Thanh kiếm thánh trên tay phải dường như đang trách cứ tôi.
Nhưng cũng phải thôi. Nguồn gốc của chuyện này đều là vì sự ngờ nghệch của tôi mà ra cả mà.
Nếu như tôi nhất quyết không cho Lililuri đi cùng thì em ấy đã không ngất xỉu như bây giờ.
Nếu như tôi chịu rút thánh kiếm ra ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không bi đát như bây giờ.
Nếu như tôi chịu làm vậy, Tre-san đã không phải khiếp sợ như bây giờ
Nếu như tôi không nhận nhiệm vụ diệt trừ Basilisk này thì ngay từ đầu đã không có những chuyện như bây giờ xảy ra…………
Dẫu biết rằng những suy nghĩ tiêu cực bên trên đang liên tục bủa vây tôi nhưng tôi thật sự không thể nào cản chúng lại.
Từ trên xác Basilisk nhảy xuống, tôi lôi bộ đồng phục từ trong chiếc túi duy nhất còn nguyên vẹn trên hông ra. Chiếc túi này đã may mắn không bị phá hủy sau khi bị hóa đá.
「Tất cả là do lỗi tại tôi đã không chịu chiến đấu nghiêm túc, ……Xin lỗi vì đã làm cô phải sợ hãi.」
Tôi khoác chiếc áo khoác đồng phục lên người Tre-san, cô gái đến giờ vẫn ôm khư khư Lililuri để bảo vệ em ấy.
「……, …………T, tôi…tôi không sao… Cũng nhờ Yuuya mà chúng tôi còn sống mà. …M, mặc dù…c, có hơi đáng sợ thật………, …ah………」
Nói đến đây, Tre-san níu chặt lấy người tôi và bật trào nước mắt.
Con Basilisk đỏ kia thật sự đã vượt ngoài phạm trù bình thường.
Nó quá mạnh, quá đáng sợ. Ngay từ đầu, sau khi biết được sự xảo quyệt của chúng, Tre-san dù rất mạnh mẽ, đủ để chiến thắng một chọi một với một con Basilisk thường, nhưng cũng đã "vô thức" thừa nhận thất bại và đã mường tượng ra kết cục chết chóc của bản thân.
Sự tự tin của cô đã hoàn toàn nát bấy, để giờ đây cô hoàn toàn buông lỏng, tới mức bày ra hành động đáng xấu hổ này trước một kẻ như tôi. Lòng tự tôn của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng, và sau đó, cùng với nỗi sợ hãi, cảm giác nhẹ nhõm cũng ùa về.
Thật đáng sợ. Thật nhục nhã. Thật xấu hổ. Cô ấy khóc trong vòng tay tôi, rấm rức những lời mà bản thân cô không thể kiềm chế nổi.
…………"trong vòng tay" ư? Ý ngươi là sao? ……Tôi ơi, giờ mà còn đùa giỡn được hay sao……
Cùng với nỗi hổ thẹn, sự giận dữ cũng đang sôi sục trong tôi.
Và đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Lililuri gọi.
『N………Ah, Yuu.』
「Lililuri!」
Lililuri thức giấc trong vòng tay Tre-san.
「Xin lỗi Lililuri…… Nếu anh chịu đánh nghiêm túc… thì em đã không bị dọa sợ.」
「Ah」
Nhưng Lililuri không để ý tới những lời xin lỗi, em chỉ chăm chăm nhìn về phía tay phải của tôi.
Không, em ấy đang nhìn thanh kiếm thánh trên tay phải của tôi.
「……Là ánh sáng, hôm đó.」
Và sau đó, nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm thánh, cứ như đang vuốt ve một món đồ mỏng manh dễ vỡ, em nhoẻn miệng cười.
「"Lại" phải nhờ cậu cứu rồi.」
Nhuốm chút thất vọng, nhưng cũng đầy vui tươi.
Thiếu nữ Elf mỉm cười.
「……*sun sun* (hít, hít)……, có mùi gì đó, hơi lạ. ……Nước tiểu?」
Và không chút do dự, em ấy quẳng xuống một quả bộc phá.
「!?, Hả…… À, cái này, không, không…!」
Tre-san mọi ngày bỗng dưng đỏ ửng cả hai má.
「Thỉnh thoảng, em cũng, làm vậy, không sao đâu.」
「Đ, đừng có xếp chung tôi với một đứa con nít như em chứ!」
Lililuri muốn an ủi cô ấy, nhưng em à, nó lại có tác dụng ngược đấy? Ah, không, không phải. Lililuri hình như đang cười khẽ.
Nhưng lại nói ……… tè dầm à ……… Tè dầm trong bộ trang phục gợi cảm kia…………… chất lỏng vàng sánh, rỉ ra từ giữa hai mông――――
「Cậu cười cái gì đấy, Yuuya!?」
「Ah, không …… Chỉ là tôi thấy nó vừa đáng yêu vừa gợi cảm thôi」
Tre-san gợi cảm kia, cứ như một cô bé, xấu hổ khép chặt hai chân lại và vặn vẹo.
Cái này, ……Basilisk à, Làm tốt lắm!
「Vừa mới nói cái gì mà 'nghiêm túc' xong mà cậu đã thế này rồi à!? Cái gì!? C, cậu định nhìn bao lâu nữa đây!」
「N, nếu phải trả phí, tôi sẵn sàng trả tiền ra để ngắm mà! Vậy nên làm ơn nhé!」
Thấy tôi nhất quyết muốn tiến lại, Tre-san hoảng sợ và vội vàng cố bỏ trốn.
Nhưng quá muộn rồi. Nếu tôi đã quyết định chiến đấu, tôi sẽ chiến đấu hết mình. Bằng tất cả sức mạnh…!!
Đang hừng hực khí thế bởi lý do chẳng ra đâu vào đâu, hai vai tôi đột nhiên bị đè xuống.
Đừng nói là!?
「Ecchi, không tốt!」
Quả nhiên là cô bé Elf ghét những chuyện Ecchi, Lililuri. Tay trái túm lấy tai trái của tôi, tay phải thì vớ lấy tóc của tôi, em ấy đồng loạt giật cả hai cùng một lúc.
「Idadadada!? (đau đớn khóc)―――」
Bị giật cả tóc cả tai cùng lúc, tôi thét lên đau đớn, nhưng,
*Gatagatagatagata* (Sột soạt sột soạt sột soạt), tai của tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động rõ rệt ở đằng xa, và thế là tôi lập tức quay sang phía đó.
Lại nói, do không muốn lặp lại sai lầm ban nãy nên tôi vẫn liên tục duy trì cảnh giác chung quanh, may nhờ có vậy nên mới nghe thấy tiếng động kia.
Mặc dù Lililuri vẫn nhéo tai và giật tóc tôi suốt, và lần này cũng vậy, nhưng nói thật nó cũng không đau tới mức khiến tôi phải hét lên. Với một người từng trải qua trăm ngàn đau đớn như tôi, chút đau con con này chẳng đáng gì ――
「Đau, đau lắm, jeez. Anh hứa là sẽ không làm chuyện biến thái nữa, vậy nên thả tay ra đi mà Lililuri-sa~n」
「Anh hiểu là tốt rồi!」
Lililuri nhảy xuống với vẻ mặt đắc thắng như thể vừa xử lý xong công chuyện. Bao nhiêu lần phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Lililuri, tôi thầm tự hứa hôm nào đó phải véo nhẹ tai của em ấy một lần cho bõ tức.
「?............Có gì đó đang tới đúng không?」
Đôi tai nhọn của Lililuri khẽ giật giật.
Em ấy hẳn cũng đã nhận ra âm thanh tới từ đằng xa.
「Cái đó. …….Đó là, ……một chiếc xe ngựa đúng không.」
Tre-san đứng dậy nhưng vẫn cố khép chặt hai chân, sau đó chỉ tay về phía đằng xa. Nhìn về phía đó, dù ở cách rất xa nhưng quả đúng như cô ấy nói, đó là một chiếc xe ngựa.
Cái cảnh Tre-san không ngừng vặn vẹo hai chân thế này quả là vừa đáng yêu vừa gợi cảm quá đi.
「N?」
「X,xin lỗi.」
Lililuri làm ra động tác dang tay và nắm lấy cái gì đó. Không thể nào cãi lại Lililuri khi em ấy rõ ràng đang đe dọa "Léng phéng là em lại véo tiếp đấy!", tôi bèn xin lỗi.
Vài phút sau đó, ba chiếc xe ngựa dừng chân ngay trước chỗ chúng tôi. Tuy nhiên, một trong ba xe đó khó có thể coi là xe ngựa thông thường.
Đó là một cỗ xe có sáu chiếc bánh gỗ và được kéo bởi một con ngựa sáu đầu.
Cái xe này chuyên để chuyên chở quái vật khổng lồ.
Cỗ xe to tới mức một con Basilisk chắc vẫn còn dư chỗ. …………Cứ như thể họ đã biết trước rằng sẽ có một con Basilisk to bất thường xuất hiện.
「Cảm ơn ngài vì đã chờ đợi, Anh hùng Yashiro-sama」
Cô nàng ngực bự mặc đồ miko bước xuống từ trên xe dẫn đầu và cúi đầu chào tôi.
「Anh hùng…?」
Tôi có thể hiểu tại sao Tre-san lại nín thở như thế kia. Người như tôi lại là một anh hùng, tin tức đó quả thực quá là động trời rồi. Bình thường bạn thậm chí còn ngừng suy nghĩ luôn chứ đừng nói là nín thở.
Nhưng quan trọng hơn,
「Không chỉ biết đường tới đây mà còn mang theo cả xe kéo, ……Và cô còn gọi tôi là Anh hùng nữa. Có phải là do cấp trên của cô không?............Tiếp tân-san」
Đó chính là Ngực bự-chan ngồi ở bàn tiếp tân vào ngày đầu tôi tới hội.
Lúc cô ấy mới tới tôi không để ý, nhưng giờ nhìn lại, có lẽ bởi vì không còn thủ vai tiếp tân nên vẻ mặt ngọt ngào dạo trước đã bốc hơi đi phương nao, và kể cả những miko-san đi cùng cũng có y chang vẻ mặt lạnh lùng tương tự.
「Đúng vậy. Chúng tôi nhận lệnh từ Hội trưởng-sama để tới gặp ngài và thu dọn chỗ Basilisk này. Anh hùng-sama và Lililuri-sama, mời đi lối này. ……Tre-sama, mời cô tới đây để thay trang phục.」
「T, tại sao cô lại biết chuyện này!?」
Ngực bự-chan dẫn Tre-san tới xe thứ hai.
……Xuất hiện ngay sau khi tôi hạ gục đám Basilisk, trùng hợp thay, cô ta còn biết Tre-san đã tiểu ra quần.
Nhìn cái cảnh đối phương dự đoán răm rắp được chuyện tương lai, tôi thở dài thườn thượt khi nhận ra suy đoán của mình về kẻ sắp đặt vụ việc này là hoàn toàn chính xác.
「Hóa ra quả thực là Baba-chan, bà ấy hẳn đã biết chuyện sẽ thành ra thế này…………Haa, vậy ra người bị bổ đôi lần này lại chính là mình, huh…」
「?」
Vỗ về Lililuri khi cô bé nghiêng đầu bối rối, tôi leo lên chiếc xe kéo đầu tiên.
◇◇◇
Áo quần Nhật Bản truyền thống nhưng lại có phong vị kiểu phương tây, mặc dù là một sự kết hợp chưa hoàn chỉnh nhưng đây chính là loại trang phục Elf mà mỹ nữ kia đang mặc.
Người ta đồn đoán rằng món trang phục tuyệt vời này được hoàn thiện sau khi một nữ Elf vốn chỉ mặc trang phục truyền thống Nhật Bản tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Khoác trên mình chiếc yukata trắng kia, Tre-san quả thực là một nữ thần.
Làn da của cô ấy dính chặt vào chiếc áo, và như thể chưa đủ khiêu khích, ngực của Tre-san quá bự nên bị chiếc áo khít lại và lộ ra khe rãnh sâu hun hút, cùng với cặp chân màu đồng thau lấp ló sau khe hở của chiếc áo khiến máu dâm dê trong người tôi bị kích thích mạnh mẽ――
「Không! Không kích thích tí nào cả, okay! Vậy nên đừng giật tóc anh!」
Thấy tôi bị Tre-san hấp dẫn, lililuri toan dơ tay lên dọa nạt.
「……E, em cũng có bộ quần áo y chang!」
「Huh?」
Cảm giác mình bị lờ đi, Lililuri dơ tay lên kháng nghị.
Có lẽ bởi đây vốn là trang phục do Elf làm ra và làm cho Elf nên Lililuri mặc vào cũng rất đẹp.
「Nhưng đợi mười năm sau hẵng mặc cái đó em nhé.」
「U~, ! Tại sao, lúc nào cũng vậy. Tre-san, tè dầm cơ mà!」
「Đ, đừng nói xấu chị thế chứ!」
Lililuri dậm chân tức giận còn Tre-san thì mặt đỏ ửng lên và quát.
Sau đó, suốt ba ngày hôm sau chúng tôi phải ngồi trên chiếc xe xóc nảy mà các miko kia mang tới cho tới khi chúng tôi trở lại thủ đô và được đưa tới một dinh thự ở trong đây.
Chúng tôi ngủ tại đó một đêm, để rồi hôm nay, chúng tôi được mời tới Dinh thự riêng của "Hội Trưởng"
Có vẻ như dinh thự mà chúng tôi vừa trú chân là một căn biệt thự.
Sau khi chúng tôi tới được dinh thự chính to gấp vài lần cái biệt thự trọ hôm qua, chúng tôi bị bắt thay quần áo mà không có lấy một lời giải thích, sau đó bị mang tới ngay trước cửa của một căn phòng bên trong dinh thự.
Tôi thì không thay đổi gì mấy, nhưng Tre-san và Lililuri đều đã thay những bộ váy Elf lịch thiệp lên người.
Tiện thể kể luôn, trên đường tới đây, dù tôi có gặng hỏi các miko-san nhưng có vẻ như họ bị cấm nói chuyện với người khác giới…… cũng tức là đàn ông. Nói cách khác, Ngực bự-chan, người có vẻ như là người quan trọng nhất trong các miko-san, đã từ chối tôi bằng một câu nói phũ phàng "Xin đừng nói những lời dư thừa với chúng tôi."
Ngực bự-chan mặc đồ miko đang đứng trước cửa, nhưng ngay lúc cô đang định dơ tay lên gõ cửa thì,
「vào đi.」
Từ bên trong vang lên tiếng gọi, thế là Ngực bự-chan bỏ qua màn gõ cửa và bước vào luôn.
Khi cánh cửa bằng gỗ được trạm trổ hoa văn mở ra, tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên.
Bình thường nếu bạn mở cửa phòng và đi vào, bạn sẽ thấy đủ loại nội thất bên trong. Nhưng căn phòng này chỉ có độc một chiếc giường lớn với mái vòm bên trên.
Chiếc giường với mái vòm kia trơ trọi nằm giữa một căn phòng trống không.
Ngoài ra, có một trận đồ ma pháp lớn được vẽ trên sàn nhà, khiến cho chiếc giường lại càng nổi bật.
Trên trận đồ ma pháp đó là hàng loạt các kí tự thần thánh khởi nguồn từ tiếng Ishrel cổ đại, mà cũng có thể những kí tự đó thậm chí còn không có tên. Chỉ độc một trận đồ ma pháp này thôi đã có hơn mười loại năng lực đồng thời được kích hoạt.
Thông thường một trận đồ ma thuật chỉ có thể kích hoạt một ma pháp duy nhất.
Bởi vì nếu bạn cố kích hoạt nhiều ma pháp bằng một trận đồ, các ma pháp sẽ xung đột với nhau, từ đó bị yếu đi hoặc thậm chí còn không kích hoạt được.
Tuy nhiên, để kích hoạt ma pháp có mười hiệu ứng bằng một trận đồ duy nhất chỉ vì nó lớn, chỉ có một người duy nhất tôi quen có thể vẽ một trận đồ ngớ ngẩn như thế này.
Quả nhiên tôi đoán không sai.
Đằng sau tấm rèm mỏng treo trên mái vòm, một thân ảnh lộ ra.
「Cũng lâu rồi chưa gặp -jya nou, Yashiro.」
Cái bóng đằng sau rèm cử động, và thanh âm của một cô gái trẻ vang lên.
「Coi nào, lại gần đây. Đứng xa thế làm sao mà nói chuyện được - jyarou ga.」
Cái bóng vẫy tay ra hiệu. Thấy vậy, tôi bèn bước tới trước tấm vải màn mỏng.
「Bà biết được bao nhiêu rồi?」
「Kaka, quả nhiên là vậy -jya. Mọi chuyện, kể cả câu nói đầu tiên của trò với ta, ta đều biết hết.」
Cô gái đằng sau tấm vải màn bật cười thích thú.
「Ra vậy. ……Lâu rồi không gặp, Baba-chan.」
Nghe thấy vậy, cô gái trẻ bên trong tấm vải màn vươn tay ra, để lộ làn da trắng tinh khôi qua khe hở giữa hai tấm vải.
「Tên đồ đệ ngu xuẩn! Ta đã bảo trò phải gọi ta là Norn, nhớ không!」
Dường như thấy tấm vải màn quá vướng víu, cánh tay trắng bóc kia dứt khoát gỡ nó ra.
Và hiện ra ở bên kia tấm vải là một cô gái trẻ với nước da trắng ngần và xinh đẹp tới mức kì lạ, không chỉ vậy, cô ấy còn sở hữu đôi mắt đỏ tươi như máu.
Mái tóc của cô gái trắng tới mức khiến người ta lầm tưởng là trong suốt, dài tới mức đủ để buông thõng từ trên giường xuống dưới sàn nhà.
Đôi tai dài ló ra sau mái tóc xinh đẹp kia cho thấy cô gái là một elf.
Đúng như bà ta nói, ba năm trước, tôi đã tìm tới bà ta để học cách sử dụng sức mạnh của mình.
Và với Norn, cựu đầu lĩnh của các Ma pháp sư Hoàng gia Leezalion, cô ấy còn có một cái tên thứ hai, cái tên mà chỉ mình bà ta có thể có được.
「Phù thủy Thời gian, Norn-sama ư?」
Phù thủy Thời gian.
Đúng vậy, người phụ nữ quỷ quyệt này có năng lực khống chế thời gian.
Đúng như cái tên thứ hai của mình, bà ta, Norn có thể chặn đứng dòng chảy thời gian của chính bà ta.
Coòn nữa, không chỉ điều khiển được thời gian, bà ta còn biết trước tương lai. Chính là cái năng lực tiên tri mà mọi người hay nói đó. Có lẽ việc điều các xe ngựa tới hiện trường ngay sau vụ diệt trừ Basilisk cũng đều là nhờ công của năng lực này.
Người sắp đặt chuỗi sự kiện này không ngoài ai khác, chỉ có thể là người phụ nữ này. Và thật ra tôi cũng hiểu lý do của bà ấy là gì.
「Lần này bà đọc trước được tới đâu rồi?」
「Bà muốn ép tôi ra chiến trường, đúng không? Và vì vậy nên bà tận dụng việc tôi đang chìm đắm trong bầu không khí hòa bình và thế là gửi tôi tới tiêu trừ đám Basilisk hung tợn mà không ai biết bao giờ sẽ tới tấn công nơi này.」
「Bà cũng cho Tre-san đi cùng bởi vì ngay từ đầu bà đã có ý định cho cô ấy theo. Bởi vì một khi có Tre-san đi cùng, chúng tôi sẽ gặp phải kết cục mà cá nhân bà đánh giá là tương lai "tốt đẹp nhất"……… Một mũi tên trúng vài con chim, đặt lợi ích cao cả nhất lên trên cùng, đúng không? ......Bà quả vẫn ấn tượng như ngày nào.」
Nghe thấy tôi nói vậy, bà ta chỉ dịu dàng cười.
「Có vẻ như ta đã bị nhìn thấu rồi nhỉ -jya no. Đúng là vậy đấy -jya, Yashiro. Đúng như ta nghĩ, để cho trò chết một lần đúng là quyết định sáng suốt nhất. Cũng bởi vì từ trước tới nay nếu không dạy bảo trò bằng cách để cơ thể trò chịu những trải nghiệm đau đớn thì trò sẽ chẳng chịu ghi nhớ gì cả.」
Đúng vậy, vào lúc đó tôi đã chết. Hoàn toàn không phải là phép ẩn dụ, tôi đã bị hóa đá, vỡ vụn và chết.
Tôi đã chết, nhưng vì một lý do đặc thù, tôi đã hồi sinh ngay sau đó.
Bằng cách để tôi chết và khiến Tre-san và Lililuri lâm vào tình cảnh hiểm nguy, tôi cuối cùng cũng đã trở nên nghiêm túc.
……Jeez, cựu anh hùng quả là đáng thương mà.
Trong lúc tự trách mình, Lililuri bước tới trước và nắm lấy cổ tay áo của tôi.
「Anh, chết ư?」
Tôi nhìn em ấy, và em ấy cũng nhìn tôi.
「Hn? ……Sao thế, trò vẫn chưa kể cho hai người này nghe trên đường tới đây ư? Chuyện trò là cựu anh hùng ấy.」
「Ah~, ……Đúng rồi, tôi có kể cho họ rồi.」
Đúng vậy. Ba ngày trước, trên đường tới thủ đô, tôi đã kể cho họ chuyện tôi là anh hùng.
Cũng bởi vì Ngực bự-chan trước đó đã làm lộ mất bí mật.
Lililuri không để ý cho lắm, nhưng khi tôi kể cho Tre-san, cô ấy bình tĩnh đến bất ngờ và nói "Giờ tôi có thể hiểu sức mạnh kia từ đâu ra rồi."
Nhưng tôi cũng chỉ mới nói cho họ chuyện tôi là anh hùng.
CHứ tôi chưa nói cho họ biết chuyện tôi đã từng chết một lần. Tre-san có vẻ cũng muốn hỏi, nhưng nhận thấy bầu không khí có vẻ không ổn, cô bèn biết điều im bặt.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ trả lời cô ấy.
「Tre-san. Tôi đã bị hóa đá và bị con Basilisk đấm vỡ vụn đúng không?」
「……Đúng vậy.」
Nghe tôi hỏi, Tre-san nuốt nước bọt gật đầu.
「Vào lúc đó, tôi đã chết. Tuy nhiên, tôi, anh hùng, đã hồi sinh ngay lập tức.」
「……Yuu, ……anh, có sao không?」
Ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ mặt cứ như chực khóc tới nơi, Lililuri hỏi.
「Ừ. Do anh bị hóa đá nên cũng không đau đớn gì cả, vậy nên em thấy đấy, bị hóa đá cũng không hẳn là quá tệ.」
Thấy tôi vỗ đầu Lililuri và đáp lời, Tre-san bước lại gần và hỏi.
「……Vậy ra những người gọi là 'anh hùng' đều bất tử à?」
「Nói chính xác thì tôi không phải là anh hùng.」
Khi tôi đáp lại lời của Tre-san, cô ấy lộ rõ vẻ bối rối trên mặt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
「Kakaka, đúng là trò có khác -nou. ……Trò không muốn bị người khác coi là một con quái vật bất tử đúng không?」
Norn cười lớn. Đúng vậy, bà ta nói không sai chút nào. Chính vì vậy nên tôi mới không kể chi tiết cho họ chuyện tôi là một tồn tại được gọi là Anh hùng.
「……Khi hy vọng của toàn thể loài người tập hợp lại, nó sẽ trở thành biểu tượng của chính nghĩa "Thánh kiếm Alto Vreede", và khi đó "Người mang thánh kiếm" cũng sẽ xuất hiện. Anh hùng là danh hiệu mà mọi người dùng để gọi hắn ta- nojya」
「Thánh kiếm?......」
Tôi có thể hiểu tại sao Tre-san lại nghiêng đầu bối rối. Nhờ Baba-chan và Nhị Công chúa nên dù cái tên Anh hùng được biết đến trên toàn thế giới nhưng những thứ như tên thật hay danh hiệu chính thức của tôi thì không được nhiều người biết tới cho lắm.
Có vẻ như cả công chúa của Luxeria cũng không biết chuyện này.
Bởi thứ "Mã hiệu" trong nghi thức để triệu hồi tôi chính là tên thật của thánh kiếm mà tôi đang nắm giữ, "Alto Vreede".
「Để hạ gục Ma Vương, thiên địch của thánh kiếm, bản thân thánh kiếm không cho phép kẻ xứng đáng sử dụng nó bị chết đi. Và vì vậy nên kể từ lúc người dùng kiếm nắm giữ thanh kiếm thánh, hắn ta trở thành một kẻ phi nhân loại. …………Ít nhất là cho tới lúc tiêu diệt được Ma vương.」
Thánh kiếm là kết tinh từ hy vọng của loài người, sinh ra từ chính những lời cầu nguyện của họ. Và cũng tương tự như vậy, Ma Vương chính là lòng thù hận của nhân loại, sinh ra từ sự ganh ghét và đố kỵ của họ.
Người mang thánh kiếm và Ma vương đứng ở hai đầu thái cực, trừ khi kẻ này bị kẻ kia hạ gục, nếu không họ sẽ không bao giờ chiến bại.
Lý do chúng tôi phải phong ấn Ma vương lại là vì cũng như tôi, Ma Vương không thể bị tiêu diệt và sẽ hồi sinh lại dẫu có bị tôi giết bao nhiêu lần đi chăng nữa. Vậy nên để kết thúc cái vòng lặp luẩn quẩn không có hồi kết, chúng tôi buộc phải phong ấn nó, dù phải sử dụng biện pháp mạnh.
Cũng vì nó mà chúng tôi đã mất đi một người vô cùng quan trọng……――
「Vậy nên đừng lo, cô bé đồng tộc ạ. Tên kia dù có bị giết cũng không chết được đâu.」
Kakaka, Phù thủy Thời gian bật cười.