Giờ, tôi cần thêm thông tin.
Bọn người này nói chúng chẳng biết gì về diễn biến trên lục địa cả. Mong là khi tới thành phố Hanmuno gần đó, tôi sẽ biết thêm gì đó.
Nếu tôi cứ thế mà đi, thì bọn này sẽ lại đi làm cướp tiếp, nên tôi bắt chúng đi ra bãi biển xung quanh để bắt tôm cua, nhặt rong biển, và nhân tiện là các loài giáp xác như ốc với bào ngư.
Tôi dọa chúng là nếu tôi mà nghe được bất cứ lời nào về việc chúng cướp bóc nữa, tôi sẽ giết hết cả lũ. Xem ra, chúng sẽ chỉ kiếm tiền bằng cách bán dầu của thằng nhóc có Phép thuật đời sống. Đúng là thảm hại, khi cả một băng cướp phải sống phụ thuộc vào một đứa bé.
Tôi tịch thu phân nửa số báu vật chúng có, rồi rời đo.
Sau đó, khi không còn ai xung quanh, tôi vào My World.
Sau đó –
“Thật lòng xin lỗi!!!”
Tôi quỳ xuống nhận lỗi với Pionia, tư thế kính cẩn hơn lũ cướp một bậc.
Là vì tôi đã làm mất con thuyền Pionia đã khó nhọc mới đóng được.
Dù chuyện đó là do một skill bộc phát ngoài chủ ý, với cả Tolerul-sama cũng sắp đặt, nhưng sự thật tôi là người đã làm mất thuyền, nên tôi phải xin lỗi mới được.
“Xin ngài ngẩng mặt lên ạ. Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Pionia nói, và tôi điểm qua tất cả những gì vừa diễn ra.
Ẻm không bất ngờ về lũ cướp biển, chắc là vì nghe Sheena số 3 nói rồi, nhưng đương nhiên là ẻm không biết chuyện tôi bị ép dịch chuyển, bỏ lại con thuyền ở đó.
“Hiểu rồi. Không phải lỗi của chủ nhân, nên không có gì phải xin lỗi cả.”
“Thật không? Nhưng nếu tôi để Sheena số 3 lại trên thuyền thì chúng ta đã không để mất nó rồi.”
“Nếu thế, thì Sheena số 3 sẽ trôi dạt một mình trên biển. Quyết định của chủ nhân là đúng rồi.”
Tôi đã được Pionia rộng lòng tha thứ.
Tôi cứ nghĩ là Pionia sẽ tức khi biết rằng con thuyền mình tự hào bị tôi làm mất.
“Với lại, nếu mất rồi thì em có thể đóng thêm cái nữa mà. Em mong chờ đấy.”
Sửa lại. Đó không phải là rộng lượng tha thứ mà là vì ẻm thích đóng tàu.
Mà, cũng có thể ẻm nói thế để cho tôi đỡ phải suy nghĩ.
Pionia nhanh chóng phân loại rong biển, tôm cua, và đống ốc mà tôi (phần lớn là lũ cướp biển) đã nhặt về. Có kí sinh trùng trong 20% chỗ đó. Không thể nuôi chúng, nhưng nướng lên thì không sao, và chúng thành đồ ăn vặt của Pionia.
Cùng lúc, tôi thay sang đồ để đi sa mạc.
Tôi che đầu với một chiếc khăn cuốn mà lũ cướp biển đã nộp. Có vẻ nhân dân cả nước này đều ăn mặc như thế. Xong, tôi thay quần áo cộc sang quần áo dài.
Dù cung một thiết kế với thế giới này, nhưng đống đồ tôi đang mặc đều là do Miri mang từ Nhật sang, nên chúng đều rất mềm mại và dễ chịu.
Đi trên sa mạc mà hở da, thì người đó sẽ rất dễ bị bỏng, và nếu nặng thì có thể chết nóng, nên đa phần người dân đều mặc quần áo dài. Nhưng một bộ phận quý tộc sở hữu một loại kem để ngừa cháy nắng, nên họ vẫn có thể lộ da mà không gặp vấn đề.
Tôi tính đi xe ngựa tới thành phố Hanmuno, nhưng một vấn đề nảy sinh.
Mà, tôi cũng đã nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.
Fuyun không nghe lời tôi.
Có thể bạn nghĩ rằng để Sheena số 3 lái là được, vì ẻm cũng là con gái. Nhưng, con ngựa này nó biết Sheena số 3 không phải gái bình thường.
Tôi có thể cứ thế cưỡi lên lưng nó, vì tôi có skill Cưỡi ngựa, nhưng con này cứ lồng lên. Như kiểu danh dự sống chết của nó phụ thuộc vào việc không để tôi cưỡi vậy.
Thế là tôi phải đi bộ à? Dù là tôi đã chuẩn bị cả hàng hóa giả (mấy hũ dầu) để chất lên xe hàng rồi.
“Thế để ta lái thì sao? Mày không có phàn nàn gì đúng không, Fuyun?”
Neete nói, vỗ về con ngựa. Ẻm đã thay sang một bộ đồ kiểu Ả Rập khi nào tôi không biết.
Hoàn hảo cho một chuyến đi sa mạc.
Fuyun ngay lập tức dịu lại khi được Neete xoa bờm, nhưng Neete lái sao?
“Này Neete, em ra khỏi thế giới này được á?”
“Hử? Đương nhiên là được?”
“Chà, tại Pionia chưa từng đề cập tới chuyện đi ra ngoài.”
“Là vì Pionia-oneesan là hikikomori đấy.”
Thật!?
Lần đầu tôi nghe luôn.
Eh, ẻm là hikikomori thật à?
Nếu đúng là vậy, thì ca này nặng rồi. Vai trò quản lý thế giới tạo ra bằng skill Hikikomori dành cho ẻm là hoàn hảo.
“Không phải vậy, chủ nhân.”
“Aaa, đừng tự nhiên xuất hiện thế chứ. Đau tim quá.”
Có lẽ ẻm đã nghe thấy chúng tôi nói gì, vì Pionia đang đứng ngay sau tôi.
Oi, Phát hiện hiện diện không hoạt động à?
“Không phải em không thể ra thế giới bên ngoài, mà là em cảm thấy đó là điều không cần thiết. Em có được tất cả những tài nguyên cần thiết trong này, với cả chủ nhân sẽ mua bất kỳ cái gì em yêu cầu, nên không có gì phải ra ngoài.”
“Giống như kiểu ‘tôi kiếm tiền tại nhà với internet, và tôi mua đồ online’ - - cái câu mà hikikomori hay nói á? ... Không, không có gì đâu.”
Đáng sợ quá!
Ẻm lườm tôi. Eh? Tôi chọc giận thì ngay cả ẻm cũng đáng sợ đến thế á!?
Tôi không thể diễn tả bằng lời, vì nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, nhưng nỗi sợ thì vẫn còn đó. Ẻm là Yaksha hay gì vậy?
“Chủ nhân, em đã được Tolerul-sama giao phó cho chuyện quản lý hành tinh này, nên em phải có mặt sẵn sàng đón tiếp Tolerul-sama bất cứ khi nào. Vì thế, em không thể rời khỏi đây. Chứ không phải em là hikikomori đâu.”
“Th-thế à. Yup, đúng thế. Vì thế em mới giận vậy.”
Tôi xoa dịu Pionia, cô nàng đang dấn bước tới chỗ tôi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại