Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Arc 09: Vương quốc sa mạc - Chương 237: Lời đề nghị của Earl Paul

(Mình cũng đã tưởng tượng ra một tòa lâu đài rồi nhưng mà mình không ngờ nó to đến thế này.)

Chà, tòa dinh thự ba tầng này nằm tọa lạc giữa một vùng đất rộng lớn.

Ngay khi chúng tôi tới dinh thự của Earl Paul, người ta đưa chúng tôi đi tắm.

Không phải là phòng tắm bình thường, mà là cả một khu suối nước nóng.

Thật ra tôi không cần tắm lắm, vì tôi có 『Làm sạch』, không chỉ thế, trong My World tôi cũng có suối nước nóng riêng rồi. Nhưng Suzuki cứ tha thiết, nói rằng chỗ này tuyệt vời lắm, nên cuối cùng tôi cũng thuận theo cậu ta.

Tôi đang trên route BL với Suzuki à? Tôi có hơi lo, nhưng, dù sao Suzuki cũng đã đi cùng ba người con gái xinh đẹp rồi.

Tôi cũng có chừng đó luôn, nên chuyện đó trở thành chủ đề trò chuyện trong lúc tắm.

Quần áo của chúng tôi được mang đi giặt, người ta chuẩn bị quần áo ngủ và mời chúng tôi ở lại qua đêm.

Tất nhiên là không chung phòng rồi.

Ngày hôm sau, một hầu gái mang quần áo của tôi đến tận giường.

Không chỉ được gấp gọn ghẽ, mà từng vết bẩn cũng đã biến mất.

Tôi mang chuyện này nói với Suzuki khi sang phòng cậu ta.

“Tôi đoán họ dùng phép Làm sạch.”

Ra thế, Phép thuật Đời sống có hiếm thật, nhưng cũng không đến mức đó.

Cậu ta cũng bảo là những người có Phép thuật Đời sống II hay làm việc trong lâu đài, và không ít người có Phép thuật Đời sống I làm người hầu trong dinh thự các quý tộc.

Rồi, chúng tôi đi tới phòng tiếp khách.

Tôi cứ nghĩ nó là một căn phòng có bậc tam cấp hay ghế tựa kiểu vua chúa gì đó, nhưng ra đây chỉ là phòng khách thường thôi.

“Kusunoki-kun, cậu lo lắng à?”

“Cậu thì không à? Bậc Earl – bá tước nghĩa là người này còn có tước vị cao hơn cả bố của Oregeru đấy.”

“Oregeru... ai cơ?”

“Một thằng nhóc quý tộc định mua Haru hồi trước... mà, nó cũng không xấu xa gì.”

Dù thằng nhóc ấy cũng liều, mang Carol, người thu hút quái vật vào trong mê cung.

“Không cần lo, Earl Paul là người tử tế. Ông ấy còn là người thuê tôi nữa.”

“Cậu cứ nói thế thì tôi sẽ coi cậu là quý tộc mất, nên dừng lại đi.”

Tôi nói, và nhìn xuống cốc trà.

Cái này... uống được không? Hay tôi phải chờ Earl Paul đó cho phép?

“Bình tĩnh đi, Kusunoki-kun. Cậu thấy làm thế này, cứ như đi phỏng vấn việc làm ấy, không vui à? Cậu cũng từng trải qua mấy cái đó rồi, đúng không?”

“Thế à, tôi cũng quen phỏng vấn rồi – Ha!?”

Tôi đứng dậy theo bản năng.

“Điều cơ bản khi phỏng vấn. Tôi đã phạm một lỗi lớn – không được ngồi trước khi giám khảo cho phép. Tệ rồi tệ rồi.”

Tôi nói, rồi đi ra đứng gần cửa.

Việc đứng cửa chờ giám khảo đi vào là một lễ nghi phổ thông.

Giờ là lúc bài kiểm tra bắt đầu.

“Suzuki, lí tưởng của Earl Paul là gì? Với cả, cậu có biết đội bóng chày ưa thích của ông ta không?”

“Bình tĩnh đi, ở thế giới này làm gì có bóng chày.”

À đúng rồi – tôi đã nói về bóng chày khi phỏng vấn cho một công ty ở Osaka. Tôi tưởng giám khảo là fan đội Tigers nhưng xui rủi thế nào ông ta lại là fan đội Giants, và thế là, chuyện đó đã trở thành lí do trượt phỏng vấn số 52 của tôi. Mừng là ở thế giới này không có chuyện đó.

“Ờm, lí tưởng của ông ấy là... quý tộc nên ủng hộ cho những người có đóng góp cho đất nước? Tôi nhớ ông ấy từng bảo là quý tộc cần phải giúp đỡ người dân, và chuyện đó không cần phải ai biết tới.”

“Thế à – công ty này tuyệt thật đấy.”

“Bình tĩnh lại, đây không phải công ty.”

À, đúng rồi, đây không phải là công ty mà.

Nhưng, tôi vẫn không khỏi căng thẳng.

Những dây thần kinh trải qua rèn luyện bao lâu nhắc tôi nhớ về trăm lần trượt phỏng vấn trước đây.

Nghĩ tới đó,

“Xin lỗi đã bắt mọi người chờ - Ồ, Suzuki-dono! Cậu vẫn an toàn. Thế, đây là Ichinojo-dono đúng không? Không chỉ giúp trấn áp lũ buôn lậu, cậu còn tiêu diệt cả con Voi quỷ đã đe dọa vùng đất này bấy lâu. Tôi thành tâm biết ơn cậu. Cảm ơn nhé.”

Người đàn ông đó tới và cúi đầu.

Eh? Người này là bá tước Paul thật à?

Ông ta khiêm tốn hơn tôi tưởng nhiều. Có thật người này là quý tộc?

【Quý tộc: Lv42】

Đúng thật này – mà còn có level cao nữa.

Eh? Quý tộc mà cúi đầu dễ thế này à?

“Tiễu trừ con Voi quỷ đã là nguyện vọng của chúng tôi từ rất lâu. Mười năm trước, ba ngàn người lính đã lập thành một quân đoàn viễn chinh chỉ để đánh bại nó, nhưng không những không làm nó tổn thương tí nào mà còn thương vong rất nhiều. Lần này, chỉ hai người lại làm được điều như vậy.”

“Ngài Paul, cậu này đã một mình xử nó đấy. Tôi chả làm gì hơn là hỗ trợ chút ít.”

“Suzuki-dono khiêm tốn thật đấy. Trước hết, mong hai cậu nhận lấy cái này.”

Tôi được đưa cho một cái túi nhỏ.

Trong đó là mười đồng bạc – một nghìn sense à?

Hn, hơi ít nhỉ...

Không, kiếm được 100000 yên chỉ trong một ngày là ghê rồi.

“Mười đồng bạc thánh, thế này có được không?”

“Được chứ, nhân dân cũng sẽ hiểu cho tôi thôi.”

Suzuki ngạc nhiên hỏi, và Earl Paul gật đầu lại.

Khoa trương thế.

Nếu như vậy, thì phân giải xác con voi ra bán có khi còn được giá hơn... hửm?

“Bạc thánh sao? Không phải đồng bạc à?

“Cậu nhầm rồi. Đồng bạc thánh làm từ bạc thánh – nói cách khác, là mithril. Mấy đồng này hầu như không tồn tại trên thị trường, nhưng nói chung nó có giá gấp 100 lần đồng vàng... Nói thế cậu có hiểu không?”

“Gấp trăm lần đồng vàng?”

Một đồng vàng có giá 10000 sense hay 1 triệu yên.

Nếu là thế, gấp trăm lên, 100 triệu... mười đồng như thế... một tỉ yên!?

Đó là một số tiền mà tôi không thể tưởng tượng ra, trừ khi là trúng sổ xố.

“Kh-không phải thế này là quá nhiều à?”

“Được mà. Đất nước này cần tới 3 triệu sense một năm để mua đá ma thuật giữ phong ấn ấy. Giờ thì không cần nữa. Như thế, chúng tôi sẽ có thể bù lại khoản tiền này chỉ trong 7 năm.”

Tiền to thật.

Chà, tôi nghĩ là một quý tộc có nhiều đất đai như ông này có thừa khả năng?

“Với lại, Ichinojo-dono. Tôi muốn ban cho cậu chức nam tước. Cậu có đồng ý không?”

“... Cái gì?”

Nam tước ư?

Nghĩa là tôi sẽ thành quý tộc á?

Nói cách khác, tôi sẽ phải đổi Thất nghiệp sang Quý tộc đúng không?

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại