Mặc dù nói vậy, nhưng chỉ nhắm vào phần cổ để tạo ra đòn chí mạng vẫn không phải việc dễ dàng chút nào.
Sau khi chém đứt đầu hai phân thân, còn lại là phân thân cầm song kiếm, cùng với phân thân cầm cung tấn công từ xa và bản thể.
「Raaaaaaaaaaaa!!」
Vừa tránh đòn tấn công bằng song kiếm của phân thân cầm song kiếm lao tới như đang nhảy múa, tôi vừa tự trấn an trong lòng trước sự sốt ruột khi thời gian còn lại ngày càng ít.
Cho dù là phân thân, có thể chém hạ được Boss khu vực bằng một đòn duy nhất phần nhiều là nhờ hiệu ứng gia tăng chỉ số từ hàng loạt buff, chứ không phải do đòn chí mạng đánh trúng vào điểm yếu.
Khi hiệu ứng đó kết thúc, tôi sẽ phải chờ hồi chiêu, còn nếu vượt quá 5 phút, chỉ số của tôi sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Tôi cần kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt, nhưng càng nóng vội thì thế cân bằng trên dây càng trở nên mong manh.
「…Ở đó!」
「R, a, giii————!?」
Cắt lìa phần cổ cùng xương sống, để lại cái đầu lâu ca hát vang lên tiếng thét tuyệt vọng, tôi lao thẳng về phía phân thân cầm cung cùng bản thể.
Tôi nhảy bằng Moon Jumper để né mưa tên cùng ma thuật lao tới phía mình, rồi tận dụng thời điểm Magic Edge của Emul lao thẳng về phía bản thể để luồn vào khoảng trống gần phân thân cầm cung.
「Uuuuaaa, cảm giác nhầy nhụa thế nào ấy!」
「A! Nguy hiểm lắm đấy desuwa!!」
Lợi dụng đặc tính “mọi đòn vật lý đều xuyên qua trừ khi có enchant thánh” của phân thân cầm cung, tôi lao thẳng vào nó bằng vai để chiếm thế thượng phong từ phía sau. Khi lao xuyên qua, vai phải tôi chợt chạm vào cảm giác ghê rợn khiến tôi vô thức thét lên, rồi ngay lập tức vung Thanh Kiếm Chém Đầu của Tướng Quân Không Đầu chém bay phần đầu.
Số lần sử dụng còn lại: 2. Kẻ địch còn lại… chỉ còn duy nhất bản thể.
「Nào, ngoan ngoãn nhận thua đi, tao sẽ ban cho mày một nhát kiếm ân huệ? Như thế này… xoẹt một cá!」
Câu trả lời không bằng lời nói mà bằng ma thuật. Tôi quăng Emul lên cao, cùng lúc đó, luồng chướng khí thổi thẳng vào mặt tôi. Trên cao vọng lại tiếng thét nào đó….có lẽ là của mấy vong linh còn sót lại trong thung lũng này.
「Nguyên nhân thất bại của ngươi à… nếu phải nói, thì giống hệt ta ngày đó thôi. Do xui xẻo…… thế thôi!」
Tinh thần gần như tê liệt khi chết lên chết xuống nhiều lần để tìm ra cách đối phó, giờ đây tôi tung ra đòn kết liễu tối thượng của chiến binh samurai máy móc.
Tư thế vững chắc, cánh tay vung lên không chút do dự, nhát chém thẳng xuống như muốn xẻ đôi tất cả!
「À, nếu bắt buộc phải đặt tên thì… Thiên Thanh Homemade đi」
Thứ rơi xuống không phải cái đầu của Humming Lich độc tấu mà là cánh tay.
Không phải tôi chém trượt, mà ngay từ đầu tôi vốn chẳng kỳ vọng có thể kết liễu bản thể chỉ bằng một nhát. Kiếm sĩ giáy nhẹ như tôi chỉ nhờ vào buff mới có chút sát thương, tuyệt nhiên không đủ để kết thúc trận đấu.
Muốn chắc chắn kết liễu kẻ thù… cần một đòn chí mạng tuyệt đối. Và đòn kết liễu đó, không thuộc về tôi.
「Kiếm Chém Đầu, tuyệt lắm! Cố trụ thêm hai lần nữa thôi!」
Từ thế chém xuống, tôi rút khuỷu tay ra sau hết mức có thể, rồi chuyển sang tư thế đâm thẳng, mũi kiếm lao tới phía trước.
Tôi đã giữ lại kỹ năng này cho lúc này kích hoạt kỹ năng Growing Pierce, đâm thẳng từ dưới lên, xoáy Kiếm Chém Đầu của Tướng Quân Không Đầu vào phần nối giữa xương hàm dưới và phần cổ của Humming Lich.
Growing Pierce kỹ năng được nâng cấp chính thống từ Drill Piercer, có hiệu ứng càng trúng nhiều đòn, sát thương được cộng thêm càng cao
Năm hit liên tục, tất cả đều truyền vào mũi kiếm của Kiếm Chém Đầu, xuyên thấu tận xương của Humming Lich.
Trên lưỡi kiếm hiện lên vết nứt, thanh Kiếm Chém Đầu phát ra tiếng kêu như rên rỉ. Nhưng nó vẫn trụ lại mà không vỡ vụn.
「Đúng như dự đoán, còn cứng hơn cả phân thân. Tôi vẫn chưa đủ để hạ gục nó… nhưng, thế là kết thúc rồi, bộ xương quái dị kia!」
Tôi lùi lại vài bước khỏi Humming Lich giờ giống như đang đeo thanh kiếm của tôi như một chiếc cà vạt méo mó.
Để rồi một bóng dáng bé nhỏ cầm cây búa tạ nhảy lên thay thế vị trí đó.
「Xin lỗi nhé… nhưng để chiến thắng, ta đành phải đập nát ngươi! Material Focus… Fortress Breaker!!」
「……Nyaaaaaaahhhhhh!!」
Tôi bắt lấy Emul bị quăng lên khá cao để tránh chướng khí, cùng lúc đó, cú vung từ dưới lên của Biilac đập thẳng vào phần đuôi chuôi của Kiếm Chém Đầu.
Nghe nói rằng trong trận đấu với Wezaemon, khi hai tên đó đối mặt với Kirin cũng từng hạ gục Kirin biến thành robot bằng cách đó.
「Pile Bunker bằng sức người… à không, trong trường hợp này phải gọi là Pile Bunker bằng sức thỏ nhỉ?」
「Sunraku-san đột nhiên làm thế là tàn nhẫn lắm đó desuwa!」
「Rồi, cà rốt đây.」
「Waaa… không! Bộ tưởng em dễ đánh lạc hướng lắm à desuwa?!」
「Bất ngờ chưa, tặng kèm thêm hai củ nữa đó!」
「Waaaa!」
「Dễ dụ thật đấy.」
Dù không thuộc nghề chiến đấu, cú vung toàn lực từ cô thỏ level 98 vẫn khiến thanh Kiếm Chém Đầu nứt toác trên toàn thân, rồi đâm xuyên thẳng vào sọ của Humming Lich, lưỡi kiếm xuyên qua sau gáy
「Kha… a!!」
Tiếng thét cuối cùng thậm chí còn không thoát ra được khi sọ đâm thủng, toàn thân Humming Lich nứt toạc giống hệt thanh kiếm, rồi tan thành mảnh đa giác mà vỡ vụn.
「…Phù, đúng là một chiêu dồn toàn lực tuyệt vời.」
「Ưm… khen thì ta nhận, nhưng giờ ưu tiên hàng đầu vẫn là sửa thứ này cái đã!」
Trong khi Bilac nhặt lên thanh kiếm đầy vết nứt rơi xuống đất rồi bắt đầu loay hoay sửa chữa, tôi nhặt drop item rơi ra giống hệt thanh Kiếm Chém Đầu.
「Mảnh Oán Cốt à… Đọc phần mô tả có vẻ giống như vật phẩm phép thuật hay nguyền thuật nhỉ? Chắc mình không cần.」
Cùng lắm thì đem bán lấy chút tiền là được. À mà thôi, cứ nhét vào kho đồ trước vậy. Khi nhìn lên thung lũng nơi chướng khí bắt đầu tan dần nhờ việc nguồn phát tán tà khí đó bị tiêu diệt, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.
「…À thôi thôi, giờ vẫn còn quá sớm, nhỉ.」
Dẫu thế, con người là giống loài hễ bị dặn ‘Đừng mở!’ thì lại càng muốn mở bằng được. Câu chuyện về Chiếc Hộp Pandora cũng vậy. Kiểu gì thần linh cũng thừa biết Pandora sẽ mở nó ra thôi. Chứ nếu không, chẳng có lý nào lại đem lá bài then chốt nhét tận đáy bộ bài cả. Nói cách khác, có khả năng Pandora là diễn viên hài tầm thần thoại chứ chẳng chơi… Ái chà, suy nghĩ chạy lạc hướng rồi, quay lại quỹ đạo thôi.
「…Sao em có cảm giác Sunraku-san đang toan tính chuyệ gì đó mờ ám thế nhỉ?」
「Không có đâu, tuyệt đối không có.」
Trước mắt vẫn cứ chạy về Eidolt để cập nhật mốc di chuyển cái đã. Sau đó, tôi thuyết phục Bilac bằng câu “tí nữa sẽ đem ra” rồi nhận thanh kiếm tơi tả từ cô thỏ vẫn còn đang phụng phịu đó, nhét thẳng nó vào trong kho đồ. Tiếp đó, quay lại trạng thái ngụy trang hay đúng hơn là cái trạng thái quái đản khi trên người chỉ còn khăn quàng cùng áo choàng lông, còn lại gần như bán khỏa thân để có thể nhét được hai cô thỏ vào trong đó.
Mà thật ra thì… kích thước của Bilac so với avatar Sunraku khác biệt quá mức, giờ cô thỏ giống như cái áo choàng bé xíu trên người. Nói thế nào nhỉ, vẫn là quái đản thôi. Ha ha… muốn khóc quá.
.
.
.
「Giờ thì……」
Sau khi đến thành phố thứ tám「Eidolt」tôi tạm quay về Rabbitzuta để giải tán party. Biilac vốn cần đem thanh kiếm đi sửa nên nhân dịp đó ôm lấy thanh kiếm rồi nhảy thẳng vào lò rèn. Emul thì vẫn còn phụng phịu chút, nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục bằng chút cà rốt. Dù chẳng phải em gái của tôi, mà vốn dĩ còn là NPC, nhưng cái kiểu dễ dụ đó của Emul khiến tôi hơi lo thật.
Còn chuyện tôi sắp làm bây giờ, ít nhất đòi hỏi tôi phải thực hiện một mình, nên không thể cùng đám Emul tham gia được. Liếc sang bên cạnh, phía sau là Thung Lũng Linh Hồn Viễn Cổ chúng tôi vừa băng qua, vẫn còn thấy rõ màn chướng khí đen như tấm rèm toàn bộ bên trong.
Chắc chắn có người chơi nào đó đang đối mặt với cái đầu lâu khó ưa đó. Cố lên nhé, người anh em nào đó vẫn còn đang chiến đấu kia. Không có nghề tu sĩ, kiểu gì cũng thua chắc đến 80%.
「Nào… bắt đầu leo thôi.」
Mục đích thực sự của tôi không nằm trong thung lũng đó. Mà là nơi tận trên cao kia….ông hẳn là vách đá thẳng đứng tuyệt đối, nhưng đủ dốc để thử thách người chơi. Trên đó, nơi nhung nhúc lũ bọ cạp trên level 100, được coi là khu vực ẩn của Thung Lũng Linh Hồn Viễn Cổ「Vách Đá Tổ Pha Lê」chính là đích đến thực sự của tôi.
Đối mặt trực diện với quái vật trên level 100 thì khả năng thắng của tôi một mình bằng… con số không! Vậy tại sao vẫn lao lên? Khi chơi game, ai mà chẳng thế? Rõ ràng nhân vật hiện giờ còn chưa đủ sức chinh phục, nhưng vẫn cứ lên đó thử xem sao. Kiểu như một chuyến dã ngoại được ghi là “trinh sát” nhưng đọc thành “tự sát” vậy.
À còn đồ ăn vặt được đem lên à? Ha ha ha… Lao thẳng lên đó trong trạng thái trần như nhộng thế này thì còn cần gì giới hạn chi phí đồ vặt chứ?
Bỏ cả mặt nạ chim ra, tôi bắt đầu hì hục leo lên vách đá. Sau khoảng bốn phút, địa hình bắt đầu thay đổi, từ toàn đá là đá giờ thỉnh thoảng có lẫn vài khối pha lê rồi khi độ dốc gần bằng phẳng, tỉ lệ đá-pha lê bắt đầu đảo ngược.
「Ồ… địa hình khó nhằn thật, chỗ đặt chân đúng kiểu tệ nhất.」
Những khối pha lê đủ kích thước, đủ góc độ, độ dài được cắm chi chít trên khắp bề mặt, giống hệt Rừng Hang Ngàn Sắc Vạn Hoa, nhưng còn huyền ảo gấp bội.
Nghe đồn, đám Bọ Cạp Pha Lê đó khi không active sẽ vùi mình trong pha lê, chỉ khi có kẻ đột nhập vào tầm phát hiện mới trồi lên. Nhưng mà, chỉ số may mắn hiện giờ của tôi lên tận ba con số thậm chí còn ngang bằng đám cao thủ max level chắc sẽ chẳng dễ gì dẫm trúng chúng…
Rầm rầm rầm!! (Ba con cùng active cùng lúc)
……Phù.
「Bình tĩnh nào. I’m sight-seeing. Yes, yes, no problem… Mẹ nó, ít ra cũng để tôi chạy thục mạng chiêm ngưỡng chút phong cảnh trước khi chết cái điii!!」
Nhảy như thỏ trên cái địa hình pha lê lởm chởm đó, tôi lao thẳng vào trong tận cùng của thung lũng. Sau lưng là tiếng gầm như động đất của ba con quái khổng lồ giống như mấy cái xe tải nối đuôi lao thẳng tới. Khi chạy được một đoạn, thì bất chợt, phía trước tôi có ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng đó tựa như cực quang. Ánh mặt trời phản chiếu trong pha lê tạo nên hàng vạn vầng sáng lấp lánh như sóng thần tuyệt đẹp… rồi khi nhận ra….toàn bộ chổ đó đều là Crystal Scorpion.
「Đùa đấy à?! Cứ một con lại gọi thêm mười con, mà còn không trùng lặp à, cái quái gì thế hả?!」
Nói là bị đánh hội đồng còn nhẹ chán. Khi hơn ba mươi con quái level 100+ lao thẳng vào thằng người chơi level mới ngoài 70 như tôi, đó chẳng còn là “overkill” nữa, mà là thảm sát tuyệt đối. Trong tích tắc, cơ thể tôi tan thành đa giác rồi biến mất trong ánh sáng.
.
.
.
「Đừng tưởng có thế mà tao đã chịu thua…!」
________________________________________________________________________
Raguel, Meria, Gogor… đó đều là những tác phẩm trở thành nguồn cảm hứng chính cho tác phẩm này.
Việc có những kẻ thù rõ ràng không có cửa thắng nhưng vẫn thản nhiên dạo quanh thật sự tuyệt vời, đúng không……?
I’m sight-seeing. Yes, yes, no problem…mình đang đi ngắm cảnh, đúng, đúng vậy, không có vấn đề gì cả….