Solo: Loli666
==================================
“Senpai, nhỏ đó lại đến kìa…”
“…Có khách hàng thân thiết là chuyện tốt còn gì?”
Chiều ngày thứ bảy, trong lúc đang dọn dẹp quanh chỗ thu ngân tại quán café, hậu bối ở chỗ làm đã thì thầm với tôi.
“Huh, trực giác của anh hẳn bị hỏng rồi. Trông nhỏ đó đáng quan ngại lắm, và hình như còn đến đây vì anh nữa. Nhỏ cứ nhìn về hướng này này.”
“Vì tôi là sao chứ… Trên hết, sao em lại nói vậy về khách hàng? Đừng đánh giá người khác qua phong cách ăn mặc. Mà nó được gọi là gì ấy nhỉ?”
“Là ‘jirai-kei’ (Mìn đất).”
À, chính là nó.
Hiện trong tiệm chỉ còn lác đác vài vị khách, nhưng trong số đó, cô gái ngồi cạnh cửa sổ là trông đặc biệt hơn cả.
Phong cách ăn mặc, với tông màu hồng đen chủ đạo đi cùng ruy băng, diềm xếp và ren. Một sự kết hợp giữa đáng yêu và u ám—hay còn được mọi người gọi là ‘Jirai-kei’.
Tuy chẳng rõ vì sao lại đặt cái tên nguy hiểm như vậy nhưng tôi cảm thấy cô ấy toát lên nét huyền bí, hẳn đó là một trong những điểm hấp dẫn của cổ.
Đấy cũng là lý do khiến họ thích phong cách đó mà.
“Nhưng nhìn trông rất hợp còn gì. Một khuôn mặt vô cùng bắt mắt, không hề bị lu mờ bởi phong cách độc lạ. Đến cả mái tóc đen được buộc nửa-hai-bím với lớp bên trong màu hồng… Nói chung là trông rất hợp.”
“Anh đang khen ngợi đấy à?”
“…Chỉ là lời khuyên từ con gái thôi. Ngày nay, không phải ai ăn mặc như thế cũng ‘bình thường’ đâu, dù đúng là không nên vơ đũa cả nắm.”
Hậu bối của tôi nói như đang giải thích một chân lý.
Ra là vậy sao?
“Nếu đó là trường hợp kia thì sẽ rất tệ đấy. Dây dưa với một người như vậy chỉ khiến senpai rơi vào tình cảnh khốn đốn thôi.”
“Quan trọng là đừng phán xét ai đó mà mình không biết. Như vậy là bất lịch sự.”
“Ugh, lập luận logic thôi mà!”
Em ấy bất mãn kêu lên và nhăn mặt.
Đúng là một người nhạy cảm mà.
“…Chà, cảm ơn em đã lo lắng.”
“Hm…”
“Giờ thì phiền em lo quầy thu ngân.”
Nói rồi, tôi giao lại cho hậu bối và rời đi.
Ở trước mặt, tôi bắt gặp một cặp nam nữ với dáng vẻ như muốn nói ‘Có bồi bàn nào để gọi món không?’
“Quý khách muốn yêu cầu gì không ạ?”
“À vâng. Tôi chọn café au lait… và còn gì nữa nhỉ?”
“Tôi lấy set bánh phô mai—Ah!”
Khi đang nhìn vào thực đơn mà người kia cầm, nữ khách hàng vô tình va trúng phải ly nước.
Đồ uống bên trong theo đó đổ ra bàn.
“Ah! Tôi xin lỗi,”
“Không sao ạ, tôi sẽ lau sạch ngay. Quần áo của quý khách vẫn ổn chứ?”
“Không sao!”
Chà, may thật.
Tôi dọn chiếc cốc bị đổ và dùng khăn lau lại chiếc bàn.
Tiếp đó, tôi mang ly nước mới cho họ.
“Um, anh chắc là ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi. Vậy, một ly café au lait và một set bánh phô mai, phải không ạ? Trong set bánh bao gồm đồ uống—”
Trong lúc đang nói chuyện—
Khoan, mình đang bị theo dõi à?
Tôi cảm nhận có ánh mặt sắp xuyên thủng da mình nên đã kiểm tra xung quanh. Chủ nhân của nó đến từ cô gái mang phong cách jirai-kei kia.
Đôi mắt đó sâu hoắm như nuốt chửng mọi chuyển động của tôi… hay chỉ do tôi tưởng tượng?
Nhận ra bản thân bị phát hiện, cô gái vội đảo mắt đi.
Từ phản ứng đó, có vẻ không phải là vì muốn gọi món hay gì.
Hmm…
“Senpai~! Xin lỗi vì đã chen ngang! Nhưng làm sao để xử lý thanh toán điện tử vậy?”
“…Tôi tới liền.”
Hậu bối của tôi đang đứng ở quầy thu ngân cùng một khách hàng, cất tiếng gọi lớn.
Mừng là em ấy lên tiếng khi gặp rắc rối nhưng tôi mong hậu bối sẽ nhỏ giọng lại và bớt tăng động một chút.
“Em làm đến đoạn nào rồi? Hmm, cứ nhấn vào đây, rồi… đây, nó sẽ hiện ra các tuỳ chọn—”
Tôi quay lại chỗ quầy thu ngân và hướng dẫn hậu bối của mình.
Tuy khá hay quên nhưng em ấy lại tiếp thu rất nhanh. Nhờ thế mà quá trình thanh toán được hoàn thành không gặp vấn đề.
“Cảm ơn~…Phew, căng thẳng thật đó. Xin lỗi nhé, Senpai.”
“Không sao. Thu ngân cần phải ghi nhớ nhiều thứ mà…nhưng hồi nãy em làm khách hàng giật mình đấy, nên lần tới hãy gọi khẽ thôi.”
“Vâng. Mà senpai đáng tin cậy thật đó. Đến cả quản lý còn nói sẽ rất tệ nếu không có anh~”
“…Nói với quản lý là đừng quá dựa dẫm vào học sinh đi làm bán thời gian.”
Quản lý có thể là bậc thầy về café nhưng lại qúa hời hợt trong mọi mặt liên quan tới kinh doanh.
“Chỉ ước gì người đó chịu nghiêm túc chăm lo cửa tiệm hơn.”
“Phải đó~ À mà Senpai.”
“Hmm?”
“Nhỏ đó vẫn đang nhìn anh kìa.”
“…”
‘Xin hãy cẩn thận đấy.’
Hậu bối thì thầm với tôi.
—Trong tương lai không xa, tôi sẽ hiểu được những lời nói đó.
Nếu khi ấy chịu lắng nghe, liệu cuộc đời tôi có khác đi không?