Trans: Scorpius & galoihhbg
Edit: galoihhbg
_____
Về tới nhà, tôi vào bếp cùng với Yuki. Như mọi khi thì việc nấu nướng sẽ là của Yuki, nhưng hôm nay thì khác, tôi muốn giúp cô ấy một tay cũng coi như là ăn mừng màn trình diễn tuyệt vời của cô tại giải đấu thể thao. Tôi đã luôn mong ước có được một cuộc sống như thế này, đó là được sống cùng một cô gái dưới một mái nhà, cùng nhau nấu ăn, thoải mái chuyện trò với nhau mà không cần câu nệ.
“Ngay cả làm thịt băm viên thì cậu vẫn phải khác biệt ha, Yuki? Tớ không tin nổi cậu lại dùng nước đá để nhào thịt trong khi nó lạnh quá chừng luôn đấy.“
“Vì khi mình nhào thịt ấy, thì hơi ấm ở tay sẽ làm lớp mỡ xung quanh chảy ra, nên tốt hơn hết cậu nên nhào khi thịt còn nguội, như thế này nè. Cậu cũng có thể rắc một chút muối trước khi nhào, khi ấy thì thịt sẽ dính và khó bị rã ra hơn nhiều đó “
“Chà…chắc cũng nhờ có sự tinh tế này nên những món ăn mà mỗi ngày cậu làm cho tớ đều siêu ngon hết ha.“
“Thì tại cậu lúc nào cũng khen tớ nấu ăn ngon nên tớ cũng phải cố mà làm tốt nhất có thể chứ, hôm nay được Haru-kun phụ cùng tớ thấy vui lắm đó, giờ người tớ tràn đầy động lực luôn nè. Hạnh phúc quá đi!“
Yuki vừa cười vừa nặn thịt xay thành hình viên, còn tôi thì đứng kế bên, bắt chước theo và cố nặn miếng thịt xay thành một khối oval mềm xốp. Yuki nói việc này rất vui, và quả thực là tôi đang tận hưởng niềm vui đó cùng cô ấy.
Khi chúng tôi cùng nhau nấu ăn, nụ cười của Yuki là hết sức đáng yêu, nồng ấm và chân thành. Ở bên cạnh cô và cùng làm gì đó với nhau có cảm giác thật thoải mái, việc này làm tôi nhớ về quãng thời gian mà chúng tôi dành cho nhau tại trường tiểu học, lúc mà cả người cô ấy còn ở trong lớp băng gạc. Có vẻ như cuộc sống ấy giờ đây đã quay về và quả thực là như vậy.
Thịt đã được chúng tôi làm thành viên và được Yuki nướng một cách khéo léo. Một mùi thơm ngậy nhanh chóng tỏa ra khắp gian bếp. Sau đó, chúng tôi bắt đầu kết hợp mọi thứ với nhau– xếp thịt và rau ngay ngắn lên đĩa rồi dưới lên trên là nước sốt Demi Glace nhỏ xuống thật chậm rãi mà cũng thật thơm ngon; nước miếng của tôi đang tuôn ra không ngừng.
Bàn ăn đã chuẩn bị xong, hai đứa ngồi đối diện vào nhau và bắt đầu ăn tối.
Thành thật mà nói, so với Yuki thì những viên thịt của tôi làm ra đã xấu tệ lại còn méo mó, ấy thế mà cô ấy vẫn vừa ăn vừa cười rất tươi đã thế còn bảo rằng chúng rất ngon nữa chứ. Trong khi đó, miếng thịt tôi đang ăn lại có tạo hình hết sức hoàn hảo và một vị ngon không đâu sánh được, vừa mới cầm nĩa găm vào miếng thịt là ngay lập tức có nước thịt chảy ra và hòa quyện cùng phần nước sốt đặc biệt của cô ấy.
Cảm giác như thể nếu cứ ăn kèm với món này thì chắc tôi ăn bao nhiêu cơm cũng được, bụng tôi giờ đã no đến tận cổ luôn rồi, một cảm giác thật là sung sướng.
Đang ăn thì tự nhiên Yuki mở lời.
