Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7327

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 60

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 133

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 120

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 158

Đệ Lục trước kia là một tên du côn - Quá khứ của Đệ Tam

Việc đó diễn ra trong một quán cà phê ở thủ đô.

Để giết thời gian trong ngày, tôi đi cùng Clara khi cô ấy ra ngoài.

Trên con đường gian nan để tìm mua cho cô ấy những quyển sách cô ấy chưa đọc, chúng tôi đi dạo khắp thủ đô hoàng gia từ tiệm sách này đến tiệm sách khác, khi nhận ra thì đã giữa trưa hồi nào không biết.

Như thường lệ, cô ấy quá tập trung vào việc mình đang làm để nhớ bất kì cái gì liên quan đến thức ăn, nên tôi cười khổ mời cô ấy ăn trưa.

Sau bữa trưa, tôi vừa nhâm nhi trà vừa kiểm tra một quyển sách Clara đã mua.

Trên bìa của nó ghi 【 Kì Tích ở Remlrandt 】, nội dung của nó là về cuộc chiến tranh đã khắc tên của Đệ Tam và của Gia tộc Walt vào lịch sử quốc gia này.

Vừa đọc tôi vừa…

(Không đời nào)

Trong quyển sách này, 【 Sleigh Walt 】 lúc đó vẫn còn là một Tòng Nam Tước (TN: chức quan ở giữa hiệp sĩ và Nam Tước)

Quyển sách này kể lại việc ông ấy làm cố vấn cho nhà vua.

Thời đại trong quyển sách là lúc Bahnseim tiêu diệt một quốc gia mang tên Remlrandt, mở rộng một khoảng lớn lãnh thổ.

Bahnseim lúc đó thường xuyên phải chiến tranh với các quốc gia ở xung quanh, nhưng nó luôn thiếu đi cái gọi là đòn kết liễu.

Vì thế nó chỉ có thể tích lũy từng trận thắng nhỏ, từ từ mở rộng lãnh thổ của mình ra.

Nhưng mà, Remlrandt khi đó cũng là một nước siêu cường, cũng như là quốc gia đầu tiên chèn ép Bahnseim đến mức nguy hiểm.

Lí do Đệ Tam trở nên nổi tiếng như thế là vì ông ấy đã tự hi sinh mạng sống để đổi lấy chiến thắng của một trận chiến không thể thua bằng mọi giá, nhưng…

.

『 Chủ công! Chúng ta không thể chia lẻ quân số ra ở đây. Nếu kẻ địch dồn hết sức vào tấn công một điểm thì quân chúng ta sẽ quá ít để chống đỡ! Pháo đài của chúng ta cũng quá yếu ớt! 』

.

Đức vua.

.

『 Ta hiểu chuyện đó, Sleigh. Nhưng nếu như không thể chiến thắng ở đây, vương quốc Bahnseim cũng sẽ không có tương lai. Đối diện kẻ địch mạnh mẽ như thế, nếu không thể chiến thắng một cách quyết định ngay lúc này bọn chúng sẽ lại tiếp tục hao tổn chúng ta đến chết mà thôi. Chỉ có lựa chọn duy nhất là đánh cược ngay tại đây 』

.

Đệ Tam

.

『 Chủ công… tôi hiểu rồi. Tôi, Sleigh Walt, sẽ cùng ngài đến cuối cùng 』

.

Và rồi, dù bị áp đảo quân số, họ vẫn chia lẻ lực lượng ra, khiến kẻ địch có cơ hội phá vỡ vòng vây, đe dọa pháo đài chính.

Lần nữa, Đệ Tam.

.

『 Chủ công, xin ngài rời đi! 』

.

Đức vua.

.

『 Không thể nào ta làm vậy được! Bằng thanh kiếm này trong tay, ta sẽ tự mình tiêu diệt chúng ngay tại đây! 』

.

Đệ Tam…

.

『 Người đang nói gì vậy!? Người là tấm gương quan trọng cho Bahseim, bây giờ và cả sau này nữa. Cứ để hết mọi việc lại cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ câu thời gian đủ để người rút lui 』

.

Nói xong, Đệ Tam chỉ huy toàn bộ binh lính tấn công, câu cho vương quốc Bahnseim thời gian nó cần để tái tụ hợp và tổ chức lại, họ sau đó thành công bao vây rồi tiêu diệt quân đội Remlrandt.

Sau khi tự tay giết chỉ huy của kẻ địch, đức vua.

.

『 Chiến thắng này… đã không thể xảy ra nếu thiếu đi Sleigh dũng cảm. Anh ta chính là anh hùng thực sự của Bahnseim! 』

.

Kiểu như thế…

Thông qua tôi đọc được nội dung trong đó, Đệ Tam lẩm bẩm.

.

『 Cái rác rưởi gì thế này? Đáng tởm hết sức. Rốt cuộc là ai, tên khốn nào lại đi lan truyền cái mớ dối tra hỗn loạn này như sự thật? Bọn họ nghĩ ta là kẻ ngu hay sao? 』

.

Có vẻ ông ấy cực kì bực bội.

Đọc xong quyển sách, tôi nhìn Clara.

.

“Có chuyện gì sao? Theo góc nhìn của một người nhà Walt, quyển sách nói có chính xác không?”

.

Nghe câu hỏi của cô ấy, Đệ Tam liền lên tiếng.

.

『 Lyle, nói với Clara-chan rằng như thế này là quá ác liệt. Hơn nữa, nếu như đây là câu truyện chính thức được lan truyền đi vậy thì có đấm tên nhóc con phế vật đó thành đầu heo ta cũng không thể tha thứ hắn được 』

.

Đệ Ngũ hỏi lại.

.

『 Có gì sai sao? Trừ câu từ ra, không phải ông thực sự đã câu giờ để họ rút lui, đóng góp quan trọng cho chiến thắng sau đó sao? 』

.

Đệ Tam gào lên.

.

『 Toàn bộ sai hết! Ta sẽ không bao giờ tha thứ thằng đĩ con đó! Trước hết, ta mới là người kết liễu chỉ huy của bọn kẻ địch đây 』

.

Đệ Tứ giật mình.

.

『 Ể? Lần đầu tiên con nghe được chuyện này… 』

.

Đệ Tam

.

『 Tên phế vật đó!!! 』

.

(Thật hiếm khi thấy Đệ Tam nổi nóng đến mức này)

Tôi trả lời cho Clara biết ấn tượng trung thật của tôi.

.

“…Nội dung nó, hừm, nói đơn giản là quá khác với sự thật”

“Thực sự không đúng sao? Vậy thì tôi sẽ rất vui lòng nghe về sự thật được truyền xuống trong Gia tộc Walt. Đa số các nhà xuất bản đều kể cùng một câu truyện như thế này”

.

Nghe lời của cô ấy, Đệ Tam gào lên hăng hái

.

『 Nói thẳng cho cô bé biết đi Lyle! Đây là lúc sự thật được phơi bày ra! 』

.

(Không, con cũng chỉ biết câu truyện trong quyển sách thôi mà!)

Tôi gõ nhẹ viên Đá Quý rồi lăn nó để thể hiện bản thân không đồng ý.

.

『 TẠI SAOOOOO!! 』

.

Có vẻ ông ấy rất bất mãn.

.

“Tôi cũng không biết quá nhiều về chuyện này. Để tôi thử cố nhớ những gì mình có thể đã, để sau được không?”

.

Thấy tôi cười khổ nói thế, Clara gật đầu.

.

“Tôi chắc chắn có nhiều thông tin chỉ người thừa kế mới biết, và có nội dung bị sai lệch. Tôi sẽ chờ anh”

.

Có vẻ cô ấy đang hết sức vui vẻ khi cầm quyển sách tôi đã để trên bàn lên tay.

Lần nữa vươn tay ra lấy một quyển khác từ trong chồng sách, tôi đoán cô ấy có ý định ngồi trong quán cà phê này đọc hết.

Tôi gọi người phục vụ.

.

“Xin lỗi, cho tôi gọi thêm 2 tách trà nữa”

.

Ngồi mà không gọi thêm gì có hơi tội lỗi nên tôi yêu cầu thêm thức uống.

(Mà, như thế này cũng không tệ. Ít ra đáng giá hơn việc đánh bạc ngày hôm qua nhiều)

Nghĩ thầm như thế, tôi mượn một quyển sách khác từ cô ấy rồi bắt đầu đọc.

-

-

-

Nữa đêm.

Người lôi tôi vào đây lúc tôi định đi ngủ, là Đệ Tam vẫn còn đang bực bội chuyện xảy ra lúc trưa.

Tôi nói.

.

“Không, thực sự ông không cần phải làm đến mức này đâu”

.

Nghe thế…

.

『 Đừng đùa với ta! Ta không muốn nhất chính là bị nói là đã tự nguyện hi sinh vì tên khốn đó! Ta sẽ cho con tận mắt thấy sự thật, nên nhớ kĩ cho ta! J0

.

Sự bực bội của ông thậm chí khiến hành vi bình tĩnh thường thấy của ông hoàn toàn biến mất.

Đệ Tứ hôm này cũng tham dự vào cuộc nói chuyện này, nhưng ông ấy nhìn có hơi mệt mỏi một chút.

.

『 Mà, để cha nói cho nhẹ lòng cũng được. Dù rằng con không muốn nghe chuyện này cho lắm 』

.

Có vẻ Đệ Tứ trong lòng hơi phức tạp.

Bởi vì, người đã chuẩn bị cho Gia tộc lên được chức Nam Tước, cũng như hỗ trợ nhiều thứ lại chính là vị vua mà Đệ Tam ghét cay ghét đắng kia.

Đi theo Đệ Tam, hai người chúng tôi vào phòng của ông ấy.

Lên đến Tòng Nam Tước, dinh thự của Gia tộc Walt rộng rãi hơn nhiều so với thời Đệ Nhị.

Đồ nội thất và trang trí nhìn xa hoa hơn hẳn, nhưng có lẽ Đệ Tam không quá yêu thích chúng, vì số lượng đồ rất ít.

Đệ Tứ lên tiếng.

.

『 Thật hoài niệm 』

.

Hơi bực bội, Đệ Tam…

.

『 Con nói là đã được giúp đỡ để lên cấp hay gì đó, nhưng mà nhìn đi. Cơ bản mà nói, Tòng Nam Tước có điều kiện tốt hơn nhiều. Không những được tự do hơn không ít, mà sau khi trở thành Nam Tước lại còn phải đi chăm sóc cho những lãnh thổ xung quanh nữa rồi lại còn này nọ… đủ thứ chuyện phiền phức thôi! 』

.

Có vẻ Đệ Tam không quá vui vẻ về việc Gia tộc được lên chức Nam Tước.

Bước đi trong dinh thự, tôi thấy những người hầu vui vẻ làm việc.

Tôi…

.

“Thời của Đệ Nhất, a, của Đệ Nhị cũng thế… người hầu, phải nói sao nhỉ, ưm, họ luôn có cảm giác hơi ‘thân thích’ vậy”

.

Đệ Tam trả lời tôi.

.

『 Đó là vì chúng ta thu nhận những góa phụ, cũng như trẻ con mồ côi từ trong lòng để cho chúng làm việc ở đây. Ta ghét mấy kiểu cứng nhắc trang nghiêm, hơn nữa chỉ cần kêu họ nghiêm túc lên trong lúc có khách đến thăm là ổn hết không phải sao? 』

.

Đệ Tứ lên tiếng.

.

『 Thời của tôi, có tương đối nhiều những người chưa được giáo dục… nghĩ lại thì, đúng là tôi đã phải la rầy họ không ít 』

.

Rời khỏi dinh thự, trước mắt tôi là một con đường.

Nhìn ra là thấy một chợ ngoài trời, khắp đường phố người người tràn đầy năng lượng và sinh động.

Công sức của Đệ Nhất và Đệ Nhị ở đây cuối cùng đã kết trái.

Dạo bước xuống con đường đó, cảnh tượng lại đổi thành một chiến trường.

Đệ Tam đang ngồi trên ngựa ra lệnh.

.

『 Ở đây, chúng ta sẽ kéo chân kẻ địch! Không cần phải chiến tử. Chỉ cần cản chúng lại, chờ viện quân đến! 』

.

Ông ấy gào lên ra lệnh một cách hoàn toàn thiếu động lực, nhưng tôi phải nói trang bị ông ấy mặc trên người rất hợp với ông ấy.

Những dân làng Đệ Nhị đã huấn luyện hành động đúng như Đệ Tam muốn.

Các hiệp sĩ xung quanh ông cũng có vẻ có trình độ không hề thấp.

Nhìn họ, Đệ Tam tiếp tục nói với tôi.

.

『 Sau khi tên phế vật đó lên ngôi, hắn đi khiêu chiến hết các quốc gia láng giềng liên tục hết bên này đến bên khác. Hoàn toàn không có chuyện chúng ta bị tấn công. Vì Bahnseim tương đối rộng, nên nếu bất kì ai có ý muốn tấn công nó đều sẽ chỉ kết thúc bằng một cuộc chiến quy mô nhỏ với Lãnh Chúa ở gần biên giới 』  

.

Cảnh tượng đổi đến một cuộc họp trong một căn lều lớn.

Với mái tóc đỏ đặc trưng của mình cắt ngắn gọn, đức vua đang ngồi trên một chiếc ghế lớn tỏ ra cực kì hùng hổ mãnh liệt.

Đệ Tam nhìn thẳng vào người trẻ tuổi đó, tiếp tục.

.

『 …Tên phế vật này, con biết đó, sau khi lên ngai vàng liền tuyên bố chuyện ngu ngốc như là muốn để lại tên mình trong lịch sử. Vì một lí do ích kỉ như thế, hắn đã gây chiến tranh hết ngày này qua tháng nọ. Bất kì chi phí nào cần trả hắn đều lấy từ việc cướp bóc và phân phát những lãnh thổ cướp được… là loại người như thế 』

.

Vị vua lên tiếng.

.

『 Chúng ta buộc phải thắng một trận quyết định ở đây, thiêu rụi đất nước dám cả gan gọi ta là kẻ ngu ngốc, Remlrandt! Trước kia ta đã thắng không ít trận nhỏ lẻ rồi, nhưng chắc chắn lần này sẽ là một trận lớn 』

.

Là một cuộc chiến tranh cả hai phe đều có quân số lên đến hàng chục ngàn.

Đệ Tam đang ở trong hội đồng, bên cạnh vị Nam Tước đang trị vì lãnh thổ của họ lúc đó.

Vua.

.

『 Chúng ta sẽ chia quân đội ra thành năm. Khiến cho chúng nghĩ rằng trụ sở của ta bị thiếu người, rồi khi chúng xông vào sẽ phải đối diện với quân ta bao vây từ mọi phía. Chỉ cần mài chết chiến lực của chúng ở đây và Remlrandt sẽ không còn tương lai nữa! Tất cả những gì các ngươi cướp được sau đó chính là của các ngươi! 』

.

Nghe thế, những quý tộc xung quanh phản ứng đều khác nhau.

Một số reo hò vui mừng.

Một số vô cảm.

Một số rõ ràng không muốn làm vậy.

Đệ Tam giải thích.

.

『 Nếu mang binh lính từ lãnh địa của mình đi chiến đấu, những binh lính đó sẽ chết. Chúng ta đang nói về con dân của họ ở đây. Mặc dù quá nhiều dân cũng là vấn đề, nhưng sau một thời gian chiến đấu dài như thế, chúng ta ai cũng bị thiếu người. Bản thân ta đã phải tiễn hàng tá người đến cái chết của họ rồi 』

.

Lãnh đạo chỉ hơn 100 người lính, hiện tại Đệ Tam không hơn một gia tộc phụ thuộc là bao.

Có vẻ như Nam Tước của ông ấy khá tin tưởng ông ấy, vì ông ta liền hỏi ý kiến Đệ Tam.

.

『 Sleigh, ngươi nghĩ chúng ta thắng được không? 』

『 …Hắn ta ăn mừng chiến thắng quá sớm. Nếu như tập trung hết binh lực vào một điểm rồi thực sự chiếm được chủ thành của ta thì ngược lại chúng ta mới là bên bị thua trận. Hơn nữa vì chiến tranh suốt thời gian qua nên lính mới vẫn chưa có thời gian làm quen với việc nghe mệnh lệnh. Thậm chí có không ít lãnh chúa còn không trang bị đầy đủ cho binh lính của họ nữa là 』

.

Nghe dự cảm về sự thất bại của Đệ Tam, người Nam Tước lên tiếng.

.

『 Chủ công. Nếu như chúng ta để pháo đài chính không người bảo vệ sẽ rất nguy hiểm. Nếu như có gì đó xảy ra với người thì Bahnseim sẽ… 』

.

Đáp lại là tiếng cười lớn của nhà vua.

.

『 Hahaha, chỉ bằng bọn mọi rợ đó thôi sao? Thực sự ngươi nghĩ chúng ta sẽ thua sao, Nam Tước? 』

.

Những ánh mắt xung quanh liền tập trung vào ông ta, khiến ông ta vô lực mà…

.

『 Không, không hề có chuyện đó… 』

.

Và ngay khi trận chiến bắt đầu, pháo đài liền lâm vào khủng hoảng.

Một người đưa tin máu me đầy mình chạy đến cổng đưa tin…

.

『 D-dù đã bị bao vây, kẻ địch vẫn tiếp tục tiến công thẳng đến pháo đài này… 』

『 K-không thể nào!! 』

.

Đứng thẳng dậy từ chiếc ghế sang trọng của mình, vị vua hỏi dồn người đưa tin hết lần này đến lần trước để xác nhận.

.

『 Bị bao vây bọn chúng vẫn tiến công!? Tại sao!? Theo kế hoạch của ta, lẽ ra chúng đã mất hết ý chí chiến đầu rồi… 』

.

Xung quanh hỗn loạn lên hẳn, khiến ông ta biết mình phải rút lui.

Nhưng rồi có một số giọng nói cãi lại rằng như thế sẽ chỉ cho phép kẻ địch đuổi theo họ thêm mà thôi.

Trong chiến tranh, đáng sợ nhất chính là vừa rút lui vừa đánh.

Ma Pháp sẽ tấn công một đội quân đang bỏ chạy.

Vì quay lưng lại mà chạy không nhìn thấy, binh lính và hiệp sĩ sẽ chỉ bị tiêu diệt không chút chống cự.

Đệ Tam thở dài, bước lên đối mặt vị vua kia.

.

『 Ê 』

『 C-có chuyện gì… ngươi! 』

『 Ta là Tòng Nam Tước Sleigh Walt… quan trọng hơn, ra chỉ thị nhanh lên đi. Mọi chuyện này xảy ra không phải vì nhà ngươi phán đoán sai lầm sao hả? 』

.

Thật thất kính với bệ hạ!

Những quý tộc xung quanh phản ứng như thế không phải là số ít.

Nhưng những ánh mắt trách móc đã bắt đầu nhìn về phía vị vua kia.

.

『 Các người… các người nghĩ mình đang nói với… 』

.

Khi vị vua định gầm lên, Đệ Tam đánh ông ta.

(A, ông ấy vừa dùng Skill ngay lúc đó)

Bị một nắm đấm có Skill cường hóa đánh thẳng vào mặt, vị vua đau đến chảy nước mắt. Ông ta quỵ xuống dựa vào chiếc ghế của mình, hai tay ôm mặt.

Cùng lúc đó, Đệ Tam…

.

『 Ta không quan tâm. Có bất kì ai ở đây thề trung thành với người như ngươi sao? Ta chỉ thề trung thành với chiếc ghế mà ngươi đã may mắn được ngồi vào. Ta thề trung thành với một vị vua có sức mạnh, nhưng không hề nhớ mình đã bao giờ thề gì với ngươi. Khoan nói đến vô số người khác hết sức vui lòng chiếm lấy địa vị đó của ngươi 』

.

Các quý tộc rút kiếm ra.

Đức vua liền thét lên sợ hãi, khiến những người trung thành với ông ta cũng phản ứng. Nhưng mà họ lần này là thiểu số.

Đệ Tam đưa tay lên khiến họ bình tĩnh lại.

.

『 Gia tộc Walt sẽ lãnh trách nhiệm bọc hậu. Hừ, dù chúng ta chỉ có vài chục người, nhưng chắc chắn sẽ làm tròn nhiệm vụ câu thời gian của mình. Nam Tước, còn lại xin nhờ ngài 』

.

Nghe thế, vị Nam Tước kia gật đầu.

.

『 Ta hiểu 』

.

Rồi Đệ Tam tiếp tục nhìn xuống vị vua kia mà nói rõ.

.

『 Lí do ta theo ngươi ở đây là vì quyền lực ngươi đã thừa kế quan trọng đến mức nào. Nếu ngươi mà bị Remlrandt sát hại thì Bahnseim cũng sẽ sụp đổ… nghe cho rõ, ta không phải đang liều mạng vì cái mạng chó của ngươi. Ta đang liều mạng vì lãnh thổ của ta. Có hiểu rõ chưa hả, ông vua phế vật vô tích sự của tôi? 』

.

Nói xong, Đệ Tam rời khỏi lều.

Cảnh tượng mất đi màu sắc, tôi liền lên tiếng.

.

“… Con ngạc nhiên là Gia tộc Walt ngay lúc đó không bị diệt luôn”

.

Đệ Tứ cũng có cùng ý nghĩ.

.

『 Thật chứ. Hơn nữa, sau đó ông ta còn đối xử tử tế với Gia tộc chúng ta nữa là sao? 』

.

Đệ Tam trả lời một cách không quan tâm.

.

『 Bởi vì ta đe dọa hắn. Hơn nữa, nếu như sau vụ vừa rồi mà có gì xảy ra với lãnh thổ của ta thì chắc chắn sẽ có không ít Lãnh Chúa nổi dậy phản đối… sau khi lòng tự tôn của hắn bị đạp nát ở đây thì hắn trở thành một vị vua cực kì dễ bị cả Lãnh Chúa lẫn quý tộc thủ đô lợi dụng. Ngoài ra sau khi đánh bại Remlrandt ở đây thì lại đến lượt chúng ta tấn công họ. Ta cá là đổi một vị vua sẽ quá phiền phức nên không ai làm. Nếu phải nói thì có lẽ hắn may mắn là không đột bị chết một cách ‘khó hiểu’ đi? 』

.

Trước khi Remlrandt kịp hồi phục sức mạnh quốc gia của mình thì chúng ta sẽ xâm chiếm họ hoàn toàn. Quyết định nguy hiểm đó lại là lựa chọn của Vương quốc Bahnseim bấy giờ.

Đệ Tam tiếp tục.

.

『 Không có cái gọi là chính nghĩa ở đây. Rốt cuộc bao nhiêu người đã chết vì ý muốn ích kỉ của hắn chứ? A, bổ sung một chút, chỉ là… 』

.

Hơi cười khúc khích, Đệ Tam nói tiếp.

.

『 Ta dùng Skill của mình để gài vào đầu hắn một gợi ý. Mỗi khi nghĩ về việc muốn làm hại Gia tộc Walt thì hắn sẽ bị ác mộng! 』

.

Ông này quá tệ hại rồi!

Có điều, có vẻ như xung quanh ông ấy lúc đó cũng chỉ toàn những người như thế, nên tôi thực sự không biết phải nói sao.

Đệ Tam nghiêm túc.

.

『 Chúng ta lúc đó đã đạt giới hạn rồi. Những kẻ duy nhất còn động lực là đám quý tộc thủ đô, và những kẻ muốn kiếm thêm đất đai để trở thành quý tộc. Hơn nữa, hắn còn dám nói nhiệm vụ của Lãnh Chúa chính là như thế, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết 』

.

Nụ cười đen tối của Đệ Tam càng rộng hơn khi ông ấy nói về tỉ lệ đức vua lúc đó chết là lí do bí ẩn cao đến mức nào.

Nghĩ lại thì, có lẽ cú đấm của Đệ Tam lúc đó mới khiến ông ta sống sót qua việc đó được.

Cảnh tượng lại thay đổi, kì này là ở khu vực đóng quân của Gia tộc Walt.

Với phong cách thường lệ của mình, Đệ Tam…

.

『 Kẻ địch nào đến gần chỉ cần đâm hắn chết là được. Rồi ai ở đây muốn đi chết nào? 』

.

Tôi cứ nghĩ sẽ không ai chịu đứng ra khi nghe những lời đó, nhưng một người lính duy nhất đang ở tuổi tốt nhất của ông ta bước lên. (TN: nguyên gốc là “prime of his life”, là khoảng hơn 33 chưa tới 40, tuổi khỏe mạnh nhất, nhiều tinh lực nhất, rực rỡ nhất đời người)

Tôi đã thấy khuôn mặt đó ở đâu đó rồi.

.

“Không phải đó là một trong những người dân làng đã chửi rủa Đệ Nhị sao?”

.

Ông ta nói với Đệ Tam.

.

『… Ta đã gây rắc rối cho gia chủ tiền nhiệm rồi. Mặc dù như thế này có lẽ là không đủ đền bù, nhưng hãy để tôi đi cùng thiếu chủ đi 』

.

Đệ Tam trả lời ông ta.

.

『 Vậy là ông không định thay đổi cách gọi tôi như thế sao. Thôi, sao cũng được… nếu thua ở đây, Bahnseim sẽ rơi vào thế bị động đổi thành một cuộc chiến tranh phòng phủ, từ từ bị mài đến chết. Vì chúng ta đã hoành hành bên kia cũng không ít, nên ta cá là kẻ địch cũng không ngần ngại gì làm y chang với chúng ta, cứ tưởng tượng con cái, vợ, cha mẹ của chúng ta sẽ bị như thế nào đi 』

.

Ngay lúc đó, một người nữa bước lên.

Kì này là một hiệp sĩ trẻ tuổi.

.

『 T-tôi nữa! 』

.

Đệ Tam mỉm cười đấm ngã người hiệp sĩ đó.

.

『 Vậy thì quá tiếc cho cậu! Người trẻ tuổi cấm tham gia. Bất kì ai trẻ hơn ta sẽ còn rất nhiều việc để làm sau khi mọi chuyện kết thúc. Những người vừa mới cưới cũng vậy. Thôi thì ta nói rõ luôn phải là, ‘F.A tới già’ hoặc là ‘có con cái đã có thể tự đứng trên hai bàn chân mình’ nữa… vì tham gia với ta là chắc chắn sẽ phải chết hiểu không 』

.

Một số binh lính bước lên trước.

Toàn bộ đều là những người gần 30 hoặc vừa hơn 40 tuổi.

Tổng số người tham gia chỉ có gần 40.

.

『 Ừm, coi được đó. Rồi chúng ta đi. Còn lại để cho mọi người làm 』

.

Nhảy lên ngựa một cách nhẹ nhàng, ông ấy khiến những binh lính trẻ tuổi đưa vũ khí của họ cho những người sắp rời đi cùng ông. Sau khi chuẩn bị trang bị xong hết, ông ấy thúc ngựa tiến lên.

Hình ảnh đó dần biến thành màu xám, rồi thời gian dừng hẳn.

Đệ Tứ nhận xét.

.

『… Thực sự quá ác liệt 』

.

Đệ Tam trả lời.

.

『 Đúng là ác liệt thật. Bởi vậy ta mới ghét cay ghét đắng tên phế vật ngu ngốc đó. Chúng ta lúc đó đâu ai muốn chết, con biết mà. Ai cũng muốn còn sống trở về. Nhưng… nếu như chúng ta thua trận đó thì chúng ta ngược lại mới là phe bị chèn ép. Nếu theo góc nhìn của kẻ địch mà nói, chúng ta là những kẻ đáng tởm nhất. Vừa làm đủ chuyện tệ hại với đất nước họ, vừa khóc lóc than trời không muốn thua trận 』

.

Đệ Tam nhìn lên bầu trời màu tro đó, tiếp tục nói.

.

『 Chiến tranh không bao giờ tử tế cả 』