“Ha… vậy hầm ngục này thực sự là hầm ngục à?”
Cậu cứ nghĩ nó chỉ là tiếng lóng, nhưng xem chừng không phải rồi.
Tim cậu đập loạn xạ, nên cậu đành phải bấm tay lên huyệt thái dương.
Woojin thở dài một hơi khi cậu nhìn lại vào dòng thông báo trước mặt.
<Hầm ngục này đã được phá đảo. Những quái vật cơ bản sẽ được triệu hồi.>
Đây là một tình huống vô cùng ngỡ ngàng, nhưng với Woojin thì không. Thậm chí, cậu còn cảm thấy gì đó thật thân thuộc.
“Chẳng phải thế này là quá giống so với Hành tinh Alphen sao?”
Woojin đã phải vật lộn để sinh tồn ở chốn ấy. Hành tinh Alphen chẳng là gì hơn một thế giới ảo. Không. Có khi cậu nên xếp nó vào dạng một thế giới với cấu trúc thiết lập của một trò chơi?
“Trái đất đã thay đổi ư? Hay chỉ còn mình mình thế này thôi?
Woojin suy ngẫm, nhưng cậu chẳng thể rút ra được kết luận. Cậu chỉ muốn lên một chuyến tàu nhưng đâu ngờ lại bước vào một phó bản. Trông dường như Trái Đất đã trải qua một số thay đổi nào đó trong 5 năm vừa qua.
“Phải ra khỏi đây đã.”
Nếu tàu điện không phải một lựa chọn, thì cậu vẫn còn xe buýt công cộng. Và ngay khi Woojin định lùi bước, một lớp chắn vô hình chặn cậu lại.
<Bạn không có Return Stone.>
“Hử? Chậc.”
Vò đầu gãi tai, Woojin chẳng biết cái vật phẩm tên Return Stone trông ra sao, thành ra cậu bị kẹt lại.
“Đoán chừng bị khóa lại cũng phải có lý do.”
Sự tò mò đã khiến cậu mở khóa cửa nơi này. Cậu muốn quay lại, nhưng giờ thì rõ là kẹt hoàn toàn rồi. Chẳng còn lựa chọn nào khác, cậu chỉ thể tìm kiếm cái món đồ tên Return Stone để thoát khỏi chốn này.
“Xem nào.”
Cậu đã mất đi toàn bộ ma thuật của mình. Nhưng không biết sao, cơ thể được rèn luyện này vẫn như ngày nào. Không chỉ vậy, cậu còn cả 20 năm kinh nghiệm sinh tồn.
Xem xét một cửa hàng bỏ hoang, cậu sớm tìm ra một cây treo quần áo.
Ggee-reeek.
Cậu dễ dàng có được một thanh sắt từ cây treo đó, từ nó cậu tạo được một cây gậy đơn sơ. Tuy nhiên, nó lại khiến cậu phải thất vọng.
“Cái này nhẹ quá.”
Cậu kiểm tra tới cửa hàng bên cạnh. Giữa đống hổ lốn đó cậu tìm ra một chiếc búa.
Boo-oong. Boong.
“Có vẻ hữu dụng đấy.”
Woojin cầm theo chiếc búa, rồi cậu đập một chiếc ghế xuống sàn. Từ đó cậu tách phần lưng ghế ra. Sau khi đẽo nó một lúc, cậu đã tạo được một tấm khiên tuyệt vời có thể chịu được vài đòn.
“Lên đường thôi nhỉ?”
Cậu chẳng biết Return Stone trông ra sao, nhưng cậu đã được thông báo rằng những quái vật cơ bản đã được triệu hồi. Cậu cũng chẳng rõ mình chuẩn bị được tới đâu nữa, thành ra cậu thấy chút đắn đo trong lòng. Tuy nhiên, đây không phải lúc để cậu chùn bước.
Không còn lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể tiến lên.
Woojin bước theo những bóng huỳnh quang mập mờ. Bỗng dưng cậu có cảm giác quái gởtới từ phòng vệ sinh của ga tàu. Một thứ cảm giác nhớp nhúa như rằng có ai đó đang dõi theo cậu.
Lặng lẽ hạ thấp người xuống, Woojin nhặt lấy một mẩu gạch rồi ném.
Ke-eng.
Một âm thanh vang lên bởi sự va đập của viên gạch với cánh cửa thủy tinh.
“Kuu-ruuuu.”
Nó rên lên một tiếng quái đản. Nó có một ngoại hình kì dị, dị đến mức khó mà có ai nghĩ nó đến từ Trái đất này. Trông thì như một con chó, nhưng đôi tai to lớn của nó lại như thỏ vậy.
Đó là một sinh vật đáng ra không nên tồn tại trên Trái đất này, nhưng Woojin thì biết nó rất rõ. Biết bao lần rồi cậu đã phải chạm chán với nó trên Hành tinh Alphen.
“Drabbit.”
“Kwaaah.”
Con Drabbit phóng vù lên, nhe ra cặp nanh vuốt. Nó sử dụng cặp chân sau to lớn, thứ chiếm phân nửa cả cơ thể nó, để lao lên với những bước nhảy. Đấy là sở trường của Drabbit, và cũng là cách thức tấn công độc nhất của nó.
Bùm.
Ngay khoảnh khắc cậu chặn được nó với chiếc khiên, cậu vụt chiếc búa xuống.
“Ggoo-rook.”
Trúng đòn đánh của cậu, Drabbit lăn lộn trên sàn mà gào thét. Woojin không một chút chần chừ. Cậu lao lên ghì cổ nó lại, rồi với chiếc móng nạy ở gáy chiếc búa, cậu đâm thủng cổ nó.
Khi một con quái vật quen thuộc xuất hiện, cậu không có thấy chút gì nguy hiểm từ nó lắm, tuy nhiên không vì thế cậu có thể lơ là. Cậu phải ra đòn quyết định khi mình còn có thể.
Đó là một quy tắc căn bản và thiết yếu mà một người cần biết để có thể sống sót trong cuộc chiến với quái thú.
Con Drabbit rũ người, rên lên một tiếng như thể gió rít. Ngay sau đấy, Woojin vội vã kiểm tra khu vực xung quanh.
Lũ Drabbit có một tập tính là di chuyển theo cặp.
Quả nhiên, một con Drabbit khác lao đến, thẳng về phía cậu với hàm nanh ghê sợ. Chiếc khiên cậu làm từ lưng ghế ban nãyđã vỡ từ đòn đánh vừa nãy mất rồi.
Woojin siết chiếc búa lại rồi cậu vụt thật mạnh.
Kwa-jik!
“Ggueeeek.”
Chiếc búa xuyên thủng miệng con Drabbit một đòn chuẩn xácvà cắm thẳng ra sau gáy nó. Cậu đã căn thời gian chính xác với một cú thọc tuyệt hảo để ra đòn phản công.
“Sao mà cảm giác cứ như Deja-Vu thế ha?”
Woojin vẫn nhớ cái lần đầu tiên cậu được triệu hồi sang Hành tinh Alphen. Cậu đã quá hoảng loạn và sợ hãi. Tuy nhiên, ngay bây giờ thì tình huống thuận lợi hơn trước rồi.
“Bằng cách nào một con quái từ Hành tinh Alphen có thể ở đây nhỉ? Ngay chính phó bản này cũng rõ phi lý.”
Cậu cảm thấy được một hiểm họa mơ hồ. Cảm giác này thực sự quá quen thuộc.
Một dòng thông báo hiện ra trước mắt, rồi tới cả những con quái từ đâu xuất hiện không phải gì lạ trên Hành tinh Alphen. Tuy nhiên, đây là Trái đất.
Vấn đề nằm ở chỗ đây là một ga tàu trên Trái đất.
“Đoán chừng mình sẽ lên cấp nếu cứ tiếp tục.”
Đây là một trong những lý do mà cậu có thể sống sót trên Hành tinh ấy.
Nó cứ như là một thế giới ảo vậy. Không, biết đâu Woojin thấy vậy vì cậu là một con người tới từ Trái đất, một kẻ đã quá quen thuộc với những trò chơi điện tử.
Biết đâu đấy là quy luật tự nhiên ở thế giớiấy, nhưng lại trông như trò chơi trong mắt Woojin. Khác biệt duy nhất đó là thế giới ấy không phải thực tại ảo. Nó thực sự có thật.
Cấp độ có tồn tại, và Woojin đãđạt cấp độ tối đa với Chiêu Hồn Sư. Cậu cứ nghĩ năng lực của mình sẽ chẳng cần thiết trên Trái đất này nơi mà cậu chẳng phải lo ngại gì về việc mất mạng bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, giờ cậu đã bước vào một phó bản, và cậu chỉ có thểước muốn những quyền năng đã mất.
Nếu có gìđó chỉ ngang tầm lũ Drabbit, thì có lẽ cậu có thể đối mặt với chúng mà không có chút khó khăn. Tuy vậy, nếu tồn tại quái cấp cao hơn thì có thể mọi việc quá nguy hiểm với cậu.
Tình huống tuyệt vời nhất bây giờ là nhặt được Return Stone mà không đụng phải một con quái nào mạnh hơn nữa.
“Nếu nơi này giống với trên Hành tinh Alphen, thì con quái nào có nó trong người hay bản thân nó phải phát ra một dạng năng lượng riêng biệt.”
Nếu đó là một viên đá hay vật phẩm sở hữu năng lực đặc biệt thì bản thân sự tồn tại của nó sẽ phát ra năng lượng. Cậu kiểm tra lại xác hai con quái kia, nhưng chúng chẳng hề sở hữu bất kì loại đá ma thuật độc nhất gọi là Huyết thạch nào cả.
“Mấy con này vô giá trị rồi.”
Woojin bỏ lại hai cái xác ở đó, rồi cậu nấp sau một cái cột gần đấy. Cậu nghĩ ắt sẽ ngon lắm nếu có con quái nào quanh đây tìm tới chỗ này sau khi thấy mùi máu. Ngay cả khi không con nào tới, cậu cũng có thể làm lại từ đầu sau khi thu nhặt tất cả gì mình cần.
“Queereek.”
Hai con Drabbit khác lộ mặt, chúng bắt đầu đi vòng quanh hai cái xác của hai sinh vật vừa bị giết. Chúng trông như chó, nhưng khứu giác không có phát triển đến vậy. Chúng dựa vào thính giác nhiều hơn để có thể xác định vị trí của sinh vật khác.
Cạch.
Woojin cố tình giẫm thật mạnh xuống sàn, để lộ sự hiện diện của mình.
“Qweeeeeee!”
Hai con Drabbit đồng loại lao tới, chúng nhảy bổ vào Woojin.
Woojin siết chặt trong tay cây búa, rồi cậu vung búa như tay bóng chày chuyên nghiệp.
Puh-uk, puk!
Hai con Drabbit nhảy tới có chút chênh lệch thời gian, và cậu lần lượt đập nát đầu chúng. Ngay sau đấy, một dòng thông báo khác hiện ra trước mắt cậu.
<Lên cấp!>