“Nhân tiện thì, ngày mai Haru-kun có kế hoạch gì chưa? “
“Hửm? À, phải rồi nhỉ, mai là thứ bảy nên được nghỉ học.“
“Đúng rồi. Mà dự báo thời tiết có nói mai trời khá đẹp, nếu cậu muốn thì, sao bọn mình không ra ngoài tí nhỉ?.“
“Cũng vui đó, thế cậu có tính được là đi đâu chưa?“
“Thực ra thì, có một nơi tớ muốn tới, tớ cũng ấp ủ khá lâu rồi. Nên là, nếu cậu đồng ý thì tớ rất muốn cùng cậu tới đó.“
“Tất nhiên là tớ đi chứ. Ngày nghỉ ngồi ở nhà cũng thích, cơ mà bọn mình chưa đi chơi cùng nhau lần nào, nên là, mà chỗ đó ở đâu thế?“
“Haru-kun thích thủy cung mà đúng không? Tớ tính mai bọn mình sẽ đi kiểu kiểu như vậy.“
“Chà, cậu vẫn nhớ tớ thích thủy cung cơ à, ngày xưa bọn mình đến đó nhiều phết ha.“
“Ừm, đúng là bọn mình tới đó nhiều lần thật.“
“Mhm! Tớ đã rất thích thú trước những bể nước được xếp ngay ngắn trên một hành lang mập mờ ánh sáng với đủ thể loại cá bơi lượn vòng quanh. A, đúng rồi! Có cả biểu diễn cá heo nữa! Tớ đặc biệt thích thú khi bọn nó tạt nước vào bọn mình đấy.”
“Vui quá nhỉ… Cậu vẫn thích mấy thứ này, không có chút thay đổi nào so với hồi bé luôn ha.“
“À, ừm. Sau khi lên sơ trung, tại tớ bận học nên cũng gần như không còn tới thủy cung được nữa. Nên là giờ được cùng cậu tới đó làm tớ phấn khích lắm! Cũng lâu lắm rồi đúng không?“
Bất cứ khi nào chúng tôi đến thủy cung cùng với nhau, mẹ luôn đưa chúng tôi đi bằng xe buýt. Hồi đó tôi hào hứng lắm, chờ xe buýt đến mà cả người rạo rực hết cả lên. Sau đó thì tôi cùng Yuki cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng nói về việc hai đứa không thể chờ để có mặt ở thủy cung đến nhường nào.
Tôi vẫn nhớ như in lúc chúng tôi đến nơi, cả hai đã vui sướng nhảy cẫng lên. Sau khi ngắm mấy con cá xong, chúng tôi quay sang một công viên công cộng và ở đó chơi đùa cho đến khi cả bọn đều thấm mệt, để rồi cuối cùng là lăn ra ngủ trên xe buýt trên đường về nhà.
Những kỉ niệm xưa ùa về trong lúc tôi ăn những miếng thịt mà Yuki làm.
Cơm nước xong xuôi, hai đứa cùng thu dọn bát đĩa. Mặc cho cô ấy cứ nói đi nói lại là sẽ chăm lo cho tôi, nào là mắc ơn tôi đủ thứ, nhưng vì hôm nay là dịp đặc biệt, nên chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau dọn dẹp.
Chén đĩa rửa xong rồi, đến lúc tráng miệng thôi, không phải là bánh ngọt hay màu mè gì cả, chỉ là thứ kẹo nặn mà chúng tôi vừa đi mua khi nãy thôi. Tôi dùng một chiếc thìa và bắt đầu nhào kẹo trước mặt Yuki và nói một câu giống hệt như hồi nhỏ: “Phải nặn nhiều vào thì ăn mới ngon”, thấy vậy, cô ấy nhìn tôi và cười thật vui vẻ.
Kí ức về những tháng năm tiểu học hiện lên chân thực trong đầu tôi.
Hình ảnh cô bé quấn băng trắng năm ấy, và cô nàng xinh đẹp ở trước mắt tôi đây, như đang hòa lại với nhau, với cùng một nụ cười.