Sau khi chất đầy Mini-Porter biết bơi và một con Mini-Porter khác với nhu yếu phẩm cần thiết, tôi sử dụng Skill 【 Box 】 để cất chúng đi.
Nhìn sơ thì giống như chúng tôi chỉ mang theo đủ hành lí để khiêu chiến Mê Cung tầng 5, cũng như chỉ đủ sức đánh bại quái vật ở khu vực đó.
Vì tôi sẽ điều khiển Mini-Porter còn lại ở giữa đội hình, chúng tôi dự định sẽ dùng đèn lồng của nó để thắp sáng suốt đường đi.
Trên đường đi xuống tầng 6 chúng tôi sẽ mặc kệ mọi nguyên liệu quái vật. Nếu có thu thập cũng sẽ chỉ thu Ma Thạch.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi lần nữa kiểm tra những thành viên lần này.
Tôi.
Novem.
Aria.
Miranda mượn một cây giáo từ Aria.
Và Monica.
Trong năm người đi lần này, Monica có vẻ hăng hái nhất.
Đêm trước đó, tôi thậm chí còn thấy cô ta vui vẻ đánh bóng một cây búa tạ còn lớn hơn cây cô ta sử dụng ở Arumsaas.
Mọi người mặc quần áo để dễ hành động hơn, cố gắng gỡ bỏ càng nhiều giáp kim loại càng tốt. Tính đến sức chiến đấu từ tầng 7 trở đi, chúng tôi trang bị giáp da để bảo vệ bản thân.
Nếu loại giáp đó không phù họp sử dụng từ điểm đó trở đi thì sau lần này chúng tôi sẽ tự mình xác nhận.
Lúc chúng tôi thức dậy vẫn còn là buổi sáng sớm, chuẩn bị xong hết thì Shannon vẫn còn đang đứng gật gà gật gù một bên.
May nằm thẳng trên nóc Porter, quan sát chúng tôi.
Eva thì đang nghe Monica dặn dò về thức ăn của họ.
.
“Nhớ phải bảo quản kĩ số thức ăn tôi để lại. Tên Dâm Gà thậm chí còn tự mình tạo ra đá cho mấy cô rồi. Nhớ phải bắt đầu ăn từ những món dễ bị ôi trước. Nếu bằng cách nào đó lỡ hết đồ ăn thì tự mình nấu thêm, hoặc là đi mua đồ ăn ngoài đi”
.
Eva đáp lại.
.
“Tôi biết hết mấy việc đó rồi, nhưng mà cô cũng biết May ăn tốn cỡ nào mà đúng không? Số này liệu có đủ không?”
.
Eva lo lắng nhìn một túi xu Vàng trên tay rồi nhìn May đang ngồi trên Porter.
May.
.
“Không sao đâu. Nếu không có đồ ăn thì ta sẽ tự mình đi kiếm quanh đây. Đừng có quên, ta đã sống lâu hơn bất kì ai khác ở đây đó”
.
Ngoại hình trẻ tuổi của cô ấy làm người ta quên mất, nhưng cô ấy thực ra đã hơn 80 tuổi rồi. Bởi vì cô ấy là một người quen cũ của Đệ Ngũ trong viên Đá Quý.
Novem nói với Eva.
.
“Vậy thì, mọi chuyện còn lại nhờ cô đó hết đó. Nhớ đừng quá tập trung ca hát là được”
.
Eva cười ra tiếng đánh trống lảng, rồi hơi lui lại một chút.
(Vậy là Novem nói trúng tim đen rồi)
Người sau cùng rời khỏi lều, Clara, nói với chúng tôi.
.
“Đừng lo, sau khi mọi người trở về, tôi sẽ báo cáo lại tất cả mọi thứ đã xảy ra. Mọi người cũng nên cẩn thận. Ngoài ra, đây là thứ anh cần đây”
.
Tôi nhận lấy một quyển sách từ cô ấy rồi nói lời cảm ơn của mình.
.
“Cảm ơn. Ừm, chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ để có thể báo cáo được chuyện tốt cho mọi người”
.
Tôi gật đầu rồi bắt đầu đi về phía Mê Cung.
Đi theo sau tôi là Mini-Porter.
Miranda và Aria vẫy tay chào Shannon trước khi rời đi, còn Novem thì chào May và Eva.
Mặc dù đó là một cảnh rất dễ chịu, nhưng tôi gần như cảm giác được một bức tường lớn vô hình xuất hiện.
Từ trong viên Đá Quý, Đệ Tứ lên tiếng một cách phiền muộn.
.
『 Ừm ~, cứ cái đà này thì không khí trong tổ đội sẽ đông kết hẳn thành như thế. Nếu có ngòi nổ nào đó kích thích thì may ra mới khác được 』
.
Tôi cũng muốn làm gì đó để giải quyết tình huống hiện tại, nhưng tôi không nghĩ ra cách nào, nên tôi chưa làm gì cả.
(Thực sự mình vẫn muốn làm gì đó, chỉ là)
Việc chưa có ai trực tiếp đối đầu đánh nhau là dấu hiệu tốt… hay là chỉ khi nào họ nghiêm túc chém giết lẫn nhau mới có thể giải quyết được vấn đề…? Tôi không biết nữa.
-
-
-
Đi vào Mê Cung, tôi sử dụng 【 Map 】 và 【 Search 】cùng với Skill tăng tốc độ 【 Speed 】 để tránh chiến đấu càng nhiều càng tốt, cùng lúc luôn chọn con đường ngắn nhất.
Không như lúc đi cùng tổ đội của Creit-san, tốc độ của chúng tôi đủ nhanh để Miranda và Aria thấy thỏa mãn.
.
“Đúng là, đi với tốc độ thế này mới thoải mái”
.
Aria đồng tình với Miranda.
.
“Lần trước chậm chạp quá khiến lần này cảm giác đi nhanh hơn hẳn bình thường”
.
Trong đầu tôi.
(Không, cái đó là tại vì tôi đang dùng Skill mà)
Lúc đó, Novem…
.
“Tổ đội của Creit-san đi chậm đến mức đó sao?”
.
Lên tiếng.
Sau một lúc im lặng.
Aria nhìn Miranda một cách phiền muộn, rồi Miranda miễn cưỡng vén tóc lại về phía sau tai mình.
.
“…Ừm”
.
Chỉ nói thế.
Đệ Lục, như thể nhớ lại gì đó không tốt, nói với một giọng run rẩy.
.
『 Ngừng nó lại… ngừng cái không khí này lại đi 』
.
Ông ấy nói như thế.
Khi tôi định giải thích cho Novem, Monica nhảy vào cuộc nói chuyện.
.
“Phiền chết mẹ đi được. Nhìn đi, mấy người đang làm tên Dâm Gà run rẩy luôn rồi kìa, đừng có làm cậu ta sợ sệt như thế chứ. Sao mấy người không thử đặt mình vào tình huống của tên khốn này thử một chút đi? Tinh thần yếu đuối của cậu ta làm sao chịu nổi áp lực đè chết người giữa hai người phụ nữ chứ hả!”
.
Tôi sẽ không nói cô ta nói sai, nhưng mà vì lí do nào đó, tôi có cảm giác mình phải phản đối.
Khi tôi vừa định lên tiếng thì Đệ Ngũ cản tôi lại.
.
『 Đừng có chen miệng vào cuộc nói chuyện này. Chỉ tổ thêm vấn đề chứ không được gì tốt đâu 』
.
Tôi chạm viên Đá Quý thử hỏi ý kiến các tổ tiên có cách nào phá vỡ tình huống này không, nhưng…
Đệ Tam lên tiếng.
.
『 Những người ở đây, chỉ có Đệ Ngũ và Đệ Lục là từng có harem. Nếu hai người họ không cho được lời khuyên hữu ích nào thì hỏi những người còn lại có hơi… mà, ngồi phía quan sát thì thấy nó rất thú vị, nên ta thấy con cứ tự xử đi 』
.
Có vẻ ông ấy không có ý định khuyên nhủ gì.
(Sao chứ, hóa ra các tổ tiên của tôi hoàn toàn không biết phải xử lí phụ nữ ra sao à!)
Khi tôi đang hơi khó chịu, Đệ Ngũ đề nghi một cách mệt mỏi.
.
『 …Chỉ một lần là đủ, nhưng con cần phải tạo cho họ một môi trường có thể thực sự nói chuyện với nhau. Phải là lúc con không có mặt ở đó, hoặc là không thể cho ý kiến gì cả 』
.
Lúc đó, Đệ Tứ.
.
『…Sao con không dùng Connection đi? 』
.
Để phản đối, tôi chạm nhẹ viên Đá Quý với ngón tay mình rồi để nó lăn. Lí do là vì Connection… cần phải tạo một liên kết với sử dụng được, và muốn tạo liên kết Mana đó, cần phải chạm tuyến nước bọt với nhau.
Tức là phải hôn, hơn nữa còn là nụ hôn sâu của người lớn.
Muốn tạo một khu vực để họ có thể nói chuyện với nhau, tôi phải đi hôn từng người một… như thế hình như càng đổ dầu vào lửa không phải sao?
Với bầu không khí căng như dây đàn đó, chúng tôi bước xuống cầu thang vào tầng 3.
Một nhóm khác đang đi lên, nên chúng tôi tránh ra để đường cho họ.
Là tổ đội của Alette-san.
(Đây là cảm giác gì? Trong bầu không khí căng thẳng này Alette-san xuất hiện như thế đúng là như đấng cứu thế vậy. Nhưng mà nhìn cô ta có vẻ mệt mỏi… có chuyện gì đó xảy ra sao?)
Vẻ mặt cô ta mệt mỏi thấy rõ, cách thuộc hạ cô ta di chuyển cũng có vẻ nặng nề hơn bình thường.
.
“Alette-san, có chuyện gì xảy ra?”
.
Nghe giọng tôi hỏi như thế, cô ta nhìn tôi mỉm cười.
.
“Ô, Lyle-kun. Canh đúng lúc lắm. Chúng tôi đang trên đường về, phiền cậu chỉ đường giúp được không? Đơn giản thôi cũng được. Thực sự chúng tôi đang mệt rã rời rồi”
.
Nghe thế, tôi lấy ra sổ ghi chú của mình rồi vẽ một bản đồ đơn giản.
Trong lúc tôi làm thế, tổ đội của Alette-san ngồi nghỉ ngơi. Khi họ ngồi xuống ai cũng có vẻ đau đớn.
Cười khổ, Alette-san giải thích.
.
“Thực ra, chúng tôi đã đánh bại Boss tầng 7 rồi. Nhưng mà sau đó mới là phần rắc rối”
“Nó mạnh lắm sao?”
.
Cô ta lắc đầu.
.
“Không mạnh đến mức không đánh được. Nhưng mà chúng tôi nhìn thấy tầng 8, và xác nhận sẽ cần một con thuyền mới khiêu chiến nó được. Tổ đội của Albano đã xác nhận hiện tại là không thể xử lí được, nên họ đang săn bắt quái ở tầng 7”
.
Nước dâng cao quá hông.
Thậm chí có nhiều nơi nước còn lên cao quá ngực, khiến cho việc họ đi đến phòng Boss cực kì khó, và đánh bại nó càng khó hơn.
.
“Sau khi lên mặt đất lại chúng tôi sẽ phải chuẩn bị. Thu thập gỗ để đóng thuyền nhỏ hoặc là bè. Nói sao thì, đúng là một Mê Cung phiền toái. Nếu nó ngừng ở tầng 10 thì quá tốt rồi”
.
Việc Mê Cung này sâu 10 tầng chỉ là kết luận của Guild từ những gì họ đã biết. Có thể họ đo đạc sai, và nó không sâu đến mức đó.
Nhưng nếu như nó sâu hơn dự đoán thì lúc đó sẽ rất khó nói.
Vẽ xong bản đồ, tôi đưa tờ ghi chú cho Alette-san.
.
“Của cô đây”
“Cảm ơn. Chiến đấu trong môi trường không quen đúng là mệt mỏi thật. Vì cần phải lên mặt đất gấp nên chúng tôi có hơi cố quá sức… xem ra chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian”
.
Nhìn họ bắt đầu tiếp tục đi tới, Miranda đến nói với tôi.
.
“Thật là tiện nhỉ? Tầng 8 chưa bị chạm chút nào. Tôi cá là sẽ có hẳn một núi kho báu ở đó”
.
Nghe cô ấy nói như thế với một giọng đùa cợt, tôi.
.
“Chính xác là những gì tôi mong muốn… chúng ta sẽ nghỉ đêm lại ở tầng 6. Ngày mai hãy đi xuống khiêu chiến tầng 8”
.
Thấy mọi người gật đầu, tôi bắt đầu bước xuống cầu thang.
-
-
-
Sau khi ở lại một đêm ở tầng 6 như đã dự tính. Sáng này thứ 2, chúng tôi đang trên đường tới căn phòng trước đó có Boss tầng 7.
Nước ngập đến tận bắp chân, tôi rút đoản kiếm ra, chỉ thị các đồng bạn.
.
“Miranda, Aria, lui lại. Monica cũng đừng di chuyển. Novem!”
.
Xung quanh chúng tôi là những con ếch có hình dạng gần giống người – người ếch – hai tay cầm khiên và giáo thủ thế.
Vì mực nước dâng quá cao nên hành động mọi người chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Tôi có thể dùng 【 Up Down 】 của Đệ Tứ để tạo tình huống chiến đấu tốt hơn. Nhưng để kiểm tra kẻ địch mạnh cỡ nào, tôi quyết định chiến đấu thử trong tình trạng cơ bản trước đã.
Novem nâng trượng phép của mình lên.
.
“Phong Đao”
.
Vừa dứt lời, những lưỡi dao sắc bén làm bằng gió chém xuống lũ quái vật.
Kèm theo một cơn gió mạnh trong hang động, khiến mặt nước cũng bị thổi bay lên.
Khiên và vũ khí của kẻ địch, cũng như cơ thể bọn chúng bị chém rời, khiến máu phun ra khắp nơi trong khu vực nước. Đèn treo lắc lư khiến ánh sáng có hơi bất ổn, nhưng tôi vẫn xác nhận được kẻ địch đã chết, rồi tra lưỡi kiếm lại vào vỏ.
Aria đứng canh gác, rồi Miranda mang găng tay vào thu thập Ma Thạch từ lũ Người Ếch này.
Lúc đó, Monica đang hậm hực than phiền.
.
“Dù tôi có ướt cũng không sao mà. Bắt phải hoặc giày bốt và áo nguyên người thế này… Ừ thì, vì cậu nhờ tôi làm nên tôi cũng làm những bộ đồ này rồi, nhưng không ngờ lại bắt tôi đây, Monica này, cũng phải mặc nữa… Dâm Gà, cậu có hiểu gì là phong tình không vậy”
.
Lí do Monica đang than phiền là vì bộ đồ mọi người đang mặc.
Để đảm bảo mọi người dù bị ướt vẫn không có vấn đề gì, tôi chỉ thị mọi người mặc quần áo đi mưa. (TN: ko phải là áo mưa mà cả quần bằng vải dù với giày bốt luôn)
Tôi nghĩ như thế này sẽ cho mọi người dễ di chuyển hơn, nhưng khi tôi bắt cô ta cũng phải mặc thì Monica liên tục chì chiết, kêu tôi là ‘biến thái chết tiệt’.
Hiện tại cô ta vẫn chưa chịu im lặng.
.
“Chết tiệt… giờ làm sao tôi rút dụng cụ từ dưới váy ra được hả. Khiến một hầu gái mặc bộ đồ như thế này, cậu định làm gì chứ?”
.
Tôi thở dài, bước đi xuyên vũng nước đọng.
Novem lấy tay chặn đèn treo lại cho nó đừng lắc lư nữa.
.
“Nghe cho rõ đây, bộ đồ toàn ren với lưới đó của cô mà bị ướt sẽ chỉ làm phiền người khác thôi! Nghĩ cho kĩ dùm cái đi”
.
Nghe vậy.
.
“À, không cần phải lo lắng về chuyện đó. Chống thấm nước là một tính năng tiêu chuẩn phải có. Hơn nữa để tí là sẽ khô thôi”
.
Trong lúc cô ta đang tỏ vẻ nghiêm túc như muốn cởi đồ, Miranda lên tiếng.
.
“Xong. Giờ chỉ cần đến phòng Boss nữa. Mặc dù nó không còn ở đó nữa. Theo như tôi nghe thì nơi này giống như một cái hồ nước dưới lòng đất vậy”
.
Nghe có vẻ đúng.
Đã đến lúc lấy nhu yếu phẩm ra rồi.
Có lẽ Albano-san cũng đã rút lui, nhưng tôi không phát hiện được ai khác từ Marina-san và chúng tôi cả.
(Marina-san nghĩ gì không biết? Quái vật ở tầng này và tầng trên có gì khác nhau đâu chứ. Hay là cô ta đơn giản là cuồng chiến đấu?)
Nhớ lại cuộc gặp mặt của mình với cô ta ở tầng 5, tôi nhắc nhở mọi người giữ khoảng cách.
.
“Giờ thì, tôi sẽ lấy Mini-Porter dạng thuyền ra. Mà khoan, hay là gọi nó là MkIII luôn đi? Đằng nào nó cũng là con thứ 3 mà” (TN: đọc là Mark- 3, hoặc là đời thứ 3)
.
Aria bực bội đáp lại.
.
“Chẳng quan trọng đâu, nhanh lên đi. Chúng ta đi được chưa?”
.
Tôi lắc đầu rồi búng tay. Cũng không cần thiết phải làm vậy, chỉ là sau khi nhìn Đệ Thất sử dụng Skill 【 Box 】 tôi bất giác học theo ông ấy thôi.
Một vòng tròn Ma Pháp xuất hiện trên mặt nước, cùng một chiếc hộp lớn. Sau khi mở nắp ra xong, cái hộp cũng tự động biến mất.
Chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện khiến sóng hơi nổi lên, vẩy nước lên dính tới bụng tôi.
.
“Chúng ta sẽ cần phải ngồi thuyền vượt qua khúc này. Nhưng mà tôi muốn tập lái một chút trong phòng tiếp theo đã”
.
Đây là lần đầu tiên tôi điều khiển một thứ có hình dáng như thế này, nên tôi muốn xác nhận thử Ma Pháp 【 Golem 】 có hoạt động với nó hay không.
Monica lấy vòng hơi cao su lúc nãy xuất hiện với Box, rồi bắt đầu lắp nó lên con Mini-Porter thứ hai.
(Chúng ta có thể dùng dây thừng nối chúng với nhau được không?)
Chỉ cần kéo đồ theo, khi nào cần mới điều khiển chúng lái đi.
Tôi thử cho con thuyền tương đối lớn chạy tới. Và khi điều khiển hai vây cá nhìn giống guồng nước ở hai bên thì con thuyền bắt đầu lướt thẳng đi.
Hơi không quen với điều khiển như thế, nhưng chắc là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
.
“Được rồi, đi thôi”
.
Có vẻ như Monica cũng đã làm xong việc của mình, nên tôi bước vào phòng Boss.
-
-
-
Tầng 8.
Ngồi trên thuyền, chúng tôi đi dọc đường Mê Cung lúc này không khác gì một con kênh.
Trước đó trong phòng Boss tôi đã thử lái con thuyền vòng vòng để làm quen với nó, và không phát hiện vấn đề gì.
Ngồi ở mũi thuyền, tôi chăm chú nhìn xung quanh.
Sau lưng tôi là Monica và Novem, với Aria và Miranda ngồi ở đuôi thuyền.
Monica lên tiếng.
.
“Đừng đẩy quá nhiều được không? Nó chìm đó”
.
Nghe vậy, Aria quay phắt lại.
.
“Khoan đã, nói vậy tức là đây là hàng thiếu hụt phẩm à? Làm đàng hoàng đi chứ được không!”
.
Bực bội, Monica vặt lại lời của Aria.
.
“Đừng có xem tôi như kẻ ngốc được không? Việc tôi làm được nhiều như thế trong thời gian ngắn như vậy cũng khiến tôi khâm phục bản thân rồi. Mặc dù nếu được tên Gà kia khen ngợi thì tôi vui hơn”
.
Tôi mặc kệ ánh mắt của Monica rồi dùng Skill.
Khi thử dùng 【 Map 】 của Đệ Ngũ thì…
(Không đủ. Vậy là sẽ hơi mệt rồi đây)
Tôi đổi thành tầng thứ 2 của nó 【 Dimension 】, khiến bản đồ khu vực được thêm một chiều dọc nữa. Trong khu vực đầy nước này, Skill cho phép tôi nhìn thấy ba chiều không gian.
Miranda đưa tay lên vai Aria đang bực bội để cô ấy đừng đứng bật dậy, rồi nhìn quanh.
.
“Nói chứ, tôi cứ nghĩ lần này sẽ mệt lắm, nhưng sao thấy nhẹ nhàng quá. Không cần phải đi bộ, còn chiến đấu thì…”
.
Miranda vẫn chưa nói hết, nhưng tôi đứng thẳng dậy, bước qua đứng trên Porter hình chữ nhật đang nổi.
Thuyền hơi lắc lư một chút, nhưng không đủ để khiến nó chìm. Mặc dù đứng thẳng có hơi khó để mà giữ thăng bằng.
Tôi nắm viên Đá Quý bằng tay trái của mình, chuyển nó thành hình cây Cung. Khi nó thành hình một cây Cung ngắn thì tôi đứng thủ thế kéo dây.
Cây Cung không có dây đột nhiên mọc ra dây cung cùng một mũi tên bằng ánh sáng, cuối cùng dừng lại khi đã xuất hiện 5 mũi tên.
Dùng Skill 【 Select 】, tôi chuẩn bị đón đầu những con quái vật đang tiến tới.
Con quái vật đang bơi trong nước về phía này là một con 【 Sahuagin 】, dẫn đầu một bầy người Ếch. (TN: sahuagin hơi giống giống Fishmen của bên One Piece, khác là nó chỉ là cá chứ không phải là đủ loại động vật biển)
Tôi kéo dây cung căng hơn, sau khi nhắm kĩ mục tiêu, tôi thả những mũi tên bay đi.
Từng mũi tên một đều bắn dính mục tiêu của mình, ngay khi nó vừa nhảy khỏi mặt nước là con Sahuagin bị bắn xuyên đầu mà chết.
Bốn mũi còn lại đổi hướng, cắm xuống mặt nước.
Và rồi những con người Ếch bắt đầu nổi lên.
Tôi biến viên Đá Quý lại thành hình dạng ban đầu, đeo nó lên cổ.
Monica vỗ tay đầy mỉa mai.
.
“Ô ~ thật tuyệt vời”
.
Aria nhìn tôi bất mãn.
.
“Thực sự có cần chúng ta ở đây không? Từ chỗ này trở đi có mỗi Lyle chiến đấu được, vậy chỉ cần Hỗ Trợ đi theo là được rồi”
.
Tôi cầm lấy hai mái chèo, lái chiếc thuyền đến chỗ những cái xác quái vật nổi lềnh bềnh. Trên tay cầm quyển sách, tôi đang dò xem làm sao lột nguyên liệu của con Sahuagin rồi bắt đầu làm việc.
.
“Không nổi đâu. Mức Mana tiêu hao có hơi quá… Nói chứ lột nguyên liệu trên thuyền quá khó đi. Chúng ta có nên chỉ lấy Ma Thạch thôi không?”
.
Quyển sách tôi mượn Clara là một quyển sách ghi về những Mê Cung trước đây. Về loại quái vật sống trong đó và cấu trúc cơ thể chúng.
Nó cũng có thông tin về Sahuagin, nhưng mà ngồi trên thuyền rất khó để cắt chính xác. Dù có cố thu nguyên liệu đi nữa thì bản thân chúng cũng không có giá quá cao.
Novem nhìn những con quái vật này.
.
“…Nhìn như một loại quái vật sẽ sống ở biển hơn. Nếu đi vào sâu hơn chắc là chúng ta sẽ càng ngày càng gặp nhiều quái vật biển”
.
Đây là bên trong của một hang động.
Mặc dù nhìn càng ngày càng giống một cái hồ nước ngầm, nhưng mà nó cũng rất kì dị.
.
“Nếu vậy chỉ mỗi quyển sách này chắc là sẽ không đủ? Nói chứ trong đó cũng có viết về một số quái vật biển nữa…”
.
Monica nhìn con Sahuagin rồi lên tiếng.
.
“Những sinh vật sống ở biển lại có thể tồn tại trong nước ngọt… Mặc dù, chúng có hình người nên có lẽ chỉ cần thở được thì không có vấn đề gì. Nhưng mà vẫn có quá nhiều chỗ sai. Thật bí ẩn, hay phải nói sao nhỉ. Tôi có cảm giác bọn chúng là sinh vật sống có gì đó không đúng”
.
Tôi mỉm cười.
.
“Còn tôi thì nghĩ cô làm rối tự động có gì đó không đúng. Nếu như sửa được cái thái độ đó thì cô sẽ hoàn hảo. Sao không học hỏi những con rối tự động ở chỗ Damien đi?”
.
Nghe thế, Moncia.
.
“Hừm, học từ bọn đĩ đó? Tôi sẽ nói thẳng, mặc dù bọn chúng không nói ra nhưng trong lòng cũng hậm hực than phiền nhiều y chang tôi mà thôi. Bởi vì bọn chúng không quân tâm bất cứ thứ gì ngoài chủ nhân của mình. Bởi vậy gặp ai khác cũng sẽ bị chửi rủa đến nghi ngờ bản thân! Vì thế, Monica này, luôn luôn nghĩ gì nói đó không giấu giếm gì mới chính là hầu gái tuyệt vời nhất! Tôi chắc chắc chuyện đó!”
.
Cô ta vừa làm một vẻ mặt tự hào vừa tuyên bố vậy, nhưng tôi chỉ khịt mũi.
.
“Không hề, sao cô không thử im lặng giữ ý kiến của mình trong lòng một chút đi?”