Trên ghế sau của đoàn xe ngựa chuỗi đang rời khỏi Centralle, tôi đang nhìn số ghế trống, rồi lại đưa mắt nhìn thành phố ngày càng thu nhỏ sau lưng mà đến giờ vẫn chưa hết hào hứng.
Thức uống bị đẩy hết nơi này đến nơi khác, lễ hội ở Centralle đến tận lúc này vẫn chưa gần kết thúc chút nào.
Dĩ nhiên, vốn thì đoàn xe lần này đã bị đặt đầy vé.
Thế nhưng bị ảnh hưởng bởi làn sóng hào hứng của thủ đô, không ít người đặt vé đã chọn ở lại lâu hơn.
Kết quả, giống như cả tổ đội tôi đã đặt riêng đoàn xe lần này.
Nhìn bức tường thành bao vây thủ đô, tôi nắm chặt viên Đá Quý.
Hoàng tộc của Faunbeux…
…Lianne đã sớm rời khỏi nơi đó.
(Chúng ta đã được cô ấy chăm sóc khá nhiều. Mong là cô ấy vẫn khỏe mạnh)
Lúc chia tay chúng tôi gần như không nói chuyện gì được.
Bởi cô ấy quá buồn bã không có tâm trạng làm chuyện đó.
Tôi nghe giọng của Đệ Tam.
.
『 Lyle, lúc con trở về, ta chắc chắn là… 』
.
(Con biết)
Thấy tôi không làm gì ngoài quan sát khủng cảnh ngoài cửa sổ, Eva gọi tôi.
.
“Anh đang làm gì đấy?”
“…Chỉ là đang nhìn thủ đô thôi. Tôi đang tự thề với lòng là ngày nào đó sẽ trở lại đây”
.
Nói xong, tôi về chỗ ngồi của mình, Eva cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
.
“Hừm ~ vậy chắc không sao… a! Trước khi tôi chính thức tham gia các kiểu, kể tôi nghe đi. Câu truyện của những người đóng vai trò hỗ trợ cũng hết sức quan trọng, nếu biết được càng nhiều tôi sẽ càng đưa được nhiều cảm xúc của mình vào bài hát!”
.
Đáp lại nụ cười toe toét của cô ấy, tôi trả lời một cách bi quan.
.
“Cũng không có gì đáng kể đâu mà”
“Ể? Dù rằng anh lần đầu Tăng Trưởng là ở Dalien, rồi anh đã hôn một con rối tự động ở Arumsaas để đánh thức nó, và lừa đi một số tiền lớn từ một quý tộc ở Centralle sao? Thấy không, tôi biết nhiều vậy rồi, nên kể hết phần còn lại có gì đâu nào?”
“Ai là người kể những chuyện đó cho cô!?”
“Mọi người đó!”
.
Tôi bỏ qua Eva và nụ cười của cô ấy, nhìn lại những đồng bạn khác của mình đang ngồi xung quanh.
Monica nhe răng cười vẫy tay với tôi. Vai của Aria hơi run rẩy.
Cô ta đang cười. Cô ta đang cố gắng hết sức nén cười.
Novem nhìn hơi hối lỗi một chút, còn Clara thì núp sau quyển sách của mình.
Miranda hôn gió với tôi một phát, còn Shannon đang hết sức rõ ràng cười khúc khích không thèm che giấu.
.
“Mấy người tệ hết sức! Tại sao lại đi tiết lộ những chuyện đó chứ hả!?”
.
Nghe tôi nổi giận, Aria trả lời.
.
“Đừng có ồn ào thế chứ. Eva nói rằng muốn biết này nọ nếu chúng ta sau này sẽ thành đồng bạn của nhau. Với lại nha, nhiều việc anh làm quá nổi bật đi, nên lỡ miệng nói hết rồi”
.
‘Lỡ miệng’ mà còn ‘nói hết’ là cái quỷ gì!
Eva đang vui vẻ ghi chú lại.
.
“Này, đừng nói chuyện này cũng sẽ xuất hiện trong bài hát chứ?”
“Ể? Không, làm gì có chuyện đó. Tạm thời tôi sẽ chỉ quan sát đến cùng, rồi sau đó tùy xem tôi thấy nó quan trọng đến mức nào rồi tính sau. Bởi vậy nha… kể cho tôi nghe câu chuyện về Lyle không ai khác biết đi nào. Chỉ kể cho mình tôi thôi!”
.
Nói những lời cuối cùng kia xong, cô ấy nhe răng nhìn Aria mà cười.
(Nghĩa là, cô ấy đang đe dọa sẽ bỏ hết vào bài hát nếu mình không nói…)
Mọi người đột nhiên đều có vẻ bực bội không ít, riêng một mình Novem lại có vẻ tự hào chiến thắng.
Làm một dạng thanh mai trúc mã với tôi, Novem ít nhiều cũng biết không ít về quá khứ lúc tôi còn nhỏ.
.
“Thật hèn hạ”
“Không làm được thế này làm sao sống. Giờ thì kể đi. Kể. Đi. Nào!”
.
Nghe cô ấy thúc giục như thế, tôi hơi suy nghĩ.
Nếu đằng nào cô ấy cũng sẽ hát về nó thì…
.
“Tôi sẽ kể, nhưng mà trước đó, tôi có một điều muốn cô hứa”
“Chuyện gì? Nếu như là ‘dù có kể tôi cũng muốn cô không hát về nó’ thì tôi từ chối”
.
Tôi lắc đầu.
.
“Ngược lại. Tôi có một câu truyện muốn cô hát giúp tôi”
“Một câu truyện tôi không biết sao? Tôi nghĩ mình là một người biết nhiều hơn những người khác, nên nếu như là một câu truyện mà anh biết thì tôi cũng sẽ không từ chối. Hay là anh muốn yêu cầu sáng tác một bài mới?”
.
Tôi…
.
“Các tổ tiên của Gia tộc Walt. Cô không biết về họ đúng không?’
.
Xác nhận rằng cô ấy không biết thật, Eva gật đầu. Nhưng mà có lẽ cô ấy không quá hứng thú, vì sau đó cô ấy liền tỏ ra miễn cưỡng.
.
“Những loại truyện như thế lúc nào cũng có mấy yếu tố phóng đại cả. Có nhiều người yêu cầu biến truyền thuyết của tổ tiên mình thành bài hát lắm. Để khiến Gia tộc của họ có vẻ vĩ đại hơn các kiểu”
.
Tôi mỉm cười thành thật rồi nói.
.
“Ừm, đúng là thế. Nhưng mà tôi sẽ không chỉ kể cô nghe về những mặt tốt của họ không đâu”
.
Nghe thế, Eva gật đầu.
.
“Vậy sao? Vậy cứ việc kể hết cho tôi. Tổ tiên của anh là người như thế nào?”
“Họ có bảy người, để xem… hay là theo thứ tự đi?”
.
Và rồi tôi bắt đầu kể về sự tích của Người Sáng Lập.
-
-
-
…Trong viên Đá Quý.
Đệ Tam đang hết sức đau khổ.
.
『 Về việc Lyle muốn biến cuộc đời của chúng ta thành những bài hát 』
.
Đệ Tứ nhẹ nhàng…
.
『 Đâu có quan trọng đúng không? 』
.
Đối mặt với người có vẻ không hiểu được đó, Đệ Tam gào lên.
.
『 Dựa trên việc Lyle kể như thế nào thì sự tích của chúng ta sẽ được truyền lại suốt nhiều năm trời đó! Nếu như có gì đó kì lạ bị kèm theo vào thì tệ hại lắm! Con làm sao hiểu được cảm xúc của một người được vinh danh là một anh hùng dũng cảm cơ chứ! 』
.
Cả hai tay ôm đầu, Đệ Tam quằn quại. Những người xung quanh nhìn ông ấy với vẻ mặt không quan tâm.
Thở dài, Đệ Tứ nói tiếp.
.
『 Giờ thì, chúng ta tiếp tục cho ý kiến đi nào? 』
.
Họ không quá để ý về việc Lyle chọn đối đầu với Celes
Nhưng mà hiện tại thì biện pháp nó định làm thế vẫn còn quá mơ hồ.
Đệ Ngũ nói lên một chút ý kiến của bản thân.
.
『 Khoan đã, nếu không biết tình hình hiện tại mà đã lo nghĩ về biện pháp thì có hơi… ví dụ như những quốc gia khác như thế nào, quan hệ ngoại giao của họ với Bahnseim như thế nào, còn đủ chuyện khác nữa 』
.
