Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 157

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 27

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 223

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7467

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Ta cần phải học cách đặt tên chương cho đàng hoàng hơn, Đệ Thập Thất - Tuyển tập Lyle Nhất

Phòng kí ức của Đệ Tam

Ở nơi đây, vùng đất do Gia tộc Walt cai quản đang mở rộng. Một cảnh tượng yên bình trải dài, và tôi đang bước đi cùng Đệ Tam trong cảnh yên bình đó. Vùng lãnh thổ này lúc hoàng hôn có một nét xinh đẹp cô đơn khó hiểu.

Đệ Tam nhìn vùng đất này

.

『 Sau khi thấy một thành phố lớn như Beim, ta thực sự rất khâm phục nó. Thực tế, ta cũng muốn thử sinh sống ở Arumsaas nữa. Mỗi ngày ở thư viện đọc sách, giết thời gian, ta chắc chắn như thế không khác gì sống như mơ 』

.

Một người cực kì thích đọc sách – và nếu như tôi có thể nói, một người nhìn không có chút gì giống như một vị tướng quân vĩ đại – mỉm cười trong lúc chúng tôi tiếp tục đi

.

『 Nhưng mà mặc dù chúng ta không có gì ở đây cả, ta vẫn yêu vùng đất này. Mặc dù ban đầu, anh trai ta mới là người phải thừa kế nó 』

.

Ngày xưa, con trai cả của Đệ Nhị là Dewey đã bảo vệ Đệ Tam và bị giết chết. Vì lí do đó, Đệ Tam là Sleigh Walt lại phải thừa kế và làm gia chủ.

.

“Ông có hối hận chuyện đó không?”

.

Nghe thế, ông ấy mỉm mà gật đầu

.

『 Ta cũng đã hối hận không ít lần. Nhưng mà rồi, ta cũng nhận ra. Nếu như ta cứ tiếp tục dậm chân một chỗ không bước đi được vì hối hận, đó không phải là điều mà Dewey muốn. Ta vốn định chết già, nên đã quyết định để dành tới lúc có thời gian ta mới hối hận mọi thứ. Chỉ là, cuối cùng có nhiều người làm chuyện không cần thiết 』

.

Đệ Tam thở dài rồi nhìn lên trời. Trên bầu trời màu da cam trải dài đó đang lơ lửng một vài đám mây.

Xung quanh, các dân làng hoàn thành công việc đồng áng của mình đang trở về nhà.

.

“Đây là một nơi tuyệt vời”

.

Nghe tôi nói thế, Đệ Tam vui vẻ

.

『 Ừ, là một nơi tuyệt vời. Được khai mở từ thời Đệ Nhất, tổ chức gọn gàng lại ở thời Đệ Nhị… thực sự ta có thể đóng góp không nhiều được cho nó 』

.

Rồi ông ấy nhẹ nhàng quay qua nhìn tôi.

.

『 Lúc ta chết trận, mọi thứ không thể tệ hơn được, con biết đó. Ta còn rất nhiều thứ để dạy cho Max, ta còn muốn nhìn thấy mặt cháu trai cháu gái của mình. Ta còn muốn nhanh chóng giao quyền quản lí lại cho Max, tận hưởng cuộc sống về hưu an tĩnh. Ngồi đọc sách mà nhìn Max bị phiền vì lượng công việc nó phải làm. Vậy là mọi người lại đi phá hỏng mất kế hoạch về hưu tuyệt vời của ta 』

.

Thực sự nghe giống như ông ấy sẽ làm như thế, và ông ấy hoàn toàn có ý định làm vậy. Con người lươn lẹo là Đệ Tam hơi bật cười nhẹ.

.

『 Nhưng mà ta đã thấy được Max sau khi lớn lên trở nên xuất sắc đến mức nào. Ta cũng thấy được cháu trai đầy vấn đề của mình là Đệ Ngũ nữa 』

“Đầy vấn đề sao? Đúng là con không phản bác được chuyện đó”

.

Bị phiền nhiễu bởi nhiều thứ khác nhau, Đệ Ngũ đã tự trầm mình trong sự báo thù. Vì lí do đó, cấu trúc Gia tộc chúng tôi bị loạn hẳn lên. Nhưng nếu như Đệ Tam còn sống, kết quả có lẽ đã khác hẳn.

.

“Nếu như ông còn sống, có lẽ Đệ Ngũ đã không phải trải qua những rắc rối đó”

.

Nhưng Đệ Tam lại không nghĩ thế.

.

『 Liệu có như thế không. Nhờ công sức của Đệ Ngũ và Gia tộc Walt có được nền tảng cho hệ thống chư hầu vững chãi của mình. Và nhờ việc có được một đội quân mạnh mẽ, nó có được sự sợ hãi từ mọi người xung quanh. Nếu như ta mà có mặt, ta đã trốn khỏi việc này việc nọ, qua loa cho xong chuyện, và chúng ta đã không có được Gia tộc Walt hôm nay rồi 』

.

Nghe những gì ông ấy nói, tôi hơi nghiêng đầu.

.

“Ông nghĩ vậy sao? Đệ Tam, Đệ Tứ và Đệ Ngũ… nếu là ba người với nhau, con nghĩ sẽ có rất nhiều thứ các ông có thể làm được”

.

Đệ Tam bật cười.

.

『 Cái đó thì con sai rồi. Và nếu như ta mà có mặt, Đệ Ngũ có lẽ đã chọn một con đường khác, nên rất khó nói được liệu ông ấy lớn lên có xuất sắc như bây giờ không. Mà, ít nhất thì cuộc sống cá nhân của ông ấy đã hạnh phúc hơn. Khi mà nghĩ về chuyện đó như thế, ta có cảm giác mình thực sự đã làm chuyện xấu… Không, không phải là lỗi của ta! Là lỗi tên khốn nạn kia! Chết tiệt, ta lẽ ra phải đánh hắn mạnh hơn. Hà, nghĩ tới ta lại muốn đánh hắn lần nữa 』

.

Được ca tụng là một vị tướng quân lỗi lạc, nhưng ông ấy có hiềm khích rất lớn với Bahnseim. Về cơ bản thì, có lẽ nó là như thế rồi.

Khi ông ấy bước đi tôi lần nữa theo sau, khung cảnh xung quanh từ từ trở nên tối hơn. Nhìn lên trời, tôi thấy những ngôi sao đang lấp lánh.

.

『 Thế giới này không phải cứ muốn gì là được nấy. Nếu như ta mà ở đó với Đệ Ngũ thì có lẽ ông ấy đã không nghĩ rằng phải tự mình trở nên mạnh mẽ. Max cũng thế. Có lẽ nó đã trẻ con hơn một chút 』

“Ý ông là ông ấy đã phải cố gắng nhiều như thế là vì ông không có mặt sao? Nghe thật là buồn”

『 Con nghĩ vậy sao? Ta thì thấy đó chỉ là sự thật. Mọi người ai cũng sẽ phải tự đứng trên hai chân mình không sớm thì muộn. Dĩ nhiên, là một người cha, ta lẽ ra muốn nuông chiều nó hơn một chút, không, phải nói là có nhiều thứ ta không thể không nói được. Theo quan điểm của đứa con thì có nhiều lúc những việc đó chỉ phiền toái hơn chứ không có gì khác 』

.

Đệ Tam bắt đầu nói về suy nghĩ của mình. Là về mối quan hệ của ông ấy với Đệ Nhị

.

『 Đệ Nhị là một người xuất sắc. Nhưng mà đó là với địa vị người quản lí một ngôi làng duy nhất. Mặc dù có thể gọi Đệ Nhất là lỗ mãng, man di gì đó… nhưng mà khi mà một hiệp sĩ quý tộc như Đệ Nhị tự hào cầm Cung và Rựa săn bắn, thật lòng mà nói, nó tạo nên danh tiếng xấu. Nhưng vì tập tục của vùng đất nên họ không thể nói chuyện đó được. Họ không có được sự thong thả để nói như thế. Nhưng mà dù có thời gian để nói đi nữa, Đệ Nhị đến cùng vẫn ưu tiên hiệu suất hơn 』

.

Tôi sẽ không nói chuyện đó là xấu. Nhưng mà nó có không ít bất lợi. Trong xã hội quý tộc – đặc biệt là trong thời đại mọi người ai cũng muốn móc nối quan hệ với những lãnh thổ láng giềng – làm vậy rất dễ tạo nên cảm giác coi thường từ xung quanh.

Dù thế, Đệ Nhị không hề bỏ cây Cung của mình xuống.

.

『 Nói rằng ông ấy chọn cây Cung là để bảo vệ sau lưng của Đệ Nhất và những việc như thế, nếu bản thân ông ấy còn ở đây thì ta chắc là ông ấy có không ít chuyện để nói. Nhưng mà lãnh thổ càng lớn thì bất lợi càng nhiều. Nên ta không làm theo lời của Đệ Nhị. Lí do ta chọn Trường kiếm là để xác nhận rõ ràng, ‘ừ, chúng ta chính là quý tộc thực sự’, trong thời đại của ta 』

.

Tôi hơi khoanh tay lại mà nghiêng đầu.

.

“Là như thế sao? Chỉ vậy là đủ để thay đổi mối quan hệ của Gia tộc với những Nhà xung quanh?”

『 Bề ngoài là quan trọng mà. Nếu như chỉ là tính đến hiệu suất thì có lẽ ta cũng đã dùng Cung rồi. Dĩ nhiên, lúc đó chúng ta cũng có nhiều binh lính hơn, nhiều chư hầu hơn. Không còn quá cần một chỉ huy sử dụng Cung nữa, nên đó cũng là một lí do khác 』

.

Tôi hơi tò mò tại sao Đệ Tam lại nói chuyện này với tôi. Có vẻ như ông ấy đang làm chuyện không cần thiết, cũng không giống với Đệ Tam mà tôi biết. Ông ấy có ẩn ý gì sao?

Vừa nghĩ đến đó…

.

『 …Con người, con biết đó, họ có thể tùy thời đại mà thay đổi. Nhưng càng già đi, con sẽ càng quen thói cũ hơn. Thay đổi trở nên khó hơn. Bởi vậy thay đổi thời đại là chuyện quan trọng. Nếu như con cứ mở miệng nói liên tục thì thế hệ sau sẽ không bao giờ trưởng thành được 』

.

Khung cảnh xung quanh dần tối đi. Nhưng ánh trăng lại tương đối sáng, nên cũng không quá tối đến mức không thấy gì. Vầng trăng tròn thật sự rất đẹp.

.

『 Lyle, ta có một số giả thuyết liên quan đến viên Đá Quý 』

.

Nhìn lên mặt trang, ông ấy bắt đầu nói về viên Đá Quý.

.

“Giả thuyết sao?”

『 Đúng vậy. Con có thể chỉ coi nó như là ảo tưởng của ta cũng được. Có lẽ Septem-san lúc tạo viên Đá Quý không có ý định này. Nhưng mà LYLE-kun có từng nói rồi đúng không? Nói con hãy trả cơ thể của cậu ta lại 』

.

Tôi nhớ lại những gì LYLE từng nói. Cậu ta là một đứa trẻ đến cùng tôi vẫn không hiểu được, nhưng mà cậu ta nói rằng đây là cơ thể của cậu ta, và cậu ta muốn tôi trả nó lại. Dĩ nhiên tôi cũng không biết liệu cậu ta có thể làm được chuyện đó hay chỉ là nói thế

.

『 Chúng ta biết rằng nó ghi chép lại Skill của người từng sử dụng. Cơ bản thì, một viên Ngọc cũng làm được điều đó. Nhưng mà nếu như thế viên Đá Quý có lí do gì để phục chế lại cả kí ức của chúng ta đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất? Trường hợp tệ nhất, cho chúng ta ‘ý thức’ là chuyện hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần cho thấy vài cảnh Skill được sử dụng và giải thích nó coi như là quá đủ rồi 』

“Nghĩ lại thì, ông nói đúng. Nhưng nếu vậy, giả thuyết của ông là…”

『 …Kí ức và ý thức, không phải có thể ghi chép lại tất cả mọi thứ, rồi sử dụng nó để cướp cơ thể của người sử dụng không? Có lẽ nào một viên Ngọc bị giới hạn lại chức năng đó? 』

.

Tôi dừng bước chân lại, ông ấy cũng thế

.

“Nếu như vậy thì, lí do mà các tổ tiên biến mất là…”

『 Bởi vì cái viên Đá Quý muốn là Lyle nguyên gốc. Và từ phía chúng ta, có lẽ nó chỉ muốn chúng ta giao lại Skill của mình. Dĩ nhiên, mọi thứ chỉ có lí nếu như viên Đá Quý thực sự có ý thức riêng. Ta nghĩ là nó có, nhưng mà cũng khá mơ hồ không rõ ràng. Và vào lúc này mà nói, ta không nghĩ có hay không có ý nghĩa gì 』

.

