Sayonara Piano Sonata

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7119

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 108

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 141

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 227

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 4 - Chương 4: Hai Giai Điệu, Hai Giọng Ca

Đó là lần thứ năm tôi nhìn thấy chiếc ô tô này.

Sau khi băng qua khúc cua, tôi có thể trông thấy khu nhà để xe của gia đình mình. Chỉ vừa mới nhìn qua là tôi đã lập tức hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra...bởi vì nó đã xảy ra tới lần thứ năm rồi. Mặt trời đã lặn, quãng thời gian ban ngày đã ngắn đi khi mùa đông đã tới. Lớp mui đen của chiếc ô tô ngoại nhập lờ mờ lấp lóa dưới tia sáng hắt ra từ ngọn đèn hiên, và từ nơi tôi đứng, tôi có thể nghe thấy những tiếng động ầm ầm của một dàn nhạc giao hưởng.

Bỏ chạy cũng không có nghĩa lí gì cả (bởi đó là căn nhà của tôi), vậy là tôi thở dài và mở cửa trước.

“Đó là lí do tại sao tôi đang bảo ông hãy thử một lần xem nào! Chắc chắn nó sẽ rất thú vị! Nếu ông đã định chơi bản nhạc này một cách chân thành, chẳng phải ông cũng nên trung thực ở cả những chỗ như thế này nữa sao?”

“Đừng có hâm! Giai điệu thay thế này đã được viết ra chính bởi những nghệ sĩ độc tấu không thể hát lên những nốt cao ngay khi vừa bắt đầu biểu diễn!”

“Nhưng điều đó còn được in cả trên những bản nhạc đã được xuất bản nữa! Thôi nào, thử đi! Ông sẽ không bao giờ biết được đâu, có khi nó lại rất hợp đó!”

“Ông muốn tôi hủy hoại buổi biểu diễn này hay gì sao? Thêm vào đó, ông đang bảo tôi tìm một giọng nam trung thứ hai riêng cho phần này á? Đúng là vớ vẩn!”

“Vậy để ông hát thì sao?”

“Tôi quá đủ với mấy trò hề của ông rồi!”

Tetsurou và Ebisawa Chisato, những người đang cách nhau một chiếc bàn với vài tờ giấy chép nhạc trên đó, đang đối đầu với nhau trong một cuộc tranh cãi nảy lửa khi tôi bước chân vào trong phòng khách. Những giai điệu trong bản giao hưởng số chín của Beethoven đang phát đi oang oang qua những chiếc loa, vậy mà hai ông ấy còn đang tranh cãi bằng thứ giọng có thể sánh ngang với âm lượng của cả dàn nhạc. Ở một bên của chiếc bàn là vị nhạc trưởng nổi tiếng với mái tóc trắng trong bộ lễ phục phẳng lì, và ở phía còn lại là tay lưu manh trong ngành âm nhạc...mặc dù bộ đồ thể thao luộm thuộm khiến ông ta trông giống một kẻ lang thang hơn. Khi nhìn thấy hai người họ chọc vào mũi nhau và tranh luận to hết mức, tôi ngờ rằng ai cũng sẽ đặt câu hỏi về việc họ đã từng là những người bạn cùng lớp.

Tôi vốn đã định lẻn vào trong bếp mà không để ai chú ý nhưng lại bị họ gọi lại.

“Vậy là con đã về rồi à Nao. Nghe ta nói này, Ebichiri chỉ là một kẻ tồi tệ!”

“Ồ đúng rồi, cháu hãy giúp bác nhét một chút lí trí vào trong đầu lão này đi. Hikawa đang nghĩ ra đủ thứ đề xuất điên rồ cho bản phối nhạc.”

Chờ đã, tại sao mấy người lại quăng vấn đề của mình sang cho tôi chứ? Cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đã kiệt quệ sẵn rồi. Chỉ mới ngày hôm qua, Senpai vừa nêu ra một quyết định đột ngột là sẽ tham gia vào buổi biểu diễn live. Và bởi vì buổi tuyển chọn sắp tới, việc luyện tập của chúng tôi thật sự rất vất vả.

Nhưng biểu diễn tại sự kiện đó cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ chẳng thể nào rủ Mafuyu đi chơi Đêm Giáng Sinh.

Trong khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, Tetsurou đã tóm lấy vai tôi và ấn tôi ngồi xuống bàn. Nằm trước mặt tôi là bản nhạc dành cho một nhạc trưởng của Bản giao hưởng số 9.

“Ừm...vậy có chuyện gì ở đây vậy?”

“Ebichiri định thẳng thừng viết lại bản giao hưởng nguyên gốc của Beethoven trong buổi biểu diễn bản Beethoven 9 vào cuối năm. Và bởi vậy, ông ta đang phớt lờ phiên bản chỉnh sửa của Wagner và Weingartner!”

“Ồ…” Cứ để ông bác ấy làm thế đi.

“Thật không thể tin được! Ông ta thậm chí còn định viết lại những phần dành cho kèn trumpet ở chương cuối cùng, thứ đã bị đám giun gặm nhấm ấy! Mu hu hu hu, giờ ta đang rất nóng lòng chờ đợi nó đấy. Chắc chắn ta sẽ viết ra một bài báo tuyệt vời để chỉ trích màn biểu diễn của ông ta.”

Có rất nhiều vấn đề với bản nhạc viết tay gốc của Beethoven, vậy nên các nhạc công trong quá khứ đã biến đổi bản Beethoven 9 bằng cách thêm vào muôn vàn kiểu phổi. Nói vậy nghĩa là, bản Beethoven 9 mà chúng ta quen thuộc (dù hay hay dở) cũng không giống với những gì Beethoven đã hình dung ban đầu cho bản nhạc ấy. Vậy là Ebichiri muốn trả bản nhạc về như vốn có sao?

“Phần hát của giọng nam trung đáng ra phải gồm hai giai điệu, vậy nên ta đã yêu cầu Ebichiri biến nó thành song ca vì điều ấy vốn đã được ghi trong bản nhạc. Nhưng Ebichiri lại từ chối đề xuất của ta.”

“Tất nhiên. Đó đáng ra không phải là song ca.”

“Ai quan tâm chứ, cứ thử đi! Nghe cái này nhé, Nao. Ebichiri, ông hát phần thứ hai.”

Tetsurou tắt CD và thay vào đó bật một cuộn băng thu âm, và thứ phát ra từ dàn loa là giọng Ebichiri đang đưa ra những câu hướng dẫn cho dàn nhạc. Có lẽ cuốn băng đã được thu âm trong một buổi luyện tập. Không lâu sau đó, chương cuối cùng của bản Beethoven 9 bắt đầu. Sự bất hòa giữa bộ dây và phần còn lại của dàn nhạc xung đột với nhau, rồi đạt đến cao trào sau khi đã sụp đổ. Hai người đàn ông trung niên bên cạnh tôi bắt đầu cất tiếng hát “O Freunde!”...đầu tôi phát đau khi nghe màn song ca của hai người họ. Họ đang làm cái quái gì vậy chứ? Xem hai người bao tuổi rồi…

“Chắc chắn đây sẽ biến thành một trò hề.”

Ebichiri cự lại. Ông ta ngừng hát và tắt cuộn băng thu âm.

“Tại sao chứ? Giọng ca của hai chúng ta thật sự rất hòa hợp, không phải sao? Ồ tôi biết rồi, tôi sẽ lên sân khấu trong vai trò làm giọng nam trung thứ hai. Tôi sẽ giảm giá cát-xê biểu diễn cho ông...Ý tôi là, tôi đã từng ở trong dàn đồng ca. Con nghĩ sao về giọng hát của ta, Nao?”

“Tôi muốn về nhà…”

Tôi đã đến giới hạn của mình rồi. Tôi không tới với thế giới này để diễn hài với mấy lão trung niên này!

“Nhà nào? Con đang nói tới nhà của Misako hả?”

“Nếu như ông nghiêm túc hỏi tôi câu ấy thì tôi cũng chưa chắc nữa…” Đâu cũng được ngoại trừ nơi này, chết tiệt! Tôi nghĩ mình cũng có thể chạy tới nhà của mẹ Misako.

“Nhưng Misako sẽ ở lại Hồng Kông cho tới tận cuối tháng, vậy nên bà ấy không có nhà đâu. Công ti của bà ấy đã có kế hoạch mở rộng sang Trung Quốc.”

“Làm sao ông biết chuyện đó?”

Tetsurou đã nói rằng mẹ Misako chỉ trích ông ấy rất nặng nề mỗi lần họ gặp mặt kể từ sau cuộc li hôn, và thậm chí có những khi bà ấy còn từ chối nói chuyện nữa.

“Aha ha, đó là bởi vì bà ấy thực ra vẫn còn yêu ta. Ta thỉnh thoảng có gọi điện cho bà ấy, và bà ấy lúc nào cũng nói những chuyện kiểu như, ‘Tôi sẽ bận túi bụi từ ngày này tới ngày này bởi vì những hoạt động này, vậy nên cấm ông gọi điện cho tôi!’. Lời lẽ của bà ấy có thể cay nghiệt, nhưng bà ấy lúc nào cũng báo cho ta biết lịch trình của mình. Đúng là một người phụ nữ thiếu thành thực! Không phải vậy rất đáng yêu sao?”

“Vậy ngay từ đầu đừng có li hôn! Cũng đến lúc hai người đối diện với thực tế rồi đó!”

“Ta sẽ không vào Đại học m nhạc nếu như ta có thể làm được những điều con vừa nói.”

“Đừng có đánh đồng tôi cùng với ông, Hikawa. Tôi vào đại học với mục tiêu trở thành một nhạc công chuyên nghiệp,”

“Đừng có ra vẻ nữa, Ebichiri. Ông cũng đã li hôn rồi đó thôi, vậy nên chúng ta là những đồng chí, đúng không nào? Ồ đúng rồi, chúng ta là bằng hữu mà! Hãy cùng nhau ca lên các bài hát đầy niềm vui và sự sung sướng nào!”

Tetsurou bắt đầu phát khùng và bắt đầu hát Ode to Joy, vậy là tôi ném một cái gối về phía ông ta bắt ông ta im miệng. Tôi nhặt cây ghi-ta bass của mình lên và ngay khi tôi sắp sửa bước chân ra khỏi phòng khách…

“À, e hèm.”

Ebichiri hắng giọng sau lưng tôi. Tôi có cảm giác không hay với chuyện này.

“Thực ra, ta tới đây vì có chuyện muốn hỏi cháu.”

Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa, cố hết sức để kìm nén cảm giác cam chịu đang lan tỏa ra khắp cơ thể mình. Tôi hiểu, tôi cũng đoán là vậy. Lúc nào chuyện cũng thành ra thế này cả.

Tôi đặt cây ghi-ta bass của mình ra sau ghế sofa và lại ngồi xuống.

“Ừmm. Bác muốn biết chuyện gì ạ?”

Tôi đã biết đó sẽ là chuyện có liên quan tới Mafuyu từ trước khi ông ấy trả lời. Ebichiri đan các ngón tay lại với nhau và chống tay dưới cằm. Ông ấy do dự trong thoáng chốc trước khi cất lời.

“Buổi hòa nhạc Beethoven 9 của ta sẽ chỉ kéo dài cho tới ngày hai mươi ba. Sau đó ta sẽ tạm nghỉ.”

“Vâng.”

“Và vậy nên, ừm…” Bỗng nhiên Ebichiri lại lảng mắt nhìn đi chỗ khác. Ông ấy dừng lại một lúc lâu trước khi tiếp tục, “Ta cũng đã ước được mừng Giáng Sinh cùng với gia đình của mình từ lâu rồi.”

Tôi biết sau lưng mình đang đổ mồ hôi, thêm nữa tôi cũng hiểu rất rõ tại sao Ebichiri lại xuất hiện ở nhà mình. Tôi thật sự muốn bỏ chạy.

“Cũng khá giống dự đoán của ta khi con bé đã từ chối sau khi ta nói với nó chuyện đó ngày hôm qua. Có vẻ như Mafuyu sẽ có việc bận vào ngày hai mươi tư.”

Đừng có ngước mắt nhìn cháu như thế. Chuyện đó thật sự rất ghê đấy, ông bác biết không hả?

“Và rồi...ừm...Ta đã hỏi con bé xem nó sẽ làm gì, nhưng nó không chịu cho ta một câu trả lời.”

“Tôi biết câu trả lời đó. Không phải có một khách sạn tình yêu nằm phía sau trung tâm thương mại phía trước trạm xe buýt sao? Hẳn là chỗ đó rồi. Đó là khách sạn duy nhất trong khu vực này có giá tám ngàn yên một đêm.”

“Ông im ngay đi, Tetsurou…”

Tôi không còn sức để nghĩ cách cãi lại nữa. “Ông mới nói là khách sạn tình yêu hả?” Ebichiri nổi xung đứng bật dậy, nhưng tôi đã quá mệt mỏi để trấn an ông ấy.

Dù sao thì tám ngàn yên ấy cũng đã trở nên vô dụng.

Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong giờ nghỉ trưa ngày hôm ấy. Kagurazaka-senpai đã đột nhiên xông vào phòng khi chỉ có mình tôi và Mafuyu ở bên trong, thế rồi chị ấy thông báo ngày diễn ra buổi biểu diễn live.

Người đầu tiên bừng tỉnh là Mafuyu.

“...Một buổi tuyển chọn sao?”

“Đúng. Đây thực sự là một sự kiện thương mại. Chị đã cố để nhét ban nhạc chúng ta vào sự kiện này trong những giờ phút cuối cùng và cũng đã gửi băng thu âm rồi. Buổi tuyển chọn của chúng ta sẽ được tổ chức đầu tháng sau. Đó là một buổi biểu diễn live.”

Senpai đang bước vòng tròn quanh phòng, Chiaki, người đứng phía sau Senpai, đang khoanh tay với vẻ mặt đầu hàng. Mafuyu dựa người lên hệ thống âm thanh, còn tôi đang chống tay lên những chiếc ampli để giữ cho mình đứng vững. Đó không phải lần đầu tiên tôi bị sốc trước một thông báo của Senpai, nhưng lần này chị ấy thật sự hành động rất mau lẹ. Hẳn là chị ấy đã biết về Snow Crash thông qua anh Tomo cũng vào khoảng thời điểm tôi nghe được về nó, tức là chỉ vừa mới ngày thứ bảy tuần trước.

“Chị đã xác nhận rằng tất cả những đồng chí của mình đều sẽ rảnh vào đêm Giáng Sinh. Chị tin rằng lần này tất cả mọi người cũng sẽ chiến đấu bên cạnh chị chứ nhỉ?”

Senpai lại một lần nữa nhìn lướt qua mặt chúng tôi trong khi hỏi câu ấy với một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.

Vì một lí do nào đó Mafuyu lại do dự liếc về phía tôi. Vậy là Đêm Giáng Sinh của chúng tôi đã bị phá tan tành và bị bỏ lại lửng lơ giữa hai đứa. Tôi nên làm thế nào đây?

Mafuyu đột nhiên đánh mắt lảng đi chỗ khác.

“Chị đã quyết định được bản nhạc chúng ta sẽ biểu diễn trong buổi tuyển chọn chưa?”

Tôi có thể cảm nhận được huyết quản mình đang giần giật khi tôi nghe thấy Mafuyu cất lên câu hỏi ấy. Buổi hẹn của chúng tôi vào Đêm Giáng Sinh...không, vẫn chưa phải là chắc chắn, nhưng…

“...Cậu có không có vấn đề gì chứ?”

Chiaki thò đầu ra từ phía sau đôi vai của Senpai, cất tiếng hỏi. Tôi không biết liệu cô ấy hướng câu hỏi đó vào tôi hay vào Mafuyu nữa, tôi cũng không hiểu cô ấy đang cố xác nhận chuyện gì.

Nhưng Mafuyu khẽ gật đầu đáp lại. Đoạn cô ấy bước về phía chiếc ampli và nhặt bản photo tờ bướm của sự kiện lên.

“Đó là một sự kiện disco à? Vậy nghĩa là chúng ta cũng sẽ phải biểu diễn những bài hát thuộc thể loại đó nhỉ?”

“À, sự kiện đó được tổ chức trong một câu lạc bộ, vậy nên disco hẳn sẽ được khán giả mục tiêu của chúng ta ưa chuộng nhất, đặc biệt là nếu em cân nhắc tới độ tuổi của họ. Nhưng sẽ thật buồn chán nếu như tất cả những gì chúng ta chơi đều là disco, vậy nên chị đã có trong đầu mình mấy đề xuất rồi.”

Senpai rút vài chiếc đĩa mini ra khỏi vỏ bao ghi-ta và xếp chồng chúng lên trên những chiếc ampli, rồi lôi ra mấy tập bản nhạc nữa.

“Buổi tuyển chọn sẽ kéo dài hai mươi phút và chị định sẽ dành khoảng một nửa thời gian đó cho bài passacaglia để khiến cho giám khảo của chúng ta phải ngạc nhiên.”

“Em đồng ý là chúng ta nên tận dụng bất cứ phương pháp nào mình đang có sẵn trong tay. Em cũng không có vấn đề gì cho hai mươi phút biểu diễn không ngừng nếu như đó là điều chị muốn.” Chiaki từ bên cạnh tham gia vào cuộc trò chuyện trên những chiếc ampli.

“Chúng ta có lợi thế khi có tới hai giọng ca, vậy nên chị đang định cho họ thấy năng lực của chúng ta vào nửa cuối của buổi tuyển chọn.”

“Nếu được thì em muốn dùng đàn synthesizer. Màn biểu diễn ở lễ hội văn hóa còn cả tá vấn đề.”

“Chị cũng đồng ý với em, nhưng chị nghĩ chúng ta sẽ phải đối mặt trực diện với một vài vấn đề. Chị phải nghĩ ra cách nào đó.”

“Đúng rồi, nếu chúng ta đồng bộ với ghi-ta…”

Điều duy nhất tôi có thể làm là nhìn chằm chằm ba cô gái đang nghiêm túc trao đổi quan điểm trong khi đứng chôn chân trên sàn. Phải tới khi Senpai véo má tôi, cơ thể tôi mới được rã đông.

“...Nao? Này, Nao?”

Cuối cùng tôi cũng đã tỉnh táo trở lại sau khi bị vỗ liên tiếp lên mặt. Khi tôi bừng tỉnh, gương mặt của Tetsurou đang ở ngay trước mắt tôi, vậy là theo phản xạ tôi rụt lại, khiến tôi chút nữa ngã bổ chửng. Ebichiri đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhìn chằm chằm sang tôi với vẻ khó chịu. Chết tiệt, tôi đã thẫn thờ mất bao lâu rồi?

“Tại sao con lại ngẩn ngơ cơ chứ? Ít nhất con cũng nên đợi tới tháng mười hai trước khi bắt đầu mơ mộng về cái đêm cuồng nhiệt vào dịp Giáng Sinh ấy chứ.”

“K, không phải thế!”

Tôi nhận ra Ebichiri đang lườm mình với vẻ mặt thật sự rất đáng sợ. Tôi lập tức nuốt lại những lời nói của mình.

“Ừm, à, dù sao thì, cũng không có chuyện gì giống như bác đang tưởng tượng đâu.”

“Ý cậu là sao? Cậu lại đang định dành cả đêm ở ngoài đường cùng với Mafuyu hả?”

“Đúng rồi, Nao. Nếu như con nghỉ lại tại khách sạn, nó sẽ chỉ tốn của con bốn ngàn tám trăm yên thôi. Không cần phải dành cả đêm ở đó đâu.”

“Tetsurou…!” “Câm đi, Hikawa!”

“Khách sạn tình yêu thực sự là một nơi hỗn loạn vào đêm Giáng Sinh, con biết không hả? Ta đang cho con lời khuyên bởi vì ta là cha con nên ta mới lo lắng cho con.” Tôi không cần mấy kiểu quan tâm như thế từ cha mẹ mình!

“D, dù sao thì!” Tôi đạp Tetsurou sang một bên và quay về phía Ebichiri. Tôi lên giọng.

“Không phải chỉ có Mafuyu và cháu đâu. Ban nhạc sẽ tổ chức một màn biểu diễn live vào ngày hai mươi bốn.”

“Một buổi biểu diễn live à…?”

Sắc mặt của Ebichiri thay đổi ít nhất cũng bảy lần...có những lúc đỏ bừng bừng và cũng có những khi trắng bệch. Rồi ông ấy thở dài một tiếng và thả người chìm xuống chiếc sofa.

“Lại là ban nhạc sao…Nhưng chúng ta đã nói với con bé về chuyện lại tiếp tục biểu diễn hòa nhạc vào năm sau rồi mà.”

Rõ ràng trong giọng ông ấy chất chứa đầy sự thất vọng.

“Cô ấy cũng đang luyện tập piano đúng không ạ?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng nói một cách thật lòng thì, ta vẫn phản đối chuyện Mafuyu chơi trong ban nhạc.”

“Tại sao...vậy ạ?”

“Theo như lời Matsumura nói, thời gian Mafuyu dành để luyện tập piano còn nhiều hơn cả những gì con bé từng bỏ ra hai năm về trước. Mặc dù vậy, con bé còn tập thêm cả ghi-ta nữa. Cháu cũng biết như vậy áp lực đến thế nào chứ hả?”

Tôi bất giác siết chặt nắm đấm. Cô ấy thật sự đã luyện tập nhiều hơn sao? Cân nhắc tới khoảng thời gian trung bình mà một nhạc công chuyên nghiệp dành ra mỗi ngày với cây đàn piano, cô ấy hẳn phải luyện tập ít nhất sáu tiếng đồng hồ mỗi ngày sau khi về đến nhà. Và nếu xem xét đến chuyện buổi luyện tập của ban nhạc chúng tôi kết thúc vào khoảng sáu giờ tối, vậy nghĩa là hôm nào cô ấy cũng phải luyện tập ít nhất là cho tới nửa đêm. Cô ấy thật sự luyện tập nhiều đến vậy sao? Cô ấy chợp mắt vào lúc nào chứ?

“Mafuyu đang làm tất cả những chuyện này theo ý muốn của con bé, cả chuyện ban nhạc nữa. Nhưng cháu biết rồi đấy, con bé có một thói quen rất xấu là luôn ép buộc bản thân mà chẳng hề quan tâm đến cơ thể mình.”

Tôi chỉ có thể gật đầu đáp lại trước câu nói ấy.

“Vậy nên, biết nói thế nào nhỉ? Con bé tiếp tục ở lại với ban nhạc bởi vì con bé muốn ở đó cùng với cháu đúng không? Nếu cháu có thể nói với con bé rằng chuyện đó không còn cần thiết nữa…”

“Xin bác, cháu đã quá đủ với những câu nói đùa của bác rồi.”

Giọng tôi nghe như thể đang tì lên một lưỡi dao cùn hay gì đó vậy, Ebichiri buộc phải nuốt lại những lời nói của mình. Tôi biết mình thật ích kỉ khi nói ra điều ấy, nhưng đó là những cảm xúc thật sự của tôi.

“Mafuyu...cô ấy...cô ấy không tham gia vào ban nhạc vì một lí do như vậy. Bởi vì cô ấy là tay ghi-ta của Feketerigó, và bởi vì cô ấy thích được tạo nên những bản nhạc cùng với Senpai, Chiaki và...cháu. Đó là lí do tại sao cô ấy ở lại cùng với ban nhạc.”

Những lời ấy của tôi thật sự đã cắm sâu vào trong trái tim tôi còn hơn cả những lời của Ebichiri nữa. Ebichiri cúp mắt và thở dài.

“...Vậy sao? Bác xin lỗi.”

Tôi lắc đầu. Những gì Ebichiri đã nói đều chính xác. Tôi thật sự muốn tự đá mình tới chết. Tôi thật đáng hổ thẹn.

Mafuyu chọn ban nhạc thay vì chọn tôi...mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tôi biết rất rõ những suy nghĩ ấy của mình kì quặc đến nhường nào.

“Chuyện của Mafuyu, ta xin trông cậy cả vào cháu. Xin cháu hãy báo cho bác biết nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Đột nhiên Ebichiri nói với giọng bình tĩnh. Rồi ông ấy đứng dậy.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Tetsurou vẫy tay trong khi vẫn đang nằm trên ghế sofa. Còn về phần mình, tôi chẳng hề đứng dậy. Những âm thanh duy nhất mà tôi nghe được là tiếng đóng mở cửa và tiếng ống xả của chiếc xe ngoại nhập biến mất vào một nơi xa xăm trong đêm tối. Chính xác thì ông ấy tới đây để làm gì chứ? Ông ấy thật sự đi một chuyến tới đây chỉ để nói chuyện về vấn đề ấy sao?

“Lão ta khá là thích nói chuyện với con đó, Nao. Ấy là lí do tại sao lão tới đây thường xuyên đến vậy.”

“Ể? Ể~? Ể~~?”

Ebichiri ư? Tôi không nhớ rõ mình đã làm những gì để được ông ấy yêu quý đến vậy.

“Hơn nữa, ta là người bạn duy nhất lão có ở Nhật Bản. Hẳn là lão thực sự cô đơn lắm.”

“Vậy thì cuộc sống của ông ấy đúng là cô đơn thật…”

Tetsurou là người bạn duy nhất của ông ấy sao? Có lẽ ông ấy sẽ sống tốt hơn nếu như không có bất cứ một người bạn nào.

“...Được rồi, khi nào Mafuyu tới đây chào hỏi bố chồng mới của mình?”

“Ông vẫn còn nói linh tinh sao, chết tiệt!”

“Bởi con đã trực tiếp gọi Mafuyu bằng tên của con bé mấy lần rồi và Ebichiri cũng hoàn toàn không có vấn đề gì với chuyện đó cả. Vì cha con bé đã chấp nhận con rồi, nên đó sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Ể? K, không thể nào!”

Nhưng mà có lẽ, đ, đó lại đúng là sự thật! Oa! Tôi phải làm thế nào đây? Có phải Ebichiri đã tức giận vì chuyện đó không…?

“Nhanh lên và đính hôn với con bé đi. Ta thèm được nhìn thấy Ebisawa Mafuyu trong bộ kimono phát chết đi được.”

“Tự ông đi đính hôn đi!”

Tôi không ngờ Tetsurou lại đóng một cảnh đính hôn giả vờ với âm nhạc của Beethoven chơi làm nền. Cơn đau đầu của tôi lại một lần nữa phát tác, vậy là tôi ôm đầu chạy về phòng mình. 

Paul Felix Weingartner (1863-1942): nhạc trưởng người Áo