Đương nhiên là quyết định chuyện lớn như vậy mà chỉ có tôi và Neete sẽ là không công bằng với Pionia nên chúng tôi cũng phải bàn chuyện với ẻm.
“Em nghĩ đó là một ý hay đấy. Mở rộng thôi nào.”
Pionia đồng ý cái rụp.
“Thật không?”
“Chắc chắn. Hành tinh này đã trở nên hơi chật chội rồi. Em cũng đang định xây một ngôi nhà nữa.”
“Th-thế à...”
Nghĩ lại thì, Pionia và mấy cô gái trong này không có nhà thật. Tôi cứ tưởng là họ ngủ trong cái cabin gỗ, nhưng ra là không phải – mà, ngay từ đầu họ không cần ngủ luôn.
Thế thì, chắc giờ tôi bắt đầu việc mở rộng thôi nhỉ.
Tôi cũng chỉ cần bơm mana thôi mà.
“Được rồi, chủ nhân. Xin hãy cho em năng lượng.”
“Đây – từ từ, sao em lại cởi đồ thế!”
Neete đột nhiên tháo bộ độ hầu gái ra.
Tôi nhanh chóng đưa tay lên che mắt.
“Có vấn đề ư? Chủ nhân thích hôn hơn à?”
“Không – Nh-nhưng, em nên quay lưng lại trước khi cởi áo chứ.”
“Sao đâu, ngài nhìn thì nó cũng có mòn đi đâu. Mà đúng hơn, thì cái màn hình phẳng này có gì mà nhìn chứ.”
Neete cười vui vẻ.
Dù là tôi đã từng giải thích rằng việc cởi đồ là không cần thiết, với cả tôi chỉ cần đặt tay sau lưng áo ẻm là được rồi.
Tôi nhìn về Pionia bên cạnh mình.
“Vâng?”
“... Tôi chỉ nghĩ là mình thật may khi có Pionia là homunculus đầu tiên thôi.”
Đôi khi ẻm có hơi bị ngáo ngơ, nhưng chưa bao giờ đến mức như Neete cả.
Là chị em, nhưng tính cách họ thật khác nhau.
“Chủ nhân thích kiểu tóc bob hơn à?”
“Sai hoàn toàn nhé.”
Câu chuyện đi theo hướng này làm tôi buồn thiu, tôi chỉ muốn được chút bình yên thôi mà.
Rồi, Pionia quay lại dọn dẹp suối nước nóng mà lúc nãy vẫn đang làm dở.
“Đây, chủ nhân, xin cho em lấy năng lượng.”
“Được rồi.”
Ngoài nghề đầu tiên cố định là Copycat, tôi chuyển hết mấy cái còn lại sang Hỏa Pháp sư, Thủy Pháp sư, Phong Pháp sư và Thổ Pháp sư.
Như thế này, tôi có dư khả năng để ra được 500 MP.
Tuy nhiên, nếu phải tạo ra cả một đại dương thì có lẽ như thế này cũng chỉ vừa đủ.
“Ư ư.”
Neete phát ra một thứ âm thanh gợi tình khi tôi bắt đầu truyền.
“Sao vậy? Đau à?”
“Không ạ, mà nó dễ chịu quá. Khác hẳn với lần trước. Cảm giác cứ như em đang được nhận dinh dưỡng từ mẹ qua dây rốn khi còn trong tử cung ấy.”
“Nhưng mà em ở trong ống nghiệm trước khi chào đời mà?”
Tôi tự hỏi tại sao lại có sự khác biệt giữa các lần truyền năng lượng.
Có lẽ là loại năng lượng khác đi theo nghề tôi đang có?
Nếu thế, thì năng lượng hiện giờ tôi truyền là hỗn hợp của bốn loại nguyên tố. Chắc như thế thì dễ chịu?
“Aaaa... sướng... Chủ nhân, nhanh và mạnh hơn đi.”
“Đòi hỏi nhiều quá đấy!”
Tôi dồn sức để truyền nhiều năng lượng hơn.
“Thứ nóng hổi, to lớn của chủ nhân đang đi vào trong em. Cái lỗ bé nhỏ của em không chịu được mất...”
“Đừng có ăn nói gây hiểu lầm thế! Lỗ ở đây chỉ là lỗ chân lông thôi!”
“Là thật cũng được mà. Ngài muốn sờ ngực em không?”
“Không!”
“Không được à? Em nghe nói là mát xa thì chúng sẽ to ra đấy.”
“Đó là câu của mấy thằng đểu nói với mấy em gái! Đừng có nói mấy thứ như thế chứ!”
Neete kiếp trước là một lão dê cụ à?
Thật chứ, nếu có ai khác thấy cảnh này thì tôi sẽ bị hiểu lầm mất.
“Nhưng chủ nhân này. Ngài không thấy là cáu lên khi một cô gái cố quyến rũ ngài là thô lỗ lắm sao?”
“Xin lỗi. Nhưng tôi là hoa có chủ rồi.”
Tôi đã nói là mình sẽ không làm gì cho tới lúc Carol trưởng thành.
Nếu giờ tôi thuận theo ham muốn nhất thời này mà làm gì với Neete, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với Carol mất.
“Em hiểu chủ nhân nghĩ gì rồi. Vì ngài không thể chủ động, để em cầm tay ngài thì không sao nhỉ.”
“Sai hoàn toàn rồi.”
“Aaaaa, chủ nhân, thô bạo quá, ch-chờ đã...”
Để bịt mồm Neete, tôi truyền năng lượng với công suất tối đa.
Vì thế, tôi đã bơm cho ẻm nhanh hơn hẳn dự kiến. Tôi sắp bị suy kiệt rồi, nên tôi ngồi xuống ngay tại chỗ.
“Chủ nhân, ngài tái hẳn đi rồi.”
“Ừ... Tôi hơi mệt...”
“Như người vừa ‘làm việc’?”
“... Không. Đừng bắt tôi phải đấu khẩu trong trạng thái này mà.”
Xùy, ngay đúng lúc tôi đang muốn trèo lên giường.
Giờ thì, tôi ăn chút thảo dược để đẩy nhanh tốc độ hồi năng lượng.
Tôi không có nhiều thứ thuốc hồi năng lượng tức thời, nên tôi để chúng lại dùng khi nguy cấp.
“Ah, kiệt sức ù tai rồi.”
“Chủ nhân, ngài không đứng dậy được à?”
“Hn, một tí thôi. Khoảng ba phút là hồi sức rồi.”
“Thế à, nói cách khác, chủ nhân hiện giờ đang không chút phòng bị. Nếu em muốn giết chủ nhân, thì giờ chính là cơ hội.”
Neete nói, rồi mặc bộ đồ hầu gái vào.
“......!? Cái g - !?”
Ẻm đang đùa phải không?
Homunculus phải có lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân chứ?
Từ từ, ngay từ đầu thì ẻm có nghe lời tôi nói đâu. Còn làm ngược lại nữa chứ.
Mấy trò quyến rũ nãy giờ chỉ là diễn, thực sự thì –
“Đùa chứ?”
“Vâng, em không tấn công khi ngài đang nghỉ rồi ăn ngài vì sự quyến rũ đó đâu.”
“Ý là ‘giết’ kiểu đó à – mà gối đùi này là sao?”
“Haurvatat đã nói là ngài rất thích gối đùi.”
Haurvatat, cả em nữa hả?
Tôi đã hiểu cảm giác của Ceasar khi bị Brutus phản bội rồi.
Chà, tại Haru không cảm thấy vấn đề gì với việc ngoại tình. Ẻm thấy việc một người đàn ông mạnh mẽ mà có nhiều vợ là điều hiển nhiên, giờ tôi chỉ đang trải nghiệm điều đó thôi.
“Ngoài ra, Haru có nói gì không?”
“Xem nào, Haurvatat nói về việc chủ nhân ngầu thế nào này. Mấy cái đó cả Carol, Malina với Norn cũng nói nữa.”
“.... H-heeeeh.”
Ngoài Haru và Carol thì cả Malina với Norn cũng khen tôi à...
Thật là vui mà. Chà, Kanon mà không khen thì cũng hợp lý. Chúng tôi mới chỉ tiếp xúc đúng lần ở trên tháp canh thôi.
“Ồ, sao vậy, chủ nhân? Mặt ngài đỏ hết rồi kìa? Ngài thấy phấn khích vì được gối đùi à?”
“Em phải biết ý hơn chứ!”
Đúng là người nghĩ gì nói nấy.
Sau đó, chắc là vì lúc nãy tôi bảo tôi bị ù tai nên Neete ngoáy tai cho tôi.
Phiền thật, nhưng cũng phải nói là dễ chịu.
Được ngoáy tai một lát, tôi từ từ đứng dậy. Dù vẫn hơi chóng mặt, nhưng không đến mức ngã ra đấy.
Tôi bước về phía một gốc cây gần đó, ngồi dựa vào cây, nghỉ ngơi dưới tán lá. Ánh sáng trong này không phải là mặt trời nên không hề gây nóng, nên chẳng cần phải chui vào bóng râm, nhưng tôi muốn được dựa lưng vào đâu đó.
Neete nói một câu ngu ngốc gì đó như là ‘ngài dựa vào ngực em cũng được mà’, nhưng tôi bơ luôn.
“Chủ nhân, ngài vất vả rồi. Đây là chút trà.”
Pionia thể hiện sự quan tâm và pha cho tôi trà xanh. Từ lá chè trong thế giới này.
Tôi cũng có khá nhiều loại trà trong túi đồ, và vì trong đó thời gian dừng lại, nên có cả trà pha sẵn. Nhưng đây là vấn đề về cảm xúc, vì tôi muốn được uống trà mới pha hơn.
“Neete, chủ nhân có tử tế với em không?”
Pionia hỏi Neete khi tôi đang nhấp chút trà.
“Ou, chủ nhân là lý tưởng rồi! Có điều là hơi nhát gái thôi!”
“Thế à, được thôi. Nhưng đừng làm phiền chủ nhân quá đấy.”
“Ou, em là một homunculus sẽ phục vụ chủ nhân hết lòng mà! Không bao giờ gây phiền toái cho chủ nhân đâu!”
Tôi có nhiều thứ muốn bàn luận về cái câu này, nhưng rồi lại quyết định không nói gì nữa.
Tôi cũng thấy vui vì ẻm bảo tôi là một chủ nhân lý tưởng.
Dù là tôi chưa làm được điều gì đặc biệt cả.
“Giờ thì, mở rộng thế giới thôi. Neete, em biết cách chưa?”
“Ou, để đó em lo!”
Neete cầm lấy cuốn sách sáng thế.
Rồi, mặt đất bắt đầu ồn ào rung chuyển.
Đương nhiên, tôi biết đó là vì thế giới đang rộng ra. nhưng còn Fuyun có ổn không nhỉ?
Tôi nhìn về phía Fuyun đang gặm cỏ đằng xa.
Fuyun đứng thẳng.
Đầy khí thế, như muốn nói rằng mình sẽ không thua một trận động đất đâu!
Có người nói rằng ngựa là thứ sinh vật phức tạp hơn bề ngoài, nhưng nhìn Fuyun, thì họ có còn nói thế được không...
Thế giới đang được mở rộng.
Trận động đất kéo dài tới ba phút rồi lặng dần.
“Phù, xong rồi à? Thế giới này to ra bao nhiêu vậy?”
“Tầm 8 lần.”
“8 lần? Nếu thế thì, diện tích sẽ...”
Tôi gần như đã quên cách tính diện tích bề mặt và thể tích hình cầu. Tuy thế, tôi vẫn nhớ là thể tích tỉ lệ với lập phương của bán kính và diện tích bề mặt tỉ lệ với bình phương bán kính. Nến nếu thể tích tăng 8 lần thì bán kính sẽ tăng 2 lần và diện tích bề mặt sẽ tăng 4 lần.
“Tăng 4 lần diện tích chỉ với 500MP thì nhiều thật.”
“Hử? Chủ nhân, ngài nhầm à?”
“Eh? Thế là diện tích tăng 8 lần sao?”
“Không! Là một vòng hành tinh này dài gấp 8 lần.”
... Hả?
Chờ đã, một vòng hành tinh hay là chu vi của hình cầu, tôi nhớ cái đó.
Đường kính nhân Pi nhỉ?
Nếu nó gấp 8 lên thì đường kính cũng gấp 8 đúng không?
“Nghĩa là, diện tích tăng gấp 64 lần!? Thể tích... ờm, tầm 500 lần!?”
“Ou! Khoảng đó!”
“Nếu thế thì, sao trọng lực không thay đổi gì cả... không, giữ nguyên được thì tốt.”
Nếu xét về quy mô của hành tinh này, đúng là lạ khi Trái đất và Thế giới khác có cùng một trọng lượng với chỗ này.
Nói chung là, rộng gấp 64 lần à?
Giờ thì việc chạy một vòng quanh chỗ này đã trở thành một nhiệm vụ khó nhằn rồi.
“Hãy làm một phần ba hành tinh này thành đại dương nhé. Trước đó thì, chúng ta phải di dời các công trình với mấy thứ như vậy.”
“Vâng, em với Pionia sẽ làm cái đó. Chào chủ nhân nhé. Khi nào chuẩn bị xong em sẽ tạo đại dương với chăn nuôi rùa.”
Chăn nuôi rùa?
À, đúng rồi. Việc mở rộng thế giới ngay từ đầu là để kiếm cách nuôi rùa cho tôi kiếm kinh nghiệm hiệu quả mà.
Quy mô lớn quá nên tôi quên béng đi mất.
“Bao giờ chủ nhân rảnh, hái cho em ít rong biển nhé. Với cả nếu được, chủ nhân kiếm cả ít cua với tôm. Em sẽ dùng cả lũ cá con chủ nhân mang tới từ lần trước.”
“Rong biển, tôm với cua đúng không?”
“Đúng vậy. Rong biển và tôm để nuôi cua. Cua là thứ thức ăn chủ yếu của nhiều loài rùa.”
Hiểu rồi, muốn nuôi thì cũng phải cho chúng ăn nữa.
Thế ra rùa cũng ăn thịt loài khác à.
Tôi cứ tưởng bọn này chỉ ăn rong biển, vì thấy chúng cứ lờ đờ, nhưng mà bọn này lại cắn mồi câu. Có lẽ chúng ăn tạp thật.
“Được rồi, để tôi.”
Tôi sẽ để ý mấy thứ đó.
Một khi tới đất liền, tôi sẽ nhặt nhạnh bất cứ gì cần thiết từ bờ biển.
Vì sẽ mất một thời gian ấp trứng mới nở ra rùa được.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại