Kết thúc cuộc nói chuyện, mẹ tôi vào trong để pha trà.
Để tôi với ông già ngồi trong phòng khách.
[…Eric này. Ta có chuyện muốn nói.]
Ông lên tiếng với một giọng nghiêm túc.
[Cha muốn hỏi con gì ạ…?]
[À, nói sao nhỉ… Ta không biết bắt đầu từ đâu.]
Ông già suy nghĩ đăm chiêu một lúc, rồi hỏi tôi một câu.
[—Con có biết trước, cuộc tấn công của lũ quái vật lần này không?]
Khi vừa được hỏi—tôi dường như đã nín thở trong giây lát.
Việc đó, trước khi cuộc tấn công xảy đến, tôi đã nghĩ rất nhiều về việc mình phải trả lời làm sao khi được hỏi như này?
Tôi hoàn toàn không nghĩ ra, mình phải trả lời như thế nào, phải nói những cái gì.
Ông già nhìn thẳng vào mắt tôi, chờ đợi câu trở lời.
Tôi cũng đang nhìn vào mắt ông già… sẽ không được gì nếu tôi cố lảng tránh cả.
[…Con, có biết.]
Tôi thành thật, trả lời.
Kể cả khi nói dối rằng [Không biết] đi chăng nữa, tôi sẽ bị hỏi tại sao lại chuẩn bị bức tường bao quanh ngôi làng trước khi cuộc tấn công xảy ra.
Nó đã được chuẩn bị từ một tuần trước đó.
Nếu không có bức tường thì có thể nói dối là không biết thật, nhưng sự thật là bức tường đã ở đó.
Tôi không thể phủ nhận được việc này, bức tường là do tôi tạo ra.
Dù là đã trả lời được ý chính, nhưng thành thật mà nói, tôi không biết phải nói trả lời những câu hỏi tiếp theo làm sao.
[…Vậy hả.]
Ông già nói vậy, nhắm mắt lại tiếp tục suy nghĩ.
[Ta chỉ muốn hỏi con vậy thôi. Thế là được rồi.]
[Ớ?]
Tôi ngạc nhiên đến mức lỡ miệng phát ra âm thanh kì lạ.
Tại sao? Chẳng phải là ông ấy còn rất nhiều điều để hỏi à?
[Huh? Sao thế, có gì lạ à?]
Như là đọc được suy nghĩ của tôi, ông già hơi nhếch môi cười.
[Không, thì là…]
[Thực sự thì còn quá nhiều thứ ta muốn biết, nhưng… chẳng phải con không muốn bị hỏi sao? Nó viết hết trên mặt con kìa.]
Mặt tôi có hết á?
Tôi không nghĩ mình dễ bị đọc vị đến thế.
[Nếu không có con, ngôi làng này đã bị phá hủy rồi. Nên ta sẽ không hỏi thêm nữa. Ta mà tiếp tục làm khó con, Serena sẽ giết ta mất…]
Ông già đã nghĩ đến cảnh tượng đấy, người ông hơi run lên.
Ông già… quả nhiên không thắng nổi mẹ.
[Nhưng nếu đã biết trước như vậy, ít nhất ta muốn con nói một tiếng với ta, Serena và Tina-chan. Kể cả con có tự nhiên nói rằng ngôi làng sắp bị tấn công đi nữa, người khác trong làng có thể không tin, nhưng nếu con nói một cách nghiêm túc, chúng ta vẫn sẽ tin tưởng con.]
Ông ấy nói với giọng nhẹ nhàng giống như đang dạy dỗ tôi.
Ra vậy… Tôi đã im lặng vì nghĩ rằng sẽ không có ai tin mình, nhưng thực sự thì tôi nên nói chuyện với ông già.
Nghĩ vậy, thì nếu mà tôi có nói là ngôi làng sẽ bị tấn công bất ngờ, có lẽ Tina cũng sẽ tin tôi.
[...Cám ơn cha.]
[Hô, dù gì ta cũng là cha của con.]
Nói xong, ông già đứng lên đi qua chỗ tôi phía bên này, xoa đầu tôi thật mạnh, rồi ông đi ra ngoài.
…Cũng lâu rồi chưa được ông ấy xoa đầu như thế này, cảm giác thật hoài niệm.
Hơn nữa, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn kia, khiến có tôi cảm thấy an tâm hơn.
Cuối cùng thì, quả nhiên ông già vẫn là một người đáng tin cậy.
[Trà pha xong rồi đây~. Ủa, cha con đâu rồi?]
[…Ah.]
Mẹ tôi quay lại cùng với trà, nhưng ông già vừa ra ngoài mất.
Cha… đã quên mất là mẹ đi pha trà.
Đi ra ngoài thì ngầu thật đấy… nhưng cuối cùng cũng chẳng đem lại kết quả tốt đẹp gì, cha à.
Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi ngồi xuống uống trà mà mẹ đã chuẩn bị.
[Eric-chan… gia nhập Kỵ sĩ đoàn thì con sẽ phải đến Vương đô đúng không?]
Sau khi uống trà và nghỉ ngơi một lát, mẹ tôi lên tiếng.
[Đúng vậy.]
[Thế còn Tina-chan thì sao?]
Tôi thấy hơi khó chịu, lại một câu hỏi khó trả lời nữa.
[Tina-chan và Eric-chan, quan hệ của hai đứa rất tốt? Nếu Eric-chan đột nhiên tới Vương đô, Tina-chan chắc chắn sẽ rất đau lòng…]
Mẹ tôi muốn nói có chút ngập ngừng, bà ấy hơi buồn khi nhắc đến Tina.
[…Vâng. Phải chia tay Tina con cũng rất buồn, nhưng con đã quyết định rồi.]
[…Vậy, mẹ cũng không nói gì thêm nữa. Hãy tìm và nói chuyện với Tina, để sau này con không hối hận.]
[Cảm ơn mẹ, con biết rồi.]
Tôi cảm ơn mẹ vì đã lo lắng cho tôi và Tina, sau đó đứng dậy.
Sau khi nói là sẽ ra ngoài, mẹ nở một nụ cười tiễn tôi đi.
Rời khỏi nhà, tôi ngay lập tức đi tìm Tina.
Tuy là nhà Tina ở ngay bên cạnh, nhưng mẹ Tina nói rằng, cô ấy vẫn chưa về.
Tôi đã tìm ở chỗ tập luyện cũng như cánh đồng mà chúng tôi hay cùng nhau làm việc, nhưng vẫn không thấy Tina đâu.
[Cô ấy đi đâu được cơ chứ…?]
Ngay cả khi hỏi những dân làng, không ai biết cô ấy đã đi đâu cả.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy là ở chỗ mà ông già chia vật dụng mua về cho mọi người, ai lúc đó cũng nhốn nháo cả.
Sau đó thì tôi đã về nhà để nói chuyện với Jere-san… Tina đã đi đâu được?
Còn một nơi tôi chưa tìm… có thể cô ấy ở trong rừng?
Nếu như cô ấy đúng là ở trong rừng thật, mình phải nhanh chóng đi tìm.
Sau cuộc tấn công trước đó, rất nhiều quái vật đã bị tôi tiêu diệt, số lượng quái vật trong rừng cũng giảm đi.
Nhưng cũng đã được một tuần, số lượng hẳn đã tăng lên trở lại.
Tuy là Tina có thể dùng ma pháp, chỉ cần cô ấy không bất cẩn thì cũng không vấn đề gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bất an.
Tôi lao vào trong rừng, tôi tìm kiếm quanh khu rừng giống như đã làm với ngôi làng lúc nãy.
Cô ấy đâu rồi…?
Sẽ không có gì nếu cô ấy không ở đây, nhưng Tina không ở trong làng, ngoại trừ khu rừng này ra thì tôi không nghĩ được nơi nào khác mà Tina có thể tới.
Chạy đi tìm kiếm được một lúc, ở sâu trong rừng tôi phát hiện có bóng người.
Chỗ đó có lẽ là nơi mà tôi đã chôn Felix, nên đó chắc là Jere-san cùng với thuộc hạ của anh ấy.
Đúng rồi, tôi có thể hỏi họ về Tina. Không chừng họ có nhìn thấy cô ấy.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục di chuyển về phía có bóng người.
Lúc tôi nhìn thấy Jere-san qua những thân cây, tôi định lên tiến gọi họ ──.
[──Hả?]
Tôi bắt ngặp một khung cảnh khó hiểu.
Jere-san rút kiếm ra, các cấp dưới của anh ấy không hiểu vì sao đã ngã trên nền đất.
Và—Tina cũng đang ngã dưới chân Jere-san.
Jere-san—giống như vung kiếm xuống nhắm thẳng vào Tina.