Yo, Katsuki đây! Hoàn thành chương này đúng là mệt thật. Ông thì chuyển nhà ông thì phải thi thố... mãi mới xong được. Mời ae thưởng thức!
Trans: Soshiro & Amethyst & Virtuosu & DeHooker
Edit: Katsuki
--------------------------------------------------------
Những âm thanh của xẻng và cuốc vang lên trong thung lũng.
Lối đi đã bị chặn do trận lở đất. Ở đó đang có hàng chục người dọn dẹp đất và đá.
Thung lũng nguyên là một tầng đá nền, nên chỗ đá đó lớn khủng khiếp khiến việc dọn dẹp vướng nhiều khó khăn, bởi họ không thể dời đá đi nếu không phá huỷ chúng.
“... Chẳng phải sai toàn tập sao... nghiêm túc đấy, đừng nói đến vàng, tôi còn chẳng thấy miếng quặng nào nữa là.”
Ban đầu, Sutchino háo hức vì có thể tìm được vàng, nhưng sau một ngày, hai ngày, rồi ba ngày làm việc, cậu lại đâm chán công việc buồn tẻ này. Cậu cũng không nghe thấy tiếng hô tìm được vàng nào ở xung quanh.
“Này, đừng nói vậy chứ Sutchino. Làm việc vã mồ hôi thế này không sảng khoái sao?”
Dùng cổ tay lau trán để mồ hôi khỏi chảy vào mắt, Julio lại tiếp tục công việc xúc đất và cát của mình.
Làm thế, không ai có thể đoán được cậu từng mang cái mác là đầu gấu vị thành niên. Nhìn thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng giống một thanh niên tốt tính. Sutchino chỉ có thể thở dài trước sự thay đổi nơi người bạn thơ ấu của mình.
Hội Kín Massacre mà cậu làm Thủ lĩnh đã tan rã.
Sutchino làm vậy bởi vì cậu muốn giữ trọn số tiền nhận được trong trận đánh trước.
Nhưng Julio thì khác. Julio đã hoàn toàn bị một người đàn ông hút hồn, và quyết định theo chân người đàn ông đó.
“Đây là điều tôi học được từ người thầy cũ, mọi thứ đều có cái gọi là điểm chí mạng. Nếu đánh thẳng vào điểm chí mạng đó, cậu có thể phá vỡ bất cứ thứ gì. Nhìn đây!”
Người nói câu đó là người đàn ông tóc đỏ Julio ngưỡng mộ, Jofre.
Tên đó cầm một cái cuốc và nhắm mắt lại.
Giữa Julio và Jofre nảy sinh căng thẳng.
Rồi—
“Đây là khả năng thật sự của ta!”
Anh hét lên đồng thời chém ngang cái cuốc vào tảng đá trước mặt.
Cuối cùng, vì phải chịu một lực lạ, cán cuốc của Jofre gãy và không dùng được nữa.
“Không hổ danh Jofre-aniki, phá hỏng chiếc cuốc chỉ trong một đòn là mạnh lắm đấy!”
Julio thích chí la lên. Cậu ấy không nghe thấy những tiếng la ó ‘Ê lính mới, lại phá thêm một cái cuốc nữa à!?’ ‘Còn phá thêm một cái nữa là liệu cái thần hồn đấy!’ từ xung quanh.
“Chả là gì. Với anh thì phá một cái cuốc còn dễ hơn bắn ba mũi tên.”
Jofre khoác lác về một giai thoại mà bản thân anh ta còn không hiểu được mà tên người Nhật nào đó lan truyền tới thế giới này.
Và –
“Tới rồi! Đấng cứu thế tới rồi!”
“Tránh đường! Đừng gây rắc rối cho đấng cứu thế!”
“Lễ vật! Chuẩn bị lễ vật!”
Công nhân mở đường, những người hiện ra là Elise và Milky — đang cưỡi trên lưng Centaur.
“Centaur-sama, đây là món cỏ dại ngon lành đã được gặt. Mời ngài thưởng thức.”
Sau khi một người công nhân nói thế, Centaur hí lên một tiếng rồi bắt đầu gặm cỏ dại.
Vừa lúc đó, Elise xuống khỏi lưng Centaur và chạy về phía Jofre.
“Jofreeee! Em mang bento cho anh đây! Em muốn gặp anh từ lâu lắm rồi.”
“Ô Elise! Anh cũng muốn được gặp em từ lâu lắm rồi! Cảm ơn em đã làm cơm cho anh.”
Chào hỏi nhau bằng những ngôn từ không tưởng tượng nổi, trong khi hai người họ mới chỉ xa nhau có ba giờ đồng hồ, Elise và Jofre trao nhau cái ôm ấm áp. Có ai đó nghiêm túc tsukkomi rằng ‘Bento ấy là phần của mọi người, đừng có chén hết đấy!’
Trong khoảng thời gian đó, Centaur liên tục gặm gỏ dại và ngay trước khi khợp miếng cuối cùng… bó cỏ được cột vào một sợi dây thừng, và một người công nhân quăng đoạn dây mạnh hết cỡ ra sau một tảng đá to.
Rồi, Centaur đuổi theo — hiển nhiên là theo hướng tảng đá to bự.
Centaur húc đầu vào tảng đá. Tảng đá lớn vỡ ra thành nhiều mảnh.
Đứng giữa những tiếng hoan hô phấn khởi, Centaur xử lí chỗ cỏ dại cuối cùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Quả đúng là Centaur-sama.”
“Centaur-sama, chúng tôi mong ngài sẽ lại giúp đỡ.”
“Chúng tôi sẽ cho chuẩn bị cỏ dại chất lượng ạ.”
Họ cúi đầu trước Centaur trong khi những công nhân mang vác những mảnh đá vụn.
“…Đồng đội của Jofre-aniki có khác, đến cả con lừa chậm rì của anh cũng không thể xem thường được.”
“Lại chẳng? Giây phút nhìn nó anh đã cảm thấy nó khác những con ngựa còn lại rồi.”
Jofre tự hào nói, nhưng Sutchino thầm cay đắng bắt bẻ trong đầu ‘Anh cảm giác nó khác những con ngựa còn lại bởi nó là con lừa mà.’
Sau đó, trốn khỏi đám công nhân đang vác đá, cậu hướng về phía bụi rậm ở rìa thung lũng.
Đúng lúc chuẩn bị cúp việc, cậu nghe thấy những giọng nói phát ra từ bụi rậm.
Cậu tưởng họ là những người cũng đang làm biếng như mình, nhưng nghe kĩ thì—
“Ôi đáng sợ nya đáng sợ quá đi nya!”
Cậu nghe thấy những giọng nói dễ thương. Theo cái cách nói chẳng giống ai đó, cậu nghay lập tức nghĩ họ là Cat Sith. Họ là một tộc hiếm, nhưng thi thoảng cũng có thể trông thấy họ, kể cả ở Ferruit. Họ là một tộc ôn hoà và chuộng hoà bình.
“Khủng khiếp quá nya, Nhà vua qua đời rồi nya.”
“Tớ nghe rồi nya! Chúng ta phải nhanh về làng thôi nya. Trận đấu quyết định tân Vương sắp sửa diễn ra rồi nya.”
“Trước đó chúng ta cần tập hợp năm đấu sĩ nya! Tập trung Mạo hiểm giả từ Guild Mạo Hiểm Giả nào nya! Chúng ta sẽ quảng cáo phần thưởng để thu hút họ nya!”
“Nya, cậu đang nhắm đến vị trí Vua sao nya?”
“Nếu cậu là đàn ông, thì cũng phải một lần nhắm tới đỉnh cao chứ nya.”
“Bảnh quá nya! Tớ cũng muốn thử nói một câu như thế nya.”
“Vậy cậu cũng thử một lần đi nya.”
“Có ổn không nya? Vậy thì tớ sẽ thử. Nếu cậu là đàn ông―”
“Ê này!”
Cắt ngang lời hai Cat Sith, Sutchino xuất hiện ở trước mặt họ.
“Nya, con người, anh nghe lỏm từ lúc nào thế nya?”
“Quan trọng hơn, nói cho tôi biết. Mấy người tề tựu Mạo Hiểm Giả làm gì? Có được lợi gì không?”
※※※
Đêm đó, Sutchino tập trung Jofre, Elise, Julio và Milky lại rồi kể cho họ.
Rằng sớm thôi, một trận đấu quyết định Tân Vương sẽ diễn ra.
Cậu không biết nội dung thi đấu nhưng để tham gia cần tập trung năm người và một Cat Sith, nếu chiến thắng họ có thể trở thành Tân Vương của Cat Sith.
“Sao chúng ta không tham gia cùng nhỉ? Chúng ta có vừa đủ năm người ở đây. Julio và em có thể chỉ tham gia cho đủ quân số, nhưng mọi người đều đã biết khả năng của Milky rồi. Hơn nữa còn có Jofre-san và Elise-san. Không có sơ hở đâu. Em sẽ trả lời Cat Sith vào ngày mai.”
“Không không, Sutchino. Chúng ta đang được giao phó nhiệm vụ dọn đất siêu quan trọng kia mà?”
Julio là người đầu tiên phản đối. Với một người thường không làm việc như cậu, công việc lần này dù nặng nhọc nhưng là bàn đạp giúp cậu tìm ra niềm vui trong lao động. Cậu hoàn toàn đối lập với Sutchino.
“Không, ổn mà? Nghe thú vị và đó cũng có thể là nơi Anh Hùng Jofre này thể hiện kĩ năng của mình.”
“Kyaa, Jofre ngầu quá đi! Đúng rồi, em sẽ làm bento và đem đến.”
“Đúng quá còn gì, làm trứng ốp lết cho anh nhé. Món ốp lết của Elise là ngon nhất mà.”
“Đúng là Jofre-aniki! Em sẽ đi theo aniki và khắc ghi hình ảnh chiến binh dũng mãnh ấy!”
Nói ra cái điều ngược 180 độ so với câu trước, Julio quyết định đi theo Jofre.
“A, nhưng chẳng phải anh nên mời Jo-aniki và Haru-anego thay vì Sutchino và em sao?”
“Không, năm người chúng ta sẽ đi! Có anh ở đây rồi kia mà, cứ tin ở anh.”
Liếc ngang nhìn Jofre cười thích chí, Sutchino cuối cùng nói với Milky.
Milky trả lời ‘Un, được rồi.’ và thông báo tham gia với vẻ không thấy hào hứng cho lắm.
Thế là, những thành viên đã tập hợp, nhưng—
“Nhân tiện này, Julio. Cậu gọi Jo-san và Haru-san là aniki và anego, nhưng tại sao?”
Sutchino vô tình hỏi Julio.
Rồi Julio trả lời với vẻ mặt ‘Sao cậu lại đi hỏi thứ quá rõ ràng như thế?’
“Anh ấy là bạn đồng hành của Jofre-aniki. Là em trai của Jofre-aniki, dĩ nhiên tớ phải xưng hô lịch sự rồi.”
” … Không có gì, nếu cậu thấy ổn thì không sao cả…”
Sutchino nghĩ.
(Có khi nào Julio ngốc đến mức không nhận ra Jo-san và Haru-san chính là Ichinojo và Haurvatat đã bắt giữ Chú Narube mà cậu ấy kính trọng không?)
Làm gì có chuyện ấy, Sutchino nghĩ rồi lắc đầu. Nhưng nếu đúng, ít nhất cậu cũng nên giữ im lặng cho đến khi trận đấu kết thúc.
(Bởi vì mình sẽ là người chiếm lấy kho báu của nhà Vua.)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại