Khoảng ba ngày trước, cha tôi đã cùng với nhóm thợ săn mang vật liệu từ đám quái vật vào bán ở Vương đô.
Vương đô Begonia.
Đúng vậy, đó chính là kinh đô của đất nước mà Felix đã nhắm đến.
Tuy là tôi không rõ nữa, có vẻ kiếp trước là tôi cũng đã từng đến đó để bán nguyên vật liệu vài lần nhưng thậm trí tôi còn chả biết Begonia là cái nước quái quỷ nào?
Mình bị ngốc à.
Và trong hôm nay, có lẽ ông già sẽ về.
Mọi người trong làng đều mong chờ là ông già sẽ mua về được những thứ hữu ích bằng số tiền bán được từ đống vật liệu.
Cách ngôi làng về phía nam khoảng một kilomet, có một con đường dẫn thẳng đến Vương đô.
Dắt ngựa từ làng đến đó, sau đó cưỡi ngựa đến Vương đô, mất thêm khoảng hai giờ là đến nơi.
Rồi đi về thì sẽ mất nhiều thời gian hơn, do phải mang theo hành lý. Nhưng lúc đi họ cũng phải đem theo nhiều nguyên liệu của đám quái vật, cho nên cả đi cả về đều mất nhiều thời gian cả.
Bình thường thì một hai ngày là sẽ về. nhưng lần lần này ông già nói sẽ mất khoảng ba ngày vì hàng hóa rất nhiều.
Tôi, Tina và những người trong làng cùng nhau làm ruộng trong khoảng thời gian chờ ông già cùng bọn họ trở về.
Và rồi──.
[Mọi người, tôi về rồi đây!]
Tiếng hét của ông già từ phía nam vang vọng cả cái làng.
[Eric! Họ đã về!]
[Vâng, em có nghe rồi.]
Tina hí hửng vẫy tay với tôi.
Ông già hét lớn như vậy mà ai không nghe được thì chắc chắn là lỗ tai người đó có vấn đề.
Tina chạy hết tốc về hướng phát ra nguồn âm kia, còn tôi bình tĩnh, đặt cái cuốc ở đó rồi từ từ bước tới.
Có một vài dân làng chạy vượt qua tôi.
Khi tôi đến được đó, mọi người đã tập trung đông đủ quanh đống hàng mà ông già mang về.
[A—, cái này! Tôi gần như phát điên vì nó mới hỏng gần đây!]
[Anh mua cả cái này cơ à!? Tốt quá! Như vậy có thể dễ dàng làm việc hơn rồi!]
Mọi dân làng đều rất mừng vì ông già đã mang về những thứ mà họ cần.
Nhiều người tỏ ra rất vui sướng vì lần này đống vật liệu kia bán được với giá cao, họ mua được rất nhiều thứ.
[Ha ha ha! Chỉ cần mọi người thích là được hết!]
Thấy mọi người vui vẻ, ông già cũng cười khoái chí.
…Này, tôi biết là họ cần phải xem xem ông già mang về những cái gì.
[Nhưng ba người phía sau là ai vậy?]
Có một vài người thợ săn ở đằng sau ông già, nhưng ở phía sau nữa cơ.
Dân làng đang rất phấn khích, chen lấn mà không để ý thấy những người lạ mặt.
[Hay quá—! Chú cũng đã mua cho cháu con dao làm bếp mới!]
Tina cũng phấn khích khi nhận được món đồ mà ông già mua cho.
Này này, tôi biết là lúc phấn khích như vậy cô ấy thực sự rất dễ thương, nhưng không ai để ý những người ở phía đằng kia à.
[Cha à, những người kia là?]
Nếu như chuyện này cứ tiếp diễn như vậy sẽ cũng chẳng có ai để ý cả, nên là tôi đã hỏi ông già luôn.
[A, tí nữa thì quên mất.]
Sau khi được tôi hỏi, ông già mới nhớ ra, quay người lại hơi cúi đầu.
…Có vẻ ông già hoàn toàn không nhớ gì hết luôn.
[Eric, những người này dường như đang tìm con.]
[Eh? Tìm con?]
Ông nói xong, tôi nhìn về phía ba người bọn họ.
Có ba người, trong đó có hai người mặc áo và đeo cả mũ giáp.
Nhưng đó là một bộ giáp khá nhẹ và linh hoạt, họ chắc hẳn đã suy nghĩ về việc phải đi đến nơi này.
Hai người đó đang hơi bối rối trước những cái nhìn của dân làng.
Người còn lại không mặc giáp, bộ quần áo có vẻ đắt tiền.
Mái tóc vàng óng mượt được buộc lại về phía sau.
Khuôn mặt nghiêm nghị, không có chút biểu cảm nên có cảm giác hơi đáng sợ.
Quan trọng hơn là, anh ta có bầu không khí khác hẳn so với hai người kia.
Bầu không khí này ở kiếp trước tôi cũng từng cảm nhận được vài lần—nó chỉ có ở những kẻ mạnh.
[Cậu là, Eric-dono trong lời kể của Dian-dono phải không?]
Người tóc vàng nói với giọng khá là lịch sự.
[Đúng vậy… còn các anh?]
Tôi trả lời và hỏi ngược lại.
[Xin lỗi vì đã thất lễ. Tên tôi là Astara Jeremias. Cậu có thể gọi tôi là Jere. Hai người đằng sau là cấp dưới của tôi.]
Hai người mặc giáp cúi chào.
Tôi có hơi không hiểu sự tình, nhưng vẫn gật đầu cái nhẹ.
[Ha…vậy, Jere-san tới tìm tôi có chuyện gì?]
Người đàn ông tự xưng là Jere mặt vẫn không có biểu cảm, nói với giọng thực sự nghiêm túc.
[Có một số việc chúng tôi cần xác nhận… Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không.]
[Đúng vậy… Ở đây không được yên tĩnh cho lắm, sao các anh không về nhà của tôi?]
[Thực sự rất cảm ơn cậu. Vậy thì chúng tôi xin phép.]
Tôi về nhà cùng với Jere-san, và hai cấp dưới của anh ấy.
Tina vẫn còn rất hào hứng với những món đồ mà ông già mang về, nên tôi quyết định để cô ấy ở lại.
Về đến nhà, tôi mở cửa ra.
[Con về rồi.]
[Eric-chan, mừng con đã về. Hế, ai đây thế con?]
Mẹ tôi ở nhà, bà ấy hỏi tôi về Jere-san đang đi theo phía sau tôi.
[Là những người tới từ Vương đô, dường như họ tìm con có chút việc.]
[Ồ, là vậy sao?]
[Xin lỗi vì đã làm phiền, tên tôi là Astara Jeremias]
[Ara ara, lịch sự quá đi mất. Tôi là mẹ của Eric-chan, tên là Serena.]
[Thì ra là mẹ của Eric-dono, tôi còn nghĩ là chị gái cậu ấy, vì phu nhân vẫn còn trẻ như vậy.]
[Ô hoohoo, đúng thế đúng thế.]
…Tôi cảm thấy mấy lời tôi nghe được chỉ là đối đáp xã giao.
Jere-san, nếu khen ai đó ít nhất hãy cười một chút chứ… Nói mà không có biểu cảm gì như vậy thật là đáng sợ.
Tôi và Jere-san đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách, các cấp dưới cũng đi cùng vào trong nhà.
Họ đứng phía sau lưng Jere-san
[Xin lỗi nhé, chúng tôi chỉ có trà đặc.]
[Không sao, cảm ơn phu nhân rất nhiều.]
Mẹ tôi mang trà lên cho Jere-san, hai cấp dưới và cho tôi.
Khi đưa đến chỗ hai người phía sau, họ giống như đang bị mẹ tôi hút hồn.
Tuy nhiên, đúng như mấy lời xã giao ban nãy, mẹ tôi trông rất trẻ đẹp, nghĩ về việc mẹ lấy phải một người như ông già quả thật rất đáng tiếc…
[Eric-dono, tôi có thể vào chủ đề chính ngay được không?]
[Vâng, xin mời.]
Jere-san đang có vẻ mặt cực kì nghiêm túc, bắt đầu nói ra vụ việc.
[Đầu tiên, tôi tới đây là vì phát hiện ra cha của Eric-dono, đang bán nguyên liệu thu được từ quái vật cho một cửa hàng tại Vương quốc Begonia.]
[Bán nguyên liệu…?]
[Đúng vậy, Kỵ sĩ đoàn chúng tôi đã phát hiện ra một vài dấu hiệu bất thường của những loài quái vật ở khu rừng, chúng rất có những hành động rất lạ vào một tuần trước. Và chúng tôi nghe nói Dian-dono đến từ làng này, cho nên tôi đã hỏi thăm tình hình.]
Ra là vậy… Chuyện những con quái vật là do Felix đã làm để tấn công ngôi làng.
Tuy nhiên, có một điều trong câu nói mà tôi không thể bỏ qua được…
[À thì, xin lỗi vì đã ngang lời của anh… Kỵ sĩ đoàn ý là?]
[A, thật lòng xin thứ lỗi. Tôi vẫn chưa giới thiệu. Tôi, thuộc Kỵ sĩ đoàn, Đoàn trưởng của Vương quốc Begonia.]
Anh ta còn hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng.
Eh, phải chăng đó chính là người mạnh nhất trong các Kỵ sĩ đoàn của Vương quốc?
Tuy rằng là tôi đã cảm nhận được sức mạnh của anh ta trong nhịp thở, nhưng đã là Đoàn trưởng, thì chắc chắn thực sự rất mạnh.
[Kỵ sĩ đoàn không biết được ý đồ của đám quái vật trong rừng, nên phải hỏi Dian-dono là người sống trong làng.]
Bởi vì ông già cũng nhiều lần vào Vương đô để bán những nguyên liệu khác, cho nên việc họ biết được ông là người trong làng cũng không có gì là lạ.
[Sau khi được nghe kể, chúng tôi biết được rằng ngôi làng đã bị bọn quái vật tấn công… Một sự việc nghiêm trọng xảy ra ngay trên đất nước mà chúng tôi không hề hay biết. Tôi thật lòng vô cùng xin lỗi.]
Jere-san ngồi trên ghế, cúi đầu thấp đến nỗi gần chạm vào bàn.
Phía sau hai cấp dưới cũng gập lưng thật sâu, thành thật tạ lỗi.
[A, không, không sao hết. Vì là cũng không có ai phải mất mạng cả.]
Câu nói của tôi có thể hiểu theo kiểu [Nếu có ai mất mạng, nhất định tôi sẽ không tha cho mấy người.], nhưng sự thật đúng là vậy, nên tôi sẽ không sửa lại.
Tôi không biết liệu anh ấy có ngầm hiểu ý của tôi hay không, nhưng khi Jere-san ngẩng đầu lên.
[Tôi thành thật xin lỗi. Để không có chuyện đáng tiếc nào xảy ra nữa, tôi muốn hỏi Eric-dono một chuyện.]
Sắc mặt của Jere-san tuy không thay đổi gì nhiều, nhưng tôi có thể thấy rõ sự bất lực trên khuôn mặt đó.
Tôi cũng vậy—kiếp trước tôi đã phải chịu cú sốc rất lớn nên có thể hiểu được rằng Jere-san đang tự trách rất nhiều.
[Tôi hiểu rồi. Thế, anh muốn hỏi cái gì?]
[Thật lòng rất cảm ơn cậu, Vậy, cậu có manh mối gì về việc đám quái vật hành động không bình thường hay không?]
Jere-san nắm bắt được cốt lõi của vụ việc rất nhanh.
[Đúng vậy…tôi có manh mối về việc đó. Hay nói chính xác hơn, tôi biết lý do mà lũ quái vật hành động một cách bất thường.]
Cơ bản thì anh ta cũng đã hỏi qua ông già, nhưng ông già thực tế cũng không biết rõ.
Chỉ có tôi biết được rằng Felix chính là người đã gây ra vụ việc lần này.
[Cái…! Lý do đằng sau là gì?]
Anh ấy dường như không nghĩ rằng tôi biết được nguyên nhân nên tỏ vẻ kinh ngạc.
Tôi nói với anh ta sự thật là có một người đàn ông muốn phá huy ngôi làng này, làm căn cứ để lên kế hoạch đánh chiếm Vương quốc Begonia.
[Là vậy sao…!]
Jere-san tròn mắt ngạc nhiên sau khi nghe tôi nói.
Đột nhiên nghe được việc Quốc gia mình đang phục vụ suýt chút đã bị tấn công, bất ngờ là chuyện đương nhiên.
Hai người đứng sau cũng tỏ ra vẻ hoang mang.
[Người đàn ông đó, theo như Dian-dono nói, đó có phải là người mà Eric-dono đã đánh bại không?]
[Vâng, đúng là như vậy.]
[Người đàn ông đó là ai?]
[Hắn là một ma tộc, tên là Gradio Felix, hắn tự xưng là vị vua kế nhiệm của Vương quốc Halzion.]
Tôi vừa nhớ lại những gì hắn nói, vừa truyền đạt lại cho anh ấy.
Sau đó, Jere-san tiếp tục ngạc nhiên đến khuôn mặt không biểu cảm từ đầu đến giờ của anh ấy đã biến mất.
[Gradio Felix…!? Cậu có chắc là cái tên đó không!?]
[Um, vâng. Đúng vậy…]
Đột nhiên Jere-san có chút to tiếng làm tôi thấy hơi hoang mang, nhưng vẫn đáp lại.
Jere-san nghe xong câu trả lời của tôi thì đã bình tĩnh lại, anh ấy suy nghĩ đổi chút.
[…Tôi muốn xác nhận người đó một chút, liệu có được hay không?]
[Thi thể của hắn vẫn còn đó, nên là không thành vấn đề…]
Tuy là đống xác của lũ quái vật đã bị xử lý, nhưng thi thể của gã vẫn được chôn ở trong rừng.
[Rất cảm ơn cậu, tôi sẽ đến đó xác nhận.]
[Vâng…]
Câu chuyện tạm thời kết thúc tại đây, tôi cùng Jere-san uống chút trà để làm ấm cổ họng.
[Xin phép được đổi chủ đề, tôi có một chuyện nữa muốn hỏi Eric-dono đây.]
[…Là chuyện gì?]
Bầu không khí xung quanh Jere-san quay trở lại sự nghiêm túc.
Tôi hồi hộp lắng nghe những gì anh ấy chuẩn bị nói.
[Tôi hi vọng cậu có thể——gia nhập Kỵ sĩ đoàn của Vương quốc Begonia.]