Kỵ sĩ đoàn.]
[…Là như vậy.]
Yurina thở phào với những gì tôi vừa nói.
Cũng bình thường thôi, tại vì nếu biết được từ nay mình sẽ sống cùng phòng với một tên sát nhân thì chắc chắn đến tối sẽ không thể nào ngủ cho nổi.
[Tôi nhận thức được việc giết người trong việc luyện kiếm mỗi ngày. Đây là sự khác biệt giữa sự nghiêm túc của tôi và Yurina-san.
[…Đúng là vậy. Nói cách khác, đối với cậu thì kiếm kĩ của tôi cũng chỉ như trò trẻ con.]
Mặc dù không đến mức đó, nhưng mà cũng có ý đúng.
Tôi nghĩ rằng nếu không nhận thức được việc giết người, cứ vung kiếm mãi sẽ là điều vô nghĩa.
[Mặc dù tôi không nghĩ là mình sẽ thua một người con trai cùng lứa, nhưng… tôi vẫn còn kém xa. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc vung kiếm với suy nghĩ như này. Chỉ là tôi cảm thấy vui vẻ khi mình mạnh mẽ hơn, tôi không muốn thua bất cứ ai.]
[Thì bình thường tôi cũng nghĩ vậy thôi.]
Kiếp trước, nếu không trở nên mạnh hơn thì tôi sẽ chết, và tôi đã trở nên mạnh hơn để không ai phải bảo vệ cho tôi.
Kiếp này tôi cũng phải mạnh hơn nữa vì đã nhận thức được điều đó từ trước.
[Tôi đã biết được điều này và sẽ nghiêm túc kể từ bây giờ… Tuy là thế, nhưng tôi không biết phải làm như thế nào.]
Cho dù là có suy nghĩ thanh kiếm là công cụ giết người, nhưng không phải tự nhiên mà áp dụng được.
Trừ khi giống như tôi, nỗ lực bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ thứ gì đó.
[Liệu tôi có thể vung kiếm nghiêm túc vào một này nào đó được không…?]
[…Nếu như cô thật sự muốn bảo vệ một thứ gì đó, chắc chắn là sẽ được thôi.]
[…Thứ gì đó thực sự muốn bảo vệ, ư?]
Sự thật là, bình thường khó mà tìm được một thứ như vậy.
Cùng lắm, đó sẽ là mạng sống của mình và gia đình.
Hơn nữa, thật khó mà nghĩ ra nó ngay lúc này.
Trừ khi mình hoặc gia đình đang gặp một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng,
[Việc không muốn mình thua cuộc, đó là lý do đủ để khiến cô trở nên mạnh mẽ rồi. Thế cô có biết lý do thua tôi là gì không?]
[Phải, tôi cho rằng tôi tuy ở mặt kỹ năng, và còn cả tinh thần. Nếu có thể khắc phục những điểm này thì một ngày nào đó tôi có thể sẽ đánh bại được cậu.]
Nhìn lại trận đấu, tự thấy được thiếu sót của bản thân.
Khả năng tự phân tích này, nó là cần thiết để trở nên mạnh mẽ hơn.
[Ngày mai việc huấn luyện sẽ quay trở lại… Tôi hy vọng lúc đó chúng ta có thể có những trận đấu khác.]
[Đương nhiên là được rồi. Nhưng đừng để thua một cách dễ dàng như hôm nay nữa nhé.]
[Lần sau… không, nói trước bước không qua. Nhưng một ngày nào đó tôi nhất định sẽ thắng được cậu.]
Yurina-san nói vậy rồi đưa tay ra cùng với một nụ cười.
Tôi bắt tay cô ấy xong cũng cười lại.
Lần này không phải là cái bắt tay yếu ớt như lúc cuối trận đấu nữa mà là một cái bắt tay mạnh mẽ.
[Cũng gần đến giờ cơm rồi. Chúng ta tới nhà ăn thôi.]
[Đúng vậy.]
Tuy là vẫn muốn tham quan tiếp, nhưng cũng đến lúc.
Dù sao thì mình mới rời làng vào buổi sáng, vừa tới Vương đô đã phải gặp Bệ hạ, tới đây thì lại có một trận đấu.
Như vậy là quá đủ cho một ngày rồi.
Mới được giới thiệu vị trí của nhà ăn, nên là để nhớ lại thì tôi đi trước.
Tuy trí nhớ của tôi không được tốt nhưng cũng không đến nỗi mù đường cho nên tôi có thể tới đó bình thường.
Nhà ăn đã có khá nhiều người, họ đều lấy cơm rồi ngồi vào vị trí ăn.
Yurina-san và tôi cũng lấy cơm và ngồi đối diện nhau.
Sau bắt đầu ngồi xuống ăn và trò chuyện được một lúc, tôi nghe được có người gọi tên mình.
[Eric——! Chúng ta ăn cùng nhau đi——!]
Tina bay tới và nói như vậy.
Tina ngồi ngay bên cạnh mà không chờ câu trả lời của tôi, sau đó cô ấy kể những chuyện đã xảy ra trong lúc tôi không có mặt.
Làm gì, mua gì ở con phố.
Cô ấy rất vui vẻ khi kể cho tôi, tôi cũng lắng nghe cho hết.
[Quan hệ của hai người quả thật rất tốt.]
Yurina-san ngồi đối diện chúng tôi nói.
[Cũng phải thôi, tôi biết cô ấy từ lúc sơ sinh, nên đã ở bên nhau được mười sáu năm rồi.]
Tôi nhớ… lúc đó là những trải nghiệm không được tốt đẹp, một đứa trẻ sơ sinh nhiều lần bị ôm tới mức suýt tiêu đời.
[Tôi không có người nào như vậy cả… nên có một chút, ghen tị.]
[Yurina-san… Ổn thôi mà, chúng ta sau này sẽ là đồng đội của nhau đó thôi.]
[…Đúng vậy nhỉ, tôi có cảm giác là mình có thể hòa hợp được với Eric. Dù gì thì cậu cũng khác những người con trai trước đây tôi từng gặp.]
Tôi nghĩ không phải là khác nhau về mặt tính cách, chỉ là bởi vì tôi mạnh hơn Yurina-san mà thôi… Nhưng thành thật, tôi rất vui vì được nói như vậy.
[Thật là… Hai người, đã trở nên thân thiết hơn.]
[Huh? Có lẽ là, một chút.]
Nghe cuộc nói chuyện của tôi là Yurina-san, Tina phồng má.
Trong mắt của Tina thì thực sự là quan hệ của chúng tôi đã trở nên tốt hơn.
[Nè Eric, ghé tai lại đây chút.]
[Huh? Có chuyện gì vậy.]
Tina ghé sát tai tôi và thì thầm.
[Vì là trong phòng chỉ có hai người… Cho nên đừng làm những điều gì kỳ lạ nhé?]
Cô ấy nói như thế.
Tôi giật mình quay mặt sang nhìn Tina… Tôi chợt bắt gặp đôi mắt long lanh cũng với nụ cười tươi.
[Em, em biết rồi ạ.]
Tôi hoàn toàn không có suy nghĩ như thế trong đầu, nhưng không biết vì sao cảm giác như mình đã gây ra chuyện xấu nên đã dùng kính ngữ.]
Thật đáng sợ… Tina quả thực rất đáng sợ.
Trong lúc còn đang ăn, Yurina-san nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi sau khi được thì thầm điều gì đó vào tai.
Sau khi ăn tối xong, tôi quay trở lại phòng với Yurina-san.
Mặc dù là đã nói ở trong nhà ăn, nhưng như thể nhắc lại cho tôi nhớ.
[Eric, những điều chị vừa nói… có quên chưa đó?]
Bị hỏi, tôi giật mình gật đầu lia lịa.
[Eric, Tina đã nói gì thế.]
[… Cô ấy nói, đừng có thức khuya và hãy đi ngủ sớm.]
Ừ thì, tôi nghĩ rằng cô ấy có ý như vậy.
Và cách nói như thế có thể giữ bí mật những gì Tina nói.
[Thế à, fufufu. Khi biết rằng Tina bằng tuổi, tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng cô ấy đúng là một người chị tốt ha.]
Lúc nãy trong nhà ăn hai người có giới thiệu bản thân, nhưng chắc Yurina-san chắc chỉ nghĩ Tina bằng tuổi tôi hoặc nhỏ hơn.
Nhìn chúng tôi, có lẽ tôi giống như người anh trai hơn.
Mà, tuy là hiện tại Tina nhiều tuổi hơn tôi, nhưng cộng cả kiếp trước vào thì tôi mới là người sống lâu hơn.
Bị nghĩ như vậy cũng không tránh được.
[Eric-kun.]
Trên đường quay trở về phòng, tôi nghe thấy có tiếng gọi từ phía sau, đó là Jere-san.
[Tôi muốn nói chuyện một chút.]
[Là chuyện gì?]
[Đó là vấn đề mà cậu nhờ tôi.]
Vấn đề mà tôi nhờ à…?
A, tôi quên mất!
Anh ấy nói muốn cảm ơn tôi vì đã đánh bại Gradio Felix, nên tôi đã nhờ anh ấy tìm người bạn cũ của tôi, Crist.
[Tuy cậu nói là đang tìm kiếm một người, nhưng tôi không biết tên người đó là gì.]
[A, tôi xin lỗi, Cậu ấy tên là Crist.]
[Crist… Vậy còn họ?]
[Xin lỗi, tôi không biết…]
Tôi chỉ biết cậu ấy tên là Crist.
Vì kiếp trước tôi chỉ gọi cậu ấy như vậy… Sẽ tốt hơn nếu tôi hỏi cậu ấy rõ ràng.
[Crist, sao. Có ít manh mối thì có thể sẽ mất thời gian, không sao chứ?]
[Vâng, không thành vấn đề. Thật có lỗi quá, để anh phải mất việc như vậy.]
[Không, dù sao đây cùng là cảm ơn cậu vì đã cứu cả Quốc gia, như thế này vẫn chưa là gì.]
Jere-san chấp nhận nó một cách bình thường.
[Vậy cậu hãy nghỉ ngơi sớm đi. Chúc ngủ ngon.]
[Vâng, chúc anh ngủ ngon.]
[Yurina cũng vậy, chúc ngủ ngon.]
[Vâng, ngài đã vất cả rồi!]
Yurina-san được gọi tên và cúi chào đáp lại.
Chỉ khi Jere-san rời đi hẳn, chúng tôi mới tiếp tục quay về phòng.
Yurina-san dường như rất ngạc nhiên khi nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
[Giao yêu cầu cho cả Đoàn trưởng… Eric đã làm gì vậy?]
[Tôi chỉ bảo vệ làng của mình tôi.]
[Thật là chỉ vậy thôi sao? Nhưng tôi cảm thấy nếu chỉ như vậy thì sẽ chỉ nhận được một phần thưởng nhỏ thôi… Có cần thiết phải để Đoàn trưởng lắng thực hiện yêu cầu của cậu không?]
Dù sao thì nguyên nhân là do tôi bảo vệ làng của mình, nên Quốc gia này mới được cứu.
[Thì bởi vì tôi đã hạ gục một kẻ được coi là nguy hiểm đối với Đất nước, nên anh ấy mới cảm ơn tôi bằng cách thực hiện yêu cầu của tôi.]
[Thì ra là vậy. Nhưng cái tên Crist… Nghe không giống quý tộc cho lắm.]
Thì cũng phải thôi. Làm sao mà một người con trai bình thường như thế lại là quý tộc được cơ chứ.
[Tôi mong cậu sẽ tìm được người đó.]
[Cảm ơn.]
Nhưng mà không phải cứ tìm được đã là xong.
Vì chỉ có một mình tôi có ký ức của kiếp trước, nên bây giờ tôi và Crist chỉ giống hay người lạ.
Tuy chỉ là tôi muốn xác nhận sự an toàn của cậu ấy nhưng… tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để có thể trở thành người bạn thân với cậu ấy ở kiếp nầy.
Đi bộ một lúc thì chúng tôi cũng về phòng.
Tôi vào trong và chuẩn bị để đi ngủ.
Ký túc xá có một nhà tắm lớn, nhưng cơ bản là không cần phải dùng tới, phòng ở bình thường cũng có sẵn phòng tắm nhỏ.
Một tháng một lần, nhà tắm lớn mới có nước ấm, lúc đó thì chắc là toàn bộ Kỵ sĩ đoàn đều đến đó.
[Yurina-san, cô hãy đi tắm rửa trước đi.]
[Vậy, vậy hả? Tôi xin phép.]
Yurina-san, có vẻ hơi lo lắng, mở cửa phòng tắm và bước vào.
Nói là quan hệ của chúng tôi đã trở nên tốt hơn, nhưng việc ở cùng với một người con trai lần đầu gặp mặt vào hôm nay cô chắc hẳn phải thấy lo lắng.
Sau đó, tôi bắt đầu nghe tiếng nước chảy.
Rõ ràng là chỉ nghe thấy âm thanh thôi mà, tôi cảm giác thật kỳ cục.
Mà hẳn là chỉ vì nghe được mỗi âm thanh, nên ngược lại mới khiến tôi tưởng tượng linh tinh.
Nghĩ về thứ khác đi nào…! Cái gì cũng được…!
…Không được rồi, mình không nghĩ được cái gì hết!
Không, vậy thì không nghĩ gì nữa cả! Đúng rồi, thiền thôi!
Nhắm mắt lại và để cho đầu óc trống rỗng, tập trung nào.
Chẳng mấy chốc tôi đã không nghe được tiếng nước chảy nữa và thanh công bước vào thế giới riêng của mình.
[Nè, Eric? Cậu có thể giúp tôi chút không?]
[V, vâng!?]
Đột nhiên bị gọi, nên tôi nói có hơi bị vấp.
Tôi không còn nghe thấy tiếng nước nữa, có vẻ như cô ấy đã tắm xong.
Phía phòng tắm, Yurina-san chỉ ló mặt ra và nhìn về phía tôi.
[À thì, vì cứ nghĩ như bình thường nên tôi quên mang theo quần áo… cậu có thể lấy cho tôi cái áo sơ mi với quần đùi dược không? Chỉ cần vậy thôi là có thể ra trước mặt cậu rồi.
[À ừm, tôi biết rồi.]
Dù gì thì từ trước tới giờ cô ấy vẫn ở một mình, nên là quên mang quần áo vào phòng tắm cũng là chuyện bình thường.
Theo lời cô ấy, tôi tìm trong túi của cô ấy và lấy ra một cái áo sơ mi và một chiếc quần đùi.
Nhưng ngay sau khi lấy chúng ra khỏi túi… Một thứ gì đó đập vào mắt tôi.
Một cái áo ngực màu đỏ.
Một màu rất rực rỡ, nhưng quần lót cũng màu đỏ, nên về màu sắc thì cũng không bất ngờ.
Nhưng cái làm tôi ngạc nhiên không phải màu sắc… Mà là kích thước.
Trong mắt tôi với tư cách là một người con trai, to thật.
Nhưng lúc thi đấu cùng Yurina-san ngày hôm nay, tôi không nhớ là nó lớn đến vậy.
[Eric? Cậu tìm thấy chưa?]
[Vâ, vâng!? Đâ, đây rồi!]
Giọng tôi lại bị vấp tiếp, nhưng quân trọng là phải đưa quần áo cho Yurina-san.
Tôi cô gắng không nhìn khi đưa chúng cho cô ấy.
[Cá, cám ơn cậu.]
Yurina-san rụt đầu lại, bắt đầu thay quần áo.
Cô ấy ra khỏi phòng tắm ngay sao đó nhưng cơ mà…
[Huh!?]
Đúng là lớn thật đấy.
Tôi không nói nên lời… Không, không phải là tôi muốn nói ra, nhưng đúng là lớn thật.
Một sự đầy đặn phi thường, ngay cả cái áo sơ mi cũng căng ra để chống đỡ.
Cả ngày ở cùng nhau tôi không thấy là nói lớn đến thế, tại sao đột nhiên…!
[Đừ, đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy chứ!]
[Xin, tôi thành thật xin lỗi!]
Cái nhìn của tôi quá rõ ràng.
Yurina-san ôm ngực như là cô muốn giấu chúng đi, nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi ngay lập tức quay mặt đi.
[Cái này, thì là… Vì việc luyện tập có thể gây cản trở nên là tôi mặc sarashi ! Nhưng nếu mặc suốt thì sẽ rất khó chịu, nên khi đi ngủ tôi sẽ tháo nó ra…!]
[Ra, ra là như thế. Tôi thật sự xin lỗi!]
[Kh, không phải, là tôi xin lỗi mới đúng. Để cậu phải nhìn thấy điều khó coi…]
[Không có chuyện đó đâu!]
[Eh…?]
Không được, cuộc đối thoại này chắc chắn sẽ không đi tới đâu hết.
[Vậy tôi, vào tắm đây!]
Tôi lấy quần áo để thay của mình và nhanh chóng vào phòng tắm.
Cởi quần áo ra và bắt đầu tắm rửa.
Thì nếu Yurina-san mặc lại bộ quần áo trước đó thì hẳn không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của tôi.
Chắc là do cô ấy đã quá lo lắng, đầu óc không kịp suy nghĩ được mấy chuyện này,
Điều đầu tiên tôi làm khi vào phòng tắm là dội một gáo nước lạnh.
Để cái đầu nóng dịu đi.
Ha… Mới ngày đầu tiên đã như vậy, không biết sau này sẽ ra sao…
Mặc dù Jere-san nói nếu có phòng trống thì sẽ ngay lập tức đổi phòng cho tôi nhưng… cũng biết biết là phải đến lúc nào.
Tôi mong là có một phòng trống sớm.
◇◇◇
[Vậy thì, cuộc họp bắt đầu.]
Trong phòng đang có đủ Đoàn trường và Phó đoàn trường của Kỵ sĩ đoàn và Ma pháp kỵ sĩ đoàn. Tôi - Jere và những người khác ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
Tổng cộng có bốn người, tiến hành cuộc họp định kỳ.
Nếu không có chuyện gì thì cuộc họp sẽ kết thúc sớm… nhưng hôm nay chắc sẽ lâu hơn.
[Anne, bên cô có gì mới không?]
[Không, cũng không có gì đáng nói. Thành thật, những người năm nay đều không có gì đặc biệt cả.]
Tôi hỏi Bendix Anne, người là Đoàn trưởng của Ma pháp hiệp sĩ đoàn đang nồi đối diện tôi, trả lời với một chút thất vọng.
Sở hữu mái tóc dài màu ánh kim, đôi mắt sắc sảo, được nhiều người khen về vẻ đẹp.
Thêm cả chiều cao và dáng người rất chuẩn, vì vậy cô rất được yêu thích.
Để có thể gia nhập Ma pháp kỵ sĩ đoàn, thì phải thực tập trong ít nhất hai năm cho nên tôi nghĩ hẳn cũng có số ít người có thực lực… Nhưng con mắt của cô ấy rất nghiêm ngặt.
Để lọt vào được đôi mắt của cô ấy tôi nghĩ cũng phải là thiên tài thực sự… Ví dụ như Phó đoàn trưởng ma pháp kỵ sĩ.
[Viviana-san, còn cô thấy sao?]
[Ừm~ thì ấy nhé~ Chỉ có mỗi Tina-chan là dễ thương thôi.]
[Vivian, anh ấy không hỏi về cái này.]
Phó đoàn trưởng, Spano Viviana.
Cô ấy cũng có mái tóc dài giống Anne. Dễ thương sẽ là hợp lý hơn là đẹp khi nói về cô ấy.
Đoàn trưởng và Phó đoàn trưởrng Ma pháp kỵ sĩ có một lượng fan nhất định, thậm chí là cả ở trong Kỵ sĩ đoàn.
Tôi không có hứng thú đến đến người đẹp hay là dễ thương, nên thật khó mà chấp nhận được… Nhưng nó không liên quan đến chuyện đang bàn tới.
Viviana-san chỉ mới 20 tuổi đã được Đoàn trưởng Anne nhìn thấy tài năng và được thăng làm Phó đoàn trưởng.
Được Anne công nhận thì quả thực tài năng của cô ấy rất tuyệt, nhiều lần tôi cũng đã được ma pháp của cô ấy giúp đỡ.
Chỉ tiếc là... đầu óc cô ấy hơi có vấn đề.
[Hế~ vậy sao? Nhưng Tina-chan có gia nhập Ma pháp Kỵ sĩ đoàn mà đúng không?]
[Tôi vẫn chưa quyết định. Mặc dù Jere có nói là không tệ, nhưng tôi vẫn chưa được chứng kiến tận mắt ma pháp cô bé sử dụng. Dù sao cũng mới chỉ gặp mặt một lần và hôm nay, tôi chưa có thời gian kiểm tra.]
[Tina-san có thể sử dụng ma pháp trung cấp ở tuổi mười tám.]
[Hế~ Tina-chan giải quá nhỉ~]
Viviana-san là người hôm nay đưa Tina-san đi tham quan cơ sở vật chất nên có vẻ quan hệ giữa hai người khá tốt.
[Viviana, mười tám tuổi cô đã có thể thi triển ma pháp thượng cấp nhỉ.]
[À rế ~ Vậy á hả?]
Ngay cả chuyện của mình còn không nhớ được, quả nhiên là đầu óc có… Thôi thì không nghĩ thêm về việc này nữa.
[Tina-san vì là không có ai chỉ dạy, nên chỉ có thể dùng được đến ma pháp trung cấp. Nhưng nếu có thì đó là chuyện hoàn toàn khác.]
[Hừ-m, vậy thì có thể mong chờ chút ít.]
Anne nói kèm theo một nụ cười.
Cô ấy quả nhiên cũng có chút gọi là mong chờ một người có thực lực sẽ gia nhập.
[Nhân tiện, lúc đi với Tina-chan. Em ấy có nhắc đến Eric-chan? Cậu bé đó thì sao ~?]
[Ừm, chỉ mới có mười sáu tuổi, Jere, anh là người tiến cử cậu ta phải không?]
Đang nói về Tina thì chủ đề chuyển sang Eric-kun.
Thôi thì, nói gì đó vậy.
[Đúng thế, cậu ấy rất có năng lực. Kể cả nếu có dùng hết sức thì cũng không biết được tôi có thể thắng được cậu ta hay không.]
[Này—— Anh là Đoàn trưởng cũng nói thế thì chắc là đúng rồi.]
[Cả Jere-san cũng nói rồi thì chắc chắn không có thiên vị đâu ha~. Đúng là mạnh thật luôn ~]
Hai người tỏ ra có đôi chút ngạc nhiên.
Tuy là đã nói cho Bệ hạ biết nhưng tôi vẫn chưa nói cho bọn họ.
[Đúng thế, dù sao thì Eric-kun cũng là người giết Gradio Felix mà.]
[Huh──! Jere, anh nói cái gì cơ? Tên nguy hiểm đó đã bị giết rồi?]
Người đáp lại là Anne, Đoàn trưởng Ma pháp kỵ sĩ.
Cô ấy giống tôi, hiểu được tầm quan trọng của vấn đề.
[Felix á… là ai vậy ta?]
Viviana… Quả nhiên là cô không nhớ được à?
[Tôi đã nói với cô rồi cơ mà, hắn là kẻ sẽ trở thành vua của Quốc gia Ma tộc. Một kẻ hiếu chiến và cực kỳ nguy hiểm, chúng ta phải đề phòng hắn.]
[Không sai, và hắn đã bị Eric-kun và Tina-san cùng nhau tiêu diệt.]
