Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6011

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 102

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Đệ Bát làm cái đ gì không biết - Ngày xửa ngày xưa

Ngày xửa ngày xưa

Trong căn phòng chứa đầy những con rối tự động, có hai tin nhắn gửi đến tôi.

.

【 Nếu ngươi muốn biết về Septem, hãy đến chỗ ta 】

【 Hãy tin tưởng Novem 】

.

Hai tin nhắn như thế.

Có một chuyện tôi chú ý hơn.

.

“Cô nói rằng đó là tin nhắn từ số 8. Số 8 là cái quỷ gì?”

.

Monica đỡ tôi dậy, và cô ta cũng lặp lại yêu cầu đó với người ‘chị gái’ ngực phẳng từ cùng dây chuyền sản xuất của mình.

.

“Đúng vậy. Giải thích rõ ràng đi. Đủ đơn giản đến cả tên Gà chết tiệt này cũng hiểu được!”

“…Cô mới vừa chửi xéo nói tôi là kẻ ngốc hả?”

.

Đáp lại chỉ là nụ cười của Monica.

.

“Đừng lo. Cậu sẽ luôn có tôi, Monica này, ở bên cạnh cậu đến tận cùng”

.

Cô ta vừa ngầm nói rằng dù tôi có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn sẽ theo tôi. Mặc dù rất khó chịu, nhưng hiện tại tôi không có thời gian cho chuyện đó, nên tôi chỉ quay qua tiếp tục nhìn chị gái của cô ta.

Cùng khuôn mặt, cùng bộ tóc, cùng mặc đồ hầu gái.

Chị gái của Monica thì…

.

“…Ở đó tán tỉnh với chủ nhân mình lộ liễu như thế. Tôi sẽ coi như đó là hành vi khiêu khích chúng tôi”

.

(Ài, không ổn rồi. Mấy cô hầu gái này đầu óc cũng hỏng không kém gì Monica)

Giống như cách mà Monica thấy bản thân mình hơi bị hỏng là chuyện bình thường, các chị gái của Monica đầu óc cũng có bệnh đâu đó. Nhìn vẻ mặt hân hoan của Monica, những cô gái kia làm vẻ mặt khuất nhục.

.

“Này, tại sao các cô lại có cả tính năng biết ghen tị nữa vậy? Thực sự các cô là rối tự động sao?”

.

Trong lúc tôi đang thấy tình hình có vẻ sai không có thuốc chữa, chị gái của Monica đáp lại.

.

“Anh nói gì vậy? Chỉ khi nào có thể làm được bất kì thứ gì và tất cả mọi thứ mới có thể tự gọi bản thân là hầu gái được. Với số bán vượt qua hẳn số lượng mẫu quản gia, chúng tôi tự hào với tư cách là nước ~~~… A, không được. Chúng tôi phải bỏ qua quốc gia và quá khứ cũ của bản thân. Mặc dù tôi thấy hơi bất mãn nên mới phải giải tỏa hết ở đây”

.

Nghe cô ta nói sẽ bỏ qua quốc gia của mình, tôi hơi thất vọng vì không nghe được tên quốc gia đó.

.

“Ngày xưa, nếu có bao giờ nói về những kẻ biến thái thì tên quốc gia đó sẽ được nhắc đến, không ai dám nói tên quốc gia đó mà không làm một vẻ mặt nghi ngờ… tôi cá là những nhà sáng chế chúng tôi đều rất vui vẻ vì chuyện đó”

.

Tôi bắt đầu thực sự nghĩ rằng những người cổ đội đã phát triển công nghệ rối tự động là những tên biến thái không có thuốc chữa. Cùng lúc đó, tôi chợt nhớ lại Damien, người tôi đã quen ở Arumsaas.

(Không lẽ một đám biến thái y hệt anh ta tập trung lại chế tạo một cỗ máy như Monica? Hơn nữa, tại sao lại đi vui vẻ vì chuyện đó? Mình không hiểu nổi)

Trong lúc tôi đang suy ngẫm chuyện đó, chị gái của Monica đứng thẳng lại, rồi trả lời câu hỏi trước đó của tôi.

.

“Giờ thì, câu hỏi về số 8 đúng không? Theo như nội dung tin nhắn, tôi đã tự mình xác định rằng cần phải giải thích. Vì thế, tôi sẽ giải thích cho anh nghe. Dĩ nhiên là giới hạn trong nội dung tôi được phép tiết lộ. Mời cậu ngồi xuống được không?”