Tôi nhìn xuống một chút rồi lại ngẩng mặt lên. Đệ Tam đang làm một vẻ mặt nghiêm túc.

.

“Vậy Celes đang…”

『 Có lẽ Agrissa muốn cơ thể của Celes. Không, gọi là vật chứa đi? Có lẽ nó phản ứng với người có cùng huyết thống vì chuyện đó là tiện lợi nhất 』

.

Lần đầu tiên tôi nghe giọng nói từ viên Đá Quý, các tổ tiên nói chuyện giống như họ nhận ra tôi là hậu duệ của họ. Tôi nhìn Đệ Tam

.

“Có ai… mọi người có ai từng nghĩ đến việc chiếm lấy cơ thể con không?”

『 Chúng ta sao? Không hề. Thời điểm này mà ra ngoài có ý nghĩa gì… à không, ta có muốn đọc thật nhiều sách từ thời đại này. Ta muốn tự nhốt mình trong thư viện của Arumsaas, mỗi ngày tìm sách mới để đọc, nhưng mà ta sẽ không đi xa đến mức đó. Bởi vì, đây cũng không phải thời của chúng ta 』

.

Đệ Tam cười nhẹ rồi tiếp tục bước đi. Tôi nhanh chóng chạy theo, nhìn thấy ông ấy đang cười hiền lành.

.

『 Nhưng mà, các Nữ Thần đúng là như thế 』

“Như thế?”

『 Tự gọi bản thân là Nữ Thần, bọn họ đúng là thích gieo rắc rối khắp nơi. Giống như Septem, bà ta rõ ràng đã cho đi quá nhiều dẫn đến sự sụp đổ của dân làng. Agrissa cũng giống như thế, con không thấy vậy sao? Ui chao~ bọn họ đúng là chơi chúng ta một vố đau mà 』

.

Khi nói về các Nữ Thần, Đệ Tam không có vẻ gì là tôn kính cả. Bản thân tôi thì, sau khi biết đủ thứ chuyện rồi, tôi cũng bắt đầu muốn nghiêng đầu thắc mắc họ nghĩ gì.

Rồi bầu trời từ từ sáng lên. Đúng là phòng kí ức, mặt trời có thể mọc hay lặn không quan tâm thời gian trôi qua.

Đệ Tam nói tiếp

.

『 Mà, cầu là dự cảm xấu của ta không đúng đi. Lyle, nếu như con thấy Celes giống như sắp bị chiếm lấy cơ thể, con phải tìm cách giết cô ta trước. Dĩ nhiên ta cũng không nghĩ Celes sẽ để bản thân bị xâm chiếm dễ như thế. Và nếu như con đằng nào cũng sẽ thua thì… 』

.

Tôi gật đầu

.

“Con biết. Con sẽ cố hết sức để không biến thành như thế. Nguyên tắc số 1 của con chính là không đánh những trận mình không thể thắng. Con đối mặt Celes như thế này là vì con nghĩ rằng mình thắng được”

.

Đệ Tam có vẻ vui mừng, nhưng đồng thời ông ấy cũng buồn bã.

.

『 Đúng thế. Chỉ có kẻ ngu mới bắt đầu một trận chiến lỗ mãng. Này, nhưng mà không phải ngu ngốc là xấu. Thực tế đa số các Anh Hùng đều là kẻ ngốc. Giống như ông nội của Đệ Nhất vậy, loại người như thế 』

.

Lyle trước kia, người đã đánh bại Agrissa để rồi bị Bahnseim giết… tổ tiên của chúng tôi. Đúng là ông ấy rất có thể là loại người đó.

Đệ Tam nhún vai rồi thở dài.

.

『 Thật tình, xem ra không như truyện cổ tích, sẽ không có Anh Hùng nào xuất hiện rồi. Một Anh Hùng mạnh mẽ và ngu ngốc, đối mặt để đánh bại phù thủy ác độc Celes. Nếu như có một người như thế thì con đã không phải đi con đường khó khăn này 』

“Ông nói đúng. Nếu như có một người như thế thật thì con sẽ đưa lại vị trí của mình cho anh ta ngay. Tự giáng chức bản thân xuống hỗ trợ, và sau khi chiến tranh kết thúc thì, đi tìm một cánh đồng ở vùng đất xa xôi nào đó cày ruộng sống qua ngày… không, có lẽ con nên đi xây dựng hẳn một ngôi làng nhỉ? Tới lúc đó thì cũng không còn bao nhiêu chỗ nguyên vẹn mà 』

.

Đệ Tam gật đầu. ‘Sống như thế rất là tốt, không có nhiều trách nhiệm’, ông ấy vừa nói vừa gật gù ý tưởng của tôi.

Thật chứ… không có Anh Hùng nào xuất hiện sao? Tôi cá là họ sẽ làm tốt hơn tôi, và cũng sẽ cứu được rất nhiều người nữa.

.

『 Giờ thì, để ta dạy con một vài Skill thôi. Mặc dù chúng khó học như thế, sử dụng hiệu quả còn khó hơn, nhưng mà chúng cũng là loại Skill con có thể dùng để làm đủ chuyện ác. Ta không có lời nào khác để nói. Tầng 2 là 【 Control 】… và tầng 3 là 【 Dream 】. Nếu là con hiện tại, chỉ cần tập hợp đủ điều kiện thì ta chắc chắn con sẽ sử dụng được chúng không vấn đề 』

.

Nhìn mặt Đệ Tam, tôi gật đầu

Và khi Skill đã được truyền lại hết, bầu trời đã sáng hẳn.

.

『 Bình minh rồi. Ta nghĩ mình sẽ cầu cho đây cũng là bình minh của con rồi sẽ biến mất… A! 』

.

Tôi giật mình khi nghe Đệ Tam thốt lên như thế

.

“C-có chuyện gì đột ngột vậy? Ông quên gì đó sao?”

.

Với một giọng nghiêm túc, Đệ Tam che miệng bằng tay phải của mình, nhìn đổ mồ hôi hột thấy rõ. Hai mắt ông ấy trợn tròn lên, nhìn lên trời, ông ấy lấy tay che mặt mình lại.

.

『 Không thể nào. Ta lại chưa quyết định được một cái Lyle Nhất. Ta còn nhiều ứng cử viên như thế. nhưng mà bây giờ chỉ còn mỗi ta trên hội đồng chọn lựa… không ngờ ta lại để lại tiếc nuối lớn như thế… Ta… ta… đúng là một kẻ tuyệt vọng mà! 』

.

Nhìn cảnh ông ấy đóng kịch quá lố như thế, tôi sụp vai xuống. Bầu trời xanh trên đầu tôi trải rộng. Ánh sáng mặt trời cũng rất ấm áp. Những đám mây trôi lờ đờ, tạo thành một cảnh tượng yên bình… đứng giữa một khung cảnh như thế, ông ấy vẫn như thường lệ.

Hơn nữa, tôi cá là ông ấy cố tình không quyết. Thậm chí tôi còn hơi đoán được lí do nữa.

.

“…Ông cố tình không quyết định đúng không? ‘Bây giờ chưa phải lúc’, là cảm giác của con”

『 …Vậy ra con cũng hiểu. Đúng là không hổ danh đứa trẻ thần đồng hy vọng của mọi người Gia tộc Walt. Xem ra ta không còn gì để lo lắng nữa rồi. Ừm, với mọi chuyện đã xảy ra, ta nghĩ rằng con, Lyle, là xứng đáng với chức Lyle tuyệt vời Nhất. Con chính là Lyle trong tất cả các Lyle! Dù ta có phân vân không quyết được trao giải Lyle Nhất cho phần nào, nhưng riêng việc đó là quyết định nhất trí không bàn cãi! 』

.

Ông ấy nói điều đó với một vẻ mặt cực kì nghiêm túc, nhưng mà ngoài tôi ra còn Lyle nào khác sao? Đến tận cùng, ông ấy đúng là… chỉ kịp nghĩ đến đó, Đệ Tam mỉm cười

.

『 Đó là những lời cuối cùng ta để lại cho con. Giờ thì cố gắng hiểu rõ ý của ta đi. Ô, xem ra đến giờ rồi. Lyle, cố gắng hết sức với Novem-chan nhé 』

.

Và rồi biến mất. Đến tận lúc cuối cùng, tôi vẫn chỉ nhìn trân trối không nói được gì.

-

-

-

Khi chợt nhận ra, tôi lần nữa đã ở bàn tròn.

Trên bàn, ở những nơi đã từng có ghết ngồi, là bảy thanh vũ khí màu bạc đang lơ lửng. Chiếc ghế duy nhất còn lại trong phòng là của tôi, sau lưng nó là phòng của tôi, căn phòng kí ức duy nhất còn lại.

Toàn bộ những chiếc ghế khác, cùng với cửa của chúng đều đã biến mất.

Khi nhìn lên trần nhà, tôi thấy được một viên cầu màu lam đang lấp lánh, xung quanh đó là 24 viên khác nhỏ hơn cũng đang phát ra ánh sáng.

Toàn bộ Skill đã được tập hợp lại

Toàn bộ vũ khí cũng vậy

Nhưng mà các gia chủ đã biến mất.

Chỉ có thế, nhưng mà nước mắt của tôi lại tuôn ra không ngừng.

…Tôi cảm giác cô đơn khi không còn ai ở đây nữa. Như những người ông, những người cha, những người anh trai, những người bạn, và những người thầy… toàn bộ tổ tiên của tôi đã rời đi.

Khi biết được tôi đã được họ công nhận, tôi thấy rất hạnh phúc. Nhưng mà dù thế, tôi vẫn cảm giác một sự buồn bã không ngừng từ trong lòng mình.

Họ ồn ào như thế

Tôi ghét họ như thế

Mọi chuyện… vui như thế, vậy mà đều phải kết thúc.

Tôi từ từ ngồi xuống ghế của mình. Không, nói đúng hơn là tôi sụp xuống ghế. Lấy cả hai tay tôi che mặt lại, giấu đi khuôn mặt đang khóc của mình. Từ ai? Tôi cũng không biết.

Bị cướp đi bởi Celes, đến cuối cùng kí ức của tôi cũng không trở lại. Đối với tôi hiện tại, kí ức duy nhất bất kì ai đối xử với tôi như người trong gia đình đều đến từ các tổ tiên.

Họ không phải là những người hoàn hảo

Ai cũng có vấn đề của riêng mình

Họ đều có những nét vô dụng riêng.

Nhưng mà họ cũng đều cực kì đáng tin cậy. Họ đã ủng hộ tôi hết mình bằng kiến thức và Skill của họ

.

“Vấn đề kia với Novem, thực sự mình không muốn nghĩ về nó nữa. Tại sao lòng mình đau quá vậy? Mình đã phải chia tay với họ hết lần này đến lần khác rồi mà”

.

Mỗi lần một người họ biến mất, tôi lại có được thêm cái gì đó. Nhưng mà khi không còn gì để mất nữa, tôi lại đầy cảm giác buồn bã không thể giải thích như thế này.

Rồi tôi nhớ lại lời của Đệ Tam

.

“Lời của ông ấy…”

.

Lyle trong tất cả các Lyle… vậy ra những lời đó không phải chỉ là muốn khích lệ tôi sao? Tôi từ trước khi kí ức bị cướp đi, cũng như Lyle trong quá khứ mà Novem còn có khúc mắc trong lòng. Trong số toàn bộ họ, tôi mới là người thật nhất…? Người mà các tổ tiên công nhận chính là bản thân tôi.

Tôi ngẩng mặt lên, nhìn về phía ghế ngồi của Đệ Tam. Bóng dáng xa cách của ông ấy không còn nữa. Thay vào đó là một thanh kiếm không có lưỡi kiếm. Khi tôi vươn tay về phía nó, chuôi kiếm từ từ lơ lửng đến chỗ tôi.

Khi nắm nó trong tay, tôi hơi thấy được một lưỡi kiếm mờ nhạt khó thấy

Phù hợp với một Đệ Tam giỏi lẩn tránh, vô hình, là một thanh kiếm phiền toái mà tôi có thể thay đổi chiều dài tùy thích. Khi tôi nắm nó trong tay, tôi cuối cùng hiểu được những gì Đệ Tam muốn nói.

Lấy tay trái lau nước mắt đi, tôi thả chuôi kiếm trên tay phải mình đi.

.

“…Hãy nhìn con đi. Con chính là hậu duệ được mọi người yêu quý. Con chắc chắn… sẽ thành công”

.

Tôi đưa ý thức của mình trở về hiện thực.