Chương 2
_____________
Đó là mùa đông năm thứ nhất ở trường cao trung của tôi. Vào tháng Tư năm sau tôi sẽ là học sinh năm hai. Sau đó là năm ba. Và cuối cùng là bài thi tốt nghiệp trường cao trung.
Với việc không làm ra trò gì nên hồn, tôi đã bị tống vào ngôi làng này - nơi mà chỉ sống động mỗi khi tuyết rơi suốt kì nghỉ đông. Phụ huynh của tôi cố gắng thuyết phục nhà trường cho tôi nghỉ sớm 10 ngày và đi học muộn 10 ngày, nếu tính cả kì nghỉ đông vào nữa thì nó sẽ tròn 1 tháng tôi phải ở lại đây.
Dì tôi là chủ một ryokan trong làng. Ryokan dì tôi khá vắng vào mùa hè và đông khách vào mùa đông. Hầu hết toàn là những người chuyên leo núi và trượt tuyết. Bố mẹ tôi gửi tôi vào để làm việc cho dì. Mẹ tôi hy vọng dì tôi sẽ cho tôi vào khuôn khổ và dạy cho tôi ý nghĩa của việc lao động. Và mẹ tôi còn nhắc dì tôi rằng muốn làm gì tôi thì làm. Dì tôi có vẻ hứng thú với điều này và đồng ý. Đúng là, không có gì tuyệt vời hơn việc lao động không công vào mùa này !
***
Nhiệt độ giảm mạnh ngay khi tôi bước vào khu rừng đó. Tôi đút tay vào túi áo, nắm chặt hai lon trà sữa nóng tôi vừa mua ở máy bán hàng tự động gần đây.
Tôi lần theo dấu chân của thiên thần đi vào trong khu rừng. Những lối mòn như thế này thường dẫn đến một đường trượt tuyết, khiến họ dễ dàng quay lại chỗ nghỉ. Nhưng không có dấu vết nào của họ ở đây. Ngoài bước chân của tôi với của thiên thần kia, thì nền tuyết hoàn toàn phẳng.
Mấy dấu chân kia từ đâu ra ?
Nếu nhìn vào kích cỡ, nó có vẻ giống bàn chân của một cô gái. Tôi nhìn vào rừng gỗ, cố gắng tìm xem cô ấy đang ở đâu nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là một bầu trời trắng xóa, với một cây thông bị bao phủ bởi tuyết.
Tôi tiếp tục đi sâu vào bên trong khu rừng.
Tuyết lở dưới chân tôi. Mỗi bước chân của tôi đều bên cạnh dấu chân bí ẩn kia.
Một lúc sau, tôi khựng lại. Dấu chân kia đã ngừng xuất hiện. Phía trước một khúc cua rẽ trái, nơi có một đống tuyết. Và ở trên đó, là một cô gái.
Ryokan là kiểu phòng trọ theo phong cách Nhật ấy, muốn biết thêm lên hỏi chị Google ấy.