Ba tuần trôi qua trong nháy mắt.
Công tác chuẩn bị cho lễ hội đã đi đến những giai đoạn cuối cùng, bầu không khí khẩn trương thấm vào trong ngôi trường tựa như cơn đau cơ thấm vào cơ thể sau khi vận động mạnh. Thậm chí nhiệt độ còn cảm giác như đã tăng thêm một, hai độ sau giờ tan học.
“Chúng ta thực sự sẽ biểu diễn trong bộ trang phục này sao?”
Tôi hỏi lại Senpai một lần nữa trong khi đang đứng bên rìa sân khấu của nhà thể chất. Không gian phía sau tôi bị chiếm bởi những chiếc trống, ampli và đèn chiếu sáng, còn trước mặt tôi, ngay giữa sân khấu, là Senpai đang đứng trước micro.
“Tất nhiên rồi. Cả bốn người chúng ta sẽ bùng cháy trên sân khấu!”
Senpai liếc về phía Mafuyu, người đang đứng bên trái sân khấu, và rồi nhìn sang Chiaki, người đang đứng phía sau dàn trống, vẻ mặt của chị ấy hơi thờ ra. Cả hai người họ đều đang mặc những chiếc váy màu đen với rất nhiều diềm xếp, và vì Mafuyu mang trong mình dòng máu châu u, bộ váy trông rất hợp với cô ấy.
Còn với tôi, tôi đang mặc một chiếc vest đen đi cùng tạp dề ngắn...một bộ trang phục thông thường đối với một bồi bàn.
Và cuối cùng, là Kagurazaka-senpai. Trang phục của chị ấy theo phong cách Italy thế kỷ mười bốn...Một chiếc váy trắng nhiều lớp lộng lẫy cùng một chiếc khăn choàng đỏ tươi. Nói đơn giản thì, đó là bộ trang phục Juliet của chị ấy. Chúng tôi đang khoác lên mình những bộ trang phục này bởi vì Senpai đã nói chúng tôi nên lên sân khấu trong những bộ đồ mình sẽ mặc trong các sự kiện của lớp.
“Chúng ta sẽ không mất thời gian để thay đồ, thêm nữa chúng ta còn có thể quảng bá cho màn biểu diễn live của ban nhạc trong các sự kiện của lớp. Đúng là một kế hoạch tuyệt vời.”
“Ừm...Em nghĩ chị nói đúng.”
“Thực ra, chị chỉ muốn nhìn thấy hai em ấy trong những bộ trang phục của mình thôi, vì cả hai đều trông đẹp đến mê hồn!”
“Em chẳng có hứng thú với những ý định thực sự của chị đâu!”
Vậy ra đó là lý do tại Senpai muốn chúng tôi mặc những bộ trang phục trình diễn của mình mặc dù đây mới chỉ là một buổi diễn tập sao? Màn biểu diễn chính thức vẫn còn cách cả tuần nữa.
Những tấm màn đen được phủ lên tất cả những ô cửa sổ trong nhà thể chất, nó khiến cho sân khấu trông vô cùng rực rỡ dưới những ánh đèn chiếu. Sau khi Chiaki đã hoàn tất việc điều chỉnh trống lẫy, cô ấy bắt đầu đánh những điệu fill-in để khởi động.
“Oa, đánh trống trong bộ váy thùng thình này cũng khá khó đấy”, Chiaki cau mày nói.
Senpai bước về phía dàn trống và suy ngẫm.
“Liệu chúng ta có thể nghĩ ra cách nào đó để phô ra những đường cong đáng yêu trên đôi chân của Chiaki cho khán giả thấy rõ được không…?”
Sao có thể như thế được chứ? Và giờ đâu phải lúc để đắn đo về những việc như thế, đúng không?
“Họ có thể nhìn thấy nếu như chúng ta chuyển sang sử dụng những chiếc trống trong suốt. Vậy thì sao ạ?”
“Ý hay đó. Chị sẽ kiểm tra nhà kho của cửa hàng nhạc cụ Nagashima. Vấn đề duy nhất là, đôi khi, những thứ nằm bên dưới váy em sẽ hoàn toàn phô ra cho khán giả ở những góc độ nào đó, bởi vì em là một tay trống…”
Tôi quyết định phớt lờ hai cô gái đang nghiêm túc bàn luận về những chuyện ngớ ngẩn như vậy và bắt đầu tiến về phía những bảng mạch dây được lắp đặt cho những thiết bị tạo hiệu ứng thì bỗng nhiên Mafuyu lên tiếng từ phía bên kia sân khấu.
“Naomi, chiếc đàn này chỉ có thể chứa được mười sáu bộ giai điệu cho màn biểu diễn thôi sao? Thêm nữa, mình không biết làm thế nào để đồng bộ bộ nhớ giữa những thứ này.”
Vừa nói cô ấy vừa chỉ vào hai chiếc đàn synthesizer đang được xếp chồng lên nhau.
“À, chờ chút. Mình sẽ qua đó ngay.”
Tôi có một cảm giác thật lạ lùng khi nhìn thấy Mafuyu đứng trước những phím đàn.
Mafuyu đã quay trở lại với nơi này để một lần nữa chơi piano dưới những ánh đèn sân khấu. Đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra trước khi mùa hè kết thúc.
“...Sao vậy?” Mafuyu nhận ra tôi đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy. Tôi mau chóng đánh mắt về phía bảng điều khiển.
“Đây là mẫu đời cũ, vậy nên dung lượng bộ nhớ không được lớn lắm. Chúng ta sẽ thiết lập ba giai điệu chính ở máy bên trên.”
“Không có cách nào để đồng bộ với chiếc bên dưới sao?”
Sau khi giới thiệu những chiếc đàn synthesizer cho Mafuyu, tôi nhận ra mình thật sự đang ở một vị trí có thể chỉ dạy cho Mafuyu rất nhiều điều. Có lẽ tình hình này chỉ là tạm thời, nhưng tôi mong rằng vận may ấy sẽ tiếp tục kéo dài vĩnh viễn. Không có nhiều điều tôi có thể làm được cho Mafuyu.
“Cũng đến lúc mấy cậu bắt đầu diễn tập rồi đó! Mấy người xếp sau các cậu đã hối bọn mình rồi.”
Một thành viên của Câu lạc bộ Phát thanh kêu lên với chúng tôi qua thiết bị phát thanh tạm thời được lắp đặt bên dưới sân khấu. Tôi giơ nhanh ngón cái với Mafuyu khi Senpai đeo chiếc đàn ghi-ta lên lưng và bước về phía chiếc micro. Đoạn, tôi cũng chạy về phía cây ghi-ta bass đang nằm bên trái sân khấu của mình.
Ngoái đầu lại, tôi thấy cây ghi-ta của Mafuyu đang được khoác trên lưng cô ấy và chỉ được đỡ bằng sợi dây đeo trên vai. Tôi đã nghĩ đó là một ý tưởng khá điên khùng, nhưng tôi muốn những khán giả trông thấy Mafuyu đứng trên sân khấu với tư cách của một tay ghi-ta. Cô ấy sẽ phải mau chóng thay đổi nhạc cụ...chuyện đó hẳn rất khó cho cô ấy.
Nhưng tôi chắc chắn đó sẽ là màn trình diễn tuyệt vời nhất của chúng tôi.
Những chiếc đèn chiếu hắt tối mờ đi đánh dấu sự thay đổi. Những ánh đèn duy nhất còn sót lại là những bóng đèn xanh chuyển động vòng vòng sau lưng chúng tôi phía sau sân khấu.
Và rồi, âm thanh của vô số những bong bóng khí đang nổi lên từ dưới đáy nước trào ra. Những tiếng kim loại của đàn celesta mơ hồ phát ra giữa những con sóng, và rồi đột nhiên, cảm giác như tôi đang ở giữa bộ phim Fantasia của Disney. Đó chính xác những gì tôi mong đợi từ chiếc đàn synthesizer được chăm chút bởi anh Tomo...Nó có thể mang tới đủ những khung cảnh khác nhau của cuộc sống, cho dù có là một buổi sáng tuyết rơi, hay đại dương giận dữ trong cơn bão lớn.
Thế rồi giai điệu tươi sáng của piano chiếu xuyên qua bóng tối.
Đó là giai điệu chính của bài Promenade.
Tiếng gầm nặng nề uốn mình từ cây Les Paul của Senpai không ngừng leo lên cao khi cây ghi-ta của chị ấy cắm ngập răng vào tiếng đàn organ của Mafuyu. Đoạn tẩu pháp chỉ vừa mới bắt đầu những bước chạy của mình nhưng nó đã khác xa với thứ âm nhạc mà Mussorgsky đã hình dung. Và khi tới quãng cao nhất, bản nhạc bắt đầu dang rộng đôi cánh.
Phiên bản Picture at an Exhibition của tôi còn chẳng thể được coi là âm nhạc nếu như thiếu đi những ngón tay của Mafuyu...sống lưng tôi run lên khi tôi nhận ra điều đó. Để đuổi kịp cây ghi-ta của Senpai, nhịp trống đệm của Chiaki chìm sâu vào trong đoạn tẩu pháp với những tiếng chũm chọe nổ ra vô số lần. Tôi hòa theo nhịp điệu của Chiaki và kìm nén sự phấn khởi trong lòng khi tôi khắc từng nhịp từng nhịp tim vào trong tâm trí.
Khi giờ học kết thúc, bốn người chúng tôi tới quán McDonald’s tổ chức một buổi họp...một điều chúng tôi đã không làm trong suốt một thời gian dài. Lễ hội trường chỉ còn cách một tuần nữa, vậy nên chúng tôi cảm giác như mình không nên lãng phí bất cứ khoảng thời gian còn lại nào mà chúng tôi có. Và bởi vì tất cả chúng tôi đều suy nghĩ như vậy, không đời nào chúng tôi lại có thể về thẳng nhà sau khi tan học được.
“Hãy bán áo thun Feketerigó và đĩa CD màn biểu diễn live của chúng ta ở ngay ngoài cửa nhà thể chất.”
Và ở đây chúng tôi có Chiaki với bộ óc kinh doanh của mình đã được bộc lộ hoàn toàn. Trước đây cô ấy đã từng nhắc đến chuyện bán áo thun một lần rồi. Cô ấy thật sự nghiêm túc với chuyện đó sao?
“Chúng ta có thể nhân cơ hội này để bán áo thun ‘Ebisawa Mafuyu và LOLLYPOPS’ như một món hàng hiếm.”
“K, không được!”
Mafuyu huých phải khay của mình khi cô nàng đứng lên phản đối.
“Chị đang cân nhắc đến chuyện thu lại màn biểu diễn live của chúng ta vào đĩa DVD. Ý chị là, chúng ta sẽ mặc mấy bộ đồ diễm lệ ấy cơ mà.”
Senpai cũng đang mơ mộng. Không chờ đã, có thể chị ấy đang thật sự đang nghiêm túc với chuyện đó. Phải nói thêm là, nếu chúng tôi muốn buôn bán bất cứ thứ gì trong dịp lễ hội trường, đầu tiên chúng tôi phải được sự cho phép của Hội Học sinh, vậy nên hiện thực hóa ý tưởng của Chiaki là điều khá bất khả thi.
“Ồ đúng rồi. Đồng chí Ebisawa.”
Senpai đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc. Mafuyu nghiêng đầu đáp lại.
“Những ngón tay của em thực sự không sao chứ? Em đã ngừng chơi giữa buổi diễn tập của chúng ta, và đó không phải là một lỗi kĩ thuật.”
Nét mặt của Mafuyu cứng đờ ra. Vậy là Senpai cũng đã nhận ra điều đó sao?
Chuyện đó xảy ra giữa màn diễn tập của chúng tôi. Khi nghe thấy chúng tôi đang diễn tập trên sân khấu trong những bộ trang phục chính thức, rất nhiều câu lạc bộ thể thao đã đổ xô tới nhà thể chất đề xem chúng tôi biểu diễn (và về mặt nào đó, Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê cực kì nổi tiếng trong trường). Chúng tôi đang biểu diễn ca khúc thứ mười bốn của mình, Con mortuis in lingua mortua, thì một luồng sáng đột nhiên rọi vào trong nhà thể chất tràn ngập bóng tối và những tiếng thì thào của các linh hồn. Sau đó, một nhóm người ồn ào bước vào trong hội trường.
Mặc dù vậy chúng tôi không hề ngưng màn biểu diễn của mình lại. Chiaki và tôi vẫn tiếp tục chơi theo nhịp độ mà mình đã luyện tập vô số lần...chúng tôi không hề chậm lại.
Nhưng tôi biết những ngón tay của Mafuyu đã cứng đờ. Đoạn biến tấu của bài Promenade đang truyền tải đi những ngôn từ của cái chết đã dừng lại giữa không trung. Mafuyu chỉ quay trở lại khi chúng tôi chơi tới bài Baba-Yagá.
“...Em không sao.”
Mafuyu cắn chặt đôi môi đang khẽ run rẩy.
“Tôi tin rằng nhà thể chất sẽ chật cứng người, vậy nên em có thực sự ổn không?”
Mafuyu không đáp lại. Thay vào đó, cô ấy chỉ gật đầu mấy lần. Nhưng điều đó chỉ càng khiến tôi thêm bận tâm, bởi vì cô ấy đã từng làm tổn thương chiếc cánh bên phải của mình giữa sự hào nhoáng của sân khấu.
“...Em không thể tiếp tục bỏ chạy nữa.”
Mafuyu làm chúng tôi ngạc nhiên với giọng quả quyết của mình. Ngay cả Chiaki cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Mafuyu, nhưng cô ấy vẫn nhìn chăm chăm về phía Mafuyu với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đáng ra em phải nói chuyện này từ lâu rồi mới phải.”
Hai bàn tay của Mafuyu ôm quanh chiếc cốc giấy rót đầy hồng trà đá. Đôi mắt cô ấy dính chặt vào cái ống hút.
“Em sẽ một lần quay trở lại làm một nhạc công piano, và gần đây em cũng đang chuẩn bị cho các bản thu âm. Và nếu tình hình cho phép, em sẽ trình diễn hòa nhạc nữa.”
“Vậy là...Đồng chí Ebisawa sẽ trở lại với thế giới hào nhoáng nhưng lạnh lùng đó à?”
Senpai hỏi trong khi nắm chặt lấy tay phải của Mafuyu. Không hiểu sao, câu hỏi của Senpai lại chính là câu hỏi tôi đang nghĩ trong đầu. Ồ đúng rồi, tôi nhớ Tetsurou đã từng viết câu ấy trong một bài phê bình của ông ấy, ‘một thế giới lung linh giữa những tia sáng lạnh lẽo’.
Mafuyu gật đầu.
“Vậy còn ban nhạc của chúng ta thì sao?”
Chiaki thận trọng hỏi. Đôi vai của Mafuyu khẽ giật nảy...cánh tay tôi cũng cứng đờ theo. Đó là câu hỏi mà tôi đã chẳng thể nào thốt ra được, và từ lâu đã quyết định sẽ không nghĩ đến nó nữa. Vậy mà Chiaki lại bật ra câu hỏi ấy thật dễ dàng.
“...Mình hi vọng được tiếp tục chơi trong ban.”
Mafuyu vừa đáp vừa nhìn chằm chằm vào đôi tay mình.
‘Mình hi vọng’. Không phải ‘Mình sẽ’.
Đáng ra tôi nên vui mừng khi nghe được câu trả lời ấy từ Mafuyu, nhưng kẻ bất an trong tôi quyết định xới lên những hạt giống lo âu có thể tìm thấy ở bất cứ ngóc ngách nào trong trái tim mình. Tôi lẩm bẩm câu hỏi của mình mà không nhìn vào mặt Mafuyu.
“Nhưng không phải cậu sẽ rất bận rộn sao? Ý mình là, với những hoạt động như ghi âm, biểu diễn hay đại loại thế.”
Ngay cả khi tôi đang nhìn chằm chằm vào hai đầu gối, tôi vẫn biết cả ba cô gái đều đang hướng về phía tôi.
“Mình không biết. Nhưng mình sẽ cố hết sức…”
Cảm giác như giọng nói của Mafuyu từ từ tan biến.
“Cho dù lúc này cậu nói vậy, nhưng cậu sẽ làm thế nào khi cậu đi lưu diễn, hay khi cậu bận bịu với những hoạt động khác?”
“Mình sẽ…”
“Bình tĩnh lại nào, cậu nhóc.”
Chỉ khi Kagurazaka-senpai ấn mạnh xuống vai tôi mới nhận ra mình đã đứng bật dậy. Mafuyu thu người ngước lên nhìn tôi.
“Đồng chí Ebisawa đã nói với chúng ta là em ấy ‘hi vọng được tiếp tục’.”
Senpai ấn mạnh ngón tay lên ngực tôi.
“Không có gì đảm bảo hơn thế nữa. Và chỉ cần em ấy muốn thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Không cần biết chuyện gì xảy ra, bất cứ lúc nào bọn chị cũng sẽ vui vẻ trao cho em sức mạnh của mình, để giúp em nhận ra mơ ước của em.”
Nụ cười của Senpai như thể đã nhấn chìm nỗi sợ hãi trong tôi.
“Giống như cậu đã làm lúc trước.”
Tôi nuốt lại những lời mình sắp sửa thốt ra và ngồi xuống ghế.
Chúng tôi có thể trao cho cô ấy sức mạnh của mình bất cứ lúc nào. Có thật như vậy không?
Nếu những ngón tay mỏng manh của Mafuyu lại một lần nữa bất động vì lý do không may nào đó...Tôi sẽ chẳng thể nào giúp gì được cho Mafuyu cho dù có ở bên cạnh cô ấy đi chăng nữa.
Thật chán nản khi phải nói ra điều này, nhưng người có thể giúp cô ấy lúc đó sẽ không phải là tôi.
Yuri gọi điện thoại cho tôi tối hôm đó. Tôi vừa mới tắm xong và đang ngồi trước máy tính sắp xếp dữ liệu cho chiếc đàn synthesizer. Nhưng khi vừa bắt đầu chưa lâu, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Naomi? Mình xin lỗi. Mình thực sự rất bận. Có một kẻ từ tạp chí nào đó đã phát hiện ra nơi mình đang sống, vậy nên mình phải chạy trốn khắp nơi. À, đúng rồi. Mình đã quyết định sẽ mang theo bên mình một chiếc điện thoại di động, vì mình nghĩ mình sẽ ở lại Nhật Bản một thời gian. Cậu hãy nhớ số của mình nhé? Những chiếc điện thoại di động của Nhật Bản quả là tuyệt vời! Chúng thật nhỏ và nhẹ!”
Tôi không biết mình phải đáp lại thế nào khi nghe thấy giọng nói đầy hạnh phúc của Yuri. Chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau kể từ lần gặp trước tại phòng thu âm ở Shibuya...bởi vì tôi không có cách nào liên lạc với cậu ấy được. Tôi thật sự thắc mắc liệu mình có nên nhờ Mafuyu chuyển tin nhắn cho cậu ấy không, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác nếu như mình làm như vậy thì có hơi nhỏ nhen.
“Ừ, ừm…”
Tôi hắng giọng. Bình tĩnh lại nào.
“...Mình thực sự xin lỗi về chuyện lần trước.”
“Ể? À, à, ừm, không sao. Mình không để bụng đâu. Nhưng có vẻ Mafuyu thực sự rất thất vọng, vậy nên cậu phải xin lỗi cậu ấy, được chứ? Cậu đã làm lành với cậu ấy chưa?”
Cậu ấy cũng nói y hệt như Mafuyu vậy…
“Mình nghĩ là rồi. Khi đó, ừm…”
Thật khó để tôi giải thích cho Yuri. Nói đơn giản thì, tôi ghen tị với cậu ấy. May là chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại, vì nếu như chúng tôi thu xếp gặp mặt trực tiếp tôi sẽ quay đầu bỏ chạy mất.
“Cậu có giận mình không, Naomi?”
“Không, không có. Không có đâu. Tất cả đều là lỗi của mình, mình đã hiểu nhầm tất cả. Mình thực sự xin lỗi…”
“Màn biểu diễn của mình và Mafuyu khiến cậu không vui sao?”
“Không, không phải thế. Sao có thể…” Giữa chừng tôi lại nuốt lại những lời của mình. Thật ra, về mặt nào đó, đó chính xác là lý do tôi đã bỏ chạy, bởi vì bản Kreutzer của họ đã đâm thấu trái tim tôi.
“...Naomi?”
Giọng Yuri tràn đầy lo âu.
Có lẽ tôi nên nói cho cậu ấy nghe sự thật. Tôi đã mệt mỏi với việc lúc nào cũng chạy trốn khỏi mọi chuyện rồi.
“Ừm, thì…”
Tôi nhắm mắt và siết chặt hai nắm tay đang nằm trên đầu gối tôi. Thế rồi, tôi thả lỏng người và tập trung tất cả sự chú ý vào cơ thể mình.
“Thật ra...mình thực sự ghen tị với cậu.”
“...Với mình ư?”
“Ừm…Bởi vì cậu là người duy nhất có thể sánh ngang với cây đàn piano của Mafuyu.”
“Chờ đã, nhưng Mafuyu đã kể với mình là các cậu sẽ biểu diễn trên sân khấu trong dịp lễ hội trường, không phải vậy sao? Và Mafuyu sẽ chơi đàn synthesizer nữa, đúng không?”
“Ể...Ừ.”
Ồ đúng rồi, Mafuyu đã nói cô ấy sẵn lòng sử dụng nó.
“Vậy, tại sao cậu lại ghen tị với mình? Này, mình nghĩ giờ mình mới là người nên cảm thấy khó chịu đây này. Mình lúc nào, lúc nào cũng ghen tị với cậu đấy, cậu biết không?”
“Ể? Ờ…”
Tại sao? Tại sao những lời của cậu lại truy ngược lại mình cơ chứ?
“...Nhưng lý do Mafuyu sẵn lòng ngồi xuống trước cây đàn piano thêm một lần nữa là vì cô ấy muốn chơi nhạc cùng với cậu...và lý do cô ấy có thể cử động lại được những ngón tay của mình cũng là vì cậu đã quay trở lại.”
“...Mình á?”
Nghe xong Yuri thoáng chìm vào yên lặng. Ừm...có chuyện gì vậy?
“...Này, Naomi, mình muốn cậu trả lời mình thật lòng.”
“Ừ, ừm.”
“Cậu có thương Mafuyu không?”
Tay tôi vô tình trượt đi, chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà.
“Vừa rồi là tiếng gì vậy? Tai mình đau quá!” Yuri nói, gần như phát khóc, khi tôi nhặt điện thoại của mình lên.
“X, xin lỗi. Ừm, cậu đang nói gì vậy…”
“Mình hỏi cậu có thương Mafuyu không.”
Tôi ngã phịch xuống giường vùi mặt vào gối và đắn đo câu hỏi ấy suốt một hồi. Tôi đạp chân dưới tấm chăn rồi nằm dài trên giường kiệt sức. Suốt thời gian ấy, chiếc điện thoại vẫn không hề rời khỏi tai tôi. Tôi thậm chí còn nghe thấy Yuri gọi tên mình mấy lần.
Tôi không thể bỏ chạy nữa. Tôi phải cho cậu ấy một câu trả lời. Tôi nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
“...Đúng như cậu vừa nói.”
“Mình hiểu.”
Không hiểu sao, tôi có thể nhìn thấy đôi vai của cậu trai trông như thiên thần ấy run lên khi Yuri cố hết sức kìm nén tiếng cười của mình.
“Vậy thì mình hiểu rồi. Hôm nay Naomi đã nói rất nhiều điều quá đáng với mình, nhưng nếu cậu có tình cảm với Mafuyu thì chẳng thể trách được. Mình sẽ bỏ qua cho cậu.”
“Cậu đang nói chuyện gì vậy…” Trời, tay mình cầm điện thoại đến phát tê rồi.
“Nhưng mình không thể giao Mafuyu cho cậu được. Không bao giờ. Mình sẽ không cho phép chuyện đó đâu.”
“Cũng đâu phải cô ấy thuộc về cậu chứ.”
À, không, chờ đã. Tôi do dự mất mười lăm giây rồi hỏi cậu ấy câu quan trọng nhất.
“Mình có một câu hỏi cho cậu. Cậu với Mafuyu, ừm...có quan hệ thế nào vậy?”
“Hửm? À, bọn mình đều đã từng nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của nhau, và bọn mình cũng từng đã đổi quần áo cho nhau nữa. Mối quan hệ của bọn mình có lẽ là như thế đấy.”
Mối quan hệ như thế là thế nào chứ...Nhưng nghĩ đến chuyện đó, không phải tôi cũng đã từng nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của Mafuyu sao? Nhưng tôi không đề cập thêm nữa, cuộc trò chuyện dường như ngày càng trở nên phức tạp hơn.
“Mặc dù bọn mình ở bên nhau suốt, nhưng không giống như những gì Naomi lo lắng đâu.”
Tôi hiểu rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố hết sức không để Yuri biết được.
“Nhưng mà Mafuyu cũng không đâu về Naomi, đúng không?”
“Ừm, cậu nói không sai. Không chờ đã, cách cậu nói…”
“Cậu thương Mafuyu đúng không?”
Thật ư? Vậy sao? Tôi nghĩ là đúng.
“Cậu đã nói với Mafuyu chưa?”
“Sao mình có thể nói ra điều đó được cơ chứ?”
“Tại sao lại không?”
“Cậu hỏi mình tại sao không à…”
Tôi đang nghĩ, ‘Bởi vì mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình nói với Mafuyu những điều như vậy’.
“Khó khăn đến vậy sao? Cậu định mãi mãi không nói cho cậu ấy biết à?”
“Đừng nói chuyện nghe đơn giản thế, mình…”
“Naomi, nghe mình này…”
“Hửm?”
“Mình yêu cậu.”
Tôi bất giác đánh rơi điện thoại thêm lần nữa.
“Cẩn thận! Thực sự rất đáng sợ khi cậu làm thế đấy! Cảm giác như điện thoại của mình cũng vỡ luôn ấy!”
Yuri nghe có vẻ bực bội khi tôi nhặt lại điện thoại.
“X, xin lỗi. Không, không phải thế. Ừm, cậu vừa nói gì?”
“Thấy chưa? Nói ra rất dễ, đúng không?”
Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng thay vào đó lại cứng đờ ra. Sau một lúc, cuối cùng tôi thở dài mặc dù cảm giác như tôi sắp nôn luôn rồi.
“Cậu có thể thôi chọc ghẹo mình được không? Mình đã tới giới hạn rồi.”
“Mình đâu có định trêu cậu…”
Yuri buông tiếng thở dài. Cậu ấy thật sự có vẻ ngạc nhiên trước những lời của tôi.
“Nói cho cậu biết, mình đã nói điều ấy với Mafuyu rất nhiều lần rồi.”
“Oa…” Tôi không thể chịu thêm được nữa. Đầu tôi sắp nổ tung rồi.
“Cậu muốn biết Mafuyu trả lời quá đáng thế nào không?”
“Ừm, Yuri, mình xin lỗi. Mình chịu thua. Tha cho mình đi.”
Yuri cười khẩy. Tên khốn. Ngày nào đó, mình sẽ trả bằng hết cho cậu tất cả món nợ nhục nhã này.
“Vậy mình sẽ quay trở lại chủ đề chính!”
“Ồ, ồ, ừm…” Nhắc đến chuyện đó, ngay từ đầu tại sao cậu ấy lại gọi điện cho tôi chứ?
“Mafuyu đã mời mình tới lễ hội trường. Và mình cũng rất muốn tới tham dự, nhưng mình bận diễn tập với một dàn nhạc trước giờ mình chưa từng hợp tác, vậy nên mình sẽ không thể đến được. Nhờ cậu nói với cậu ấy là mình xin lỗi.”
“Tại sao cậu lại không tự mình nói với cô ấy…”
“Đừng có bực! Bởi vì mình không thể nói được, mình có chuyện muốn nhờ cậu. Cậu có thể ghi lại màn biển diễn và gửi cho mình được không? Xin cậu đó?”
“...Được rồi.”
Tôi cúp máy. Kiệt sức, tôi lại ngã gục xuống giường thêm lần nữa. Cảm giác như tôi vừa phải chịu một đòn rất nặng nề, vậy nên không đời nào tôi có thể gượng dậy sớm được.
“Tại sao chúng ta lại ăn tối bằng sashimi-don vào tháng mười một chứ? Ta muốn món nào đó nóng.”
Tetsurou phàn nàn không ngừng trên bàn ăn tối.
“Tôi không có sức để nấu nướng.”
Tôi tẩm miếng cá ngừ trong một lớp nước tương dày. Sao tôi có thể nấu nướng sau cuộc điện thoại đã vắt kiệt sinh lực của mình ấy chứ?
“À thì, sao cũng được...Nhưng không phải đây là súp miso còn thừa từ hồi sáng sao…”
Ông không cần ăn nếu như ông có gì muốn phàn nàn đâu.
Mặc cho tất cả những điều ông ấy nói, Tetsurou vẫn ăn nhanh gấp đôi tôi. Trong lúc rót cho mình một cốc whiskey sau bữa tối, ông ấy đột nhiên nhớ ra gì đó và hỏi.
“Ồ đúng rồi, về Mafuyu con nhà Ebisawa…”
“...Hửm?”
“Ta nghe nói là con bé sẽ biểu diễn piano trên sân khấu trong dịp lễ hội trường phải không?”
“Sao ông biết chuyện ấy?” Tôi không nhớ mình đã từng kể cho ông nghe chuyện đó. Hay Ebichiri đã nói với ông ấy? Không đời nào, Mafuyu sẽ không bao giờ kể những chuyện như thế cho cha mình cả.
“Không, ta đã nghe được từ một tên bạn lưu manh trong ngành. Tin tức ấy đã lan ra rồi...con biết đấy, vì Ebichiri Mafuyu rất nổi tiếng.”
“Ông nói đúng, nhưng tại sao giờ ông lại hỏi tôi chuyện đó?”
Khi Mafuyu và cha cô ấy từ Mỹ trở về Nhật Bản, họ đã khuấy lên một vụ náo động trong giới truyền thông. Nhưng sau khoảng một tháng, giới truyền thông đã ngừng đưa tin về chủ đề ấy, vậy nên Mafuyu và tôi đã hoàn toàn không hề bận tâm tới khả năng tin tức ấy đã được lan truyền.
Không chờ đã, Ebichiri...Ông ấy vẫn quan tâm đến chuyện đó sao?
“Bởi vì, dựa trên những chuyện xảy ra hồi tháng sáu, có vẻ như bàn tay phải của Mafuyu đã không thể cứu vãn, đúng không? Không ai biết tình hình chi tiết và Mafuyu cũng không nói bất cứ điều gì...vậy nên mọi người đều tưởng rằng con bé đã nghỉ rồi. Thế là tin tức không còn giá trị nữa. Nhưng Julien Flaubert đã tới Nhật Bản, đúng không? Điều đó đã thu hút sự chú ý của mọi người, vì toàn bộ ngành công nghiệp âm nhạc đều biết tin cậu ấy và Mafuyu sẽ biểu diễn cùng nhau trong album quay trở lại của con bé. Vậy nên, kết quả là, rất nhiều người muốn biết liệu Mafuyu có chơi piano trong màn live của mấy đứa hay không.”
“À...ra vậy.”
Tôi biết rất rõ về thế giới âm nhạc...xã hội khép kín của nền âm nhạc cổ điển Nhật Bản nhỏ đến bất ngờ. Hơn nữa Yuri cũng đã nói rằng giới truyền thông đã có thông tin về chỗ ở của cậu ấy.
Chuyện này sẽ khá rắc rối cho Mafuyu. Không hiểu sao, tôi bắt đầu lo lắng về màn diễn live tại lễ hội trường. Tôi mong sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
“Từ những gì ta biết, có vài công ty sẽ vui vẻ cắm ngập răng vào bất cứ thông tin nào có liên quan tới Ebisawa Mafuyu.”
“Chờ đã. Tetsurou, ông định đem Mafuyu ra làm công cụ kiếm tiền sao? Đừng có làm thế!”
“Này này, chuyện gì vậy? Con nghĩ mình là một hiệp sĩ hay gì sao? Cha của con sẽ rất đau khổ nếu như con quan tâm tới đám con gái đó.”
“Tôi đang rất nghiêm túc đấy!”
“Con biết đó, ta đã viết vô số những bài báo thô bỉ và tồi tệ để kiếm tiền nuôi con đấy.”
“Hãy mang những lời ấy theo ông xuống mồ đi! Nghe này, giờ Mafuyu đang phải đối mặt với quãng thời gian khó khăn nhất đời mình, vậy nên đừng có đem cô ấy vào bài viết của ông!”
Tetsurou đáp lại bằng vẻ mặt ngớ ngẩn. Lão khốn này, ông ấy định đến lễ hội trường đó hả?
“Thực ra, ta rất có hứng thú với quán cafe goth lolita mà lớp con tổ chức.”
“Sao ông biết chuyện đó?!”
“Hề hề hề, đừng có xem thường những tay lưu manh trong ngành.”
“Ông ở trong cái ngành nào vậy cơ chứ?”
“Đùa thôi, Chiaki đã kể cho ta nghe. Con bé đúng là một cô bé ngoan...con bé còn biết những đôi chân mang tất của các nữ sinh trung học là điều ta thích nhất nữa.”
“Đừng có mà vác mặt tới! Cấm ông đến đó! Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu ông làm thế đấy!”
“Nao, thật không tốt khi con cứ giữ rịt lấy tất cả các cô gái cho riêng mình, ngay cả khi con là người phụ trách quán cafe ấy đi nữa. Cũng đâu phải con sẽ mất gì nếu như chúng ta chia sẻ đâu.”
“Tôi sẽ phải ở trong bếp...Không chờ đã, đừng có đánh lạc hướng tôi!”
Tetsurou phớt lờ tôi đang tức giận và chạy đi cầm lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số của mình. Rồi ông ấy bắt đầu hào hứng lau ống kính máy ảnh. Chết tiệt, tôi sẽ ném ông ra khỏi trường nếu như trông thấy ông ngày hôm đó.
Những người dẫn chương trình phụ trách kênh phát thanh của trường luyên tha luyên thuyên trong khi giúp khách tham quan định hướng trong lễ hội...Tôi đoán ngay cả những DJ disco thực thụ cũng phải rùng mình khi nghe tất cả những thông báo ấy. Có ba sân khấu trình diễn là nhà thể chất, nhà hát và phòng nghe nhìn, và những màn biểu diễn bao gồm kịch, phim tự đóng, kịch câm, nhạc giao hưởng, manzai và rakugo.
Những hành lang trong trường chật kín khách tham quan, bằng một phần ba số học sinh mặc đồng phục. Những nhân viên phục vụ của quán ramen và những người mang biển quảng cáo di động treo đầy quảng cáo khắp người đang hét rõ to, một đứa trẻ đi lạc đang khóc toáng lên, còn những thành viên trong Ủy ban Lễ hội với biểu tượng trên tay áo đang tái mặt chạy đôn chạy đáo trong lúc trao đổi qua bộ đàm.
Ngôi trường đã biến thành một bãi chiến trường vào ngày diễn ra lễ hội.
Nghĩ đến bầu không khí sôi sục trong suốt cuộc thi hợp xướng, cũng không có gì ngạc nhiên khi ngày hội trường lại thành ra thế này. Mặc dù vậy, chúng tôi không ngờ đồ ăn thức uống của mình lại bán hết sạch chỉ trong buổi sáng.
“Quản lí, mình đã mua được bánh mì và thịt xông khói, nhưng mình quên xin hóa đơn rồi.”
Một học sinh chạy vào phòng kinh tế gia đình và thả bụp hai cái túi siêu thị đầy ụ xuống bàn.
“Đừng có gọi mình là quản lí. Thêm nữa chia thịt xông khói làm hai phần.” Tôi mau chóng đáp lời, trong khi nhanh tay cắt hạt lựu hành tây cho món bánh mì kẹp xúc xích.
“Hồng trà cũng gần hết rồi. Cậu nên hỏi lại bọn mình trước khi đi mua đồ!” “Chúng ta có thể pha loãng bằng nước không?” “Cứ thêm nhiều đá vào!” “Không được, đó là trà nóng.” “Không sao, họ sẽ không bao giờ phát hiện ra đâu.”
Chắc chắn họ sẽ nhận ra! Đừng có làm thế. Chúng ta không phải những cửa hàng mờ ám chặt chém mọi người.
“Quản lí, có khách hàng muốn được chụp ảnh cùng bồi bàn.”
“Lại nữa hả? Nhưng hiện giờ mình đang bận lắm!”
“Không sao, chụp ảnh cũng là một phần công việc của cậu. Giờ đi đi!”
Sau khi bị đá vào mông, tôi thả con dao xuống và chạy ra khỏi phòng kinh tế gia đình. Tôi không biết đó là ý tưởng của ai, nhưng ngoài việc phục vụ đồ ăn thức uống, lớp chúng tôi còn mang đến cho khách hàng cơ hội chụp ảnh với những bồi bàn nam và nữ (tất nhiên, họ sẽ phải trả tiền). Nhờ có nó, cửa hàng của chúng tôi đã trở thành một trong những địa điểm nổi tiếng nhất trong lễ hội trường. Tất nhiên, phần đông khách hàng ở đó là vì những bồi bàn nữ trong trang phục goth lolita, nhưng thỉnh thoảng, một khách hàng nữ sẽ yêu cầu được chụp ảnh với các bồi bàn nam, và tôi sẽ được gọi tới để có mặt trong bức ảnh đó, mặc dù tôi đã bận túi bụi với tất cả những công việc trong nhà bếp. Tôi không đếm nổi số lần mình phải chạy đi chạy lại giữa lớp học và phòng kinh tế gia đình. Họ muốn tôi lăn quay ra hay gì à?
Cửa ra vào của lớp chúng tôi được trang trí bằng những miếng xốp được làm trông giống như một cái cổng bằng gạch. Để tăng thêm hiệu ứng, những miếng xốp còn được phủ một lớp thường xuân...có vẻ như mọi người đã dồn rất nhiều cố gắng vào nó. Đầu tôi càng thêm đau khi nhìn thấy hàng dài người chờ đợi bên ngoài quán cafe. Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên của lễ hội trường...Chẳng phải chủ nhật ngày mai sẽ càng điên loạn hơn sao?
“Chào mừng...Ồ, là Nao.”
Tôi gần như va phải Terada, người đang mặc một bộ váy hầu bàn bồng bềnh, khi tôi chen vào trong lớp học náo nhiệt.
“Lại đây, khách hàng đang đợi cậu đó. Chụp ảnh thôi nào.”
Sau năm phút, rốt cục tôi cũng được tha khỏi những chiếc đèn chớp máy ảnh. Tuy nhiên, ngay khi tôi sắp sửa quay trở về phòng kinh tế gia đình, có người đã tóm lấy cánh tay tôi.
“Nao, nghe này. Sớm hôm nay có một khách hàng thực sự rất quái dị.”
Đó là Chiaki. Cô ấy đang đeo bờm thay cho những chiếc kẹp tóc thông thường, vậy nên tôi gần như không nhận ra cô ấy.
“Một khách hàng quái dị.”
“Ừm.” Chiaki liếc về phía lớp học. Mafuyu đang đứng bên trái những chiếc bàn, nhận yêu cầu từ các khách hàng. Cô ấy là người duy nhất trông không có vẻ đến từ Nhật Bản. Nhưng đó không phải chỉ vì màu tóc, nước da hay hay vóc dáng cơ thể hoàn toàn phù hợp để mặc váy...ngay cả thần thái xung quanh cô ấy cũng trông đặc biệt khác lạ.
“Một người đàn ông trung niên đã tới đây tìm kiếm thông tin về Mafuyu. May mắn là lúc đó cậu ấy không ra phục vụ khách hàng.”
“Cả mình cũng bị hỏi nữa.”
Terada bỗng nhiên nhảy vào cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
“Mình đã bị hỏi về những gì cậu ấy thường mặc, rồi liệu cậu ấy có tham gia vào những tiết học nhạc hay không, hay những câu kiểu như vậy. Đúng là kinh khủng quá đi mất. Thêm nữa, có vẻ như người đã tiếp cận mình không phải người đã nói chuyện với Chiaki. Mình đã bị tiếp cận bởi hai người đàn ông trung niên và một anh trẻ trẻ trông giống như sinh viên đại học. Thật kinh tởm khi có nhiều kẻ biến thái đến vậy ở quanh đây.”
Vậy là có nhiều người dò hỏi tin tức về Mafuyu sao? Không phải chỉ có một à?”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta có nên giữ Mafuyu tránh xa lớp học hay không?”
“Ừmm…”
Nhưng Mafuyu là nữ hầu bàn ngôi sao của chúng tôi, và thật sự có cả đống người muốn được chụp ảnh cùng với cô ấy…
“Bọn mình đã cấm họ vào quán cafe của chúng ta bởi vì họ mang theo máy ảnh.”
Terada thì thầm sau khi nhìn nhanh khắp quán, đúng là lớp trưởng tài năng của chúng tôi.
“Họ toát lên cảm giác rất đáng ngờ. Một trong số họ mặc cái áo khoác thùng thình, còn người kia, cái người trông khá trẻ ấy, mặc một cái áo khoác thể thao và đi xăng đan.”
Tôi đớ người. Áo khoác thể thao? Đi cùng xăng đan?
Tôi nhìn về phía Chiaki. Có vẻ như cô ấy cũng đã nhận ra.
“Có phải người mặc áo khoác thể thao ấy cũng mang theo một cái máy ảnh không? Ừm, không cạo râu, đi một đôi xăng đan massage chân và trông như một kẻ thất nghiệp, đúng không?”
Terada trợn tròn mắt sau khi nghe câu hỏi của tôi.
“Đúng rồi...Cậu biết tay đó à?”
“Sao có thể như thế được? Mình không biết bất cứ ai phù hợp với miêu tả đó cả, và chắc chắn trong gia đình mình cũng không có ai như vậy hết.”
Tôi bất giác thốt ra những thứ kì quặc. Chiaki thở dài và lắc đầu ngán ngẩm. Vậy là Tetsurou thật sự đã tới đây sao?! Lại còn hỏi han về Mafuyu nữa? Tôi đã nói với ông ta hết lần này tới lần khác, nhưng lão khốn này vẫn định viết bài báo chết tiệt đó ư? Tôi chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con nếu ông ta làm những chuyện như vậy.
“Hãy gọi lại cho mình nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Tôi rời khỏi lớp học sau khi gật đầu với Chiaki. Không hiểu sao tôi có cảm giác không hay với chuyện này.
Một tiếng hò reo như sấm rền nổ ra bên trong nhà thể chất khi tôi đang băng qua sân trường tiến về phía đó. Tôi đã gần như lầm tưởng đó là một trận động đất.
Đã là ba giờ chiều, vậy nên vở diễn Romeo và Juliet của lớp một năm hai vừa mới kết thúc. Tiếng cổ vũ của khán giả vang lên trong tai tôi nghe rõ mồn một khi tôi bước vào trong nhà thể chất qua cánh cửa sau.
Chúng tôi đã biến một trong những phòng kho trở thành phòng chuẩn bị cho riêng mình. Rất nhiều những vật dụng lớn và đắt tiền như ampli và dàn trống đã được cất trong đó, còn những thứ như thang gấp, cáp nối dài, xe đạp cũ, tủ chạn và thậm chí là cả một cái tủ lạnh được chất thành đống bên cạnh bức tường. Bên trong căn phòng còn có những thứ trông như đạo cụ của Câu lạc bộ Kịch...có thể là vậy, hoặc chỉ là đống đồ bỏ đi cỡ bự.
Tôi sắp sửa tháo dàn trống để di chuyển nó dễ dàng hơn thì Kagurazaka-senpai tràn đầy cảm xúc bước vào phòng với gương mặt đỏ bừng bừng. Chiếc váy dài khiến chị ấy đi lại khá khó khăn.
“Xin lỗi, chị tới trễ! Màn chào khán giả tốn chút thời gian.”
“Có bao nhiêu khán giả vậy ạ?”
“Đủ để làm ngập nhà thể chất bằng nước mắt của họ. Hãy mau chóng bắt đầu màn biểu diễn của chúng ta thôi...Đồng chí Ebisawa và đồng chí Aihara đâu?”
“Họ chưa thể rời đi vì hãy còn đang có quá nhiều yêu cầu chụp ảnh. Nhưng họ sẽ đến đây sớm thôi.”
“Chị nữa, chị cũng muốn xếp hàng để được nhìn cận cảnh hai em ấy trong những bộ trang phục hầu bàn.”
Chị có thể nhìn tất cả những gì mình muốn khi chúng ta lên sân khấu!
Thế nhưng hai cô gái vẫn chưa xuất hiện ngay cả sau khi lớp một năm hai đã hoàn tất công việc dọn dẹp. Hơn nữa, tôi cũng đã chuyển xong những chiếc ampli và dàn trống lên sân khấu. Chúng tôi được bố trí ba mươi phút cho việc dọn dẹp và chuẩn bị...Nhưng nếu họ không tới sớm thì sẽ đến lúc bắt đầu màn biểu diễn của chúng tôi.
“Em sẽ quay về lớp xem chuyện gì đang diễn ra.”
Tôi lao ra khỏi cánh cửa sau ngay khi vừa hét lên với Senpai, người đang bận thiết lập hệ thống phát thanh và quay đi chỗ khác.
Sau khi bước qua một dãy cầu thang, tôi tiến vào trong bãi đỗ xe và nghe thấy giọng bực tức của Chiaki.
“Đừng có đi theo chúng tôi nữa! Xin tránh ra, chúng tôi đang vội! Không phải Mafuyu đã nói rằng cậu ấy không muốn rồi sao?”
Họ đang ở trong sân trường. Tôi chạy nhanh hơn băng qua góc tòa nhà.
Ở đó, tôi trông thấy lưng của bốn gã đàn ông trong những chiếc áo khoác cộc và áo măng tô, thêm vào đó tôi có thể lờ mờ trông thấy hai người mặc váy đen. Đó là Chiaki...và nấp sau cô ấy là một mái tóc màu hạt dẻ.
Chiaki đang cố hết sức bảo vệ Mafuyu khỏi những gã đàn ông kia, mặc dù họ đã bị dồn vào những cái cây bên cạnh hàng rào. Mấy kẻ đó là ai? Tất cả bọn họ đều cầm máy ảnh trên tay. Đó là những kẻ lúc trước đã tới quán cafe của chúng tôi để dò la tin tức về Mafuyu sao?
“Tôi nói rồi, tất cả những gì tôi muốn chỉ là hỏi Mafuyu một vài câu hỏi.”
Một trong số những gã đàn ông đưa mặt lại gần Chiaki và nói với giọng đáng ghét.
“Ể, những ngón tay của cô đã bình phục rồi sao? Điều gì khiến cô muốn biểu diễn piano trên sân khấu ngày hôm nay?”
“Chúng tôi đã nghe chuyện cô sẽ ra mắt một CD cùng với cậu Yuri. Khi nào nó sẽ được phát hành? Hai người có thường xuyên gặp nhau không?”
“Xin cô hãy trả lời, mọi người đều mong chờ sự trở lại của Mafuyu.”
Tôi liền chạy về phía họ ngay lập tức. Đó là đám truyền thông! Giống hệt như Tetsurou đã nói.
“Cô đã không chơi piano trên sân khấu kể từ buổi hòa nhạc ở London hai năm trước.”
“Cô đột ngột quyết định sẽ không tiếp tục buổi hòa nhạc ấy nữa, và sau đó cũng không có một lời xin lỗi chính thức nào cả. Cô sẽ giải thích như thế nào về chuyện đó?”
“...Mafuyu!”
Tôi hét lên từ phía sau đám phóng viên, những người sau đó đã ngạc nhiên quay đầu lại. Nét mặt của Chiaki dãn ra khi cô ấy đã có thể thả lỏng đôi chút, và Mafuyu, người đang thu mình phía sau Chiaki, cũng ngẩng đầu lên. Tôi tách mấy kẻ đang bao vây họ ra rồi nắm lấy cánh tay của Mafuyu và Chiaki.
“Đi thôi. Senpai đang chờ đấy.”
“Này, đợi chút đã.”
Một tay phóng viên thô lỗ đặt tay lên vai tôi. Tôi hất nó ra và kéo hai cô gái theo mình trong khi bước nhanh về phía nhà thể chất.
“Này, thôi nào. Chúng tôi không ở đây để chơi đâu!”
Mấy giọng nói thô tục đuổi theo chúng tôi. Tôi biết Mafuyu đã sắp tới giới hạn của mình, Chiaki đã đang phải đỡ cô ấy di chuyển rồi, đám phóng viên ấy sẽ đuổi kịp chúng tôi ngay thôi.
“Cô có biết sự cố ở London đã trở thành chuyện khá nghiêm trọng không? Cô biến mất khỏi giới âm nhạc mà không hề tổ chức một buổi họp báo công khai nào. Nếu có thể xin hãy cho chúng tôi biết thật chi tiết.”
Chuyện quái gì vậy?! Bọn họ vô cảm đến thế ư? Tại sao bọn họ lại hỏi Mafuyu những câu hỏi ấy? Tôi có thể cảm nhận được Mafuyu đang run rẩy lo lắng qua bàn tay của cô ấy.
“Chuyện đó có liên quan gì tới cha của cô không? Có đúng là mối quan hệ của cô và ông ấy không được tốt không? Chuyện ấy bắt đầu sau khi cha mẹ cô ly hôn à?”
“Chúng tôi đã nghe kể rằng cô đã đi tìm mẹ mình khi cô biểu diễn tại Đức. Có thật vậy không?”
Bàn tay của Mafuyu giật giật. Tay tôi đột nhiên run lên ngăn tôi bước tiếp.
“Mafuyu!”
Chiaki khổ sở kêu lên. Mafuyu ngồi sụp xuống nền đất trải nhựa của bãi đỗ xe, bàn tay cô ấy nắm chặt lấy tay áo tôi. Đám phóng viên đã đuổi kịp và vây kín lấy chúng tôi.
“Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu mấy người không dừng lại đấy!”
Giọng Chiaki cũng run lên, nhưng đám phóng viên chỉ nhìn nhau rồi nhún vai. Cơn tức giận ẩn trong trái tim tôi bùng lên. Chuyện quái gì với đám người này vậy? Tại sao họ cứ phải dày vò Mafuyu như thế?
“Chúng tôi còn chưa làm gì cô ấy cả! Tôi đã nói với mọi người rồi, chúng tôi chỉ muốn vài câu trả lời từ cô ấy thôi.”
“Ể, chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của mọi người đâu. Tại sao chúng ta không tới đâu đó mọi người có thể thư giãn, rồi chúng ta sẽ phỏng vấn ở đó. Và đúng rồi, hãy chụp vài bức ảnh nữa.”
“Các người…”
Khi tôi siết chặt nắm đấm, hai cánh tay của Chiaki đã xuất hiện trước mắt tôi.
“Nao, hãy đưa Mafuyu chạy đi! Nhanh lên!”
“Nhưng…”
“Đừng lo, cứ đi đi!”
Chiaki di chuyển như một cơn lốc màu đen...tôi nhìn thấy nửa thân dưới của cô ấy, nhưng không thể nhìn ra cô ấy đã làm gì sau đó. Tôi không chắc cô ấy đã dùng người húc bọn họ, hay đá văng họ đi. Tôi chỉ biết rằng hai tay phóng viên ở hai phía đối diện tôi đã ngã gục vì một tác động nào đó lên cơ thể họ.
“U~...Ô” “Cái…”
Tôi đỡ Mafuyu dậy rồi cõng cô ấy trên lưng mình và bắt đầu chạy. Cô ấy cảm giác nặng hơn nhiều so với lần trước tôi cõng cô ấy...có lẽ là vì tay chân cô ấy đã hoàn toàn cứng đờ lại rồi. Tôi có thể nghe thấy những tiếng gào tức giận của đám phóng viên phía sau mình, nhưng tôi bỏ mặc chúng và leo lên cầu thang. Chúng tôi lách người qua khe hở ở cửa sau. Tôi thật sự lo lắng cho Chiaki nhưng vẫn quyết định sẽ để mối bận tâm ấy lại sau...trước tiên, tôi phải đưa Mafuyu về phòng chuẩn bị đã. Mafuyu nằm bẹp trên lưng tôi trong tình trạng suy sụp, hơi thở của cô ấy khó nhọc và rối loạn, nó càng khiến tôi cảm thấy thật sự lo lắng.
“Cậu nhóc?”
Tôi đụng phải Senpai ở trong hành lang trước phòng kho. Có vẻ như chị ấy đang trên đường trở lại từ sân khấu.
“Có chuyện gì vậy…”
Chỉ đến khi trỏ về phía cánh cửa tôi mới nhận ra rằng cổ họng mình đã khô khốc. “Chiaki, cậu ấy…” là những lời duy nhất tôi có thể bật ra khỏi miệng mình.
Senpai ngay lập tức quay ngoắt lại và lao về phía cánh cửa sau. Cùng lúc đó, Chiaki cũng loạng choạng bước vào tòa nhà, hai người họ va vào nhau. Bờm và váy của Chiaki đều đã rối tung hết cả.
“Em ổn chứ, đồng chí Aihara?” Senpai hỏi trong khi đỡ lấy cơ thể của Chiaki.
“E, em không sao. Họ không theo em tới đây đâu.”
Bốn người chúng tôi rút vào trong phòng chuẩn bị. Tất cả những món đồ lớn đã được chuyển lên sân khấu rồi, vậy nên tất cả những gì còn lại trong phòng chỉ là những cây ghi-ta và hai chiếc đàn synthesizer xếp chồng lên nhau. Tôi đem một trong những món đạo cụ cỡ lớn ra làm một cái ghế tạm và đặt Mafuyu ngồi xuống đó. Toàn thân cô ấy vẫn run lẩy bẩy, đôi môi trắng bệch.
“Mafuyu, cậu ổn chứ? Mafuyu!”
Tôi gọi cô ấy từ ngay sát bên tai. Cô ấy gật đầu đáp lại, nhưng đôi mắt vẫn còn đương thẫn thờ...phản ứng của cô ấy rất ít ỏi, trông như cái cằm của cô ấy cũng đang rung rung vì cơ thể run rẩy.
“Có vẻ như đám người đó đã lảng vảng quanh quán cafe của chúng ta.”
Chiaki khinh bỉ nói.
“Họ đột nhiên tiếp cận bọn mình khi bọn mình đi qua chỗ trống trải. Đám người đó thật ghê tởm.”
“Vậy họ sao rồi?”
“Sau khi đá họ, mình đã bỏ chạy ngay lập tức, vậy nên mình không biết. Có lẽ họ đã vào ghế ngồi của khán giả rồi.”
Đôi vai của Mafuyu run lên sợ hãi.
“Xin lỗi, nếu như mình cẩn thận hơn…”
Đó không phải là lỗi của Chiaki. Đám người đó mới là những kẻ có lỗi.
“...Mình đã biết mà.”
Tôi còn không nhận ra Mafuyu là người đã lẩm bẩm những lời ấy. Khi tôi ngoảnh đầu lại, cơ thể Mafuyu đã không còn run lẩy bẩy nữa, nhưng cô ấy vẫn ghì chặt lấy cổ tay tôi. Cặp mắt cô ấy dính chặt vào một điểm nào đó dưới sàn.
“Đám người đó biết về Mama.”
Giọng cô ấy nghe như tiếng rên rỉ của một người chết, nó khiến tôi phải rùng mình. Tôi quỳ xuống bên cạnh nhìn vào mắt cô ấy, nhưng cô ấy đã nhắm chặt chúng lại tránh chạm mắt với tôi.
“Tại sao chứ? Mình đã quên đi chuyện đó rồi mà. Mình đã quyết định quên chuyện đó…”
Những lời nói trống rỗng của Mafuyu rơi từng chữ từng chữ lên những nếp gấp của chiếc váy màu đen.
“Mình đã thực sự rất bình tĩnh vào cái ngày mình gặp Mama. Mình thậm chí còn nghĩ, ‘Ồ, mình không bao giờ ngờ được là mình lại bình tĩnh thế này. Mình hẳn là một người rất lạnh lùng’. N, nhưng…”
Đúng lúc đó…
Tiếng thông báo cất lên từ hệ thống phát thanh của trường nghe cực kì lớn…“Ba giờ ba mươi, Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc đồng quê ‘Feketerigó’ sẽ tổ chức buổi biểu diễn live đầu tiên của mình tại trường ở trong nhà thể chất.” Tiếng thông báo giống như một chất xúc tác...tôi có thể nghe thấy tiếng cổ vũ và tiếng bước chân của khán giả ngay cả khi có một bức tường ngăn cách giữa họ và chúng tôi.
Bắt đầu rồi. Tôi có thể cảm nhận được nhà thể chất đang rung chuyển. Mafuyu nắm chặt lấy cổ tay tôi hơn, khiến tôi nhận ra một điều gì đó.
“Mình chẳng bình tĩnh chút nào cả. Khi mình sắp sửa lên sân khấu vào ngày thứ hai...mình đã nghe thấy nó...tiếng vỗ tay…”
Mafuyu đáng lẽ đang nắm chặt lấy cổ tay tôi bằng tay phải của mình, nhưng nắm tay của cô ấy thật yếu ớt. Tại sao vậy? Bởi vì chỉ có ngón cái và ngón trỏ của Mafuyu là đang níu quanh cổ tay tôi...còn ngón giữa, ngón nhẫn và ngón út của cô ấy đều yếu ớt lả sang bên cạnh.
“Mafuyu! Những ngón tay của cậu…”
Mafuyu lắc đầu thật mạnh, như thể muốn xé toạc nó ra khỏi cơ thể mình.
“Không sao, giờ ổn rồi. Mình không sao đâu.”
“Sao mà cậu không sao được?! Vừa rồi…”
Senpai và Chiaki cũng đã nhận ra điều đó. Senpai cắn môi và dựa người vào tường, trong khi đó Chiaki mau chóng chạy về phía Mafuyu và ôm lấy hai đầu gối cô ấy.
“Mafuyu, c, cậu không sao chứ? Cậu có muốn tới phòng y tế không?”
“Mình không sao. Mình ổn. Nghỉ ngơi một chút là mình khỏe thôi.”
Những ngón tay trên bàn tay phải của Mafuyu đang giật giật một cách kì lạ. Ổn? Cậu thế này mà nói là ổn sao?
“Giờ không phải lúc để lo lắng về buổi biểu diễn. Hãy đưa bác sĩ tới đây.”
Senpai nói bằng giọng bình tĩnh, nhưng ngay lập tức, Mafuyu đã nắm chặt lấy vai tôi và lảo đảo đứng dậy.
“Đừng gọi bác sĩ!”
“Phản đối vô hiệu. Chúng ta phải chữa trị cho em…”
“Em sẽ nghĩ ra cách nào đó! Xin chị, em thực sự không sao. Xin chị đừng hủy buổi biểu diễn.”
“Tại sao em lại cứ phải nhất quyết làm vậy chứ…”
Tôi chưa bao giờ thấy Senpai cứng họng như vậy, nhưng tôi cũng nghĩ giống hệt như thế. Tại sao cô ấy lại cứ phải nhất quyết làm vậy chứ?
“E, em muốn ở đây, em muốn ở lại trong ban nhạc! Thế nên xin chị!”
“Nếu là như vậy thì cậu đừng nên ép buộc bản thân mình!”
Chiaki nắm lấy vai của Mafuyu lắc mạnh. Tiếng ồn ào và tiếng bước chân của khán giả ngày một lớn hơn. Chúng tôi còn bao nhiêu thời gian trước khi buổi biểu diễn bắt đầu? Không đời nào chúng tôi có thể tiếp tục buổi biểu diễn được, đúng không? Vì Mafuyu đã rơi vào tình trạng thế này rồi…
“Buổi diễn hôm nay có thể được tổ chức đều nhờ vào sự nỗ lực của mọi người. Em không muốn tất cả mọi thứ chỉ vì em mà bị phá hủy.”
“Chị không có ý định nghe em luyên thuyên về nghị lực của mình đâu.”
Senpai chen vào những lời lẽ thừa thãi của Mafuyu bằng câu nói cực kì lạnh lùng của mình.
“Mười phút. Chị sẽ hủy bỏ buổi biểu diễn nếu như đến lúc đó những ngón tay của em chưa bình phục.”
Nói rồi, Senpai nắm lấy cây ghi-ta của mình và rời đi. Tấm lưng chị ấy trông thật ủ rũ.
“Nếu thiếu đi một thành viên thì màn biểu diễn của chúng ta thật vô nghĩa. Chị sẽ đi kiểm tra sân khấu và trở lại trong chớp mắt.”
Nhìn qua vai của Chiaki, tôi dõi theo tấm lưng của Senpai cho đến khi nó bị nuốt chửng bởi cánh cửa đang khép lại.
“Mafuyu, liệu có điều gì...mình...mình có thể giúp được cho cậu được không?”
Mafuyu lắc đầu và buông tay tôi ra. Cô ấy còn khó có thể đứng dậy với sự giúp đỡ của hai chiếc đàn synthesizer bên cạnh mình.
“Hãy đợi mình trên sân khấu...Mình sẽ tự nghĩ ra cách nào đó.”
Chiaki nhìn tôi rồi nhìn Mafuyu. Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại quyết định thôi. Thay vào đó, cô ấy chỉ cúi đầu và cắn môi thất vọng. Mặc dù vậy không lâu sau cô ấy đã lại ngẩng đầu lên và ấn nắm đấm của mình vào ngực tôi.
Xin cậu hãy nghĩ ra cách nào đó, không hiểu sao, qua nắm tay của cô ấy, Chiaki đã truyền đạt tới tôi những lời lẽ ấy mà cô ấy không thể cất ra thành lời. Thế rồi cô ấy rời khỏi căn phòng mà không ngoái lại dù chỉ một lần.
“Naomi, cả cậu nữa…”
Mafuyu nói trong khi đặt hai tay lên bảng điều khiển của chiếc đàn synthesizer.
“Đi đi. Mình không sao, mình sẽ…”
“Sao cậu có thể hồi phục được trong tình trạng hiện tại của mình cơ chứ?”
Mafuyu ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Ngay cả tôi cũng bất ngờ trước giọng nói nghe thật lạnh lùng của mình. Đôi mắt của cô ấy trực khóc òa lên.
“Cậu đang nghĩ gì vậy hả? Tại sao cậu cứ phải khăng khăng làm thế? Cậu là kẻ ngốc à? Đáng lẽ cậu phải biết rất rõ về tình trạng cơ thể mình chứ!”
Nhưng tôi không thể không nghĩ, ‘Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy? Tại sao mình lại tức giận đến thế?’ Đó là vì tôi biết mình không thể làm gì cho cô ấy. Mafuyu đã tự mình đứng dậy vì lý do nào đó mà tôi không hề hay biết, nhưng giờ cô ấy lại ngã quỵ ngay trước mắt tôi ở một nơi mà tôi không thể với tới được. Tôi thật là...thảm hại.
Nhưng tôi không thể ngăn mình lại được. Tôi tiếp tục.
“Lúc này cậu có không chơi piano cũng không sao cả. Chúng ta sẽ không giải tán ban nhạc chỉ vì một chuyện như thế đâu, và còn nữa, cậu đang ép buộc mình phải chơi piano trước mặt mọi người…”
“Cậu…”
Mafuyu kêu lên ngắt lời tôi.
“Chính cậu là người đã nói với mình...cậu muốn mình chơi piano trên sân khấu. Nhưng, nhưng vào lúc đó mình đã không thể làm như vậy, thế nên mình đã rất thất vọng với chính bản thân mình.”
Tôi...đã nói thế ư? Tôi đã bảo cô ấy chơi piano vì tôi ư?
Không khí trong cổ họng tôi ứ lại thành cục. Đúng rồi, tôi đã nói như vậy...khi hai người chúng tôi ở một mình với nhau trong phòng tư liệu âm nhạc. Đó là lúc chúng tôi biểu diễn bài Ave verum corpus...khi tôi nghe thấy tiếng đệm tuyệt diệu của đàn piano đã hòa lẫn vào giọng hát và phần điều khiển. Khi đó, tôi đã nói với cô ấy rằng mình thật sự hi vọng được nghe thấy tiếng piano của cô ấy trong màn biểu diễn chính thức chứ không phải chỉ trong lúc luyện tập. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ…
“Nhưng mình vẫn mong được chơi piano cho cậu. Mình đã thực sự định sống trong một thế giới cách xa khỏi cây đàn piano nếu như cậu không bao giờ bảo mình chơi đàn, nhưng rồi…”
Tất cả là vì...tôi.
“Nhưng rồi, những ngón tay của mình…đã từ từ có thể cử động lại.”
Mafuyu tiếp tục nói bằng giọng thất vọng.
“Chuyện đó xảy ra từ sau cuộc thi hợp xướng. Tất cả đều vì cậu.”
Cổ họng tôi khẽ run lên. Tôi không thể cất lời. Những ngón tay của cô ấy bình phục không phải bởi vì cô ấy đã gặp lại Yuri, mà là...vì tôi sao? Mafuyu đã một lần nữa chơi đàn piano bởi vì tôi đã bảo cô ấy ‘Xin hãy chơi piano vì mình’...Sao có thể như vậy được?
“Mình có phải gắng gượng cũng không sao cả, bởi vì cậu đang ở đây. Lúc này, không cần biết thế nào, mình sẽ…”
Mafuyu bấu chặt lấy bàn phím và vất vả đứng dậy. Cánh tay mong manh của cô ấy...thứ cô ấy sẽ dùng để một lần nữa chơi piano vì tôi, ngay cả khi phải chơi dưới những ánh đèn tàn nhẫn...đang run lên không ngừng. Tôi thấy thật đau khổ khi chứng kiến cô ấy như vậy.
Tại sao lại là tôi?
Tôi ước mình được ở bên cạnh Mafuyu mãi mãi, và tôi ước mình sẽ đem đến cho cô ấy sức mạnh mỗi khi cô ấy đau khổ. Nhưng phân nửa lí do tại sao Mafuyu lúc này đang phải chịu khổ sở lại là vì tôi, và nửa còn lại là vì bản thân cô ấy. Nếu như những gì cô ấy nói quả đúng là sự thật, vậy thì lúc này tôi nên làm gì đây?
“Nhưng cậu chưa bao giờ đáp lại mình cả. Cậu đã nói, rất nhiều lần, rằng cậu muốn nghe mình chơi đàn piano và bởi vì vậy, mình đã cố gắng để cho cậu được nghe. Mình thậm chí còn ghi âm lại tất cả những bản nhạc của Beethoven để cậu có thể lắng nghe tiếng piano của mình. Mình muốn nói với cậu rằng những ngón tay của mình đã bình phục, và giờ tất cả sẽ ổn thôi. Nhưng mình không bao giờ biết rằng...mình thật...yếu đuối. Rằng mình sẽ thành ra thế này chỉ bởi vì…”
Những móng tay trên bàn tay trái của Mafuyu đâm sâu vào tay phải khi cô ấy nói lên tất cả những lời đó. Thậm chí những đầu ngón tay của cô ấy còn trắng bệch đi vì cái nắm chặt của chính mình.
“...Mafuyu”, tôi cố hết sức thốt ra thành tiếng từ cái cổ họng khô khốc của mình. “Bình tĩnh.”
Đó là điều duy nhất tôi có thể nói được...một câu nói mà chính tôi cũng nghĩ là hoàn toàn ngu xuẩn và lạc lõng.
“Tại sao cậu lại làm nhiều điều như vậy vì một người như mình chứ?”
Không chờ đã, đó không phải những gì tôi muốn nói.
“...Xin lỗi, trước giờ mình chưa từng nhận ra.”
Rằng Mafuyu đã một lần nữa trở lại.
“Chính mình cũng chưa bao giờ nhận ra điều đó cả.”
Hai hàng mi ươn ướt khẽ cụp xuống, Mafuyu tiếp tục bằng giọng khàn khàn của mình.
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại muốn chơi piano vì một ai đó cả.”
“Mình đã đánh mất tất cả mọi thứ”...Mafuyu lẩm bẩm. Những lời của cô ấy rơi xuống lớp vỏ đen sứt sẹo của chiếc đàn synthesizer.
“Mình không biết nữa. Mình không biết mình nên làm gì. Mình không biết mình nên trở về đâu. Mình chưa bao giờ chơi piano vì ai khác cả.”
‘Sao có thể như vậy được’...là những gì tôi muốn thốt lên, nhưng tôi vẫn nuốt lại những lời của mình.
Khi chúng tôi cùng nhau chạy trốn khỏi gia đình, Mafuyu đã nói với tôi rằng kí ức cuối cùng về cây piano thân thương của cô ấy là khoảng thời gian cô ấy sống cùng với mẹ mình. Khoảng trống không thể khỏa lấp ấy đã khiến Mafuyu bất động trước nỗi sợ hãi của mình. Và đám phóng viên chết tiệt ấy đã gợi lại những kí ức về khoảng thời gian mà cô ấy không thể quay trở về được nữa.
Mafuyu vươn những ngón tay về phía vỏ chiếc đàn synthesizer. Cô ấy quay lại đối diện với tôi, gương mặt đầm đìa nước mắt.
“...Đi đi. Kyouko và Chiaki đang chờ cậu mà.”
Giọng nói của Mafuyu nghe chẳng khác nào tiếng băng rạn nứt.
“Mình...mình sẽ nghĩ ra cách nào đó...Nhưng nếu mình không thể làm kịp, vậy hãy cứ tiếp tục mà không có mình. Những bài hát còn lại vẫn có thể biểu diễn chỉ với ba người…”
Tôi nhấc nắm tay của mình lên đấm mạnh xuống chiếc đàn synthesizer chặn đứng lời của Mafuyu. Tôi không thể nghe cô ấy nói thêm nữa. Mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy khẽ run lên, đôi mắt xanh tràn đầy lo âu ngước lên nhìn tôi hốt hoảng.
“Mình không muốn thế.”
Giọng của tôi lạnh lùng nhưng rõ ràng.
“Mình chắc chắn sẽ không bước ra khỏi căn phòng này và bỏ cậu lại đây một mình đâu.”
“Tại sao chứ? N, nhưng có thể mình sẽ không bao giờ có thể chơi piano lại nữa.”
“Không...Chuyện đó chẳng liên quan gì tới piano hay ban nhạc cả.”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Mafuyu, chúng trông như thể sắp sửa chìm sâu xuống đáy đại dương vậy, tôi nói.
“Mình đã quyết định sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Mafuyu.”
Chúng tôi vẫn thường kết nối với nhau chỉ bằng âm nhạc.
Nếu đúng là như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu có người không thể hát hay không thể tiếp tục chơi đàn? Thứ duy nhất chúng tôi có thể làm khi đó là ở nguyên tại chỗ. Tôi không muốn tiếp tục như thế.
Đó là vì tôi thương Mafuyu. Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy ngay cả khi chúng tôi đánh mất đi thứ âm nhạc của mình.
Những cảm xúc ấy của tôi biến thành vô số bong bóng và tan biến trên mặt đại dương giữa hai chúng tôi. Gương mặt trắng bệch của Mafuyu hơi ửng lên một chút sắc đỏ. Cô ấy cúi đầu cố gắng che đi vẻ lúng túng.
“Nhưng, ngay cả khi cậu quyết định ở lại đây…”
Mình không thể làm được gì cho cậu ngay cả khi mình ở bên cạnh cậu ư? Có thật là như vậy không?
“Mình chưa bao giờ chơi cho cậu một giai điệu nào thành công cả. Mình nên làm gì bây giờ? Mình không biết nữa.”
Tôi nên làm gì? Tôi phải làm gì để giúp Mafuyu một lần nữa chơi piano?
Tôi không thể giúp Mafuyu nếu như tôi chỉ đứng bên cạnh cô ấy. Tôi không thể nói được gì. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đứng đó, thẫn thờ bất động. Tay tôi không thể nào chạm tới nơi cô ấy cần sự giúp đỡ của mình…
Ngay lúc đó, giai điệu ấy, bóng tối, tiếng gió hú, mùi của những giọt mưa lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí tôi.
Chuyện ấy…
Chuyện ấy đã từng xảy ra trước đây rồi.
“...Cậu đã từng chơi cho mình rồi mà.”
“...Ể?”
“Trước đây Mafuyu đã từng chơi piano cho mình rồi mà.”
Cặp mắt xanh của cô ấy khẽ run lên bối rối như thể chúng đang tan chảy. Cô ấy nhắm mắt lại.
Mafuyu đã thật sự quên chuyện đó rồi sao?
Tôi vẫn còn có thể hồi tưởng rất rõ ràng về sự huyền diệu ấy. Tôi liếc về phía cây ghi-ta bass của mình đang nằm trên chiếc giá ở bên cạnh. Phần cơ thể ấy của tôi vẫn còn lưu lại tại nơi này cũng chính bởi vì Mafuyu đã chơi piano cho tôi.
Có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh của thính giác. Hay chỉ là thứ phép màu được tạo nên bởi tiếng gầm của biển, những tiếng vọng và màn sương mù dày đặc. Nhưng thứ tôi đã nghe được chính là tiếng piano của Mafuyu.
Nếu quả đúng là như vậy thì tôi nên làm gì? Làm thế nào tôi có thể giúp Mafuyu nhớ lại đây?
Tôi có thể làm được.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã mở cặp mắt nhắm chặt. Thế giới trước mặt tôi được khép kín bởi những bức tường bê tông bẩn thỉu của nhà kho tối tăm. Tôi, Mafuyu, cây ghi-ta bass và chiếc đàn synthesizer đang dựa sát vào nhau dưới ánh mắt của đống đồ bỏ đi bên cạnh bức tường.
Tôi có thể thật sự làm được không? Tôi có thể gợi lên những kí ức của cô ấy không?
Tôi không biết nữa, nhưng điều duy nhất tôi có thể làm là thử.
“...Mafuyu.”
Đầu cô ấy vẫn cúi gục khi tôi gọi tên cô ấy.
“Mafuyu, lùi lại. Mình muốn chuẩn bị vài thứ.”
Cô ấy nghiêng đầu khi nghe thấy những lời nói của tôi. Hai mắt cô ấy vẫn còn đang sưng lên vì khóc.
“...Tại sao?”
Tôi lặng lẽ kéo Mafuyu ra xa khỏi chiếc đàn synthesizer, rồi quỳ xuống kê một chồng bản nhạc xuống dưới một trong những chiếc chân đàn. Góc nghiêng có lẽ cũng gần gần như thế này.
Kế đến, tôi nhìn khắp phòng và đẩy chiếc tủ lạnh đổ nghiêng xuống rồi ủn nó tới bên cạnh chiếc đàn synthesizer. Tôi dựa chiếc xe đạp chổng ngược lên cánh cửa, đẩy đổ tủ chạn cùng chiếc đồng hồ để bàn xuống sàn. Sau cùng, tôi lôi chiếc tủ ngăn kéo ra đặt trước những phím đàn.
“Cậu ngồi xuống đi.”
Mafuyu nhìn chằm chằm vào tôi với cặp mắt rưng rưng.
“Cậu đang làm gì vậy, Naomi?”
“Đừng hỏi nữa. Cứ ngồi xuống đi đã.”
Tôi đẩy vào lưng Mafuyu ấn cô nàng ngồi xuống chiếc tủ, rồi tôi đứng phía sau cô ấy bật công tắc của chiếc đàn synthesizer. Tôi có thể thật sự làm được điều này hay không? Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ những gì mình đang cố làm thật hết sức nực cười.
Nhưng…
Nếu đó thật sự là một nơi đặc biệt.
Nếu đó thật sự là mong ước lớn nhất của Mafuyu…
“Nhắm mắt lại đi.”
Tôi thì thầm.
Tôi vươn cánh tay qua vai Mafuyu về phía bàn phím, rồi dò dẫm xung quanh với chiếc bảng điều khiển để định vị công tắc hiệu ứng âm thanh.
Bắt đầu từ tiếng mưa rơi.
Những giọt nước mưa nhẹ nhàng đáp xuống những cái xô thủng lỗ chỗ, lên nóc những chiếc xe cũ nát và lên những chiếc tủ chạn đã gãy.
m thanh ấy đè lên tiếng gầm lờ mờ của những con sóng biển.Tiếng những con sóng truyền qua rừng cây bất tận.
Tiếng xào xạc của lá rừng.
Tiếng hú của cơn gió đang thổi qua những rặng núi.
Tiếng đoàn tàu chạy ngang qua ở xa xa.
Những hiệu ứng âm thanh được cất giấu bên trong cỗ máy đang hiện ra trong bóng tối trước mi mắt tôi, và lần lượt lần lượt từng cái một, truyền qua tay tôi, trải ra thế giới bất tận bên ngoài. Chúng tôi không còn nghe thấy tiếng huyên náo của khán giả nữa, chỉ còn sự im lặng được tạo nên khi thời gian ngưng đọng xung quanh chúng tôi.
‘Cửa hàng bách hóa đúng tâm nguyện’.
Đó là bãi rác nơi chúng tôi đã gặp nhau lần đầu tiên, cũng là nơi chúng tôi đã tìm thấy những thứ mình đã đánh mất. Nhưng mặt khác, nó cũng là nơi nằm ở tận cùng thế giới, nơi những mẩu giấc mơ được tích tụ lại đó.
Đó là ước muốn đã từ rất lâu của tôi. Khi đó tôi đã ước, tôi ước mình có thể nghe được tiếng đàn piano của Mafuyu thêm một lần nữa. Và lúc đó, Mafuyu đã đáp lại mong ước ấy, tôi đã được nghe một đoạn tẩu pháp trong cái đêm hôm ấy. Sức mạnh diệu kì đã cho phép tôi tìm lại được cây ghi-ta bass của mình là The Well-Tempered Clavier quyển 1 của Bach.
Trong khi đang cầu nguyện, tôi bật chiếc đàn synthesizer còn lại. Những ánh đèn trên bảng điều khiển sáng lên, một loạt những tiếng rè rè xuất hiện giữa tiếng xào xạc của khu rừng.
Mafuyu đang nhìn tôi chằm chằm với cái đầu nghiêng nghiêng mà tôi chẳng hề hay biết. Vẫn còn một chút nước mắt đọng lại trên gương mặt nghiêng nghiêng của cô ấy. Cả hai chúng tôi đều đã mở mắt, nhưng thứ ma thuật ấy vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi vẫn đang ở nơi tận cùng thế giới, nơi có cửa hàng tạp hóa diệu kì ấy.
“Giờ cậu đã nhớ ra chưa?”
Mafuyu nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì…”
Tôi cẩn thận chọn lựa trong đầu những lời nói của mình, và chầm chậm nói ra từng từ từng từ một. Tôi phải nói ra trước khi ma thuật này tan biến.
“Mình hi vọng cậu sẽ tiếp tục chơi piano. Mình ước được nghe Mafuyu biểu diễn.”
“...Nhưng mình không biết mình nên chơi gì nữa.”
Mafuyu trả lời, cô ấy tựa đầu lên ngực tôi. Đôi mắt cô ấy trông như một chú chim nhỏ lạc đường sau khi bị tách khỏi đàn.
“...Cậu quyết định đi, Naomi.”
Nhưng tôi cũng không biết cô ấy nên chơi bài nào nữa. Đoạn tẩu pháp của Bach vừa mới kết thúc trong tâm trí tôi và hừng đông sắp sửa ùa tới.
Tôi để cho màn hình tinh thể lỏng của chiếc bảng điều khiển dẫn dắt những ngón tay mình khi tôi tìm kiếm câu trả lời trên những phím đàn.
Rồi hiệu ứng âm thanh cuối cùng cất lên.
Một tiếng thét đang kêu gọi Mafuyu. Rồi tiếng vỗ của một đôi cánh vang lên giữa rừng cây khi một con chim chuẩn bị cho chuyến hành trình về phía rạng đông. Đôi tay Mafuyu liền gõ lên những phím đàm, giải phóng những âm thanh sắc lạnh của đàn piano.
Có lẽ là vì nốt Son được chơi liên tiếp, nhưng cảm giác như nhịp tim của chúng tôi đã hòa lại với nhau không thể tách biệt. Mafuyu đếm những dấu vết còn sót lại của những gợn sóng trên những phím đàn đen trắng với những ngón tay của mình...những ngón tay trên cả hai bàn tay...trong khi hòa với tiếng mưa đang ngớt dần.
Blackbird...
Tấm màn sương bị xé thành từng mảnh.
Ánh sáng của buổi bình minh.
Bài hát sắp sửa thoát ra khỏi miệng tôi biến mất ngay trên khóe môi.
Suốt thời gian qua, bài hát này vẫn luôn tồn tại giữa hai chúng tôi.
Và cho tới khi ma thuật này biến mất, thứ duy nhất tôi muốn nghe là âm thanh của chiếc piano.
Một lúc sau, nốt nhạc sau cùng rốt cục cũng đã biến mất sau khi tự tan ra trên mặt nước. Con chim hoét đã tự mình vút lên khỏi nhánh cây bay lên bầu trời cao. Mưa đã tạnh và gió cũng ngừng thổi. Chúng tôi càng ngày càng đi xa khỏi đại dương hơn.
Gáy của Mafuyu vẫn tựa chắc lên ngực tôi.
Chúng tôi đã trở lại...giữa căn nhà kho lộn xộn, nơi những chiếc đàn synthesizer đang sốt ruột phát ra những tiếng gầm gừ rối loạn. Tôi có thể lờ mờ nghe được tiếng trò chuyện và tiếng bước chân của những khán giả qua những bức tường.
Chúng tôi đã trở về.
Suốt một lúc, tôi không biết phải nói gì nữa. Mafuyu đang lặng lẽ nhìn chăm chăm xuống đôi bàn tay của mình, cô ấy hết nắm chúng vào rồi lại mở ra để khẳng định lại hơi ẩm của trận mưa vừa mới bao quanh chúng.
“...Mafuyu?”
Tôi nhẹ nhàng gọi tên cô ấy.
Mafuyu không quay đầu lại. Thay vào đó, cô ấy nhấc tay khỏi những phím đàn và đặt chúng lên cánh tay tôi, rồi nắm chặt cổ tay tôi bằng cả năm ngón tay trên bàn tay phải. Tôi không thể tin được. Trong tôi trào lên một niềm hân hoan, nhưng những gì tới trước đó là một cơn đau nhói mạnh hơn rất nhiều. Nhưng tôi vẫn chưa thể nhấc cánh tay ra được.
Có lẽ Mafuyu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cô ấy đã trở lại với nơi này.
Ơn trời. Tôi chỉ có thể nói ra những suy nghĩ trong đầu bằng những tiếng thì thào khàn đặc.
“...C, cảm ơn...cậu…”
Mafuyu lắp bắp đáp lời.
“Ừm.”
Tôi cảm giác như mình cũng nên nói gì đó, nhưng đó là một nhiệm vụ quá đỗi khó khăn với tôi. Tôi chẳng thể nào mau chóng nghĩ ra điều gì để nói cả.
“...Hay có lẽ...mình nên xin cậu chơi gì đó cho mình nhỉ?”
Vì thật hiếm khi nào Mafuyu hỏi tôi yêu cầu bài hát nào. Chán thật, đáng ra tôi nên xin cô ấy chơi Diabelli Variations, vì nó không nằm trong bất cứ CD nào của cô ấy cả…
“Ngốc!”
Cô ấy đưa móng tay cào lên cổ tay tôi...Cũng hơi đau một chút.
Mafuyu đứng dậy và ngoảnh lại trong khi vẫn đang đứng trong vòng tay tôi. Khi cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau.
“Nếu là Naomi...cậu có thể nhờ mình...bất cứ lúc nào.”
Nói được nửa chừng thì gương mặt của Mafuyu đã đỏ tưng bừng. Cô ấy thậm chí còn ẩn cả hai tay lên ngực tôi nữa, nó gần như khiến tôi ngã ngửa về phía sau.
“B, bất cứ lúc nào...vậy nghĩa là…” Tại sao cô ấy lại nói như vậy? Bởi vì đó là tôi ư? Chỉ đến khi đó tôi mới nhận ra mình đã nói với cô ấy những điều cực kì kinh ngạc. Tôi đã nói mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy...và cô ấy chắc chắn đã nghe thấy những gì tôi nói. Vậy nghĩa là...Mafuyu, cô ấy...không, nhưng, không thể nào đâu, đúng không?
“M, mình đã nói là mình sẽ chơi mà!”
Mafuyu lại một lần nữa ấn cả hai tay lên ngực tôi.
“Cậu là người đã mang mình quay trở lại với nơi này! Không phải cậu nói cậu muốn nghe tiếng piano của mình sao? Tại sao cậu lại cư xử như thể cậu chẳng biết gì thế?”
“M, mình xin lỗi…”
“Đồ ngốc! Ngố ạ!”
Mafuyu đẩy tôi sang bên cạnh và quay mặt về phía chiếc đàn synthesizer. Cô ấy tắt máy để chuẩn bị mang nó đi.
“Một người như cậu thì hãy cứ ngờ nghệch mãi đi! Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là lật bản nhạc và chơi ghi-ta bass thôi! Giờ hãy giúp mình khiêng đầu bên kia, chúng ta sẽ chuyển nó lên sân khấu!”
“À, à, ừm.”
Sau khi quàng dây đeo của cây bass qua vai, tôi mau chóng bước đến đầu bên kia chiếc đàn synthesizer. Mafuyu hướng gương mặt đỏ bừng của mình nhìn ra chỗ khác không vui.
“...Liệu mình có thể?”
Tôi hỏi thử.
“Cậu có thể gì cơ?”
Mafuyu dịu dàng hỏi khi cô ấy nhấc cây đàn synthesizer lên.
“Liệu mình có thể mãi mãi chơi ghi-ta bass cho cậu và giúp cậu lật bản nhạc được không?”
Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra sau khi đã suy nghĩ nát óc. Bởi vì tôi thương Mafuyu...và tôi muốn nói điều đó với cô ấy thật nhiều lần, nhưng tôi không thể nào cất ra thành tiếng.
“Cậu là tay bass của mình, không phải sao?”
Đó là câu trả lời của Mafuyu.
Tôi hiểu rồi. Trong thâm tâm tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, thứ duy nhất kết nối chúng tôi lại với nhau là âm nhạc. Những giọt nước mắt trên gương mặt của Mafuyu đã hoàn toàn tan biến và cô ấy đã trở lại với con người lúc thường với những lời lẽ chua cay của mình.
Điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều...Tôi thật đúng là kẻ vô dụng.
Khi Mafuyu đẩy mở cánh cửa, một tiếng cổ vũ hòa với tiếng bước chân như sấm rền chào đón chúng tôi.
Người đang dựa lên bức tường hành lang là một cô gái trong bộ váy goth lolita xếp nếp màu đen...là Chiaki. Cô ấy siết chặt nắm tay quanh hai chiếc dùi trống và chầm chậm ngẩng đầu lên.
Cô ấy liếc nhanh về phía tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi chuyển sự chú ý sang Mafuyu.
Ba chúng tôi chẳng hề nói gì với nhau suốt một hồi. Tiếng ồn ào của khán giả thấm qua những bức tường nghe không khác gì hơn gì một cơn gió hiu hiu đang thổi tới. Chiaki bước ra khỏi bức tường. Và khi cô ấy làm vậy, tôi nhấc cây đàn synthesizer rả khỏi đôi tay của Mafuyu để mang nó một mình.
Chiaki từng bước từng bước tiến về phía chúng tôi, rồi ôm cả hai tay quanh cánh tay phải của Mafuyu. Mafuyu bối rối nhìn xuống cánh tay của mình, rồi nhìn sang Chiaki.
“...Bởi vì Mafuyu lúc nào cũng đột nhiên biến mất.”
Chiaki lẩm bẩm, hai vai cô ấy buông thõng xuống. Có vẻ như cô ấy sắp sửa bật khóc.
“Và Nao là người duy nhất biết cậu đang ở đâu. Lúc nào cũng vậy.”
“...Mình, mình xin lỗi.”
“Mình mong là cậu nhận ra mình đã bực bội đến nhường nào.”
Mafuyu gật đầu. Chiaki áp trán lên trán của Mafuyu.
“Nao, cậu không thể nuông chiều Mafuyu như thế được. Giờ cậu ấy đã có thể cử động cả hai cánh tay rồi đúng không? Hãy để cậu ấy tự mang nhạc cụ của mình.”
“Ể...À, ừm.”
Tôi nhẹ nhàng chuyển cây đàn synthesizer nặng nề cho Mafuyu. Liệu cô ấy có thể mang nó không? Tôi không thể không lo lắng khi nhìn vào những cánh tay mảnh mai của cô ấy.
“Và thêm nữa, tới đây.”
“Ể? S, sao?”
Chiaki xách tai kéo tôi ra xa khỏi sân khấu. Trong thoáng chốc đầu óc tôi trở nên trống rỗng khi nhìn thấy một người đang ngồi xổm dựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa.
“...T, tetsurou?”
Áo khoác thể thao màu xám, tóc rối bù và một vết bầm gần mắt...người này không phải ai khác ngoài Tetsurou! Nhưng tôi lại cố thuyết phục bản thân mình một điều ngược lại, rằng ông ấy không hơn gì ngoài một ảo ảnh. Không chờ đã...tại sao Tetsurou lại ở sau hậu trường?
“Ồ? Ồ ồ?! Cuối cùng con cũng ra rồi? Này nhóc, con không thể để khán giả của mình chờ đợi được đâu. Nhìn xem, mọi người đã mất kiên nhẫn rồi đó, vậy nên đi đi!”
“T, tại…” Giọng tôi nghẹn lại. “Tại sao ông lại ở đây?”
“Ta đã nói là ta sẽ tới xem mà, đúng không? Một người cha không thể tới tham dự vào lễ hội trường mà con trai mình tham gia hay sao?”
Tetsurou hờ hững nhún vai.
“T, Tetsurou, lẽ nào ông…”
Có phải ông ấy ở đây là để viết bài về Mafuyu không…
Thế rồi tôi nhận ra vài sợi dây treo trên tay ông ấy, và nối với chúng là những chiếc máy ảnh...bốn cái, tất cả đều trông rất đắt tiền đính kèm những chiếc ống kính cỡ lớn.
“...C, chúng để làm gì vậy?”
“Hửm? À, thì…” Tetsurou gãi đầu. “Con thấy đó, ta đã thấy bốn gương mặt thân quen ngoài cửa. Họ là đám kí sinh trong ngành và họ làm ta phát bực, vậy nên ta đã cho họ một trận và tịch thu máy ảnh của họ.”
Vậy ra đó là lý do đằng sau vết bầm cạnh mắt ông ấy sao? Xin đừng có đánh lộn ở trường con mình chứ…
“V, vậy chuyện gì đã xảy ra với họ?”
“Không gì nhiều. Có lẽ là đang khóc lóc bỏ về nhà?”
Tôi không biết phải nói gì nữa. Vậy ra đó là lý do ông ấy lảng vảng quanh lớp tôi dò hỏi những chuyện về Mafuyu à?
“Con đừng có xem thường tay lưu manh trong ngày công nghiệp âm nhạc này! Rồi ta đi đây…”
Đoạn, Tetsurou vẫy tay và mở cánh cửa sau. Ông ấy định cứ bỏ đi như thế sao? Không phải ông ấy nói mình tới đây để xem à?
“Ta ở đây để ngắm goth lolita! Ai thèm quan tâm đến tiếng ghi-ta bass dở tệ của con chứ? Giờ thì, đi đi, mọi người đang chờ con đó!”
Nói rồi ông ấy vô tâm đóng cánh cửa lại, chỉ có vậy.
Tôi không thể không tự hỏi…
Ông ấy biết Mafuyu bị đám phóng viên nhắm tới sao? Vậy nên ông ấy thật sự tới đầy chỉ để ngăn họ lại...vậy thì ông ấy có thể bảo vệ Mafuyu.
Tetsurou thật sự chủ động bảo vệ cô ấy ư? Một người hoàn toàn vô dụng như ông ấy thật sự đã làm những việc như thế sao? Đó là một kết luận khá ngớ ngẩn...nhưng…
“Nao, nhanh lên!”
Tôi bị kéo trở lại thực tại khi Chiaki túm lấy tay áo tôi. Tôi trông thấy Mafuyu đang ôm cây đàn synthesizer cao gần bằng mình chầm chậm bước theo hành lang với những bước loạng choạng. Chiaki kéo tay tôi cùng với cây ghi-ta bass sau lưng, đuổi theo Mafuyu.
Và trước mặt chúng tôi…
Giữa những ánh đèn chiếu sáng chúng tôi từ tất cả các hướng, có một bóng người đang đứng giữa những tiếng reo hò, trêu chọc khán giả bằng mái tóc dài và phần diềm của chiếc váy. Tôi không thể nhận ra nét mặt của chị ấy vì chúng tôi đang bị những ánh đèn rọi vào, nhưng tôi chắc chắn về điệu cười Kagurazaka-senpai đã mang vào lúc ấy.
Mọi người đang chờ chúng tôi.
Tôi đuổi kịp Mafuyu và thoáng chạm mắt với cô ấy. Hai chúng tôi gật đầu cùng một lúc. Không sao hết, tất cả mọi người đều đã ở đây rồi.
Vậy thì...đi thôi!
Chiaki buông tay tôi ra và bước một hai bước lên phía trước.
Còn tôi, tôi đuổi theo cô ấy, bước theo con đường trải dài về phía ánh sáng.