Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6011

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 102

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Arc 07: Tàn tích bí ẩn - Chương 150: Sâu trong rừng rậm trên hoang đảo

Trans: DeHooker

Edit: Katsuki

--------------------------------------------------------------

Để việc làm thuyền cho Pionia, Carol và tôi trở lại bãi biển.

“Lâu lắm rồi Carol mới được nhìn thấy biển…. đẹp quá.”

“Thì cũng vì Carol bấy lâu nay đi du hành mà.”

“Vâng. Nhưng với một người bán rong, chúng em không được nhiều tự do vì luôn có một tuyến đường trao đổi hàng hoá cố định, thế nên không thể chu du khắp thế giới. Cha mẹ của Carol qua đời cũng đã lâu, thật lòng mà nói, Carol chỉ có những kí ức mơ hồ về biển thôi.”

“Anh hiểu… ”

Tôi không biết nói gì thêm nữa.

Nỗi đau mất đi cha mẹ và sự thật rằng nguyên do là vì chính bản thân, nó cũng là quá khứ và hiện tại mà tôi đang mang theo.

Hiện mới là buổi chiều nên sức mạnh của Carol chưa nổi trội và chúng tôi cũng chưa thể ngắm sao lúc này.

Vậy nên trước hết chúng tôi đi vào rừng.

“Ít nhất chúng ta cũng nên kiểm tra xem ở sâu trong rừng có gì.”

“Em nói đúng….đợi chút?”

Có lẽ do đang ở cùng Carol, đầu óc tôi đã nguội đi chút và tôi nhớ ra được một kĩ năng có thể sử dụng vào lúc này.

Ưng Nhãn: Kĩ năng Phụ【Thợ săn Lv60】

Cho phép bao quát tầm nhìn mặt đất từ trên trời.

Tối đa có thể đạt độ cao là 1 kilomet.

Sử dụng kĩ năng này tôi có thể kiểm tra cảnh quan xung quanh.

“Carol, anh sẽ dùng Ưng Nhãn, phiền em để mắt đến cơ thể anh một lát.”

Tôi kích hoạt Ưng Nhãn.

Chỉ có tầm nhìn của tôi từ từ đi lên cao và cao hơn nữa.

Sau một lúc lên cao, tôi kiểm tra khu vực xung quanh.

Hòn đảo được bao bọc bởi biển và tuy có thể bao quát được khoảng cách xa hơn trước, tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hòn đảo nào khác.

Hòn đảo chúng tôi đang ở trông gần như một hình tròn.

Đường kính vào khoảng 2 kilomet chăng?

Hướng tầm nhìn xuống, tôi thấy bản thân mình đang nhìn xuống và đứng cạnh Carol.

Sau đó tôi di chuyển tầm nhìn vào khu rừng.

Một khu rừng um tùm và rậm rạp—tuy nhiên, phần trung tâm trông hơi kì lạ. Xuất hiện một khu vực không hề có cây mọc.

Vì bị những cây khác che khuất, tôi không thể biết được ở đó có gì, tò mò ghê.

Rốt cuộc cho dù đã tăng độ cao lên hơn nữa tôi vẫn không thấy được gì cả.

Huỷ niệm Ưng Nhãn, tầm nhìn của tôi thay đổi và trở về với bãi cát trắng.

“Ichino-sama, thế nào rồi ạ?”

“Ở giữa khu rừng xuất hiện một khoảng trống không có cây mọc. Anh nghĩ chắc là có suối nước ở đấy, đi kiểm tra xem sao.”

“Carol đồng ý.”

“Cám ơn em, Carol. Sau khi đột nhiên bị quẳng vào hòn đảo không người này, anh đã hành xử khá thảm hại.”

Đang nhiên bị ném vào một nơi xa lạ cũng giống như chuyện xảy ra khi tôi chết vì bị đàn ngựa giày xéo vậy.

Lúc đó tôi đã rất hoảng loạn.

Khi đến thế giới này, chính lời nói của Daijiro-san đã khiến tôi bình tâm tại.

Và lần này, tất cả là nhờ Carol.

“Vậy là Ichino-sama cũng bối rối. Nhưng Carol mới là người đã được cứu giúp.”

“Không không, nói gì thì nói, lần này anh có thể nhìn thấy cơ hội trốn thoát là vì Carol đã tỏ ra bình tĩnh đấy.”

Nói ra thì xấu hổ, nhưng nếu chỉ có một mình, tôi sẽ không tài nào nghĩ ra cách trốn thoát như Carol dù có mất bao lâu đi chăng nữa.

Không, đương nhiên trước sau gì tôi cũng biết thôi.

Nhưng tôi thật sự cảm thấy đó là nhờ Carol.

Tuy thế, Carol lắc đầu.

“Carol có thể giữ bình tĩnh vì Carol tin rằng Ichino-sama nhất định sẽ nghĩ ra cách. Nếu Ichino-sama không ở đây, Carol chắc sẽ khóc như mưa và không thể làm được gì hết.”

“Anh không nghĩ lại có chuyện ấy đâu? Carol lúc nào cũng suy xét kĩ lưỡng—”

“Ichino-sama, anh đã quên rồi sao? Khi Carol lần đầu gặp Ichino-sama, Carol đã muốn chết đấy. Đó là mong ước từ tận đáy lòng của Carol. Nhưng mà, Carol không có đủ dũng cảm để tự sát. Vì thế nên Carol mới không từ chối yêu cầu đi vào trong mê cung của Oregeru-sama và Carol muốn chết ở trong đó. Mặc dù không dám chắc nhưng Carol nhất định không coi hành động của Carol lúc đấy là bình tĩnh.”

“Carol, chuyện đã qua rồi. Carol mà anh biết lúc này là quân sư của cả nhóm, một người để tham khảo ý kiến và một thành viên mọi người có thể trông cậy. Anh cực kì trông cậy vào em đấy.”

“….Carol thấy hơi xấu hổ khi nghe những lời ấy ạ.”

Carol mỉm cười thẹn thùng ‘Ehehe.’

“Vậy được rồi, di chuyển đến trung tâm khu rừng nào…. Carol, cẩn thận đấy. Anh cảm thấy sự hiện diện của quái vật ở khắp mọi nơi. Về mặt tự nhiên, ở một hòn đảo không người còn không được đánh dấu trên bản đồ thế giới như thế này, chắc chắn là sẽ có kho báu bị giấu kín cũng như những con quái vật bảo vệ kho báu….thậm chí còn có cả một mê cung bí mật nữa.”

Tất nhiên đấy là những cụm từ nói về game, nhưng thế giới này ít nhiều cũng dây mơ rễ má với game mà.

Khả năng không phải là không có, cho nên để ý một chút vẫn tốt hơn.

“Em không biết về châu báu nhưng khả năng có quái vật và mê cung là cao.”

“Ế? Thật không? Về mặt định nghĩa, mê cung tồn tại là để là tập trung và thanh tẩy ám khí, nhưng nếu không thể hoàn toàn thanh tẩy nó thì ám khí sẽ biến đổi và trở thành quái vật đúng chứ?”

Vì lí do đấy mới nảy sinh nhu cầu cần mạo hiểm giả vào mê cung đánh bại quái vật và hoàn toàn thanh tẩy ám khí ở trong mê cung. Chính vì thế ở phần sâu nhất của mỗi mê cung có một Bức tượng Nữ thần, bức tượng đó ban phần thưởng cho những mạo hiểm giả.

Tôi nghĩ đó là đức tin được truyền bá rộng rãi.

Thế nên tôi không nghĩ lại tồn tại mê cung ở những nơi không có con người sinh sống.

“Đúng thế ạ. Nhưng nếu những con quái vật mạnh đánh dấu chủ quyền mê cung thì mọi chuyện sẽ khác. Quái vật sẽ giết lẫn nhau và thanh tẩy mê cung.”

“Vậy con người không phải kẻ thù duy nhất của quái vật, thậm chí quái vật cũng có thể là kẻ thù của quái vật sao?”

Chà, ngẫm lại thì, thật không tưởng khi nghĩ nếu thiếu con người, quái vật sẽ bắt tay nhau và sống trong hoà hợp.

Ngay cả ở Trái Đất, nếu không có con người, hay đúng hơn là dù không có con người thì chuỗi thức ăn vẫn sẽ tồn tại.

Khả năng tồn tại một mê cung… nếu đó là sự thật thì tiến hành chinh phục mê cung có lẽ không phải một lựa chọn tồi.

Nếu nó là mê cung do Koshmar-sama hoặc Torerul-sama quản lí, tôi có thể nói chuyện trực tiếp và hỏi họ. Khi đó, chúng tôi có thể biết được vị trí hiện tại mà không cần chờ đến lúc trời tối. Nếu được như vậy, việc thoát khỏi hòn đảo này sẽ dễ dàng hơn đáng kể, và thậm chí tôi còn có thể nhận được vài thông tin về kĩ năng mới của mình từ Nữ thần nữa.

Thực ra, dù không phải hai người họ, có thể tôi sẽ được gặp những Nữ thần khác mình quen biết, như Libra-sama và Setolance-sama chẳng hạn.

Vậy khả năng là 4/6, trên 66%.

Cho dù là những Nữ thần khác, Carol và tôi vẫn có thể lên cấp và nhận được phần thưởng chinh phục mê cung.

Mà, mọi thứ đều phụ thuộc vào liệu có mê cung ở đấy hay không, cứ ngồi đây nghĩ đông nghĩ tây cũng chẳng được gì.

“Rồi, chúng ta vào rừng nhé?”

Dứt miệng, tôi lấy kiếm của mình ra khỏi túi vật phẩm, dắt vào thắt lưng và rút kiếm khỏi vỏ.

“Đi thôi. Carol, theo sau anh.”

“Vâng, Ichino-sama.”

Sau đó, chúng tôi vừa cắt cỏ, thi thoảng dẫm cho rạp cỏ xuống, vừa tiến vào trong khu rừng.

Làm vậy cốt để Carol dễ dàng di chuyển cũng như đánh dấu đường đi giúp không lạc khi quay về. Để cho chắc, cứ đi được một quãng tôi lại kích hoạt Ưng Nhãn xác nhận vị trí. Chúng tôi mất năm tiếng để tới trung tâm khu rừng.

Hiện trời đã tối và đang ở trong rừng, gần như là buổi đêm.

Bình thường tôi sẽ chọn quay trở lại bở biển hoặc Thế giới của Tôi.

Tuy nhiên, tôi không thể kìm nén cảm giác hiếu kì về cái nơi đã nhìn thấy bằng Ưng Nhãn lại được.

Ở đó là— gần giống một suối nước, theo như tưởng tượng ban đầu.

Tôi không nghĩ lại có một thứ như vậy ở đó.

“Ichino-sama, đây là lần đầu tiên Carol được tận mắt chiêm ngưỡng nó.”

“Vậy hả. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy nó sau khi đến thế giới này đấy.”

Đây là một nơii có thể nói là hiếm có ở Nhật Bản nhưng gần như mọi người đều đã trông thấy nhiều rồi.

Tuy nhiên, nó kiểu gì cũng là một địa điểm thu hút khách du lịch.

Ở đó có nước nóng—một suối nước nóng.

“Một suối nước nóng tự nhiên ngoài trời…”

Khói bốc lên bao phủ suối nước nóng bỏ hoang.

Rõ ràng là nhiệt độ nước bị đặt sai rồi…. Giờ làm gì đây?

Tôi nghĩ và đồng thời lấy ra một cái khăn tắm từ túi vật phẩm và chuẩn bị đổ bộ suối nước nóng.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại