Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Arc 09: Vương quốc sa mạc - Chương 239: Bắt đầu cuộc hành trình

Tôi chỉ vừa mới nghe được chuyện này sau khi thành nam tước, nhưng, có vẻ như là tất cả lũ buôn lậu trên đảo này đều bị gô cổ rồi.

Mấy tên tội nặng chịu án tử, còn mấy tên tội nhẹ thì bị bắt làm nô lệ.

Tôi và Suzuki đã bảo lãnh cho Pavlov, thế nên dù vẫn bị giám sát, cậu ta sẽ không bị bắt làm nô lệ.

Một phần lớn nữa là nhờ anh bạn Chiến binh tử thần giả mạo, thực ra là một Kị sĩ – tên là Nelson nếu tôi nhớ không nhầm – hoàn toàn không bị thương tích gì.

Nói cho cùng, nếu không nhờ Pavlov, có lẽ Nelson bỏ mạng tại đó rồi.

Dưới lời khai của Nelson, có vài người nghi chúng tôi là tội phạm, nhưng sau đó, với viên đá thấu chức, hoài nghi đó đã được hóa giải.

Tôi bảo họ rằng ánh đỏ lúc đó chỉ là một kỹ năng đánh lừa thị giác thôi, và họ dễ dàng tin lời.

Earl Paul đã nghe nói Suzuki dùng Giả mạo Chỉ số để thâm nhập vào băng đảng buôn lậu, nên có lẽ họ ngộ nhận tôi là người dùng nó.

Suzuki và tôi chia tay ngay ngày hôm đó.

Tôi đã quyết tâm theo đuổi Miri.

Từng phút từng giây đều đáng giá.

“Ra vậy, cậu rời đi luôn rồi à? Cậu có muốn được chia chiến lợi phẩm từ bọn buôn lậu không?”

Nửa phần tiền bán lũ tội phạm làm nô lệ, cùng tất cả đồ dùng của chúng đều là của tôi và Suzuki.

Tuy nhiên, vì việc treo bán sẽ mất thời gian, nên tôi từ chối.

Sẽ rất lâu mới có thể làm xong việc đó, người ta nói rằng chỉ riêng phân loại thôi cũng đã tốn một tháng trời.

Tôi phải đi ngay.

Tôi để lại việc chờ đợi với tiểu tiết cho Suzuki – đương nhiên là, không miễn phí.

“Ừ, giúp tôi chuyển 40% số tiền đó vào tài khoản của Haru ở Guild thành phố Florence nhé.”

“Được rồi.”

Khi Haru đăng ký làm thành viên Hội mạo hiểm giả, người ta lập ra một tài khoản có thể dùng để chuyển tiền giữa các chi nhánh của Hội.

Tuy nhiên, phí chuyển khoản rất lớn, nên mãi tới tận bây giờ tôi vẫn chưa dùng qua lần nào, với lại tôi có túi đồ nên việc vận chuyển cũng dễ dàng.

“Cậu định đi thuyền nào thế?”

“Tôi có cách của tôi.”

“Thế à. Nếu cậu không phiền, tôi có thể gọi Pochi tới cho cậu cưỡi. Mà, phải mất tầm một tuần.”

“Xin lỗi. Tôi không muốn làm mấy cô đi cùng cậu phải khó chịu.”

“Tôi không nghĩ họ sẽ thấy thế đâu.”

Tên đẹp mã này không thấy được là gái chắc chắn sẽ không vui khi có một tên nhan sắc tầm thường như tôi nhập bọn à?

Ít nhất thì cũng phải là hẹn hò đôi, nếu Haru và mọi người tham gia – dù tôi không chắc việc có số phụ nữ nhiều hơn hẳn có phải vấn đề không – nhưng tôi không muốn làm gì harem của thằng khác.

Với lại, tôi có vài bí mật không cho Suzuki biết được...

Còn cuốn truyện mà Suzuki để lại căn phòng đó?

Xem ra Nelson đã tìm ra nó.

Tôi không rõ hai người đó thương lượng ra sao, nhưng về sau, nó trở thành gia bảo nhà Nelson.

Tôi không nghĩ đó là thứ nên truyền lại cho con cháu đâu...

