“Dừng lại đi mà!! Xin mọi người dừng lại đi!!”
.
Ở phòng hợp bên trong viên Đá Quý, tôi đang ngồi co một cục trên sàn nhà, hai tay bịt tai lại.
Dù tôi có gào thét hay chịu thua gì đi nữa, vẫn không có vẻ gì là sắp kết thúc.
Sự khủng bố tinh thần của 6 người này.
Không, là 5 người.
Đệ Ngũ chỉ đang nhìn mọi người còn lại với vẻ mặt khinh thường.
.
『Rõ ràng quá mà, cái tốt nhất phải là 『Hôn một Người đẹp Say Ngủ』, sao lại có người phản đối được chứ』
.
Đệ Tam đang đứng trước một tấm bảng đen, chọn ra những việc thú vị nhất đã xảy ra từ lần Tăng Trưởng gần đây nhất của tôi.
Xung quanh và các gia chủ từ Đệ Nhị đến Đệ Thất, đang bàn bạc tranh cãi để quyết định lần này hành động ‘vĩ đại’ nhất của tôi là gì
Đệ Tứ cũng đồng tình với ý kiến kia.
.
『Ừ. Hành động lần này của Lyle trao đi nụ hôn đầu của nó cho một con rối tự động chính xác là đứng nhất không nghi ngờ được』
.
Đệ Nhị lúc này phản đối.
.
『Lời tỏ tình của nó với Novem-chan cũng khó mà bỏ qua. Vẻ mặt khó hiểu của cô bé lúc đang cố làm nó bình tĩnh lại lúc đó… không phải cũng cực kì tuyệt vời sao?』
.
Đệ Lục thì
.
『Tôi nghĩ lúc nó trèo tường, trượt chân té thẳng vào tư thế làm dáng trong lúc cầm một con bọ trên tay cũng khá là hay mà』
.
Nhớ lại cảnh đó, Đệ Tam bật cười thành tiếng.
.
『Lần này cũng thu hoạch đầy đủ thật nha. Cái gì mà sẽ không lặp lại cùng một lỗi lầm 2 lần? Cứ kiểu này chắc mỗi lần chúng ta đều làm một giải『Lyle Tuyệt Nhất』luôn đi?』
.
Đệ Thất nhìn tôi rồi an ủi
.
『Lyle, con nên biết tài năng khiến người ta bật cười mỗi khi Tăng Trưởng thế này là rất khó mà có được biết không』
.
Tôi khá chắc chắn đó là lời an ủi, nhưng mà tôi không thấy được an ủi gì cả.
Tôi nhớ rõ ràng lúc đó từng người một ở đây đều ngồi cười bò trên ghế của mình.
Tại sao tôi lại mắc một chuỗi lỗi lầm nghiêm trọng liên tục như thế chứ… có nghĩ kĩ cỡ nào tôi cũng không thể trả lời được.
.
“Con không chịu nổi nữa. Con không bao giờ ra ngoài nữa. KHÔNG BAO GIỜ!”
.
Nghe tôi nói thế, Đệ Ngũ như hết chịu nổi, lên tiếng.
.
『Chỉ là một chút trò cười thôi không phải sao. Quan trọng hơn, tiến vào vấn đề chính được chưa?』
.
Đệ Tam cản ông ấy lại.
.
『Khoan đã! Chờ một chút để quyết định Lyle Nhất đã!』 (TN: Lyle Tuyệt Nhất, viết tắt Lyle Nhất)
.
Đệ Tứ lên tiếng, lần này cố tình nghiêng đầu để ánh mắt lóa trên mắt kính ông ấy.
Mấy ông già đáng ghét.
.
『Tôi nghĩ lúc Lyle nhấn mạnh muốn cắn Shannon một miếng khúc cuối nên bị lờ đi dễ dàng như thế. Mà, nói chứ cũng có lí do là vì Đệ Ngũ và Đệ Lục quá để ý chuyện lúc đó nữa』
.
Ánh mắt Đệ Tứ nhìn Đệ Ngũ và Đệ Lục.
Đệ Ngũ vẫn bình tĩnh, còn Đệ Lục thì khoanh tay lại với một vẻ mặt không vui.
Sau khi Miranda-san trở về, không có quá nhiều thứ thay đổi.
Về Shannon, cô ấy yêu cầu chúng tôi để cô ấy xử lí.
Hiểu rằng sẽ có một cuộc nói chuyện nặng nề giữa chị em với nhau, chúng tôi quyết định tin tưởng cô ấy về chuyện đó.
Theo như tôi thấy, điều đó có nghĩa là mình không phải hủy con mắt của cô bé, nên không có vấn đề gì.
.
“Lúc đó con nói cắn không phải là theo nghĩa kia…”
.
Thấy tôi cố chống chế, Đệ Nhị và Đệ Tam…
.
『Hừm, vậy con nói vậy ý là sao nào?』
『Ta muốn nghe thử, con lúc đó đang cảm giác như thế nào』
『『Sao, nói ta nghe nào, Lyle!!』』
“Mấy người thật sự xấu tính hết sức! Nếu đã biết có chuyện gì sắp xảy ra thì tại sao không cản con! Đúng hơn, làm ơn cản con lại đi chứ, ông nội! Không, các ông tổ!”
.
Nhìn qua Đệ Thất, tôi thấy ông ấy đang che miệng và ra sức đập bàn.
Tôi nói gì đó buồn cười lắm sao? Nhìn ông ấy thôi cũng thấy bực quá.
Nhưng mà lần này toàn bộ là do tôi gây ra nên tôi không thể phản kháng gì được cả.
Thở dài một lần, cuối cùng Đệ Ngũ bước ra kết thúc chuỗi tiếng ồn.
(Hơn nữa, không phải hơi quá lâu rồi sao? Mình có cảm giác mấy ông tổ nãy giờ ngồi bàn hơn 2 tiếng rồi)
Nhủ thầm tại sao ông ấy không cản họ lại sớm hơn, tôi nhìn Đệ Ngũ.
.
『Thỏa mãn chưa? Cái giải Lyle Nhất gì đó để dành lúc có thời gian riêng rồi quyết định cũng được. Bây giờ đầu tiên phải nói đến con rối tự động kia』
.
Ừ.
Cái con mà tôi tự mình hôn để nó nhận chủ. Con rối tự động độc mồm độc miệng đó.
Hiện tại cô ta đang ở phòng nghiên cứu của Damien, bị tra hỏi và điều tra đủ thứ.
Lí do tại sao tôi không thích điều đó, đơn giản mà nói, cô ta đã ghi chép lại toàn bộ mọi chi tiết và từng câu tôi nói ra lúc đó, ghi lại để làm ghi chép chính thức.
Damien, tên khốn đó… không để bất kì một câu nào lọt đi, anh ta hoàn toàn sẵn sàng dùng những lời tôi nói với con rối tự động đó viết thành báo cáo trong đồ án và nghiên cứu của anh ta trong tương lai.
Còn bản thân tôi trong lúc cao hứng đã đồng ý chuyện đó.
Tới lúc này, chắc chắn anh ta đã ghi chép hết mọi thứ cần thiết rồi.
(Ngày mai có đến mà nói rằng mình không đồng ý nữa, chắc anh ta cũng không thèm để ý)
Số giáo sư và học sinh tập trung ở phòng thí nghiệm lúc đó không phải đùa.
Với Damien mà nói, sự việc này không khác gì một cách để anh ta xin thêm tiền trợ cấp nghiên cứu, nhưng mà nghĩ lại mà nói nó là một đột phá mang tính cách mạng.
Tôi đã hơi quá coi thường sự thật rằng có một con rối tự động cổ đại vừa được đánh thức.
Damien Valle… có lẽ anh ta là một tên biến thái, nhưng mà là một thiên tài biến thái.
.
『Ừm, nếu cứ để cô ta cho Novem lo thì không được, nhưng nếu chỉ đơn giản nghĩ rằng nhân lực của chúng ta tăng lên mà nói thì đây không có vấn đề gì. Vấn đề chính là việc bảo quản nó』
.
Tôi hỏi Damien, theo lời anh ta thì, cơ bản mà nói chúng tôi được cung cấp bảo trì miễn phí.
Cái phần làm tôi tò mò là cái ‘cơ bản mà nói’ trong lời anh ta.
Lúc này đã làm mặt nghiêm túc, Đệ Thất nói với tôi.
(Hơi trễ đó nội ơi)
.
『Sự thật là, Lyle… Mana của con đang bị một nguồn không phải chúng ta lấy đi. Trừ phần Mana dùng để tích lũy cho Skill 【Full Burst】của Đệ Nhất, có vẻ như vừa có một dây nối mới được tạo ra』
“Một dây nối mới sao?”
.
Nghe việc Mana của tôi đang bị rút đi nữa, tôi hơi thắc mắc.
Vì tôi không cảm giác được chuyện đó.
Đệ Nhị lên tiếng
.
『Tổng lượng Mana của con đã tăng lên, nên vẫn ổn không sao… nhưng mà con hiện tại lúc nào cũng bị rút đi một lượng Mana cố định. Gánh nặng của con vừa tăng thêm. Nên chúng ta vừa suy nghĩ về chuyện đó một chút』
.
Đệ Tam lên tiếng
.
『Chúng ta rút ra kết luận rằng cô hầu gái độc miệng kia rất là khả nghi! Không ~~, phải nói rằng con cũng hơi bị có tài năng về chuyện này đó Lyle, vừa tăng lượng Mana của bản thân lên lại có một nguồn khác hút nó đi』
.
Đệ Lục cũng đồng tình
.
『Mặc dù hiện tại con có thể dùng nhiều Mana hơn trước, nhưng mà nếu sử dụng quá thường xuyên thì con sẽ cạn Mana lúc nào không biết』
.
Đệ Tứ tổng kết lại.
.
『Chúng ta không rõ rằng lượng bị rút ra là cố định, hay hiện tại chỉ là mức trung bình… nên từ đây trở đi sẽ hơi lộn xộn đây』
.
Có vẻ như tôi vừa có được một cô hầu gái độc mồm độc miệng siêu phi thường.
Lượng Mana tôi vừa tăng lên hiện tại đang được sử dụng để phục vụ cho con rối tự động đó?
(À mà nghĩ lại thì, tôi mới là người được phục vụ nhỉ? Bởi nó?)
Tôi có hơi nghi ngờ việc con rối đó sẽ làm việc đàng hoàng, nhưng mà việc nó đang rút Mana của tôi mới là vấn đề lớn hơn.
Tôi cứ nghĩ mình sắp có thể dùng Ma Pháp để chiến đấu thoải mái hơn rồi, nhưng cuối cùng lại không được.
.
“Vậy nghĩa là con lại phải chiến đấu như trước giờ nữa sao? Sau khi trải qua một lần Tăng Trưởng đáng hổ thẹn như thế, giới hạn trên Mana của con vẫn chưa bị giải quyết sao…”
.
Trong lúc tôi đang buồn rầu, Đệ Ngũ lại lên tiếng
.
『À, để ta nói thêm nữa, Lyle… con sẽ bị giới hạn không được dùng Skill trong một thời gian』
“Ể?”
.
Tôi ngước mặt lên nhìn ông ấy.
Có vẻ ông ấy không phải đang đùa.
Đệ Lục tiếp lời.
.
『Skill của con thì lúc nào cũng đang trong quá trình sử dụng, nên đành vậy không thể làm gì được, nhưng mà những Skill còn lại sẽ hoàn toàn bị giới hạn lại』
“Ể? Khoan…”
.
Đệ Thất cũng đồng ý.
.
『Chúng ta sẽ tự mình kiềm chế chúng lại, nên con sẽ hoàn toàn không thể nào sử dụng chúng được theo đúng nghĩa đen. Hãy chuẩn bị tinh thần đi. À, của Đệ Nhất cũng vậy. Thanh kiếm lớn đó…』
.
Đệ Nhị lên tiếng.
.
『Con bị cấm không được dùng thanh kiếm đó. Trong một thời gian sắp tới, con sẽ phải cố gắng làm Thám Hiểm Giả chỉ bằng năng lực của bản thân』
“Ư-ưm, con không hiểu lắm tại sao…”
.
Trong khi tôi vẫn không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, Đệ Tam lại tiếp tục.
Là điều kiện để tôi lại có thể sử dụng Skill.
.
『Nếu con có thể đánh bại con Boss ở tầng 30 rồi quay về Guild… nếu làm được, thì chúng ta sẽ cho phép con sử dụng Skill lại lần nữa. À, chúng ta vẫn sẽ cho con lời khuyên, nên đừng lo về chuyện đó』
.
Ai muốn lời khuyên của mọi người chứ, sử dụng Skill mới… tôi nuốt những lời đó vào bụng, rồi nhìn xung quanh.
Ai cũng đang có vẻ mặt cực kì thành khẩn.
Đệ Tứ giải thích.
.
『Nhìn là thấy được, chỉ bằng Skill mà nói, con hiện tại có thể dễ dàng trở thành một Thám Hiểm Giả hạng nhất. Với những Skill đó, con đã nhẹ nhàng chinh phục được tầng 40 của Mê Cung chỉ bằng 6 người』
.
Thường phải cần một tổ đội 50 người mới miễn cưỡng khiêu chiến được với nó, nhưng chỉ 6 người mà chúng tôi đã thành công.
.
“Ý ông rằng chuyện đó là không tốt?”
.
『Dùng Skill không có vấn đề gì cả. Sử dụng tối đa tất cả tài nguyên và năng lực mình có là tốt. Ít ra, đến một lúc nào đó』
.
Đệ Nhị nói cho tôi biết
.
『Bản thân con chưa hề lớn lên tí nào cả. Không phải Tăng Trưởng, mà là lớn lên theo đúng nghĩa kìa. Mỗi khi có gì đó xảy ra, con đều dựa vào Skill để giải quyết. Nếu cứ như thế, Mana của con sẽ có lúc hết, hoặc sẽ có một lần Tăng Trưởng bất ngờ nữa, và con sẽ bị buộc phải rút lui khỏi chiến tuyến. Nếu chuyện đó xảy ra, con sẽ làm gì?』
.
Tôi có thể tưởng tượng ra chuyện đó khá dễ dàng.
Ngay lúc tôi bị loại khỏi vòng chiến, cả tổ đội cũng sẽ ngừng hoạt động.
Trường hợp tệ nhất, là bị đoàn diệt trong lúc chờ tôi hồi phục.
Một tổ đội dựa vào Skill của tôi để làm mọi thứ sẽ mất đi mọi thứ khi thiếu đi tôi.
Đệ Tam tiếp tục
.
『Dùng Skill là không có gì sai. Nhưng mà với nhiều Skill như thế này, chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ có vấn đề. Những lúc đánh giá sai và nhận một nhiệm vụ mà bản thân không thể giải quyết, lúc đó sẽ chỉ càng nhiều rắc rối hơn mà thôi. Trước khi chuyện đó xảy ra, con, Novem-chan và Aria-chan sẽ phải rèn luyện bản thân. Ta cho rằng hiện tại chính là lúc làm thế』
.
Những tổ tiên lúc nãy vẫn còn đang chọc ghẹo tôi đang thực sự nghĩ cho tôi.
(Vậy ra đây là việc Damien đã nói).
Tôi gật đầu, và tự hứa với lòng rằng mình sẽ chinh phục xong tầng 30 mà không cần Skill.
Từ giờ đến đó, tôi sẽ bị giới hạn với khả năng của bản thân.
Và Đệ Tam tiếp tục…
.
『Rồi xong, vấn đề đó xong rồi thì đến vấn đề cấp bách tiếp theo… Giải Lyle Nhất sẽ trao cho Nụ hôn cho Người đẹp Say Ngủ! Có ai phản đối?』
.
Đệ Nhị ngay lập tức
.
『Phản đối! Đừng quên mất lúc cô bé lờ đi lời tỏ tình của thằng bé!』
.
Đệ Tứ
.
『Khó mà nói cái nào tốt hơn thật, tôi thì thấy người đẹp say ngủ có vẻ ổn hơn』
.
Đệ Ngũ
.
『Cái đó đúng là ấn tượng rất mạnh. Muốn vượt qua nó không dễ đâu』
.
Đệ Lục…
.
『Trượt dưới đất làm dàng cùng với con bọ. Không thể quên cái đó được!』
.
Mấy ông tổ chết tiệt…
.
『Đúng là không hổ danh đứa trẻ tài năng của Gia tộc Walt… khiến chúng ta khó xử đến mức này!』
.
Mọi người cùng lúc…
.
『『『Chúng ta sẽ chống mắt lên chờ lên Tăng Trưởng tiếp theo của con, đứa trẻ tài năng của Gia tộc Walt!!』』』
.
Họ mang nụ cười tươi nhất mà nói câu đó
.
“Đừng có lấy chuyện đó ra làm trò tiêu khiển chứ!!”
.
Tôi chắc chắn không phải là người có lỗi khi hét lên lúc đó.
-
-
-
…Khuya hôm đó.
Rời khỏi viên Đá Quý, tôi bước ra sân trước dinh thự, ngồi lên chiếc ghế bành ở ngoài ngắm bầu trời đêm.
Khi tôi vào phòng bếp lấy nước uống, tôi thấy được khuôn mặt của bản thân trong gương cực kì hốc hác.
.
“Vậy ra họ khiến mình mệt mỏi đến bực này… chết tiệt”
.
Quá khứ mà tôi muốn quên đi giờ đã thành ghi chép nghiên cứu được lưu trữ vính viễn ở học viện.
Tôi đã tự cho rằng mình tự yêu bản thân không biết bao nhiêu lần. Rốt cuộc ngọn nó độc nào thổi khiến mình nghĩ như thế chứ?
Nghĩ cỡ nào tôi cũng cho có được đám án.
.
“Phải chi quay về quá khứ được thì tốt quá”
.
Thở dài một câu như thế, tôi nhìn lại thấy được Novem đang đi đến chỗ ghế bành tôi ngồi.
.
“Có chuyện gì sao, Lyle-sama? Anh khó ngủ sao?”
.
Một Novem mặc quần áo ngủ đang lo lắng đứng trước mặt tôi
Tôi bất giác khen ngợi cô ấy dễ thương trong lòng, nhưng cùng lúc đó, tôi bị ép nhớ đến nụ hôn của mình với cô hầu gái độc miệng kia.
Tôi đã muốn nụ hôn đầu của mình là cho Novem.
.
“Anh muốn biến mất quá…”
“A~~ Là về hôm nay sao? Không có gì đâu. Ai cũng trải qua cảm giác hưng phấn đó mà. Chỉ là nó thể hiện trên Lyle-sama có hơi quá phi thường mà thôi”
.
Dù có cố an ủi tôi đi nữa thì sự thật là nụ hôn đầu của tôi vẫn đã…
.
“…Không thể nào quay lại được rồi…”
“Ể?”
“Nụ hôn đầu của anh sẽ không bao giờ quay lại được! Anh muốn đánh chết bản thân mình lúc đó!”
.
Nghe tôi nói thế, khuôn mặt Novem lại tỏ vẻ phiền muộn.
Tại sao Novem lại phiền muộn? Tôi hiện tại không tốt sao, nghĩ đến đó, tôi càng trở nên buồn bã một cách không cần thiết.
.
“Chúng ta không thể bỏ qua nó sao? Nói cho cùng thì đó là một nụ hôn với con rối mà”
“Con rối đó giống người đến khó chịu, nên anh không thể nghĩ như thế được dù muốn, hơn nữa cái mồm độc địa đó chắc chắn sẽ khiến tâm hồn anh tiêu tùng mất. Nếu lúc đó không phải đang quá hăng hái, chắc chắn tâm hồn anh đã tự phát nổ rồi”
.
Nghĩ lại mà nói, nó đúng là một con rối tự động cổ đại đáng gờm.
Tại sao người cổ đại lại đi chế tạo một con rối độc địa như thế chứ?
(Mấy người cổ đại kia không lẽ còn biến thái hơn cả Damien?... Mình không nên nghĩ quá nhiều về chuyện đó)
.
“Với lại anh… sẽ không thể dùng Skill được trong một thời gian. Cứ như cả thế giới đang chống lại anh cùng lúc vậy, nên tâm trạng anh có hơi sụp đổ một tí”
.
Nghe tôi nói thế, Novem ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay tôi.
Nhìn lên bầu trời, cô ấy hỏi.
.
“Anh có thể nói cho em biết sao anh không dùng Skill được không?”
“Ể, à ừm… cứ đà này mà nói, anh sẽ hỏng mất, và anh muốn tự mình đánh bại con Boss tầng 30 bằng chính khả năng của bản thân ít nhất một lần”
.
Các tổ tiên chưa hề nói rằng tôi sẽ hỏng mất.
Có thể Novem nghe tôi nói những lời này cho rằng tôi bệnh rồi, nên cột tôi vào một cái giường mà chăm sóc tôi… có thể không?
Không, không ổn chút nào. Tôi phải trở thành người kiếm ra tiền, để Novem có thể sống một cuộc sống yên bình… nếu có thể làm được vậy thì tốt quá.
Thấy tôi có vẻ hơi mất tinh thần, Novem lại lên tiếng.
.
“Có một chút…”
“Hừm…”
“Có một chút. Em có hơi ghen tị một chút. Khi nghe rằng nụ hôn đầu của Lyle-sama bị một con rối tự động cướp đi… em có kì lạ không?”
.
Nghe thế, tôi đứng dậy, hai tay nắm lấy vai cô ấy.
.
“K-không kì lạ chút nào cả! Anh hạnh phúc lắm! Anh vui lắm, Novem!”
“V-vậy sao?”
.
Thấy tôi cao hứng như thế, Novem có vẻ hơi khó hiểu.
Rằng cô ấy ghen vì tôi có nghĩa là cô ấy vẫn thấy hơi có tình cảm với tôi, ít ra, tôi nhủ thầm như thế với bản thân.
Vẫn không sao… Novem vẫn chưa bỏ rơi tôi hoàn toàn, đúng không?
.
“Anh… muốn hôn Novem”
.
Nghe tôi nói thế, mặt cô ấy đỏ rực lên.
Cô ấy yên lặng nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên, đứng một tư thế cực kì dễ hôn.
Trống ngực tôi đập thình thịch.
Dưới bầu trời trăng tuyệt đẹp đó, Novem và tôi…
-
-
-
『Anh vui lắm, Novem!』
『Tâm hồn anh sắp tan vỡ ~』
『Nụ hôn đầu của anh sẽ không trở lại nữa!!』
『…Phụt…』
『Câu ‘ước gì có thể quay lại quá khứ’ chính là điểm nhấn chính』
『Vậy ra con đã tiến hóa đến mức bình thường cũng có thể như thế… Ta nghĩ con đang ngày càng tệ hơn rồi đó, Lyle』
“Đừng có chọc ghẹo con nữa mà, mấy ông tổ ơi!!”
.
Một ngày sau đó, những lời trong đêm hôm đó bị lấy ra để chọc ghẹo tôi. Tinh thần của tôi đã bị những tổ tiên này đập sắp ra bã rồi.
Phải làm sao đây… tôi nghĩ chắc cũng sắp đến lúc ném viên Đá Quý này đi rồi.