Chỉ sau khi rời khỏi khu rừng chúng tôi mới nhận ra bầu trời đã nhuộm một sắc đỏ.
Khi rời khỏi khu rừng chỉ có ánh sáng mờ, tôi cảm giác được gió đang thổi mạnh bạo hơn bình thường rất nhiều.
Bị phủ đầy máu và mồ hôi, chúng tôi chỉ muốn quay về rửa hết đi càng nhanh càng tốt.
Vung túi da chứa nguyên liệu lên lưng, tôi bắt đầu bước đi, theo sau là Miranda, Aria và Eva.
Tôi nhìn qua vẻ mặt của mọi người.
Eva đang đuối sức vì phải dẫn đường cho một nhóm không quen hành động trong rừng.
Còn Miranda và Aria đang đuối sức vì bị dẫn đi trong một khu rừng họ không quen hành động.
(Ừ, mai nghỉ ngơi đi. Chúng ta phải xử lí hết bọn Sói Xám càng nhanh càng tốt rồi rời khỏi ngôi làng này nữa)
Tôi quyết định sẽ bỏ một ngày để tổ đội hồi phục thể lực cũng như kiểm tra lại trang bị.
Nhưng mà ý định thực tế của tôi khi đưa ra đề nghị nghỉ ngơi này không phải là vì chúng tôi mệt mỏi.
(Mặc dù đúng là bản thân mình cũng mệt mỏi thật)
Môi trường không quen thuộc là một thứ cực kì kinh khủng.
Tốn 2 ngày trời trong đó chúng tôi đã di chuyển được khá hơn, nhưng quần áo thì tả tơi không thể tả.
Đi vòng vòng trong vùng rừng rậm, đi đường mà không thực sự có đường, toàn bộ cực kì khó khăn.
Mồ hôi, bùn đất, máu me dính đầy trên da, trên quần áo tôi. Tôi muốn rửa hết đi càng nhanh càng tốt, trong lúc bước từng bước nặng nề về căn nhà tôi đã nghĩ như thế.
Trong lúc đó, Eva…
.
“Này, anh nhớ phải báo cáo đàng hoàng đó. Nếu không lúc nào không biết nơi này sẽ bị quái vật xâm chiếm luôn đó”
.
Sau khi nhận ra số lượng dã thú trong rừng quá ít, Eva muốn tôi báo cáo lại chuyện đó cho trưởng làng.
Thế nhưng để cô ấy tự mình báo cáo thì không được.
Bản thân trưởng làng tôi không nói, nhưng mà tôi nghĩ dân làng sẽ không nghiêm túc nghe lời của cô ấy. So với Nhân Loại thì Elf là một chủng tộc không có địa vị xã hội cao là bao.
Hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ của đội trưởng là tôi.
.
“Hiểu rồi. Để thay đồ xong tôi sẽ đến chỗ trưởng làng. Nhưng mà cô nên đi theo nữa. Tôi không thể hoàn toàn giải thích được rõ ràng, nên có người bổ sung thì tốt hơn”
.
Bởi vì người nhận ra khu rừng không ổn vốn là Eva mà. Dù tôi cố giải thích đi nữa thì bản thân tôi cũng không hiểu rõ lắm. Bởi vậy mình tôi nói sẽ không nghe thuyết phục cho lắm.
Dựa trên tình hình mà nói, có thể sẽ có những người quan trọng trong làng tập hợp lại. Nếu đến mức đó tôi không nghĩ mình có thể giải thích cho họ hiểu rõ ràng nổi.
.
“Tôi muốn ngủ luôn lắm rồi, nhưng mà có vẻ sẽ không được… đành vậy”
.
Eva đồng ý, nên tôi tiếp tục.
.
“Ngày mai chúng ta sẽ nghỉ ngơi. 2 ngày liền chiến đấu là quá nặng nề cho cơ thể chúng ta. Chắc là cứ xem chuyện sẽ ra sao, rồi nghỉ ngơi 1-2 ngày. Có nên dời lại ngày mai mới báo cáo không?”
.
Cô ấy lườm tôi.
.
“Việc này cần phải được giải quyết ngay lập tức”
.
Có vẻ việc này còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, nên tôi xin lỗi.
Aria…
.
“Vậy thì sau khi thay đồ tôi sẽ bảo dưỡng trang bị xong trước khi đi ngủ. Ngày mai tôi sẽ xõa cả ngày”
.
Miranda thì…
.
“Phải chi có nơi nào đó thú vị ở đây để ghé qua thì tốt rồi. Nghĩ lại thì, hôm vừa đến cô có ca hát đúng không Eva? Có định làm nữa không?”
.
Eva làm một vẻ mặt khó khăn rồi đưa tay lên xoa lông mày.
.
“Sau đó tôi đã bị cảnh cáo rồi, nên lần sau muốn hát tôi sẽ phải xin phép của trưởng làng với một vài người khác nẵ. Nghe đâu là có nhiều dân làng bỏ việc để nghe hát. Lỗi của tôi”
.
Có vẻ như khi cô ấy bị lũ trẻ con năn nỉ hát thì đám người lớn cũng tập trung lại.
Kết quả là Eva bị cảnh cáo.
(Nhưng mà mình chưa nghe chuyện đó bao giờ)
Có lẽ có người trực tiếp đến cảnh cáo cô ấy.
.
“Đằng nào cũng đến nhà ông ấy, hay là tiện đường xin phép luôn đi”
.
Eva mỉm cười.
.
“Thật sao!?”
“Miễn sao cô không quá sức là được. Chỉ cần cô nghỉ ngơi đầy đủ và bảo dưỡng trang bị xong thì tôi không có gì để càu nhàu đâu”
.
Trong viên Đá Quý, Đệ Tứ lên tiếng.
.
『 Vậy cuối cùng con cũng đến được mức này rồi đứa trẻ của ta. Mới đầu con không quan tâm gì đến ai cả, chỉ biết gây phiền phức cho Novem thôi. Đúng là con đã trưởng thành rồi Lyle 』
.
Ông ấy đang cố tình làm giọng cảm động nức nở.
Ngược lại, Đệ Tam cười lớn.
.
『 Nhưng mà sau khi trưởng thành rồi nó vẫn có quá nhiều chỗ không tốt. Đánh giá ban đầu của nó quá tệ đến mức những thay đổi nhỏ nhất cũng quá dễ thấy đi 』
.
Đệ Ngũ.
.
『…Cá nhân ta thì, nếu con theo một người quá sâu thì sẽ là ý tồi. Nghe cho kĩ, con phải đối xử toàn bộ đều bằng nhau hiểu không. Phải nói chuyện với họ, để ý tình huống của họ đầy đủ. Nhớ kĩ không bao giờ quên chuyện đó 』
.
Nghe ông ấy đang cực kì lo lắng.
Tôi thấy có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục đi về căn nhà nghỉ.
-
-
-
Khi cùng Eva đến nhà của trưởng làng, tôi thấy họ chỉ vừa ăn tối xong.
Thực tế tôi đã cố tình nhắm thời điểm này để phòng trường hợp họ đang ăn hoặc đang nấu ăn, có vẻ như tôi chọn đúng.
Khi vào nhà, trưởng làng nhờ vợ ông ấy chuẩn bị một ít thức uống, rồi hỏi chúng tôi về vấn đề lần này.
.
“Rồi thì, có vấn đề gì sao? Lại có tên ngốc nào nhìn lén hay là ăn cắp nữa à?”
.
Tôi cùng Eva giải thích tình huống.
.
“Sự thật là…”
.
Ông ấy nghiêm túc ngồi lắng nghe chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi vừa nói xong, vợ ông ấy bước đến với một số thức uống nóng, cứ như nhắm đến ngay lúc này.
Tôi vừa nhận nó vừa cảm ơn, rồi từ tốn uống một ít thức uống nóng để làm ướt cổ họng khô vì nói chuyện của mình.
Còn Eva thì nước quá nóng, cô ấy phải thổi phía trên vài lần rồi mới uống.
.
“…Thật là chu đáo. Hèn gì bọn Sói Xám dạo gần đây cứ như đang nhân lên gấp mấy lần. Trước đây không hề có chuyện này cậu biết đó”
.
Có vẻ Eva không phải là người duy nhất nhạy cảm khi phát hiện ra khu rừng khác biệt.
Ngôi làng sống ngay bên cạnh nó cũng cực kì xem trọng chuyện này.
Ông ta có vẻ như cũng đã nghĩ ra lí do cho việc này.
Đưa tay lên cằm, ông ta gật gù vài lần.
.
“Có ý tưởng gì sao?”
“…Nhớ những tên ngu ngốc muốn ăn cắp trang bị của mấy người sao? Mấy tên đó dạo gần đây đi vào trong rừng rất nhiều. Dĩ nhiên chuyện đó không thì không có gì lạ, nhưng mà chúng còn mang vũ khí theo nữa. Vì ở đây không có quý tộc hay là Lãnh Chúa gì nên lượng lương thực tồn trữ là do thành phố quyết định. Ở đây tương đối dư dả, nên có nhiều người dùng tiền dư dả đó để mua vũ khí. Ta đoán là bọn nó lén lút lấy vũ khí từ trong nhà đi, nhưng…”
.
Việc các nông dân làm việc cho Beim đang phát đạt, và việc họ có vũ khí là chuyện tôi đã thấy được trước đó khi vừa vào làng.
Trưởng làng làm một vẻ mặt bực bội.
.
“Bẫy rập sao? Ta nhớ rõ mình đã nói không được để bẫy bậy bạ rồi vậy mà… chết tiệt”
.
Theo như ông ấy hiểu được, bọn họ gần như chắc chắn đi vào rừng chiến đấu với quái vật để có thể Tăng Trưởng.
Việc giết quái vật làm bản thân mạnh mẽ hơn là chuyện ai cũng tin tưởng ở quanh đây. Với nhiều Thám Hiểm Giả như thế, bằng chứng cho việc đó là thứ không bao giờ thiếu.
Và…
.
“Vậy là thay vì quái vật bọn nó lại giết nhầm dã thú. Làm hỏng mất cân bằng của khu rừng quá nguy hiểm, nên ta đã dặn không được đụng vào bọn chúng, không lẽ… bọn nó không phân biệt được à?”
.
…Sinh vật sống và quái vật khác nhau ở chỗ nào?
Câu trả lời đa số người đưa ra là việc có Ma Thạch hay không.
Nếu như tìm được Ma Thạch thì đó là quái vật.
Không thì đó là thú.
Nếu muốn xác nhận cứ giết một con rồi kiểm tra bên trong.
Để xác định được chuyện này, tôi cá là có không ít dã thú đã bị chết thay vì quái vật.
Làm một ngôi làng ở gần rừng, kiến thức đầy đủ về bẫy rập của họ hiện giờ đã hại họ.
Bất kì con nào bị dính bẫy đều bị bao vây rồi giết.
Nếu kiếm được Ma Thạch thì xác nó sẽ được đem về, nếu không thì xác bị bỏ lại.
Chỉ dựa vào thị giác mà không gì khác, tôi cá là bọn họ chỉ nghĩ rằng bản thân đang giết quái vật.
Trưởng làng nhìn mặt đắng nghoét.
.
“Đây là lỗi của tôi. Xin lỗi, may mà các người phân biệt được. Thực sự Guild kì này đưa đến một tổ đội quá tốt rồi”
.
Mọi người im lặng hẳn, tôi cố hỏi xin phép cho Eva hát. Nhưng trưởng làng chỉ lắc đầu.
.
“Xin lỗi, ngày mai là không được. Không phải vì chúng tôi không thích cô ta hay là vì cô ta là Elf gì đó. Ngày mai sẽ là buổi xét xử giữa làng cho mấy tên ngu ngốc kia. Toàn bộ dân làng và già làng đều sẽ phải tập trung lại. Phải đảm bảo không có bất kì ai dám lặp lại chuyện này lần nữa”
.
(Có cần đến mức đó không?)
Vừa nghĩ thế, có vẻ như Đệ Tam nhận ra thắc mắc của tôi.
Ông ấy lên tiếng từ trong viên Đá Quý.
.
『 …Lâu lâu có một hai tên ngu ngốc là chuyện không thể tránh được, nhưng nếu không chỉ rõ mặt bọn chúng là ngu ngốc thì ngôi làng sẽ rất dễ sụp đổ. Cách làm mỗi nơi mỗi khác, nhưng mà ở đâu cũng phải đảm bảo rằng sẽ không có tên ngốc nào khác lặp lại chuyện ngốc cũ 』
.
Đệ Lục.
.
『 Hơn nữa, dù mấy tên ngốc đợt này có chết rồi thì khi thế hệ thay đổi mọi chuyện sẽ lặp lại tiếp. Dù có dạy dỗ cho kĩ thì ngốc vẫn luôn làm chuyện ngốc 』
.
Đáp lại ông ấy, Đệ Ngũ…
.
『…Ta đã nói rồi, và sẽ nói lại. Bản thân con tự tiện bỏ nhà đi như thế, nói không có chút tính thuyết phục nào cả 』
.
Bỏ qua cuộc nói chuyện của các tổ tiên, tôi nhìn Eva.
Có vẻ cô ấy không quá để ý chuyện đó vì đây là trường hợp bất khả kháng. Hơn nữa, việc ông ta nghiêm túc về vấn đề này như thế còn khiến cô ấy vui mừng nữa là.
.
“Xin lỗi. Nhưng đây là vì sinh kế của chúng tôi, không, là sinh mạng của làng chúng tôi, nên phiền cậu chịu đựng đi”
.
Kết thúc cuộc họp với những lời đó, chúng tôi quay về với đồng bạn của mình.
-
-
-
Ngày hôm nay.
Lần đầu trong một thời gian dài, tôi không cần phải tử chiến với các tổ tiên, nên tôi ngủ được rất ngon lành. Khi tôi thức dậy thì mặt trời đã lên cao, tôi có thể nghe giọng các tổ tiên đang bàn bạc gì đó.
Ngồi dậy, vươn vai. Cơ thể của tôi vẫn còn nặng nề vì mệt mỏi tích tụ lại.
.
“Ngôi làng đã họp xong chưa nhỉ?”
.
Lẩm bẩm như thế, tôi bước ra ngoài. Monica nhìn thấy tôi thì tiến đến gần.
.
“Sắp giữa trưa mới thức dậy, đúng là một người ‘tuyệt vời’. Sao cậu không nghĩ một chút cho cô hầu gái phải dọn dẹp và nấu ăn cho cậu một chút đi? Phải phục vụ một chủ nhân vô dụng khốn khiếp như thế, cậu làm tôi khóc ròng vì vui đây, chết tiệt”
.
Cô ta đang vui hay đang giận vậy?
Monica đưa túi đồ trên tay cho tôi.
.
“Đây là?”
“Vẫn còn một lúc mới đến giờ trưa, nên cậu ăn sáng nhẹ đi. Sau khi xong cứ đưa hộp cho cô bé gái đang núp trong Porter kêu cô bé rửa nó”
.
Tôi mở nắp hộp ra thấy một chiếc bánh kẹp bên trong.
Cầm nó lên tay, tôi cắn vào. Bánh khá ẩm và đầy vị, không khô khốc.
.
“Tại sao Shannon đang núp?”
“Hừm, khi tôi nói cô bé rằng làm việc nhà không có chữ ‘nghỉ ngơi’ thì cô bé gào lên rằng chỉ có mình cô bé không được nghỉ là bất công… à, tôi vẫn sẽ hết mình làm bữa trưa cho cậu, đừng quên chuyện đó, tên Dâm Gà!”
.
Nghĩ thầm cứ bình thường cũng được rồi, tôi ăn nốt cái bánh rồi cảm ơn cô ta. Cầm lấy hộp đựng tôi đi đến Porter.
Nhìn xung quanh thì có vẻ Novem và mọi người đã đi ra ngoài rồi.
Cửa chất hàng của Porter đang mở ra, Clara đang ngồi ở đó, đọc sách.
Là một trong khá nhiều quyển cô ấy đã mua cho chuyến đi này.
Và cô ấy cũng đã đọc xong hết trên đường đến đây.
.
“Đang đọc lại?”
.
Nghe tôi hỏi, cô ấy gật đầu.
Nhìn hộp đồ trên tay tôi, cô ấy đưa mắt qua nhìn cô bé đang trùm mền nằm trong con Golem.
.
“Cô bé ngủ rồi. Miranda-san trước đó rủ cô bé đi quanh làng chơi, nhưng giữa chừng cô bé quay lại rồi nằm như thế luôn”
.
Một mình trở về, cô bé núp rồi ngủ mất.
Tôi nhảy lên cửa chất hàng, rồi bước đến chỗ Shannon.
Lúc đó, Aria chạy đến.
Cô ấy đang chạy về phía Monica, với một giọng lớn, cô ấy…
.
“Monica, Lyle dậy chưa?”
.
Thấy thái độ của cô ấy, Monica hiểu được đây là một chuyện khẩn cấp.
.
“Cậu ta vừa đi vào khoang chứa hàng của Porter, có chuyện gì xảy ra sao?”
.
Aria đi đến chỗ Porter đang đậu. Monica đi cùng.
Mặc dù thời tiết mát mẻ thoải mái, nhưng Aria lại đang chảy mồ hôi.
.
“Lyle, mấy tên hôm qua anh nhắc đến bỏ trốn rồi. Hơn nữa, bọn họ trốn vào trong rừng. Trưởng làng nói có việc cần nói với cậu”
.
Tôi nhảy khỏi Porter.
.
“Trưởng làng sao? Có thể là chuyện gì nhỉ?”
.
Tôi cùng Aria đi đến nhà ông ấy, dặn Monica và Clara chuẩn bị sẵn.
Trên đường đi, tôi cũng thấy người lớn trong làng đang hoảng hốt gì đó.
-
-
-
Khi đến nhà trưởng lảng, tôi gặp Novem, Miranda và Eva đang chờ tôi ở đó.
Căn nhà rộng rãi đang chứa đầy những người có tiếng nói trong làng, khiến nó có vẻ chật chội hơn hẳn.
Với một vẻ mặt mệt mỏi, trưởng làng nói với tôi.
.
“Xin lỗi vì khiến cậu đến lần nữa. Sự thật là, tôi muốn bổ sung nhiệm vụ của mình”
.
Nghe rằng đây là về nhiệm vụ, tôi nhìn xung quanh.
Đám người lớn đang tỏ ra ghét bỏ, còn tổ đội của tôi giữ vẻ mặt khó hiểu.
.
“Nội dung bổ sung là gì?”
.
Nếu không nghe thử tôi không thể quyết định được có nhận nó hay không, nên tôi nghĩ rằng nên hỏi về nó trước.
Nội dung…
.
“Tôi muốn cậu đi bắt lại những tên ngu ngốc bỏ trốn kia. Chúng tôi thấy được bọn nó chạy vào trong rừng, nhưng mà dân làng muốn vào đó tìm và bắt lại chúng sẽ rất khó”
.
Dân làng ầm ĩ.
.
“Mấy đứa nhóc con đó nghĩ gì không biết, làm tăng số quái vật lên”
“Trưởng làng, không phải ông đang tỏ qua quá nhẹ dạ sao? Tôi đã nói là cứ trục xuất bọn nó đi là coi như xong rồi”
“Bỏ trốn với tiền của làng như thế... việc này chính xác là thuộc về nghĩa vụ và quyền xử lí của ông đó trưởng làng”
.
Sau khi than phiền với trưởng làng xong, họ bắt đầu đánh giá chúng tôi.
.
“Và ông thấy mấy người Thám Hiểm Giả này là đủ rồi sao? Không phải chỉ là một tên nhóc với đám đàn bà sao?”
“Hồi trưởng làng cũ còn ở bọn họ toàn gửi người có năng lực thôi”
.
Nhìn ngoại hình và tuổi thì chúng tôi đúng là không giống Thám Hiểm Giả có kinh nghiệm.
Nhưng mà bị chỉ thẳng vào mặt nói thế không dễ chịu cho lắm.
Trưởng làng thở dài.
.
“Ta sẽ tự mình chuẩn bị phần thưởng cho nhiệm vụ bổ sung. Cứ để ta dọn dẹp đám loạn này, các người cứ về đi”
.
Đám dân làng vừa lẩm bẩm than phiền vừa rời đi.
Một số họ còn liếc nhìn vợ ông ta.
Chỉ còn một người đàn ông trẻ hơn trưởng làng một chút, và chúng tôi ở lại…
Trưởng làng đập tay xuống bàn lườm gắt gao cánh cửa.
.
“Khốn nạn! Bình thường một ngón tay cũng không nhấc vậy mà những lúc thế này thì bu hết lại với nhau! Đám người các ngươi nghĩ mình đang tán tỉnh vợ ai hả, đám con hoang chết tiệt!”
.
Có vẻ ông ta đang rất bực bội, và để ý rất kĩ những ánh mắt nhìn vợ ông ta
Người đàn ông còn lại có vẻ hơn 30 một chút.
.
“Trưởng làng, bây giờ chính sự là quan trọng. Lần sau uống rượu tôi sẽ nghe ông than phiền sau, đượ chưa?”
“X-xin lỗi. Ừ, vậy có thể nhờ các cô cậu không? Trường hợp tệ nhất, chỉ cần lấy lại số tiền bọn nó lấy đi thì tôi sẽ coi như xong. Nếu không được thì tôi cũng không nói gì, chỉ cần lần sau các cô cậu vào rừng để ý tìm bọn nó là được”
.
Tìm kiếm một đám con nít trong một khu rừng rộng lớn, sau khi số lượng quái vật đã tăng lên, là một công việc rất khó dù là đối với người lớn.
Phần thưởng của nhiệm vụ còn nhiều hơn số tiền bị ăn cắp, nếu không có thể chúng tôi không trả tiền lại.
Hơn nữa, nếu mang được đám kia về chúng tôi sẽ còn được thưởng thêm.
Khi nhận nhiệm vụ, tôi nói với ông ta.
.
“Làm trưởng làng có vẻ mệt mỏi nhỉ”
“Hử? À, đây là bình thường rồi. Dù rằng bọn họ biết rõ bản thân không làm việc này nổi, và cũng không có quyền lực đủ lớn để khiến Thám Hiểm Giả được điều phối đến tận đây… chỉ những lúc này bọn họ mới gây phiền phức làm những cựu Thám Hiểm Giả như ta nhức đầu. Bọn họ đối xử với đám ngốc quá khắc nghiệt, và cho rằng có thể đối xử với ta tương tự chỉ vì ta là một người ngoài. Bởi vậy ta mới không muốn làm việc này”
.
Tôi bắt đầu hơi thông cảm với môi trường làm việc của ông ta, dù có làm gì cũng bị đám người kia phiền phức.
Vậy vốn dĩ tại sao lại chọn sống ở đây?
Tôi hơi thắc mắc, nhưng rồi nhớ lại những cuộc nói chuyện trước đây với ông ta.
Ông ta khuyên rằng nếu tôi kiếm được thêm tiền thì nên mua nhà ở một nơi khá hơn. Có lẽ ông ta cho rằng tôi sẽ thành công rất vang dội đi.
.
“Những ngôi làng khác không được sao?”
.
Có lẽ hiểu ý câu hỏi của tôi, ông ta lắc đầu.
.
“Ở đâu cũng vậy thôi. Những nơi phổ biến hơn thì lại tốn nhiều tiền. Có nhiều nơi tốn hẳn một gia tài chỉ để có thể mua nhà sống. Bởi vây ta mới chọn một ngôi làng có thể không tốn quá nhiều tiền, nhưng mà… chết tiệt, dù biết nhưng vẫn không thể chịu được”
.
Người đàn ông đang hơn 30 lên tiếng.
.
“Nếu cậu là một Thám Hiểm Giả thì, nhớ rằng bằng mọi giá phải kiếm được thật nhiều tiền”
.
Sau khi xác định toàn bộ chi tiết nhiệm vụ, chúng tôi rời khỏi căn nhà đó.
Trên đường đi tôi vẫn nghe được tiếng trưởng làng sau lưng đang than thở.