TN: một chút lời vàng ngọc từ trans bên eng… Nhân tiện ngày mai không có chương
Godwin: Đổi tên thương hiệu là khi mà lấy một món hàng dân chúng đã sử dụng chán tới chết, đổi nó một chút, rồi đi quảng cáo nó thành một thứ mới hoàn toàn.
Jack: Nghe như vừa vũ nhục trí khôn người dùng vừa lừa đảo.
Godwin: Ta thì gọi nó là marketing tốt.
Jack: Nếu nói vậy thì tôi thấy nghe hay hẳn
-----------------
Trong một tổ đội, đội trưởng cơ bản là người luôn có nhiều thứ để lo lắng.
Nếu như quy mô một tổ đội đủ lớn có thể thuê người để quản lí thay cho bản thân, nhưng mà không thể nào giao tiền của mình cho một người mình không tin tưởng được.
Trong phòng của bản thân, tôi đang nhìn lại danh sách hàng tiêu hao phẩm Monica đã yêu cầu từ các thành viên của chúng tôi, rồi bắt đầu tổng hợp lại danh sách những gì cần mua.
.
“Ưm ~, những cái này có thể mua cho cả tổ đội, vậy cuối cùng vấn đề vẫn là ở Aria. Đây rõ ràng là thứ cô ấy phải tự mua lấy. Hơn nữa, cô ấy sẽ là người duy nhất sử dụng nó không phải sao?”
.
Sau khi thay trang bị mới xong cùng chuẩn bị các kiểu gần đây, Aria đã nghèo trắng tay. Tôi biết là cô ấy thích đi dạo chơi quanh mấy quầy hàng, hơn nữa tôi cũng không quá khắc khe với chuyện đó.
Nhưng mà tôi sẽ phải quản lí nghiêm khắc việc này trước khi cô ấy phải bắt đầu đi mượn nợ các thành viên khác, làm ảnh hưởng xấu đến không khí của tổ đội.
Không chỉ bản thân mình, là đội trưởng, tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc các thành viên khác nữa. Nghĩa là tôi không có thời gian rảnh.
.
“Ngày mai là đi mua sắm với Miranda, sau đó là Clara, còn Aria thì…”
.
Ngoài việc phải giao tiếp với toàn bộ các đồng bạn ra…
Đang ngồi nhìn tôi là một cô gái hai tay nắm lấy hai sừng tóc của bản thân. Tôi đang lờ Monica đi trong khi cô ta quan sát tôi với một vẻ mặt buồn chán.
Mặc dù có cô ta bên cạnh giúp được không ít việc, nhưng mỗi khi cô ta chán thì sẽ bắt đầu làm những hành động khó hiểu đáng sợ. Hiện tại, cô ta đang ngồi quay mặt đi, ngâm nga một bài hát buồn để gây chú ý của tôi.
.
“…Monica, nếu như mua hết toàn bộ số này thì ngân sách sẽ ra sao?”
.
Nghe tôi gọi cô ta, Monica đứng bật dậy rồi giơ hai tay lên trời.
.
“Lố ngân sách. Nói cho chính xác thì lố tới 10 xu Vàng! Hiện tại, vẫn chưa đảm bảo được sẽ kiếm được bao nhiêu tiền từ Mê Cung, nên nếu còn tăng ngân sách thêm nữa thì chuẩn bị tinh thần bị lỗ tiền đi! Nhưng mà, nếu như tính thêm tiền tích trữ của tên dâm gà nào đó vào thì số đó chỉ là một lượng nhỏ không đáng kể”
.
Dù chúng tôi có thể nhận nhiệm vụ đi nữa, không phải là cứ nhiệm vụ nào cũng nhận được với tổ đội của chúng tôi. Nhiệm vụ của đội trưởng là đảm bảo tổ đội luôn kiếm ra lời.
.
“Mặc dù tôi không ngại thâm hụt chi phí một chút, nhưng đụng tới số tiền kia thì có hơi…”
.
Vì với mục tiêu của chúng tôi số tiền bao nhiêu cũng là không đủ, nên tôi nghĩ nếu mình không tiết kiệm được thì sẽ không ổn. Một lời khuyên vang lên từ trong viên Đá Quý.
Là người chuyên về vấn đề tiền bạc nhất, Đệ Tứ.
.
『 Con có vẻ đang khó nghĩ, nhưng mà Lyle… con biết đó, không phải lúc nào con cũng cần phải hết sức mình đâu 』
.
Khi tôi chạm viên Đá Quý, ông ấy giải thích.
.
『 Ý ta là con không cần phải lúc nào cũng sử dụng toàn bộ thành viên. Chỉ cần đưa một lực lượng đủ đến Mê Cung, còn lại để 2-3 người ngồi lại cũng được. Hiện đang là ngày nghỉ của các con, nên vốn dĩ con cũng không cần phải đi khiêu chiến nó lần này. Tùy trường hợp mà nói, thậm chí con có thể chỉ mang theo 2-3 người cũng không sao cả. Hiện tại, con có đủ nhân lực trình độ cao để làm như thế 』
.
Mặc dù chúng tôi nhân số thấp, nhưng điểm mạnh của tổ đội này là bất kì thành viên nào cũng cực kì tài giỏi.
.
『 Đi với toàn bộ lực lượng là không cần thiết. Lập một vòng xoay tua đều đặn, che giấu thông tin chiến lực của các con cho tương lai. Và làm thế cũng sẽ giảm lượng tiêu hao phẩm sử dụng nữa 』
.
Nhưng không phải cho mọi người cùng nhau tích lũy kinh nghiệm tốt hơn sao? Tôi đã lo lắng như thế, nhưng thực sự đúng là không có tiền thì chúng tôi cũng không hành động được.
Nhưng mà…
(Với hiềm khích giữa Novem và Miranda như thế, việc xoay tua để thử nhiều đội hình khác nhau có lẽ sẽ có lợi. Mà khoan, ngoài hai người họ ra những người còn lại có ai khác không hòa đồng không?)
Nghĩ thầm lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu cũng không phải là không được, và bởi vì đây là lần đầu tiên tôi đi làm nhiệm vụ chinh phục Mê Cung ở Beim nên tôi nghĩ bản thân cũng cần thử nghiệm không ít.
Tôi đưa mắt nhìn Monica.
.
“Con mini Porter cho Clara dùng riêng như thế nào rồi? Cô nghĩ nó sẽ hoàn thành trong thời gian sắp tới không?”
.
Monica giơ cả hai tay lên mà nhún vai.
.
“Tôi không mượn được nhà xương, nên nó sẽ thực sự cực kì đơn giản. Chỉ là một cái hộp có gắn bánh xe thôi. Kiểu như một cái xe đẩy hàng hoặc xe kéo. Đã làm xong một cái”
.
Chúng tôi tìm hiểu được một chút thông tin về Mê Cung kia, theo như lời nói thì nó quá chật để Porter chui vừa. Dù có cưỡng ép nhét vào thì nó cũng sẽ không lên xuống cầu thang được.
Và theo như Monica tính toán như thế nó cũng không quẹo cua được.
(Nếu sẽ chiến đấu trong môi trường chật hẹp thì có lẽ nhân số thấp sẽ là lựa chọn an toàn nhất thật)
Vốn dĩ tôi định chia tổ đội làm hai nhóm, rồi đi hành động riêng, nhưng mà để Shannon ở Trụ sở một mình sẽ rất nguy hiểm.
.
“…Monica, nói mọi người rằng lần này chúng ta sẽ xoay tua khiêu chiến Mê Cung. Tôi sẽ viết kế hoạch chi tiết ra…”
.
Nghe thế, Đệ Ngũ lên tiếng khuyên tôi.
.
『…Hãy hỏi ý kiến tất cả trước đã. Đừng tự mình kết luận. Mỗi lần xoay tua các con có thể sử dụng lại công cụ cũ, nên tập trung mọi thứ cần thiết trong ngày rồi nói với mọi người. Nhớ phải họp đàng hoàng, nếu không để sau sẽ cực kì phiền phức 』
.
Tôi có 【 Box 】 của Đệ Thất nên tôi có thể bảo quản hàng dễ bị hư. Lí do tổ đội của tôi có thể nhanh chóng di chuyển với ít hành lí một phần chính là nhờ Skill siêu tiện lợi này của Đệ Thất.
Khi thấy tôi lắc đầu, Monica đứng lại chờ tôi chỉ thị tiếp.
.
“…Bỏ qua chuyện vừa nói. Hôm nay chúng ta sẽ mua những gì cần thiết. Nhưng mà sau đó sẽ bàn lại việc xoay tua với mọi người sau. Cô gọi mọi người chiều tối nay tập trung lại được không?”
.