Đệ Lục…
.
『 Thì, hiện tại tất cả những gì bọn nó có thể làm là thu thập thông tin, vừa tích lũy thêm vốn vừa rèn luyện bản thân, chắc vậy 』
.
Đệ Thất gật đầu.
.
『 Muốn đối mặt với bản thân Celes, họ sẽ cần một nhóm nữ binh tinh anh đủ sức chống lại không bị cô ta ảnh hưởng 』
.
Thu thập đủ binh lính để làm một đội quân.
Có lẽ là lập một đoàn lính đánh thuê lớn, rồi dùng đó để khiêu chiến với Bahnseim.
Nếu ám sát thì, dù có thành công Lyle vẫn sẽ mất đi cơ hội đứng trên sân khấu thế giới. (TN: khúc này có lẽ khó hiểu một chút. Ý là nếu không đường đường chính chính đối mặt mà chỉ ám sát thì Lyle không có lợi lộc gì hết, dù có nói là mình giết Celes cũng không ai tin, giết xong thì tốn tiền tốn công mà không có danh tiếng cũng không có ai thuê mà trả tiền, nên mới không muốn làm cách này)
.
『 Nếu không có cách nào khác ngoài rèn luyện số ít binh lực bọn nhỏ có lúc này thì phải cân nhắc xem muốn chiến thắng kiểu nào 』
.
Sau khi chiến thắng, Lyle định sẽ làm gì?
Nếu không làm tốt, kết quả cuối cùng sẽ chỉ có con đường tự sát.
Bởi vì, dù thế nào thì Lyle vẫn là một người thuộc Gia tộc Walt giống Celes.
Người có giai cấp cao nhất trong số 5 người tổ tiên còn lại, Đệ Thất, nói lên ý kiến của mình.
.
『 Đầu tiên, quan trọng nhất là phải xác định xem Lyle sẽ đứng đầu hay không. Nếu nó dẫn đầu cuộc chiến rồi sau đó nghỉ hưu thì, ngay lập tức mọi nơi trong nước sẽ biến thành thời chiến quốc. Nếu nó định đặt ai đó khác lên đài vinh quang làm vua thì họ sẽ phải là một người có đủ sức hút và trình độ để cai trị một nước lớn 』
.
Lyle sẽ hành động theo hướng nào.
Đó là một yếu tố nữa ảnh hưởng tất cả mọi thứ.
Đệ Lục…
.
『 Trường hợp tệ nhất, dù là chiến thắng rồi đi nữa, vẫn sẽ có không ít người cảm thấy bất mãn với thằng bé, cuối cùng dẫn đến bị ám sát… 』
.
Không quá thỏa mãn, Đệ Ngũ nhìn lên trần nhà mà nói.
.
『 Nhưng đưa ai đó khác lên cũng phiền phức không kém. Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không bị Celes hấp dẫn giữa chừng. Nếu chọn một người cùng giới tính với cô ta thì, các ông nghĩ Bahnseim sẽ chấp nhận một Hoàng hậu thống trị sau khi trải qua địa ngục của Celes sao? 』
.
Đệ Tứ tổng hợp lại toàn bộ ý kiến.
.
『 Tạm thời thì, chúng ta nên để cho Lyle và bọn nhỏ đủ sức để có thể chiến thắng đi đã. Bọn nó hiện tại còn không có đủ trình độ để đứng trên sân khấu nữa là 』
.
Có một núi vấn đề cần giải quyết.
Nhưng toàn bộ đều dựa vào ý định của Lyle.
Đệ Ngũ…
.
『 Chúng ta cũng sẽ phải rèn luyện cho Lyle nữa. Nếu như chỉ dạy nó về Skill như trước giờ thì ta không nghĩ như thế là đủ để đánh bại Celes được. Phải có ai đó ở đây tự mình rèn luyện cho nó cách chiến đấu 』
.
Đệ Lục gật đầu và…
.
『 Ừ, nghĩa là… 』
.
Đệ Tam đột nhiên chen vào.
.
『 Người mạnh nhất trong chúng ta nên là người làm vậy. Vì thế… 』
.
Mọi người gật đầu.
.
『 Ừ là ta 』
『 Chắc chắn là tôi 』
『 Ý ông là ta? 』
『 Đến lượt tôi rồi 』
『 Ừ, là tôi 』
.