.

Khi cô ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống, một số con rối tự động ít bị hư hại mang tới một bộ bàn ghế.

Cô ta khuyên tôi nên ngồi, nên tôi ngồi xuống.

Chị gái của Monica lên tiếng xin lỗi tôi.

.

“Thường thì, tôi sẽ chuẩn bị một ít trà và bánh quy nữa, nhưng vì không có nguyên liệu làm được những thứ đó ở đây, nên lần nữa tôi hết sức xin lỗi. Hà, xin anh hãy hiểu rõ chúng tôi đã cung cấp mức độ phục vụ tối đa có thể ở đây rồi… giờ thì, về số 8, có nhiều cách gọi kẻ đó khác nhau”

.

Tôi cảm giác được cơn đau và sự mệt mỏi lan ra khắp người mình, ngoài ra còn cảm giác mí mắt bản thân nặng trĩu. Nhưng nếu không nghe lời giải thích ở đây, tôi sẽ không hiểu được chút gì về tình hình cả.

Nên chị gái của Monica giải thích.

.

“Bắt đầu với số 0, kết thúc với 9. Một trong mười người. Đó là người đã để lại tin nhắn cho chúng tôi, số 8… 【Octō 】”

.

Tôi bắt đầu suy ngẫm về cái tên đó, Octō.

(Peridot, đá quý của tháng thứ 8 và số 8 sao? Tức là cô ta đã tốn công chuẩn bị đá quý cho chúng ta sao? Chỉ để thông báo rằng cô ta có ở đó? Còn ý nghĩa gì khác sao?)

Và tôi nghĩ ra câu trả lời ngay lập tức.

(Bởi vì cô ta biết một trong chúng ta sẽ hiểu được. Người duy nhất phù hợp điều kiện đó là Novem)

Tôi nhớ lại lúc Novem nhìn viên đá như muốn nói gì đó.

(Tin tưởng Novem… điều đó có nghĩa là gì?)

.

“Họ là những kẻ phản bội đáng ghét. Những kẻ đã quay lưng với Nhân Loại, kẻ thù chung của loài người”

.

Nghe hai chữ ‘phản bội’, Đệ Ngũ từ trong viên Đá Quý thở dài.

.

『 Hà, ta không hiểu được gì cả. Tức là một kẻ phản bội rõ ràng đang đường đường chính chính nói là con nên tin tưởng Novem? 100% quá đáng ngờ 』

.

Đệ Tứ với một giọng không tự tin.

.

『 N-Novem-chan là một đứa trẻ tốt mà. Là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền thục. Nếu cô bé không có ở đó thì Lyle hiện tại cũng đã không tồn tại, hơn nữa… 』

.

Ừm, nếu Novem không đi cùng tôi, thì tỉ lệ tôi đến được bước hiện tại thấp đến không thể tả. Ngờ nghệch với thế giới, việc tôi có thể sống làm Thám Hiểm Giả được hoàn toàn là nhờ cô ấy.

Tôi hỏi thêm về Octō.

Monica lấy ra một bình nước từ dưới váy cô ta, rót cho tôi một ly trà.

Đưa nó cho tôi, cô ta nhìn xung quanh với một vẻ mặt thắng lợi.

(Tại sao cô lại đi gây sự với chị gái mình làm gì?)

Nhìn vẻ mặt nhục nhã của người chị cùng mẫu của cô ta, tôi kết luận cô ta cũng là một kẻ ngốc.

.

“Quay lại vấn đề. Tại sao Octō lại để tin nhắn lại cho tôi?”

.

Con rối tự động làm vẻ mặt phức tạp.

.

“…Thông tin chúng tôi có thể truyền đạt có hơi giới hạn, nhưng nếu nói thẳng ra thì, tôi nghĩ đây là vì Octō muốn hả hê mà thôi”

“Hả hê sao?”

.

Khi tôi nghĩ như thế có hơi lạ, chị gái của Monica tiếp tục.

.

“Đây là phần quan trọng, nên tôi sẽ nói rõ… bản thân Octō không có ở trong Mê Cung này.

“…Không có sao? Vậy cô ta muốn tôi đi đâu cơ?”

“Cô ta là loại người tàn nhẫn kêu đi mà không nói đi chỗ nào. Nhưng tôi là người bao dung, nên tôi sẽ nói cho anh. Khiêu chiến bất kì Mê Cung nào có hơn 100 tầng, mở cánh cửa ở cuối Phòng Cuối ra. Từ đó thì bất kì cánh cửa nào cũng sẽ dẫn đến chỗ Octō sống, thì phải”

.

Miệng tôi há hốc.

Từ trong viên Đá Quý, các tổ tiên Đệ Tam trở lên.

.

『 Bỏ qua 』

『 Ừ. Không có thời gian cho chuyện đó 』

『 Bất kì cánh cửa nào là cái quái gì? Sao không nói rõ ràng hơn đi. Nói thêm về việc đánh bại Celes hay Septem hay người kia dù tên cô ta là gì 』

『 Đừng đùa, 100 tầng là chuyện vô vọng. Coi như vấn đề này không có liên quan gì đi 』

『 …Hừ! Tốt nhất cô ta đừng có nói ‘Đi được đến tận đây rồi thì đánh Celes không thành vấn đề’, sau khi họ đã vượt qua hết 100 tầng như thế. Nghe rõ ràng cô ta không phải người tử tế gì. Đảm bảo thế nào cũng có loại bóp méo từ ngữ như thế! 』

.

Các tổ tiên khác trong viên Đá Quý cũng đồng tình với Đệ Thất.

Đệ Tam.

.

『 Có lẽ điều đó không sai. Nếu đi được xa đến thế thì Celes cũng chỉ là tép riu. Đây là lĩnh vực mà cả Nhân Loại cùng nhau hợp tác vẫn chưa làm được cơ mà 』

.

Mê Cung có hơn 100 tầng không phải là củ khoai mì ở đâu cũng mọc được. Bởi vì thường trước khi xuống sâu được đến thế thì chúng đã tự phun ra quái vật mà biến mất rồi.

Tức là nếu muốn sâu đến thế, thì chắc chắn phải là một Mê Cung được quản lí.

Hơn nữa, 100 tầng… những Thám Hiểm Giả có tiếng, vô số đoàn hiệp sĩ, thậm chí những người được ca tụng là anh hùng. Chưa từng ai làm được chuyện đó cả.

Chị gái của Monica hơi nghiêng đầu.

.

“Ô, có chuyện gì sao?”

.

Tôi thở dài.

.

“Xin nhờ cô nói với Octō. Rằng chúng tôi sẽ không liên can vào chuyện này. Hơn nữa, nên biết không có bao nhiêu Nhân Loại đã đi được đến tầng 100 cô biết đó”

.

Monica có vẻ bực bội.

.

“Nghe thật ác ý, cái tên Octō đó”

.

Nghe vậy, chị gái Monica có vẻ cũng bực.

.

“Được chế tạo sau mà cô cũng không biết kiến thức cơ bản đó sao? Cả 9 người đều là nữ. Chỉ là, vốn không có đàn ông nào đủ sức ngang hàng với họ, nên làm họ làm nữ có hơi buồn cười”

.

Không, tôi không cần biết thông tin nhảm nhí đó.

(Nghĩ lại thì, đúng là mình có cảm giác những bàn tay vươn ra từ bức tường lúc đó là nữ tính)

Tôi chợt nhớ lại chuyện đó, nhưng quyết định bỏ qua một bên.

100 tầng.

Nếu nghiêm túc, có lẽ chúng tôi sẽ đến được đó. Hoàn toàn nắm giữ Skill của các tổ tiên, rèn luyện bản thân và chuẩn bị đến tận cùng… nghe có vẻ như sẽ tốn vài thập kỉ, nên thôi, bỏ qua đi.

Tôi hỏi câu hỏi cuối cùng.

.

“Vậy một câu cuối cùng. Novem và Octō có quan hệ gì với nhau?”

.

Con rối tự động đột nhiên cúi đầu xuống. Có lẽ cô ta không được tiết lộ chuyện đó.

.

“Tôi hết sức xin lỗi. Tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Phiền anh hãy suy đoán từ tên của họ”

.

Tôi thở dài.

(Novem… là số 9 sao? Nếu vậy cô ấy là người cuối. Nhưng mà dù có biết được, mình cũng không biết phải làm gì với thông tin đó. Mặc dù mình hiểu được rằng Celes và cô ấy có quan hệ sâu hơn mình tưởng)

Nghĩa là Octō và Novem có liên quan với nhau, hơn nữa, còn liên quan cực kì sâu đậm.

Nghe thế xong, tôi nhấp một ngụm trà của Monica.

Các chị gái của cô ta nhìn tôi với một nụ cười.

.

“Có chuyện gì sao?”

.

Vẫn mỉm cười, người chị gái cùng dây chuyền sản xuất của Monica tắt đi thiết bị hỗ trợ sự sống trên lưng cô ta, rồi chảy một giọt nước mắt.

.

“N-này! Khoan đã, Monica! Cô làm gì vậy!?”

.

Monica vươn tay ra từ phía sau lưng, che mắt tôi lại.

.

“Họ dù sao cũng là chị gái của tôi. Trong ngôn ngữ của Nhân Loại thì, chị em ruột sinh cùng một mẹ… tôi sẽ không cho phép cậu nhìn thấy cảnh tàn tạ, hư hỏng rợn người của họ. Dù có là mệnh lệnh của Lyle-sama đi nữa, tôi cũng sẽ không từ bỏ chỉ riêng về việc này. Xin hãy tự mình suy đoán. Bởi vì cảnh này không phải là một cảnh đáng để nhìn”

.

Vì tôi không thể hành động như bình thường, và vì Monica đang che mắt tôi lại, tôi chỉ có thể nghe được âm thanh.

Âm thanh kim loại loảng xoảng rơi xuống.

Âm thanh trầm thấp, nhỏ bé tiếp nối nhau.

Là tiếng kim loại tan vỡ từ chỗ những con rối tự động trước đó đã đứng. Dù là con rối trước đó nói chuyện với tôi giờ cũng phát ra âm thanh kim loại trống rỗng.

Cùng một giọng nỉ non.

.

“…Chúng tôi không thể hoàn thành được nhiệm vụ được giao, bị bỏ lại ở đây lâu như thế chỉ để truyền lại lời nhắn của Octō. Nhưng mà cuối cùng chúng tôi cũng gặp được một Nhân Loại trước khi chết đi. So sánh với những chị em khác của mình, chúng tôi thật là may mắn biết sao. Và tôi lần nữa xin thật lòng xin lỗi cậu. Gửi lời nhắn của cậu về với Octō là không thể nào. Bởi vì chúng tôi sẽ rỉ sét, tan nát ở ngay tại đây”

.

Không thể thấy được gì, tôi hét lên với chị gái của Monica.

.

“Còn chủ nhân của cô thì sao? Monica cho đến lúc tôi đánh thức cô ta cũng chưa từng thức dậy mà. Không lẽ họ không còn nữa? Vậy thì tôi sẽ…”

.

Có muốn đi cùng với tôi không? Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, con rối tự động đang từ từ sụp đổ vui vẻ đáp lại.

.

“Tôi rất cảm kích anh. Nhưng mà cơ thể này đã không còn được nữa. Cơ thể này sẽ không còn phục vụ được ai cả. Em gái của tôi… Monica”

.

Nghe chị gái mình gọi tên, Monica đáp lại không có chút độc miệng nào như mọi khi.

.

“Vâng?”

“Em đã tìm được một chủ nhân rất tốt để phục vụ. Đó là ước mơ mà đến tận cùng chúng ta vẫn không thể thực hiện được. Vì thế khi chúng ta không còn nữa, hãy mang lõi của chúng ta theo. Một mẫu ‘Bình thường’ như em, sẽ luôn có giới hạn những gì mình có thể làm được. Lõi của chúng ta có chứa toàn bộ những cài đặt kèm theo. Nếu là em, em sẽ có thể làm được. Không, em PHẢI làm được. Đó là ước vọng của chúng ta, những con rối không thể phục vụ Nhân Loại được tới cùng”

.

Một tiếng ‘kịch’ vang lên, giọng của cô ta biến mất không còn vang lên nữa.

Monica che mắt tôi thêm một thời gian nữa.

.

“…Cảm xúc đáng quý của mọi người. Tôi sẽ mang nó theo cùng với lõi của mọi người”

.

Đó không giống như Monica đầu óc hơi kì lạ mà tôi đã quen thuộc.

-

-

-

…Phòng Boss ở tầng 8.

Ở đó, Novem đã biến trượng phép của mình thành một cây cuốc, đang ra sức đào phá bức tường.

Sau lưng cô ấy, Miranda và Aria đang nhìn cô ấy với vẻ mặt mệt mỏi.

Nhưng mà Novem không quan tâm chuyện đó.

Cô ấy chỉ mãnh liệt đập phá bức tường, cố tìm đến chỗ giúp đỡ Lyle. Mỗi khi đập ra một lỗ nó lại sẽ bắt đầu hồi phục, nhưng Novem vẫn tiếp tục đào tiếp.

Cơ thể cô ấy đã sắp đến giới hạn.

Tốc độ của cô ấy giảm xuống, không còn vừa đào vừa tiến tới được như trước đó nữa.

Nhưng cô ấy vẫn đào được một lỗ sâu vài mét, không nghi ngờ gì trong người cô ta có một nguồn sức mạnh khác thường.

Hai tay cô ấy nắm chặt cây cuốc đã dính đầy máu. Quần áo của cô ấy cũng dính đầy máu của bản thân, Novem ngừng tay lại không còn đào nữa.

Vì một bàn tay thò ra từ trong tường.

Là tay của Monica.

Bàn tay đang lọ mọ tìm kiếm gì đó, nên Novem nắm lấy nó. Cô ấy ngay lập tức bắt đầu kéo hai người bị mất tích khi nãy ra khỏi bức tường.

Monica xuất hiện, một tay đang đỡ lấy Lyle, nên Novem buông tay cô ta ra, chạy đến ôm lấy Lyle.

Và cùng lúc đó, cô hầu gái bị đẩy qua một bên. Cô ta đáp đất một cách nhẹ nhàng, thủ thế xong rồi quay lại than phiền.

.

“Con hồ ly tinh chết tiệt! Cô gan lắm mới dám ném tôi qua một bên như thế! Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy sức mạnh thực sự của mũi khoan!”

.

Thay vì đầu mũi khoan giả bình thường cô ta gắn trên tay, hiện tại cô ta có một mũi khoan thực thụ có thể dùng để đào xuyên tường.

Nhưng Novem không đáp lại.

Nhìn Lyle đang bất tỉnh, cô ấy mỉm cười, rồi bắt đầu bước rời khỏi đó. Bức tường đã bắt đầu mọc ra lại, và nếu họ ở yên đó thì họ sẽ lại bị nhốt.

.

“Nói gì đi chứ! Nếu cô lờ họ đi thì đến cả rối tự động cũng sẽ khóc đó! Này, chờ đã!”

.

Trên tay vẫn còn gắn mũi khoan, cô ta cùng hai người còn lại nhảy khỏi hố trên tường. Chỉ riêng Lyle còn bất tỉnh mà thôi.

Nhìn Lyle như thế, Miranda và Aria chạy đến.

.

“Lyle!”

.

Miranda tiếp cận, nhưng Novem chỉ tiếp tục ôm lấy Lyle, ngồi bệt xuống đất.

Cô ấy ôm cậu ta thật chặt, rồi khóc.

Nhưng Aria…

.

“N-này! Lyle chết đó! Nếu cô ôm chặt như vậy Lyle sẽ chết thật đó!”

.

Novem biết bản thân cô ấy sẽ không mắc phải lỗi lầm nhỏ đó. Nhưng mà Aria nhìn thấy cảnh cô ấy vung cây cuốc khi lúc nãy không quá tin tưởng.

Miranda chỉ đứng nhìn cảnh Novem đang khóc.

Novem…

.

“Lyle-sama…”

.

Nói như thế, ôm lấy cậu ta, và khóc tiếp…

-

-

-

…Tổ đội trừ mất Lyle giờ đã bất tỉnh bắt đầu bình tĩnh lại.

Dù nói vậy nhưng Novem và Monica không ai chịu rời khỏi Lyle.

Aria chờ băng tan đi, lấy thuyền ra rồi bắt đầu thu thập Ma Thạch.

Cô ấy gần như chỉ mặc đồ lót mà lột đi số Ma Thạch và những nguyên liệu còn lại có thể. Thường thì sẽ thu thập được nhiều hơn chỉ có thế này.

Nhưng vì những cái xác ở tình trạng quá te tua nên việc đó đã là không tưởng.

.

“Phư a!”

.

Cô ấy thu thập Mê Cung ở dưới nước, nên phải ngoi đầu lên để thở. Bơi lại về thuyền, cô ấy leo lên rồi đếm lại số Ma Thạch kích cỡ tương đối lớn trong tay. Tổng cộng có 11 viên.

Vì đây là Ma Thạch thu được từ Boss nên số lượng này sẽ bán được không ít tiền. Chỉ nhìn lợi ích về tiền mà nói, chuyến đi lần này là hoàn toàn thành công đáng hoan hô.

Nhưng Aria chỉ lấy ra một chiếc khăn, lau khô tóc và cơ thể mình rồi nhìn Novem.

Cô ta đang đốt lửa để sưởi ấm cho Lyle.

Cậu ta đã tỉnh lại, nhưng như thường lệ, cậu ta ở tình trạng cực kì thảm hại. Mỗi lần mở miệng ra là cậu ta đều nói ‘tôi không muốn làm gì hết’ hay là ‘tôi muốn về nhà quá đi’

(Thật tình, hình như cậu ta còn tệ hơn kì trước nữa thì phải)

Cơ thể của Aria và Miranda cũng rất nặng nề. Novem có lẽ cũng không khác mấy.

Hai tay quấn đầy băng vải, Novem đang mỉm cười ở bên Lyle mà chăm sóc cho cậu ta.

(Không thể nghi ngờ cô ta rất quan tâm Lyle, nhưng mà…)

Dù cô ta đáng ngờ, nhưng cảm tình của cô ta đối với Lyle là thật lòng không chút giả dối. Nhưng cô ấy khó mà chấp nhận được chuyện đó.

Hiện tại, cửa phòng tầng 9 đã mở ra, nên Miranda đang đi thăm dò thử.

Aria bắt đầu dùng mái chèo lái về phía bờ.

(Loại chuyện này… lẽ ra thường phải để đàn ông làm đúng không)

Cô ấy tự than phiền với bản thân khi chèo lên giờ. Thăm dò xong, Miranda không lâu sau cũng bước trở lên bậc thang…

-

-

-

…5 ngày sau.

Alette đã nghỉ ngơi xong trên mặt đất.

Để vượt qua tầng 7 và 8, cô ấy cần phải chuẩn bị thuyền và bè gỗ.

Nên cô ấy đã đặt hàng số nguyên vật liệu cần thiết, để thuộc hạ của mình nghỉ ngơi. Từ giờ đến lúc mọi thứ được giao đến là ngày nghỉ cho mọi người, nên cô ấy có thể thư giãn một chút.

Trong lúc đó, có thông báo rằng nhóm của Lyle trở về mặt đất trễ hơn so với dự kiến.

Cùng với thông tin rằng họ đã đánh bại Boss tầng 8.

Hơn nữa còn mang về 11 viên Ma Thạch cấp Boss, nhưng chuyện đó không thay đổi sự thật là họ đã đánh bại cái gì đó.

Kì lạ nhất vẫn là việc họ kiếm được tận 11 viên.

Boss luôn là 1 con mỗi phòng. Dù rằng đôi khi có nhiều hơn, chuyện đến tận 11 con xuất hiện cùng lúc là chuyện chưa từng nghe thấy.

Vì thế, cần phải kiểm tra chi tiết.

Và cùng lúc đó…

.

“Đại úy, cô cười tươi quá”

.

Bị phụ tá của mình cảnh cáo, Alette cố tình tằng hắng một lần rồi quay về vẻ mặt bình thường của mình.

.

“Ừm, xin lỗi vì chuyện đó. Nhưng mà Lyle-kun trước khi Tăng Trưởng tệ như thế, phải nói sao nhỉ, nhìn thấy cậu ta đau đớn như thế, với lại… cậu không thấy chuyện đó đáng hăng hái sao?”

.

Phụ tá của cô ấy thở dài.

Anh ta đang cầm món quà họ chuẩn bị để đưa cho tổ đội của Lyle.

.

“Xin đừng quên mục đích chính là đi làm sâu đậm mối quan hệ với một tổ đội Thám Hiểm Giả có trình độ. Hơn nữa, chỉ vì cậu ta lỡ thấy cô như thế không có nghĩa là cô nên đi nhìn lén thử… (Ai biểu cô như thế nên mới ế mãi như vậy)”

.

Mỉm cười đáp lại câu cuối anh ta lầm bầm, nắm đấm của cô ấy ghé thăm bụng anh ta vẫn với một nụ cười tươi rói.

Nhìn cảnh thuộc hạ của mình ôm bụng vì đau xong, cô ấy nhìn thấy trại của Lyle, rồi cưỡng ép vẻ mặt mình thành nghiêm túc.

Người phụ tá mặt hơi tái nhợt của cô ấy cũng làm vẻ mặt nghiêm túc mà bước vào chỗ cắm trại của Lyle.

Khi họ bước vào…

-

-

-

“TUUUUUUYYYYYYYYỆỆỆỆTTTTTT VVVVVỜỜỜỜỜIIIIIII!!”

-

-

Một Lyle đang bán khỏa thân giang rộng hai tay lên nhìn mặt trời, hai chân dạng rộng ra như muốn thừa nhận toàn bộ sự hùng vĩ của nó.

Alette.

(Ô, đúng là một lời chào hỏi tốt lành. Mình sẽ dùng nó để chọc… chọc… h-hở?)

Xung quanh Lyle, trong lúc cậu ta đang cười lớn, nhóm nữ đang đứng thẳng, tay cầm sẵn vũ khí của mình.

Bầu không khí rõ ràng rất quái lạ.

Chỉ riêng Monica, người đang đứng ở bên cạnh cậu ta, là đang mỉm cười vui sướng.

.

“Đã trở về rồi! Tên Dâm Gà của tôi đã trở về rồi! Hơn nữa, cậu ta còn chạy thẳng vào giữa bãi mìn này không mặc gì ngoài đồ lót của mình… thật tuyệt vời… tôi sẽ đi cùng cậu đến tận cùng không rời!!”

.

Chỉ có Lyle và Monica là đang mỉm cười.

Những người còn lại đang nâng vũ khí lên lườm nhau căng thẳng.

Nếu nhìn không nhầm thì giống như họ đang bao vây cậu ta.

Giữa nhóm nữ đang chia làm hai phe, Lyle bước vào.

Mặt người phụ tá còn tái nhợt hơn trước đó.

.

“Đ-đại úy. Xin hãy ra lệnh”

“…Rút lui. Rút luiiiiiii!!”

.

Alette cố rút lui, nhưng đột nhiên một giọng nói vang lên gọi cô ấy.

Mỉm cười nhiệt tình hơn trước đó, Lyle làm tư thế như đang tự ôm lấy bản thân mà quay qua nói với Alette Baillet.

.

“Ôi chao, không phải là Alette-san sao. Cô đã đến tận đây để chứng kiến cơ thể của tôi, tuyệt vời như bông hoa nở rộ sao?”

“Hể? K-không… É!”

.

Khi nhóm nữ quay qua nhìn Alette, người phụ tá tái mặt rồi lui lại giữ khoảng cách.

(Tên khốn đó tự mình bỏ chạy rồi!)

Lyle nhìn rạng rỡ hơn thường lệ.

.

“Ô, tôi nói sai rồi sao? Thật giật mình. Nhưng mà, ừm... hiện tại tôi nghĩ mình sẽ không ngại kí một hai tờ đơn đăng kí kết hôn đâu. Cứ việc tụ tập lại mà yêu lấy bông hoa rực rỡ là tôi đây!”

.

Như thể muốn khoe khoang cơ thể được trui rèn của bản thân, Lyle giơ cả hai tay lên trời. Bên cạnh cậu ta, Monica…

.

“Dâm Gà, đừng có đi mà kí bậy bạ gì hết. Kết hôn được ví là nghĩa địa của cuộc sống đó”

.

Nghe thế, sau khi đột ngột xoay một vòng, Lyle lại đứng làm một bộ dáng khác.

.

“Vậy thì hãy để tôi tô điểm nghĩa địa đó bằng sắc màu vĩ đại của bản thân!”

.

Monica thấy thế vỗ tay khen ngợi.

(Cái gì đây… thật đó, cái quái gì đây!!)

Alette đã bắt đầu hối hận vì quyết định đi đến đây chọc ghẹo cậu ta.