“Thế chuyện giữa cậu và Mafuyu giờ thế nào rồi?”
Yuri lên giọng cố gắng để tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy giữa những thanh âm ồn ã của đám đông trong live house. Mặc dù chúng tôi đang ở giữa giờ giải lao nhưng vì những cuộc trò chuyện hào hứng của khán giả và tiếng điều chỉnh của hệ thống âm thanh vòm ở đây vẫn cực kì ồn ào.
“Không phải rất nhiều chuyện đã xảy ra trong màn biểu diễn live hồi lễ hội văn hóa hay sao?”
Người đang ngồi đối diện tôi là một cô gái trẻ với mái tóc vàng óng và cặp mắt xanh...mà không phải...thật ra cậu ấy là một nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi. Cậu ấy vươn người về phía trước và đưa mặt lại gần sát mặt tôi. Chiếc áo len cổ lọ đi kèm với một chiếc áo khoác cộc màu đỏ tương xứng, một chiếc quần soóc bằng vải denim và đôi tất dài cao quá đầu gối. Ừm, bộ trang phục ấy hoàn toàn phù hợp với một anh chàng...Không chờ đã, đâu phải vậy chứ? Tôi ấn tay lên trán thở dài rồi cất tiếng hỏi.
“Nghe này, Yuri, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây vậy?”
Chiều chủ nhật hôm đó có một buổi biểu diễn thật sự rất thú vị, vậy nên tôi đã một mình tới với live house Bright. Và ở đây, tôi đã chạm mặt với cậu ấy.
“Không phải cậu đang bận rộn với việc thu âm và diễn tập à? Buổi biểu diễn của cậu cũng sắp tới rồi mà.”
“Câu không thích gặp mình sao?”
Đừng có nắm chặt lấy tay mình và nhìn mình bằng cặp mắt rưng rưng của cậu trong khi hỏi mình như thế được chứ? Cậu ấy thật sự đã cố ý nắm tay tôi. Chết tiệt, chuyện này sẽ gây ra hiểu lầm mất.
“S, sao có thể thế được? Mình rất vui khi được gặp cậu ở đây.”
Gương mặt của Yuri sáng bừng lên ngay tức khắc.
“Ơn trời, mình cũng thực sự rất muốn gặp lại Naomi. Anh Tomo đã nhắn tin cho mình nói rằng hôm nay sẽ có một buổi biểu diễn mà Naomi ưa thích được tổ chức, vậy nên khả năng cao là cậu sẽ tới đây.”
DJ Tomo sao? Từ khi nào mà anh ấy và Yuri lại thân thiết với nhau như vậy chứ?
“Tất cả đều là lỗi của Naomi. Bởi vì cậu và Mafuyu đang cùng nhau tiến triển rất suôn sẻ nên cậu chẳng chịu gọi điện thoại cho mình.”
“K, không phải, ể~ ể~?” Cậu ấy biết được bao nhiêu vậy?
“Mình đã nghe Mafuyu kể rất nhiều chuyện, thế nhưng mình sẽ không nói cho cậu biết là mình đã nghe được những gì đâu.”
Ồ đúng rồi, cậu ấy đang thu âm album tiếp theo của mình cùng với Mafuyu, vậy nên có khi cậu ấy thật sự còn dành nhiều thời gian ở cùng với cô ấy còn hơn cả tôi nữa. Mặc dù vậy tôi có hơi bất ngờ khi thấy Mafuyu lại kể cho Yuri nghe tất cả những điều ấy.
“Chẳng có vẻ gì là tất cả đều xuôi chèo mát mái cả.”
“Nhưng chẳng phải hai người các cậu đều đã giãi bày cả với nhau rồi sao?”
“C, chưa đâu nhỉ?” Mà cả hai chúng tôi sao?
“Cậu chưa bao giờ hỏi Mafuyu xem cậu ấy cảm thấy thế nào à?”
“Ừm…”
Yuri cứng họng không nói được gì suốt một lúc lâu.
Nhưng chuyện đúng là như vậy.
Trong dịp lễ hội văn hóa tôi đã thoáng chạm được tới trái tim của Mafuyu, và tôi có cảm giác rằng lí do cô ấy cũng ở bên cạnh tôi cũng giống hệt với lí do tôi ở bên cạnh cô ấy vậy. Nhưng tất cả chỉ có thế. Sau đó, cả hai chúng tôi đều chẳng thể nói nên lời mỗi khi nhìn thấy đối phương.
“Nghe này, Naomi. Mình thực sự hi vọng rằng cậu có thể hiểu được là mình đau khổ thế nào khi nghe Mafuyu hạnh phúc kể chuyện về cậu.”
“H, hửm?” Hạnh phúc? Mafuyu sao?
“Mình sẽ cướp cậu ấy khỏi tay cậu nếu như cậu không sớm quyết định đó, cậu biết không hả?”
Yuri đặt khuỷu tay lên bàn và thậm chí còn đưa mặt lại gần hơn. Đầu óc tôi trở nên rối loạn khi cậu ấy nói ra những lời ấy bằng cái miệng nhỏ nhắn của mình ở một khoảng cách gần sát như vậy. Bất giác, tôi lùi lại.
Ngay cả khi cậu bảo mình phải quyết định…(mà nghĩ lại thì, cậu ấy đang nói đến chuyện gì cơ chứ?). Tôi không biết Mafuyu sẽ trả lời như thế nào, vậy nên tôi không dám hỏi cô ấy câu hỏi đó.
Yuri đột nhiên gục xuống bàn và bắt đầu vung chân đá. Có vẻ như cậu ấy đang bực bội.
“...Có chuyện gì với cậu vậy?”
“Nhờ vào sự thiếu quyết đoán của Naomi mà mình sắp chết đây này.”
Vậy là con người ta có thể giết chết người khác bằng sự lưỡng lự của mình sao...giờ tôi mới biết đấy. Trong khi tôi còn đang suy nghĩ những điều ấy, Yuri đã đột nhiên đứng dậy và đặt hai tay lên vai tôi.
“Thực ra, việc đó rất đơn giản. Tất cả những gì cậu phải làm chỉ là thế này.”
C, cái gì cơ?
“Mình yêu cậu. Mình muốn tất cả mọi thứ ở Naomi.”
“Ai lại có thể nói ra những điều như vậy cơ chứ? Mình có phải người Pháp đâu!”
Chờ đã, cậu ấy vừa nói Naomi sao? Có phải cậu ấy chỉ là nói nhầm với phần của tôi hay không?
“Phần lớn người Nhật đều dũng cảm hơn Naomi.”
“Hai người các em đang làm gì ở đây vậy?”
Một giọng nói bỗng nhiên cất lên từ phía sau chúng tôi. Tôi quay mặt lại và thấy một bóng người cường tráng đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh lục cùng một chiếc áo khoác da cũ sờn vắt qua vai. Đó là anh DJ Tomo.
“Anh không bao giờ ngờ được là Yuri và Nao lại ở đây đấy. Hai em đúng là rất thân nhỉ.”
Mặc dù vậy, điều còn đáng ngạc nhiên hơn là người xuất hiện phía sau anh Tomo. Một người mang vẻ mặt hung dữ với mái tóc dài được bọc trong một chiếc băng đô, đó là tay ghi-ta Furukawa Taisei. Cả hai người họ đều là bạn của Kagurazaka-senpai, và thêm nữa còn là những nghệ sĩ quen thuộc ở Bright. Vậy là họ cũng biết nhau sao...quả đúng là một thế giới bé nhỏ.
“Anh Tomo!” Yuri nhảy ra khỏi ghế và ôm lấy anh chàng DJ rám nắng. “Cảm ơn anh vì tấm vé!”
“Không có gì lớn lao hết, anh không bắt em đền đáp gì đâu. À, ngoại trừ việc em hãy dành một đêm với anh.” Anh biết giới tính của Yuri đúng không hả?
“Vậy ra cậu cũng ở đây.”
Anh Furukawa lên tiếng khi ngồi xuống cạnh tôi và kẹp cây ghi-ta vốn nằm trên lưng mình vào giữa hai đầu gối.
“Lát nữa anh sẽ biểu diễn sao, anh Furukawa?” Tôi rụt rè hỏi. Anh ấy không ở đây với tư cách của một khán giả đâu nhỉ? Tôi thật sự không giỏi trong việc ứng xử với anh ấy, vậy mà lại bảo tôi xem màn biểu diễn này cùng với anh ấy ư? Tha cho tôi đi.
“Họ đã nhờ tôi hỗ trợ với màn biểu diễn lúc sáu giờ.” Tôi thở dài nhẹ nhõm khi nghe anh Furukawa nói như vậy.
“Taisei cũng biết Nao à?” Anh Tomo ngồi xuống bên cạnh Yuri.
“Tôi từng kể với cậu rồi đúng không? Tôi đã từng biểu diễn chung với ban nhạc của Kyouko.”
Anh Furukawa vẫn nóng nảy như thường lệ.
“Cô gái này là ai? Là người sẽ thay thế cậu trở thành tay bass của ban nhạc à?”
Yuri nghiêng đầu đáp lại khi anh Furukawa trỏ về phía cậu ấy. Lần nào chúng tôi gặp nhau anh Furukawa cũng bảo tôi hãy rời khỏi vị trí tay bass của Feketerigó.
“Cô gái này trông có vẻ là một nhạc công giỏi hơn cậu đó, thêm nữa dung mạo của cô ấy cũng rất đáng chú ý nữa.”
“Em trông giống một tay ghi-ta bass sao?” Cặp mắt của Yuri sáng lên lấp lánh.
“Nhìn vào ngón tay em là thấy ngay. Em cũng chơi ghi-ta hay ghi-ta bass đúng không?”
Quả là ấn tượng. Anh ấy có thể đoán được nhiều đến vậy chỉ bằng cách nhìn vào những ngón tay của cậu ấy sao. Nhưng anh ấy lại không thể hình dung ra giới tính thật của Yuri ư? Đồ ngốc. Tôi thầm vặn lại anh ấy khi một chút xíu cảm giác mình tài giỏi hơn trào lên trong tôi.
“Em sẽ thay thế vị trí của Naomi sao? Đúng là một ý hay. Em chưa bao giờ nghĩ tới điều đó cả.”
“Không không không, cậu đang nói cái gì vậy?” Cậu sẽ rất bận rộn với công việc của mình đúng không?
“Nếu cậu rời khỏi đó và để em ấy tham gia vào ban nhạc, tôi sẽ giới thiệu mấy người với một nhà sản xuất âm nhạc”, anh Furukawa nói. Này Yuri, tại sao trên mặt cậu lại tỏ ra hoan hỉ như thế chứ?
“Ừ, ừm, anh Furukawa, anh nhầm rồi. Đây là một nghệ sĩ vĩ cầm, một người bạn cũ của Mafuyu.”
“Mình cũng biết chơi ghi-ta nữa! Và mình có thể học chơi ghi-ta bass nếu như mình muốn.”
Đừng có chen vào, Yuri! Mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm rối rắm hơn thôi!
“Và bởi vì chính mình là người đã dạy Mafuyu cách chơi ghi-ta, giai điệu của bọn mình cũng thật sự rất hợp với nhau nữa.”
Anh Furukawa cau mày.
“Em đã dạy cô bé ấy sao?”
Yuri khẽ gật đầu trong khi sợ hãi thu mình trên ghế. Có chuyện gì vậy anh Furukawa? Vẻ mặt của anh trông thật sự rất đáng sợ đó.
“Em đã học ghi-ta từ ai vậy?”
“Không ai cả...Ừm, em đã học bằng cách xem băng của Jeff Beck và những thứ kiểu như vậy.”
“Tốt hơn là em và cô gái đó nên học lại kĩ thuật tay chuẩn xác đi.”
Anh Furukawa nói trong khi ấn đầu ngón tay lên mũi Yuri. Yuri sốc nói không nên lời. Anh Tomo và tôi liền cùng lúc cản anh ấy lại.
“N, này Taisei, có chuyện gì vậy?”
“Có vấn đề gì với kĩ thuật tay của Mafuyu sao?”
“Lúc trước tôi đã nói với cậu rồi mà.”...Anh Furukawa liếc ánh mắt hung dữ nhìn về phía tôi…“Phong cách biểu diễn hiện tại của cô bé ấy chẳng có tương lai đâu. Cô bé dồn quá nhiều gánh nặng lên cổ tay của mình.”
Giờ nhắc lại chuyện ấy, quả đúng là anh Furukawa đã nói gì đó kiểu như vậy sau màn biểu diễn live của chúng tôi hồi mùa hè.
“A, anh nói ‘dồn quá nhiều gánh nặng’ là có ý gì?” Bất giác tôi tì khuỷu tay xuống bàn vươn người nhổm dậy. Mafuyu đã có thể cử động lại tay phải được rồi, thế nhưng tôi vẫn còn cảm thấy bất an.
“Cô bé đã sử dụng cổ tay để gảy mạnh những sợi dây đàn ở tốc độ cao nhằm bù đắp cho sự thiếu hụt sức mạnh của những ngón tay. Thật ngạc nhiên khi cô bé có thể chơi theo cách đó trong suốt cả màn biểu diễn như thế.”
“Ể? À, không, nhưng giờ các ngón tay của cô ấy có thể cử động được rồi.”
Ồ? Anh Furukawa nhướng mày.
“Chẳng liên quan gì tới tôi cả...Chỉ là tôi phát bực khi nhìn thấy kĩ thuật tay ngớ ngẩn của cô bé ấy thôi. Em nên dốc sức học hành trước khi đi dạy người khác, hiểu chưa?” Ánh mắt dữ dằn của anh ấy chuyển từ tôi sang Yuri. Yuri giật nảy mình và sợ hãi ôm lấy cánh tay tôi.
“Vậy tại sao cậu không dạy Yuri đi?” Anh Tomo đùa.
“Trông tôi giống như người có thời gian cho chuyện đó hả?!”
“Yuri không ở trong ban nhạc nào nhỉ? Vậy lần tới em tham gia biểu diễn cùng với anh thì sao nào? Taisei và anh sẽ lập một nhóm nhạc cho màn biểu diễn live tới đây. Em có muốn đứng trên sân khấu ấy cùng với bọn anh không? Em có thể sẽ được Taisei chỉ dẫn trong phòng thu âm đó.”
“Này Tomo, đừng có tự ý quyết định những chuyện như thế theo ý thích của cậu chứ!” Anh Furukawa cho anh Tomo một cú đã rõ mạnh dưới gầm bàn.
“Nhưng đây là một tay ghi-ta rất tài năng đấy. Taisei, cậu sẽ đảm nhiệm việc hướng dẫn em ấy kĩ thuật chơi ghi-ta chuẩn xác, trong khi đó tôi sẽ phụ trách chỉ dạy em ấy những kĩ thuật trên giường.” Tôi cũng cho anh Tomo một cú đá.
“Lần biểu diễn kế tiếp của các anh diễn ra lúc nào vậy ạ?” Này Yuri! Cậu không cần phải sốt sắng về chuyện đó đâu!
“Ngày hai mươi tư tháng tới. Sự kiện ấy có tên là ‘Snow Crash’. Và vì hôm đó là Đêm Giáng Sinh, bọn anh sẽ tổ chức biểu diễn ở một sân khấu lớn có thể chứa tới năm trăm người.”
“Đêm Giáng Sinh sao…”
Yuri cau mày.
“Nhiều khả năng em sẽ có lịch tham gia vào một bữa tiệc ở đâu đó, nhưng em sẽ trốn vì cũng chẳng thấy hứng thú gì.”
“Sự kiện sẽ bắt đầu từ buổi trưa nhưng đến tối thì sẽ chỉ còn lại hai chúng ta thôi. Em biết đó, ta hãy tận dụng cơ hội ấy để làm những điều thân mật hơn hay kiểu kiểu thế.”
“Ừm, em hiểu rồi. Nhưng em không nghĩ mình có thời gian tới phòng thu đâu. Em xin lỗi.”
“Tất nhiên! Trời, đừng có coi lời hắn nói là sự thật!” Anh Furukawa quạu.
“Đúng là đáng tiếc. Anh đã tìm thấy một bài hát sẽ khiến ngay cả Yuri cũng phải rạo rực. Đó là một bài hát Giáng Sinh của một nhà soạn nhạc người Pháp. Ừm, anh quên mất tên của ông ấy rồi. Ho, Hon…”
“Honegger?”
Yuri và tôi đồng thanh nói. Chúng tôi quay đầu lại nhìn nhau.
“Ừ, là ông ấy.”
Một bài hát Giáng Sinh à. Vậy thì đó hẳn phải là Une Cantate de Noei , tác phẩm cuối cùng của ông ấy rồi. Đó là một bản cantata kịch tính, nhưng lại ít được biết đến ở Nhật Bản. Tôi ngạc nhiên là anh ấy lại tìm thấy nó. Đôi chân của Yuri vung vẩy dưới gầm bàn.
“Oa! Em cũng muốn được nghe nó!”
Honegger là một nhà soạn nhạc nổi tiếng bên ngoài nước Nhật bởi âm nhạc của ông ấy được xuất hiện trong rất nhiều bộ phim. Dường như anh Tomo đã có hứng thú với âm nhạc cổ điển kể từ khi tôi nhờ anh ấy giúp mình chỉnh sửa bản concerto cho piano và concerto cho violon. Chơi một bản nhạc của Honegger vào đêm Giáng Sinh tại một live house à...giờ ngay cả tôi cũng thấy thích thú rồi đó.
“Vậy là cậu cũng biết về Honegger sao Naomi? Ấn tượng thật đấy. Mình thực sự rất buồn khi chưa từng thấy Mafuyu nhắc tới ông ấy một lần nào cả. Mình đã nghĩ ông ấy không được nổi tiếng tại Nhật Bản.”
“Không thể trách cô ấy được. Sở thích của Mafuyu là những bản nhạc vùng Đông Đức.”
Nhưng quả đúng là Honegger không được nổi tiếng tại Nhật Bản cho lắm.
“Không phải rất tuyệt sao? Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe trực tiếp một tác phẩm của Honegger ở đây. Em thực sự muốn được xem các anh sẽ phối nó thế nào.”
“Vậy là em có thể tham gia vào buổi biểu diễn với tư cách của một khán giả đúng không? Anh sẽ tặng em một tấm vé.”
“Ừm, em sẽ cố thu xếp lịch trình của mình…”
‘Yuri thật may mắn’, tôi ghen tị thầm suy nghĩ.
Một buổi biểu diễn ca nhạc vào tối Giáng Sinh à.
Không phải nó rất hoàn hảo sao?
Không chờ đã. Không phải vậy thì quá lộ liễu rồi sao? Tất cả ý định của tôi sẽ dễ dàng bị nhìn thấu. Nhưng không phải vậy cũng được à? Ý tôi là, chẳng phải đó là điều tôi đã cố ý thực hiện trong suốt thời gian qua ư? Đã đến lúc này rồi thì còn có gì phải e ngại cơ chứ?
Rời xa khỏi những tiếng ồn ào của live house, tôi chìm sâu vào suy nghĩ. Tôi tỉnh lại khi có ai đó đã vỗ lên má mình.
“Naomi? Có chuyện gì vậy?”
Yuri đã đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh tôi mà tôi chẳng hề hay biết. Hai bàn tay và gương mặt đáng yêu của cậu ấy xuất hiện ngay trước mắt tôi, tôi gần như ngã ngửa và trượt ra khỏi chiếc ghế của mình. Hở? Kì lạ thật? Anh Furukawa đâu rồi?
“Taisei sắp sửa lên sân khấu, vậy nên cậu ấy đã đi vào trong rồi”...Anh Tomo trưng ra vẻ mặt bực dọc…“Cũng sắp sửa tới phiên anh di chuyển nhạc cụ rồi, vậy nên hai đứa cứ tận hưởng đi.”
“A, c, chờ chút đã, anh Tomo.”
Tôi nhảy ra khỏi ghế và chạy về phía anh chàng DJ cao to rám nắng. Chiếc mũ lưỡi trai quay trở lại.
“Về chuyện buổi biểu diễn hôm Giáng Sinh ấy...Các anh có bán vé trước không? Em muốn mua hai tấm.”
Anh Tomo nghiêng đầu.
“Bọn anh có. Nhóc định đi cùng với Yuri hả? Anh sẽ phải tính tiền cho mấy tấm vé đó.”
“K, không, không phải thế.”
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Yuri đang liếc về phía mặt mình khi tôi sắp sửa thốt ra ý định thật sự, điều đó khiến tôi trở nên bối rối hơn.
“Em sẽ trả tiền cho hai tấm vé ấy. Nhưng không phải đi cùng với Yuri mà là với một người khác.”
“À, anh hiểu rồi. Một cô gái khác hả? Nao đúng là một anh chàng trăng hoa.”
“Em cũng nghĩ vậy. Naomi nên tập kiềm chế một chút.”
“Yuri, em sẽ không tìm thấy bất cứ niềm hạnh phúc nào với một anh chàng vô dụng như cậu ấy đâu. Em nên tìm một ai đó khác tốt hơn đi.”
“Nhưng anh biết đó, những cuộc gặp gỡ cũng giống như những vụ tai nạn giao thông vậy…ta đâu thể làm gì khác được. Em sẽ không trách cứ ai khác ngoài chính bản thân mình vì đã gặp phải một người ngốc nghếch như Naomi đâu.”
Tất cả những gì tôi muốn chỉ là mua hai tấm vé...tại sao hai người họ lại nói tôi như vậy chứ? Tôi thật muốn phát khóc.
“Cậu sẽ mời ai vậy?...Mafuyu sao?”
Yuri ghé mặt lại gần sát và thì thào vào tai tôi. Tôi không thể nào nhìn thẳng vào mắt cậu ấy được, vậy nên tôi hướng ánh mắt của mình về phía sân khấu và gật đầu. Tôi sẽ tặng cho cô ấy một chiếc đĩa thu âm của Honegger làm quà sinh nhật...tôi có thể tìm thấy một chiếc trong bộ sưu tập của Tetsurou...và với nó, tôi sẽ có cớ để rủ cô ấy đi chơi vào tối Giáng Sinh. Mặc dù tôi không chắc cô ấy có đồng ý hay không?
Đúng lúc đó Yuri dẫm mạnh xuống chân tôi.
“Cậu đang làm cái quái gì thế hả?”
“Cậu có cần phải tiết lộ tất cả những chuyện ấy ngay trước mặt mình không hả? Cậu cũng nên suy nghĩ tới những cảm xúc của mình đi chứ!”
“Cậu chính là người muốn mình quyết định càng sớm càng tốt còn gì...Úi, đau!” Cậu ấy thật sự đang xoáy gót giày xuống chân tôi!
“Ừ, đúng là mình đã nói thế!”...Yuri giận dỗi như một đứa trẻ…“Nhưng mình không thể ngờ là cậu lại kiếm vé tới một buổi nhạc hội vào Đêm Giáng Sinh! Thật chẳng giống Naomi chút nào!”
“Mình xin lỗi! Nhưng, mình không chắc liệu cô ấy có sẵn lòng đi cùng với mình hay không…”
“Làm sao mà cậu ấy có thể từ chối được cơ chứ?”
“V, vậy sao?”
“Buổi biểu diễn live sẽ kết thúc lúc năm giờ, vậy nên sau đó các em sẽ đi hẹn hò đúng không? Em định hướng thẳng tới Disneyland à? Chết tiệt, là cô gái nào vậy? Không thể nào là Kyouko đâu đúng không?” Anh Tomo hỏi.
“Nếu đó là em, em sẽ chẳng hào hứng gì với Disneyland, thay vào đó em sẽ hướng thẳng tới khách sạn”, Kagurazaka-senpai nói.
...Chờ chút đã. Ê~?
Một bóng người cao dong dỏng xuất hiện sau lưng cơ thể khổng lồ của anh Tomo. Mặc dù hiện giờ đang là cuối tháng mười một nhưng chị ấy vẫn mặc một chiếc váy ngắn hào phóng để lộ những đường cong trên đôi chân mình (nhưng phải thừa nhận là nó làm bằng len cashmere), cái rốn của chị ấy thấp thoáng xuất hiện giữa khe hở của chiếc áo khoác len và chiếc váy ngắn. Thêm nữa, tóc chị ấy cũng không được buộc thành bím như lúc thường mà thay vào đó chảy dài sau lưng một cách tự nhiên, nó khiến chị ấy trông trưởng thành hơn mọi khi.
“Sen...pai? Tại sao chị lại ở đây?”
“Tại sao ư? Chị ở đây để tham dự vào buổi biểu diễn ca nhạc này, vì cả Taisei và Tomo đều sẽ biểu diễn. Thật là trùng hợp. Chị sẽ rủ em nếu như chị biết là em cũng sẽ tham dự. Vậy thì…”
Kagurazaka-senpai tiến về phía tôi khoác tay cùng với một nụ cười quyến rũ nở trên gương mặt. Tôi không thể nào bỏ chạy được mặc cho cú sốc mà tôi đang phải cảm nhận.
“Sự trùng hợp này lại càng minh chứng cho mối liên kết vô hình tồn tại giữa chúng ta. Chị thật sự rất vui.”
“Ể~? H, hả, không, chờ đã.”
Đầu óc tôi đang rối tung cả lên. Tôi còn không thể hẩy cánh tay đang nhẹ nhàng vuốt lên cằm mình của Senpai ra được.
“Nếu ngày hôm qua em nói với anh rằng em đang buồn chán, anh có thể làm em vui lên.”
“Xe của anh Tomo chất đầy nhạc cụ đúng không nhỉ? Em không có hứng bị đè bởi đống bản thu âm mẫu và bàn mix nhạc trong khi chạy xe trên con đường quê đâu.”
“Đừng lo, gần đây anh đã dọn dẹp cốp xe để dành ghế phụ cho Kyouko rồi.”
“Và mỗi lần anh Tomo lái qua một khách sạn, anh luôn hỏi em những thứ như ‘Em thích thế nào hơn...nghỉ lại một chút, hay ở qua đêm?’ hay đại loại thế. Đó là quấy rối tình dục đó anh biết không hả? Em đã quyết định chỉ ngồi bên cạnh người mình yêu mà thôi.”
Senpai ôm chặt lấy cánh tay tôi trong khi tiếp tục cuộc trò chuyện điên khùng đó với anh Tomo.
“Không được, không lâu trước đây, tên nhóc này đã nói rằng cậu ta sẽ trải qua Đêm Giáng Sinh cùng với một cô gái khác đấy…”
“Ồ đúng rồi. Chị hi vọng em sẽ kể rõ cho chị chuyện này.” Senpai đặt tay lên vai tôi và xoay tôi lại đối diện với chị ấy.
“À, ừm.”
Tại sao chị ấy lại muốn biết cơ chứ? Senpai đốt cháy cặp mắt tôi bằng ánh mắt sốt sắng bắn ra từ cặp mắt ươn ướt của chị ấy và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài quay đầu đi tìm sự trợ giúp.
“...Naomi đúng là trăng hoa.”
Yuri lẩm bẩm trong khi nấp sát phía sau tôi. Có chuyện quái gì vậy chứ?! Tại sao cậu lại nói những câu như vậy chứ?
Đúng lúc đó, sức nặng từ đôi tay mà Senpai đang đè lên vai tôi bỗng nhiên biến mất.
Senpai quay ngoắt đầu sang bên cạnh, cặp mắt chị ấy trợn tròn khi nhìn qua vai hướng về phía sau tôi. Dường như Senpai chỉ vừa để ý tới sự hiện diện của Yuri...có lẽ, phần lớn là vì tiếng ồn ào của live house, cũng như dáng người bé nhỏ của cậu ấy.
“Julien Flaubert?”
Cái tên đó bật ra từ đôi môi của Senpai. Hoàn toàn bị chế ngự bởi thần thái toát lên từ chị ấy, tôi chỉ biết xoay người sang bên cạnh. Sau khi chạm mắt với Senpai, Yuri gật đầu bối rối.
Một bước. Hai bước. Senpai tiến về phía Yuri. Tôi nghĩ chị ấy sẽ nắm lấy tay cậu ấy, nhưng thay vào đó, chị ấy lại ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Yuri...điều mà tôi thật sự chẳng thể nào ngờ được. Này! Tôi thầm hét lớn trong đầu, nhưng lại chẳng thể thốt ra bất cứ câu nào. Từ hai người bọn họ toát lên một bầu không khí kì quặc. Tiếng ồn ào xung quanh chúng tôi dường như cũng lắng lại trong giây lát.
“Có một câu nói, ‘đã có lần hai thì sẽ có lần ba’. Chị nghe kể nói nó bắt nguồn từ một câu trong tiếng Pháp. Có thật vậy không?”
Tôi có thể nghe thấy rất rõ ràng câu nói của Senpai mặc dù chị ấy chỉ đang khẽ lẩm bẩm. Chị ấy bỗng nhiên hỏi vậy để làm gì cơ chứ?
Gương mặt của Yuri đỏ bừng lên, cậu ấy chớp mắt đáp lại.
“Jamaix deux sans trois.”
Cậu ấy khẽ đáp lại bằng tiếng Pháp.
“Ừm. Một năm trước. Chị đã nghĩ mình sẽ không bao giờ bị hấp dẫn bởi một anh chàng nào khác trong suốt phần đời còn lại của mình, và chắc chắn không bao giờ nghĩ người thứ hai của chị sẽ xuất hiện trước mắt mình dễ dàng đến thế.”
Chẳng biết vì lí do gì, Senpai lại nhìn về phía tôi trong khi nói những lời này, nhưng rồi chị ấy mau chóng quay về phía Yuri.
“Và chị không bao giờ nghĩ được rằng người thứ ba của mình sẽ tới sớm như vậy.”
“Hở?” Yuri liên tục chớp chớp đôi mắt to lấp lánh. “Em không hiểu ý chị. Em không giỏi tiếng Nhật cho lắm.”
“Chị muốn nói, đây là tuyên ngôn tình ái của chị.”
Theo phản xạ tôi tóm lấy sau cổ áo của Senpai. “Chị nghĩ chị vừa nói cái gì với một người mà mình chỉ vừa mới gặp thế hả?”
“Quốc gia đối thủ là một đất nước hùng mạnh còn đất nước của chúng ta lại là một đất nước không giỏi trong việc ghi điểm. Vậy nên là đại diện của Nhật Bản, chị nghĩ tốt hơn là mình nên dốc hết toàn lực ngay từ lúc đầu.”
“Chị nói vậy là có ý gì chứ? Và đừng có tự ý tuyên bố chị là đại diện của chúng ta! Chị sẽ làm cho Nhật Bản xấu mặt mất, vậy nên hãy thôi ngay đi!”
“Ừm, nhưng em đã có hai người trong tim mình rồi”, Yuri nói.
“Không sao đâu. Chị có tới ba cơ...mặc dù con số đó vừa mới tăng lên thành bốn.”
Senpai dịu dàng đáp lời trong khi luôn những ngón tay mình qua mái tóc vàng mượt mà của Yuri.
“Nhưng không phải nếu con số đó tiếp tục tăng lên thì chị sẽ trông thật giả dối sao?”
“Chị đâu có tùy tiện thêm người vào đó. Chị sẽ là một người thiếu trung thực với chính bản thân mình nếu như chịu không thừa nhận rằng mình đã bị em thu hút. Và một người như vậy sẽ chẳng bao giờ thành thực với người khác được.”
Cái gì vậy, mấy người thật sự nói những chuyện như thế sao? Thật không thể tin được. Một mình tôi không đủ để bắt bẻ hai người họ, vậy nên tôi quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh Tomo. Thế nhưng anh DJ rám nắng ấy chẳng hiểu sao đã biến đâu mất rồi. Tôi bối rối nhìn quanh, đến khi tôi phát hiện ra anh ấy đã ở trên sân khấu, anh ấy đã huơ huơ chiếc mũ lưỡi trai của mình trong bóng tối và nói, “Cố lên!”. Chết tiệt, anh ấy đã lẻn đi bỏ tôi lại một mình rồi!
“Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu chị hướng một nửa lòng nhiệt thành của mình sang Naomi.”
Yuri nở nụ cười ranh mãnh với tôi trong khi vẫn còn đang ở trong vòng tay của Senpai.
“Em nói đúng. Chị cũng đồng ý. Cậu nhóc...a…”
“Sao vậy ạ?”
“Chị sẽ ban cho em một nửa lòng nhiệt thành của mình.”
Tại sao tôi lại chẳng thể làm gì khác ngoài đứng đây há hốc mồm cơ chứ? Tôi không thể nói bất cứ điều gì mặc dù biết mình đang nghĩ điều ấy. Đã gần một năm trôi qua kể từ khi tôi và Senpai gặp nhau, và trong khoảng thời gian đó, tôi đã học được khá nhiều điều về chị ấy. Dựa vào những hiểu biết trước đây của mình, tôi mau chóng tóm lấy vai Yuri và kéo cậu ấy tránh xa khỏi chị ấy.
“Cậu ghen sao, Naomi?”
“Cậu đừng có bắt đầu nói những thứ vớ vẩn!”
“Chúng tôi mới là những người nên ghen tị chứ nhỉ?”
Senpai luồn ra phía sau Yuri và thì thầm.
“Đúng thế. Vậy có nghĩa chúng ta sẽ là đối thủ của nhau.”
Sao hai người đó có thể trò chuyện tự nhiên như thế chứ? Tôi thật không hiểu nổi nữa. Hai người cứ tiếp tục đi đừng dừng lại. Trong lúc Yuri quay lại nhìn vào mắt Senpai thêm một lần nữa, những chiếc đèn pha của live house đột nhiên tắt ngấm và tất cả những gì còn lại là những luồng sáng trắng xanh của quả cầu disco nhảy múa giữa những khán giả.
Trước khi tôi kịp hiểu ra chuyện gì, hai chân tôi đã chìm trong những thanh âm đối nghịch nặng nề và trầm thấp của bản hòa tấu bộ dây, càng lúc nó lại càng dâng lên cao hơn. Tay tôi, ngực tôi, cổ tôi...cả cơ thể tôi bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc của bộ dây cất lên trong live house tối tăm. Khi những chiếc đèn laser lóe lên trên sân khấu, đám đông liền trở nên cuồng nhiệt. Bóng dáng của tay ghi-ta và ca sĩ được chiếu hắt lên từ trong bóng tối tựa như chiếc bóng của những đám mây giông. Thế nhưng mặc cho những tiếng reo hò và tiếng trống điên khùng ấy, tôi vẫn có thể nghe thấy rất rõ những lời Yuri đã nói với Senpai.
“...Đối thủ của em, liệu em có thể biết tên chị được không?”
Senpai cũng đáp lại.
“Kagurazaka Kyouko...nhà cách mạng tình yêu.”
Geoffrey Arnold "Jeff" Beck (1944): nghệ sĩ ghi-ta của dòng nhạc rock, người được mệnh danh là nghệ sĩ ghi-ta của mọi nghệ sĩ ghi-ta