Sekai no Yami to Tatakau Himitsu Kessha ga Nai kara Tsukutta (Hangire)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 1 - Chương 1: Tôi không làm gì ngoài việc luyện tập psychokinesis (phần 2)

Ngày hôm sau, tôi bị đau khi sử dụng psychokinesis. Cũng đúng thôi, nếu bạn sử dụng cơ bắp mình, thì bạn cũng sẽ bị đau cơ hay là nếu bạn sử dụng đầu của mình (suy nghĩ quá nhiều chẳng hạn), bạn cũng sẽ bị đau đầu. Nhưng như đã nói trước, tôi không hề muốn cái kết cục với nỗi đau tâm trí như thế này. Và cả khi bạn có hỏi tôi như thế nào đi nữa, thì thực sự tôi không biết phải mô tả nó là loại đau đớn gì. Nếu phải nói ra thành lời, thì thứ tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra là là “HUORUAA”! Tôi cảm thấy, nó thật là rắc rối. Còn nếu phải mô tả theo thuật ngữ “Chuibibyou”, thì có lẽ là “linh hồn bên trong cơ thể ta đã tự phá vỡ vỏ bọc và tạo ra một cơn thịnh nộ cùng với sự hỗn loạn lan toả khắp cơ thể”. Well, có lẽ vì tôi đã dùng psychokinesis quá nhiều vào ngày hôm qua, nên bây giờ, thậm chí chỉ cần tập trung vào việc sử dụng pschokinesis thôi là tôi cũng đã cảm thấy đau đớn lắm rồi, vậy nên tôi quyết định nghỉ ngơi và không sử dụng psychokinesis cả ngày hôm nay nữa.

-

Sau giờ học, tôi đi “Mac” cùng với một thằng bạn, nhưng chẳng có nhân viên bán hàng nào đột nhiên thở ra lửa cả, tôi cũng không mặc quần áo màu đen hay được những cô gái xinh đẹp bao quanh, thật là bình yên, chỉ có duy nhất một điều “bất ngờ” đó là thằng bạn tôi đã đánh đổ một ít soda lên đồng phục của tôi. Đáng lẽ tôi nên bắt hắn phải trả tiền giặt khô cơ chứ, vì đó là lỗi của hắn đã làm đồng phục của tôi bị bẩn mà.

-

Ngày hôm sau. Tôi ngừng kiểm tra các trang web tin tức. Không có gì thay đổi cả. Tôi thậm chí còn đã kiểm tra những tờ báo trong hai ngày qua, nhưng vẫn chẳng có gì. Vì cơn đau đã ổn lên khá nhiều, nên tôi quyết định tiếp tục thực hành psychokinesis. Khi thực hành, có thể dễ hiểu rằng không có gì thay đổi về phạm vi kích hoạt, nhưng đầu ra đã thay đổi. Giới hạn của tôi bây giờ là 4g. Và tôi cũng có thể cảm nhận được Nenrikin đã tăng lên.

4g! Wow! 1g! Đã tăng thêm 1g! Nhưng chỉ mới là 4g thôi! Tôi vẫn không thể di chuyển nổi một cây bút chì! Mẹ kiếp(Fuck it)!

Không thể chờ được nữa. Sau khi xem xét lại thời gian cần thiết để hồi phục sau cơn đau psychokinesis, có thể nói tôi đã phải mất tổng cộng hai ngày để đầu ra tăng thêm 1g. Vậy nên, trong vòng một năm, đầu ra của tôi sẽ xấp xỉ 182 g. Ruốt cuộc thì sau một năm, tôi vẫn không thể di chuyển nổi một chai 500ml đầy nước. Còn nếu luyện tập liên tục mỗi ngày đến khi trở thành một ông già, thì cũng chỉ mới có thể nâng nổi một con mèo. Ugh. Chết tiệt! Làm vậy liệu có quá ngu ngốc không nhỉ? Dù có hay không tập luyện cơ bắp, thì một người vẫn có thể thừa sức ném một con mèo rồi. Thậm chí bạn có thể chơi catch bằng cách sử dụng một con mèo thay vì một quả bóng. * Nyan! *

-

Mặc dù với những người không có những năng lực như thế này, thì họ sẽ coi chúng như là một thứ xa xỉ, có thể giải quyết nhiều vấn đề của họ. Tuy nhiên, thời gian dành để luyện tập chúng có lẽ sẽ tốt hơn là để học một ít tiếng Anh đấy. Ngay cả sau khi hiểu ra được một số các khúc mắc hay cách chuyển đổi của năng lực siêu nhiên và có thể sử dụng lên mọi thứ thì nó cũng chỉ thú vị trong một khoảng thời gian mà thôi, rồi cuối cùng mọi thứ sẽ dần lắng xuống và trở lại như bình thường. Tốt hơn hết là nên học tập chăm chỉ trong trường đại học, rồi vào một công ty tốt và có một cuộc sống ổn định.

Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn quyết định tiếp tục luyện tập psychokinesis, cũng một phần là bởi nó không tốn quá nhiều thời gian hay công sức. Tuy nhiên tôi không thể hiểu nổi. Năng lực của tôi hoàn toàn khác với những siêu năng lực mà tôi đã tưởng tượng hồi còn nhỏ. Không có một con quái vật nào được ra đời, không có người ngoài hành tinh nào xuất hiện, không có một sự tiếp xúc nào với một đặc vụ đến từ một tổ chức bí ẩn và cũng không có cánh cổng nào được mở ra để dẫn đến một thế giới khác. Hay kể cả khi một con quái vật xuất hiện, thì việc chiến đấu với nó bằng một chiếc bình hoặc một cây gậy sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc cố gắng chiến đấu với nó bằng sức mạnh psychokinesis 4g. Có siêu năng lực thật là vô nghĩa.

Tôi nhận ra một điều. Tôi không hề muốn có siêu năng lực, cái tôi muốn là bị cuốn vào những chuyện phi thường do có siêu năng lực. Ngoài ra, tôi không muốn cái “cuộc sống phi thường” ấy trở nên nguy hiểm, vì vậy tôi muốn có một năng lực mạnh mẽ có thể giúp tôi tận hưởng cuộc sống đó một cách an toàn. Ví dụ như một năng lực tuyệt vời có thể dễ dàng được vũ khí hóa. Nhưng với một năng lực có thể di chuyển 4g theo một đường thẳng như thế này, thì cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra để vũ khí hóa nó là ném từng cái đinh ghim một. Tuy nhiên, chỉ cần ném chúng bằng tay thôi thì cũng đã đủ nhanh hơn nhiều rồi. Sigh. Kì thực nó chỉ đủ để giết chết được sự căng thẳng mà thôi.(kill the tension)

-

Mười ngày sau, tôi đã quen với tình trạng bất thường của mình trong việc sử dụng psychokinesis, khả năng thích ứng của con người thật đáng sợ. Hãy thử nghĩ xem, nếu bạn đưa cho một người thời Heian một chiếc máy tính xách tay, thì cũng giống như tôi, họ sẽ bối rối trong khoảng thời gian đầu nhưng rồi cuối cùng họ sẽ thích ứng được với nó ngay thôi. Cho dù họ cũng có thể sẽ tuyên bố đó là sản phẩm của phù thủy. Và có lẽ cũng tương tự như vậy, những gì mà vật lý không thể giải thích vào thời điểm hiện tại có thể sẽ trở nên phổ biến đối với nhân loại của 1.000 năm sau.

Tôi cũng không có vấn đề gì về sức khỏe cả. Vào hôm thứ tư, tôi đã phàn nàn về những cơn đau đầu của mình với mục đích để có thể được đi khám sức khỏe tại bệnh viện, nhưng kết quả kiểm tra duy nhất mà tôi nhận được là hoàn toàn khỏe mạnh.

-

Quyển sổ ghi chú thí nghiệm của tôi về psychokinesis đã đến trang thứ 3 và tôi cũng bắt đầu tích lũy các dữ liệu một cách chi tiết.

Ban đầu, tôi đã cho rằng sức mạnh psychokinesis của tôi sẽ được cải thiện 1 g cứ sau 2 ngày, nhưng có vẻ như tôi đã kết luận hơi sớm rồi. Mô hình gia tăng như sau: 3g → 4g → 5g → 7g → 9g → 11g. Dường như là tăng thêm 1,3 lần. Có vẻ nó tăng trưởng dễ hơn nhiều so với cơ bắp. Sử dụng máy tính để tính toán, thì sau một tháng sẽ là 118g và sau một năm, sẽ là 746416648580237tấn.... đây là cấp số nhân. Thậm chí chỉ cần như thế này thôi cũng đã đủ làm cho những anh hùng hư cấu phải xanh mặt rồi.

Tuy nhiên, tôi không nên kỳ vọng quá nhiều vào điều này bởi tôi không hề biết giới hạn của năng lực nằm ở đâu. Cũng có thể tôi đột ngột đạt giới hạn tăng trưởng của mình ở mức 100g. Hay nếu tôi bỗng nhiên nhận được psychokinesis, thì tôi cũng có thể mất nó một cách bất ngờ.

Chất rắn có thể di chuyển được, nhưng tôi không thể di chuyển được không khí do tôi không thể nhìn thấy chúng và bởi vậy tôi cũng không thể “lấy” được chúng. Còn chất lỏng thì rất khó kiểm soát, khi sử dụng psychokinesis, chỉ cần tăng lên 11 g nước thôi cũng sẽ khiến chúng rơi xuống và văng vãi khắp nơi. Và có vẻ như việc chất lỏng có thể di chuyển được là do bị bắn tung tóe, đồng thời cũng có cảm giác giống như tôi đang cố gắng múc nước bằng một cây bút bi vậy. Dĩ nhiên, không thể di chuyển được lửa hay uốn cong ánh sáng. Thậm chí còn không lấy một dấu hiệu thành công dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa.

-

Bất kể có kỳ thi hay các chuyến đi thực tế nào ở trường, tôi vẫn luôn rèn luyện psychokinesis vào mỗi tối. Và khoảng hai tháng sau kể từ khi năng lực của tôi được thức tỉnh, tôi đã có thể nâng được khoảng 8kg. Đầu ra psychokinesis của tôi rõ ràng đã đạt được như thế này rồi thì không có gì phải hổ thẹn cả. Tôi cũng có thể dễ dàng nâng các vật cầm tay thông thường. Và bởi sự hiếu kì mà một lần ở trong lớp, khi làm rơi cục tẩy xuống, tôi đã sử dụng năng lực của mình để nhặt nó lên, tuy nhiên tôi không bị ai hỏi gì cả. Tôi không biết liệu có ai nhìn thấy hay không hoặc nếu họ đã thấy thì có lẽ họ chỉ nghĩ rằng mình đã nhầm. Điều này cũng đã khiến cho tôi muốn thể hiện bản thân mình một chút, vậy nên tôi quyết định sử dụng psychokinesis để thực hiện “trò ảo thuật lừa đảo” bằng các thẻ bài cho một thằng bạn của tôi xem. Hắn đã rất ấn tượng, điều đó làm tôi cảm thấy thật tuyệt vời.

Nhưng sau đó, hắn ta cứ nài nỉ tôi là phải nói cho hắn biết rằng tôi đã làm như thế nào, khiến tôi đã phải vật lộn một lúc để có thể đưa ra một câu trả lời thích hợp. Cuối cùng, tôi đã nhượng bộ và nói cho hắn biết tôi đã sử dụng psychokinesis, nhưng do trước đó tôi đã bảo hắn đó chỉ là một trò ảo thuật, bởi vậy nên hắn đã không tin tôi và chỉ cho rằng tôi đang nói dối. Rồi sau đó, tôi đã cố gắng thuyết phục hắn bằng cách cho hắn thấy sự đặc biệt của psychokinesis, nhưng hắn vẫn nghĩ rằng đó cũng là một trò ảo thuật. Ugh, tên này thật cứng đầu.

Càng cố gắng chứng minh điều đó, thì hắn lại càng quấy nhiễu, cố gắng lấy được bí mật của “trò ảo thuật lừa đảo” từ tôi, cho đến khi tôi phải thốt ra một điều gì đó ngẫu nhiên sau cùng rồi bỏ chạy. Khi tôi được yêu cầu chỉ cho hắn vào ngày hôm sau, tôi đã thoát khỏi điều này bằng cách nói rằng mẹ tôi đã ném đống thẻ bài lừa đảo đó vào thùng rác. Kể từ đó, tôi thề rằng sẽ không bao giờ sử dụng psychokinesis ở nơi công cộng nữa. Và chỉ giữ nó như trò giải trí của riêng cá nhân tôi thôi. Khoe nó nó cho người khác chỉ tổ mệt mỏi....

-

Tôi đã suy nhĩ về những thứ mà tôi nên cố gắng di chuyển bằng psychokinesis để gia tăng đầu ra. Tôi đã thử di chuyển nồi cơm điện, giá sách, tủ lạnh và thậm chí cả một chiếc xe khách. Bốn tháng sau khi di chuyển một chiếc xe buýt tại một trạm xe buýt gần nhà tôi, cuối cùng tôi cũng đã đạt đến giới hạn của mình.(đạt đến giới hạn vì ko còn gì để nâng nữa)

Tôi nhận thấy ra rằng. Trên thế giới này, không có bất kỳ vật thể nặng nào mà không bị “cản trở”. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ một chiếc xe buýt nặng khoảng 6-8 tấn. Một ngôi nhà còn nặng hơn, và một tòa nhà cao tầng có lẽ còn nặng hơn thế nữa, tuy nhiên tôi không thể di chuyển những thứ gì đã được gắn cố định dưới đất. Và dù tôi đã nghĩ đến việc di chuyển cả một đoàn tàu, nhưng việc sử dụng psychokinesis lên một đoàn tàu có thể gây ra một thảm họa, cộng với việc sẽ rất khó để giấu nó trong gara.(trans: "cản trở" ở đây giống như dễ bị người khác nhìn thấy ấy)

Vì không thể tiếp tục được nữa, tôi quyết định dừng việc rèn luyện gia tăng đầu ra của mình và bắt đầu luyện tập về những thứ khác như là sức bền, độ chính xác và ứng dụng. Một đầu ra 7 tấn có lẽ đã đủ nhiều rồi. Trước hết, điều đầu tiên tôi cần luyện tập là các vector psychokinesis. Tôi muốn di chuyển được mọi thứ theo các hướng khác nhau; lên, xuống, sang trái, sang phải, v.v ... Ban đầu, chỉ có một chút dấu hiệu là chuyển động sang ngang, vậy nên có lẽ sẽ ổn thôi.

Tôi đã thử, và vật bị điều khiển đã di chuyển khá ổn. Và tôi đã có thể di chuyển được vật nặng 2-3kg theo mọi hướng. Nhưng do sử dụng Nenrikin theo một cách khác, nên có lẽ điều tồi tệ nhất là cơn đau đầu của tôi đã quay lại sau một khoảng thời gian dài.

Nhờ có một nền tảng vững chắc, nên “sự kiếm soát vector” của tôi đã hoàn thành suôn sẻ nhanh hơn so với dự kiến, và chỉ mới trong ba tháng mà tôi đã có thể điều khiển vật nặng 7 tấn theo mọi hướng. Tuy nhiên, cái giá phải trả là những giọt mồ hôi lo lắng khi tôi nghe được một tin đồn về chuyện có người nhìn thấy một chiếc xe buýt quay vòng tròn vào ngay giữa ban đêm. Tôi đã bị nhìn thấy. Kể từ giờ không được di chuyển xe buýt nữa.

-

Khi chinh phục xong tất cả các hướng vector, thì tôi đã hoàn thành năm ba cao trung và chuẩn bị lên đại học. Tôi đã chọn ngành kỹ sư tại trường đại học ở phần dưới của bảng xếp hạng quốc gia, điều này thì cũng đúng thôi, nó tương ứng với mức độ thành tích học tập của tôi mà; và đồng thời chọn ngành này sẽ khiến tôi có ít khả năng phải thất nghiệp. Ngoài ra, sẽ tốt hơn nếu tôi nhắm đến vật lý học để có thể nghiên cứu về psychokinesis, tuy nhiên tôi lại không có đủ thông minh để làm được như vậy. Trình độ học vấn của tôi có thể cao hơn một chút so với mức trung bình, nhưng tôi không có đủ tự tin để làm một điều gì đó sáng tạo cả.

Tôi đã học cho kỳ thi tuyển sinh của mình trong khi vẫn tiếp tục rèn luyện thêm psychokinesis. Tại thời điểm này, có vẻ như việc luyện tập psychokinesis đã trở thành sở thích của tôi rồi. Thậm chí gần đây tôi còn dùng việc luyện tập để giúp tôi có thể thư giãn trong học tập. Phần tiếp theo của cuộc chinh phục vector của tôi không phải là 'di chuyển' mà sẽ là 'dừng lại'. Và đến hiện tại, tôi đã sử dụng năng lực của mình cho các động tác như 'đẩy' và 'kéo', đồng thời tôi cũng có thể sử dụng nó để làm ngừng chuyển động của vật thể. Chẳng hạn như làm cho nhiều thứ trôi nổi trong không khí, hay ngăn những quả bóng lăn xuống một con dốc. Psychokinesis stopping.... tôi đoán bạn có thể gọi nó như vậy?

-

Khá là cực nhọc. Cho đến nay, việc luyện tập psychokinesis của tôi cũng tương tự với việc tập tạ vậy, nó như thể bài tập “vô hình trên ghế” nhưng lại vô cùng khó khăn vậy. Lúc đầu thì ổn, nhưng khi sau một khoảng thời gian trôi qua, tôi đã bị phân tâm, khiến cho sức mạnh giảm xuống và sau cùng vật bị điều khiển bắt đầu run lên, còn tôi thì không thể giữ được nó ở nguyên một vị trí nữa. Nhưng nếu tôi luyện tập điều này, tôi sẽ có được màu hồng(?) của Nenrikin(psychic-muscle), là sự kết hợp giữa sức mạnh tức thời và sức bền. Ngay cả khi kỹ năng này không có gì đặc biệt cả, nhưng giống như bất kỳ các người đàn ông nào khác, tôi thích sức mạnh của mình tăng lên. Sức mạnh= địa vị xã hội.

Trong khi đang học, tôi nhấc chiếc bàn lên. Trong khi đang lắng nghe, tôi từ từ nhấc chiếc ghế tôi đang ngồi lên. Tôi đã giải các câu hỏi của đề thi năm trước trong khi nâng chiếc xe ô tô của bố tôi lên. Mặc dù tôi đã phân bố kả năng tập trung của mình cho cả việc học tập và luyện tập nenrikin như vậy, nhưng cả điểm số lẫn nenrikin của tôi đều tăng lên. Well, tôi đoán là vậy. Nó giống như cách một số người chơi thể thao để có được tâm trạng để học tập. Một số người không thể vừa tập trung vào việc học mà lại vừa có thể nghe nhạc được, trong khi có những người khác phải nghe nhạc mới có thể học được. Có vẻ như việc học tập và rèn luyện psychokinesis của tôi cũng rất phù hợp với nhau.

-

Đúng thật là đáng khi dành 12 giờ mỗi ngày trong kỳ nghỉ hè để học tập và luyện tập năng lực một cách nghiêm túc, tôi không chỉ nhận được 1 điểm “A” trong kỳ thi đầu vào của trường đại học nguyện vọng đầu của tôi, mà cả năng lực tâm trí của tôi cũng tăng lên tới mức mà tôi có thể giữ được nhiều thứ tại một chỗ trong một khoảng thời gian dài mà không biết mệt mỏi. Nhưng thức suốt đêm như vậy cũng rất chi là vất vả.

Cha mẹ và giáo viên của tôi đều khuyên tôi nên thi vào một trường được xếp hạng cao hơn một bậc thì sẽ tốt hơn, nhưng tôi đã từ chối đề nghị hợp lý này. Bên cạnh đó, không một trường nào cao hơn một bậc mà lại nằm gần biển cả. Dù sao đi nữa, tôi cũng muốn tận hưởng sự yên bình sau khi đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học thành công. Trong khi những người bạn của tôi đang làm một khuôn mặt nhăn nhó khi phải bắt đầu đi học trong kỳ nghỉ hè, tôi sẽ tiếp tục “sở thích” của mình.

-

Nhiệm vụ tiếp theo là thao túng psychokinesis dưới nhiều hình thức khác nhau. Tôi sẽ không sử dụng psychokinesis để thao túng các vật thể nữa, mà thay vào đó tôi sẽ sử dụng psychokinesis để thao túng quyền chi phối của các vật thể . Bởi vì sự rèn luyện sức bền của tôi trong suốt mùa hè qua cũng đã giúp tôi phát triển hơn nữa trong các khía cạnh khác của psychokinesis, mà giờ đây tôi đã có thể cảm nhận rõ hơn quyền chi phối của các vật thể.

Cho đến bây giờ, tôi chỉ có thể sử dụng psychokinesis của mình vào các vật thể, vậy nên rất khó để thao túng được cả những thứ không nhìn thấy được (không khí) và những thứ không có hình dạng rõ ràng (chất lỏng). Nhưng bây giờ tôi đã có thể thao túng quyền chi phối của chúng. Ví dụ như nếu tôi tưởng tượng psychokinesis thành hình một chiếc vòng, thì tôi có thể quạt trong không khí, hay nếu tôi tưởng tượng nó thành chiếc cốc, thì tôi có thể múc được nước..... well, ít nhất là cũng có một cơ hội làm được như vậy.

Tôi nghĩ tôi có thể mô tả được nó như thế này. Psychokinesis của tôi bây giờ giống như một con trỏ và tôi có thể nhấp chuột vào các mục để chọn mục tiêu. Đồng thời cũng giống như các thao tác với một hình ảnh trên máy tính, giờ đây tôi có thể sử dụng con trỏ của mình để kéo psychokinesis của mình ra trong một phạm vi nhất định. Dĩ nhiên, tôi không thể chọn đối tượng khác trong khi tôi đang kéo.

-

Tôi sử dụng thứ tương tự với cơ bắp trong mỗi lần kích hoạt psychokinesis, giống như là bạn đang xoắn một con ốc vít hay đóng một chiếc đinh vậy. Và thay vì tập luyện, với một cảm giác mơ hồ, tôi đã sử dụng năng lực của mình để tạo ra một trường lực. Mặc dù nenrikin của tôi đã rất linh hoạt, nhưng sự mệt mỏi bên trong tâm trí của tôi đang trở nên rất nghiêm trọng, tôi kiệt sức sau 1 giờ. Tôi đã từ bỏ nó. Bởi vì đến một thời điểm nhất định, trường lực trở nên quá méo mó, tôi quyết định làm lại việc này từ đầu vào ngày mai. Tôi cảm thấy khá là đáng để nỗ lực đấy.

Tôi đã mất một tuần để có thể phát tán trường lực ra với kích thước bằng một đồng xu 500 yên. Một tháng để đạt bằng một tờ hóa đơn một nghìn yên. Rồi tôi dần dần tìm ra cách phát tán trường lực, và sau khoảng hai tháng, tôi đã có thể mở rộng kích thước lên đến 8 tấm tatami trong khoảng 15 phút. Nếu tôi tiếp tục rèn luyện điều này, thì nó cũng sẽ tiếp tục tăng kích thước. Rồi sau đó, tôi quyết định đi vào việc rèn luyện các thao tác tức thời và phức tạp hơn. Đạt đến mức mà có thể kéo dài trường lực từ một điểm ra để nó có thể tạo thành một “chiếc đĩa”. Khi nhớ đến hình chiếc đĩa bất ngờ làm tôi muốn có don.

Phạm vi psychokinesis giống như tầm nhìn của tôi vậy. Điều đó có nghĩa là tôi có thể tự do sử dụng psychokinesis trong tầm nhìn của mình. Thật mà nói, tôi có thể di chuyển hai hoặc ba thứ cùng một lúc với psychokinesis. Hay nói cách khác, ngay cả khi tôi không muốn tạo ra một cái tấm bằng cách kéo dài từ một điểm duy nhất (trường lực tiêu chuẩn), thì tôi đã tạo ra một trường lực mạnh ở trạng thái của một tấm ngay từ ban đầu rồi. Đúng là tôi có thể dễ dàng kéo dài nó ra từ một điểm, nhưng tôi cũng có thể làm tốt hơn và hiệu quả hơn nhờ việc nhớ cái cảm nhận về “tấm psychokinesis”.

-

Suy nghĩ như vậy, tôi bắt đầu tập luyện. Vào ngày đầu tiên, phải mất 2 giờ để tạo ra một cái tấm mỏng tương tự như chiếc khăn giấy. Sau một tuần, nó trở nên giống như tờ giấy và tôi bắt đầu hiểu rõ về nó. Sau khoảng hai tuần, tôi đã có thể bao phủ toàn bộ diện tích của một sân tennis bởi một trường lực vững chắc như tấm ván gỗ trong khoảng 3 phút. Tôi tiến bộ rất nhanh đến nỗi tôi cũng phải ngạc nhiên luôn đấy.

Nhờ vào thực tế là tôi đã thực hiện việc rèn luyện căn bản theo lịch trình hàng ngày cho đến hiện giờ, mà tôi có thể thấy rõ tốc độ cải thiện kỹ năng đã tăng lên rõ rệt gần đây. Hay cũng có thể tôi là một thiên tài chăng.

-

Có phải là “Ore TUEEE” ESP’ers tự tập luyện không nhỉ? Chắc nó cũng đã bắt đầu rồi nhỉ? Cuộc sống phi thường của tôi đã bắt đầu rồi nhỉ?

.... Tuy nhiên, không có bất kỳ một tin tức về sự tồn tại của điều này cả.

Ngay cả Ichiro và Jobs cũng không đột nhiên vào một ngày nào đó đạt được thành công lớn cả. Trong khi gặp cả sự thất bại và thành công, họ đã trở thành những người phi thường trong mắt công chúng. Nghĩ như vậy, thì đương nhiên là sẽ không có gì phi thường xảy ra nếu bạn cứ thụ động như thế này. Bởi vì mọi thứ đều bình thường, nên việc “thử” là cần thiết để gây ra bất kỳ biến động nào ở bên ngoài.

Nếu trình độ thông thạo psychokinesis của tôi được nâng lên đủ cao, thì cũng có thể sẽ có một sự xáo động tương ứng xảy ra. Nếu tôi chỉ muốn hào nhoáng mà không màng đến hậu quả, thì tôi đã có thể đứng trước một đài truyền hình ở Tokyo, nâng và vung vẩy những chiếc xe tải nặng ở giữa đường phố. Khi bạn làm những điều dị thường lớn trước mặt công chúng, thì nó sẽ không thể bị coi là một “trò ảo thuật lừa đảo” đơn thuần đâu.

Nhưng một sự xáo động như vậy khác hẳn với cuộc sống “không bình thường” mà tôi đang tìm kiếm. Phải thực hiện các cuộc phỏng vấn trên truyền hình, xuất hiện trên một mặt của tờ báo, bị chỉ trích bởi “các chuyên gia” tự xưng trên mấy cái tạp chí vớ vẩn, tôi không muốn bị như vậy. Tôi muốn một cái gì đó giống như một trận chiến giữa các đội của ESP'ers. Hoặc một mối tình lãng mạn với một Jumper hoặc một người sở hữu năng lực tâm trí khác. Tôi không muốn mình giống như những con người tầm thường khác đâu, thứ tôi muốn là những tình huống phi thường và những trận chiến phi thường.

Hmm. Hình như sinh viên đại học có khá nhiều thời gian rảnh, có lẽ một khi đã vào đại học tôi sẽ sử dụng thời gian rảnh của mình để lặng lẽ tìm kiếm những người như tôi.

-

Khi kỳ thi trung tâm kết thúc, tôi đã hoàn thành việc luyện tập “tấm psychokinesis”. Giờ đây, tôi đã có thể hình thành trong 10 giây và dễ dàng tạo các tấm, cốc hay các hình dạng như elip. Ngoài ra, tôi còn bao phủ những thứ có hình dạng phức tạp, chẳng hạn như một món đồ chơi nhồi bông hay một bó hoa. Tuy ban đầu không thể bao phủ hoàn toàn một cái gì đó và có rất nhiều khoảng trống bị lãng phí, nhưng cuối cùng tôi cũng có thể làm được. Trường lực sẽ tạo thành một rào chắn chứ không phải là một tấm ván nữa.

Tôi nâng nước lên với một rào chắn ở cuối bồn tắm, và để ngăn nước tràn ra, tôi lại làm biến dạng rào chắn đó thêm một lần nữa; khả năng làm chủ psychokinesis của tôi tiếp tục tăng đều đặn. Tôi cũng đã thử sử dụng psychokinesis để gấp origami, hay là thử điều khiển một cái đục để điêu khắc gỗ bằng psychokinesis. Mục tiêu của tôi chính là sự mạnh mẽ và sự chính xác của psychokinesis. Sta ○ Bạch kim.

-

Ngay từ lúc đầu, trường đại học đã cho tôi một điểm A, có nghĩa là tôi hoàn toàn ổn trong kỳ thi thứ hai. Trời trở nên nắng hơn kể từ khi tôi trở thành sinh viên đại học. Tôi sẽ sống một mình, bởi vậy tôi phải chuyển nơi ở. Sau khi hoàn tất, tôi có ba ngày rảnh rỗi cho đến lễ khai giảng của trường đại học. Vậy phải làm gì với thời gian đó đây? Đương nhiên là luyện tập psychokinesis rồi. Tôi có nên bắt đầu chuẩn bị cho bài giảng không nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Tôi phải chuẩn bị nhiều điều để có thể tiếp tục nhận được tín chỉ cho đến khi tốt nghiệp.

Vào ban đêm, trong khi “những đứa trẻ ngoan” đã ngủ, tôi đi ra biển. Ra đó cần mất 10 phút đi bộ. Không phải là một khoảng cách quá lớn. Tôi xuống bãi biển đầy cát trong khi dùng đèn pin để chiếu sáng các khu vực quanh chân mình. Rồi tôi lắng nghe tiếng sóng và dần dần di chuyển đến gần mép bờ nước. Sử dụng psychokinesis, tôi nâng một lượng lớn nước biển lên.

Bạn hiểu không?

Đúng vậy, hiện tại tôi đã có thể nâng được nước.

Tôi nâng khoảng một mét khối nước lên, nặng khoảng 1 tấn. Vì đại dương là vô tận nên không có giới hạn về trọng lượng. Và kể từ bây giờ tôi có thể tiếp tục tăng đầu ra nenrikin của mình vượt qua con số 7 tấn. Đây chính là lý do tôi nhập học một ngôi trường đại học ở gần biển.

-

Gia tăng đầu ra. Gia tăng sức mạmh. Tôi không có bất kỳ một mục tiêu nào cụ thể, nhưng tôi muốn nâng cao psychokinesis nhiều nhất có thể.

Tôi bị cuốn vào khoảnh khắc này và dành cả đêm để chơi với đại dương, vì vậy mà cuối cùng tôi bị cảm lạnh và chóng mặt, dẫn đến việc tôi không thể tham dự lễ khai giảng. Cho dù có là một người tuyệt vời như thế nào đi nữa thì bạn cũng không tránh khỏi bệnh tật. Dường như được sống một mình khiến cho tôi quá phấn khích và dẫn đến kết cục là một thứ gì đó giống như thế này.

Suy tư. ('・ω・)

-

Miễn là bạn có các khoản tín chỉ cơ bản, thì bạn có thể tự do làm bất cứ điều gì bạn muốn tại trường đại học. Bạn có thể tham gia một nhóm( circle group), đi chơi với bạn bè, ở trong phòng thí nghiệm hay thậm chí có thể dễ dàng kiếm được nhiều tiền bằng một công việc bán thời gian. Điều này tuyệt vời nhiều hơn gấp ba lần so với những gì tôi tưởng tượng, vì vậy tôi quyết định đắm chìm vào sở thích của mình mà không chút do dự. Nói tóm lại là tìm hiểu về ESP.

Tôi đã luyện tập psychokinesis, mua những quyển tạp chí huyền bí, đọc nhiều sách. Ngoài ra, tôi còn đến các bài giảng của các chuyên gia tự xưng; đôi khi tôi thậm chí trực tiếp gặp mặt họ và nói chuyện với họ về psychokinesis. Tôi cũng đã tiết kiệm tiền từ công việc bán thời gian của mình và bay đến nhiều nơi như. Núi Aso. Biển cây núi Phú sĩ. Cao nguyên Guiana. Tháp Luân Đôn. Cả trong và ngoài nước, tôi đều đã điều tra kỹ lưỡng nhiều địa điểm tự sát nổi tiếng hay các power spot. Nhưng tôi không tìm được gì. Và ngay từ đầu, cũng không có bất kỳ một nhóm huyền bí nào trong trường đại học cả.

-

Tôi đã đi xem một bài thuyết trình của một nhà ngoại cảm tự xưng trong khi che giấu khả năng của mình, đó là một ý tưởng khá tốt trong các hạ sách. Trong một căn phòng thiếu ánh sáng, họ bắt đầu lẩm bẩm, và sau một khoảng thời gian dài lẩm bẩm, cuối cùng họ cũng kêu lên những “từ ngữ ma thuật”, khiến một lượng nước đổi màu.

Đây là một trò ảo thuật, “cảm ơn bạn rất nhiều”. Ngay cả một người không có siêu năng lực cũng thừa sức biết điều này. Thật là đáng thất vọng. Không thể chịu đựng được nữa. Tôi không thể kìm nén nổi sự tức giận của bản thân về trò cười đó, vậy nên tôi đã mất kiểm soát và vô tình làm cho căn phòng trở nên lộn xộn bằng psychokinesis. Dù vậy tôi không hề cảm thấy hối tiếc. Thậm chí còn rất thoải mái nữa chứ..... !

-

Năm đầu tiên của tôi ở trường đại học trôi qua một cách nhàm chán. Tôi đã vô cùng thất vọng, và phải tự an ủi mình bằng một lý do tốt hơn với việc khó tìm thấy năng lực siêu nhiên đó là do sau cùng thì người bình thường cũng sẽ không dễ dàng gì mà có thể tự phát hiện ra chúng như bản thân tôi. Và trong khi tôi không tìm thấy bất kỳ người nào giống mình, thì việc luyện tập của tôi tiến triển gần như là khá suôn sẻ.

Nâng nước biển lên, sử dụng tỉ trọng và độ chính xác để ngăn chặn nước rò rỉ, đầu ra nâng phần trọng lượng, hỗ trợ sức bền, duy trì sự hình thành rào chắn, tôi cần phải trau dồi nhiều kỹ năng psychokinesis khác nhau. Tôi đã mua một dụng cụ đo 50m và tạo ra một khối lập phương bằng nước, đầu ra là 125.000 tấn. Kết quả này có nghĩa là tôi có đủ sức mạnh để nâng một tàu chở dầu cỡ trung bình. Điều này thật đáng sợ. Không còn nghi ngờ gì nữa nếu nenrikin của tôi là một cơ bắp thực sự thì tôi sẽ là một đại trượng phu quái dị. Và ngay cả khi phải chiến đấu với một chiếc xe tăng hay một tàu chiến thì tôi có lẽ sẽ không thua đâu.

-

Tôi đã quá bận tâm với siêu năng lực đến mức tôi gần như lặp đi lặp lại trong năm đó, nhưng cuối cùng tôi cũng đã vượt qua và bước sang năm thứ hai đại học. Năm này, tôi quyết định thu hẹp phạm vi tìm kiếm từ khắp nơi trên thế giới xuống trong một thành phố nơi mà trường đại học của tôi ở đó.

Đầu ra của tôi không còn có thể đo được bằng cách thông thường nữa, và tôi cũng đã đạt được độ chính xác và sức bền kéo dài hàng giờ bằng cách bọc từng hạt gạo một trong một cái bát bằng một rào chắn mỏng và duy trì nó càng lâu càng tốt.

Bây giờ là thời điểm của luyện tập phản ứng nhanh. Bất cứ lúc nào, tôi ngay lập tức cũng phải sử dụng psychokinesis một cách hoàn hảo. Hiện tại, phải mất 2 giây để tôi tạo thành một rào chắn. Tôi muốn giảm xuống còn 0,2 giây, đó là thời gian phản ứng trung bình của con người.

Hơn nữa, tôi muốn có thể tự hỗ trợ bản thân khi đang tập thể dục. Ví dụ: Vào lúc chân tôi bị gãy và tôi không thể đi được! Và nếu tôi có sự trợ giúp từ psychokinesis, tôi có thể chạy nhảy như thể chân mình không bị gãy. Đặc biệt, sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể nhảy lên hàng chục mét như một siêu nhân và nghiền nát bê tông bằng một nắm đấm thông qua cách sử dụng psychokinesis để hỗ trợ tương ứng với chuyển động của tôi. Về thực tế, có lẽ cơ hội đập vỡ bê tông bằng đấm vào đó có lẽ chỉ xảy ra một lần trong đời mà thôi.

-

Tôi quyết định sắp xếp thời gian tập luyện có thể đáp ứng được với cuộc sống hàng ngày của tôi. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi ném những viên sỏi gần đầu giường lên trong khi vẫn ở tư thế nằm sao cho chúng có bay lên một rào chắn nhỏ ngay trước khi những viên sỏi rơi vào người tôi. Điều này sẽ diễn ra liên tục trong năm phút. Trong thời gian này, tôi không sử dụng tay của mình. Và đồng thời, sức mạnh và độ chính xác sẽ giảm đi mỗi khi tôi không dùng tay trong lúc sử dụng psychokinesis, nhưng nó quá không hợp lý để cho tôi có thể di chuyển tay nhiều hơn so với mọi ngày ngày bình thường.

Nó phải dễ dàng như chụp một cây bút chì HB! Đó phải là một hành động tự nhiên!

Phải không, bà già Enya?

-

Tôi thức dậy sau khi việc luyện tập với hòn sỏi kết thúc, và đi ăn sáng. Tuy nhiên, tôi làm tất cả mọi thứ bằng psychokinesis. Tôi sử dụng nó để giữ chảo rán, để kiểm soát nhiệt độ của bếp, để cắt rau và thậm chí còn để chiên nữa. Tôi bao phủ chảo rán và bát đĩa bằng một rào chắn để chúng không bị bẩn. Khá nhiều thiết bị điện được tôi điều khiển thông qua psychokinesis(như quạt chẳng hạn) . Dù vậy tôi vẫn phải sử dụng lửa của bếp.

Trong khi đi bộ xung quanh, tôi tạo thành một rào chắn dưới chân, nhấc người tôi lên khỏi mặt đất vài milimet. Việc này không chỉ là để thực hành liên tục hình thành rào chắn, mà còn để thực hành căn chỉnh thời gian tạo rào chắn. Tôi cần phải hình thành rào chắn ngay khi chân tôi sắp chạm đất, và sau đó ngay lập tức giải trừ nó sau khi chân tôi vừa nhấc lên. Tôi đã suýt đi muộn vào bài giảng đầu tiên của năm thứ hai, có lẽ là do tôi đã dành quá nhiều thời gian để thực hành. Ngày đầu tiên tôi phải đi bộ khoảng 300m mỗi giờ. Điều này thực sự khó khăn, phải mất vài tháng cho đến khi tôi có thể lấy tốc độ đi bộ bình thường của mình.(trans: thanh niên lạm dụng siêu năng lực quá đây mà) Khi tôi đang đi bộ trong khuôn viên trường, bạn bè của tôi đã rất lo lắng rằng tôi đã bị thương ở chân. Tôi cảm thấy tồi tệ về điều này, nhưng tôi cũng hùa theo nó và giả vờ bị chấn thương ở chân, mặc dù điều đó có lẽ là quá mức cần thiết. Và dường như cũng không có lý do gì để tôi phải vội vàng luyện tập năng lực của mình cả.

Sau khi tôi tham gia các bài giảng trong ngày, rồi ăn xong bữa tối “all psychokinesis” của mình, tôi tiếp tục việc luyện tập bằng cách vừa học vừa sử dụng năng lực của mình, chẳng hạn như dùng nó để duyệt máy tính xách tay hay di chuyển cây bút chì. Tôi cũng sử dụng psychokinesis để hỗ trợ các hoạt động hàng ngày bởi vì sẽ rất rắc rối với tôi nếu năng lực của tôi bị giảm sút. Rèn luyện Nenrikin ở mức vừa phải là điều không thể thiếu.

Sau khi học xong vào khoảng nửa đêm, tôi đeo mặt nạ mà tôi đã có được sau một lần đến Bali, rồi đi ra ngoài. Đây là khoảng thời gian của anh hùng. Sử dụng Nenrikin để hỗ trợ chuyển động, tôi bay qua các mái nhà của các tòa nhà chung cư, và ra biển bằng cách đi bộ(chạy) trên không khí. Khi ra tới biển, tôi bay xung quanh và nâng nước biển lên trông giống như một sự kiện thể thao vậy. Tôi chắc chắn rằng không ai nhìn thấy mình. Mặc dù nếu họ nhìn thấy thì vài tin đồn sẽ xuất hiện, nhưng có lẽ sẽ chẳng có ai thực sự tin họ đâu. Thậm chí tôi còn đeo mặt nạ để che giấu danh tính của mình nữa cơ mà. Mặc dù làm vậy trông tôi vô cùng đáng ngờ.

-

Dù ngay từ đầu tôi đã tự hỏi mình “Mình đang lên kế hoạch cho trận chiến nào trên trái đất vậy?”Nhưng sau khi luyện tập đều đặn 6 tháng, đã khiến nó trở thành một thứ không khác gì là thói quen đơn thuần. Ngoài ra cần phải giải thích thêm nữa, đeo mặt nạ trong khi bay xung quanh vào nửa đêm là do máu chuunibyou trong tôi tái phát, và nó khiến tôi nhớ lại được cảm giác dễ chịu khi trở thành nhân vật chính. Không, do tôi thực sự có thể sử dụng psychokinesis, nên có lẽ tôi không thể không làm như thế này khi bị tái phát chuunibyou. Và gần đây, tất cả số tiền thu nhập của tôi từ công việc bán thời gian đã bốc hơi cho một đôi giày công sở được gắn mũi thép và có thể chịu được khối lượng 2 tấn. Well, bạn thấy đấy, một tổ chức nhắm vào những EPS’er mạnh mẽ có thể sẽ xuất hiện. Vì vậy, đây là một biện pháp đề phòng với điều đó?

......kể cả khi không có dấu hiệu cho thấy một tổ chức như vậy sẽ xuất hiện. Thì cũng không thể ngoại trừ khả năng nếu có một tổ chức siêu năng lực ngang hàng với tôi xuất hiện, thì khi đó chúng tôi sẽ chiến đấu, và đó có lẽ sẽ là một trận chiến kinh hoàng với kết cục là Tokyo Skytree bị phá hủy.

Mặc dù điều đó gợi lại cho tôi câu hỏi đó, nhưng việc luyện tập để chiến đấu với kẻ thù vô hình đã trở thành một phần trong thói quen hàng ngày của tôi rồi, và tôi cũng đã có nhiều thời gian hơn để tìm kiếm “những người bạn”. Nhưng khi tự mình tìm kiếm, tôi không thể tìm thấy ai có khả năng giống như tôi cả. Và cũng chẳng có nhà môi giới thông tin nào có thể thực hiện việc tìm tòi về “underground” cho tôi, vậy nên tôi đoán phương tiện truyền thông đại chúng là sự lựa chọn tốt nhất với tôi.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện một ESP’er “thật sự” khác sẽ xuất hiện và kêu gọi những người có năng lực đâu. Cho đến nay, nhiều đài truyền hình khác nhau đã tạo ra vô số chương trình khác nhau nhằm tìm kiếm người có sức mạnh(siêu nhiên) thực sự, nhưng không ai trong số họ mà tôi không thể không tin rằng họ có sức mạnh siêu nhiên cả. Tôi đã thử xem video và DVD của nhiều chương trình khác nhau, nhưng 95% trong số đó là giả và 5% còn lại là ở mức độ “ không thể xác định được là thật hay giả.”

-

Tận dụng những ngày nghỉ của mình, tôi đã bay ra khắp toàn quốc và nước ngoài, cố gắng đi gặp 5% số người còn lại: một người có một danh sách chờ đợi 5 năm mới có thể được gặp mặt; một người không thân thiện, từ chối thể hiện năng lực của mình, và cuối cùng giận dữ đuổi tôi đi; hai nhà tiên tri đã lấy tiền và không đưa ra gì khác ngoài những dự đoán mơ hồ cho tôi; và số còn lại là các liên hệ không được tiết lộ.

Tôi đã nhận ra rồi. Tôi buộc phải hiểu. Tôi là người duy nhất trên thế giới này. Nhưng dù vậy tôi lại không có cảm giác ngạc nhiên hay thất vọng. Ah, đúng như tôi nghĩ, đây là cái cảm giác đó. Psychokinesis là một thứ vô cùng lớn lao, nhưng vì nó đã trở nên quá thường xuyên đối với tôi, nên trong nhận thức của tôi, chuyện này đã trở thành không có vấn đề gì lớn cả.

Tôi nhớ khi tôi mua video game lần đầu tiên hồi tiểu học. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy như thể mình đang có một vũ khí huyền thoại vậy, quả thực tôi đã rất hạnh phúc. Tôi khoe khoang với bạn bè, nhưng chẳng bao lâu sau, chúng tôi lại chuyển sang chơi trò fighting game. Và vào thời điểm mamga là thứ giải trí hay nhất, thì trò chơi chỉ là một ngôi sao chổi nhỏ bất thường xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày nhàm chán mà thôi.

Psychokinesis của tôi đã trở thành như thế đấy. Ba năm sau khi thức tỉnh siêu năng lực, tôi đã hoàn toàn quen với nó. Nó thực sự thú vị và đem lại cho tôi niềm vui, nhưng giống như những trò chơi yêu thích của mình, tôi cần hương vị của phần tiếp theo, nếu không thì tôi sẽ mất hết hứng thú hoặc phải mong đợi điều chưa biết. Mọi thứ trở nên thật dễ đoán.

-

Có lẽ sẽ không có bất kỳ ESP’er nào khác trong tương lai.

Không có tổ chức bí mật nào nhắm đến cuộc sống của tôi cả.

Không được hẹn hò với một cô gái xinh đẹp.

Không có bất kỳ tác dụng phụ nào có hại từ psychokinesis.

Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không biết làm thế nào tôi lại có được sức mạnh này nữa là.

-

Có lẽ cuối cùng, việc luyện tập psychokinesis của tôi sẽ chỉ là vô dụng và chẳng có gì là sẽ xảy ra cả. Có vẻ như nhiều khả năng là như vậy, bởi tôi cũng đã có thể dễ dàng tưởng tượng ra mình sẽ như thế nào rồi. Tuy nhiên, tốt thôi, nếu có thể luyện tập đến những giới hạn ở mức tối đa, thì sẽ không khó để gây ra một sự náo động lớn bằng cách sử dụng sức mạnh này.

Có lẽ việc mở màn với một trải nghiệm thức tỉnh giống như trong fantasy là điều không thể và những năng lực giả khác mà ở cấp độ hạt cát thì cũng sẽ không bao giờ phát hiện ra được.

Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục luyện tập psychokinesis.

Phải tiếp tục đề phòng.

là một bát cơm có đồ ăn ở bên trên, thường là một số loại thịt nghĩa là OP(overpower) mạnh quá mức ấy ESP là siêu năng lực, ESP'er là siêu năng lực giả (chắc vậy) là Ichiro Suzuki và Steve Jobs gossip magazines mình cũng không biết dịch thế nào nữa nghệ thuật gấp giấy ấy tham khảo trong Jojo’s Bizarre Adventures điểm tụ sức mạnh monstrously macho, trans:chẳng biết dịch thế nào nữa JoJo’s Bizarre Adventure Part 3: Stardust Crusaders Vol. 16 ch. 144-145 (pg. 257-258), trans: mình chưa đọc bộ này nên cũng chẳng hiểu ý nghĩa của câu nói trên, bạn nào bt thì comment ở bên dưới nha câu hỏi ở bên trên ấy có nghĩa là ăn bữa tối được làm tất cả bằng cách sử dụng psychokinesis ấy