Đi lên hướng bắc một lúc, tôi thấy một thứ gì đó nhìn như một bức tường đất. Là tường, nhưng cái này chỉ cao có 50cm.
Chắc đây là tường để ngăn cát bay qua giống như ở Deijma. Được xây với mục đích ngăn sa mạc xâm lấn.
Tôi lấy ra thêm một con cá từ túi đồ, rồi ném ra trước mặt con Desert Runner. Nó ngoạm lấy giữa không trung rồi kêu lên một tiếng kêu hạnh phúc.
“Được rồi, đi thôi!”
“Kueeeee!”
Con vật lại kêu lên tiếng nữa rồi nhảy, không chỉ 50 cm mà hẳn 2m, vượt qua bức tường đất và tiến vào sa mạc.
“Blegh.”
Cát chui vào mồm tôi.
Chỗ này khác hẳn với sa mạc ở Deijima.
Nếu coi Deijima là mấy đụn cát ở Tottori, thì chỗ này phải bằng sa mạc Gobi... thế thì lớn quá. Có lẽ nó sánh ngang với sa mạc lớn thứ 10 thế giới – Taklamakan?
Chân trời mờ đi trong bụi cát.
Giờ tôi vẫn còn bức tường để làm dấu, nhưng chỗ này chắc chắn sẽ khiến người ta mất phương hướng.
“Đi nào! Khi nào tới ốc đảo tao sẽ cho mày ăn một miếng thịt thật to!”
“Kue, kueeee!”
Nó băng qua sa mạc trên bàn chân 3 ngón, dù chỗ này rất dễ bị trượt.
Sa mạc như một biển cát bất tận vậy. Thỉnh thoảng tôi có bắt gặp vài con thằn lằn hay bọ cạp, nhưng chẳng gặp con quái vật nào khỏe nên tôi cứ mặc kệ mà đi.
Mỗi giờ, tôi lại dùng Mắt diều hâu để quan sát xung quanh từ trên cao.
Tôi thấy một chỗ nhìn giống ốc đảo đằng xa, nên thúc con Desert Runner chạy tới đó. May là chỗ này không phải ảo ảnh như trong truyện, nên tôi dừng chân tại đó. Như đã hứa, tôi cho con vật ăn cả một cái xúc tu lớn.
Ngay cả thứ háu ăn này cũng không chén được hết cái xúc tu tôi cho nó, còn một phần tư nó đã tỏ vẻ thỏa mãn rồi.
Tôi đang định cất miếng đó vào lại túi đồ thì con vật ngậm lấy nó. Tuy nhiên, con Desert Runner không tính ăn mà chỉ giữ lại trong vòm miệng. Như mấy con sóc trữ đồ ăn hai bên má ấy.
Dù sao thì, sa mạc to thật đấy.
Nếu tôi đi theo đường qua các ốc đảo, mà chỉ đi ban ngày, thì sẽ mất tới một tuần.
“Hử? Tiếng gì vậy – “
Tôi nghe thấy một thứ gì đó như là tiếng gầm.
Còn đang tự hỏi, thì tôi cảm nhận được một sự hiện diện rất lớn.
“Cảm giác này, chính là nó.”
Nếu đúng như tôi nghĩ thì phiền thật.
“Desert Runner.”
“Kue!”
Tôi nhảy lên lưng nó và chúng tôi chạy đi hết tốc lực.
Ngay sau đó, thứ đó xuất hiện phía sau tôi.
Một con giun đất khổng lồ.
“Mình đoán nó là Sâu cát.”
Nhưng nhìn y hệt con giun đất luôn. Y chang con tôi thấy ở Ferruit.
Giun đất Tubifex được người dân Ferruit coi là các hộ vệ, làm giàu cho vùng đất, nhưng còn bọn này?
Tôi không biết mình có nên giết nó không, nên cứ thế chạy đi.
Tôi cất kiếm vào túi đồ để giảm trọng lượng.
Con Desert Runner mới ăn no nên chạy rất nhanh. Chúng tôi dần đân tạo được khoảng cách với con Sâu cát.
Mới nghĩ là mình chạy thoát rồi –
Tôi thấy họ.
Một băng cướp đang đuổi theo một cô gái.
Chúng bao vây lấy cô và có vẻ là sắp ép cô đeo một chiếc vòng nô lệ. Trông chúng rất thô tục, và có lẽ đang có ý định làm những chuyện thiếu đứng đắn, nên hoàn toàn không chú ý tới tôi đang lại gần.
Hử? Tôi lại nghe thấy tiếng gầm lần nữa – có vẻ là có thêm một con Sâu cát đang tiếp cận từ hướng ngược lại. Tôi bị chúng đẩy vào thế gọng kìm rồi.
“Ờm, xin lỗi vì gián đoạn việc bắt bớ của các anh.”
Kể cả bọn này là cướp thật, thì thấy chúng bị quái vật xơi tái cũng làm tôi thấy không thoải mái lắm, nên tôi định cảnh báo chúng.
“Tôi có thể giả định – đây là cảnh bọn cướp ép một cô gái vô tội làm nô lệ?”
“Chạy đi!”
Cô gái trẻ không trả lời tôi mà bảo tôi chạy ngay đi.
Ah, cầm vũ khí nặng lắm, tôi cất vào túi đồ rồi nên trông tôi chẳng giống gì một Kiếm sĩ.
“Và, quý ngài đây muốn gì?”
“Tôi tin là chỉ có Thương nhân Nô lệ dùng được cái vòng cổ đó thôi.”
Tôi nhìn qua nghề nghiệp của lũ cướp.
Toàn là tội phạm các loại, nhưng lẫn trong đó có một tên.
【Thương nhân Nô lệ Sa ngã: Lv13】
“Ra đó là Thương nhân Nô lệ.”
“S-sao mày biết?”
Người ta luôn phản ứng thế này mỗi khi tôi nói ra nghề của họ.
“Mà, quan trọng hơn, tôi đang bị một con quái đuổi nên tôi nghĩ điều đó có lẽ sẽ làm phiền mọi người thôi.”
“Quái vật?”
Oh, nó đuổi tới nơi rồi.
Một con Sâu cát xuất hiện từ sau tôi. Nó ăn cả đống cây xương rồng trên đường tới đây, nên nó no rồi – hoặc không.
“Kh... không thể nào – Sâu cát?”
“Chạy!!!!!”
Băng cướp chạy đi nhanh hết mức có thể khỏi con Sâu cát.
“Từ từ đã! Chỗ đó là!”
Tôi hét lên – nhưng đã quá muộn.
Tôi đoán là chúng không biết ở đó còn một con nữa.
Cả băng bị nó nuốt gọn.
“Sheesh, đã bảo đừng đi hướng đó mà – hmm, cô là người vùng này à?”
Tôi bình tĩnh hỏi cô gái may mắn vừa được tôi cứu giúp.
“Eh? Vâng – vâng nhưng...”
“Có truyền thuyết nào về việc Sâu cát là thần vật vùng đất này không? Hay là thứ sinh vật có ích như giun đất chẳng hạn?”
“Không, không có ạ.”
“Thế à – vậy giết chúng không sao đúng chứ?”
Tôi đáp, và niệm phép.
Đối phương to hơn mấy con rùa đá quý nhiều, nên Petite Ice chắc không đủ...
“Ice!”
Tôi niệm phép và con Sâu cát thứ nhất ngay lập tức bị đóng băng. Vì không thể liên tục dùng cùng một chiêu nên,
“Petite Ice cường hóa!”
Tôi tạo ra được một tảng Sâu cát đóng đá với phép cường hóa.
Whew, mát thật.
Trời đang ngày càng nóng, nên thế này là hoàn hảo.
Tôi nghĩ mình sẽ nghỉ ở đây một lát.
Tôi tự hỏi cô gái này có thể nào, dùng bữa chung với tôi?
Đang định hỏi, quay ra, thì tôi đã thấy cô ấy nằm ngất xỉu tại chỗ.
“... Tôi không biết ngài là ai – nhưng làm ơn. Là thư trong hành lý tôi – làm ơn hãy chuyển nó cho Hầu tước Hydor.”
Nói với tôi à?
Tôi lại gần, thì thấy cô đang cầm một cái ống.
Muốn tôi chuyển cái này hay sao?
Tôi nhận lấy nó –
“Làm ơn – cứ thế này, Quỷ vương – Quỷ vương...”
Cô cố nói trước khi gục hẳn.
“... Eh? Miri làm sao cơ?”
Nhưng những lời của tôi không tới được tai cô ấy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại