Sau khi đăng kí Thám Hiểm Giả cho May xong, tôi ngồi trên một trong nhiều ghế sô pha ở dọc bờ tường sảnh chính chờ cô ấy mệt mỏi nghe xong bài thuyết giảng cho người mới bước ra.
Tôi ngồi trên chiếc ghế cứng ngắc ở gần cầu thang đó, bất giác nghe được âm thanh của một nhóm Thám Hiểm Giả quen thuộc, ai cũng đang ngẩng cao đầu tự hào đang nói chuyện ở một bàn tiếp tân.
Khi vểnh tai lên tôi chỉ nghe được vài câu mơ hồ, nhưng từ đó tôi suy ra được rằng họ vừa bị phạt.
Vì không hoàn thành được nhiệm vụ được giao, cộng thêm bị đánh giá quá tệ hại nên thay vì được tiền thưởng họ còn phải đóng phạt nữa thì phải.
Nhưng những thành viên trong tổ đội của Erhart có vẻ vẫn vui vẻ. Tôi thấy thật khó tin, nhưng vừa nhìn khuôn mặt của người nữ tiếp tân đối mặt họ, tôi liền hiểu rõ.
Mái tóc dài vàng óng, một người phụ nữ có đôi mắt hiền lành ấm áp, cho người ta ấn tượng mềm mại đang la rầy họ. Nhưng thậm chí cả tư thái lúc la rầy của cô ấy cũng hết sức ngọt ngào.
.
“Các cậu có nghe rõ không!? Uy tín là thứ quan trọng nhất cho Thám Hiểm Giả, nên các cậu cần phải cố gắng hết sức dù công việc có nhỏ đến đâu đi nữa!”
.
Cô ấy đang đưa ngón trỏ lên như giáo viên mà nghiêm túc la rầy họ, thế nhưng ánh mắt của họ có vẻ như đều đang nhìn về phía ngực cô ấy.
.
“V-vâng. Tôi hiểu rồi”
.
Những thành viên đó nghe cô ấy giải thích không chút than phiền.
Xét theo tuổi mà nói, tôi đoán cô ấy lớn hơn tôi? Mặc dù không lớn hơn quá nhiều.
Đôi mắt xanh lá của cô ấy nghiêm túc không chút đùa giỡn, có thể thấy cô ấy thực sự lo lắng cho Erhart và đồng bạn của anh ta.
Nhưng mà bộ đồng phục Guild tiêu chuẩn của cô ấy được sửa đổi ở vài chỗ. Bộ đồng phục đó nhấn mạnh nổi bật phần ngực của cô ấy hơn bình thường, là một người – không như Tanya-san – hiền thục và dễ gần.
Cô ấy tiếp tục thuyết giáo họ.
.
“Trong thời gian sắp tới, tôi sẽ là tiếp tân duy nhất của các cậu, nghiêm túc quản lí các cậu! Đầu tiên, các cậu nên bắt đầu với một số việc mình chắc chắn có thể giải quyết đã. Nếu không thể trả tiền phạt được thì, miễn sao hoàn thành đủ nhiệm vụ rồi các cậu cũng sẽ lại được ở kí túc xá của Guild”
.
Không có tiền, trừ Erhart ra không ai trong số họ có… không, thậm chí Erhart cũng không gọi là có trang bị đàng hoàng được. Cô ấy gợi ý cho họ một số nhiệm vụ vặt vãnh.
(Đúng là mình có nghe Guild có kí túc xá riêng, nhưng hóa ra là vậy sao? Đúng là họ không thể nào không công cho ai cũng ở miễn phí được)
Người nữ tiếp tân nói rằng họ có thể trả tiền phạt theo nhiều kì, thậm chí nói rằng bản thân sẽ thuyết phục bên Guild giúp họ nữa.
.
“Thường thì các cậu sẽ phải trả một khoảng trước, nhưng mà tôi tạm thời bỏ qua cho các cậu. Xin hãy trả lại số tiền đó ngay khi có thể. Sau đó thì các cậu sẽ có thể làm việc thêm để mua được trang bị đúng chuẩn. Trước khi làm vậy, tôi cấm tiệt không được đi săn quái vật nghe chưa!”
.
Nghe người nữ tiếp tận giận giữ rõ ra mặt như thế, các thành viên đều nói lời cảm kích thật lòng
.
(Tiếp tân của Guild có được nhiều quyền lực vậy sao? Khoan đã, vốn dĩ họ đâu cần phải làm nhiều đến thế đúng không nhỉ?)
Trong lúc tôi đang suy nghĩ chuyện đó, nữ tiếp tân đó mỉm cười.
.
“Hãy cùng nhau làm hết sức nào”
“Vâng!”
.
Sau khi Erhart mạnh mẽ đồng ý như thế, các thành viên khác cũng vội vã hăng hái đồng tình. Rồi họ bắt đầu xử lí giấy tờ.
Nhìn họ đang điền giấy tờ, mái tóc dài của nữ tiếp tân xõa xuống quá vành tai của cô ấy một chút, nên cô ấy dùng một tay vén tóc trở lên. Ngay lúc đó, cô ấy nhìn về phía tôi.
Erhart và những người kia vẫn đang bận rộn ghi tên của mình trên giấy tờ mà không để ý.
Nhưng ánh mắt cô ấy lúc đó không có… mềm mại như vừa rồi. Khí chất của cô ấy cũng có vẻ sắc bén hơn. Nhìn tôi xong, cô ấy lại mỉm cười rồi bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
Trong lúc đang giật mình, tôi nghe tiếng bước chân nặng nề xuống cầu thang.
Nhảy xuống hết mình, May đáp đất rồi quay qua nhìn tôi.
.
“Để cậu chờ có lâu không?”
“Ể? Không hẳn, chỉ là… một chút thôi”
.
Tôi đứng dậy, đưa May ra khỏi sảnh Guild.
(Mới vừa rồi là gì?)
-
-
-
Tối đó.
Trong viên Đá Quý, tôi đang đối mặt với Đệ Tam.
Trong căn phòng kí ức của ông, xung quanh chúng tôi là một thị trấn.
Ở quảng trường chính thị trấn đó, tôi đang đối mặt thanh trường kiếm một tay của ông.
.
『 Đúng là hơi đáng ngờ thật. Nhưng mà bên Guild liệu có cần phải cố gắng đến mức lừa họ để xóa bỏ họ đi không? Dù cứ để yên thì sớm muộn họ cũng biến mất như thế! 』
.
Ông ấy đang vừa nói chuyện vừa vung kiếm, đỡ đòn của tôi, cố gắng đá tôi một phát. Nhưng khi tôi lui lại thì ông ấy lại đá cát lên mặt tôi.
Khi tôi đưa tay ra đỡ để không bị mất thị giác thì…
.
“Chết tiệ-!”
.
Trước khi kịp nói xong, Đệ Tam đã đâm thanh kiếm của mình thẳng vào đùi tôi.
Ảo ảnh của ông ấy chợt hiện ra trong tầm mắt tôi, khiến thanh kiếm tôi vội vã đưa lên đỡ không chặn được đòn chém của ông ấy. Lần này tay trái của tôi bị chém dính.
.
『 Hahaha, vẫn còn non quá Lyle 』
.
Hướng về phía đài phun nước giữa quảng trường, ông ấy đá thanh kiếm của mình qua một bên rồi ngồi xuống một băng ghế gần đó.
Sau khi cơn đau lui đi và vết thương biến mất, tôi bước về phía ông ấy.
.
“Đánh với con nữa đi”
.
Khi tôi đòi đánh tiếp, ông ấy mỉm cười.
.
『 Ta từ chối. Con bị mấy cái căn bản ngấm quá sâu rồi, hiện tại có đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ là một đám kiếm thuật bắt chước từ giáo viên. Con quá thật thà rồi Lyle à 』
.
Đệ Tam coi thường những đường kiếm tôi chém ra dựa trên trường phái mình được dạy. Đã chiến đấu trên vô số chiến trường, tiêu diệt vô số quái vật, những tổ tiên đang ở thời kì toàn thịnh này của tôi.
Tôi hiện tại hoàn toàn không với được tới họ.
Thấy tôi cúi đầu xuống đắng nghét nắm tay lại, ông ấy lên tiếng.
.
『 Lyle, cố dùng kiếm thuật đánh thắng ta cũng là quan trọng, nhưng không phải con quên mất gì đó rồi sao? Chỉ rèn luyện mỗi kiếm thuật không làm được gì cả. Mục tiêu cuối cùng của con chính là… 』
“…Đánh bại được Celes. Vì thế, con ít nhất cần đủ sức mạnh để đứng trên cùng một chiến trường đã”
.
Để đối mặt với Celes, các tổ tiên đã đưa cho tôi một số điều kiện.
Một thế lực đủ lớn để chống lại Gia tộc Walt và quân đội của Bahnseim.
Một nhóm tinh anh đủ ưu tú để chống lại bản thân Celes.
Nói ngắn gọn, tôi cần một môi trường ít nhất đủ để cho tôi một cơ hội chiến thắng.
Việc các tổ tiên huấn luyện tôi thế này chỉ là một phần nhỏ của việc đó. Và nếu như chúng tôi tìm được đồng minh đủ mạnh để đánh bại được cô ta thì những việc này tôi đang làm cũng hoàn toàn vô nghĩa.
.
『… Nếu như con chỉ đánh bại cô ta mà nói, trách nhiệm cuối cùng cũng là nằm ở Gia tộc Walt. Sau chiến thắng đó mà nói sẽ không có tương lai nào cả. Hơn nữa một nhóm chưa đủ 10 người các cọn cũng không lật đổ được một quốc gia. Chiến tranh là thứ không cần tham gia trừ phi con biết mình có thể thắng 』
.
Vì chiến thắng, các tổ tiên sẽ hỗ trợ tôi bằng kiến thức của họ. Vì chiến thắng, tôi đang tu tập thêm đồng bạn. Nhưng mà với đà này, tôi tự hỏi phải bao lâu mới đủ.
Nhận ra tôi đang mất kiên nhẫn, Đệ Tam la rầy tôi.
.
『 Nếu con chỉ khiêu chiến cô ta một cách nửa vời thì ta chắc chắn sự điên rồ của cô ta sẽ lan tràn khắp lục địa này. Nếu con làm, thì con chỉ có 1 cơ hội duy nhất. Đừng nhắm đến việc cùng nhau chết, phải nhắm đến một chiến thắng tuyệt đối. Nếu không, vì là một người cùng Gia tộc với cô ta con cũng sẽ bị xử tử mà thôi. Như thế không khác gì đi phản bội những đồng bạn đã ra tay giúp đỡ con cả 』
.
Nhưng mà, tôi vẫn không biết làm sao để bắt kịp cô ta được. Hơn nữa tôi không có chút quyền lực quân sự nào.
Tập hợp với quốc gia xung quanh lại để khiêu chiến với Bahnseim cũng sẽ rất khó.
.
『 Mất kiên nhẫn sẽ không tăng tỉ lệ chiến thắng của con. Nhanh chóng và vội vã là hai phạm trù khác nhau hoàn toàn. Hơn nữa, đầu tiên con cần nhất là thu thập thông tin 』
.
Thông tin về những quốc gia khác không sớm thì muộn cũng sẽ tập trung hết ở Beim.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên ở đây, tôi đã có thể nghiêm túc làm việc ở thành phố này.
.
“Con thậm chí còn chưa bắt đầu được với thông tin nữa là”
.
Thấy tôi tự trách như thế, Đệ Tam làm một vẻ mặt nghiêm túc.
.
『 Dù sao thì, nếu họ cho rằng Bahnseim có kì lạ đi nữa các quốc gia xung quanh vẫn sẽ không tấn công nó. Có thể chúng ta có góp một phần trách nhiệm để nó phát triển đến bậc này 』
.
Đệ Lục và Đệ Thất đóng góp không ít cho việc mở rộng lãnh thổ của nó.
Đệ Tam cũng vậy, lúc trước cứu nó khỏi nguy cơ lớn.
.
『 Lyle, con muốn hứa với ta một chuyện không? 』
“Một lời hứa sao?”
.
Đệ Tam đứng dậy từ băng ghế, đặt nắm đấm lên ngực tôi.
.
『 Con phải có một hậu truyện. Cuộc sống của con sẽ không kết thúc với cái chết của một cô bé. Chúng ta giúp đỡ con là vì chúng ta muốn tương lai sau đó. Chúng ta muốn dòng máu của Gia tộc Walt kết nối chúng ta… có thể tiếp tục truyền xuống ở tương lai đó 』
“…Tương lai sao?”
.
Đệ Tam gật đầu.
.
『 Đúng vậy. Nên ta muốn con đừng quyết tâm đồng vu quy tận với nhau 』
“…Dù rằng, nếu làm vậy thì sẽ có một số lượng lớn người bị giết sao?”
『 Ừ. Đừng có quá ngạo mạn. Dù là một nữ thần cũng không thể cứu từng mạng người một được. Cho rằng một người duy nhất có thể làm thế chỉ là sự tự kiêu vô nghĩa. Hơn nữa, dù con có cố gắng cỡ nào đi nữa, hiện tại con không thể thắng Celes được. Hiện tại thì điều đó là chắc chắn, không phải là hên xui 』
.
Từ lúc tôi quyết định chống lại một quốc gia tôi vốn đã thấy được khoảng cách lớn đến không tưởng giữa tôi và Celes rồi. Nhưng từ lúc tôi quyết định như thế tôi nghĩ dường như khoảng cách đó trong đầu tôi đã nới rộng ra nữa.
.
“…Con chắc chắn sẽ thắng. Sẽ nắm trong tay tương lai đó”
.
Đệ Tam rút nắm đấm về, mỉm cười rồi bước đi.
.
『 Như thế mới đúng chứ 』
-
-
-
…Vương quốc Bahnseim.
Một ngôi làng đang bốc cháy hừng hực.
Xung quanh nó là sĩ quan và binh lính của quân đội Bahnseim.
Rất nhiều hiệp sĩ mặc giáp trụ đầy đủ đang ngồi trên ngựa của mình. Ở giữa họ là Maizel Walt, cũng mặc giáp trụ của bản thân.
Kiệu dành riêng cho Celes có mái che, và những hiệp sĩ được phân công khiêng nó đang đứng ở hai bên chờ sẵn. Trên cỗ kiệu hiện đang đặt trên mặt đất, Celes ngồi trên ghế của mình, nhìn cảnh ngọn lửa đó bừng cháy.
.
“Chẳng tốn chút thời gian nào cả”
.
Với một vẻ mặt khó chịu, Celes đang mặc một bộ giáp trụ được đặc chế nhìn như một bộ đầm.
Maizel…
.
“Bị đội quân hơn 30 ngàn người bao vây thì một ngôi làng nhỏ chẳng là gì cả đâu con gái yêu. Thật tình, một đám ngu ngốc cũng muốn chống lại Celes của ta”
.
Thái tử của vương quốc khi đột nhiên thay đổi vị hôn thê của mình gây nên náo loạn rất lớn. Khi thông tin về Celes lan ra, vô số các quý tộc bắt đầu lấy cớ đó nổi loạn.
.
“Con cho rằng họ là những Lãnh Chúa mạnh mẽ mới đứng đầu một quận, nhưng hóa ra con đã nhầm”
.
Ngôi làng dưới trướng của một Tử Tước này đang bị quân lính chém chết từng người một muốn bỏ chạy khỏi đám lửa. Các ngôi làng xung quanh cũng bị những Lãnh Chúa khác chủ động muốn lập công đánh chiếm.
Chém giết, cướp giật, hãm hiếp, mọi thứ đều đang xảy ra, nhưng không có ai đứng ra lên án nó cả.
Celes nhìn chăm chú ngôi làng đang bốc cháy, cho rằng nó hoàn toàn không xứng đáng phải đem quân đội to lớn này theo đến tận đây…
.
“Thôi thì, đành vậy. Nhưng mà, ta không nghe được gì cả. Đem ta lại gần hơn”
.
Cô ra lệnh cho những hiệp sĩ khiêng kiệu của mình.
Một trong số họ…
.
“N-nhưng nếu có gì đó xảy ra với Celes-sama thì…”
.
Một hiệp sĩ mặc giáp lên tiếng phản đối, nên Maizel rút thanh đoản kiếm trên hông mình ra, ngay chỗ khớp giữa bộ giáp của anh ta… thanh kiếm đâm xuyên cổ anh ta, kết liễu anh ta ngay lập tức.
.
“Ngươi cho rằng con gái của Gia tộc Walt lại sợ sệt một thứ chỉ có thế này!? Bởi vậy đám quý tộc ở thủ đô quá vô dụng…”
.
Thấy ánh mắt đỏ rực của Maizel, những hiệp sĩ khiêng kiệu… những hiệp sĩ thấp kém ở thủ đô biết sợ hãi là gì.
Máu từ tên hiệp sĩ đã chết văng một giọt lên mặt Celes. Cô lấy ngón tay vuốt nó đi, ấn lên môi mình rồi liếm.
Thấy cảnh đó, trái tim của các hiệp sĩ ngay lập tức bị cầm tù.
.
“Phụ thân, con muốn học về chiến trường. Hơn nữa… dường như một hiệp sĩ của đối phương vẫn còn chiến đấu đến tận giờ. Có thể để con đi qua được không? Con muốn tự mình gặp anh hùng của bọn họ”
.
Nhìn nụ cười của cô, Maizel có vẻ hơi lưỡng lự.
.
“Nhưng mà đối phương là một hiệp sĩ có tiếng. Hắn ta đã giết hàng chục kị binh của chúng ta rồi. Để con gái của ta đi đến trước một người như thế có hơi…”
.
Celes mỉm cười đáp lại Maizel đang bối rối nói lời lo lắng.
.
“Người quá lo lắng rồi, thưa phụ thân. Chúng ta hãy đi gặp anh hùng của họ đi. Không sao đâu… con ở đây, nên chúng ta chắc chắn sẽ thắng”
.
Các hiệp sĩ xung quanh đó đồng loạt nuốt nước bọt xuống, rồi nâng cô lên cao như trong tâm trí của họ. Đặt kiệu lên vai mình, các hiệp sĩ đưa Celes ra chiến trường với ánh mắt sùng bái nồng nhiệt.
Khi người đưa tin chạy đến, các hiệp sĩ và binh lính của vương quốc lui khỏi chỗ kị sĩ duy nhất còn đứng bảo vệ làng mình.
Nhìn thấy cảnh các kị sĩ xung quanh như thế anh ta đưa mắt nghi ngờ, nhưng thấy cỗ kiệu đang chở Celes trên đó xuất hiện cùng đội quân chính, anh ta trên lưng ngựa lao thẳng đến định liều mạng.
Nhìn cảnh đó Celes có thể thấy được anh ta là một chiến binh dũng mãnh. Maizel cũng vậy.
.
“Hừm, không tệ”
.
Thấy người kị sĩ này vẫn chỉ hơn 20 chưa đến 30 tuổi, cô bất giác muốn anh ta.
.
“Ngựa của ta, đến”
.
Nghe thế, cỗ kiệu liền được đặt xuống, rồi con thú cưỡi ưa thích của cô chạy lại. Với lớp vảy đen bóng và bờm xám tro, con thú có sừng mọc trên đầu này không nghi ngờ gì chính là một con Kì Lân.
.
“Khoan đã Celes! Hắn mạnh lắm. Nếu con bị thương dù chỉ một chút ta không biết phải…”
.
Thấy cha mình hốt hoảng như thế, cô chỉ nháy mắt.
.
“Con sẽ ổn thôi mà, phụ thân lo lắng thái quá rồi”
.
Cưỡi lên người còn Kì Lân, cô nắm lấy thanh liễu kiếm thuộc hạ của cô dâng lên. Lấy chân đạp bụng để khiến nó phi nước đại, Celes đang cố tình để con Kì Lân chạy dọc mặt đất.
Hiệp sĩ và binh lính đã đứng ra hai bên tạo một con đường cho cô, đối mặt với cô, người kị sĩ người dính đầy máu nâng đầu giáo dài của mình lên tấn công cô.
Bộ giáp của anh ta được làm rất bền vững, nhưng vẫn được trạm trổ một cách thanh lịch. Có lẽ giống ngựa của con chiến mã dưới chân anh ta cũng khá nổi tiếng, vì nó vẫn vững chắc chạy theo điều khiển của chủ nhân mình.
Người và ngựa phối hợp tuyệt đối.
Đạt được đến mức này, người kị sĩ trước mặt cô đã phải rèn luyện bao nhiêu năm trời?
.
“Aaa~ Ta thật muốn ngươi. Muốn hơn Rufus gấp ngàn lần!”
.
Ánh mắt sắc bén của anh ta lườm cô ta đầy thù hận. Nhìn cảnh đó một cách vui vẻ, Celes tiếp tục kêu rên không ngừng về việc cô muốn anh ta hơn muốn thái tử.
Khi chạy ngang nhau, thanh liễu kiếm của cô và thanh giáo dài của anh ta va chạm.
Ánh lửa tóe lên, hai người quay lập tức quay đầu lại nhìn nhau. Người kị sĩ liền đổi cầm vũ khí bằng cả hai tay, chỉ dùng chân để điều khiển ngựa rồi lần nữa đâm ra.
.
“Đồ quái vật!!’
.
Sự sắc bén của đầu giáo khiến cô gái trẻ vui mừng. Rồi cô sử dụng mũi liễu kiếm mảnh khảnh của bản thân đánh bật đầu thanh giáo nặng nề đi. Thường thì, làm vậy sẽ phá vỡ thế đứng của anh ta, nhưng không chút ảnh hưởng, anh ta tiếp tục đâm về phía cô liên tục.
.
“Thật tốt. A, ngươi, ngươi thực sự rất tốt. Ta sẽ thêm ngươi vào đội vệ binh hoàng gia của ta. Nào, hãy nói cho ta biết tên ngươi đi? Và cởi thứ đồ thô kệch đó ra khỏi đầu ngươi”
.
Vốn dĩ cô không hề mang theo mũ giáp, và vì như thế này cô không thể thấy được mặt của đối phương, nên cô quyết định đánh văng mũ giáp của đối phương đi.
Lộ khuôn mặt ra, cô thấy được một chàng trai trẻ có vẻ mặt thanh lịch cùng ánh mắt sắc bén đang lườm cô nắm lấy dây cương lui lại tạo khoảng cách.
Mũ giáp đó văng lên trời, cuối cùng đáp lên tay phải của Celes, cô dùng tay trái nắm lấy nó để nó xoay tròn trên đầu ngón tay trái của mình.
.
“Giờ thì, tên của ngươi”
.
Nhưng kị sĩ đối diện…
.
“Ta từ chối! Ta không có nghĩa vụ phải nêu tên cho một kẻ hèn hạ như ngươi biết! Không hề tuyên chiến mà trực tiếp xâm chiếm như thế, đốt rụi thành phố của chúng ta như thế. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!”
.
Nụ cười của Celes chợt biến thành một vẻ mặt bực bội.
(Ừ, đôi khi cũng sẽ gặp. Những kẻ như thế này…)
Một giọng nói vang lên từ viên Đá Quý vàng gắn ở chuôi thanh liễu kiếm. Là một giọng quyến rũ, nghe như người nói đang mỉm cười.
.
『 Có vẻ như con bị từ chối rồi Celes. Thật là đáng tiếc mà. Ta chắc chắn hắn là một trong những kị sĩ tốt nhất ở Bahnseim này… con định sẽ làm gì? 』
.
Celes lắng tai nghe giọng nói đó.
.
“Không biết nữa. Bà có ý tưởng nào thú vị không?”
.
Kị sĩ đang đối mặt cô co giật lông mày mà nhìn Celes, rồi nâng mũi giáo của mình lên.
.
『 Một hiệp sĩ trung thành sao? Hừm, để hắn sống để thấy cảnh những người hắn muốn bảo vệ từ từ chết đi có lẽ là một ý hay. Con chưa thử làm cái đó bao giờ đúng không? Ta chắc chắn con sẽ thấy được một khuôn mặt thú vị hơn hẳn so với việc tự mình giết hắn 』
.
Môi của Celes liền cong lên thành một vầng trăng lưỡi liềm, rồi cô đá con Kì Lân để khiến nó chạy về phía hiệp sĩ kia. Anh ta cũng đáp lại bằng cách thúc ngựa bản thân đưa mũi giáo ra tấn công.
Sau khi vượt qua nhau họ lại giảm tốc rồi ngừng lại hẳn.
Rìa váy của Celes bị rách một mảnh nhỏ.
.
“Ôi chao”
『 Con lại không tập trung rồi đúng không. Celes, sao con lúc nào cũng như thế vậy? Phải đoan trang hơn mới tốt chứ con biết không? Thêm lần kia với Lyle nữa thì đây đã là lần thứ 2 rồi 』
.
Nghe tên của Lyle, mày của Celes nhăn tít lại.
.
“…Nếu Novem mà không ở đó, tôi đã chém hắn chết rồi. Việc cái thứ đó còn sống là…”
.
Giọng vui vẻ lại vang lên từ trong viên Đá Quý.
.
『 Ta đã nói con nên giữ thằng bé làm đồ chơi tiêu khiển rồi, mà con cứ quả quyết như thế. Ta lại thích được người như thế yêu thích hơn. Đẹp trai, hơn nữa còn là một hiệp sĩ có trình độ… với lại ‘thứ đó’, con nói vậy cũng là có tính bản thân rồi 』
.
Celes vuốt tóc rồi quay lại nhìn kị sĩ kia.
.
“Hừm, tôi chỉ ghét phần đó của bà thôi”
.
Cũng quay đầu lại, người kị sĩ chợt phun ra một ngụm máu… cây giáo của anh ta đã rơi xuống đất, cùng với cánh tay phải của anh ta và phần giáp tay bảo vệ nó.
Cũng như đầu của con chiến mã kia. Ngay khi rơi xuống đất, máu đỏ chảy ra lênh láng nhuộm đầy mặt đất khô cằn, rồi ngay lập tức bị hút đi hết.
.
“C-chết tiệt…”
.
Celes cưỡi con Kì Lân tiếp cận anh ta.
.
“A~ Có vẻ tôi quá tay rồi”
『 Để như thế hắn không sống lâu được đâu. Giờ thì… 』
.
Nhưng kị sĩ đó vẫn quyết tâm đến tận cùng. Anh ta rút ra một con dao găm giấu ở đâu đó, lao đến định đâm Celes.
Khi cô nheo mắt lại, một mũi thương đột nhiên đâm xuyên cơ thể người kị sĩ.
.
“Ô”
.
Celes nhìn ngơ ngàng người hiệp sĩ của cô vừa đâm cây giáo ra. Người hiệp sĩ, để có thể khiêng kiệu cho cô, chỉ mặc giáp nhẹ, lần nữa đâm cây giáo vào sâu trong người kị sĩ kia.
Bên hông bị đầu giáo bằng thép lạnh lẽo xuyên thủng, người kị sĩ ho ra càng nhiều máu hơn nữa.
.
“Đừng cho rằng các người có thể cứ làm vậy mãi… ngày nào đó, các người sẽ… xuống địa ngục… toàn bộ”
.
Thở dài, Celes cắt bỏ đầu anh ta. Rồi đưa mắt nhìn người hiệp sĩ đang quỳ một bên đã cứu cô, cùng lúc đưa tay ra nắm lấy đầu của người kị sĩ vừa định giết cô.
Nắm tóc anh ta, cô đang quan sát vẻ mặt cuối cùng của anh ta.
.
“Ngươi, tên là gì?”
“Là Breid Vamper, thưa Celes-sama!”
.
Maizel cưỡi ngựa chạy đến gần, rồi rút đoản kiếm ra.
.
“Ngươi… đã quá phận rồi!”
.
Maizel vừa định giết hắn, nhưng Celes cản ông lại. Cô ném đầu và mũ giáp của kị sĩ kia về phía Breid.
.
“Không được thưa phụ thân. Người nên ban thưởng anh ta vì đã cứu con mới đúng. Ta nghĩ ban cho ngươi toàn bộ trang bị của hiệp sĩ vừa rồi. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là một hộ vệ hoàng gia của ta”
.
Nghe thế, Breid…
.
“V-vâng!”
.
Cảm động đến khóc.
Breid Vamper… người hiệp sĩ trước đó đã có mối quan hệ là người yêu của Doris thuộc Gia tộc Circy. Nhưng mà hiện tại lòng trung thành của anh ta chỉ dành cho Celes.
Celes leo xuống Kì Lân của mình, bước trở về kiệu.
Một giọng nói vang lên từ trong viên Đá Quý.
.
『 Con đã thỏa mãn chỉ với nhiêu đây máu thôi sao, Celes? 』
.
Cô mỉm cười đáp lại.
.
“Chắc bà đang đùa. Chúng ta sẽ chỉ tiếp tục nữa chứ không có ngừng lại. Tôi muốn thấy cảnh mặt đất nhuộm bằng máu là như thế nào. Hơn nữa, dạy cho tôi thêm nhiều thứ thú vị nữa được không?”
.
Nghe Celes nài nỉ như thế, giọng quyến rũ từ trong viên Đá Quý tiếp tuck.
.
『 Fufufu, sự đơn giản đó của con thật là quá tốt mà. Ừm, hay là thử bao vây một ngôi làng, khiến dân làng tự giết nhau đi? Thường cảnh đó luôn rất đáng nhìn 』
.
Nghe vậy, Celes…
.
“Ô, tuyệt! Đúng vậy! Chúng ta phải đến một ngôi làng chưa bị đụng đến ngay lập tức! Phụ thân ơi!”
.
Ngay lập tức cô gọi cha mình.
Maizel đáp lại.
.
“Có chuyện gì sao Celes. Con bị thương sao? Hơn nữa con cần phải thay bộ đồ dính máu đó đi. Chúng ta mang theo không ít giáp và đầm cho con rồi mà”
.
Sử dụng tiền từ quốc khố, thậm chí còn áp đặt một loại thuế mới chỉ vì cô gái này.
Nhưng mà không có bất kì ai đứng ra lên tiếng nói nó sai cả. Bởi vì ai cũng thấy cảnh khi có người làm vậy rồi.
.
“Con muốn chơi đùa ở một ngôi làng gần đây. Chúng ta mau chóng xong việc ở đây rồi tiếp đi thôi”
.
Như đang nuông chiều đứa con nũng nịu của mình, Maizel mỉm cười.
.
“Vậy sao. Cướp bóc cũng là một chuyện quan trọng Lãnh Chúa cần biết. Ta sẽ chuẩn bị ngay lập tức. Ô, trước hết…”
.
Maizel ra lệnh cho các pháp sư.
.
“Chúng ta xong rồi. Đã hết giờ chơi. Xóa nó khỏi bản đồ đi”
.
Các pháp sư nâng trượng phép lên, phát ra ánh sáng để truyền tin. Từ những tổ đội khác trong ngôi làng vang lên tiếng chuông, và các hiệp sĩ cùng binh lính bắt đầu rút đi.
Sau một lúc, Maizel gật đầu nhìn Celes, rồi cô…
.
“Pằng!”
.
Đưa ngón cái lên chỉ ngón trỏ ra về phía ngôi làng mà nói như thế.
Ma Pháp bắt đầu rơi xuống như mưa về phía ngôi làng.
Lửa, nước, đất, gió, sét… toàn bộ cùng một lúc, khiến ngôi làng biến mất hẳn. Cùng với nó, vài ngàn mạng người cũng biến mất.
Nhưng không chút quan tâm, Celes…
.
“Ahaha, kêu ‘Pằng’ như thế có hơi xấu hổ”
.
Nghe cô cười như thế, Maizel mỉm cười.
.
“Không sao cả. Con có làm gì con vẫn đáng yêu như thế, Celes. À, con đã đính hôn rồi, nên có lẽ ta nên gọi là xinh đẹp thì đúng hơn chăng?”
.
Celes phồng má lên.
.
“Đừng chọc ghẹo con như thế chứ, Phụ Thân. Giờ thì…”
.
Cô thúc giục Maizel.
.
“Hừm, khởi hành đến một ngôi làng nữa ngay lập tức. Này, chúng ta đến điểm tiếp theo. Tìm một ngôi làng mà chưa có Lãnh Chúa nào khác tấn công”
.
Nhìn cảnh cha cô ra lệnh cho các hiệp sĩ xung quanh, Celes có vẻ thỏa mãn.
Từ bên trong viên Đá Quý, một giọng nói lại vang lên.
.
『 Celes, con đúng là đáng yêu thật đó 』
.
Nói như thế…
-
-
-
Ở một quán cà phê ở Beim, Novem đang ngồi chờ một nguời.
Hôm nay là một ngày nghỉ cho tổ đội của Lyle, nên các thành viên đều đang làm việc riêng của mình. Không ai biết được, Novem đã đến đây để liên lạc với một người.
Cánh cửa của quán cà phê nhỏ mở ra, khiến chiếc chuông treo trên nóc vang lên. Novem nghe được tiếng bước chân, thậm chí không cần nhìn lại cô ấy vẫn nhận ra người đã hẹn cô ra đây đã đến.
Người tiếp tân định hướng anh ta đến một bàn, nhưng người khách mới đến nhìn thấy Novem, gọi một món nước rồi bước về phía bàn cô ấy.
Mang theo một gói đồ, anh ta ngồi xuống, rồi vào thẳng vấn đề chính.
.
“Đã lâu không gặp. Anh không nghĩ rằng lời sáo rỗng là cần thiết, nên anh sẽ nói những gì cần nói. Mọi chuyện đang xảy ra đúng như em nói Novem”
.
Novem nhấp một ngụm trà.
.
“Vậy sao”
.
Cô ấy chỉ nói như thế.
Bên kia tiếp tục.
.
“…Một Tử Tước ở Bahnseim đã bị xóa sổ. Bao gồm thị trấn, làng mạc, toàn bộ của họ. Mọi thứ đã bị phủi đi không nói tới”
“Em đã biết trước mọi thứ sẽ thành thế này”
.
Không bị thái độ của cô dọa sợ, anh ta đưa gói đồ đó cho cô ấy.
.
“Là từ Phụ thân. Hơn nữa, hôm nay anh đến để chính thức cắt đứt quan hệ với em”
.
Novem nhìn mặt anh ta rồi nhận lấy nó.
.
“…Anh đã quyết định sẽ theo Celes-sama sao, Onii-sama?”
.
Chàng trai trẻ cô gọi là anh trai mình cảm ơn người phục vụ khi họ đem ly nước của anh đến rồi uống một ngụm.
Sau đó nhìn ra ngoài.
Ghế của anh ta ở ngay cạnh cửa sổ, hơn nữa trong cửa hàng có không ít người. Bao gồm những cặp đôi, cũng như cha mẹ và con cái họ.
.
“Phụ thân nói ông ấy không thể phản bội Maizel được. Anh sẽ nghe theo quyết định của ông. Bởi vì sau khi Lyle-sama rời khỏi Gia tộc Walt, chỉ còn Celes-sama là ở lại thôi”
.
Không chỉ mỗi Novem là bí ẩn.
Cả Gia tộc Forxuz đều có bí ẩn của riêng họ. Với lòng trung thành với Gia tộc Walt thay vì với ngai vàng, họ bị những người khác gọi là dị giáo.
.
“Trong Gia tộc chúng ta, anh nghĩ em là người có dòng máu thuần chủng nhất. Lúc nào cũng bình tĩnh. Hơn nữa anh cũng cho rằng em quyết định không sai. Bởi vì em lúc nào cũng có thể đánh giá mọi thứ một cách vô cảm như thế mà”
.
Nghe anh trai mình như thế, Novem trả lời một cách vô cảm như mọi khi… và ngừng lại.
.
“…Onii-sama, máu có thuần chủng hay không không có ý nghĩa gì cả. Chúng ta ai cũng có những kí ức đó cả”
“Đúng thế, nhưng mà em là người duy nhất thừa kế chúng rõ rệt như vậy, Novem”
.
Uống từng ngụm, từng chút tiếp tục nói chuyện đến khi trong ly của họ không còn giọt nước nào.
.
“Lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ là kẻ địch”
“Vâng”
“Em không phải là người sẽ do dự khi phải đối mặt chúng ta, nhưng… còn Lyle-sama?”
.
Novem nghĩ về Lyle một chút.
.
“Anh ấy là người bao dung, nên có lẽ anh ấy sẽ chùn tay”
“Vậy sao. Anh cũng muốn có thể phục vụ cậu ta quá”
.
Nhìn anh trai cô cười buồn nói như thế, Novem cầm gói đồ, rồi đứng dậy rời đi. Cô ấy cũng mang hóa đơn của anh ta theo.
.
“Bị em gái mình đãi như thế này sẽ khiến anh cũng mất luôn chút lòng tự trọng còn lại đó biết không?”
.
Nghe anh trai mình đùa như thế, Novem mỉm cười.
.
“Coi như là em cảm ơn vì anh đi đến tận đây đi. Giờ thì, hẹn gặp lại trên chiến trường”
.
Cô ấy đến quầy để trả tiền. Nhìn bóng lưng cô ấy, anh trai cô lên tiếng lần cuối.
.
“Novem, em nghĩ Lyle-sama sẽ lấy em sao?” (TN: Ở đây bản raw nghĩa đen là chấp nhận/thừa nhận, nhưng mà lại có một chút ý hỏi có chịu cưới, chịu ‘lấy’ hay không)
.
Trước khi rời khỏi cửa hàng, cô ấy quay lại mỉm cười nhìn anh trai mình. Thấy thế, anh ta cũng nhắm mắt lại cúi đầu xuống.
.
“Ra là vậy…”
.
Trả lời một cách chỉ anh em trong nhà mới hiểu, cô ấy rời khỏi cửa hàng, vừa bước dọc con phố của Beim vừa nắm gói đồ kia một cách kĩ càng.
Nhưng không có vẻ mặt vô cảm thường lệ, cô ấy có vẻ hơi buồn bã…