Triết học zombie, phải không nhỉ? Dù bên ngoài thể hiện phản ứng hoàn toàn giống con người, nhưng bên trong lại là một thực thể không mang bất kỳ cảm xúc nào... Có lẽ Đại Xích Tham Lam chính là một thực thể như vậy.
Thế nhưng, mặc cho điều đó, việc bị đất đá từ phía trên dội xuống và bị chôn sống dường như vẫn là một tình huống khiến nó...phải hoảng loạn.
Khi nguồn phát sinh rơi xuống bên dưới, và cơn lốc đỏ tự nhiên cũng đuổi theo bản thể chính. Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi bị đè bẹp bởi lớp đất đá bịt kín cái hố lớn này, lựa chọn mà Đại Xích Tham Lam đưa ra là một hành động vô cùng đơn giản, thuần túy nhưng triệt để.
「Ooiii」
Cơn lốc đỏ lúc này dao động rõ ràng khác biệt với khi nó tạo ra các phân thân lúc trước. Như thể đang nặn đất sét, phần lớn khối lượng của nó bị gom tụ lại thành một điểm—và rồi, nó sinh ra thứ đó.
「Cái quái gì... thế kia...?」
Không tính tới chuyện nó chỉ có một màu đỏ, nếu phải miêu tả thứ vừa được sinh ra trong một câu—có lẽ đó là xác chết của một Cyclops (khổng lồ một mắt) dị dạng, với kích cỡ các bộ phận trên cơ thể bị phóng đại một cách lộn xộn.
Có vẻ như tiếng “Ooiii” đó là tiếng kêu của nó, hoặc không—nhưng chuyện đó không quan trọng...Từ cái miệng nằm vị trí tương tự như con người, hiện ra những chiếc răng tựa như dao, rõ ràng là sinh ra để giết chóc. Không có mũi, không có sống mũi, không có lông mày—chỉ có một nhãn cầu khổng lồ đặt chính giữa gương mặt.
Thế nhưng, chừng đó vẫn còn trong phạm vi chấp nhận để gọi nó là 「Cyclops」Vấn đề thực sự nằm ở chỗ cơ thể nó đã bị tổn thương ngay từ đầu, và thêm một điều nữa…Chính là cánh tay kia.
「Kh... trước tiên phải leo lên trên...!」
Không thể để bị xao lãng bởi thứ quái dị kia được.
Ngồi đây mãi thì chỉ có bị chôn sống. Nếu thế, chỉ còn cách tận dụng chút khoảng trống còn lại để tìm đường sống.
Trong lúc trèo lên vách hố sụp đổ nhanh hơn cả thời gian hiệu lực của kỹ năng, đầu óc tôi vẫn thoáng qua suy nghĩ về con Cyclops kỳ quái đó.
Con Cyclops được tạo ra từ phần lớn cơn lốc đỏ ấy, ngay từ lúc được sinh ra đã mất cả hai chân và tay trái. Tức là chỉ còn đúng một cánh tay phải. một sinh vật tội nghiệp gần như đã hấp hối ngay từ lúc chào đời... đáng lẽ ra là như vậy.
Thế nhưng, cánh tay của nó lại phình to một cách bất thường đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng hiểu là 「không ổn」 như thể toàn bộ sức mạnh từ các chi đã mất đều dồn hết vào cánh tay phải ấy.
Bởi lẽ, nó còn to hơn cả phần thân tàn tật 75% của nó…không, phải nói là... đó là một cánh tay mà thân người dính kèm theo mới đúng.
「N, uooooo!!」
Chết tiệt, tôi đã quá mải để tâm tới sự vùng vẫy của Đại Xích Tham Lam đang sắp bị chôn sống mất rồi. Đám đất, đá, và khối vụn đã gần như chạm đất, sắp bịt kín hố lớn đến nơi. ngay cả khi lao hết tốc lực về phía ánh sáng yếu ớt đang lọt qua khe hở cuối cùng—vẫn không kịp.
Deepslaughter khốn kiếp, nhất định phải cho nó nếm mùi thiên tru...!!
「Không kịp rồ.....」
Cánh tay.
Tình hình.
Thoát thân.
Con át chủ bài.
Bất chợt, một linh cảm lóe lên.
Đó chỉ là trực giác, là một giả thuyết đơn lẻ được hình thành giữa dòng suy luận, và nó khiến tôi, ngay trong tình thế tuyệt vọng như bị dồn vào thế cờ bí này…đã chọn cách đi xuống.
「Kh... thời gian hiệu lực…sắp hết...!」
Đó là điều đương nhiên, không thể mong kỹ năng kéo dài mãi được... Giờ tôi đang lao ngược xuống bức tường đã trèo lên, nhưng vẫn còn cách mặt đất cả chục mét. Nếu cứ thế này mà rơi xuống thì chỉ có chết... Nhưng kệ mẹ nó, chết thì chết!!
「Cú Đá Thiên Thạch - Meteor Fall!」
Phải tự tạo độ cao cho cú đá, rồi chuyển toàn bộ sát thương rơi thành đòn tấn công, tung cú đá trời giáng vào bản thể của Đại Xích Tham Lam.
Biểu cảm của nó như thể đang nói 「Gì vậy? Giờ đánh luôn á? Ta còn đang chuẩn bị tuyệt kỹ đấy!?」nhưng đừng có mà ỷ lại, đồ khốn. Cắt đòn khi đang tích tụ là kỹ năng cơ bản của game thủ rồi, biết chưa hả? Khoan đã, đừng! đừng có phản công bằng laser, 「Scar đầy thương tích」cứu tao với!!
「Nhưng... giờ thì chúng ta cùng chung một thuyền rồi đó... trông cậy vào ngươi đấy, Đại Xích Tham Lam...!」
Giờ thì trốn thoát ra ngoài là bất khả thi. Dù vài phút trước còn dùng giết chóc để giao tiếp, giờ đây lại là chiến hữu cùng chiến tuyến. Mà lạ thật, tại sao tôi lại thấy nó đáng tin cậy hơn là tên Deepslaughter kia, một kẻ cùng chủng tộc cùng tổ đội với tôi… Tại sao chứ...
「OooOOoooooo……!!」
Con Cyclops do Đại Xích Tham Lam tạo ra bắt đầu dồn lực vào cánh tay phải dị dạng phình to dị thường.
Vì toàn thân màu đỏ, nên tôi không nhận ra. Chỉ đến khi vận động tích tụ năng lượng khiến cánh tay đó phồng lên thêm nữa, tôi mới thấy rõ đó là một khối cơ bắp không có da, trần trụi lộ thiên.
Tuy nhiên, sự lộ cơ đó không phải vì bị thương, mà như thể trạng thái ấy mới là mặc định ban đầu.
Michi michi...Nếu phải so sánh, cảm giác như một cái giẻ lau bị vắt đến mức méo mó mà khối lượng vẫn tiếp tục gia tăng….cảnh tượng ấy khiến tôi không thể mô tả gì ngoài cảm giác có điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
「Khoan đã... đừng bảo là—」
Không rõ nguyên lý ra sao, nhưng giờ thì cánh tay phải của Cyclops đã bắt đầu tích điện. Nó đã phình to lên gần gấp đôi thân thể. Và khi bàn tay đó siết lại thành nắm đấm. Tôi nhận ra con quái vật khổng lồ hấp hối này... Đại Xích Tham Lam đó đang định làm gì.
Khoan, từ từ đã! Tôi thì hoàn toàn chẳng hiểu vật lý học hay mấy phép tính toán phức tạp, nhưng mà… nếu phóng ra một nguồn năng lượng chỉ để chống lại thứ đó ở nơi thế này thì…!!
Chuyện có thể hay không thể xảy ra thì chẳng quan trọng, vì đây là thế giới game nơi đến trời đất đảo ngược cũng chẳng lạ. Nhưng mà, không lẽ nào nó định đấm bay luôn cả khối đất nặng hàng vạn tấn….
Nhưng dù vậy, tôi không phải loại người chỉ biết đứng đực ra mà há hốc mồm. Chỉ có cutscenes hoặc đoạn kết mới được phép đứng như trơ như tượng thôi!
「Phòng thủ... không kịp rồi, không…Inventoria!!」
Sức mạnh đang chuẩn bị được giải phóng. Ngay cả nhìn từ bên ngoài, cánh tay dị dạng chứa đầy năng lượng tới mức gần như chạm ngưỡng giới hạn cũng trông như đang hút thứ gì đó lên từ đáy sâu của lòng đất bị đục thủng.
Những sợi cơ đỏ thẫm ánh lên các đường sáng, trông chẳng khác gì một cỗ máy bị ép hoạt động 120% công suấtkhông phải từ thế giới sci-fi Shangri-La Frontier, mà là thứ gì đó vượt xa. Không cần biết sau đó là gì, không cần biết sẽ ra sao—một khẩu pháo hủy diệt chỉ bắn duy nhất một lần, cho hiện tại và chỉ hiện tại mà thôi.
「iiiiiiIIIIII……!!」
Tiếng gầm nghe hơi ngớ ngẩn, nhưng nếu có một đầu đạn hạt nhân đang chuẩn bị phát nổ ngay bên cạnh thì ngay cả nụ cười cũng sẽ bay mất. Mà đúng hơn là, cả thân xác cũng bị thổi bay.
「【Dịch Chuyển: Không gian lưu trữ – Enter Travel!!】」
Một thứ bạo lực cực hạn sắp được giải phóng. Con người yếu đuối không còn lựa chọn nào ngoài việc chạy trốn.
Chính vì thế...
Ngay khoảnh khắc trước khi khung cảnh trong tầm mắt thay đổi, tôi đã thấy rõ hình ảnh "kẻ mạnh" vẫn tin vào sức mạnh của chính mình và lao vào Đại Xích Tham Lam đã in hằn sâu trong tâm trí tôi.
.
.
.
.
Tính theo thời gian, khoảng ba phút.
Chỉ vừa đủ lâu để cốc mì ly chín. Đó chính là quãng thời gian đã trôi qua dưới đáy cái hố này, trong lúc tôi không có mặt ở đây.
「…Có lẽ, thà chết mà được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó còn tốt hơn nhỉ」
Không còn dấu vết nào của Đại Xích Tham Lam. Có lẽ nó đã bò lên mặt đất thông qua 「lối đi」 này.
Cộp, cộp. Tiếng gót giày vang vọng trong không gian dưới lòng đất đã bị nhiệt lượng khủng khiếp nung chảy đến mức biến thành thủy tinh. Ngẩng đầu lên, trước mắt là một đường hầm khổng lồ bằng thủy tinh đâm xuyên chéo lên đến tận mặt đất.
Tôi cười khổ khi nghĩ đến chuyện nếu hướng tấn công đó nhắm vào người chơi thì sao, đúng là con game này chẳng biết cân bằng là gì….Bước đi trên nền thủy tinh, tôi cuối cùng cũng bắt gặp thứ mà mình đang tìm kiếm.
「「「…………」」」
「……Than, nhỉ.」
Hoặc có thể nói là thứ từng được gọi là 「Scar Đầy Thương Tích」 cũng được.
Nếu phải mô tả thì tên này như thể đã định lao vào cắn ngay tại tâm vụ nổ, và đã phải hứng trọn nguồn năng lượng khổng lồ đến mức làm cả khu vực xung quanh bị thủy tinh hóa ở cự ly cực gần..
Không biết đã có bao nhiêu nhiệt lượng, bao nhiêu sức phá hủy đã giáng xuống thân thể nó… nhưng cơ thể đang vỡ vụn, rã rời này, đã chẳng còn chút hình bóng nào của con quái vật từng gieo rắc cái chết và thất bại cho người chơi nữa…chỉ còn sự thảm hại.
「Thế mà… nó vẫn còn sống............」
Trong trò chơi này, dù là người chơi, NPC, hay quái vật…một khi chết đi đều sẽ 「biến mất」 cùng với hiệu ứng đặc trưng.
Tóm lại… phải gọi là quá dai dẳng chăng? Chịu đòn như thế mà còn chưa chết thì biết đánh sao cho chết đây? Nó vẫn còn sống.
「…………」
Ngay lúc này, tôi có hai lựa chọn. Rất đơn giản: giết nó hoặc tha mạng….quyền quyết định sinh tử nằm trong tay ta.
Không chỉ riêng 「Scar đầy thương tích」 mà giống loài của nó cũng được xem như những con boss khu vực thống trị đại rừng nguyên sinh này.
Người chơi truyền tai nhau rằng chủng loài của nó, Draclus Dinosaberus, gần như chắc chắn sẽ xuất hiện khi tiến sâu vào rừng. Trong số đó, riêng con 「Scar đầy thương tích」 này được cho là xuất hiện tỉ lệ thuận với số lượng thành viên trong tổ đội….tức là penalty monster được cài cắm vào để chắc chắn nghiền nát các tổ đội đông người dám dấn sâu vào.
Mà bây giờ, con quái vật đó đang hấp hối ngay trước mắt tôi. Việc kết liễu nó lúc này mang lại rất nhiều lợi ích.
Không chỉ nguyên liệu, mà với trạng thái hiện tại của tôi, điểm kinh nghiệm cũng sẽ không bị lãng phí. Và trên hết, một trở ngại cực kỳ phiền toái trên hành trình khai phá tân lục địa sẽ được xóa sổ.
「………」
Rất đơn giản thôi.
Giờ thì nó chỉ còn là một cục than, nên dù có dùng tay không đấm cũng đủ để kết liễu được rồi. Phần lớn sát thương là do Đại Xích Tham Lam gây ra, nhưng nếu tôi là người ra đòn kết liễu thì chắc chắn phần thưởng nhận lại cũng không nhỏ.
Hơn nữa, nhờ đã có kỹ năng của Kẻ Báo Thù, tôi hiểu rõ việc hạ gục nó sẽ giúp tôi tích lũy thêm thành tích trên tư cách một Kẻ Báo Thù.
Nếu xử lý khéo, có khi còn được loli sensei khen ngợi nữa không chừng. Thế là lại có thêm một nguyên liệu cho「Chiến dịch chết vì sung sướng」của Survival…Mà chỉ riêng cái screenshot 「loli sensei trong đồ bơi thủy thủ đang ăn parfait」 thôi chắc cũng đủ gây sát thương chí mạng rồi…
「Mà, việc mình cần làm cũng chẳng thay đổi gì.」
Vật tôi lấy ra là 「Mystic Soma」 một vật phẩm hồi phục theo phần trăm máu, khác với các loại potion thông thường. Không chút do dự, tôi rải món đồ đã nhận trước từ Thánh nữ-cha」 lên người 「Scar Đầy Thương Tích」
「Đừng có ngủ mơ nữa, dậy mau đi. Cái đó là tao đãi đấy, mà tao cũng chẳng cần đến nó làm gì.」
Có lẽ tôi bị lây cái phong cách nói chuyện của Tottori rồi, mà sao thì, chỉ nhảy ra đâm cú kết liễu mà không góp phần gây sát thương thì đúng là không hợp với tinh thần Vorpal.
Đám Bọ Cạp Pha Lê á? Muốn kết liễu tụi nó cũng liều mạng đấy. Chỉ cần giao chiến với chúng thôi cũng đủ để tăng tinh thần Vorpal cực cao rồi.
「Mất ngươi thì hỏa lực sẽ tụt thê thảm đấy. Ngươi mà chết lăn ra ở cái chỗ như vầy thì phiền lắm đấy, hiểu không?」
Nhìn cục than từ từ dần dần lấy lại sắc đỏ của thịt sống, tôi bất giác nở một nụ cười.
Giờ thì…làm sao chọc tức tên biến thái kia đây, cái tên đã gây ra cả đại thảm họa này mà vẫn chẳng giết nổi Scar đầy thương tích, cũng chẳng giết được Đại Xích Tham Lam, mà cả tôi nữa cũng vẫn sống nhăn răng.
_______________________________________________________________
Nếu phải nói thì, Kuro-san không chỉ là não cơ bắp, mà đến cả xương cũng làm bằng cơ bắp.