Ngay lập tức, sự im lặng chết người lan quanh căn phòng, mọi người đứng dậy khỏi ghế mình mỉm cười.
Đệ Tam…
.
『 Ê, ê, ê, các người nghĩ ta đã chiến đấu nhiều cỡ nào trong đời chứ hả? Có biết tên vua ngu ngốc phế vật kia bắt ta ra trận bao nhiêu lần không hả? 』
.
Lấy ngón tay sửa kính lại, Đệ Tứ mỉm cười.
.
『 Đừng nghĩ rằng Skill của tôi chỉ có tác dụng tăng tốc di chuyển chứ. Xin lỗi chứ tôi không nghĩ mình sẽ thua bất kì ai ở đây, dù là Đệ Tam đi nữa 』
.
Đệ Ngũ lắc đầu rồi làm một vẻ mặt mệt mỏi.
.
『 Các người nghĩ lãnh thổ của ta bị tấn công bao nhiêu lần chứ hả? Ta đã chịu đựng hết việc đó, lập nên một nền tảng vững chắc. Trộm cướp, lính tráng, lính đánh thuê… có biết ta đã nghiền nát bao nhiêu kẻ không hả? 』
.
Đệ Lục cười lớn bỏ qua áp lực của những người còn lại.
.
『 Tôi mới là người mở rộng Gia tộc Walt đến mức hiện tại biết không. Xin lỗi nhưng mà tôi nghĩ mình không thua ai dù là cha tôi Đệ Ngũ đi nữa 』
.
Đệ Thất…
.
『 Để giúp đỡ việc hồi phục cho Bahnseim, tôi đã phải đi qua bao nhiêu chiến trường rồi. Không thể nào một người đã tự mình trải qua những việc đó lại yếu được. Ừ nhưng tôi hiểu tại sao những đời trước lại có thể nghĩ sai rằng mình mạnh nhất được 』
.
Tiếng cười khô khốc của ông vang vọng trong căn phòng, và bắt đầu với việc Đệ Ngũ mở miệng ra thì…
.
『 Ngừng nói nhảm đi! Một đứa nhóc trốn nhà cứ im lặng đừng nói gì hết! Cho đến cuối cùng con còn không thắng ta được một lần nữa là! 』
『 Bởi vì tôi không thể đánh hết sức với người già được! Vẫn còn lôi việc tôi bỏ nhà đi ra mà nói hả… muốn chơi không ông già chết tiệt!? 』
『 Thực sự nghĩ mình có chút cơ hội nào hả? Đừng có đùa quá trớn như thế chứ 』
『 Chính xác những gì tôi nghĩ. Mà, Đệ Tứ trước kia là một viên chức bàn giấy hơn là chiến binh nên tôi cá ông ta không hiểu được cảm giác của người nhà binh chúng ta 』
『 Ha ha ha, chỉ có chút huy chương nhỏ đeo trên ngực như thế mà đã muốn tự xung là nhà binh rồi hả? Thực sự cho rằng tôi chỉ có chiến đấu trên bàn giấy thôi à? Có lẽ ý nghĩ ngây thơ như thế mới là lí do chính tại sao Celes lại lấy được viên Đá Quý Vàng như thế 』
『 Nói quá rồi đồ mắt kính chết tiệt! 』
『 Đừng có coi thường mắt kính, chết tiệt! 』
『 『 『 Ta mới là người mạnh nhất ở đây!! 』 』 』
.
Khi bên trong viên Đá Quý sắp loạn đến nơi, Lyle chợt xuất hiện.
Có lẽ cậu ta không có quá nhiều chuyện để làm trên chuyến hành trình dài đó, nên cậu ta mới quyết định đi vào viên Đá Quý.
.
“Mọi người hăng hái chuyện gì vậy chứ? Với lại, mấy ông nói chuyện lớn quá đến mức con ở ngoài còn nghe được đó”
.
Nghe Lyle hỏi một cách chán nản như thế, Đệ Tam nuốt xuống những lời mình định nói về chuyện Eva mà giải thích tình hình hiện tại.
.
『 Đây, con thấy đó, họ đang tranh cãi về việc ai là người mạnh nhất. Con có thể biết ngay là ai đúng không Lyle? 』
.
