Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6023

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 49

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 105

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 363

Đệ Tam... hình như ông ấy chỉ hơi ác ý thôi? - 【Mind】

Tầng cuối cùng của ngày thứ 2.

Trong một khu vực rộng lớn ở tầng 29, chúng tôi đã xử lí xong toàn bộ quái vật trong khu vực và hiện đang nghỉ ngơi.

Khi kiểm tra phía dưới tôi phát hiện phản ứng cực kì mạnh mẽ.

Con Boss ở đó đã hồi sinh. Tôi cứ nghĩ nhiều Thám Hiểm Giả đi săn ở Mê Cung đến vậy đã phải đến tiêu diệt nó rồi chứ, nhưng có vẻ là chỉ có tổng số lượng Thám Hiểm Giả đi vào Mê Cung là tăng lên thôi chứ không có gì khác thay đổi cả.

Mệt mòi từ trận chiến, chúng tôi quyết định dời việc tiêu diệt con Boss lại cho ngày hôm sau.

Khi sử dụng Skill thì tôi phát hiện một phần của Mê Cung đang di chuyển.

Âm thanh kim loại kẽo kẹt có vang lên từ một nơi cách xa chỗ này, biểu hiện của một hành lang đang chuyển động.

.

“Đến được tầng 29 chỉ trong 2 ngày… thuê mấy người đúng là lựa chọn tốt thật mà”

.

Damien vừa nói vừa uống nước anh ta lấy ra từ trong chiếc rương tôi tạo ra bằng 【Box】của Đệ Thất.

Vì không cần mang quá nhiều trang bị trên người nên tốc độ chúng tôi đi qua Mê Cung cao hơn những Thám Hiểm Giả khác.

Hơn nữa tôi còn liên tục sử dụng Đệ Tứ để tăng tốc quá trình.

.

“Trên đường đi tốc độ di chuyển của chúng ta được tăng lên vài lần, chắc hẳn là nhờ Skill của cậu nhỉ? Kì sau nhớ báo tôi trước khi sử dụng nó. Xem ra nó có tác dụng lên những con rối của tôi nữa, lúc điều khiển bọn chúng thấy khác rõ ràng”

“Ừm, tôi sẽ nhớ kĩ”

.

Đôi khi Damien vẫn cực kì sắc sảo.

Không như lúc đang cãi vả với Aria, có vẻ anh ta đang bình tĩnh phân tích khả năng của tôi.

Chỉ là, dù anh ta có hơi có hứng thú, nhưng vì tôi không nằm quá cao trên danh sách ưu tiên của anh ta nên anh ta không hỏi quá chi tiết.

(Vậy ra nó có tác dụng trên con rối nữa. Trong lúc mình tăng tốc độ cho cả tổ đội mà còn làm được thế… nếu thực sự là vậy thì đây lại thêm một Skill tốt đến khó tả nữa)

Tôi không biết lí thuyết hoạt động nó như thế nào, nhưng mà chỉ cần biết nó hữu dụng là được.

Hiện tại cái duy nhất tôi chưa thử dùng là 【Mind】của Đệ Tam.

Theo một cách nói thì, nó là cái khác biệt với những Skill khác nhất.

Là một Skill trực tiếp ảnh hưởng tinh thần của người khác, hơn nữa còn có thể gây rắc rối lớn nếu bị lạm dụng.

(Có khi nào ông ấy trước kia không dạy cho mình để xác định xem mình là loại người như thế nào trước không?)

Nó là một Skill nguy hiểm, nhưng mà sử dụng nó lại hết sức dễ dàng.

Còn tầng 2 của nó thì, Đệ Tam vẫn chưa cho phép tôi sử dụng nó. Mặc dù ông ấy xác nhận là tôi đủ sức dùng nó rồi.

Thấy tôi mơ mơ màng màng, Damien lên tiếng hỏi.

.

“Có chuyện gì sao? Nếu là về kế hoạch ngày mai thì không phải cậu đã xem qua ghi chú của Guild và suy nghĩ kĩ về nó rồi sao?”

“Ừ thì đúng. Nhưng mà tôi vẫn lo lắng. Đây là lần đầu tiên tôi sẽ phải chiến đấu với một thứ như vậy. Nói cho cùng thì đây không phải là chuyên môn của tôi”

.

Có một số Thám Hiểm Giả chuyên gia tiêu diệt Boss ngay sau khi chúng vừa hồi sinh.

Họ mang theo trang bị đặc biệt, và việc tiêu diệt Boss đối với họ chỉ là chuyện ăn cơm bữa.

Nhưng mà thường thì những người như thế gần như không hữu dụng chút nào trong những công việc khác.

Chúng tôi là một tổ đội cái gì cũng có thể làm được, nên những lúc thế này thì có gặp chút rắc rối, nhưng mà đặc điểm chính của chúng tôi là khả năng vượt qua gần như mọi trường hợp.

Dĩ nhiên…

.

『Con tỏ ra yếu đuối cái gì lúc này chứ hả? Mấy con cỡ Boss tầng tiếp theo thì con xử lí không thành vấn đề thôi』

.

Đệ Nhị nói cứ như đó là chuyện hiển nhiên.

Đúng vậy.

Hiện tại át chủ bài của tôi, 【Full Burst】của Đệ Nhất cho phép tôi tạm thời tăng sức chiến đấu gấp nhiều lần.

Nó cho tôi khả năng bùng nổ cực mạnh, bù lại muốn sử dụng thì nó sẽ liên tục rút ra và trữ một phần Mana của tôi lại.

Với tôi hiện tại mà nói, sau khi sử dụng một lần tôi sẽ phải để ra một khoảng chừng 2-3 ngày. Sau đó thì tôi sẽ có thể kích thích bản thân mạnh gấp 2 đến 3 lần.

Từ lúc đến Arumsaas tôi chưa dùng nó lần nào nên tôi đoán có thể tôi sẽ tăng sức mạnh bản thân gấp được khoảng 3 đến 5 lần.

.

“Điểm yếu chung của những tổ đội toàn diện sao? Nhưng mà làm một tổ đội toàn diện có khả năng vượt qua đa số tình huống mà nói thì các người thực sự mạnh đấy. Thực tế mà nói gọi là quá mạnh cũng không ngoa”

.

Lời nói của Damien có chỗ khiến tôi hơi thắc mắc.

Nhưng mà ngày mai, tôi sẽ phải dậy sớm. Tôi muốn nghỉ ngơi đầy đủ một chút.

.

“Vậy sao? Tôi còn không biết đây. Tôi mệt rồi nên ngủ trước đây. Một lát nữa tôi dậy ăn sau, nên đừng lo về chuyện đó”

“…Vậy sao? Vậy chúc ngủ ngon”

.

Tôi cách xa Damien một chút, cuộn người lại trong túi ngủ tôi đã lấy ra khỏi rương rồi nói Novem đánh thức tôi khi đến phiên tôi trực rồi ngủ thiếp đi.

-

-

-

『Yo!』

“…Có chuyện gì sao Đệ Tam?”

.

Cứ nghĩ tôi đã ngủ rồi, nhưng cuối cùng tôi lại đi vào trong phòng họp trong viên Đá Quý.

Người gọi tôi vào có vẻ là Đệ Tam.

.

『Đừng làm vẻ mặt đáng sợ đó chứ. Ta định ra tay giúp đỡ cậu bé tới giờ vẫn chưa tiến triển được gì quyến rũ Miranda-chan đây』

.

Tôi không thích cách ông ấy gọi chuyện đó là quyến rũ, nhưng mà thực tế vẫn là tôi không tìm được cơ hội nào để khiến chị ấy hợp tác cả.

Nhìn Skill là thấy rõ chuyện đó.

Chị ấy đang hiển thị thành màu vàng trung lập, không phải đồng minh cũng không phải kẻ địch, hơn nữa còn rất bất ổn vì đôi khi chị ấy lấp láy màu đỏ.

Shannon không có ở đây, nhưng đôi khi Miranda-san lại ngẩn người không rõ lí do.

.

『Đệ Lục mãi không chịu bình tĩnh con biết đó. Ta cũng thử ra sức một chút, nên ta sẽ chỉ con một cách đặc biệt để dùng Skill của ta. Đừng nói cho những người khác biết, nha?』

“Thực tế mà nói, con vẫn có một số vấn đề với việc đi ảnh hưởng tư tưởng người khác”

.

Nghe tôi nói thế, Đệ Tam mỉm cười

.

『Làm suy sụp tâm trí của người khác với Skill là sai sao? Dù rằng, không cần Skill đi nữa, con người vẫn là một loại sinh vật thao túng người khác làm chuyện mình muốn sao?』

.

Tôi không nghĩ mình sai vì bất giác nghĩ ‘con người này quá đen tối!’ ngay lúc đó.

Đệ Tam tiếp tục giải thích.

.

『Muốn điều khiển một người thì vốn không cần Skill hay gì cả. Chỉ cần nghệ thuật, và một chút kĩ thuật là đủ. Nghĩ kĩ đi, mỗi ngày ai ai cũng đều ảnh hưởng tư tưởng và tâm trí của người khác cả. Nếu vậy thì dùng Skill để làm chuyện đó có gì khác chứ? Vấn đề chỉ là ở chỗ con dùng nó như thế nào mà thôi』

“Dùng như thế nào sao? Nếu con mà đi dùng Skill đặt trong đầu cô ấy ý tưởng là phải trở thành đồng minh của chúng ta thì Đệ Lục sẽ nổi giận lôi đình cho mà coi. Con khá chắc chắn rằng trong đầu ông ấy Miranda-san và Milleia-san đang trùng lặp với nhau”

.

Mức độ Đệ Lục quan tâm Miranda-san không thể chỉ dùng ‘bất thường’ để tả được.

Dù rằng bản thân tôi phải gặp đủ loại rắc rối nhưng ông ấy vẫn muốn giúp chị ấy thoát khỏi bàn tay của Shannon.

Hơn nữa điều đó cũng cho thấy ông ấy tin tưởng rằng tôi có thể làm vậy được.

.

『Khi một người mệt mỏi thì tinh thần của họ cũng bất ổn. Có lẽ là vì rơi vào môi trường không quen thuộc này nên Miranda-chan mới không thể giữ vững sức miễn dịch như thường lệ với những trò đùa dai của đứa em gái kia chứ? Vì thế… nên ảnh hưởng của Shannon-chan mới bắt đầu xuất hiện như thế』

.

Từ trước đến giờ lúc nào Miranda-san cũng hết sức bình tĩnh.

Càng đi sâu vào trong Mê Cung tôi cảm giác chị ấy càng có vẻ bất ổn hơn, nên có vẻ ý kiến của Đệ Tam là không sai.

Sống cùng nhau dưới một mái nhà lâu như thế mà chị ấy vẫn chưa bị ảnh hưởng mới là lạ.

.

“Vậy Shannon là một mối nguy hiểm”

『Con nghĩ vậy sao?』

“Ể?”

.

Lời của Đệ Tam làm tôi bị sốc

Con bé làm nhiều đến thế này rồi mà ông ấy vẫn không cho rằng nó nguy hiểm

.

『Tình hình hiện tại là tinh thần của Miranda-chan đang trở nên bất ổn vì bị rơi vào tình huống không quen thuộc phải không? Vậy nếu là đời sống bình thường thì sao? Có lẽ Miranda-chan vẫn còn ổn định không phải sao?』

“...Ưm, vậy nghĩa là chúng ta đang làm chuyện không cần thiết…”

.

Vì sự cảnh giác cao độ đến kì lạ của Đệ Ngũ và Đệ Lục, có khi nào đã dẫn đến sai lầm lớn rồi không?

Tôi bắt đầu cho là vậy.

.

『Hừm, Đệ Ngũ và Đệ Lục rõ ràng đang xem cô gái đó thành Milleia-chan. Chính là vì Milleia-chan quá xuất sắc nên Shannon cũng phải xuất sắc như thế đúng không? Kiểu như vậy thì phải?』

.

Tôi không xem cô bé như người làm được chuyện kì diệu như lời kể.

Tôi đã ở gần Celes khá nhiều rồi, và vẫn không cảm giác được mức độ áp lực kiểu đó đến từ Shannon.

Hơn nữa…

.

『Họ nói rằng Miranda-chan nhìn rất giống với Milleia-chan, nhưng mà… có thể người thực sự đáng sợ là Miranda-chan rồi』

.

Ừm.

Miranda-san tươi cười, hoạt bát, biết nhìn xung quanh mình cho tôi cảm giác áp lực hơn.

Một cảm giác tự nhiên thu hút người khác.

Nhưng mà vẫn khác biệt với cảm giác tôi có được từ Celes.

.

『Và rồi Miranda-chan đó đang trở nên bất ổn định… ta nghĩ rằng đó mới là chuyện nguy hiểm nhất ở đây. Nên ta sẽ dạy con sử dụng Skill của ta. Nếu con dùng tốt mà nói, harem của con sẽ bùm một cái nhân lên gấp nhiều lần luôn đó, Lyle』

.

Những lời tiếp theo của Đệ Tam được nói với một nụ cười tươi, khiến mặt tôi cứng đờ lại.

Tôi biết ông ấy không thực sự đang nghĩ vậy, nhưng mà đúng là biết cách nói cho chết cuộc nói chuyện mà.

Tôi ăn theo trò đùa của ông, trong lúc ông dạy tôi… cách áp dụng Skill của ông.

-

-

-

Khi tôi mở mắt ra…

Ngay lập tức tôi lăn ra khỏi túi ngủ của mình.

Xung quanh tôi, Damien cùng Aria đang ngủ ngon lành. Nhìn kĩ hơn cũng thấy được Novem đang nằm ngủ ở gần đó.

Clara cũng gục xuống đất mà ngủ.

Novem và Clara lẽ ra là hai người đầu tiên gác đêm.

Đệ Nhị lên tiếng.

.

『Cô gái này đúng là biết làm rộn mà!』

.

Tôi không hề đụng vào số thức ăn được chuẩn bị cho tôi khi tỉnh lại ăn.

Hên là vậy. Chắc chắn trong đó có trộn thuốc ngủ.

Tôi nghe giọng của Đệ Lục vang lên trong viên Đá Quý.

.

『Vậy là cô bé vẫn luôn bị điều khiển. Nhưng mà tại sao, vào lúc này mới…』

.

Đệ Ngũ ngăn Đệ Lục lại.

.

『Hiện tại, mạng sống của Lyle quan trọng hơn. Để việc đó qua một bên đi』

.

Tôi nhảy thoát hẳn khỏi túi ngủ, nhìn lại về chỗ lúc nãy mình đang nằm.

Ở đó là một lỗ nhỏ, gây ra bởi chiếc chùy tôi mang theo, do Miranda-san dùng hết sức đập xuống tạo ra.

Rõ ràng không phải là loại sức mạnh chị ấy thể hiện từ lúc vào Mê Cung đến giờ.

.

“Chuyện này ý là sao đây?”

.

Tôi chậm rãi nhìn người đã làm nên toàn bộ chuyện này.

Nụ cười bình thường của chị ấy không còn nữa.

Với ánh mắt mờ không còn thấy được con ngươi bên trong, cô ấy nhìn tôi lẩm bẩm.

.

“Kẻ thù của Shannon là kẻ thù của ta. Ta sẽ tiêu diệt toàn bộ những kẻ cản đường Shannon. Kẻ thu của Shannon là…”

.

Có lẽ cô ấy cũng lấy đi những vũ khí còn lại của tôi rồi.

Nếu mà không may mắn bị Đệ Tam kéo vào trong viên Đá Quý thì tình hình có lẽ đã tệ hơn rồi.

.

“Chị có đang nghe tôi nói không, Miranda-san?”

.

Cô ấy nhảy chồm tới trước.

Cách chiến đấu này là tư thế của một chiến binh chuyên về cận chiến, nên tôi nhảy lùi về sau.

Nhưng rồi cô ấy ném chiếc chùy về phía tôi.

Khi tôi né qua một bên, chiếc chùy đập vào bức tường kim loại, gây nên âm thanh kim loại vang khắp phòng.

Trong tay cô ấy là một món vũ khí phụ, một con dao găm.

Ánh sáng mờ từ chiếc đèn Ma Thạch chúng tôi mang theo chỉ vừa đủ để thấy bên trong căn phòng.

.

“Lyle, cậu đã ngáng đường cô bé đó rồi đúng không…”

.

Bước lên một bước, cô ấy đã ngay lập tức tiếp cận bên hông tôi.

.

“Thật nhanh!”

.

Tôi ngay lập tức cúi người xuống né thanh dao gâm đâm về phía tôi, nhưng lần này lại tới bàn chân cô ấy đạp thẳng tới mặt tôi.

Trong một giây.

Tôi nhớ lại cảnh Celes đạp lên không khí.

Ngay lập tức tôi chụp chân cô ấy lại rồi đẩy đi để cô ấy mất thăng bằng, nhưng khi va chạm với bức tường thì cô ấy đã sửa lại tư thế của mình. Chân đạp vách tường cô ấy đạp nhẹ nhàng xuống mặt đất.

Nhìn thấy cảnh đó, Đệ Thất.

.

『Một Hậu Phương không thể nào di chuyển như thế được. Không, có lẽ là cô ta mạnh ở cả hai vị trí』

.

Nhìn cách Miranda-san chiến đấu tôi có thể đoán được cô ấy trước đây đã ẩn giấu nó đi.

Tôi không nghĩ cô ấy ẩn giấu khả năng của mình theo lệnh của Shannon.

Có thể cô ấy tự ý ẩn giấu thực lực của bản thân.

Đệ Ngũ lên tiếng nói đến Milleia-san

.

『Có vẻ như người phiền phức tương tự với Milleia thực sự là cô gái này. Ôi chao, ánh mắt của ta không còn tốt như lúc trước nữa rồi』

.

Đệ Ngũ lầm bầm một cách đầy hối tiếc.

Chúng tôi đã tiêu diệt hết quái vật trong khu vực này rồi nên không cần sợ chúng cản trở giữa chừng.

Nhưng mà đồng đội của tôi cũng đang ngủ hết rồi, nên cũng sẽ không có ai đến giúp đỡ nữa.

Miranda-san ngay lập tức nhận ra hướng ánh mắt của tôi, bước đến ngăn giữa tôi và Novem.

Nhìn cách cô ấy đang đứng cúi hông xuống cầm dao, rõ ràng đây không phải là người chỉ mới biết chiến đấu một hai ngày.

.

“Đến lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến những chuyện như thế sao? Mà, Novem cũng vậy nên tôi không phải là đang than phiền gì”

.

Nghe tôi đùa mỉa mai như thế, lông mày Miranda-san hơi giật một cái.

.

“…Này, có khi nào hiện tại cô đang tỉnh táo không vậy?”

.

Tôi không nghĩ một người mạnh đến mức này lại bị mệt mỏi bởi những cuộc chiến từ đầu đến giờ đến mức không thể kháng cự ảnh hưởng của Shannon được.

Lúc này cô ấy ngẩng đầu thẳng lên, nở một nụ cười cong như trăng lưỡi liềm.

Hàm răng trắng bóng của cô ấy trong căn phòng tối lờ mờ này nhìn cực kì âm hiểm.

.

“…Mấy người khác người nên câm miệng hết luôn đi. Con người thân thiện của ta mệt mỏi lắm rồi, cô ta ngủ say rồi. Nhưng cũng phải cảm ơn con bé con đó. Nhờ nó nên ta mới cuối cùng đi ra ngoài như thế này”

.

Mới một giọng cười âm hiểm, cảm giác hiện tại của cô ấy khác hẳn lúc nãy.

Lấy thêm một thanh dao găm nữa ra, cô ấy nắm nó bằng tay còn lại.

Trường phái hai kiếm.

.

“Ngươi biết gì không, cô gái này đóng vai cô gái ngoan hiền quá tốt đi. Tốt đến mức suýt nữa tự lừa bản thân rằng mình là ngoan hiền thực sự luôn đó”

.

Cô ấy lè lưỡi ra liếm dọc sống dao găm của mình, vẫn giữ vững ánh mắt chứa đầy sự điên cuồng đó trên mặt tôi.

Và một chút vui mừng nữa.

.

“Cô ta nhét hết nó vào trong lòng, mà khóc một mình. Thực sự đáng khinh… nhưng mà rồi, cái con nhóc con đó lại đi làm chuyện không cần thiết như thế!”

.

Tôi lấy con dao tôi đã giấu trong dây nịt ra chặn lưỡi dao của cô ấy khi cô ấy nhảy đến tấn công.

Ánh lửa tóe lên.

Tôi đã bắt đầu mang nó theo mình phòng trường hợp chuyện gì đó xảy ra kể từ lúc cô ấy bắt đầu biến thành màu vàng.

.

“Đúng như ta nghĩ, người cũng giống ta… Đúng là khiến người muốn ta cào nát vẻ mặt ‘biết trước hết rồi’ đó thật”

.

Tôi đá cô gái đang mang trên mình một vẻ mặt say đắm đối diện mình đi.

Nhưng mà cô ấy cũng đạp dính lòng bàn chân tôi, lợi dụng lực đẩy để lui lại về sau.

Giống như một con mèo vậy.

.

“Con nhóc con đó đã quậy quá lỗ hổng trong tâm trí cô ta, nó lại DÁM CHÔN TA ĐI! Con bé còn không nhận ra mình đang làm cái quái gì nữa, nên càng tuyệt vời hơn! Ngay khi con bé đó hoàn toàn phá hủy tâm trí của ‘ta’ bên ngoài xong thì ta đã định cào nát con nhóc con đó ra đầu tiên”

.

Chạy đến trước mặt tôi, cô ta hết nhảy qua trái rồi lại qua phải để khiến tôi bị loạn.

Nhưng mà Skill của Đệ Nhị khiến tôi xác định được chính xác vị trí của cô ấy, nên tôi dùng thanh dao trên tay mình chặn đòn tấn công của cô ấy lại.

.

“Nhưng mà… có vẻ người đầu tiên ta sẽ chém thành thịt vụn là… NGƯƠI. ĐÓ. NHA! Là Lyle-kun đó!!”

.

Miranda-san… không, cô gái đó tiếp tục chém liên tục về phía tôi, áp dụng đủ loại hình chém khác nhau.

Trong đầu nhủ thầm phải chi có cây đoản kiếm ở đây thì dễ hơn rồi, tôi thử hỏi lại.

.

“Vậy tại sao lại chọn tôi?”

“Tại sao? Tại sao nhỉ… Làm sao ta biết được!!”

.

Có cảm giác như cô ấy đang giấu đi mục đích thật của mình đi.

Và hiện tại thì cô gái này chỉ đang tận hưởng trận chiến này hết cỡ mà thôi.

Chỉ tập trung vui vẻ chém giết tôi, cô ta không hề đụng đến Novem hay những người con tin còn lại của mình.

Chỉ là…

(Cô ta mạnh hơn mình nghĩ!)

Họ nói rằng cô ấy giống với Milleia-san, không lẽ Milleia-san cũng mạnh mẽ như thế này?

Nghĩ đến đó, tôi đá văng một thanh dao găm khỏi tay cô ấy.

.

“Aha! Ngươi thật là tuyệt mà! Có thể chính diện chống lại sức mạnh vật lí của cô gái này, ngươi thực sự tuyệt thật đó”

“Ừ cám ơn vì lời khen”

.

Đâm chọt cô ấy vài câu nhẹ, tôi chạm nhẹ viên Đá Quý.

Đệ Tam lên tiếng.

.

『Ừ, tại sao không?』

.

Ông ấy có vẻ hiểu tôi đang muốn hỏi gì.

Nói thật thì, tôi hơi không muốn làm vậy

.

“Tại sao lại chọn tôi là người đầu tiên? Tại sao không chọn Novem hay bất kì ai khác”

.

Miranda-san lăn thanh dao găm dọc đầu ngón tay mình rồi trả lời

.

“Bởi vì ta thức dậy là nhờ giọng của ngươi. Khi ngươi hỏi cô ta có đang tỉnh không thì cô ta bị lúng túng”

.

Nở một nụ cười căng hết cỡ, cô ta bắt đầu tiết lộ những ý nghĩ sâu kín trong lòng Miranda-san.

.

“Ngươi biết không? Cô gái này mới nhìn ngươi lần đầu tiên là yêu con mẹ nó luôn rồi đó! Nếu là anh ta, vậy có thể sẽ hiểu được mình, cô ta đã có mong đợi như thế đó! Thật buồn cười đúng không? Mặc dù trong lòng thì cô ta chưa bao giờ biết cười là gì”

.

Mặc dù bề ngoài cô ấy là một cô gái hòa đồng đáng tin ai cũng có thể tin cậy, xem ra cô ấy vẫn có lo lắng riêng của bản thân.

.

“Vì thế nha, anh chàng đào hoa… ta quyết định là sẽ chém vụn ngươi ra trước, để hoàn toàn bóp nát trái tim cô ta luôn. Biết sao bây giờ, bị nhốt mãi ta bực mình lắm rồi”

.

Tôi tiếp tục đánh giá khoảng cách giữa hai chúng tôi trong lúc từ từ chuyển động.

Mặc dù cô ta đang cười lớn, nhưng chỉ cần để lộ sơ hở thì ngay lập tức cô ta sẽ nhảy vào lợi dụng nó.

Có vẻ cô ta biết rằng tôi không dám tấn công cơ thể của Miranda-san.

.

“Người đầu tiên muốn giết ngươi… thực ra là ‘ta’ ở bên ngoài cơ. Thật đó, không đùa đâu. Trước khi ta được thả ra thì cô ta đã tự mình muốn kết liễu ngươi rồi. Mặc dù phần lớn là vì cô ta bị con nhóc con đó điều khiển. Nhưng mà… ‘ta’ bên ngoài vẫn có hơi nghiêm túc một chút. Tại vì nha, ngươi cứ liên tục khoe khoang như thế”

.

Cô ấy liếc mắt qua nhìn Novem.

Thấy tôi cảnh giác lên, cô ấy cười lớn.

.

“Ôi, đừng lo nha, ta không có ngoại tình với ai khác đâu anh chàng đào hoa… nhưng mà Lyle-kun, có Novem và Aria rồi, vậy mà còn vươn tay ra với Clara đằng kia nữa. Không phải là một người đàn ông tệ hại nhất trần đời sao hả?”

“Tôi xin lỗi, nhưng mà tôi thậm chí còn chưa hôn ai bao giờ nữa. Tôi là đứa bé dễ mắc cỡ lắm”

“Thật không may nhỉ… trước khi cố gắng giết ngươi thì ‘ta’ bên ngoài lẽ ra đã có thể thử yêu đương người một lần”

.

Nghe cô ấy nói thế, tôi từ chối.

.

“Tôi có Novem rồi, nên xin dừng ý tưởng đó lại đi? Tôi cực kì nghiêm túc với cô ấy”

“…Ừ. Đúng như ta nghĩ, chính xác là vậy. Mặc dù ta và cô ta đều là một người, nhưng mà ‘ta’ bên ngoài quyết không chịu hiểu chuyện đó”

.

Tôi có hơi tò mò về lời nói của cô ta, nhưng ngay lập tức tôi nhảy chồm tới trước.

Vì tôi chuẩn bị đã xong rồi.

.

“Ôi chao, sao đột nhiên hăng quá quá vạ…!!”

.

Khuôn mặt cô ta vặn vẹo vì đau, ánh mắt cô ta lườm tôi mãnh liệt.

Khi tôi nhảy chồm tới, cô ta đâm thanh dao găm ra.

Tôi chụp lấy bàn tay đang nắm chặt lấy nó đẩy nó đi chỗ khác.

Khoảng trống giữ ngón giữ và ngón trỏ của tôi, lưỡi dao đã hơi cứa vào lớp da.

.

“Người đã làm gì… người đã làm gì!!?”

.

Khi tay phải tôi đưa đến nắm tay tay trái của cô ấy, cô ấy đạp dính tôi một phát.

Không phải là một cú đạp một cô gái nên nó.

Tôi cố chịu đựng cơn đau, rồi nở một vẻ mặt nhẹ nhàn.

.

“Là một Skill ảnh hưởng tâm trí người khác… hệ Hỗ Trợ cũng có những Skill loại này đó biết không. Tôi có bao giờ nói mình không thể sử dụng cái gì đó giống thế này sao?”

“Tên khốn khiếp!!”

.

Viên Đá Quý phát ra một ánh sáng xanh nhạt, rồi tôi cưỡng ép nhốt cô ta lại trước khi thử gọi Miranda-san.

.

“Cô thấy sao rồi?”

.

Khi tôi buông tay cô ấy ra, cô ấy ngồi gục xuống, đầu gối chạm đất cùng với thanh dao găm rơi khỏi tay cô ấy.

Âm thanh kim loại vang lên, nhưng không ai mở mắt ra cả.

.

“…Thật là không thể nào tệ hơn mà”

.

Cô ấy đang cúi đầu xuống, nên tôi không thể thấy mặt cô ấy được.

Vừa rồi chính là tôi sử dụng 【Mind】.

Tôi ra sức tìm đến chỗ sâu nhất trong tâm trí cô ấy rồi cưỡng ép kéo cô ấy ra ngoài. Thậm chí còn có thể đẩy cô gái nãy giờ liên tục huyên thuyên về tình cảm của Miranda-san trở về nữa.

(May mà mình làm được chuyện này ngay khi cô ta vừa ra ngoài. Thật tình, cô ta nguy hiểm quá)

.

“…Vậy là cô đã biết. Về Shannon”

.

Nghe câu hỏi của tôi, cô ấy trả lời.

.

“Cậu nghe rồi mà không phải sao? Tôi biết. Tôi nhận ra con bé ảnh hưởng bản thân như thế nào, nhưng tôi vẫn giả vờ không biết, làm sao được bây giờ… tôi là chị gái Shannon mà”

.

Tôi nhớ lại lời của Aria.

Lúc mà cô ấy đang tỏ ra lạc lõng, người lo lắng nhất cho cô ấy là Aria.

.

“Ai cũng có những phần họ không muốn cho người khác thấy mà”

.

Nghe tôi nói thế, Miranda-san mỉm cười.

.

“Tôi nghe câu đó cũng nhiều rồi. Nhưng mà ‘tôi’ mà cậu thấy được không phải là chuyện đùa đâu. Tôi lỡ cho cậu thấy một ‘tôi’ khác thường rồi”

.

Tôi thở dài, rồi lại kích hoạt Mind.

Đệ Lục vội vã lên tiếng.

.

『N-ngừng lại, Lyle!』

.

Nhưng Đệ Tam cản ông ta lại

.

『Không sao đâu, không sao đâu. Kệ nó đi. Dù rằng Shannon-chan có ảnh hưởng một phần, nhưng đó cũng chính là bản thân cô bé đó. Thay vì để dồn nén rồi đến mức nào đó bùng nổ thì để cô bé chấp nhận nó vẫn tốt hơn』

.

Đệ Tam vẫn nhẹ nhàng nói bằng kiểu giọng nhàn nhã của mình.

(Đừng nói cứ như đó là vấn đề của người khác chứ)

.

“Mặc dù cô muốn chối bỏ nó, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật. Cô ta vẫn là một mặt khác của cô. Và bây giờ, tôi sẽ dùng Skill để chữa trị mặt đó”

.

Bộ phận cô ấy đã tách ra, một lần nữa…

Tôi sẽ khiến cô ấy đối mặt đàng hoàng với những cảm xúc đen tối mà cô ấy đã vứt bỏ.

.

“…….Tôi xấu xí lắm cậu biết đó”

“Đừng lo. Vẫn còn nhiều người tệ hơn nữa( ví dụ như em gái tôi)”

.

Cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Mái tóc bù xù của cô ấy đang che đi khuôn mặt cô ấy.

Nhìn xuyên lớp tóc ấy, tôi có thể thấy được đôi mắt không có ánh sáng kia lần nữa.

.

“Có gì đó xảy ra thì ta không chịu trách nhiệm. Cô ta chắc chắn đủ sức đè ép ta cả đời”

“Cô sẽ sớm xuất hiện lại thôi. Lúc chuyện đó xảy ra thì chắc chắn sẽ thành một tai nạn không hề nhỏ đâu. Thay vì vậy, cứ để cô ấy chấp nhận cô là được. Đã đến lúc cô bảo vệ cho Miranda-san kia rồi”

“Bảo vệ sao?”

.

Những cảm xúc bị đè nén này đang bị đối xử như một thực thể ác độc.

Nhưng mà theo như tôi thấy đó vẫn là một người.

Sự hối hận, sự đau buồn, mặt xấu mà không ai muốn thấy bao giờ… mặc dù rất khó nhìn, nhưng đó vẫn là một phần của bản thân tôi.

Thậm chí, là bộ phần lớn nhất.

Nhưng mà tôi đã có thể sử dụng những cảm xúc để làm động lực để tiếp tục.

…Dĩ nhiên cũng không ai khen ngợi hay thưởng gì tôi cho việc đó cả.

.

“Bị chối bỏ suốt một thời gian dài như thế, nên cô biến thành vặn vẹo như thế này cũng là chuyện bất khả kháng thôi”

.

Tôi lấy tay phải đặt lên vai cô ấy, và rồi viên Đá Quý bắt đầu phát sáng.

.

“…Ngươi nói cũng phải”

“Và tôi cũng sẽ chấp nhận cô nữa”

.

Dù rằng là Miranda-san nào đi nữa, tôi cũng sẽ chấp nhận cô ấy là Miranda-san.

Ý tôi khi nói là như thế.

Nhưng mà…

.

“Ể? Vừa rồi có phải…”

.

Cô ấy phát ra một ánh sáng xanh lam, rồi gục hẳn xuống.

Có lẽ cô ấy đã phải sử dụng không ít tinh thần rồi.

Bản thân tôi cũng khá mệt mỏi vì sử dụng Skill đây.

.

“Ngày mai phải bận rộn vậy mà… ừ, ngủ sớm thôi”

.

Như thế này, tôi nghĩ chúng ta đã tiến được thêm một bước để chống lại Shannon rồi.

Đệ Lục lẩm bẩm.

.

『Vậy ra… là ta không hiểu』

-

-

-

… Lúc đổi ca gác đêm.

Novem chậm rãi ngồi dậy từ chỗ cô ấy ngồi nãy giờ.

Xung quanh, một Damien, Clara và Aria đã bị đánh thuốc ngủ…

Cùng với một Miranda và Lyle đang ngủ thiếp đi.

.

“…Mình vốn có nghe rằng cô ấy biết khá nhiều về chế thuốc, nhưng xem ra lượng thuốc được canh rất kĩ. Như thế này mọi người sẽ tỉnh dậy vào ngày mai thôi”

.

Clara cũng phải canh gác cùng lúc với cô ấy, nhưng Novem để yên cho cô ấy nghỉ ngơi.

Cô ấy lấy một tấm chăn đắp lên người cô ấy.

Trên tay cầm trượng phép, Novem đi đến chỗ Miranda.

Mái tóc của Miranda đang dính lên mặt cô ấy vì mồ hồi.

Có vẻ như cô ta bị kiệt sức.

Novem nắm chặt cây trượng phép trong tay mình, nhưng khi thấy Lyle đang nằm bên cạnh đó, cô ấy lại thả lỏng tay mình ra.

Đặt trượng phép của mình xuống, cô ấy nhìn thẳng vào lòng bàn tay bản thân.

.

“Tại sao mình lại phản ứng như thế? Hơn nữa, hiện tại đánh thức họ có hơi…”

.

Có lẽ Lyle đã rất mệt mỏi, vì cậu ta ngủ cực kì say.

Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, Novem mỉm cười.

Cô ấy lấy tay xoa nhẹ mặt cậu ta.

Sau khi hơi nghiêng đầu một chút, cô ấy quyết định tiếp tục canh gác.

.

“Anh có vẻ mệt mỏi từ cuộc chiến đó rồi, nên em sẽ thay anh gác đêm cho”

.

Trong cuộc chiến vừa xảy ra lúc nãy.

Novem không hề ngủ…

-

-

-

Mọi người đều dậy cùng lúc sau giờ hẹn hôm trước đó một chút.

.

“Tôi xin lỗi… tôi xin lỗi…”

“Không sao đâu mà”

.

Novem cười khổ.

Khi thấy Clara liên tục xin lỗi Novem sau khi tỉnh dậy, tôi thậm chí còn không thể nói gì được với cô ấy.

Vì tôi cũng ngủ quên quá giờ gác đêm của bản thân.

Khi tôi hỏi Novem tại sao không đánh thức tôi thì cô ấy nói rằng vì nhìn tôi quá mệt mỏi.

Gặng hỏi tiếp về vấn đề này có hơi khó khăn, vì bản thân tôi là người đã ngủ luôn không tự mình tỉnh lại sau đó.

.

“Ya~~ đúng là một giấc ngủ tốt mà. Cứ như ta bị đánh thuốc mê hay gì đấy!”

.

Damien cười lớn, xem ra đó là giấc ngủ ngon đầu tiên trong một thời gian dài, nên anh ta đang vui.

Tôi thực sự muốn hỏi xem bình thường anh ta sống như thế nào, nhưng mà cảm giác nếu nghe anh ta giải thích sẽ phiền lắm nên tôi bỏ ý tưởng đó đi.

Aria im lặng ăn hết phần thức ăn của bản thân.

Miranda-san thì…

.

“Cho tôi xin lỗi, Novem-chan!”

.

…tươi sáng và hoạt bát.

Cứ như hôm qua toàn bộ là giấc mơ vậy, nhưng mà Đệ Tam lên tiếng.

.

『Lâu rồi mới thấy cởi mở lại đúng là một cảm giác không tệ đây』

.

Nghe thế, Đệ Ngũ thì hơi khó tin

.

『…Phải chi có thể làm được. Không, bình thường ta vốn cũng rất cởi mở rồi』

.

Có vẻ như ông ấy đang suy nghĩ gì đó

Đệ Nhị thì…

.

『Cô ta còn năng động hơn trước nữa. Cũng tốt thôi. Như thế này có lẽ cô ta sẽ chịu giúp đỡ việc của Shannon』

.

Đệ Tứ cũng có cùng ý kiến.

.

『Đúng là một nụ cười tốt mà. Có vẻ như cô bé sẽ giúp, nhưng mà… nghĩ đến những cảm xúc như thế nào bị che giấu dưới khuôn mặt đó… đúng như tôi nghĩ, phụ nữ ai cũng đáng sợ』

.

Tôi có cảm giác những lời đó chứa cảm xúc thực sự của ông ấy, nên tôi không nói gì được.

(May mà về phần đó thì, Novem là hoàn hảo rồi)

Tôi có hơi muốn khoe khoang với ông ấy.

Đệ Thất vẫn như thường lệ.

.

『Như thế này chúng ta sẽ có thể tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ của Damien rồi』

.

Đệ Lục thì có vẻ chán nản

.

『…Ừ』

.

Tôi biết mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đây, nên sau khi ăn xong, tôi bắt đầu dọn dẹp

.

“Clara, vậy là được rồi”

“Không được. Với những Hỗ trợ như tôi, tôi phải hoàn thành công việc của mình đàng hoàng nếu không thì không ổn”

.

Cô ấy nói vậy mới một giọng vui vẻ hơn thường lệ, nên tôi đoán đây là cảm xúc thực sự của cô ấy với công việc của mình.

Tôi trả lời, ‘ừ-ừm’ rồi quay lại dọn dẹp tiếp.

Khi tôi đi ngang qua Miranda-san thì…

.

“Cảm ơn vì hôm qua, và… yoroshiku, L.Y.L.E.Kun”

Trong một thoáng duy nhất… nụ cười của cô gái kia xuất hiện trên mặt Miranda-san.

-

-

-

Phòng Boss tầng 30.

Một con chằng tinh cầm một cái ống sắt rỗng lớn đang đứng trước mặt tôi.

.

“Lớn như một cây đại bác vậy. Thật tình bọn quái vật ở đây con nào cũng mang theo đủ thứ đồ khó chịu theo”

.

Ra hiệu mọi người lui lại, một mình tôi bước lên đối mặt con chằng tinh.

.

“Cậu chắc là sẽ ổn không?”

.

Dù có hơi nghi ngờ, nhưng Damien vẫn lui lại đứng chờ.

Như đang coi thường tôi, con chằng tinh nâng cái ống sắt lớn lên quá đầu nó.

Tôi nắm lấy viên Đá Quý.

.

“…”

.

Vừa dứt lời, lớp trang trí màu bạc xung quanh viên Đá Quý kéo dài ra, tạo thanh một thanh đại kiếm tôi cầm trên tay phải.

Nó hơi giống với thanh kiếm mà Đệ Nhất đã từng sử dụng lúc còn sống, nhưng mà hiện tại nó đang dần biến thành hình dạng để tôi dễ sử dụng hơn.

Khi con chằng tinh quơ cây ống sắt xuống đầu tôi, tôi cũng vung kiếm lên.

Sóng xung kích chấn động cả căn phòng, con chằng tinh bị đánh bay đến tận cuối căn phòng Boss.

Lớp giáp ngực và găng tay của nó bị chặt đứt cùng với cơ thể của nó.

Còn cái ống sắt kia bị chặt rời làm hai, rơi tại chỗ.

Tôi ngừng sử dụng Skill.

.

“…Ngoài việc có thể một phát giết chết quái vật, sử dụng Skill này có hơi mệt mỏi”

.

Trả thanh đại kiếm về hình dáng ban đầu của nó, tôi bắt đầu lo lắng về lượng Mana tôi vừa mất.

Nếu không Tăng Trưởng ít nhất một lần nữa, có lẽ tôi sẽ không bao giờ đủ sức sử dụng viên Đá Quý một cách đàng hoàng mất.

Những người trước đó quan sát cuộc chiến chạy lại về phía tôi.

.

“Đúng là không hổ danh Lyle-sama”

.

Novem vẫn khen ngợi tôi như thường lệ.

Aria thì…

.

“Anh xài cái đó nhiều hơn được không?”

“…Nếu cần thì tôi mới xài hiểu không? Là loại năng lực như thế”

.

Đáp lại thái độ lạnh nhạt của cô ấy, tôi cũng vậy.

Nhưng mà đúng chất một cuộc nói chuyện giữa đồng đội nên cảm giác không hề tệ chút nào.

Clara nhìn viên Đá Quý của tôi với một vẻ mặt nghiêm túc.

.

“Đó là kim loại hiếm. Hơn nữa còn là một loại mắc tiền nữa”

.

Miranda-san chỉ mỉm cười vỗ tay.

Nhưng mà cô ấy không phải chỉ vui vẻ như thường lệ.

Mà cô ấy còn thân thiện hơn thường lệ nữa.

.

“Vậy là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của giáo sư rồi. Nào, xin thầy hãy dạy Lyle-kun Ma Pháp của thầy đi”

.

Damien đã hứa rằng sẽ công nhận rằng chúng tôi đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của anh ta nếu chúng tôi mang được anh ta ít nhất đến tầng 30.

Nhưng anh ta nhìn qua tôi, rồi nói.

.

“Lời hứa là lời hứa, nên ta sẽ giữ lời. Nhưng mà ta nói thêm một chuyện được không?”

“Có chuyện gì?”

.

Nhìn tôi với một vẻ mặt nghiêm túc, Damien trả lời.

.

“Cậu, cứ với cái đà này, cậu sớm muộn cũng hỏng thôi. Mà, cũng không liên quan đến ta”

.

Nghe thế, tôi thực sự không biết phải trả lời thế nào.

Không biết tại sao nhỉ?

Đệ Nhị cũng đồng ý với anh ta.

.

『…Chắc chắn là vậy』

.

Chúng tôi đang từ từ hoàn thành nhiệm vụ của Damien, nhưng có vẻ như tôi sắp sửa phải xử lí một vấn đề khác trước đã.