“Đừng hòng!”
.
Chợt nghe giọng của Monica, tôi mở mắt ra vừa kịp thấy cô ta quay một vòng từ trên trời đáp xuống.
Hai tay cô ta nắm chặt một cây chùy kim loại, đập nó xuống với một lực đủ mạnh để đập nát bất kì nhân loại nào ra thành bã
Có vẻ như tôi sẽ không phải trút hơi thở cuối cùng của mình trên con đường trắng đỏ này.
Không, có thể tôi chỉ vừa được câu thêm một chút thời gian mà thôi.
Cây chùy kia bị thanh liễu kiếm đỡ lấy nhẹ nhàng.
Áp lực không khí tạo ra từ cú va chạm đó khiến lớp tuyết dưới chân Celes hơi lơ lửng trên không, và rồi khi Monica ngừng lại hẳn trên không trung có thể thấy tóc họ hơi bay bay.
Là một cảnh tượng khó mà tin được.
Đòn của Monica thực sự không hề nương tay.
Một nhân loại… dùng một thanh liễu kiếm mảnh khảnh như thế đỡ nó theo lẽ thường là không thể nào xảy ra được.
Nhưng khi Celes làm được chuyện đó tôi chỉ đơn giản chấp nhận rằng đó là hiển nhiên.
.
“Một người dám thể hiện địch ý rõ ràng với ta… ngươi là kẻ thứ 2”
.
Nhảy lui lại tạo khoảng cách với Celes, Monica dùng cả hai tay nắm chặt vũ khí của mình.
Ngay sau đó, trước mắt tôi là bóng lưng của Aria.
Lướt dọc con đường mà Ma Pháp của Celes tạo ra trước đó, cô ấy đang thở không ra hơi.
.
“Đây là lần đầu… tiên mà tôi lại… dùng nó liên tục như thế, nhưng… có vẻ vẫn kịp thời”
.
Nhìn xung quanh, cô ấy có lẽ hiểu được tình hình nguy hiểm đến mức nào. Không mang theo cây thương của mình trên người, cô ấy rút cây dao găm giắt trên hông mình ra thủ thế.
Ánh mắt của Celes đang nhìn viên Đá Quý vàng trên thanh liễu kiếm, rồi từ từ chuyển qua nhìn Monica và Aria.
.
“Một người có Skill, và một con búp bê máy móc cổ đại… thú vị. Ta rất vui lòng đưa hai ngươi vào bộ sưu tập của mình”
.
Celes nhìn về phía tôi.
Không thể di chuyển như bản thân muốn được, chỉ có thể hết sức dùng tay chân để giữ bản thân không ngã, tôi liền nhìn ngược lại cô ta.
Aria có vẻ nhận ra gì đó khác thường.
.
“Cô rốt cuộc là thứ gì…”
.
Nhìn kĩ Aria một lát, Celes thở dài nhẹ.
Có vẻ cô ta đang phiền muộn gì đó.
.
“Không được. Thường chỉ cần một cái nhìn là đủ rồi mà. Này, con búp bê đằng kia, muốn trở thành của ta không? Ta sẽ trân trọng cô hơn Lyle nhiều”
.
Monica ném cây chùy của mình hết sức về phía Celes, nhanh chóng lấy thêm một cây y hệt nó từ dưới váy mình cũng ném đi.
Celes dùng thanh liễu kiếm của bản thân đánh văng một cây, chém đôi cây còn lại.
Cây bị đánh văng lăn đến gần chỗ tôi.
.
“Vậy sao. Thật đáng tiếc”
.
Nghe Celes lên tiếng như thế, Monica trả lời.
.
“Tôi mong là cô gọi tôi là một con rối tự động hay là hầu gái thì hơn là một búp bê. Nhưng mà khiến tôi thù ghét cô như thế này… thực sự cô là Nhân Loại sao?”
.
Cô ta đang nói như thể Celes không chỉ là một Nhân Loại, trong đầu tôi cũng chắc chắn rằng cô ta không nói sai.
Một tồn tại đã vượt qua hai chữ Nhân Loại, ấn tượng đầu tiên của bất kì ai với Celes đều là như thế.
Hơi cười khúc khích một chút, Celes trả lời cô ta.
.
“Một thứ đồ giả được tạo ra trong Mê Cung mà cũng phân biệt quá nhỉ”
.
Celes nói như thể biết về cái gì đó đặc biệt, nhưng Monica đơn giản lờ những lời đó.
.
“Thế nhưng tôi vẫn tồn tại, vẫn có một tên dâm gà để mình phục vụ. Dù rằng tôi thực sự có được chế tạo hay là không không có ý nghĩa gì cả!”
.
Đệ Tứ phân tích ngắn gọn tình hình cho tôi
.
『 Dù có 2 người tiếp viện con vẫn lâm vào tình trạng bất lợi. Lyle, kiểm tra xem còn ai khác đang đến đây không. Hơn nữa… nhớ xem kĩ Novem có đang tới hay không 』
.
Ông ấy nghiêm túc nói như thế với một chút nghi ngờ trong lời mình.
Tôi không muốn nghi ngờ cô ấy, nhưng Celes đúng là đã nói tên Novem.
.
“…Aria, những người còn lại đâu?”
.
Tôi âm thầm hỏi cô ấy.
Với một giọng nhẹ thì thầm, cô ấy trả lời.
.
“Họ sẽ sớm đến đây thôi. Chỉ có Monica và tôi là vội đến trước”
.
Nghe thế, tôi hỏi tiếp.
.
“Novem có nói gì không?”
“Tôi vội vã đến đây đó anh biết không? Đến đây rồi mà cuối cùng vẫn là quan tâm Novem trước sao? Có biết tôi cố hết sức đến đây nhanh hết mức có thể không? Mà khoan, tại sao những người xung quanh chúng ta không di động gì hết?”
.
Cô ấy chợt nhận ra, đưa ánh mắt e dè nhìn xung quanh, tôi cũng nhìn với cô ấy.
Hiệp sĩ, binh lính, dân thường… toàn bộ đều đang chỉ nhìn Celes.
Trong số họ, thậm chí còn có một số người đang chảy nước mắt.
Tôi cố gượng nhặt lấy cây chùy ở gần mình.
Đệ Ngũ.
.
『 Lyle… tại sao con lại làm đến mức này? Con khó chịu vì thua trận sao? Hay là vì sự cứng đầu nào đó? Trở nên giận dữ như thế này chỉ vì vời lời nói mỉa thì có lợi lộc gì cơ chứ!? 』
.
Ông ấy đang lo lắng cho tôi.
(Ừm, tôi đã ở cùng mọi người hơn nửa năm rồi… có vẻ tôi đã hiểu được một số thứ)
Đệ Tam bình thường luôn bình tĩnh gợi ý.
.
『 Lyle, con có thể cố gắng câu giờ cho tới lúc Novem-chan đến đây không? 』
.
Đệ Lục có vẻ không quá coi trọng Novem.
Cô ấy không hơn gì con gái của một Gia tộc ông ấy có quan hệ.
.
『 Đệ Tam, ông có ý gì khác không? 』
.
Đệ Thất có vẻ lo lắng cho tôi.
.
『 Một cách nào để vượt qua lúc này, để Lyle sống tiếp một ngày nữa? 』
.
Nhưng Đệ Tam bác bỏ những ý nghĩ hão huyền đó.
.
『 Chuyện này phức tạp hơn các ông tưởng nhiều. Cô ta là một kẻ tùy hứng, hơn nữa lại còn có hiềm khích cực kì nặng với Lyle của chúng ta nữa. Chỉ là lúc nãy cô ta có gọi tên Novem-chan, nên nếu chờ cô bé đến hẳn là sẽ có gì đó xảy ra. Mặc dù ta không thể nói được rằng liệu như thế là tốt hay xấu 』
.
Vậy không phải bỏ trốn tốt hơn sao?
Nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không hề nghĩ đến việc đó.
Qua chiến đấu, quan sát nãy giờ, tôi hiểu rõ chuyện đó.
Tôi không thể bỏ trốn khỏi Celes được. Cô ta sẽ nhanh chóng bắt kịp, và cuộc chiến sẽ lại tiếp tục.
Đệ Ngũ cũng có vẻ biết chuyện này.
.
『 Cách biệt sức mạnh quá lớn. Ta không ngờ nó lại mãnh liệt đến mức này… chúng ta quá ngây thơ rồi. Ta cứ nghĩ là Lyle hiện tại ít nhất cũng phải đủ sức bỏ trốn theo như những gì nó kể về cô ta 』
.
Đệ Tứ nói với tôi.
.
『 Câu giờ không thành vấn đề, nhưng ta tự hỏi Monica và Aria có thể chịu đựng được bao lâu 』
.
Tôi hít thở sâu một chút, nhìn Celes rồi mỉm cười.
.
“…Có chuyện gì sao?”
“Không, không hẳn”
.
Nhưng nói xong, tôi lại lần nữa nhe răng ra cười mà nhìn Celes.
Lông mày cô ta hơi nhích lên một chút, nhưng rồi ngay lập tức xuất hiện ở giữa tôi và Aria.
Điều đó có nghĩa là cô ta xuất hiện ở sau lưng Aria, nên Aria trợn mắt quay lưng lại.
Celes nắm cổ áo tôi mà nâng tôi lên cao, nhưng tôi cười còn lớn hơn khi nãy
Nâng chùy lên, Monica lao về phía Celes, còn Aria vung dao găm lên đâm xuống… rồi cả hai bị đánh văng thẳng vào tường.
Cả hai bị đập đầu thẳng vào tường. Nhưng có lẽ vì Aria đã sử dụng Skill để bảo vệ bản thân nên cô ấy liền đứng thẳng dậy.
Monica đâm xuyên tường tạo một lỗ lớn, rồi bước từ một bức tường khác trở ra.
Tôi giật mình khi thấy cô ta xuất hiện ở đó, nhưng Celes lại nhanh chóng đạp cô ta văng đi.
Con rối tự động lăn vài vòng đi xa rồi lại đứng dậy đối mặt Celes.
.
“Đứng yên đó!”
.
Nghe tôi gào lên kêu Monica dừng lại, Celes quay qua nhìn tôi.
.
“Tên Gà…”
.
Tôi biết rõ rằng Monica đang cố giải quyết tình hình hiện tại, nhưng đối thủ của cô ta đã nằm ngoài tầm của cô ta rồi.
.
“Ở yên đó mà nhìn đi”
.
Ngay sau đó, lưng tôi bị đập thẳng vào một bức tường cứng.
Celes giữ chặt tôi trên tay cô ta mà đập tôi vào đó.
Vô cảm, cô ta nhìn tôi rồi mở miệng.
.
“Ngươi có vẻ thư thả nhỉ. Bỏ cuộc rồi sao?”
.
Máu chảy ra từ khóe miệng của tôi, ngoài cơn đau thấu xương ra tôi còn có cảm giác mình sẽ ngất đi bất kì lúc nào, nhưng tôi vẫn cố gượng mà mỉm cười đáp lại.
Có vẻ cô ta ghét bị coi thường. Phần đó của cô ta vẫn hết sức trẻ con.
.
“Thỏa mãn chưa?”
“Hở?”
.
Không còn nụ cười khinh thường kia nữa, Celes lườm tôi.
.
“Ta hỏi người có thỏa mãn chưa. Ngươi có sức mạnh tuyệt đối kia rồi, đang dùng nó để bắt nạt kẻ yếu. Vui vẻ chưa hả? Nếu có thì quá tốt… quá phù hợp với ngươi”
.
Vừa dứt lời, Celes đâm thanh kiếm của mình xuyên tay trái của tôi, đính tôi dính trên tường. Cô ta vặn lưỡi kiếm qua lại, khiến tôi thét lên.
.
“AaaaaaaAaa!!”
.
Mặc dù từ trong miệng tôi vang lên âm thanh không thể tả đó, tôi vẫn tiếp tục nhe răng mà cười nhìn cô ta.
(Ừ, đúng rồi đó, chế giễu cô ta vui thật đó! Biết lắm là cô ta sẽ làm thế, nên mình… chết tiệt, đau quá!!)
Đệ Tam
.
『 Lyle, con nên giới hạn việc khiêu khích của mình lại một chút đi? Nhưng mà ta sẽ khen ngợi con không hi sinh hai cô gái kia. Đúng là một canh bạc nguy hiểm, nhưng xem ra con kịp thắng rồi. Quan trọng là từ đây trở đi mọi chuyện sẽ như thế nào 』
.
Ngay lúc đó, Novem xuất hiện.
.
“Lyle-sama!”
-
-
-
…Novem nhìn cảnh Celes đột nhiên rút liễu kiếm của mình khỏi tay của Lyle rồi lui về tạo khoảng cách.
Cô ấy khi Lyle rời khỏi lãnh thổ của Gia tộc Walt đã quyết định đi theo Lyle. Nên hai cô gái này chưa gặp nhau trong thời gian hơn nửa năm trời.
Cô ta đã lớn hơn một chút, mang theo khí chất thu hút người khác hơn trước.
Với một sự quyến rũ không hợp với tuổi mình, Celes nhìn cảnh Novem vội chạy về phía Lyle. Cô ta không lên tiếng, cũng không tấn công gì cả.
Novem ngay lập tức chữa thương cho Lyle, thậm chí dám quay lưng về phía Celes.
Cậu ta đã sắp bất tỉnh bất kì lúc nào, nhưng vẫn nói với Novem…
.
“Monica thì có lẽ không dùng Ma Pháp được, nhưng mà phiền em lo cho vết thương của Aria, Shannon và Eva trước đi…”
.
Nói xong, người cậu ta xụi hẳn xuống, Novem ôm lại thật chặt.
Nhẹ nhàng đặt cậu ta xuống nền tuyết, Novem quay qua nhìn Celes.
Khi Miranda đến nơi, cô ấy liền chạy đến chỗ Aria.
Còn Clara đến chỗ Monica.
Đứng như thể muốn bảo vệ Lyle, sau khi sơ cứu xong, Novem hướng đầu trượng phép của mình về phía Celes.
.
“…Đây không phải là những gì cô đã hứa. Cô nói sẽ không động tay không phải sao?”
.
Nghe thế, Celes hơi liếc nhìn viên Đá Quý màu vàng của mình vài lần.
Như thể cô ta đang muốn phản kháng ý nó, bản thân Celes muốn ngay lúc này chém chết Novem.
Novem cũng có thể hiểu chuyện đó.
Celes tra kiếm của mình lại vào vỏ, rồi trả lời cô ấy.
Ngay khi cô ta vừa bỏ vũ khí đi, các hiệp sĩ liền tập trung xung quanh cô ta.
.
“Ừ ừ, xin lỗi chuyện đó. Xin lỗi nha. Nhưng mà hắn là kẻ ra tay trước”
.
Thấy cô ta tự cười một mình, Novem nhìn xung quanh, thấy được Alfred và tên lính kia ngã xuống ở gần đó. Tuyết đã bắt đầu che lấp cơ thể họ.
Cô ấy dễ dàng nhận ra Celes là người đã kết liễu họ.
.
“Đó là một lời nói dối. Lyle-sama không phải là loại người như thế. Người đầu tiên ra tay chắc chắn là Alfred của cô, không phải sao?”
.
Novem biết rõ những gì Alfred làm từ trước đến giờ. Bởi vì cô ấy vốn là một người của Forxuz, một gia tộc có quan hệ mật thiết với Gia tộc Walt.
Celes giả ngơ.
.
“Ai biết chứ ~! Tại vì nha, khi tôi đến đây thì họ đã đang chiến đấu rồi”
.
Vẫn tự cười một mình, cô ta đã bắt đầu quay đầu rời khỏi nơi đây.
Novem lên tiếng.
.
“Nếu Lyle-sama đã chết thì… tôi đã sẽ ra tay, dù rằng đối thủ là cô đi nữa, Celes-sama”
.
Celes ngừng bước lại. Những hiệp sĩ xung quanh vươn tay đến chuôi kiếm của bản thân.
Một số người trong số họ biết Novem.
.
“Một đứa con gái của Forxuz lại dám vươn kiếm của mình đến Celes-sama!?”
“Đúng là kẻ được hứa hôn với tên phế vật cũng chỉ là phế vật mà thôi!”
“Một đứa con gái thứ hai của Forxuz lại dám…”
.
Novem mặc kệ bọn họ hoàn toàn.
Bởi vì cảm xúc duy nhất của cô ấy đối với họ chỉ là ‘thương hại’
(Các Hiệp sĩ của Gia tộc Walt lại sa sút đến mức này…)
Họ đã từng là những hiệp sĩ tuyệt vời, mỗi khi Lyle trưởng thành lại mừng rỡ thêm một chút. Luôn luôn tranh cãi hào hứng muốn tham dự vào chuyến xuất quân đầu tiên của cậu ta, hào hứng uống rượu cười đùa.
Thậm chí Alfred trước kia còn xem Lyle như một đứa em trai ruột của bản thân.
Nhưng mà…
.
“Không có gì để nói sao? Hay là… cô sẽ phản ứng tốt hơn nếu tôi gọi là 【 Septem 】?”
.
Novem nắm trượng phép của mình càng chặt hơn, sẵn sàng sử dụng Ma Pháp bất kì lúc nào. Celes quay lại nhìn cô ấy với một vẻ mặt dữ tợn.
.
“Đừng gọi ta bằng cái tên đó. Ta là Celes… thuộc Gia tộc mà Forxuz các người luôn luôn yêu thương tôn trọng, Gia tộc Walt… là con gái của họ. Cô thực sự có thể ra tay với tôi sao?”
.
Nửa câu nói sau, mặt Celes dần biến thành khuôn mặt hân hoan như đã thắng.
Novem hạ trượng phép của mình xuống.
Đối với Gia tộc Forxuz, Gia tộc Walt mang một ý nghĩa quan trọng không thể thay thế được.
(Nếu như cô ta vẫn còn là Celes-sama thì, mình sẽ không can thiệp)
Và vì ý nghĩa đó nên Gia tộc của cô ấy mới luôn luôn âm thầm trong bóng tối giúp đỡ họ.
.
“…Vậy thì về lời hứa của cô không động tay vào Lyle-sama”
.
Celes có vẻ hoàn toàn mất hứng.
.
“Tôi quên mất. Xin lỗi. Nhưng mà… lần tiếp theo gặp mặt hắn, tôi thực sự sẽ chém hắn thành nhiều mảnh. Hơn nữa sẽ để cô thấy rõ cảnh đó, nên tốt nhất làm sao cẩn thận để hắn đừng bước vào tầm mắt của tôi. À, nhưng mà…”
.
Celes hơi nghiêng về phía trước, ngón tay đặt lên môi mình.
Dáng đứng đó hết sức đáng yêu, đầy tính ngây thơ.
.
“Ba ngày sau sẽ có một tuyên bố quan trọng được ban ra, lúc đó tôi không ngại nhìn thấy cô trong đám đông ở quản trường chính đâu. Nói với Lyle luôn… rằng lúc đó hắn sẽ có cơ hội gặp mặt phụ thân và mẫu thân nữa, nên muốn thì cứ việc đến mà xem đi”
.
Bật cười lớn, Celes được các hiệp sĩ bảo vệ xung quanh rời khỏi đó.
Cô ta có hơi liếc mắt nhìn Miranda và Clara nữa, nhưng vì họ không phản ứng gì cả, nên cô ta bước đi với một vẻ mặt buồn chán.
Các hiệp sĩ mang theo xác của Alfred và binh lính của hắn, để lại trên mặt đất một lớp tuyết dày và đất vỡ từ Ma Pháp.
Miranda đang cho Aria mượn tạm vai của mình để đứng thẳng, nhưng vẫn nghiêm túc quan sát Celes đến tận khi cô ta rời đi hẳn.
.
“…Cô ta còn tệ hơn lần trước tôi gặp nữa”
.
Vài năm về trước đã gặp Celes một lần, nên Miranda có thể nhận ra rõ ràng cô ta đã phát triển hơn.
Aria nhìn bờ lưng của cô ta rời đi một cách tiếc nuối.
.
“Không ngờ tôi lại vô dụng đến thế này…”
.
Novem nói với cô ấy.
.
“Không đâu, Aria, cô đã phản kháng được cô ta hết sức tuyệt vời”
“Tôi không cần an ủi. Việc tôi không thể làm được gì vẫn là sự thật”
.
Clara cũng bước đi bên cạnh Monica.
(Thường thì, cảnh như thế này sẽ không bao giờ xảy ra được)
Vì Lyle đã bất tỉnh, Monica nhận ra cô ta không thể hoạt động như bình thường được.
Và rồi Monica lườm Novem.
.
“Cô biết không ít chuyện đúng không? Trả lời cho tôi. Mục tiêu của cô là gì!?” .
Có thể cô ta sẽ trở thành kẻ địch của Lyle. Nghĩ như thế, Monica gặn hỏi cô ta.
Novem có hơi giật mình, nhưng chỉ mỉm cười khổ.
.
“Tôi sẽ chữa thương cho Shannon-chan và Eva-san trước. Vì ở đây rất lạnh nên chúng ta cần phải mang Lyle-sama rời khỏi đi đã”
.
Monica tuyên bố cô ta sẽ không để Novem chạm dù một tay vào Lyle, dìu cậu ta lên vai mình rồi bước đi.
Trên con đường bình thường không bao giờ có người qua lại đó, chợt một cỗ xe ngựa dừng lại trước mặt họ…