Trong lúc ở trong phòng của Đệ Ngũ tìm cách ngăn con Kì Lân nổi giận, tôi chợt thấy một kí ức nọ.
Ở trong chuồng thú Đệ Ngũ xây làm sở thích. Ở một căn phòng khá sâu trong đó, con Kì Lân đang ăn.
Như thường lệ Đệ Ngũ đang chăm sóc những con thú, nên có một người hầu đang cản người muốn xông vào ở ngoài.
.
『 Xin người đừng xông vào. Fredricks-sama đã dặn tôi nhất định không được để ai vào cả! 』
『 Tránh ra! Ta có chuyện cần nói với ông già! 』
.
Người bực bội xông vào là một Đệ Lục còn trẻ.
Có lẽ đang ở tuổi hai mươi mấy? Ông ấy trẻ trung hơn bộ dạng thường thấy của ông, cũng thô hơn rất nhiều.
.
『 Ông già, chuyện gì là sao hả!? 』
.
Khi thấy ông ấy lao vào căn phòng có con Kì Lân đang nghỉ ngơi ở phía sau, Fredricks thở dài.
.
『 Con ở đây làm gì? Ta khá chắc chắn mình đã dặn không được bất kì ai vào đây mà 』
.
Fredricks quay lại nói một cách vô cảm, khiến Đệ Lục, Fiennes, nắm lấy cổ áo ông ấy.
Chiều cao của họ khác nhau không chỉ một chút, Fiennes vừa trẻ tuổi vừa khỏe mạnh như thế khiến ai nhìn cũng nghĩ Fredricks thấp hơn ông ấy chắc chắn sẽ thua.
.
『 Tại sao ông lại giữ bí mật về con Kì Lân đó!? Muốn khoe khoang nó sao? Hay là dùng nó như ngựa cho Gia tộc Walt? Đủ loại tin đồn đã lan khắp nơi rồi, các lãnh thổ xung quanh cũng gặn hỏi đòi chúng ta cho họ một câu trả lời… 』
.
Nhìn sơ thì, Đệ Lục giống như ông ấy đang có lợi thế.
Và rằng Đệ Lục là người có lỗi ở đây.
.
『 …Thả ra. Con nghĩ mình đang làm cái thái độ đó với ai thế hả? 』
.
Nói xong, Fredricks đẩy văng Fiennes ra, khiến ông ấy lăn thẳng vào một đám rơm rạ chất ở góc.
Phủi tay cho hết bụi, ông ấy bước về phía con Kì Lân.
Mặc dù còn e dè, nhưng con thú vẫn tiếp cận rồi ăn thức ăn trên tay ông ấy.
.
“…Như thế có hơi quá đáng không?”
『 Con đang nói về cái nào? 』
.
Khi nghe thế, tôi suy nghĩ về Đệ Ngũ và Đệ Lục cùng lúc trong lòng. Thấy ánh mắt tôi đã có câu trả lời, ông ấy mỉm cười.
.
『 Ừ, coi bộ cả hai chúng ta đều không phải người tử tế thì. Cứ biết vậy đi 』
.
Nói xong, Đệ Ngũ lại bước đi tiếp, khiến tôi theo sau. Khung cảnh xung quanh lần nữa biến xám rồi thay đổi thành một cảnh khác.
Lần này là ở trong dinh thự.
Một người phụ nữ khoảng gần 40, hoặc có lẽ đã hơn 40, đang đứng trước một cánh cửa với vẻ mặt mất kiên nhẫn. Xung quanh bà ấy có không ít người hầu.
.
『 Ra đi con. Đã đến lúc xe ngựa rời đi rồi 』
.
Thế rồi, bước qua khỏi người phụ nữ đó, Đệ Ngũ trong kí ức… Fredricks, dùng sức đạp một phát bung cửa ra.
.
『 Đừng nghĩ ta sẽ mãi chiều theo sự ích kỉ của một đứa con nít. Mang nó đi 』
.
Người hầu của ông bước vào, mang theo một cô gái ra ngoài.
.
『 Tôi không muốn! Tại sao tôi lại phải gả vào một nơi như thế cơ chứ! Hắn là kẻ thù chúng ta không phải sao! Thậm chí hắn còn cười nhạo ông là một kẻ mới nổi ngạo mạn mà! 』
.
Thấy tôi không hiểu nổi tình huống hiện tại, Đệ Ngũ bên cạnh tôi giải thích.
.
『 Đây là lúc trước khi ta nhặt con Kì Lân về. Thời điểm này thực sự tệ hại không thể tả. Không, nói đúng hơn, cả thế hệ của ta tệ hại không thể tả. Gần như ta không có được một kí ức tốt đẹp nào về thời đó cả 』
.
Cô gái đang bị lôi đi nhìn chỉ trạc tuổi tôi. Không, cô ấy còn trẻ hơn nữa.
.
『 Chỉ vì tôi là con của vợ bé… nên ông muống gả tôi vào một nhà khác chỉ để làm nhục tôi thôi sao!? Ông là thứ cặn bã. Người như ông nên chết ngay lập tức đi! 』
.
Cô gái lườm Fredricks gắt gao, nhưng khuôn mặt ông ấy không thay đổi chút nào. Người phụ nữ nhìn có vẻ là mẹ cô ấy thì mang một khuôn mặt buồn bã.
.
『 Ông mua mẹ tôi về bằng tiền, rồi rải con cái của ông khắp nơi như rau cải trắng… đồ cặn cã mới nổi! Biết rằng mình là con gái của ông khiến tôi chỉ muốn tự sát ngay tại chỗ! 』
.
Mẹ cô gái liền tát cô ấy một phát ngay mặt.
Vẫn giữ một khuôn mặt vô cảm, Fredricks nói một cách không cảm xúc.
.
『 Nhanh lên. Đã hết thời gian chơi đùa rồi 』
.
Cô gái ngồi sụp hẳn xuống tại chỗ trong hành lang, bật khóc lớn. Fredricks thì không hề quay lại nhìn dù một lần.
Và tôi thấy rõ ràng toàn bộ không thiếu chi tiết nào.
.
“Lần này mới thực sự là tệ đây. Con nghĩ hẳn phải có cách khác tốt hơn để xử lí hôn nhân chính trị chứ không phải sao?”
.
Nghe tôi hỏi thế, Đệ Ngũ gật đầu xác nhận.
.
『 Con hiểu rồi đúng không? Ta đã dùng con cái của mình như công cụ cho các cuộc hôn nhân và gây quan hệ có lợi. Ta chắc chắn mình yêu thường toàn bộ những con thú mình nuôi hơn bất kì đứa con nào của bản thân 』
.
Đệ Ngũ tiếp tục bước đi, khung cảnh lần này đổi thành buổi tối.
Một đứa trẻ nhỏ có mái tóc vàng óng cắt ngắn đang mặc một bộ đầm trắng một mảnh đang chạy vòng vòng chơi đùa.
Khuôn mặt đó có thể là nam hoặc nữ khó mà biết rõ, nhưng bản thân Fredricks mới là người kì lạ hơn hẳn.
Đệ Ngũ trong kí ức đang mỉm cười chơi đùa với đứa trẻ đó.
.
“Ô, vậy ra ông cũng biết nuông chiều trẻ nhỏ sao?”
.
Người đứng bên cạnh tôi lắc đầu. Như thể đến lúc gì đó, ông ấy ra dấu cho tôi nhìn đứa trẻ.
Đứa trẻ đang chạy chơi đột nhiên biến thành con Kì Lân, nhảy cẩng lên rồi đáp xuống ngay bên cạnh Đệ Ngũ. Cô bé cọ cọ mũi mình lên người ông ấy một cách trìu mến.
Sừng nó đã rút vào trong, nhìn giống như một đứa trẻ đòi nũng nịu đòi cha mẹ nuông chiều vậy.
.
“…Ể?”
.
Ừ, tôi nhìn thì tôi cũng hiểu được. Con Kì Lân đã biến hình thành đứa bé kia.
.
『 Ta đã tìm hiểu một chút, nhưng có vẻ như đó là chính là lí do tại sao Kì Lân lại mang đến sự thịnh vượng cho những nhà có thể bắt được một con. Không biết lí do là gì, nhưng giống cái của loài có thể chọn giống đực từ bất kì chủng tộc nào khác để sinh sản. Nghĩa là những Gia tộc thịnh vượng kia, đã cưới được Kì Lân vào nhà mình 』
.
Nhìn Đệ Ngũ hiện tại một chút, tôi nhìn lại Fredricks đang nuông chiều con Kì Lân.
Ở dạng người con Kì Lân có vẻ chỉ hơn 5 tuổi một chút.
.
“Vậy là một ông già hơn 50 đã ‘chạm’ vào một đứa trẻ 5 tuổi?”
.
Đệ Ngũ vung tay xuống đập đầu tôi hết sức. Đau chết đi được.
.
『 Đồ ngốc! Ta làm quái gì làm được chuyện đó đồ ngu! 』
“Nhưng mà ông nói gì đó về cưới hỏi không phải sao!?”
.
Trong lúc tôi đang mắt ngấn nước ôm đầu, khung cảnh lại thay đổi. Tôi đã thấy rất nhiều cảnh con cái của Đệ Ngũ đang nhìn ông ấy chiều chuộng chăm sóc những con thú của mình mà than phiền.
.
『 Những con thú dơ bẩn đó quan trọng hơn cả chúng con sao!? 』
『 Người cha chưa bao giờ cười nhìn lấy chúng ta một lần như thế… 』
『 Vậy ra tôi còn không bằng cả một con chó con mèo nữa hả!? Nói gì đó đi chứ ông già chết tiệt! 』
.
Nhưng mà, ông ấy vẫn không mỉm cười nhìn con cái của ông dù một lần. Ngoài kí ức những lúc ông chơi đùa với thú nuôi của mình thì tôi chỉ thấy được ông ấy cắm đầu làm việc.
Đã hơn 5 năm trôi qua từ lúc con Kì Lân bị thương.
Lúc này, con Kì Lân và Đệ Ngũ đang nói chuyện với nhau.
.
“Con nghĩ nếu ông cho con thấy theo thứ tự thì tốt hơn”
『… Ta đang phải vắt óc mà nhớ đây. Ấn tượng quá rõ rệt nên dù ta có cố cỡ nào thì mấy mặt đứa nhỏ kia vẫn xuất hiện nên chịu đi đừng than 』
.
Trong chuồng thú, như trước đó… đứa trẻ 5 tuổi đang gối đầu trên đùi ông ấy còn ông ấy đang dịu dàng xoa lưng cô bé.
Nằm thỏa mãn một hồi, cô bé nói với Fredricks.
.
『 Fredricks, ở với tôi? Tôi sẽ làm vợ Fredricks 』
.
Nghe thế, ông ấy cười vui vẻ.
.
『 Vậy sao? Vậy là muốn ta sao? Nhưng mà ngươi còn là một đứa con nít đó biết không. Lớn hơn tí nữa đi, lúc đó ra sẽ không nói là mình không cân nhắc chuyện đó. Vết thương của ngươi hồi phục hẳn rồi đúng không May? 』
『 Ừm! 』
.
Mái tóc ông ta hoa râm nhiều hơn trước, khuôn mặt cũng tiều tụy hơn vì trải qua nhiều sóng gió.
.
“…Giống như ông nội và cháu gái vậy”
『 Vì thế nên ta mới đáng trống lảng như thế. Mà, ta nghĩ mình chỉ nhớ được có nhiêu đó. Thực tế, sự thật vẫn là ta đã chết, còn con Kì Lân chưa từng trở về Gia tộc Walt lần nào… có lẽ cô bé nghĩ ta đã nuốt lời hứa chăng? 』
.
Nếu vậy thì đó là lỗi của Đệ Ngũ, nhưng mà tôi không làm gì được. Nếu vậy tôi sẽ cứ tiếp tục là người đã làm một con thánh thú nổi giận vì cố hôn nó…
Fredricks lên tiếng.
.
『… Vậy thì ngươi nên rời khỏi đây. Ta đã không thể câu thêm thời gian được nữa rồi 』
.
Nghe thế, May hơi nghiêng đầu.
Khung cảnh đổi thành một bãi cỏ rộng lớn.
Cây cỏ mọc cao đến tận hông tôi. Gió thổi mạnh, bầu trời trong xanh.
Trong khung cảnh đó, Fredricks mang May trong dạng Kì Lân đến, chỉ lên trời.
.
『 Nhìn đi, không phải đó là bạn bè của ngươi sao? 』
『 Ừm, tôi thấy được má của mình 』
.
Cứ như đang e dè gì đó, đàn Kì Lân bay vòng vòng chỗ họ.
.
『 Vậy sao. Ta gần đây nghe không ít tin đồn về Kì Lân ở khu vực này. May, thời gian qua rất vui 』
.
Nói xong, ông ấy hỏi vỗ nhẹ sau cổ cô bé.
.
『 Fredricks? 』
『 May, vương tộc liên tục quả quyết rằng họ muốn thấy ngươi. Có khả năng rất lớn rằng nếu họ thấy họ sẽ mang ngươi đi. Nếu bị bắt được, ngươi sẽ phải sống cả đời trong một ngục tù 』
『 Fredricks. Tôi muốn ở bên Fredricks suốt đời cơ 』
『 Ta cũng vậy. Nhưng mà ta đã không còn thời gian nữa rồi. Xem đi, gia đình đang chờ ngươi kìa 』
.
Khi nói hai chữ ‘gia đình’, mặt ông ấy trở nên căng lên hẳn. Sau khi May đứng bồi hồi một chỗ quá lâu, một con trong đàn bắt đầu hạ xuống đất.
Có lẽ đó là mẹ của May. Nhìn cảnh giác Fredricks một lúc xong, nó thu sừng lại, tiếp cận May. Ông ấy cứ thế đứng yên nhìn cảnh đó.
Người mẹ bắt đầu bay trở lại lên trời, khiến May hết nhìn mẹ mình lại nhìn Fredricks liên tục.
.
『 Thôi, đi với bà ấy đi 』
『 Nhưng…』
『 Ta sẽ ổn thôi. Hơn nữa ta chắc chúng ta sẽ còn gặp lại mà 』
『 Hứa đó. Chúng ta sẽ gặp lại lần nữa. Tôi sẽ mau lớn lên để làm cô dâu của Fredricks 』
.
Fredricks mỉm cười gật đầu. Rồi sau khi vừa đi vừa dừng lại quay đầu nhìn nuối tiếc vài lần, May quay lại với đàn của mình.
.
『 Đi thôi! Ngươi có gia đình của mình. Ta chắc chắn ngươi sẽ… hạnh phúc hơn 』
.
Không chảy dù một giọt nước mắt cho con cái của mình, Fredricks gầm lên tiễn con Kì Lân rời đi với hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt.
Tôi nhìn cảnh đó.
.
“Con nghĩ mình hiểu được một chút rồi, nhưng không phải đây chính là…”
『 Có lẽ cô bé đã đi tìm ta. Rõ ràng, cô bé không đi cùng với đàn mình. Nghĩa là cô bé đã nhận ra ta. Thật tình, một lời hứa như thế mà cô bé lại tin tưởng suốt mấy thập kỉ liền sao 』
.
Thấy ông ấy tỏ vẻ xấu hổ, tôi…
.
“Không, vậy giờ con phải làm sao? Không nghi ngờ gì cô ta có địch ý với con”
『 …Nếu con nói rõ ràng không lẽ cô bé không chịu hiểu sao? Đừng lo, cô bé là một đứa trẻ khôn ngoan sắc bén lắm. Hơn hẳn Shannon và Aria kia, ta có thể chắc chắn chuyện đó 』
.
Tôi gãi đầu.
Quay về phòng họp, tôi thấy Đệ Lục đang đứng chờ, nên tôi than phiền với ông.
Đệ Ngũ thì không thấy đâu cả, có lẽ đã nhốt mình trong phòng rồi.
.
“Con nghĩ mình đã hiểu hơi rõ tại sao ông lại nổi nóng đến mức bỏ nhà đi rồi”
.
Cười khổ, ông ấy lấy ngón tay gãi mặt bản thân.
.
『 Ừ thì, ta hồi đó có hơi sung một chút. Bị đánh bị văng đi hết mình không ít lần. Hồi con Kì Lân đó xuất hiện có rất nhiều chuyện xảy ra. Nhưng nhìn kĩ lại thì, có lẽ lựa chọn của Đệ Ngũ là lựa chọn đúng 』
.
Thở dài, khoanh tay lại đứng, Đệ Lục thất thần suy ngẫm.
Rồi ông ấy lẩm bẩm hỏi tôi.
.
『 Lyle, con thấy Đệ Ngũ là người ra sao? 』
“…Lạnh lùng. Nhưng lại yêu động vật? Ít ra thì, một người cha rất ‘đặc sắc’ đi”
『 Dĩ nhiên. Ta cũng nghĩ thế. Ta nghĩ thế, nhưng mà con biết đó… 』
.
Có lẽ đang nghĩ rằng có gì đó không đúng, Đệ Lục tự quyết gì đó, rồi vẫy tay gọi tôi.
.
『 Đằng nào con cũng ở đây rồi. Đi, xem của ta một chút luôn 』
.
Cứ thế, tôi bị lôi vào cánh cửa kí ức của Đệ Lục
Một Đệ Lục còn trẻ đang than phiền với một số người phụ nữ, nhìn có vẻ như ai cũng có thể là mẹ của ông ấy.
.
『 Mọi người lại chịu chiều theo ý của ông già chết tiệt như thế sao!? Tôi đã quyết sẻ bỏ nhà đi! Cứ cho ai đó khác lên mà thừa kế cái nơi chết bầm này đi! 』
.
Vẫn còn tuổi vị thành viên… Fiennes đang gào lên, rồi chuẩn bị đẩy bung cửa mà bỏ đi.
Một người phụ nữ duy nhất đứng lên, nói một cách nức nở…
.
『 Đứa con ngu ngốc này! Không biết gì cả mà con lại dám nói cái giọng đó với cha của con… 』
.
Không dám ở lại khi thấy nước mắt của bà ấy, Fiennes bỏ trốn khỏi phòng. Trong lúc ông ấy đang đứng ở bên ngoài cửa một cách bối rối, bên trong vang lên giọng mọi người.
5 người phụ nữ kia đang nói chuyện với nhau.
.
『 Ngày nào đó nó sẽ hiểu thôi 』
『 Rằng ông ấy mới là người đau khổ nhất 』
『 Nhưng chỉ mình Fiennes như thế thì không… 』
.
Có vẻ như bốn người phụ nữ kia đang an ủi người đã bật khóc trước đó.
(Dường như chuyện khác với tưởng tượng của mình)
Tôi có cảm giác mối quan hệ của họ sẽ căng thẳng hơn, có nhiều sự cãi vã về việc con ai lên thừa kế. Nhưng mà mối quan hệ giữa họ đều rất tốt.
Có lẽ không thể chịu nổi việc họ không chỉ trích Đệ Ngũ, Fiennes đang đứng đó nghiến răng.
Trên mặt ông ấy là sự thù ghét thực sự không thể giả đối với cha mình.
.
『 Có chuyện gì sao, Fiennes? 』
.
Người vừa lên tiếng là một cô gái nhìn giống hệt Miranda… không, phải nói là Miranda giống hệt Milleia lúc còn trẻ mới đúng.
Người sau này sẽ gả vào Gia tộc Circy, trở thành tổ tiên của Miranda và Shannon. Cô gái đang nhìn anh trai Fiennes của mình với ánh mắt vàng óng của bản thân.
.
『 K-không có gì đâu. Chỉ là anh không thể tha thứ cho ông già nổi nên anh đang phản đối một chút. Thế nhưng không hiểu sao cuối cùng anh mới là người có lỗi… chết tiệt, anh nói chuyện này với em làm gì chứ 』
.
Nhìn cô em gái kia lắng nghe lời than phiền nghiêm túc của Đệ Lục, tôi nhủ thầm.
(Một người hết sức vững vàng so với tuổi của bản thân)
Khác hẳn với Miranda, tôi thấy ấn tượng của cô gái này gần giống với Novem hơn. Nhưng mà cách cô gái đang cười khúc khích lại giống với nụ cười tôi thấy ở hai chị em mà tôi quen thuộc.
.
『 Anh lúc nào cũng giận dữ hết đó, onii-sama. Nhưng mà giống anh, phụ thân lúc nào cũng buồn bã hết 』
.
Nghe em gái mình nói thế, Fiennes đập mạnh vào tường.
.
『 Cái thứ đó cũng biết buồn bã? Đừng có đùa! Ông ta coi chúng ta không khác gì một đám công cụ cả. Có khi em cũng sắp bị ném đi như ném một công cụ thôi đó! 』
.
Ánh mắt hơi cúi xuống, Milleia…
.
『 Mắt của em không dùng được, nên thậm chí em còn không làm công cụ được nữa là 』
.
Fiennes cũng cúi xuống.
.
『 X-Xin lỗi. Nhưng mà anh đã quyết rồi. Anh sẽ rời khỏi ngôi nhà này 』
『 Onii-sama? 』
『 Đúng thế. Anh sẽ trở thành một Thám Hiểm Giả! Sẽ trở thành một Thám Hiểm Giả hạng nhất trong tương lai rồi nhận một công việc để đi đập thẳng vào mặt ông già đó! 』
.
Nhìn lên Fiennes cao lớn, Milleia nói.
.
『 …Em thực sự không thể nói bản thân thích anh như hiện tại được, onii-sama 』
.
Nói xong, cô gái quay đầu rồi bước đi.