Tôi kể cho Anne về những gì tôi đã nghe ở làng Aurin, Anne đã rất ngạc nhiên.
[Đánh ngang sức với Gradio Felix, cộng thêm ma pháp hỗ trợ để hạ gục hắn… Nói rằng cậu ấy mười sáu tuổi nó giống như một trò đùa.]
[Hế ~ Tina-chan cũng chiến đấu cùng mà đúng hông ~ Quả nhiên là Tina-chan cũng rất mạnh ~]
Viviana cũng lắng nghe, nhưng cái cái cô ấy để ý lại không đúng vào trọng tâm… Mà cô ấy cũng nói đúng.]
[Một trường hợp đặc biệt, mười sáu tuổi đã có thể gia nhập Kỵ sĩ đoàn cũng có thể hiểu được.]
[Vâng, Leo Bệ hạ cũng cho phép.]
[Leo-san rất là dễ dãi m——]
[Viviana, hãy gọi là Bệ hạ, gọi người như vậy thật vô lễ.]
Viviana-san xưng hô với rất thân thiện với Bệ hạ, Bệ hạ còn nói [Gọi như vậy rất dễ thương!]
Tuy là, Vương phi khi nghe được đã rất tức giận.
[…Thế, tôi đang tự hỏi người không nói một lời kể từ lúc cuộc họp bắt đầu đang nghĩ gì?]
Anne lạnh như băng nhìn về phía người đang cúi gằm mặt xuống.
[…Khò— khò——]
[Dậy đi!]
Anne đánh thức người ngồi cạnh.
[Oa!... Oáp—— Ngủ ngon thật đấy. Được rồi, bắt đầu cuộc hợp đi.]
[Cuộc họp bắt đầu lâu rồi!]
[Ể? Thật đấy à, phải gọi tôi dậy chứ.]
[Thế thì ngay từ đầu đừng có ngủ!]
Anne thở dài.
Người vừa ngủ dậy gãi đầu, lấy từ trong ngực ra một chai rượu Whiskey dạng bình Hip .
[Không được uống rượu trong khi họp!]
[Không được sao, nó có làm phiền người khác đâu.]
[Haizz… thôi quên đi, tôi nói anh có nghe bao giờ đâu.]
Một cuộc đối thoại thường xuyên diễn ra trong mỗi cuộc họp.
Nó thường kết thúc với việc Anne bỏ cuộc.
[Mà tôi muốn hỏi một chuyện ngày hôm nay. Thằng nhóc Aurin Eric đấy mạnh lắm à?]
[Ừm, rất mạnh. Sợ là tôi cũng sẽ thua.]
[Ha—— Anh cũng nói như vậy thì chắc chắc không sai, vậy ngày mai tôi sẽ đi thử sức tí mới được.]
Đứng dậy ngay sau khi nói xong, cậu ta tự ý rời đi.
[Đúng thế, cậu nên thử đi. [Thanh kiếm đó] của cậu cũng chưa chắc thắng được đâu.]
[Thế cơ đấy, thật đáng mong chờ.]
Cậu ta nhếch môi cười sau đó đi ra ngoài.
[Haizz… Tôi vẫn luôn thấy rằng để cậu ta làm Phó đoàn trưởng là quyết định sai lầm của anh, Jere!]
[Thế hả? Hiện tại thì người làm Phó đoàn trưởng trong Kỵ sĩ đoàn cũng chỉ có cậu ta mà thôi.]
[Không ổn sao~? Anh ấy rất mạnh mà ~]
[Cái này thì tôi cũng đồng ý.]
Anne lại thở dài.
Thực tế, trong Kỵ sĩ đoàn cũng có một số người có thể hoàn thành những nhiệm vụ của Phó đoàn trưởng.
Tuy nhiên──
[Phó đoàn trưởng quả nhiên chỉ có thể là cậu ta. Bởi vì ── cậu ta mạnh hơn cả tôi.]
◇◇◇
Loại bình bé bé dẹt dẹt hình chữ nhật ấy là cái băng dùng để quấn ngực ý ý ý ý, search google hình ảnh để rõ hơn