Góc dịch giả: Yo! Katsuki đây!
Đang định thử nhảy vào phía OLN (định thôi). Có gì ae giúp đỡ nhé!
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện. H xin mời bạn đọc truyện
Trans: DeHooker
Edit: Katsuki
---------------------------------------------------------------------------
Nếu nói tôi không mong chờ một chiến thắng huy hoàng thì sẽ là nói dối.
Tôi đánh bại kẻ thù, loại mà cần một party Mạo hiểm giả rank B mới đánh bại được, chỉ bằng một đòn tấn công duy nhất. Con quái vật ngay cả một đội quân phải lắc đầu cho qua, chúng tôi đã tự mình đánh bại. Tôi đang mong chúng tôi có thể đạt được một chiến công bất khả thi như vậy.
Thế nhưng –
Cú 「Trảm」 của tôi đánh trúng bên sườn phải của con rồng, khiến nó bay mất vài miếng vảy và bãi cỏ xung quanh bị nhuộm đỏ do máu phun ra, nhưng không phải một vết thương chí mạng.
Còn Haru thì nhắm vào bụng con rồng nhưng đã bị nó dùng chân trước chặn lại và cũng không tạo được chút sát thương nào.
Chết tiệt, tôi đã quá kiêu ngạo.
“Siêu quá nya! Mặc dù theo lí thuyết phải nhắm vào phần vảy mỏng nhất ở giữa bụng vì vảy trên lưng rất cứng, nhưng mà anh thật sự đã cắt qua vảy lưng rồi kìa!”
Stella phấn khích hét lên từ trong bãi cỏ đang trốn.
À, vậy ra từ đầu tôi phải nhắm vào cái bụng là điểm yếu sao?
Sơ suất rồi.
“Chủ nhân, nó tới đấy!”
Khoảnh khắc Haru la lớn, con rồng sải rộng đôi cánh khổng lồ trên lưng – và bằng cách nào đó nâng được cơ thể mình lên.
(Oi oi oi oi! Nói thế nào thì nói chứ, đôi cánh đó mà nâng được cơ thể lớn như vậy là phản khoa học rồi!) (Katsu: logic là gì? Có ăn dc ko?)
Có thể bạn sẽ hỏi ‘Thế nếu nó không bay được thì cánh trên lưng để làm gì?’ nhưng thật sự tôi không nghĩ mấy cái trên lưng con rồng đó là cánh.
Khác với loài Wyvern không có chân trước, Rồng có cả hai chân trước và hai chân sau. Nhìn như vậy, tôi nghĩ rằng đôi cánh trên lưng nó không phải là cánh tiến hoá từ hai chân trước, mà là tiến hoá từ hai xương vai.
Không, nói xạo đấy. Tôi không có nghĩ về mấy cái đấy đâu.
Song, đúng là tôi đã tưởng rằng đôi cánh ấy là thứ phụ tùng vô dụng, chỉ đập được chút gió là hết cỡ.
(Vận tốc đáng kể đấy chứ.)
Khi tôi suy nghĩ vẩn vơ thì con rồng bay lên một độ cao nhất định và bổ nhào xuống.
Rồi tôi bật nhảy mạnh và cưỡi lên lưng con rồng.
“Phải cẩn thận vì vảy phần lưng nó rất cứng—”
Tôi nói và đồng thời vung kiếm xuống lưng con rồng đang bay lên không.
Một vài chiếc vảy bị tróc ra và thanh kiếm của tôi găm sâu vào trong con rồng.
Con rồng nổi điên lên muốn hất văng tôi ra, nhưng không thể rũ bỏ thanh kiếm đang cắm sâu vào người mình và tôi cũng không thả tay khỏi thanh kiếm.
Tôi bạo lực kéo thanh kiếm về phía mình.
Nếu muốn cắt được nó thì tôi phải kéo ngang lưỡi kiếm.
(Đoạn này bên eng khá tối nghĩa)
“Chủ nhân!!!!”
Tôi có thể nghe được tiếng Haru, nhưng giọng em ấy đang xa dần.
Con rồng bay lên không. Nó đang nhắm đến một khoảng cách ở xa trên trời.
Nó bay trên tán cây rừng, lên đến vùng trời không một gợn mây, khiến tôi có cảm giác như bị mặt trời nuốt trọn.
Vượt qua cánh rừng, đồng cỏ bạt ngàn ở một bên -- nơi lãnh thổ Dakyat trải dài về một bên còn bên kia thì có lẽ là lãnh thổ Korat, ở đó có một vùng đất đỏ trải rộng. Vì sương mù nên tôi không thể nhìn xa hơn được.
(Nơi này … sau cùng vẫn là một thế giới khác, nhỉ? Nơi này là Thế giới khác.)
Gần đây tôi đã cư xử lạ lùng. Chưa tính đến người bạn của Malina, tôi đã nghiêm túc tự hỏi rằng mình thách thức một con Rồng để làm gì, ngoài vì Nho Bạc ra.
Và để loại bỏ cái cảm giác khó chịu ấy, tôi nghĩ về lí do mình hành động như vậy, và tại sao mình lại ở trong tình huống này.
“Mình — mình mong ước điều gì ở thế giới này —”
Tôi lẩm nhẩm với bản thân, cảm thấy gió lướt trên da.
Thời gian gần đây, đã có những ngày, chưa nhắc đến Nhật Bản, tôi thậm chí còn không nghĩ về Miri, người tôi coi trọng hơn cả bản thân mình, tương tự như cảm giác của tôi dành cho Haru vậy.
Điều tôi mong ước không gì ngoài vì Haru và Carol, và giờ bao gồm cả Malina và Pionia nữa, được sống một cuộc đời bình yên.
Nhưng, tại sao tôi lại dính líu tới vụ này?
Sao tôi lại chõ mũi vào chuyện người khác chứ?
Bao gồm sự việc lần này và mối hiềm khích từ lâu giữa Stella và Nyanto Lục Tinh, tôi dự đoán sẽ có sự kiện gì đó xảy ra.
Tôi nên phản ứng lại thế nào?
Có nên cho phép bản thân dính líu tới nữa không?
Tôi nhìn xuống con rồng dưới chân và mỉm cười nhẹ.
Và rồi, tin vào khả năng của con Rồng, tôi nói.
※※※
Con rồng từ từ bay thấp xuống và hạ cánh tại vị trí ban đầu. Haru vào thế chuẩn bị chiến đấu nhưng tôi vẫy tay ngăn em ấy lại.
Sau khi đảm bảo tôi đã xuống khỏi, con rồng chầm chậm vỗ cánh và bay ngược lên trời.
“Không đuổi theo có ổn không ạ? Mặc dù anh đã nói có kế hoạch sử dụng vật liệu kiếm được từ Rồng để làm vũ khí mà.”
Haru hỏi trong lúc nhìn con rồng bay đi. Tôi lắc đầu.
“À thì, nó có rơi ra vài miếng vảy và quan trọng hơn, con Rồng đó đã đấu với anh một trận ra trò rồi.”
Khi đó, con Rồng chỉ nhìn mỗi mình tôi. Mặc dù nó có để ý thấy sự hiện diện của Haru ở bên cạnh, Marina đã bắn cung và Stella đang lẩn trốn, nhưng nó vẫn dồn sự chú ý vào tôi và thách đấu.
“Từ cách nó chiến đấu trước và sau khi bị anh tấn công, con rồng coi bộ cũng khá thông minh. Hơn nữa, nó cũng đã cho anh thấy cảnh tượng đẹp nhất mà anh được nhìn thấy.”
Đó là lí do tôi thử thương lượng với con rồng khi chúng tôi đang ở trên trời.
Ngươi thật sự hiểu được sự khác biệt giữa khả năng của hai ta, phải không? Nếu nghiêm túc, ta đã có thể xiên cổ ngươi ngay khoảnh khắc nhảy lên ngươi rồi.
Nếu chấp nhận thất bại, hãy hạ cánh tại nơi ngươi đã bay lên. Nếu làm vậy ta sẽ để ngươi đi.
Chuyện đã diễn ra như vậy. Sau đó, con Rồng thực sự hạ xuống một cách chậm rãi. Nếu nó không hiểu lời tôi, tôi nghĩ mình sẽ buộc phải khiến nó hạ cánh bằng vũ lực.
Tôi mỉm cười nhìn con rồng bay khỏi.
Tôi đã nghĩ về nhiều thứ, nhưng cuối cùng, tôi muốn được hạnh phúc. Tôi tin chừng nào tôi hạnh phúc thì mọi thứ vẫn ổn.
Chừng nào tôi còn hạnh phúc với Haru, Carol, Marina và Pionia … với tất cả những người tôi quan tâm, thì chừng đó tôi còn bình yên. (Katsu: where’s my fu’king brain?)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại