Chương 3
__________
Cô nàng đang nằm trên 1 đống tuyết nhìn qua thì có vẻ như gần tuổi với tôi, có thể trẻ hơn một chút, có thể là 17 tuổi, nhưng chắn chắn là đang trong tuổi của học sinh cao trung. Mái tóc đen và dài trải ra giữa đống tuyết trông giống như vừa có một cốc mực đen đổ lên nền tuyết, khuôn mặt cô tái mét, khóe miệng nhợt nhạt. Cô mặc một bộ kimono màu trắng với hàng ngàn bông hoa anh đào trải khắp nền áo, hòa với màu tuyết, chỉ có mái tóc là nổi bật lên giữa đống tuyết.
Tại sao cô ấy lại ở đây ? Có thể là cô ấy bị áp lực học tập, sau đó đã uống thuốc ngủ và quyết định chết ở nơi hoang vu này không ?
Tôi có hai lựa chọn: giúp cô ấy hoặc mặc kệ và bỏ đi.
Nhưng có vẻ điều này trông giống mọi lựa chọn trong cuộc sống, tôi chắc chắn đây thậm chí còn chẳng phải là một lựa chọn.
Tôi quay lại nhìn những dấu chân của tôi. Dù muốn hay không thì tôi cũng sẽ lãnh đủ trong chuyện này. Nếu cảnh sát tìm thấy thi thể của cô ấy, tôi sẽ phải lãnh bản án tử hình là cái chắc, họ sẽ không khó để tìm ra dấu chân của tôi, buộc tội tôi về việc giết người.
Tôi đặt tay lên mũi cô ấy. Vẫn còn thở.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn kĩ vào khuôn mặt đó, tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường trên mặt cô ấy. Tôi không thể ngừng chạm vào khuôn mặt đó. Thật xinh đẹp, nhưng đang có điều gì đó không đúng ở đây.
Tôi hắng giọng.
"Này !"
Không có gì xảy ra.
Tôi nắm lấy vai cô ấy và ra sức lắc nó.
"Có nghe thấy tôi nói gì không đấy ?"
"Hnghh..."
Một tiếng động khẽ phát ra từ miệng cô ấy, cùng với nét nhíu mày nhẹ trên lông mày, giống như một đứa trẻ không muốn bị đánh thức.
...
Tôi ôm lấy xung quanh và dựng cô nàng ngồi dậy. Tuyết vẫn còn bám trên người cô ấy. Sau đó, cô nàng di chuyển nhẹ nhàng. Hay tay cô ấy ôm lấy mình tôi, và kéo luôn tôi xuống đó.
Một luồng khí lạnh ngắt chạy dọc khắp sống lưng của tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cứng đờ người ra vì sốc. Đó ... là cảm giác gì vậy ?
Tôi cố chống lại sức nặng của cô nàng và gượng dậy.
"Này dậy đi. Cô có thể nghe thấy tôi đúng không ?"
"Hnghh...?"
Có vẻ cô ấy đã nhận thức được những thứ tôi đang nói. Nhưng ... thay vì mở mắt, cô nàng vẫn giữ chặt vòng tay, ắp sát cơ thể lạnh giá ấy vào tôi. Tôi cảm thấy yếu dần đi và choáng váng.
...
Cô nàng thực sự đã nghe thấy điều tôi nói.
"Này! Này!"
Tôi cố gắng đẩy cô ấy ra. Nhưng vô hiệu.
"Hmmmm..."
Một nụ cười xuất hiện trên mặt của cô nàng. Sau đó cô ngả người vào tôi và tinh nghịch thọc vào trong túi áo của tôi.
Đôi môi của cô ấy đậm hơn trước một chút, trông có vẻ đầy mãn nguyện. Tôi cố gắng dùng mọi sức lực để chống lại nó. Vậy nên tôi đã làm cô ấy ngã vào đống tuyết.
Tuy nhiên, cô nàng đã kịp lấy hai lon trà sữa trong túi áo của tôi. Cô áp nó vào má mình, vẻ mặt hạnh phúc, đôi má chuyển sang màu hồng và khuôn mặt bừng sáng.
"~Fuwahh... dễ chịu quá đi mất~"
Cô ấy mở tô đôi mắt. Chúng có màu đỏ thẫm.