Monica gật đầu.
.
“Là một lựa chọn rất khôn ngoan cho một tên gà. Ừm, hiện tại có một số người đã đi ra ngoài, nên tôi nghĩ thông báo cho toàn bộ sẽ không thể thực hiện được”
.
Khi nghĩ lại về những ai đã đi ra ngoài, đầu tiên tôi nghĩ đến là Miranda. Sau đó tới Novem, Eva và May.
May đang đi tham quan thành phố, còn Novem thì đi kèm cô ấy như một dạng người trông trẻ.
(Clara hẳn là đang ngồi rúc trong phòng đọc sách cô ấy mới mua, Aria thì sáng chưa thức dậy, Shannon thì… còn tùy Miranda đang ở đâu)
.
“Khi nào họ về thì nói cũng được. Hẳn là họ sẽ về trước buổi tối nên… mà khoan, cô ra ngoài nói cho họ biết được không? Sau khi cô về chúng ta có thể cùng nhau đi mua sắm”
.
Nghe tôi nói thế, mặt cô ta đỏ lên.
.
“K-không phải là tôi muốn đi ra ngoài cùng với cậu hay gì đâu nha!? Tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho từng người, nhưng mà đừng hiểu nhầm! Không phải là tại tôi muốn càng nhanh càng tốt đi mua sắm với cậu đâu, hiểu chưa!?”
.
Rồi nói cái gì đó như thế.
(Tại sao lần nào cũng tỏ ra như thế không biết?)
.
“Vậy thì thôi tôi đi một mình cũng…”
.
Chưa kịp dứt lời, mặt Monica nghiêm túc lại.
.
“Đó là nói dối. Tôi cực kì vui vì chuyện đó. Nếu cậu mà đi không mang tôi theo tôi sẽ rầy cậu phiền đến chết. Tôi có thể đảm bảo bản thân cực kì phiền phức khó chịu, nên tôi cực kì khuyến khích mang tôi theo vì lợi ích của cậu. Cứ mang tôi theo đi mà, chết tiệt, tôi xin đó. Tôi mong chờ ngày này lâu lắm rồi”
“Không… hiện tại cô cũng phiền phức lắm rồi…”
.
Rồi Đệ Lục tiếp tục khuyên tôi.
.
『 Lyle, đừng quên chào hỏi những thành viên quan trọng của nhiệm vụ chinh phục lần này nữa 』
.
(A, ừ đúng rồi còn chuyện đó nữa)
-
-
-
Vài ngày sau.
Tôi đã chuẩn bị cho các đồng bạn của mình xong, cuối cùng mới được một ngày nghỉ ngơi thì tôi mang một vài chai rượu theo đi đến một nơi thường tôi không đến.
Tôi nhờ người đàn ông mắt híp giới thiệu mình với người lãnh đạo chuyến chinh phục Mê Cung lần này, 【 Alette Baillet 】
Dĩ nhiên ông ta không có trực tiếp quen cô ta, nhưng tôi đã nhờ ông ta dùng một chút quan hệ của mình để thử hẹn một cuộc gặp mặt.
Nếu bản thân cô ta không muốn gặp thì tôi dĩ nhiên không thể nào chào hỏi gì được. Nhưng vì thấy tôi được Guild công nhận trong một thời gian ngắn như thế nên có vẻ cô ta cũng hơi hứng thú.
Cô ta đã chấp nhận một cuộc gặp mặt, nên tôi giờ đang đi đến trụ sở của cô ta.
(Lẽ ra cô ta nên từ chối cho rồi)
Lí do tôi nghĩ thế, là vì nhóm của cô ta vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ. Làm đội trưởng, cô ta phải tự mình đi để xác nhận nó hoàn thành với Guild, rồi sau khi vừa về lại còn phải gặp mặt nói lời khách sáo với tôi.
Đang muốn nghỉ ngơi mà lại mời khách như thế tôi không biết cô ta nghĩ gì nữa.
Ngoài ra, lịch của tôi cũng chỉ vừa miễn cưỡng có thời gian cho cuộc họp này.
Sau khi tôi nói về xoay tua ở Mê Cung thì mọi người đã đồng ý, nhưng trong trường hợp đó thì chúng tôi sẽ chia tiền công ra sao? Đội hình thế nào? Nghỉ ngơi lúc nào? Đủ loại vấn đề bắt đầu mọc ra, nên chỉnh sửa lại theo ý mọi người cực kì mệt.
(May mà mình nghe theo lời Đệ Ngũ)
Nghĩ đến đó, tôi đi tới tòa nhà tôi đang tìm.
Khu vực này là khu nhà ở, mặc dù cũng có một số tòa nhà nhìn như là nhà trọ. Là một nơi rất nhiều Thám Hiểm Giả chọn mua nhà để sống.
Thay vì ở lại nhà trọ hay là thuê căn hộ, những ai sống được ở đây thường đều là người có thành công ít nhiều trong công việc Thám Hiểm Giả.
Một số lượng nhỏ chỉ đơn giản là sống một cuộc sống cực kì xa hoa nhờ có gia tài lớn, nhưng một tổ đội lớn một chút thuê hẳn một tòa nhà cũng không phải là hiếm thấy.
.
“Là nơi này”
.
Tôi tiếp cận cánh cửa, chuẩn bị gõ nó, nhưng rồi thanh trượt che lỗ mắt đột nhiên kéo mở ra.
Từ trong đó, hai con mắt nhìn như một con dã thú vừa tìm thấy con mồi của mình đang quan sát tôi. Đôi mắt tím đó có vẻ hơi đáng sợ.
.
“Cái quái!”
.
Có lẽ họ đã nhận ra tôi đã đến, nên quyết định xuất hiện trước chào khách. Mặc dù tôi không quá ưa thích kiểu đối xử này.
(Lẽ ra mình nên chuẩn bị tinh thần kĩ hơn)
Tôi vừa nghĩ như thế thì cánh cửa trước mặt mở bung ra trước khi tôi kịp lên tiếng.
.
“H-hở?” .
Việc đó làm tôi bị sốc đứng hình, người bước ra là một người phụ nữ có mái tóc vàng được cắt chấm vai. Nhìn mặt thì tôi đoán tuổi cô ta khoảng hơn 25, hoặc cao hơn một chút, hoặc là không.
Khi bước ra, cô ta…
.
“Xin chào mừng, chàng đẹp trai! Nếu thích cứ việc nhảy thẳng vào lòng tôi! A, nhân tiện có gì cậu kí tờ đơn này giúp tôi luôn được không? Bao gồm tôi và toàn bộ gia sản của bản thân: Chỉ trong ngày hôm nay! Ô, mặc dù gọi tôi là quý tộc nhưng thực ra tôi chỉ là con gái thứ 4. Nhưng mà, sẽ không bao giờ phải lo về việc cố gắng kiếm sống qua ngày, tôi đảm bảo được chuyện đó! Hơn nữa, tôi vẫn còn chưa bị sử…”
.
Đừng hòng bỏ chạy! Cô ta nháy mắt với tôi mà nói. Mặc dù cô ta là một người có một vài điểm cuốn hút, nhưng lại cho người ta ấn tượng là một người đáng thất vọng một cách bất ngờ, với cách cô ta gần như tuyệt vọng nắm chặt tờ đơn có ghi chữ ‘Kết hôn’ ở trên.
Từ bên trong, đồng bạn của cô ta đang cố kéo cô ta trở lại.
.
“Đại úy Alette! Tôi xin cô đó, đừng ra ngoài! Chúng tôi sẽ lo việc này, nên đừng có ra ngoài để công chúng thấy cảnh này nữa! Tới tôi cũng bắt đầu thấy mắc cỡ đây!”
“Đừng mà, được không? Đừng cản trở cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi! Dù nhìn thế này nhưng tôi vẫn còn đi tìm kiếm chàng bạch mã hoàng tử của đời tôi. Sâu bên trong lòng tôi vẫn là một thiếu nữ trong sáng! Nhân tiện, bên ngoài tôi cũng là một thiếu nữ trong sá…”
“Ừ rồi, đủ rồi! Dù có là một thiếu nữ bên trong thì bên ngoài cô cũng sắp quá tuổi cưới hỏi rồi! Đi vào trong lại dùm tôi đi… thằng nào, thằng chết tiệt nào hả!? Ai là đứa để đại úy ra khỏi phòng hả!”
.
Người phụ nữ đang bị nhiều người đàn ông lôi ngược trở vào trong nở một nụ cười tươi rói.
.
“Làm gì có ai trên thế giới này nhốt được ta cơ chứ. Nhưng mà nếu dùng một chiếc nhẫn thay vì dây xích và tạ thì tôi hết sức khuyến khích”
.
Đồng bạn của cô ta nói với tôi.
.
“…Bình thường cô ta là một đại úy rất đúng chuẩn. Tôi xin cam đoan chuyện đó”
.
Tôi đã làm rớt cả ba bình rượu mình đem theo làm quà trên mặt đất, đang lấy cả hai tay ôm mặt.
.
“Một người phụ nữ tôi còn không quen đang đâm thấu tim tôi”
.
Từ trong viên Đá Quý, Đệ Tam nói một cách không quan tâm.
.
『 Hừm, mr.lyle của chúng ta một ngày nào đó sẽ vượt qua được cảnh đó thôi. Cứ nhìn mặt tốt đi, mr.lyle của chúng ta luôn luôn nhắm đến đỉnh cao mà 』
.
Đệ Thất.
.
『 Nhưng mà đến cả Thần Đồng Gia tộc Walt dùng cách bình thường cũng sẽ rất khó mà vượt qua nổi cái đó 』(TN: từ nay trở đi Lyle sẽ được gọi là Thần Đồng, những chương trước dịch là thiên tài trẻ tuổi hay đứa trẻ kì diệu)
.
Mấy ông này đang vui vẻ tận hưởng chuyện đó… quá tệ rồi.
Trực giác của tôi hiểu được.
Rằng người này là một nạn nhân khác của triệu chứng sau Tăng Trưởng.
Đồng bạn của cô ta đang hối hả bao vây cô ta, lôi cô ta trở vào trong tòa nhà. Tôi nghe rằng họ là hiệp sĩ của một quốc gia nào đó, nhưng nhìn mới thấy đúng là đồ họ mặc có điểm tương tự nhau.
Người hiệp sĩ bước ra thay mặt đội trưởng của mình mang một vẻ mặt mệt mỏi, vừa bóp trán và lấy ngón tay chải lại tóc vừa phủi quần áo của mình.
.
“R-rất hân hạnh được gặp mặt. Cậu hẳn là Lyle-dono đúng không?”
.
Tôi quyết định giả bộ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, rồi chào hỏi anh ta bình thường.
.
“Vâng đúng thế. Lần đi chinh phục Mê Cung này sẽ là lần đầu tiên của tôi, nên tôi nghĩ mình nên đến chào hỏi một chút. À, đây là một chút quà mọn”
“…Hết sức cảm ơn”
.
Tôi không xác định được lòng cảm kích đó của anh ta là vì số rượu hay vì tôi mặc kệ cảnh tượng trước đó.
Nhưng tôi hiểu rằng mình đến vào thời điểm không tốt cho lắm.
.
“Ưm, hôm nay, tôi thực ra chỉ đến chào hỏi một tí, nên nếu được thì, tôi nghĩ mình hiện tại ra về trước”
“A, dĩ nhiên. Ừm, nếu được thì, có thể…”
.
Tôi hiểu anh ta định nói gì, nên cũng im lặng gật đầu
.
“Tôi chưa thấy gì cả. Chưa nghe gì cả”
.
Anh ta nhìn tôi.
.
“Cảm ơn. Thực sự, cảm ơn”
.
Và nói như thế.
Đệ Tứ với một giọng nén cười.
.
『 Vậy là chỉ ngừng lại với việc biết mặt nhau mà thôi. Mặc dù con đã tốn công chuẩn bị món rượu hảo hạng đó.
.
Đệ Lục.
.
『 Mà, con thấy được một mặt đáng hổ thẹn của cô ta, hơn nữa cũng hoàn thành mục tiêu quen biết nhau ban đầu rồi. Không phải chỉ có mặt xấu không. Không, nói đúng hơn, có thể nói con còn có lời nữa là đằng khác 』
.
Đệ Tam cũng thế.
.
『 Đúng là chọn thời gian quá tuyệt. Này, lần sau gặp mặt, con thử hỏi xem cô ta có lúc nào cũng mang tờ giấy đó theo trên người không đi! 』
.
Đệ Ngũ.
.
『 Xem ra tuổi cưới hỏi đã tăng không ít từ thời của ta. Mà khoan, con gái quý tộc, mà còn ở tuổi đó, ta hơi nghi ngờ cô ta có chỗ nào đó không ổn 』 (TN: khúc này Đệ Ngũ dùng từ mang ý chỉ hàng hóa bị hư hỏng)
.
Đệ Thất cũng vậy.
.
『 Cô ta không quá may mắn là một lí do đi. Nhưng mà lại là một người có trình độ đủ để được cân nhắc làm phó đoàn trưởng tương lai? Vậy thì… không phải ổn sao? 』 .
Đệ Lục đồng tình.
.
『 Tuyệt vời. Cực kì tuyệt vời. Vậy thì, giờ là nghĩ cách để lợi dụng chuyện này, nhưng mà… 』
.
Có vẻ như họ đang tính toán chuyện gì đó xấu xa. Những tổ tiên của tôi.
(Bọn họ đáng sợ quá)
-
-
-
Sau khi thành công (?) chào hỏi xong, tôi rời khỏi tòa nhà nơi ở của tổ đội Alette Baillet, vừa đi vừa quan sát.
Thám Hiểm Giả có một trụ sở chính ở Beim không có gì lạ. Tôi nghe rằng có một số Thám Hiểm Giả thậm chí sở hữu những tòa nhà quy mô cỡ biệt thự lớn, nhưng cũng có nhiều tổ đội thích sự thực dụng của một nhà trọ.
(Mặc dù sẽ làm tăng chi phí lên, nhưng mà có một nơi như trụ sở chính sẽ an tâm hơn nhiều. Hơn nữa nếu muốn Monica chế tạo gì đó thì có một nhà kho kín tiếng một chút sẽ tốt hơn nhiều)
Hiện tại tổ đội của chúng tôi chỉ bao gồm những người đã quyết định đi theo tôi. Thuê một căn hộ rồi sống ở đó cũng không có gì không được, nhưng tôi không biết phải quyết định sao về chuyện đó nữa.
(Nếu như làm nó hào nhoáng một chút thì có lẽ tốt hơn. Mà, làm vậy thì kiểu gì cũng tốn một đống tiền… những nhiệm vụ đi Mê Cung thế này có khả năng kiếm ra tiền lời nhiều, và lần này mình cũng tìm hiểu được chúng hoạt động ra sao nên càng tốt)
Là đội trưởng, tôi có nhiều thứ cần phải cân nhắc.
Những lúc thế này, nếu tôi chỉ là một người một mình sẽ dễ hoạt động hơn nhiều. Nhưng mà cùng lúc đó…
(Novem… dạo này càng ngày cô ấy càng ít lên tiếng hơn. Là cô ấy đang dựa dẫm vào mình sao? Hay là…)
Cô ấy trước kia thường làm chuyện này chuyện nọ vì tôi, nhưng sau vụ việc với Celes kia, tôi có cảm giác giữa chúng tôi có một khoảng cách.
Mặc dù như thế nghĩa là tôi được công nhận, và quyết định của tôi được tin tưởng, nhưng cũng khiến tôi hơi cô đơn.
(…Có lẽ mình tốt nhất nên nói chuyện với Novem về chuyện này. Cô ấy làm rất nhiều thứ vì mình mà)
Lí do tôi không dồn áp lực quá nhiều lên cô ấy có lẽ là vì tôi không muốn bị cô ấy ghét bỏ.
Với lại tôi không phải là người duy nhất đang nghĩ về nó. Các tổ tiên… đặc biệt là Đệ Tam và Đệ Tứ hết sức ủng hộ chuyện này.
Các tổ tiên khác mặc dù ít nhiều cũng có nghi ngờ về Novem thuộc Gia tộc Forxuz, nhưng họ không có quá chú trọng việc ép cô ấy cho câu trả lời.
Có lẽ vì Gia tộc họ quan hệ sâu sắc với Gia tộc Walt quá nhiều. Dù những người chỉ xem họ như chư hầu của mình cũng không hề nghĩ họ sẽ bao giờ phản bội.
(Nghĩ lại thì, Gia tộc Forxuz đúng là rất kì lạ. Đệ Nhất trước kia nói rằng họ là hàng xóm hay gì đó thì phải)
Đệ Nhị, Đệ Tam và đến cả Đệ Tứ đều dựa dẫm họ rất nhiều. Đủ để khiến người ta nói rằng Gia tộc Forxuz không hề trung thành với hoàng tộc mà chỉ trung thành với Gia tộc Walt.
(Đúng là mình cần phải nói chuyện đàng hoàng với cô ấy…)
Trên đường về, tôi bắt đầu cảm giác không ổn. Liệu đây có phải là chuyện tôi nên hỏi không? Tôi cảm giác trong ngực mình có dự cảm bất an khó hiểu.