Đệ Thất liền hỏi cháu trai mình.
.
『 Đây, kể cho họ nghe về sức mạnh của ta đi Lyle. Vốn chỉ có từ đời của Đệ Ngũ trở đi chúng ta mới bắt đầu sử dụng Ma Pháp được. Nếu nghĩ kĩ lại thì rõ ràng đến thời của ta nó phát triển rõ ràng nhất thì khác biệt giữa chúng ta chính là rõ như ban ngày 』
.
Hơi liếc nhìn mặt Lyle một chút, Đệ Thất cố chứng minh bản thân hơn hẳn mọi người còn lại.
Nhưng Lyle khoanh tay lại hỏi…
.
“Vậy rốt cuộc tại sao lại biến thành thế này?”
.
Đệ Tứ tằng hắng rồi giải thích.
.
『 À, vì chúng ta cho rằng người nên rèn luyện cho con là người mạnh nhất trong chúng ta. Và rồi, có quá người ngày ở đây sai lầm tưởng rằng đó là bản thân 』
.
Mỉm cười nhìn xung quanh, ông ấy nhìn Lyle rồi gật đầu.
Đệ Lục cũng thế.
.
『 Con nhận ra được đúng không Lyle… giờ thì nói cho họ biết ai mới là mạnh nhất đi? 』
.
Đệ Ngũ cũng lên tiếng.
.
『 Đúng thế. Con biết ai mạnh nhất đúng không Lyle? 』
.
Lyle gật gù một chút, rồi mỉm cười trả lời.
.
“Vậy thì con chỉ cần đánh bại hết mọi người không phải sao? Đơn giản mà phải không? Nếu toàn bộ đều chiến đấu với nhau là giải quyết được hết vấn đề ngay”
.
Không khí ngay lập tức đông lại, các tổ tiên liếc mắt nhìn nhau rồi bắt đầu bao vây Lyle lại.
Đệ Tam đặt tay lên vai trái của Lyle.
Đệ Tứ thì đứng trước mặt cậu ta.
Đệ Ngũ, tay trên vai phải Lyle.
Đệ Lục và Đệ Thất bước ra sau lưng.
.
“Ể? Ưm…”
.
Đệ Tam mỉm cười.
.
『 Ra là vậy. Ra là con coi thường chúng ta như thế… ừ, đúng là chúng ta đều yếu hơn Celes thật. Nhưng nghe rõ đây… 』
.
Đệ Tứ.
.
『 Con quá coi nhẹ bọn ta rồi Lyle 』
.
Đệ Ngũ hơi dồn lực vào bàn tay mình mà bóp, khiến Lyle hơi nhăn mặt vì đau.
.
『 Đúng vậy. Đây cũng là một cơ hội tốt, để chúng ta dạy con một vài điều đi nào 』
.
Đệ Lục mỉm cười.
.
『 Vậy là quyết định. Tất cả chúng ta sẽ cùng huấn luyện cho con.
“Ể? Ưm… khoan, Đệ Thất!”
.
Đệ Thất cố tìm ông nội mình giúp đỡ, nhưng bản thân ông ấy chỉ mỉm cười.
.
『 Không sao đâu. Dù con có bị thương ở đây thì cũng sẽ tự lành nhanh chóng thôi. Dù con có bị thủng vài lỗ trên ngực hay bụng gì cũng không chết được, ở ngoài đời thật sẽ hoàn toàn bình thường… Nghĩ lại thì lâu lắm rồi ta chưa rèn luyện cho con đúng không 』
.
Ông ấy mỉm cười, nhưng ánh mắt của ông không có chút ý cười nào.
.
“Dạ, nhưng mà đó chỉ là kết quả thôi đúng không! Việc con sẽ bị thủng vài lỗ trên ngực đúng không! Này, khoan đã!”
.
Mọi người nâng Lyle đang ồn ào lên. Đệ Tứ bước đi trước, mở một cánh cửa ra.
.
『 Con đừng lo lắng quá nhiều. Chỉ là sẽ phải chiến đấu với mọi người ở đây một chút thôi. Chắc chắn sẽ vui lắm, ahahahaha! 』
“K-khôôôngggggg!!”
.
Tiếng thét của Lyle khi cậu ta bị đưa qua ngưỡng cửa bị âm thanh cánh cửa dập đóng lại chặn đi…