Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7361

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 136

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2480

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 194

Đệ Lục trước kia là một tên du côn - Kí ức của Đệ Tứ

Tôi đang xem những kí ức từ từ xuất hiện trong căn phòng Đệ Tam kéo tôi vào.

Thường ông ấy luôn có vẻ lông bông, nhưng tôi đã hiểu tại sao ông ấy cuối cùng lại đứng trên chiến trường.

Lãnh đạo một quân đoàn còn không đến 50 người, Đệ Tam dẫn đầu đoàn binh của mình tấn công, sử dụng Skill.

Xung quanh ông ấy, đột nhiên hơn 1000 binh lính tham gia vào cuộc tấn công… không, hơn cả thế, vô số hiệp sĩ mặc quần áo dễ chú ý bắt đầu xuất hiện.

Giữa đám quân đó, binh lính của Đệ Tam biến mất.

.

“Đây là…”

.

Tôi nhìn cảnh đó, còn Đệ Tứ nhìn mặt đất xung quanh họ.

.

『 Vậy ra cha còn có thể tạo bóng cho bọn họ nữa sao? 』

.

Đệ Tam tự hào ưỡn ngực lên.

.

『 Chính xác. Đây là Skill của ta… tầng cuối cùng của nó: 【 Dream 】. Một Skill cho phép tạo một ảo ảnh như thật. Mặc dù khả năng dùng nó để gây sát thương cơ bản là… không tồn tại, chắc thế? 』(TN: Mơ Màng)

.

Nhìn vẻ mặt của Đệ Tam lúc đó, tôi hơi nuốt nước bọt.

.

“…Trong một quyển sách con từng đọc, một người bị bịt mắt sau khi nắm lấy một thanh sắt đã bị thuyết phục rằng ông ta thực sự bị phỏng, nhưng mà…”

.

Nghe thế, Đệ Tam gật đầu.

.

『 Ừm đó chỉ là một ví dụ cực đoan thôi. Thực tế mà nói, không có gì chắc chắn mọi thứ sẽ thành công như mong đợi, hơn nữa… 』

.

Binh lính của Remlrandt khi chiến đấu liền bắt đầu phát hiện sự lừa đảo.

.

『 Ê, bọn này chỉ là ảo ảnh! 』

『 Có ai đó đang dùng Skill! 』

『 Những người bị thương ở đâu! Kẻ dùng Skill chỉ ở gần đó thôi! 』

.

Nhận ra mình đang chiến đấu với một đám ma trơi không có thật, các hiệp sĩ liền bình tĩnh lại.

Giữa mọi chuyện xảy ra như thế, Đệ Tam đã tìm được chỉ huy của họ và rút kiếm của mình.

Nhảy khỏi ngựa của bản thân, ông ấy vung kiếm lên.

Đệ Tam bắt đầu giải thích cho tôi cảnh trước mặt.

.

『 Skill của Đệ Nhất và của Đệ Nhị… ta đã thừa kế được chúng. Qua lời nói. Họ quá sợ để lại ghi chú sẽ để lại hậu quả gì. Nhưng rồi chuyện đó lại trở thành tai hại. Kẻ địch quá mạnh mẽ. Chính ta biết rõ một đòn duy nhất là không đủ 』

.

Người chỉ huy bị đòn đánh lén của Đệ Tam đánh ngã ngựa gầm lên.

.

『 Đồ hèn nhát! Lũ chó săn khốn nạn của Bahnseim! 』

『 Ta sẽ không phủ nhận chuyện đó, nhưng mà chúng ta không thể thua ở đây! 』

.

Giết chết những hộ vệ xung quanh xong, Đệ Tam trực tiếp chiến đấu với tổng chỉ huy của kẻ địch.

Ông ấy tạo vô số ảo ảnh của bản thân, chơi đùa với kẻ địch mình.

Tôi nhìn xung quanh rồi chợt nhận ra lí do tại sao tôi thấy bất an.

.

“Các binh lính của Remlrandt đang…”

.

Đệ Tam trả lời.

.

『 Đang tự giết lẫn nhau đúng không? Đó cũng là tác dụng Skill của ta: 【 Control 】』(TN: Điều Khiển)

.

Đệ Tứ đưa tay lên che mặt.

.

『 Ông ấy là một người thích chơi xấu mà 』

.

Đệ Tam lẩm bẩm ‘biết sao được giờ’.

.

『 Nếu ta không dùng nó thì chúng ta đã thua rồi. Ta thực sự không muốn phải làm vậy, nhưng… chiến trường ở quá gần lãnh thổ của chúng ta. Nếu như kẻ địch theo đà mà tiến thì mọi thứ sẽ bị giày xéo mất 』

.

Vậy ra ngay cả chuyện đó cũng bị Bahnseim lúc bấy giờ che đậy.

(Có vẻ việc bọn họ chiến đấu vì chính nghĩa cũng là dối trá)

Trong lúc tôi đang trầm ngâm phức tạp, tình hình chiến trường đã thay đổi.

Đồng minh hết người này đến người khác ngã xuống.

Nhân số của họ ngay từ đầu đã quá chênh lệch. Và dần càng đuối sức đi, Đệ Tam cũng bắt đầu ngừng tạo ra những ảo ảnh của ông ấy.

Thế rồi chiếc rìu chiến của chỉ huy kẻ địch chém phăng cánh tay phải của Đệ Tam.

Nhưng…

.

“Không, đó là ảo ảnh?”

.

Với một vẻ mặt nghiêm túc, Đệ Tam.

.

『 Và đó là thêm một cách để sử dụng nó nữa 』

.

Thanh kiếm của Đệ Tam đã đâm sâu vào lồng ngực của chỉ huy kẻ địch.

Địch ý của những kẻ xung quanh bắt đầu tập trung về phía ông ấy.

Có lẽ đã sắp hết Mana, bước chân của Đệ Tam cũng không còn vững vàng nữa.

Ông ấy chỉ có thể chờ bị giết hoặc bị bắt đi mà thôi.

Quân đội Remlrandt sau khi mất đi chỉ huy của nó cũng bắt đầu hỗn loạn.

Ngay lúc đó.

.

『 Thiếu chủ! 』

.

Một số binh lính người dính đầy máu chạy đến gần ông ấy với một con ngựa. Họ cưỡng ép đặt ông ấy lên đó.

.

『 Người đi đi! 』

『… Ừ 』

.

Với một vẻ mặt vô hồn, Đệ Tam sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình che giấu đi chuyện họ đang làm. Những Ma Pháp rơi xuống như mưa chỉ bắn dính ảo ảnh của họ, cũng như những mũi tên đi kèm nó.

Và những binh lính để Đệ Tam thoát đi được thì…

.

“Tại sao… sau khi khắc nghiệt như thế ở thời của Đệ Nhị rồi lại… 』

.

Họ đã mỉm cười mà chết trận.

Đệ Tam trả lời.

.

『 Lyle, những người đó không phải chết vì ta. Họ ném đi mạng sống của mình vì vùng đất mà ta cai quản, vì quê hương của chính họ. Chắc chắn không ít người ở đó có lí do riêng nữa, nhưng mà lí do ta được cứu là bởi vì làm thế là tốt nhất cho lãnh thổ 』

.

Tôi nhủ thầm về việc ý kiến đó của ông có hơi quá lạnh lùng. Nhưng rồi không lâu sau quân đội chính của Bahnseim bắt đầu bao vây quân đội Remlrandt.

Nhìn cảnh đó, Đệ Tam nắm chặt tay mình. Ông ấy đang dồn hết sức nắm chặt tay lại đến mức nó trắng bệt.

Có vẻ ông ấy vẫn không thỏa mãn với kết cục.

(Vì thế nên ông ấy mới ghét họ như vậy…)

Từ phía trước, quân đội trước đó rút lui đã tập hợp lại, kị binh dẫn đầu tấn công.

Ma Pháp từ khắp phía bắn về phía đội quân Remlrandt, khiến đội hình vốn hỗn loạn của họ càng hỗn loạn hơn không thể làm gì được.

Cuối cùng, họ bị bao vây, rồi tiêu diệt.

Lần nữa cảnh tượng trước mặt tôi thay đổi, về lại chỗ đóng quân của Gia tộc Walt.

Có vẻ không ít thời gian đã trôi qua từ trận chiến kia.

Đang nằm trên giường, Đệ Tam cực kì thê thảm vì bị dính vô số đòn Ma Pháp và tên bắn.

Những quý tộc, cũng như vị vua kia đi vào lều của ông, nói lời cảm ơn trong khi ông ấy không thể mở miệng ra trả lời được.

Thấy bản thân thê thảm như thế, Đệ Tam…

.

『 Sao bọn họ không chịu để yên ta nghỉ ngơi cơ chứ. Thật tình… 』

.

Có vẻ cực kì bực bội.

Đệ Tứ đang nhìn về phía lối ra vào của chiếc lều.

Đến những phút cuối cùng của Đệ Tam thì…

.

『 Phụ thân! 』

.

Một Đệ Tứ đang trạc tuổi dậy thì lao vào.

.

『 …Max… ta xin lỗi. Thực sự… xin lỗi… đây… 』

.

Nhận lấy viên Ngọc màu xanh lam Đệ Tam đưa cho mình, Đệ Tứ vừa thở nặng nề nắm chặt tay mình lại vừa khóc. Và rồi mọi thứ ngừng lại.

Mọi thứ biến thành một màu xám xịt trong lúc Đệ Tam giải thích.

.

『 Ta không hề hi sinh vì bất kì ai cả. Để bảo vệ lãnh thổ của mình, ta đã khiến những người khác hi sinh trong kế hoạch tốt nhất ta có thể nghĩ ra để kết thúc cuộc chiến tranh. Bởi vì ta biết ngoài ta ra không ai khác làm được. Người duy nhất có thể ăn gian đi đến chiến thắng chính là ta 』

.

Nghe giọng đùa cợt của Đệ Tam, Đệ Tứ nhìn có vẻ như ông ấy muốn nói gì đó.

Đệ Tam tiếp tục.

.

『 Giờ thì, câu truyện của ta kết thúc ở đó. Giờ thì con hiểu nó không có đơn giản như câu truyện kia rồi đúng không? Và về những gì ta muốn bảo vệ… thôi, nói vậy đủ rồi. Ta chắc chắn con cũng hiểu rõ rồi 』

.

Vừa dứt lời, tôi đã trở về căn phòng với chiếc bàn tròn.

Chỉ còn tôi và Đệ Tứ ở đó.

Có vẻ như Đệ Tam đã nhốt mình trong phòng rồi.

Đệ Tứ gỡ mắt kính của mình ra, bắt đầu lau chúng.

.

『… Lyle, vì chúng ta đã ở đây, con xem kí ức của ta luôn đi 』

.

Tôi không thể từ chối được.

.

“Vâng”

-

-

-

Cảnh tôi thấy khi vừa đi vào phòng của Đệ Tứ là cảnh một Đệ Tứ còn trẻ nhận được tin Đệ Tam đang gặp nguy hiểm.

Một hiệp sĩ đứng không vững vàng, người dính đầy bùn đất báo cáo về kế hoạch tấn công tự sát của Đệ Tam.

Người đang vừa khóc vừa kể lại câu truyện đó là hiệp sĩ trẻ tuổi mà Đệ Tam đã đấm ngã trước đó.

.

『 Sleigh-sama tự mình tấn công binh đoàn địch… cách biệt giữa quân số hai bên là vô vọng… tôi thực sự xin lỗi! Tôi thực sự hết sức xin lỗi! 』

.

Một người phụ nữ khoảng hơn 30 cho hiệp sĩ kia lui xuống.

Có lẽ bà ấy là vợ của Đệ Tam.

.

『 Đi nghỉ ngơi đi. Người đàn ông đó thật là… Max, chuẩn bị tinh thần đi. Tùy xem cuộc chiến tranh diễn ra như thế nào thì kẻ địch có thể đang trên đường đến đây 』

『 M-mẫu thân? 』

.

Không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Đệ Tứ hỏi lại với một giọng thảm thiết.

.

『 Là nói dối đúng không? Tại vì, phụ thân lúc nào cũng về nhà an toàn. Ông ấy sẽ than phiền, nói rằng ông ấy làm việc đủ đến hết đời rồi, rằng ai đó khác nên đi làm đi… lúc nào cũng thế… 』

.

Người đưa tin tiếp theo đã đến.

Một hiệp sĩ chạy thẳng vào dinh thự, gỡ mũ giáp của mình ra.

.

『 Đội quân Bahnseim đã chiến thắng! Sleigh-sama đã kéo chân kẻ địch, câu giờ đủ thời gian để đồng minh của chúng ta tập hợp lại! 』

.

Vợ của Đệ Tam.

.

『 Vậy còn bản thân ông ấy? 』

.

Khi đó, hiệp sĩ kia…

.

『 Ngài ấy đã trở về, nhưng thương tích của ngài ấy rất nặng… tôi chỉ được lệnh báo cáo tình hình 』

.

Nói với Đệ Tứ, bà ấy…

.

『 Max, mang người hầu của con theo, đi đến chỗ ông ấy ngay lập tức 』

.

Đúng như chỉ thị, Đệ Tứ và những người xung quanh bắt đầu chuẩn bị rời đi.

Cảnh tượng lại thay đổi, Đệ Tứ cùng một số hiệp sĩ đang cưỡi ngựa phi nước đại.

Đang nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của ông ấy, chợt ông ấy lên tiếng.

.

『 Ngay lúc này. Đây là lúc Skill của ta sinh ra. Ta chỉ muốn đến được đó càng nhanh càng tốt. Ta chỉ muốn gặp cha mình. Trong đầu nghĩ như thế, và rồi Skill xuất hiện 』

.

Đến nơi trước kế hoạch, ông ấy hối hả chạy đi gặp Đệ Tam.

Khi mọi chuyện kết thúc, khung cảnh xung quanh lại lần nữa thay đổi.

Thành một con đường kéo dài mãi không ngừng.

.

『 Chiến trường lúc đó cực kì gần chúng ta. Thực sự rất phiền phức. Hiện tại ta chỉ có thể tự rủa bản thân ngu ngốc vì cảm giác mắc nợ thủ phạm chính gây ra mọi chuyện thế này 』

“Ư-ưm…”

.

Đệ Tứ chỉnh lại vị trí của mắt kính ông ấy bằng ngón trỏ. Ánh sáng phảng chiếu từ đó chói lên.

.

『 Giờ thì để ta dạy con bước tiếp theo của Skill của ta. Ta chắc chắn con sẽ nắm giữ nó ngay lập tức thôi, Lyle 』

“V-vâng ạ!” .

Tôi cuối cùng lại được Đệ Tứ dạy cho một Skill.

Nhưng thực tế nó không quá khó khăn.

.

『 Thì, cơ bản mà nói, sau khi tăng tốc bản thân lên rồi thì tiếp theo chính là giảm tốc độ của kẻ địch đúng không? 』

.

Vừa nói xong, ông ấy liền cho tôi xem ví dụ.

Bước chân của tôi chợt cảm giác nặng nề.

Cứ như tôi đang đi trong nước… không, thậm chí lực cản còn hơn cả thế nữa 』

.

『 Skill 【 Up Down 】. Điều khiển mọi tốc độ tùy ý. Giảm tốc kẻ địch, tăng tốc bản thân. Mặc dù nó đơn giản, nhưng tác dụng lại không thể coi thường được 』 (TN: lên xuống)

.

Nó không có hào nhoáng như của Đệ Tam cho tôi thấy, nhưng nó vẫn là một Skill tuyệt vời.

Nếu như dùng trong chiến trường cỡ lớn cùng với Skill của Đệ Nhị thì nó sẽ cho phe đồng minh lợi thế áp đảo ngay lập tức.

.

“Thật tuyệt vời”

『 … Mặc dù không bằng của Đệ Tam 』

.

Rồi tôi hỏi về việc tôi vẫn thắc mắc suốt thời gian qua.

.

“Ưm, Đệ Tam nói rằng Skill được truyền miệng xuống, hay gì đó…”

『 Ừm, ta đã biết chúng là Skill như thế nào, nhưng mà Đệ Tam đã chết trước khi kịp nói rõ mọi thứ… cách áp dụng tốt nhất Skill của Đệ Nhất, Đệ Nhị và Đệ Tam không hề được truyền lại trong Gia tộc Walt sau đó. Nhưng mà chúng vẫn cực kì hữu dụng. Đủ để sau đó ta không gặp quá nhiều vấn đề 』

.