※※※

Ở thành phố cảng Deijima, tôi dùng quyền hạn của một nam tước để nói chuyện với hội ngư dân – và sau đó họ đưa tôi tới một hòn đảo hoang.

Đương nhiên, tôi đã trả công họ xứng đáng.

Nói cho cùng, dù sao tôi cũng có hẳn 10 đồng bạc thánh Earl Paul vừa thưởng. 10 triệu sense. Suzuki bảo tôi là mấy đồng đó không dùng được trong giao dịch thông thường. Kể cả ở Guild thì cũng cần tới người có kĩ năng Thẩm định Đồ giả để kiểm tra, nên sẽ rất phiền. Vì thế, tôi đã đổi hết chúng sang đồng vàng.

Nhìn 1000 đồng vàng xếp thành chồng đúng là cảnh tượng ít thấy. Tôi cảm thấy mình thật giàu có quá đi. Vì đồng vàng cũng khó tiêu luôn nên tôi đã đổi vài đồng vàng sang đồng bạc.

Cơ bản là, tôi không thiếu gì tiền, nên dù chỉ đi tàu có hai tiếng đồng hồ, tôi vẫn cho ông ngư dân một đồng vàng... thế thì nhiều quá, nên nghĩ lại, tôi chỉ đưa có 30 đồng bạc.

“Cảm ơn ngài nhiều, nam tước-sama. Bao giờ chúng tôi cần quay lại đón ngài ạ?”

“Được rồi. Tôi sẽ dịch chuyển về, nên không cần tới đón đâu.”

“Ồ, đúng là quý tộc mà. Ngài dùng được cả phép thuật Không-Thời gian. Tạm biệt, nếu ngài còn cần gì chúng tôi thì cứ liên hệ nhé.”

Người ngư dân lớn tuổi cúi đầu rồi rời đi.

Tôi chẳng phải Quý tộc mà cũng không dùng phép thuật Không-Thời gian luôn, nhưng tôi cũng chẳng cần phải sửa cho họ biết.

Rồi, còn lại một mình trên hoang đảo, tôi vào My World.

“Chủ nhân, em đã chờ ngài quay lại.”

Pionia nhanh chóng tới chào mừng tôi.

Ẻm luôn ra đón tôi mỗi khi tôi vào đây.

Nhưng sao ẻm biết lúc nào tôi quay lại nhỉ?

“Pionia, làm xong việc tôi giao lần trước chưa?”

“Khẳng định. Em chuẩn bị xong rồi.”

Pionia nói và dẫn tôi tới xưởng đóng thuyền.

Neo tại đó là một con thuyền buồm – nhỏ hơn cái mà lần trước tôi tặng hội cướp biển một chút.

Tuy thế, thứ tôi nhờ ẻm chuẩn bị không phải là cái đó.

“Em đã chắc là ổn chưa?”

“Khẳng định. Em chắc chắn mình đã nhồi nhét đủ kỹ thuật đi biển vào cô ấy rồi. Không có chuyện gì đâu.”

Pionia ngước lên boong tàu.

Đứng trên đó là một cô gái trẻ đội mũ rơm.

“Ta sẽ trở thành vua hải tặc – desu!”

Một con ngốc – hay còn được biết tới dưới cái tên Sheena số 3.

Có vẻ ẻm đã chịu ảnh hưởng nặng nề từ cuốn Nyapiece mình đang cầm trên tay.

Nhưng, còn không phải Cướp biển thì sao làm vua hải tặc được chứ?

“Có phải Sheena số 3 còn ngốc hơn cả lúc trước không?... Thế này có ổn?”

“Khẳng định. Em có thể đảm bảo về kỹ thuật của cô ấy.”

“Thế à... không sao đúng không...”

Tôi chắc là Pionia nói thì đúng thôi.

Có thể trích được câu đó ra từ cuốn truyện, nghĩa là trình độ tiếng Nhật của ẻm cũng đã ở mức độ nào đó rồi. Giỏi thật.

Nhưng dù sao, tôi cũng có chút bất an khi phải giao phó cả chuyến đi sắp tới cho đứa ngốc thế này.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại