Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2385

Arc 02: Carol - Chương 37: Vị khách hiếm gặp tại tiệm vũ khí

Góc dịch giả: Một mùa thi thật bê bết. Tại sao môn vi mô mình đã thuộc dc 90% quyển sách rồi, còn có hơn 2 chục trang chưa kịp đọc thì cả đề có 6 câu cả 6 câu lại rơi vào phần đó chứ TTvTT trúng số độc đắc ak, đề dàn trải đó, sách cũng có tận 8 chương cơ mà, hơn 260 trang đó nhất thiết cả 6 câu đều rơi vào 20 trang kia được ak, whyyyyyyyyyyy

Thôi kệ mọe đời!!!!

Có thanh niên nào hóng Blade and soul bản Việt Nam với ping 2 chữ số như mình không ^_^

Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện

H xin mời bạn đọc truyện

Trans: Noririn 

Edit: Dead Soul

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Trời ạ, Boss, anh thật xấu tính nha, nếu anh nói rằng là mình mạnh thì chúng ta đã không làm những việc như này rồi.” (Một trong 5 tên đầy tớ)

Không, dù tôi không nói gì thì bọn chúng cũng có thể tự suy diễn, nếu như chúng chịu suy nghĩ về sức mạnh chúng tôi có để mà săn lũ gấu này.

Hoặc mấy gã này nghĩ tôi là một Người bán rong đã mua những tấm da gấu này từ một thị trấn khác bởi vì biết giá bán ở đây rất cao chăng?

“Không, giống cái cách mà các người nghĩ về việc tống tiền người khác mà không bị trở thành Cướp, thì tôi cũng vừa nghĩ ra một cách để trừng phạt các người mà không để lại bất cứ hậu quả nào rồi.” (Ichiojo)

Bởi vì Haru đã đề cập tới việc một người sẽ không trở thành Cướp nếu họ chỉ tự vệ. Tôi tiếp tục đập lũ mạo hiểm giả côn đồ ra bã tại sân sau nơi chúng tôi vừa làm công việc phân giải.

Những gì tôi đang làm giống như tra tấn vậy nhưng đó là thứ tôi sẽ phải chịu đựng nếu như muốn tồn tại ở thế giới này từ bây giờ.

Có vài kẻ định trốn đi nhưng đương nhiên, tôi còn lâu mới để chúng thoát.

“Giờ thì, đem đống này vào trong guild, sau đó hãy thành thật kể lại tất cả những gì đã xảy ra.”

"""""Vâng, thưa sếp!""""" 

5 tên bọn chúng chào tôi theo kiểu quân nhân trong khi còn chẳng thể đứng vững được do những vết bầm tím, trầy sướt, vết hói và thậm chí còn có những vị trí bị trật khớp trên người nữa, nhưng thương thế cũng không quá nặng nên chúng vẫn có thể giúp tôi mang các con gấu đã phân giải vào.

Mỗi người đem một thứ, người mang thịt gấu, đứa mang da thú, kẻ mang nội tạng và người mang thịt sói. Túi mật của con gấu dường như là một nguyên liệu đắt tiền trong số những nội tạng khác nên nó có thể được bán với giá đặc biệt cao. Có vẻ như những thợ săn lành nghề sẽ chỉ phân giải để lấy túi mật nếu như họ bắt được quá nhiều gấu.

Tình cờ thì tôi cũng có một phát hiện mới. Tôi đã tưởng rằng tay gấu sẽ được xem như là một nguyên liệu nấu ăn xa xỉ nhưng ở thế giới này, thay vì thế, giá thành của nó lại khá thấp trong số các loại thịt ăn được. Tôi hơi thất vọng xíu.

Lối vào của guild mạo hiểm giả không đủ rộng để xe đẩy có thể đi qua.

Nên chúng tôi phải tự tay đem vào.

Tôi bắt lũ mạo hiểm giả tấn ấy mang nội tạng và những thứ khác trong khi mình và Haru thì mang mấy bộ da thú.

Căn phòng dùng để mua bán các nguyên liệu của quái vật bị tách biệt nên tôi bắt bọn chúng phải đem phải đem những nguyên liệu tới đó.

“... Thật đáng ngạc nhiên, đó là những bộ da tuyệt vời ... Quá trình phân giải thật hoàn hảo. Vậy là hai người cũng săn sói rừng nữa à.”

Nhân viên của guild nói rằng anh ta sẽ ngay lập tức định giá cho các vật phẩm nhưng tôi phải làm một số việc trước đã.

“Ah, trước khi bắt tay vào công việc thì anh hãy nghe lời mà những tên này muốn nói đã.”

5 tên mang nguyên liệu co rúm người lại.

Sau đó, 5 người bắt đầu khai báo.

Trong khi run rẩy sợ hãi.

“Tạm thời thì bọn họ tự nhận mình còn chưa phạm tội nào khác nhưng guild có thể điều tra mà phải không?”

“Tôi hiểu rồi. Giờ thì, đám các ngươi, đem thịt gấu đến kho thức ăn và nhờ họ cân khối lượng của nó, còn nữa, ta có thể đại khái đoán được cân nặng của nó chỉ bằng quan sát thôi đấy nên đừng có cố mà lừa ta.”

Bằng cách nào đó, tên nhân viên của guild có vẻ khá là nổi tiếng nên cả 5 tên bọn chúng đều chào anh ta theo kiểu quân nhân rồi rời đi.

“Tấm da gấu có giá 360 xu cho mỗi bộ, chúng tôi mua nó với giá cao hơn 20% so với giá thị trường vì đây là vật phẩm nhiệm vụ. Tiếp theo là túi mật gấu, nó ở trong tình trạng hoàn toàn chẳng có hư hại gì nên tổng cộng nó có giá khoảng 4000 xu. Tấm da sói thì có giá 50 xu cho mỗi bộ còn răng nanh thì tổng cộng là 40 xu. Tiếc thay chúng tôi không mua thịt sói ở đây, tuy nhiên tôi sẽ viết một lá thư giới thiệu để cậu có thể có thể bán chúng cho người bán thịt ở con phố phía tây. Số thịt này có thể đủ để chi trả tiền trọ đấy. Tiếp theo là ...”

Người nhân viên liệt kê giá cả của từng món.

Tôi không biết liệu là thế là đắt hay rẻ nhưng khi nhìn vào đuôi của Haru, tôi đoán giá cả cũng khá hợp lí.

“Cộng thêm tiền thù lao cho bậc thầy phân giải, tổng cộng sẽ là 9800 xu. Tôi xin lỗi, dù đã làm mọi thứ trong quyền hạn của mình nhưng 10000 xu là bất khả thi.”

“...Haru, em nghĩ sao?”

“Em tin nhiêu đó là đủ rồi. Ít nhất thì em không nghĩ rằng số tiền đó là không thỏa đáng.”

Tôi cũng đoán thế. Ý tôi là ... 9800 xu đó, nói cách khác là 980000 yên?

Nếu tôi đưa cho họ thêm 2 đồng bạc còn lại thì nó sẽ trở thành 1 đồng vàng đó bạn biết không.

Ra đây là lí do vì sao đám kia cố trộm lấy đống vật phẩm.

Ngay cả những kẻ bị lũ gấu giết lúc trước cũng mạo hiểm tính mạng bản thân để săn quái đấy.

Sử dụng chứng chỉ mạo hiểm giả của Haru, tôi nhận tiền. 9 túi mỗi túi chứa 10 xu bạc và 8 xu bạc lẻ.

Chúng tôi tình cờ kiếm thêm được rất nhiều tiền.

“Oh đúng rồi, đây là con dao kumakiri, rất cảm ơn anh. Nó cực kì dễ sử dụng.”

Tôi bảo dưỡng dao kumakiri bằng phương pháp mà Magaret-san đã hướng dẫn rồi mới trả lại nó.

Người đàn ông cất con dao vào chiếc túi trước ngực mà không cần rút nó ra khỏi vỏ và tuyên bố.

“Yeah, bởi vì cậu đã kiếm được một khoản lớn, nên cậu có thể mua con dao này từ lão già cửa hiệu kế bên rồi đấy.”

...Anh ta nói đúng.

Thậm chí trong trận chiến với lũ gấu, tôi đã không thể rút thanh kiếm bằng sắt của mình ra khỏi cơ thể con gấu sau khi đâm xuyên qua nó nên tôi muốn một thanh kiếm sắc bén hơn.

Đằng nào thì tôi cũng muốn sắm cho Haru một thanh kiếm mới mà.

“Vậy tôi sẽ đi xem một chút. Cám ơn.”

Tôi cúi đầu chào người tiếp tân và nghe theo lời khuyên của anh ta.

Tôi đã từng nghĩ rằng nếu tiếp tân là một phụ nữ xinh đẹp là tốt nhất nhưng mà một người có tư duy làm việc thì có vẻ sẽ hữu ích hơn nhiều.

 Tôi đặt số tiền đó vào trong túi vật phẩm và rời khỏi guild mạo hiểm giả.

...Và hình như tôi thấy đói bụng rồi.

Sắp đến bữa tối nên tôi cũng cần tìm một quán trọ nữa.

“... Tối rồi à ...”

Tôi nhìn về phía mặt trời đang lặn và thở dài.

“Có phải anh đang nghĩ về Carol không ?”

“... Bị cấm đi ra ngoài vào buổi tối. Anh đang nghĩ có phải là em ấy trái ngược hoàn toàn với ma cà rồng không ... chỉ thế thôi.”

Tôi nói vậy rồi đi vào tiệm vũ khí ở kế bên Guild mạo hiểm giả.

Kiếm, dao, giáo cùng nhiều loại áo giáp khác nhau được trưng bày bên trong tiệm.

Tôi thử nhìn vào thanh kiếm đặt ở hộp trưng bày đang tỏa ra aura của một thanh kiếm báu.

200000 xu ... một thanh kiếm đáng giá 20 triệu yên huh.

Tôi tự hỏi liệu có phải Thợ rèn là một nghề đem lại lợi nhuận cao hay không.

Có vẻ trở thành Thợ rèn và bắt đầu rèn kiếm sau khi tôi đã tăng Thất nghiệp lên max level và nhận tất cả kỹ năng của nó là một cách giết thời gian tốt.

Tôi sẽ quảng bá tên tuổi của mình như một Thợ rèn khi tôi đã hết thất nghiệp.

Tuy nhiên, trước khi trở thành một Thợ rèn, có vẻ tôi cần phải cày level cho Người sử dụng búa cho đến khi nhận được Thợ rèn Tập sự.

“Chào mừng. Tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

Một người đàn ông trẻ bước ra từ quầy.

Đây là thợ rèn à? Tôi tưởng người mà tiếp tân của guild nhắc đến là là một ông già mà. Nhìn kiểu gì thì người này thì vẫn còn quá trẻ để bị gọi là một lão già.

Tôi thử xem xét nghề nghiệp của anh ta và Thợ rèn Tập sự Lv4 hiện lên. Có vẻ như anh ta chính là truyền nhân của chủ cửa tiệm này.

“À phải rồi, tôi đã mượn thử con dao kumakiri từ Guild Mạo hiểm giả và sự sắc bén của nó thật tuyệt vời nên tôi cũng muốn mua cho mình một chiếc.”

“À, dao kumakiri à. Xin hãy đi lối này.”

“200 xu à ... có lẽ tôi sẽ mua 1 chiếc vậy. Tôi còn muốn mua một thanh kiếm sắc bén nữa. Kích cỡ thì khoảng tương tự cái này.”

Tôi lấy thanh kiếm sắt của mình ra cho anh ta xem.

Tôi ao ước một thanh trọng kiếm nhưng lại muốn đặt sự thực dụng lên hàng đầu.

“Nếu vậy, thanh kiếm thép bên kia thì sao?”

Kiếm thép ư. Chắc chắn là nó sẽ dễ sử dụng hơn kiếm sắt rồi.

Giá là 1000 xu ư? Tuy không biết gì nhiều về giá cả và không rõ nó rẻ hay mắc nhưng tôi vẫn sẽ mua nó.

“Haru, em có muốn mua thứ gì không?”

“Không ạ, thật sự em không muốn mua gì cả ...”

“Anh hiểu rồi, thế thì, em cứ thoải mái đi ngắm vũ khí đi nhé.”

Tôi yêu cầu và em ấy chậm rãi đi dọc ở khu bán dao găm.

Rồi, đuôi em ấy dựng thẳng đứng lên trước 1 thanh kiếm đặc biệt.

“... Hỏa Long Nha (Fang of the Fire Dragon) ư?”

Giá của nó là 3000 xu à.

“Đó là chiếc dao găm được chế tác từ răng nanh của một con rồng lửa.”

Người bán hàng lấy con dao găm ra và truyền một ít sức mạnh vào nó.

Khi anh ta làm thế ... lưỡi dao được bao phủ bởi ngọn lửa.

“Nó cho phép biến đổi sức mạnh vật lí thành sức mạnh ma thuật và tạo ra lửa. Nó rất hữu ích với những kiếm sĩ có sức mạnh ma thuật thấp và cũng vì nó có thể thực hiện những đòn tấn công tầm xa.”

Tôi nhận thanh kiếm từ anh ta và tự mình thử nó. Đương nhiên là tôi phải kiềm chế sức mạnh lại rồi.

Ồ, thanh kiếm thật sự được lửa bao bọc kìa.

“Vậy thì tôi sẽ lấy 1 thanh. Haru, hãy sử dụng nó.”

“Eh... nhưng em đã có thanh kiếm ngắn rồi mà.”

“Cứ giữ một cái làm dự phòng đi. Bởi vì em không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong một trận chiến đâu.”

“...Cảm ơn anh rất nhiề ...! Chủ tiệm, xin lỗi nhưng làm ơn cho tôi trốn nhờ một chút!”

Haru nói thế rồi chạy như bay về phía quầy và trốn đằng sau nó.

“Eh? Haru? Em sao vậy?”

“Xin lỗi chủ nhân. Xin anh hãy giả vờ là em không có ở đây.”

Cái gì?

Khi tôi vẫn còn mải nghĩ về điều đó.

“Umu, vậy đây là cửa hàng vũ khí của một thường dân ... thật bẩn thỉu mà. Sebastan, đây thật sự là cửa tiệm của thợ rèn giỏi nhất Belasra à?”

“Vâng thưa Oregeru-sama. Đó là điều thần nghe được nhưng cũng chỉ là thông tin từ những kẻ đầu đường xó chợ mà thôi.” (Trans Eng: Oregeru là thằng muốn mua Haru ý)

Nhìn vào nghề nghiệp của bọn họ, tôi đoán được lí do làm cho Haru trở nên kỳ lạ.

【Quý tộc Lv14】

【Quản gia Chiến đấu Lv49】

... Haru, thì ra là vì lí do này sao?

Nhưng mà, gã này ...

“Dù vậy, Sebastan, chẳng có thanh kiếm nào đủ oai nghiêm xứng đáng để được ta sử dụng cả.”

“Vâng, đúng như tôi đã dự đoán. Chúng ta chẳng thể hy vọng tìm thấy một thanh kiếm phù hợp với ngài mà không thuê thợ rèn riêng.”

... Hắn ta lấy ra thứ gì đó giống thanh kiếm đồ chơi, một thanh kiếm còn nhỏ hơn cả dao găm.

Thanh kiếm bằng vàng lấp lánh nhưng lưỡi kiếm thì cùn, chẳng biết liệu nó có thể cắt được một tờ giấy không nữa.

... Chân ngắn, thân lùn và mập mạp ... còn chưa vỡ tiếng nữa chứ.

Chẳng phải đây chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa thôi sao.

“Hừ, một cửa hàng mờ nhạt thế này có lẽ sẽ kiếm được chút danh tiếng vì ta đã ghé thăm đấy. Hãy tự cảm thấy may mắn đi, chủ tiệm! Ta sẽ lấy cái này coi như chi phí quảng cáo.”

Oregeru cố mang theo thanh kiếm từ hộp trưng bày ... nhưng lại không thể nên đành bỏ cuộc.

“Dù sao nó cũng chẳng quan trọng. Chúng ta hãy tới sòng bạc nào Sebastan.”

“Vâng thưa Oregeru-sama.”

Cả 2 rời đi trong khi người Thợ rèn Tập sự và tôi chẳng biết nói gì.

Rồi Haru trở lại.

“Haru, chẳng lẽ đó là ...?”

“Đúng vậy, hắn ta là người muốn mua em, Oregeru-sama.”

Vậy hắn là loại người như thế à.

... Nghiêm túc đó hả?

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Sâu: ez có đệ Trans Eng: cho những không biết tỉ giá tiền tệ thì 1 sense gần tương đương với 1 USD Sâu: cùng lắm thì anh cũng làm thợ rèn ez vkl Trans Eng: hiểu là dao găm hay kiếm ngắn đều được Trans: hay là để Hỏa Long Chi Nha nhỉ ?/Sâu: Ngầu đấy, duyệt Sâu: đừng bỏ cuộc sớm thế mày, làm tốt vai phản diện đi chứ =.=