Dài… quá… điiiiii!! Cuối… cùng…. cũng …xong … rồiiiiiiiii!!
______________________________________________________________
Dù sao thì vẫn tốt gấp mấy lần so với việc cứ bám đuôi phía sau đến cuối cùng, nhưng cái kiểu vừa thấy kẻ địch yếu đi là liền nhào ra tuyến đầu của đám elf Rừng thì nên rèn luyện lại tinh thần thì hơn.
Nhưng mà chuyện đó để sau, cái độ chính xác cao kia, cho dù hỏa lực có thấp đi nữa, thì ở thời điểm này cũng là đóng góp cực kỳ to lớn.
Những mũi tên được bắn ra liên tục gần như toàn bộ đều bay như bị hút vào cái phần miệng rộng đang để lộ điểm yếu, từng chút một dồn ép Đại Xích Tham Lam vào chân tường.
Tiếng gào thét đau đớn ấy, dù không có cảm xúc nhưng không thể che giấu tiếng hét của thân xác….là minh chứng rõ ràng nhất.
「Tiến lên tiến lên tiến lên go go go! Bắn tới khi nào hết tên thì thôi!!」
Do vẫn đang bị cứng đờ sau đòn hơi thở hợp nhất trước đó, lại bị tập trung công kích vào điểm yếu, ngay lúc này là cơ hội lớn nhất.
「Emul! Bắn đi, bắn đi, bắn hết đạn đi!!」
「Dạ rõ—!!」
Liệu làm được không, liệu có thể gọt sạch cây máu không? Không được, nó sắp hồi lại rồi!!
「Ngừng bắn! Tất cả rút lui!!」
Giờ sao đây, kỹ năng chưa hồi lại. Làm sao cầm cự đến lượt tấn công tiếp theo?
「Emul, còn bao nhiêu ma lực?」
「C-còn hơi ít, em cần hồi lại một chút đã ạ desuwa……」
OK, tức là giờ không giúp được gì rồi. Nếu vậy… ồ, ra là mày sẽ làm à? Vậy thì, tao tin vào mày đấy.
「Tottori」
「Gì?」
「Chuẩn bị sẵn hỏa lực mạnh nhất đi, tao sẽ làm cho nó khựng lại một lần nữa」
「Hiểu rồi…… mà này, Deepslau-san đâu?」
「Chết rồi, lát nữa gọi hồn nó ra rồi tổ chức đám tang cho, nha?」
「Ờ, ờ……ờ?」
Làm cho tử tế hoành tráng luôn. Mà thôi, chuyện đó tính sau... giờ thì, đi thôi.
.
.
.
Tài nguyên của Đại Xích Tham Lam đã cạn kiệt, v giờ đây nó không thể hồi phục thân thể nữa, chỉ có thể làm những gì trong khả năng chịu đựng của cơ thể hiện tại.
Nhưng dù vậy, nó vẫn là một con quái vật đích thực. Nếu đã thế, con người yếu ớt phải tận dụng mọi thứ để giành lấy chiến thắng…nếu là vậy, thì ngay cả một con quái vật khác cũng mong muốn đánh bại con quái vật đỏ thẫm kia, tôi cũng sẽ không ngần ngại mà giúp sức.
Một trong ba cái đầu của 「Scar Đầy Thương Tích 」 xông thẳng tới, vừa tung ra hàng loạt hiệu ứng sát thương, vừa bùng cháy với cơn giận chưa từng có trong suốt trận chiến.
Đại Xích Tham Lam quay ba cái đầu dữ tợn của mình để nghênh chiến, nhưng trước khi kịp tấn công, sự chú ý của nó đã bị tôi, người đang nắm lấy thanh Aradval Rebuild đã khiến nó mất tập trung.
Hơn thế nữa, có vẻ mọi người đã nhận ra nên tận dụng ai để đánh bại ai: những mũi tên từ hậu phương như mưa dội xuống Đại Xích Tham Lam khiến nó khựng lại trong một khoảnh khắc và 「Scar Đầy Thương Tích」 đã không bỏ qua thời cơ ấy.
「「「GorurururuuuOOOO!!」」」
「QeeaaaaaaaaaAAAAAA!!?」
Với sức mạnh phi thường từ đôi chân, 「Scar Đầy Thương Tích」đạp Đại Xích Tham Lam xuống và giữ chặt nó. Nó cố vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc, nhưng tốc độ của 「Scar Đầy Thương Tích」 vẫn nhỉnh hơn.
Cả chân và lưng của Đại Xích Tham Lam bị bao phủ bởi thứ dịch nhầy dính được phun ra từ miệng. Không phải axit ăn mòn, nhưng tôi biết rõ thứ chất lỏng này không chỉ đơn thuần là để gây khó chịu.
Và Đại Xích Tham Lam cũng hiểu điều đó. Dường như đã nhận ra được điều gì sắp xảy ra sau vài giây nữa, nó bắt đầu vùng vẫy mãnh liệt hơn. Nhưng 「Scar Đầy Thương Tích」 cũng dồn sức mạnh vào đôi chân của mình như thể quyết không buông. Thêm vào đó, với sự hỗ trợ từ tôi, nó hoàn toàn không thể thoát thân.
…Tại sao nhỉ? Không phải là đồng đội, không phải bạn bè. Vốn dĩ là mối quan hệ thù địch tuyệt đối giữa người chơi và quái vật…. Thế mà không hiểu sao, lại có một sự tin tưởng kỳ lạ giữa hai bên.
Không phải kiểu có thể giao phó tấm lưng cho đối phương, mà là cảm giác chắc chắn rằng 「nó sẽ nhất định sẽ làm được」… chính vì thế, lời tôi nói ra chỉ cần đơn giản thế thôi.
「Nổ Tung đi!!」
Kích hỏa.
Vụ nổ mang theo sức ép và sức nóng lan ra như cơn sóng thần càn quét cả khu vực. Đại Xích Tham Lam dính đòn trực diện, lập tức chịu sát thương cực lớn, thân thể đang giãy giụa giờ đã mất hết sức lực.
Và ngay trước mắt tôi, đã dùng chính thân thể Đại Xích Tham Lam để che chắn khỏi vụ nổ….là viên ngọc đỏ đang hoàn toàn bị phơi bày, không hề có chút phòng vệ nào.
「Đại Xích Tham Lam…… không, Đại Xích Tham Lam Eldranza…… tới đây là kết thúc!」
Aradvar phát sáng bởi 【Đoạn Tuyệt Trảm】, kỹ năng cường hóa tối đa mà tôi có thể dùng lúc này, nhắm thẳng vào viên ngọc đỏ ấy.
Cảm giác như đang cắt qua quả bóng cao su được nhồi kín đến tận lõi, vừa cứng vừa mềm, một chất liệu mâu thuẫn như thế… lưỡi kiếm rực cháy xé toạc nó như cắt miếng phô mai.
Không phải là thiên tru… đây là đòn báo thù của con người, do con người thực hiện. Nếu thế, thì phải kết thúc bằng câu này:
「Nhân Tru !!」
Không biết có phải đọc được bầu không khí hay không, nhưng tôi vung Aradvar vẽ một đường lửa rực rỡ, rồi tạo dáng thật ngầu.
Xong rồi, không nghi ngờ gì nữa, đòn kết liễu đã thuộc về—
「QeeaaaaaaaaaoooooOOOOAAAAAAAAAA!!!」
「Hế」
Không kết liễu được sao? Không phải, nó đã chết rồi. Nếu vậy thì đây là cơn co giật cuối cùng, là tiếng thét hấp hối, là sự vùng vẫy sau cùng của một sinh thể trước khi đón lấy cái chết.
Không hiểu thứ sức mạnh đó từ đâu ra trên một thân xác đã chết, Đại Xích Tham Lam dồn toàn bộ sinh lực, chỉ dùng hai chân sau để đứng thẳng, rồi ngã về phía trước….tức là đè thẳng lên tôi.
「Thôi thì cũng là một cái kế… gyaa!?」
A, trẹo cổ chân rồi!? Trong cái tình huống then chốt thế này mà lại vấp ngã!?
Hỡi định mệnh mang tên RNG, ngươi thật là tàn nhẫn... A, vậy là xong...?
.
.
Ngay khoảnh khắc đó, 'vút'! Một tiếng gió xé ngang không trung.
.
.
「K-không ngờ lại phải đi dọn dẹp hậu quả của một màn khinh địch như thế này…」
Mũi tên cắm phập vào viên ngọc đỏ đã rạn nứt nghiêm trọng. Rồi sau một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi… viên ngọc ấy phát nổ dữ dội không thua gì Napalm Breath của 「Scar Đầy Vết Thương」 khiến viên ngọc đỏ của Đại Xích Tham lam hoàn toàn tan nát theo đúng quy tắc vật lý mô phỏng.…
「Q、Qoooo……」
Đó là tiếng gào sau cuối của Raid Boss - Đại Xích Tham Lam.
Cơ thể của hắn như thể bị cố định trong không gian, bất động hoàn toàn. Màu đỏ tạo nên hình dạng cơ thể ấy bắt đầu rã ra từng mảng một, vụn vỡ dần từ ngoài vào trong như thể biến thành bụi phấn.
Tôi đưa tay hứng lấy nó, và phát hiện ra… đó là châu chấu. Nhưng ngay cả con châu chấu đó cũng lập tức tan thành bụi đỏ thẫm, đen ngòm ngay trên lòng bàn tay, rồi tan biến theo gió.
.
.
『Cơn cuồng loạn của huyết sắc đã bị dập tắt tại đây, nhưng huyết mạch thì sẽ không bao giờ đoạn tuyệt……』
『Monster Raid…… đã tiêu diệt thành công!』
『Mục tiêu tiêu diệt: Đại Xích Tham Lam – MusaboruDaisekii』
『Trận chiến Raid đã kết thúc』
『Số người tham gia: 3/45』
『Raid kế tiếp: sẽ được mở khóa theo tiến trình của World Quest』
.
.
Nghe nói trong Kinh Thánh hay gì đó, nạn châu chấu từng được ví như nanh vuốt của sư tử. Còn trong game này thì là nanh rồng… Thôi kệ, dù sao nó là Raid Boss thì chắc chắn sẽ tái xuất thôi, chẳng có chuyện không thể tái đấu.
Mà cũng chẳng biết lần tới nó sẽ hóa thân thành thứ gì đây. Thành thật mà nói thì lần này quá mệt rồi, lần tới nghe người khác kể lại cũng được..
「Này Dũng Giả, đã giành được Last Attack rồi thì hô chiến thắng đi chứ」
「T-Tôi á!? Ơ, ờ thì… Chiến thắng thuộc về chúng ta!!」
「Sim game à」
Câu lẩm bẩm ấy tan vào tiếng reo hò, chỉ là lời nói vu vơ không đáng để nhấn mạnh. Và giống như Emul đang vui sướng nhảy nhót trên đầu, tôi cũng hòa vào tiếng ăn mừng chiến thắng của tộc elf rừng.
.
.
.
.
.
………Và, nếu câu chuyện kết thúc ở đây thì hẳn đã là một cái Happy Ending điển hình rồi nhỉ.
Nhưng này, các vị elf rừng ơi, chẳng phải các ngươi đang quên một điều quan trọng sao?
Nếu vẫn chưa nhận ra thì để tôi chỉ cho 「Scar Đầy Vết Thương」… đang cuộn người lại, run lên bần bật kìa……
Nói sao nhỉ, cái dáng vẻ đó… như thể đang tích tụ sức mạnh để làm một cái gì đó giống như lên cấp……
BÙM!!
「A」
「E」
「D-desuwa …!?」
N-Nó lột xác rồi à!?
_________________________________________________
Ủa? Hình như Scar có gì đó… khác lạ?
Vừa nãy còn vênh váo tạo dáng ngầu lòi các kiểu, nhưng mà cái kiểu tạo dáng xong là ra chiêu tất sát thì chỉ có Revolcane thôi nhé… À mà tiện nói luôn, đòn mà Tottori-san tung ra là chiêu kết hợp giữa ma pháp cung tên 「Mũi Tên Chấn Động - Impact Arrow」 gây đại bạo phát khi trúng đích, với lá bài tẩy của tộc elf rừng 「Mũi Tên Kỳ Tích - Kiseki no Yajiri」 giúp tăng sức mạnh ma pháp một cách đột biến.
.
.
Góc giải thích "ghê gớm"
Viên cầu đỏ là lõi của Eldranza. Các Sắc Long là sinh vật dạng nấm sợi (fungal-type), nên chỉ cần lõi còn thì chúng có thể hồi sinh bao nhiêu lần cũng được. Thậm chí có thể tự nhả lõi ra để chạy trốn. Nhưng ngược lại, nếu lõi bị phá hủy thì con rồng đó sẽ chết vĩnh viễn.
Như Nắp núi lửa-san là bị dập nát luôn cả lõi nên chết. Còn Eldranza thì… xui tận mạng khi bị bắn trúng lõi một cách chính xác tuyệt đối, nên cũng đi đời nhà ma luôn.