Shamer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Web novel - Chap 2: Lời thú tội (2)

“Trận đấu tuyệt vời!” Làm tốt lắm!”

Sau trận đấu, khi tôi và Touya đi dọc con phố để về nhà, có người đã vỗ tay và tán thưởng chúng tôi, đó không phải là huấn luyện viên mà là một cô gái xinh đẹp.

“Tại sao cậu lại hành xử như thế?”

“Bởi vì năm nay, mỗi khi tớ cổ vũ cho cậu, thì cậu luôn chiến thắng! Có thể nói rằng, chiến thắng của đội là nhờ tớ đấy!”

Cô gái xinh đẹp tự hào đáp lại trong tâm trạng vui vẻ.

Tên của cô ấy là Aima Ruri. Người cổ vũ chúng tôi trong trận đấu chính là cô ấy.

Đôi mắt tròn, mái tóc được chăm sóc kĩ nom bóng mượt và óng ánh dài đến lưng.

Gương mặt của cô ấy khá là đáng yêu và dường như là cô khá nổi tiếng với bọn con trai.

Tôi và Ruri đã biết đến nhau từ khi còn rất nhỏ- có thể nói là chúng tôi nhớ vậy.

Chúng tôi làm mọi thứ cùng nhau. Tôi đã chơi bóng từ những năm tiểu học, và Ruri luôn tới trận đấu và cổ vũ tôi.

“Nhưng chúng ta chưa thua trận nào khi Ruri ở đây, nên tớ nghĩ rằng cô ấy là nữ thần chiến thắng của chúng ta.”

Cậu ta đáp với giọng tỉnh bơ. Nhưng như chính Ruri đã nói, chỉ trong năm này….Còn năm ngoái và trước nữa, khi cô ấy tới, chúng tôi thường thua. Liệu có thể có một nữ thần chiến thắng chỉ năm nay chứ?

“Không hổ là Touya, cậu biết rõ tớ thật đấy~”

“Phải đó”

Nói qua lại như vậy, Touya và Ruri cùng cười với nhau.

Năm lớp năm, Touya chuyển đến trường tiểu học của tôi và Ruri. Kể từ đó, chúng tôi dần trở thành bạn tốt, một phần là vì nhà chúng tôi cùng một khu, và hiện tại, việc ba chúng tôi ở cùng nhau là chuyện hiển nhiên.

“Nhưng gác chuyện đùa sang một bên, cả hai cậu chơi rất tốt đấy! Touya có một pha đi bóng và một cú sút tuyệt vời, còn những đường chuyền của Kinu cũng tuyệt nữa!”

“Kĩ năng đi bóng và sút của Touya thực sự rất ấn tượng!”

Tôi đồng tình với Ruri. Tôi bắt đầu chơi từ tiểu học, còn Touya thì tới tận sơ trung, nhưng vì đã có khiếu thể thao tốt nên cậu ta tiến bộ rất nhanh.

Đến bây giờ, cậu ta đã trở thành một đội trưởng đáng tin cậy và là át chủ bài duy nhất của đội bóng.

Có vài tin đồn rằng cậu ấy đã nhận được lời mời từ một vài trường cao trung mạnh.

Tôi không biết liệu Touya có quan tâm tới tôi hay không nhưng cậu ta hoàn toàn không nói gì về chuyện đó cả.

“Nhưng những đường chuyền của Kinu ấn tượng hơn! Cậu đã theo dõi từng hành động của đối thủ.

“Tớ không tốt đến vậy đâu, tớ không thể vượt qua 3 cầu thủ và sút qua đầu họ như cậu được.”

Nhân tiện thì cậu ta vẫn cứ trêu chọc tôi.

Đó có thể là lí do tôi có thể tạo ra đường chuyền qua chân như vậy.

“Cậu đang nói gì thế? Điều đó không đúng chút nào.”

“Đó không phải là vấn đề!”

Ruri đến gần tôi và nhấn giọng lớn. Có cần phải to đến thế không?

“Cái gì vừa xảy ra vậy…Tai của tớ gần thủng rồi này.”

“Bởi vì…..Kinu đã nói những thứ tớ không hiểu! Hôm nay cậu đã rất vất vả!”

“Ừm thì…cũng có thể là tớ đã cố gắng nhưng…..”

So với Touya thì tôi thực sự chẳng làm được gì cả. Khi mà tôi định nói điều đó thì-“Tớ biết rằng Kinu đã chạy nhiều hơn bất kì ai và rất tích cực trong tấn công và phòng thủ.”

“Vất vả …mọi người đều vậy mà đúng không?”

“Không hề. Có thể mọi người đang cố hết sức, nhưng Kinu nhất định là người vất vả nhất trong đội! Tớ chắc chắn luôn đấy!”

Ruri đặt tay lên ngực và nói một cách tự tin như vậy. Mà cái tông giọng đó từ khi nào vậy?

“Bên cạnh đó, cậu còn an ủi những người mắc lỗi, khen ngợi những ai chơi hay và làm tốt nhất việc vủa mình.”

“Ơ…Ờm, tớ hiểu rồi…”

Sự thật là tôi coi trọng bầu không khí của đội và hay chú ý tới tiểu tiết.

“Ruri thực sự để ý tới người khác nhỉ?”

“Đúng vậy! Với tư cách là bạn thuở nhỏ của Kinu, tớ sẽ luôn dõi theo cậu.”

Ruri cười một cách đáng yêu.

Nụ cười đột ngột của cô ấy khiến tim tôi như nhảy cẫng lên ngay lập tức.

Ý của tôi không phải vậy đâu.

“Kinu có một người bạn thuở nhỏ tốt đấy.”

Nối tiếp Ruri, Touya cũng nói những thứ tương tự.

“Cậu đang nói gì thế? Nếu chúng ta là bạn thuở nhỏ, thì cậu cũng vậy đó Touya.”

“Eh?...Ừm thì…cũng đúng. Tớ quên mất điều đó.”

Touya vô tình bật cười trong khi đưa tay ra sau đầu.

Cậu ta đã ở cạnh tôi nhiều năm rồi, nhưng thực sự tệ khi cậu ta quên chuyện đó đấy.

“Như Ruri đã nói, đường chuyền của Kinu cho phép tớ thoải mái đi bóng, ghi bàn và thắng trận đấu hôm nay.

“Thật ư? Tớ nghĩ đó chỉ là nói quá thôi.”

“Không phải đâu. Đường chuyền của cậu luôn tới chân tớ mỗi khi tớ cần. Cảm ơn vì mọi thứ.”

“…..Thật tốt khi nghe được điều đó.”

Tôi bị bối rối và quay mặt đi trước những lời Touya nói.

Trời ạ. Có phải là cậu ta đang khiến tôi yêu cậu ta không đấy?”

“Này Kinu! Tớ cảm thấy rằng cậu sẽ vui hơn khi tớ khen cậu.”

“Gì cơ? Tất nhiên là tớ sẽ vui nếu Touya khen tớ.”

“Gì vậy trời! Cậu nên vui hơn khi tớ khen cậu chứ.”

“Không ổn rồi. Cậu lúc nào cũng bị cuốn theo câu chuyện. Và cậu luôn bắt tớ mua gì đó cho cậu.”

“Để tớ bị cuốn theo đi~ Mua gì cho tớ đi~”

“Không đời nào!”

Khi mà hai chúng tôi đang nói cùng với nhau, Touya bắt đầu cười khúc khích.

“Hai cậu thân nhau thật đấy.”

“Ý tớ là, chúng ta đã biết nhau từ lâu rồi.”

“Ta đã ở bên nhau từ khi còn bé.”

Đúng như Ruri nói. Tôi cảm thấy rằng cô ấy luôn bên tôi kể từ lúc tôi nhận ra.

Có lẽ họ cũng vậy

“Không công bằng chút nào.”

Touya lẩm bẩm một mình…nhưng giọng của cậu ta quá nhỏ để tôi nghe thấy.

Vì vậy, khi mà tôi hỏi Touya nói gì thì-

“Ôi không! Trễ rồi!”

Đột nhiên, Ruri nhìn vào điện thoại và kêu lên.

“Chuyện gì thế? Cậu lại chơi game nữa đấy à?”

“Câu trả lời hay đấy! Thực ra tớ đã hứa chơi game cùng một người bạn quen trên mạng của tớ.”

“Cậu…cậu sẽ làm gì nếu chúng ta thua trận hôm nay?”

“Tớ sẽ hủy bỏ cuộc hẹn và “chăm sóc” hai cậu. Đặc biệt là Kinu, tớ sẽ sử dụng núm vú giả và lục lạc để khiến cậu lắc lư.”

“Cậu định chăm sóc tớ như em bé à?”

Hiện giờ tôi thực sự mừng là chúng tôi không thua trận hôm nay. Không thì bạn thuở nhỏ của tôi sẽ tái hiện quá khứ đen tối của tôi mất.

“Tóm lại, chúc mừng nhé. Tớ nhất định sẽ tới cổ vũ các cậu ở trận tới! Bái bai!”

Ruri vẫy tay và rời đi như một nhẫn giả.

Cậu muốn chơi game tới mức nào vậy?

“Ruri thực sự thích game.”

“Tớ đoán vậy. Cậu ấy phải lựa chọn giữa việc làm quản lí đội bóng và chơi game sau giờ học, kết cục là cô ấy chọn game.”

“Cũng có nghĩa là chúng ta thua cả game nhỉ?”

“Phải đấy.”

Tình yêu dành cho game của Ruri rất đặc biệt, không giống hầu hết những người mê game. Kể từ khi còn nhỏ, cô ấy đã bắt tôi chơi game cùng. Tệ nhất là khi cô ấy bắt tôi chơi game cùng cả ngày.

Tuy nhiên, Ruri cũng dành cả ngày để cùng tôi làm những việc rôi muốn.

Khi mà tôi bắt đầu chơi bóng, nếu mà tôi đang luyện tập thì lúc nào cô ấy ũng tới giúp tôi, không kể cuối tuần hay nghỉ lễ.

Cô ấy còn đặt biệt danh cho tôi là “Kinu”.

Khi tôi còn học tiểu học, trước khi Touya chuyển đến, bạn cùng lớp hay trêu tôi vì cái tên rất dỗi bình thường và từ đó tôi đã không thấy thích cái tên của mình.

Hồi đó, tên game của tôi là “KN”, vì vậy, họ bắt đầu gọi tôi bằng biệt danh “Kinu”, cô ấy cũng lấy cái tên ấy từ đó.

Cô ấy rất là tự do, nhưng luôn hành xử với sự quan tâm lớn tới người khác.

Cô ấy là một người bạn tốt với tôi.

“Này, Kinu.”

Touya bất chợt gọi tên tôi.

“Hmm? Gì vậy?”

“Cậu có muốn tới công viên gần đây nói chuyện một lát không?”

“Sao phải là công viên, chúng ta không thể nói trên đường về nhà à?”

Khi tôi hỏi vậy, cậu ta lắc đầu.

“Không, chuyện này thực sự quan trọng đấy.”

Touya trưng ra một biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt. Cậu ta không phải là người hay nói chuyện vòng vo như vậy, nên khá là lạ khi thấy biểu cảm ấy trên gương mặt của cậu ta.

“Tớ hiểu rồi.”

Tôi gật đầu và tự hỏi cậu ta định nói cái quái gì nữa.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Fuyumi: Tha, đừng gầy Fuyumi: Mẹ trẻ tính làm gì vậy?