Nghĩ về chuyện đó, tôi chợt thấy mình may mắn vì được dạy Skill như thế này.

Những Skill lẽ ra đã thất truyền lại được truyền đi, và cùng lúc, tôi cũng học được về kí ức đằng sau chúng.

Mọi thứ đã bắt đầu vào lúc đó.

Tôi chắc chắn mọi chuyện đã bắt đầu khi tôi nghe được những giọng nói kia ở nhà Zell.

Sau khi Đệ Tứ giải thích về Skill của ông ấy sử dụng như thế nào xong, ông ấy nói với tôi.

.

『 Lyle, bản thân ta thì, ta muốn con lấy lại lãnh thổ. Vì ta gắn bó với nó rất nhiều 』

“…Chuyện đó…”

.

Tôi thấy hơi khó trả lời, nên ông ấy nói tiếp.

.

『 Tạm thời thì ta sẽ muốn nói như thế. Có vẻ như Đệ Tam muốn con tự do. Đệ Ngũ cũng giống vậy. Nhưng ta, Đệ Lục và Đệ Thất đều muốn con tiếp quản vùng đất mà chúng ta yêu quý đó 』

.

Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà.

Vừa nghĩ đến đó, ông ấy lại tiếp tục.

.

『 Nhưng sau khi thấy kí ức của Đệ Tam thì, ta lại suy nghĩ. Con có thể làm những gì mình muốn làm, nhưng nhớ phải bảo vệ những gì con thấy quan trọng nhất với bản thân mình 』

“…Vâng ạ”

.

Ông ấy mỉm cười.

.

『 Vậy sao. Mà, con có Novem-chan và mọi người khác, nên ta chắc là con sẽ mệt mỏi không thôi 』

“Đó không phải con muốn! … Hà, thôi, không có gì”

.

Thấy tôi buồn rầu như thế, Đệ Tứ cười lớn.

Và vì lí do kì lạ nào đó, tôi cũng bắt đầu cười theo.

-

-

-

Sáng hôm sau.

Mở mắt ra, tôi có một cảm giác mệt mỏi nhẹ.

 Sau khi thấy kí ức của Đệ Tam và Đệ Tứ đêm qua, tôi bị buộc phải nghĩ về những gì mình trước đó không muốn nghĩ đến.

Không phải là một trận chiến về một sự tích anh hùng nào đó.

Đệ Tam chỉ bảo vệ những gì mình muốn bảo vệ, và Đệ Tứ đã sinh ra một Skill chỉ để đến kịp lúc cha ông qua đời.

Tôi ngồi thẳng dậy, vươn vai rồi nhìn ra ngoài.

Ánh nắng mặt trời chói chang hết mức, khi rời giường, tôi cũng mở cửa sổ ra.

Centralle vẫn ồn ào. Đủ loại âm thanh và giọng nói vang lên khắp nơi.

.

“Giờ thì, mình nên làm gì hôm nay?”

.

Tôi bắt đầu chuẩn bị để đến Beim, nhưng thực tế chuyện đó cũng không có gì phiền phức.

Ngoài ra còn việc thu thập thông tin, nhưng như thế cũng không có gì nguy hiểm đáng lo.

Thứ làm tôi tò mò hơn hết thảy là bản thân thủ đô này.

Theo lời của Miranda và Shannon, nó hiện mang một cảm giác áp bách trước đó không có.

Mặc dù tôi không hiểu được, nhưng mà hai người họ sống ở đây từ nhỏ lại có thể nhận ra có gì đó sai.

(Nhưng mà Aria lại không nói gì cả… nghĩ lại thì, hình như cô ấy nói hôm nay cô ấy ra ngoài mua sắm gì đó thì phải)

Nhớ về dự định đi mua sắm của cô ấy, tôi mặc quần áo đầy đủ định giúp cô ấy.

Novem đang chuẩn bị hành lí của chúng tôi, còn Clara lần nữa dạo quanh các cửa hàng sách.

Để cải tiến Porter, Monica đang tạm ở lại trong nhà kho chúng tôi đã thuê.

.

“Mình cũng phải ghé qua đó nữa”

.

Tự hỏi liệu cô ta có đột nhiên nổi cơn nữa không, tôi mỉm cười.

(Những gì mình muốn bảo vệ sao…)

-

-

-

…Trên một con đường cách không quá xa thủ đô hoàng gia.

Có thể thấy bóng dáng của một nhóm người mệt mỏi đang được nhận lương thực khẩn từ binh lính của Gia tộc Walt.

Họ đang tự nguyện cung cấp thức ăn của mình cho nhóm người phía sau.

Lí do họ mệt mỏi như thế là vì một con quái vật khi tấn công đã giết không ít người.

Rất nhiều người bị thương, không ít bị mất toàn bộ nhu yếu phẩm mình mang theo.

Trong đó có một số thương nhân mặt trắng bệt không còn chút máu.

Giữa nhóm người đó, Celes đang mặc một chiếc áo khoác trắng bồng bềnh bước đi.

Mặc trên người quần áo ấm, nở một nụ cười ấm áp cũng không kém, cô ta đang vẫy tay với những người xung quanh.

.

“Cảm ơn vì đã cứu chúng tôi”

“Cô ấy là một thiên thần”

“Tôi xin gửi lời cảm kích hết lòng mình”

.

Khi cô ta đã tốn công tự mình bước ra ngoài, những người xung quanh liền nói những lời cảm kích cô ta không ngừng.

Celes đang rất vui vẻ.

Bước theo sau lưng cô ta là một hiệp sĩ còn cao hứng hơn cả thế.

Là Alfred.

Trên hông anh ta giắt con dao găm cô ta đã ban thưởng cho nhóm hiệp sĩ.

Celes nhủ thầm.

(Thậm chí còn không hiểu tại sao bị tấn công nhưng họ vẫn cảm ơn mình… đúng là một cảnh thú vị. Làm việc tốt xong cảm giác thật vui)

Được cảm ơn, được tôn sùng… Celes thực sự đang rất vui vẻ.

Cô ta đã yêu cầu cha mẹ mình dồn một con quái vật đến tấn công đám người theo sau họ.

Vì các hiệp sĩ Gia tộc Walt sau đó tiến lên chiến đấu với nó nên họ nhận được lời cảm kích từ tất cả mọi người.

Cô ta cố nén cười, xoa nhẹ chuôi thanh liễu kiếm giắt bên hông mình. (TN: liễu kiếm = rapier)

Không, đúng hơn cô ta đang xoa nhẹ viên Ngọc vàng gắn ở đó.

Với cô gái trẻ đang hết sức cao hứng đó, Alfred nhắc nhở.

.

“Celes-sama, đã đến lúc rồi ạ”

“Đến rồi sao?”

.

Celes hơi nghiêng đầu thắc mắc, khiến âm thanh tiếng nuốt nước bọt vang lên khắp nơi trong khu vực đó.

Khi Alfred bắt đầu nhìn xung quanh với một ánh mắt đầy sát khí, Celes mỉm cười.

.

“Không được làm vậy Alfred. Từ hôm nay trở đi, những người dân của Bahnseim cũng sẽ trở thành con dân của ta nữa”

.

Quay về vẻ mặt nghiêm túc của mình, Alfred trả lời.

.

“Đúng là chỉ có Celes-sama mới luôn luôn vị tha như thế. Xin người hãy sớm trở về đừng để họ chờ quá lâu”

.

Celes có vẻ hơi xuống tinh thần.

.

“Ôi chao. Vậy là ta đã để phụ thân và mẫu thân phiền muộn rồi, thật là”

.

Alfred lên tiếng.

.

“Bởi vì đây là một dịp quan trọng thưa người. Hơn nữa, tất cả chúng thần đều đang mong chờ được thấy Celes-sama trang nghiêm ở hoàng cung thưa người”

.

Xoa nhẹ viên Ngọc vàng của mình, cô ta mỉm cười…

.

“Đúng rồi. Bởi vì… đó là ngày Bahnseim trở thành của ta cơ mà”