Sekai no Yami to Tatakau Himitsu Kessha ga Nai kara Tsukutta (Hangire)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 1 - Chương 2: Kết quả của việc không làm gì ngoại trừ luyện tập psychokinesis của tôi

Tôi đã trở thành sinh viên năm thứ ba của trường đại học. Với việc bắt đầu năm học mới, thì cuộc sống sinh viên cũng như công việc của tôi cũng bắt đầu lại. Tôi nghe nói rằng năm thứ tư thường rất bận rộn để tìm kiếm việc làm, nhưng việc luyện tập psychokinesis cũng khiến tôi bận rộn y như vậy. [Nenrikin] đã tăng trưởng đến nỗi sức mạnh của nó có thể so sánh được với quả bom nguyên tử “Fat Man” được thả xuống Nagasaki. Và cũng là do sức mạnh của bom nguyên tử hiện đại không giống với sức mạnh của bom nguyên tử cuối Thế chiến II, nên tôi không thể chắc chắn rằng mình liệu có đủ sức để ngăn chặn một quả bom nguyên tử bằng psychokinesis hay không, hay nói cách khác, khả năng phòng thủ của tôi không bị phá vỡ trừ khi ăn phải một quả bom nguyên tử. Tôi đúng là đội quân một người mà.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều khuyết điểm. Tôi không thể sử dụng psychokinesis trong khi ngủ hay cũng không thể chặn ánh sáng hoặc các bức xạ. Tôi hoàn toàn không nhận ra được một cuộc tấn công nhắm vào điểm mù của mình và cũng không tránh được việc bị đầu độc. Mặc dù tôi vẫn chưa có dự định đối mặt với bất kì một đối thủ nguy hiểm nào, nhưng sau khi liệt kê những khuyết điểm của năng lực thì tôi nhận thấy một số trong chúng có thể khắc phục được. Và một khi bạn nhận ra một cái gì đó, thì bạn luôn muốn thử nó.

Siêu năng lực thật là thâm uý. Con đường mòn đi vào lãnh thổ chưa xác định khiến cho tim tôi đập thình thịch. Tôi không thể dừng lại được nữa rồi!

-

Đầu tiên tôi sẽ mài dũa nhận thức về psychokinesis thật sắc nét.... tạo ra [Giác quan thứ 6] thực sự. Không phải là giác quan thứ 6 giống như "trực giác" hay "cái nhìn tiên đoán", mà là một cảm giác đặc biệt được tạo ra bởi năng lực tâm trí của tôi. Nếu có thể hoàn thành được điều này thì tôi không chỉ có thể ngăn chặn các đòn tấn công bất ngờ, mà cả khả năng thấu thị cũng không còn là một giấc mơ. Ngoài ra, luyện tập với mục đích phát triển giác quan thứ sáu còn có thể giúp việc sử dụng psychokinesis của tôi được củng cố, không nâng những vật nặng khác nhau nữa mà là trải nghiệm những thay đổi khác biệt trong gánh nặng đối với [Nenrikin].

Bây giờ là chìa khóa của việc luyện tập; phải biết được trọng lượng của một vật thể thông qua sự gánh nặng mà nó đặt lên [Nenrikin]. Nói cách khác, lý do của khóa luyện tập này là để trải nghiệm các biến thể về độ nặng của các vật thể thông qua psychokinesis của tôi. Điều này sẽ giúp cho năng lực của tôi không chỉ là một cơ bắp vô hình tuyệt vời, mà còn trở thành một giác quan thu được thông tin từ thế giới bên ngoài, giống như tai, mắt, mũi.

-

Để bắt đầu, tôi lao vào Rãnh Nhật Bản (độ sâu tối đa 8.020m) và nâng hai khối nước biển có trọng lượng hơi khác nhau lên. Tôi không thể nâng đủ lượng nước biển bên phải. Tuy nhiên, tôi lại có thể nâng đủ lượng nước biển bên trái lên. Tôi cần tìm hiểu sự khác biệt về cảm giác giữa hai lượng nước này. Tôi cũng đồng thời phải bảo đảm c9s đủ không khí cho chính mình bằng cách tạo một rào chắn kéo dài dưới đáy đại dương, và sau đó trong khi cầm đèn pin, tôi lặp đi lặp lại nâng và giải phóng nhiều lượng nước biển. Thêm một lần nữa, thêm một lần nữa. Tiêu điểm. Tập trung. Đừng suy nghĩ, hãy cảm nhận.

Tôi phải phân biệt được chính xác tải trọng lên [Nenrikin] ở cấp độ vô thức, giống như cách một bà già làm việc ở chỗ giao hàng rau có thể nói chính xác trọng lượng và kích thước (SML) của khoai tây phải vận chuyển chỉ bằng cách giữ chúng bằng tay. Hay cũng giống với việc ngay cả bằng thính giác bình thường thì cũng thật dễ dàng để nhận ra rằng âm thanh nổ của xe máy đang hoạt động vào giữa đêm lớn hơn âm thanh của đồng xu một yên bị rơi. Hay bạn cũng chưa nghĩ , “Hmm, âm thanh của đồng xu một yên hay âm thanh của xe máy, cái nào lớn hơn nhỉ?” Tôi sẽ chọn cái nào nhỉ. Bằng cách học cách cảm nhận với [Nenrikin], tôi sẽ tìm được ý nghĩa thực sự của giác quan thứ sáu!

-

Dù không biết vì sao nhưng điều này trở nên khá thú vị, tôi mang theo một hộp cơm trưa mua từ cửa hàng tiện lợi, và dành cả thứ bảy và chủ nhật để nghiền nát cá ở dưới biển sâu trong khi luyện tập; nhưng sau đó tôi lại nhận ra rằng làm như vậy không phải là luyện tập mà tôi phải làm riêng ở trong rào chắn, và sau khi trở về nhà, tôi đã chuyển sang so sánh trọng lượng của quả táo 90 yên với trọng lượng của quả cam 30 yên.

Luyện tập ở dưới đáy của Rãnh Nhật Bản. Well, tôi đoán việc ban sức mạnh cho một chàng trai sẽ có thể khiến anh ta theo đuổi những những điều cực đoan. Đây không phải là một manga “Jump”, hay cũng không phải là “việc luyện tập lập dị”, vô nghĩa. Ý tôi là, đó không phải việc làm sáo rỗng; “Wow! Việc luyện tập đó có ý nghĩa như vậy đấy! Wow, tôi đang trở nên mạnh mẽ hơn!” Phát triển và không muốn khoe kết quả cho dù thế nào đi chăng nữa. Một phần cũng là vì, thật không may, không có nơi nào để tôi có thể trình diễn kết quả luyện tập của mình cả.

Đúng là không có ai nào khác ngoài tôi. “Thế giới này thật sai lầm!” là những gì tôi muốn nói, nhưng có lẽ thei thực tế, sự tồn tại của tôi mới chính là sai lầm thực sự.

Với một tâm trí trống rỗng, tôi đã so sánh được sự khác biệt về kích thước giữa một chiếc thìa lớn và chiếc thìa nhỏ hay độ nặng của các loại đá khác nhau đồng thời cũng hoàn thành xong một bài báo trên lớp. Tôi muốn tự khen ngợi chính bản thân mình khi tôi đã nảy ra ý tưởng luyện tập bằng cách so sánh trọng lượng của rau trong khu bán rau ở siêu thị. Đánh giá trọng lượng của các loại rau giúp tôi có thể chọn ra được sản phẩm tốt nhất, đây là một ngân sách cứu trợ khôn ngoan. Và sau hai tháng, tôi đã có thể cảm nhận và phán đoán được tải trọng lên [Nenrikin]. Điều này cũng đồng nghĩa với sự thức tỉnh của [Giác quan thứ sáu].

-

Sau khi có thể cảm nhận được tải trọng lên [Nenrikin], tôi muốn gia tăng 'diện tích ứng dụng' cho [Giác quan thứ sáu]. Sau đó, tôi sẽ có thể cảm thấy được trọng lượng của bất kỳ người đi đường, xe máy hay ô tô nào đi trong [Màng psychokinesis]. Và với điều này, tôi cũng có thể nhận ra các kẻ thù đang tàng hình hay không thể thấy được.

"Cái gì?! Không thể nào! Khả năng tàng hình của ta vô cùng hoàn hảo cơ mà!

“Hah, đó là những gì ngươi nhận được khi xem thường psychokinesis và giác quan thứ sáu, đồ khốn!”

Như thế! Như thế! Thật tuyệt vời phải không! Nhưng vấn đề là không có kẻ thù nào có năng lực tàng hình cả! Fuck!

-

Well, nếu tôi mở rộng [Màng psychokinesis] có hình cầu hay tăng sự nhạy cảm của lớp màng, tôi có thể nhận ra ngay lập tức nếu ai đó phá vỡ màng và xâm nhập vào phạm vi. Điều này rất hữu ích với các cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau. Trên thực tế, [Rào cản nhận thức] này đã có một số ghi chú theo dõi về việc khiến các cuộc tấn công bất ngờ trở nên vô dụng; nó có thể giúp tôi quay mặt ra và tránh được 'combo ngón tay trỏ' vào mặt từ một thằng bạn đánh lén từ phía sau lưng tôi trong khuôn viên trường. “Cậu đã không che giấu sự hiện diện của mình được tốt cho lắm”, tôi nói với một cái nhìn tự mãn, nói chung là phớt lờ biểu cảm khá buồn trên khuôn mặt họ.

Hiện tại, tôi đã thức tỉnh [Giác quan thứ sáu] thành công, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục luyện tập. Chưa, vẫn chưa kết thúc.

-

Để cảm nhận sức nặng lên [Nenrikin] hay còn được gọi là sự thay thế của xúc giác. Ngoài ra, tôi còn muốn gia tăng điều này đến cả năm giác quan của con người, cụ thể như: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và nhận thức xúc giác. Tôi muốn sử dụng [Nenrikin] để xem, nghe, ngửi, nếm và chạm vào! Nếu điều này thành công, thì thậm chí có thể nhận ra được những cử động nhỏ của người khác.

Cho đến giờ, phạm vi năng lực của tôi vẫn phải phụ thuộc vào tầm nhìn. Mặc dù có thể sử dụng được năng lực ở bất cứ đâu trong phạm vi của thị giác, nhưng tôi lại không thể sử dụng năng lực ở những nơi tôi không thể nhìn thấy. Nếu tôi muốn đạt được [Tầm nhìn psychokinesis], thì ví dụ như:

1. “Nhìn” được vị trí mà psychokinesis đã được kích hoạt

2. Tiếp tục kích hoạt psychokinesis, khi “nhìn thấy” điểm kích hoạt

Bằng cách thực hành theo quy trình này, cái gọi là 'phạm vi thực’ có thể trở nên vô hạn.

Cho đến bây giờ tôi chỉ có thể mở rộng ra một bán kính 300 mét với chính tôi ở trung tâm. Tuy nhiên, nếu tôi hình dung trung tâm ở xa hơn, thì tôi có thể mở rộng phạm vi psychokinesis ra ngoài con số 300m. Tôi đã sử dụng psychokinesis để “bay” từ Okinawa đến Hokkaido(không phải bay theo nghĩa đen đâu nha). Tôi đã uống trà ổi tươi trong khi xem Lễ hội tuyết Sapporo trực tiếp! Tôi có thể làm bất cứ thứ gì. Và, vào ngày tôi tăng cường thêm thính giác và khứu giác, thì chẳng còn khác gì khi ở Hokkaido thực sự cả cho dù tôi vẫn chưa rời Okinawa.

-

Một cơn lốc xoáy xuất hiện tại Mỹ ... Tôi thấy nó được truyền hình trực tiếp trên TV trong quán cà phê, vậy nên tôi sử dụng psychokinesis để “bay” đến và ngăn chặn các cơn lốc xoáy ... và truyền hình trên TV cho thấy cơn lốc xoáy đã bị đẩy lùi bởi một sức mạnh bí ẩn ... Các sinh viên hoảng hốt và những phụ nữ quán cà phê bàn tán ồn ào ... rồi sau đó không phải nói, với một nụ cười độc ác của mình, tôi nuốt sách món Sanuki udon 380 yên....

… Lần cuối cùng!

-

Tôi đã có thể sử dụng được cả [Psychokinesis từ xa] và [Giác quan thứ sáu] càng ngày càng nhiều trong khi vẫn ở nhà. Có lẽ tôi nên ở một quán bar ngầm với quần áo màu đen và đội mũ trùm đầu để giấu danh tính của mình trong khi uống rượu tequila và xem chương trình phát sóng mùa hè trên TV, nhưng tôi vẫn chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Một bầu không khí như vậy là không thể đối những chi phí hiện tại của tôi.

Có nơi nào đó mà tôi có thể yêu cầu đầu tư cho những nỗ lực vào năng lực của tôi không. Tại sao tôi lại dành nhiều thời gian đến vậy để gia tăng năng lực tuyệt vời này cơ chứ trong khi tôi vẫn đang sống một cuộc sống bình thường như thế này? Ý tôi là, vào thời điểm hiện tại, năng lực của tôi có lẽ phải tương đương với sức mạnh quân sự của các cường quốc rồi ấy. Well, điều này không giống với ý kiến về việc 'siêu năng lực' đã mất đi sự hấp dẫn của nó, mà nó giống với việc tôi vẫn phải sống một cách tầm thường trong khi đã có được psychokinesis. Ahhh, tôi đã nhiều lần thất vọng về điều này nhiều đến nỗi không đếm xuể. Tôi muốn; một cuộc sống phi thường.

-

(Trans: đoạn sau là đoạn kể lại main đã luyện tập ntn nha)

-

Well, giai đoạn thứ hai của việc luyện tập giác quan thứ sáu là luyện tập trực quan. [Tầm nhìn psychokinesis]! Tôi muốn hoàn thành điều này. Nếu có thể làm được, thì tôi sẽ có thể 'nhìn thấy' không chỉ ở phía sau tôi, mà còn có thể mở rộng phạm vi ra vô tận. Con người phụ thuộc vào tầm nhìn lên tới 80% trong việc thu thập thông tin bên ngoài. Nếu tôi sử dụng [Tầm nhìn psychokinesis], ngoài 100% năm giác quan thông thường, và với 80% cảm nhận trực quan được thêm vào nữa; thì tổng số sẽ là 180% (ack, toán). Nhưng đó không phải là một phép tính phi thường. Không chỉ ở sau lưng tôi, mà tôi còn có thể ở Nhật Bản khi tham quan tại Brazil. Chính xác là có cả một ngàn con mắt.

Tôi đã không biết làm thế nào để có thể luyện tập. Thành thật mà nói, tôi không có nhiều việc phải làm. Không phải là vì tầm nhìn và psychokinesis không liên quan, mà là vì phạm vi psychokinesis phụ thuộc vào tầm nhìn của tôi. Phải có một số mối liên hệ giữa psychokinesis và tầm nhìn chứ. Nhưng tôi không biết chắc chắn điều gì. Vậy nên, tôi quyết định sử dụng những gì mà mình đã biết, hơn là những gì tôi không biết để mở rộng phạm vi psychokinesis của mình.

Psychokinesis chỉ có thể được kích hoạt trong phạm vi thị giác. Nếu bạn ở quá xa để có thể nhìn rõ hoặc nếu mục tiêu ở phía sau lớp kính bị mờ, thì độ chính xác sẽ bị giảm, hay cũng không thể kích hoạt được psychokinesis ở một nơi hoàn toàn ngoài tầm nhìn của như phía sau chân trời hoặc phía sau bức tường. Cho đến hiện tại, tôi đã không cố gắng mở rộng giới hạn phạm vi. Vậy nên, giờ tôi sẽ cố gắng mở rộng giới hạn phạm vi psychokinesis.

-

Thật dễ dàng.

Tôi đã mua một chiếc kính viễn vọng.

Tôi nhìn vào một nơi xa với kính viễn vọng. Rồi tôi kích hoạt psychokinesis tại nơi tôi nhìn thấy. Đó là tất cả!

Sẽ ổn thôi dù tôi không thể kích hoạt psychokinesis của mình tại nơi tôi nhìn thấy qua kính viễn vọng. Đó sẽ là một thông tin quý giá. Nhưng việc có thể sử dụng psychokinesis thông qua kính viễn vọng là một bước đột phá lớn. Nhiều khả năng thậm chí tôi còn có thể dùng psychokinesis trên mặt trăng nếu tôi sử dụng kính viễn vọng thiên văn.

-

Tôi nói với nhân viên bán hàng tại trung tâm gia dụng rằng tôi muốn mua một chiếc kính viễn vọng, và thế là họ để tôi kiểm tra chúng. Sau đó tôi phát hiện ra khi sử dụng kính viễn vọng thì tôi cũng có thể sử dụng psychokinesis, vậy nên tôi đã mua nó ngay lập tức. Nỗi đau mất 39800 yên thật đáng giá.

Khoảng một giờ trước khi lên lớp mỗi ngày, tôi ra ngoài hiên và ngắm những nhánh cây trên núi đung đưa qua kính viễn vọng trong khi sử dụng psychokinesis. Điều này mang lại một cảm giác kỳ lạ mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây. Khi tôi cố gắng sử dụng psychokinesis qua kính viễn vọng, có một sự khó chịu khác biệt khiến tôi cảm thấy như mình đang đeo chiếc kính nặng vậy. Và từ những kinh nghiệm trong quá khứ của tôi, thì đây là một dấu hiệu tốt. Nếu tôi bắt đầu cảm thấy khó nhọc hay “cảm thấy sức nặng” thì đó là dấu hiệu cho thấy năng lực của tôi đang tăng trưởng. Tăng trưởng do cảm giác khó chịu, làm quen với nó rồi cuối cùng vượt qua được sự khó chịu. Trên thực tế, ngày đầu tiên tôi đã bị chóng mặt và đau đầu ở mức độ phóng đại thấp nhất, nhưng tôi đã quen với nó chỉ sau khoảng 5 ngày, và phạm vi psychokinesis của tôi mà không cần kính viễn vọng cũng tăng lên.

-

Một tuần sau khi tôi bắt đầu luyện tập, cảnh sát đã đến, “Chúng tôi đã nhận được thông báo rằng có một người bị tình nghi là kẻ nhìn trộm sống ở đây”, và do vậy tôi đã tuyệt vọng đưa ra lý do rằng tôi đang quan sát những con chim. Tôi gần như đã ướt đẫm hết cả mồ hôi!

-

Việc luyện tập thông qua kính viễn vọng vô cùng hiệu quả, và do vậy việc mở rộng phạm vi psychokinesis tăng lên một cách đều đặn. Lúc đầu, tôi có thể mơ hồ nhận ra được những vật thể ở xa khuất tầm nhìn của mình bằng cách dùng psychokinesis để cảm nhận đặc điểm của chúng. Ngay cả khi vật thể ở quá xa để nhìn có thể rõ, nhưng bằng cách nào đó, có một hình ảnh ở đó giống như 'trọng lượng' của vật thể. Và tôi tập trung vào hình ảnh này để kích hoạt psychokinesis.

Đó là 'trọng lượng'. Tôi có thể sử dụng psychokinesis với 'trọng lượng'. Trọng lượng, là xúc giác, được liên kết với [Tầm nhìn psychokinesis]. Đây là kết quả của việc luyện tập tải trọng lên [Nenrikin]. Và cứ thế phạm vi dần dần tăng lên từng chút một, rồi gần hai tháng sau tôi đã có thể sử dụng năng lực của mình với những thứ ở ngoài tầm nhìn. Tuy nhiên, độ chuẩn xác bị giảm đáng kể. Và tôi cũng chỉ có thể cảm nhận được chính xác trọng lượng của những thứ ở gần. Cách sử dụng không lờ mờ như vậy là không được tốt cho lắm. Nó bị giới hạn trong các ứng dụng cơ bản đơn giản, tôi không thể tạo một bộ phim hay làm các vật thể lơ lửng trên không trung; và tôi cũng không thể ngăn chặn, đẩy hay kéo nó.

Nhưng đây vẫn là một bước đột phá lớn. Bởi vì bây giờ tôi đã có thể sử dụng psychokinesis xuyên qua cả các bức tường. Với điều này, tôi có thể tấn công một tên tội phạm đang ẩn náu trong 'pháo đài' bằng cách sử dụng sức mạnh vô hình từ bên ngoài. Có lẽ vậy. Nhưng bạn sẽ phải biết trọng lượng của tên tội phạm, nếu không thì không thể nhắm trúng những mục tiêu không nhìn thấy được.

-

Sử dụng psychokinesis để cảm nhận những thứ vô hình, ẩn giấu hoặc ở xa tạo ra một cảm giác có phần giống với cảm giác nheo mắt lại để có thể nhìn xa hơn. Tập trung, bằng cách tập trung nhận thức giúp tôi có thể dễ dàng nhận thấy được những thứ ở xa. Tôi ghi nhớ cảm giác đó, rồi lặp lại nó. Làm vậy cũng là do tôi chỉ có thể tăng trưởng năng lực của mình thông qua việc lặp lại những việc làm đó.

Xa hơn, thậm chí xa hơn nữa. Ban đầu phạm vi psychokinesis của tôi chỉ đạt 300 mét. Khi tôi ghi nhớ cảm giác lúc dùng kính viễn vọng phóng đại lên gấp đôi, thì tôi đã có thể mở rộng năng lực của mình ra xa lên 600 mét. Tiếp theo, tôi sẽ cố gắng thực hiện điều này mà không cần đến kính viễn vọng; Tôi sẽ sử dụng psychokinesis của mình để thử và cảm nhận 'trọng lượng' cách 600 mét về phía trước. Nếu không hiệu quả, thì tôi sẽ lại một lần nữa gia tăng năng lực bằng kính viễn vọng phóng đại gấp đôi. Và khi đã quen với 600 mét, thì sau đó tôi sẽ thử kính viễn vọng phóng đại ba lần và ghi nhớ cảm giác sử dụng psychokinesis ở 900 mét về phía trước. Rồi tiếp tục lặp lại.

Độ phóng đại tối đa của kính thiên văn mà tôi mua là 150 lần. Tôi gia tăng độ phóng đại lên dần dần và làm quen với nó, rồi trong vòng nửa năm tôi đã mở rộng phạm vi lên đến 45 km (độ phóng đại 300 m × 150 lần). Bây giờ tôi đã có thể bắt được ai đó bằng năng lực của mình ngay cả khi người đó cố gắng xoay sở để gia tăng khoảng cách với tôi bằng cách chạy marathon. Well, vì năng lực của tôi chỉ có thể nhắm mục tiêu vào những thứ dựa theo trọng lượng, nên thực sự năng lực này hoạt động không tốt cho lắm. Vì trong nửa năm qua tôi đã quen với việc tự luyện tập mở rộng phạm vi, nên giờ đây tôi sẽ cố gắng mở rộng phạm vi ngay cả khi không cần dùng đến 'bánh xoay luyện tập’(training wheels) của kính viễn vọng nữa.

-

Nhưng có một vấn đề. Tôi đã thành công trong việc mở rộng phạm vi psychokinesis của mình. Nhưng tôi chưa đạt được mục tiêu là [Tầm nhìn psychokinesis]. Và do tôi không có đủ hiểu biết trong lần này, nên tôi đã thôi nỗ lực vào việc này và thử các phương pháp khác. Tôi đã dành cả một ngày bịt mắt; hay đã sử dụng psychokinesis để 'nhìn’ trong một căn phòng tối và hầu như không thể dò dẫm xung quanh trong một khoảng cách ngắn; và tôi đã lác hết cả mắt. Rồi tiếp đó, tôi. mua một quyển sách nổi 3D và, sau khi chỉ nhắm một mắt và nhìn vào quyển sách, tôi nhắm cả hai mắt và sử dụng psychokinesis để ghi hình ảnh của bức tranh vào tâm trí tôi.

Kết quả là, dù có là do một trong những phương pháp này hay là sự kết hợp giữa các phương pháp, thì [Tầm nhìn psychokinesis] cũng đã trở nên khả thi với tôi.

Thông thường, nhắm mắt và làm mọi thứ tối đi. Nhưng nếu chú ý, bạn sẽ nhận thấy rằng bóng tối cũng có những màu sắc mờ nhạt, điều này cũng tương tự như những gì mà bạn thấy khi bị chóng mặt. Khi tôi luyện tập [Tầm nhìn psychokinesis], thì cảm giác chóng mặt giảm dần cho đến nỗi nó hoàn toàn biến mất. Ban đầu, tôi chỉ có thể nhìn thấy một hình mờ, rồi sau đó tôi đã có thể xác định được các màu khác nhau một cách rõ rệt, tiếp sau nữa là hình ảnh cũng bắt đầu có những đường viền rõ rệt, và không lâu sau tôi có thể đại khái nhìn thấy những thứ mà tôi thường phải nhìn bằng tầm nhìn thực tế của mình.

Với điều này, tôi đã có thể tự do nhìn được bất cứ thứ gì trong phạm vi psychokinesis của mình. Chướng ngại vật không còn nữa! Và cả các góc cũng không bị giới hạn nữa!

-

Với việc psychokinesis có thể mở rộng ra toàn bộ khu vực, thì khả năng mới này sẽ khiến cho người ta có thể sẽ dùng sai cách. Tôi đã sử dụng khả năng này để xem một bộ phim từ ghế cao cấp của rạp chiếu phim mà không phải trả tiền. Tôi lén nhìn từ dưới váy lên hay bên trong bồn tắm của cô gái mà tôi thích. Tôi thậm chí còn đọc trộm một tạp chí manga chưa được xuất bản. Đây là quá lạm dụng năng lực rồi! Nếu không có tinh thần đủ mạnh, thì tôi sẽ bị bóng tối nuốt chửng và trở thành kẻ xấu mất.

Đây có phải là định mệnh của những người có năng lực không nhỉ!? (cười điên loạn).

Định mệnh cái gì cơ chứ! Đừng gọi những tình huống như thế này bằng một điều như vậy nữa!

-

-

Trong khi sự cáu kỉnh của tôi tăng lên, thì địa ngục săn việc đã bắt đầu. Đúng vậy. Bốn năm đại học của tôi đã sắp hoàn thành. Tôi phải ra ngoài xã hội. Mặc dù cảm thấy hơi là lạ, nhưng tôi phải bắt đầu săn việc vào tháng Tư. Việc học đại học cũng đã còn lâu hơn rồi.

Điều đó nói rằng, hệ thống tiến bộ xã hội Nhật Bản (theo ý kiến của tôi) đang rất quanh co, nhưng tôi không ở vị trí để có thể làm đảo lộn mạnh mẽ tình trạng hiện tại được. Có thể phá huỷ trung tâm chính trị của Nhật Bản về mặt vật lý, nhưng hệ thống xã hội vẫn sẽ không thay đổi. Và tôi cũng không muốn phải nhìn thấy trong một tương lai xa, nơi mà tôi trở thành kẻ khủng bố tồi tệ nhất. Những kẻ cố gắng hoàn thành một cái gì đó bằng bạo lực thì sẽ bị nghiền nát bởi bạo lực thôi. Đó là quả báo, xã hội được vận hành theo cách đó. Tôi đọc nó trong manga. Có lẽ điều đó sai.

-

Cho dù nguyên nhân có là do định mệnh hay sự thay đổi của xã hội, thì săn việc làm là một vấn đề nghiêm trọng mà tôi phải gánh chịu. Nếu theo tư tưởng là phải làm sao để có được một công việc mà bạn thích. Thì sẽ thật tốt nếu tìm được một công việc ổn định, dễ làm, có lợi nhuận.

Thứ mà tôi yêu thích là psychokinesis. Điều tôi giỏi nhất cũng là psychokinesis. Tôi hoàn toàn cống hiến hết mình để tăng cường psychokinesis khi còn là sinh viên, bởi vậy tôi nên tìm một công việc mà tôi có thể sử dụng psychokinesis.

“Tôi có thể đóng góp cho công ty bằng cách sử dụng psychokinesis để tăng hiệu suất công việc!” (tôi ở trong một cuộc phỏng vấn cho công việc tiềm năng)

“.... Chàng trai này có điên không nhỉ? Nào, hãy thử sử dụng psychokinesis hoặc bất cứ thứ gì đó đi.”(Người phỏng vấn chế giễu)

Sau đó, tôi sẽ nói, “Ok, tôi sẽ sử dụng psychokinesis ngay đây”.

Đùa thôi; Tôi không thể cưỡng lại với những trò đùa như thế. Thực tế, tôi đoán việc làm cho một tách cà phê bay lên thì sẽ đủ thuyết phục. Và nếu là tôi, tôi sẽ không để ai đó có tài năng, đa năng hay có kĩ năng thân thiện với người khác trốn thoát. Và sẽ có một lời mời làm việc không chính thức. Rồi sau đó sẽ là làm việc thực tế, lễ giới thiệu, học việc, làm việc bận rộn, thành tích / tăng lương, tiền thưởng đặc biệt, thăng chức, đi xem mặt, và tất nhiên là có nhiều khóa luyện tập psychokinesis..... đang chờ đợi, không, tôi đang nghĩ cái gì vậy?

-

Tôi tỉnh dậy sau cơn mê man. Mặc dù tôi có siêu năng lực, nhưng tôi vẫn phải sống một cuộc sống bình thường. Và tôi cũng không nên sử dụng psychokinesis ở nơi làm việc.

Có những thứ như các tổ chức siêu năng lực bí mật được chính phủ tài trợ không nhỉ. Họ làm những việc một cách bí mật và đẩy lùi cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh; hộ tống tổng thống nếu bất ngờ có khủng bố, hay ngăn chặn cơn mưa đầu đạn hạt nhân đột ngột rơi xuống. Tuy nhiên tôi biết rằng một công việc thú vị như vậy không hề tồn tại, dù vậy nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ ý tưởng này. Tôi muốn ít nhất bằng cách nào đó tôi có thể kết thúc một khu vực xung đột và tiêu diệt tất cả lính địch bằng cách sử dụng một “năng lực bí ẩn”.

Tôi là ESP’er duy nhất trong cả nước. Tại sao điều này lại xảy ra cơ chứ?

-

Tôi thậm chí không có bất kỳ một mối liên hệ nào. Tôi không biết điều gì giống như là nộp đơn xin được hộ tống tổng thống, hay cũng chẳng biết với những cuộc xung đột đang xảy ra trên thế giới thì tôi có thể đánh bại được cái ác một cách đơn giản hay không, cái ác đó có thể là một thứ phức tạp liên quan đến sự ít nhiều của niềm tin, đói nghèo, suy đoán chính trị. Tôi trở nên nhàn rỗi vì chẳng có gì thú vị cả, ruốt cuộc có thử thách gì không vậy? Nghiêm túc mà nói, tôi sẽ không gặp khó khăn để tìm được việc làm nếu có một thông báo công khai về siêu năng lực trong lúc tôi đang tìm việc.

Tuy nhiên! Thành thật mà nói, tôi sợ “thuế nổi tiếng”. Tôi biết rằng mình sẽ không thích nếu như tôi vào SNS và đột nhiên bị xúc phạm vì trở nên nổi tiếng. Hay là một 'đội quân' tuyên bố 'chiến tranh' với người dùng psychokinesis có thể xuất hiện trong nguồn cấp dữ liệu của tôi. Và cũng có thể tôi bị theo dõi bởi các phương tiện truyền thông, bị các nhà báo sẽ liên tục đào sâu vào quá khứ, phải từ bỏ cả các mối quan hệ và bạn bè cũ, bị các chuyên gia tự xưng đưa ra những lời phê bình không cần thiết của họ, và ngay khi họ cảm thấy mệt mỏi, thì tôi sẽ bị vứt bỏ. Thật đáng sợ! Tôi không nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được những thứ như vậy. Nó sẽ khiến tinh thần của tôi tan vỡ mất.

Tuy nhiên nếu tôi cứ lãng phí thời gian để lo lắng về việc liệu có bất kỳ phương pháp nào tốt để kết hợp psychokinesis vào công việc của tôi hay không, thì những năm tháng sẽ trôi qua một cách không thương tiếc. Tôi tìm việc ở các khu vực lân cận xung quanh, liên tục tham dự các cuộc phỏng vấn đồng thời vẫn luôn giấu kín psychokinesis. Trong khi bị ép buộc hoàn thành việc học và luôn dành ra một khoảng thời gian mỗi ngày để cười một cách điên cuồng, *Hii-Hii*, thì tôi đã biết được rằng mình đã được nhận vào làm tại một công ty liên doanh cỡ trung bình.

-

Tôi thầm ngạc nhiên. Thực sự, không có gì xảy ra sao. Mặc dù tôi đã luyện tập psychokinesis rất chăm chỉ, nhưng tôi vẫn không có bất kì liên hệ nào với tổ chức bí mật trong những ngày còn đi học, hay tôi cũng không gặp được một nữ chính 'isekai' xinh đẹp nào cả.

Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi sẽ trở thành một công dân chính thức của xã hội. Nếu những điều phi thường sẽ đến, thì tốt hơn là đến sớm luôn đi! Thực sự nó nên đến sớm luôn đi bởi vì sẽ thật khó để một ông già tham gia vào một cuộc phiêu lưu vĩ đại!

Hay là nó không đến? Có thực sự đến không vậy?

..... nó sẽ không đến.

Tôi tốt nghiệp đại học và có một công việc. Thật yên bình, nhưng điều này làm tôi muốn ói.

-

Tôi đã trở thành một người lớn và phải làm việc, và đi cùng với điều này là nhiều ngày nhanh chóng trôi qua. Học việc giống như một làn sóng dâng lên. Công việc trong lý thuyết và tình trạng công việc trong thực tế là hoàn toàn khác nhau. Mặc dù 8h sáng đã bắt đầu vào làm, nhưng tôi vẫn buộc phải đến tận lúc 7 giờ tối. Vào buổi tối, tôi rút thẻ chấm công của mình lúc 8 giờ. Nghỉ việc nhiều lần (không được trả lương). Và sau khi trở về nhà và bị kiệt sức, ngay lập tức tôi nhận được các cuộc gọi điện thoại. Yêu cầu không hợp lý. Trách nhiệm pháp lý. Lương không trả. Do bỏ lỡ một khách hàng bởi sự nhầm lẫn đã khiến tôi bị chỉ trích và chương trình khuyến mãi của tôi cũng đã bị hủy.

Thật khó khăn. Thật khó khăn, nhưng con người rồi sẽ quen. Và cả tôi cũng vậy, tôi đã quen với công việc của mình sau một năm, đồng thời còn học được cách khéo léo giành lấy tầm ảnh hưởng và rút ra những bài học cho bản thân. Khi đàn em bước vào, những 'ác quỷ' senpai sẽ đùn đẩy công việc theo ý của họ.

Và sau hai năm, cuộc sống của tôi lại bắt đầu quay lại sau một khoảng thời gian.

-

Vào một ngày nọ, tôi về nhà lúc đêm đã khuya, và vào căn hộ của mình, tháo cà vạt rồi sử dụng psychokinesis để lấy bia từ trong tủ lạnh ra. Tôi ném mình lên chiếc ghế sofa và bật tivi. Tôi đã xem anime đến tận đêm muộn. Là bộ phim về siêu năng lực. Nhân vật chính là một cậu bé tuổi teen dễ nóng giận, và cậu đã chĩa thanh kiếm của mình vào một cô gái xinh đẹp mặc bộ quần áo rách rưới và khóc, “Tại sao anh lại phản bội tôi!” . Cô gái xinh đẹp có vẻ như là nữ chính đã thầm khóc như vậy trong khi cô tấn công cậu bằng sức mạnh của bóng tối. Và nhân vật chính đã phải chặn đòn tấn công đó lại với vẻ mặt đau khổ. Ông già là kẻ chủ mưu đang xem tất cả trên màn hình và nhếch mép lên cười, * niya-niya*.

Ahh , tôi rất ghen tị.......

Tôi sử dụng psychokinesis nghiền nát những lon bia rỗng thành mấy quả bóng golf rồi ném chúng vào thùng rác. Sự khác biệt giữa tôi và anh hùng này là gì? Tôi chắc chắn mạnh hơn. Ooooo, nữ chính đang ngưng tụ bóng tối để tạo ra một thanh kiếm hai lưỡi. Nếu tôi làm điều gì đó giống như vậy, thì chắc hẳn tôi sẽ trở thành một thằng khốn ngu ngốc và cắt đôi núi Fuji hoặc một cái gì đó tương tự.

Ahhh , bây giờ tôi thậm chí còn ghen tị hơn nữa.... Tôi muốn có một cuộc sống như vậy khi còn trẻ.

-

Tôi nghĩ về việc mình đã buồn và cô đơn như thế nào; rồi nuốt ực một lon bia trong tay mình, * gaba-gaba *, trong khi xem anime với âm lượng thấp vào đêm khuya. Đúng là tôi đã chọn cuộc sống như thế này. Tôi sợ 'thuế nổi tiếng', đề cao sự an toàn của mình và không công khai psychokinesis. Tôi sợ phải nổi bật. Có lẽ có một vài thực tế tương ứng với nỗi sợ hãi đó. Tuy nhiên, “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con”. Đúng là sống mà không chịu chấp nhận rủi ro thì sẽ dẫn đến một cuộc sống vô cùng nhàm chán.

Nước mắt chảy dài trên má tôi. Liệu có ổn không? Cuộc đời tôi ấy. Như thế này thực sự ổn chứ? Phải làm công việc mà tôi không thích lắm, đang bị sếp sử dụng đến chết, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, chết và rồi sau khoảng 10 năm bị rơi vào lãng quên, liệu tôi có thực sự sẵn sàng để trở thành một người khác trong xã hội này không?

-

Tôi tự hỏi mình nhiều lần, đốt lại ngọn lửa đã tắt trong trái tim mình sau 2 năm cuộc đời của một người trưởng thành. Tôi vẫn có thể quay lại. Tuy nhiên. Quyết tâm mà tôi có khi còn là sinh viên vẫn không đủ. Tôi phải thay đổi cách suy nghĩ của mình.

Nếu cuộc sống phi thường không đến, thì tôi sẽ tự mình tạo ra một cuộc sống phi thường.

Tạo ra một đối thủ định mệnh cho chính mình. Tạo ra một nữ chính dễ thương và mạnh mẽ. Tạo ra một tổ chức bí mật bằng cách tập hợp những thành viên mạnh mẽ và chiến đấu với bóng tối của thế giới này. Hãy tạo ra một kẻ thù tuyệt vời để chiến đấu. Tôi có đủ sức mạnh để làm điều này.

-

Tôi uống ực lon bia thứ hai và đứng bật lên cùng với sự quyết tâm lớn.

Oooooooooooooo!

Tôi quyết định rồi!

Tôi nghỉ việc đây!

Tôi sẽ thực hiện nó!

Tôi sẽ thực sự làm điều đó!

Tôi sẽ tạo ra tổ chức siêu nhiên bí mật!!!

--------------------------------------------------------------

Kết thúc Arc Mở đầu: ESP'er mạnh nhất(và duy nhất)

P/s: mình đã cố gắng hết sức để dịch sát nghĩa rồi, nhưng vẫn còn 1-2 chỗ khá khó hiểu, bạn nào muốn góp ý thì cứ comment ở bên dưới nha.

Perception Barrier Social Networking Services, được hiểu là phương tiện truyền thông xã hội