Trans: Scorpius.
Edit: darkhaha, galoihhbg.
_____
Trên một chiếc ghế dài ngoài công viên nơi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, tôi và Yuki cùng dùng bữa trưa với những tia nắng mặt trời ấm áp đang soi rọi.
Nhớ lại khi Yuki vẫn còn quấn băng, chính tôi là người đã cứu cô ấy khỏi đám nhóc bắt nạt ở ngay chính công viên này. Sau đó thì tình bạn giữa chúng tôi ngày càng phát triển, đến mức mà bây giờ tôi thậm chí còn được ăn đồ ăn do chính tay cô ấy làm cho.
Chắc hẳn Yuki đã dồn rất nhiều tâm huyết cho chuyến đi hôm nay vì bên trong hộp bento toàn là những món ăn thượng hạng tựa như một nhà hàng Michelin vậy, trông chúng thực sự quá là ngon mắt. Ngoài ra, tôi cũng rất hạnh phúc vì được ngồi ăn bên cạnh cô ấy.
“Nghĩ lại thì thật may vì khi đó tớ đủ can đảm để lao vào cứu cậu, nhờ có thế mà giờ bọn mình mới thân nhau như thế này chứ ha.”
“Mhmm, nhớ lại thì lúc đó tớ đã rất sợ hãi khi bị vây quanh bởi một đám con trai… Và rồi Haru-kun đã nhảy ra ứng cứu, giải thoát cho tớ khỏi đám người bắt nạt đó.”
“Sự thật là lúc lao ra tớ chẳng nghĩ ngợi gì hết đâu, kiểu một thằng trẻ trâu với niềm tin vào công lý trong người thôi ấy mà… Chà, đúng là hồi đó tớ khá ngốc nghếch, đến mức trong đầu cũng chỉ biết hành động một cách liều lĩnh mà thôi.”
“Nhưng mà chuyện sau đó mới làm tớ bất ngờ cơ.“
“Hở, vẫn còn sau đó nữa à?”
“Là khi Haru-kun nói muốn kết bạn với tớ đó, lần đầu tiên có người nói với tớ như vậy, đã thế…”
Đôi má Yuki ửng hồng nhẹ, cô ấy dùng ngón tay cuốn lấy mái tóc mình.
“...Cậu còn nói rằng đôi tay của tớ là thứ xinh đẹp nhất cậu từng thấy. Những đứa trẻ khác chỉ biết chế nhạo mà chẳng bao giờ nói tốt với tớ một lời nào cả. Nhưng cậu thì khác. Nhờ có cậu, Haru-kun, chính cậu là người đã giúp tớ có lại sự tự tin của mình đấy.”
Cô ấy nói điều đó với một vẻ mặt quá đỗi ngọt ngào.
Thực sự tôi không phải một con người toan tính, tôi chẳng bao giờ khen ngợi một cô gái vì một động cơ nào cả. Đôi tay cô ấy rất đẹp, hơn nữa cổ còn thực sự rất thông minh và tốt bụng nên tôi mới có những suy nghĩ thật lòng đấy chứ?
Có vẻ đó là khởi đầu cho mọi chuyện… Yuki luôn tỏ ra cô đơn, sống thu mình và khép kín, bởi vậy mà chỉ những lời nói hồn nhiên và trong sáng từ một đứa trẻ khác là tôi mới có thể chạm được đến nội tâm cô ấy mà thôi.
Nghĩ lại thì thật may vì tôi đã dám đứng lên bảo vệ Yuki khỏi đám bắt nạt. Nhờ vậy mà chúng tôi đã trở nên gắn bó với nhau và vẫn như vậy kể cả sau ba năm xa cách. Trái tim tôi không sao chưa đựng được những cảm xúc vui sướng của những thời gian hạnh phúc ở bên cô ấy.
Đang mải suy nghĩ, bữa trưa đã hết lúc nào chẳng hay. Sau khi dọn dẹp xong, Yuki đứng dậy và chỉ tay vào những trò chơi ở công viên .
“Nè, Haru - kun, mất công đến đây rồi, hay là bọn mình chơi một chút đi.”
“Ở đây? Chỗ này chỉ có xích đu và bập bênh cho trẻ con thôi, cậu chắc chứ.. ?”
“Chơi một chút cũng được mà. Đằng nào thì đã học cao trung rồi nên bọn mình cũng chẳng còn mấy cơ hội dùng mấy thứ ở đây nữa đâu.”
“Một chút à? Đúng là chúng ta đã không đến đây từ khi còn nhỏ.”
“Yup yup, cùng chơi nào, Haru-kun!”
“Ờm, dù sao cũng tới thủy cung rồi, thôi thì cứ chơi đùa giống lúc bé luôn ha.”
Hướng mắt về những trò chơi đấy, khi tôi còn bé, trông chúng lớn hơn nhiều. Nhưng chúng bé đi cũng chỉ đơn giản là vì bây giờ tôi đã trở thành học sinh cao trung rồi mà thôi. Nhớ lại hồi đó, tôi và Yuki còn chơi đùa đến mức quên cả thời gian và chỉ dừng đến khi nào cả hai đã thấm mệt.
Trong lúc hồi tưởng lại về quá khứ, tôi cùng Yuki bước lại chỗ mấy cái xích đu với bập bênh.
“Nè, Haru - kun, tớ chơi xích đu được không?”
“Được thôi, nhưng đừng ngồi xuống nhé, bẩn lắm đấy.”
“Hmm, thế tớ sẽ đứng lên đó vậy. Cậu đẩy giúp tớ nhé?”
“Ừ…Để đó cho tớ. Hồi tiểu học tớ cũng đẩy cho cậu nhỉ. ”
Yuki đứng lên và nắm chặt lấy hai bên xích. Tôi làm như cô ấy nói, đẩy vào lưng Yuki để cho xích đu có được lực vừa đủ để chuyển động. Sau đó, khi đã thích nghi thì cô ấy có thể tự di chuyển với đôi chân thon dài của mình. Mái tóc bạch kim theo đó tung bay trong gió, giống như làn tuyết tuôn rơi, trong khi Yuki thì cười tươi rạng rỡ.
“Cảm giác như thể tớ đang trở lại tuổi thơ một lần nữa vậy.”
“Đúng thế ha, ngày xưa cậu cũng…”
Chưa kịp nói dứt câu, tôi ngây người ngay lập tức trước cảnh tượng hiện ra trước mắt: cứ mỗi lần chiếc đu đong đưa, tà váy của Yuki cũng lắc lư theo, và cứ thế khi lên tới độ cao tối đa, một mảnh vải màu hồng lộ ra trong khi Yuki vẫn không hề hay biết.
Tôi vội vã dò xét xung quanh.
Ơn trời là lúc này đang vào giờ trưa nên đám nhóc đã về nhà hết rồi. Hơn nữa đây cũng chỉ là một công viên nhỏ nên sẽ không có chuyện các gia đình ở đây dã ngoại hay làm gì đó tương tự cả. Thật là thở phào nhẹ nhõm khi mà chúng tôi là những người duy nhất có mặt ở đây.
Giả như có người đi qua thì kiểu gì quần lót của Yuki cũng bị phô ra cho bàn dân thiên hạ xem mất. Và tất nhiên…ngoài mình ra thì tôi chẳng muốn thằng nào khác được xem cả.
Nói thẳng ra thì tôi cũng muốn nhìn ngắm cảnh xuân thêm chút nữa, nhưng cảm giác tội lỗi đã nhanh chóng ập tới. Yuki đối xử tốt với tôi như thế thì làm sao tôi giở cái trò con bò đó ra được.
Nhận ra tôi đang quay mặt đi, Yuki liền hỏi:
“Ể? Cậu sao thế Haru-kun?”
“Cũng không có gì, chỉ là…. cậu đu mạnh quá nên quần lót….”
“Hả!”, Yuki ngừng xích đu ngay lập tức, mặt đỏ như trái cà chua, sau đó từ từ bước xuống và chỉnh lại vạt váy rồi ngại ngùng nhìn về phía tôi “Cậu thấy rồi hả?”
“A…ừm, xin lỗi, nhưng tớ không cố ý đâu, chỉ là….. Là đàn ông thì cũng khó mà dời mắt được.”
“Heh–Cậu nói đúng, đu mạnh như thế thì hiển nhiên là phải lộ rồi.”
“V-Vậy thử trò khác nhé, bên kia còn mấy thanh xà nữa kìa. À mà cũng không được, lên đấy còn dễ nhìn hơn nữa.”
Đúng vậy, ngay cả trên đó cũng không ổn. Yuki đang mặc váy, giờ mà cổ đi lên thì sẽ lộ ra hết. Nếu cô ấy mà leo lên thì thứ đó còn lộ ra nhiều hơn cả khi chơi xích đu ấy chứ.
Tôi cố gắng động não, nghĩ xem có trò nào phù hợp với trang phục hiện tại của Yuki hay không. Đột nhiên, Yuki chuyển trạng thái, gương mặt đỏ bừng khi nãy bỗng chuyển thành một nụ cười có phần mê hoặc.
“Nè~Haru-kun!”
“Hả?”
“Nếu là cậu thì không có gì đâu~”
“Cậu tính làm cá–” Một lần nữa, tôi chưa kịp dứt câu thì đã đứng hình một lúc trước cảnh tượng trước mắt.
Yuki nhẹ nhàng kéo gấu váy lên, để lộ ra cặp đùi trắng nõn, nuột nà cùng với đó là chiếc quần lót màu hồng đính ruy băng. Trước tình huống này, tôi gần như nín thở.
Ai mà ngờ được một con người xinh xắn, đức hạnh được ví với một thiên thần như Yuki lại cho tôi xem một việc đáng xấu hổ như thế này. Con tim tôi lúc này đang đập quá mạnh, đến mức gần như cô ấy cũng có thể nghe thấy.
Và một lần nữa, cô ấy lại quay trở lại mode xấu hổ. Với khuôn mặt đỏ ửng đan xen chút mong đợi, Yuki bỏ tay ra khỏi váy và tiến về phía tôi.
“Tớ không ngại nếu Haru-kun làm gì tớ đâu~” Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, thì thầm.
Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa, đầu óc tôi bắt đầu mụ mị.
“Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ rất rất yêu cậu, Haru-kun…Vậy nên, cậu muốn làm gì với tớ cũng được, thật đấy.”
Hơi thở dịu dàng đó giờ đang trêu đùa với đôi tai của tôi, và Yuki, mới nãy vẫn còn là một thiên thần giờ bỗng dưng lại hóa một cô tiểu quỷ.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ và trở thành một người bạn tốt với tớ. Trong thâm tâm tớ thực sự rất yêu cậu. Chắc chắn một ngày nào đó cậu sẽ phải thốt lên ‘tớ thích cậu’ mà tôi, nhất định tớ sẽ biến cậu trở thành của riêng tớ, Haru-kun à.”
Yuki chậm rãi rời khỏi tôi.
Tôi không biết thứ gì thúc đẩy Yuki, nhưng tôi biết mình là người đã làm cô ấy trở nên như thế. Trước nụ cười quyến rũ của Yuki, tôi chỉ biết kìm nén trái tim đang dồn dập.