“Nếu tớ muốn chơi với cậu thì có cần đăng ký tài khoản không?”
Khương Nguyên nghiêng đầu nhìn Mai Phương.
“Không cần đâu, tớ có hai tài khoản rồi.”
Nghe vậy, Khương Nguyên cau mày hỏi, “Cậu thường chơi với người khác sao? Sao cậu lại có hai tài khoản?”
Mai Phương cảm thấy cực kỳ áy náy, nói, “Ờ, thì… bố tớ thỉnh thoảng chơi cùng tớ…”
“Cậu thân với chú ấy thật đấy.”
Giọng Khương Nguyên đầy vẻ ghen tỵ. “Bố tớ luôn bận việc, không có thời gian chơi với tớ, nói chi đến mẹ tớ…”
“Haha, ừ…”
Mai Phương ngay lập tức hối hận vì đã bịa ra lý do này; khi cậu chuẩn bị nhập tài khoản, Mai Phương sực nhớ rằng nhân vật của Lâm Hữu Hi có tên là ‘Sơn Hữu Lâm Hi’.
Cái tên của Lâm Hữu Hi bắt nguồn từ bài thơ cổ “Việt Nhân Ca” từ thời tiền Tần. Bài thơ có nhiều dị bản khác nhau, nhưng thực sự có một câu thơ có từ “Sơn Hữu Mộc Hề”. Mẹ của Lâm Hữu Hi đã mất rất nhiều thời gian tìm kiếm các bài thơ cổ để đặt tên cho cô.
Lâm Hữu Hi đã kể chuyện này cho cả Mai Phương và Khương Nguyên. Chưa kể nhìn vào tên tài khoản thì cũng biết là của ai.
“Sao cậu lại dừng lại?”
Khương Nguyên tò mò nhìn Mai Phương. “Cậu quên mật khẩu tài khoản à?”
“Không, không!” Mai Phương gãi đầu nói, “Tài khoản của bố tớ có nhiều đồ, tớ sợ ông ấy sẽ mắng mất. Nên… để tớ dạy cậu cách đăng ký tài khoản.”
“Khoan đã… để tớ xem tên tài khoản của cậu là gì.”
Tên tài khoản của Mai Phương là “Tiểu Phương Phương Nghịch Thiên”. Trong thời đại mà teencode đang thịnh hành, thói quen đặt tên của Mai Phương và Lâm Hữu Hi vẫn khá độc đáo.
Khi thấy tên này, Khương Nguyên ngay lập tức tỏ vẻ khinh thường. “Cậu không thấy ngượng khi chọn tên này à?”
“Có gì mà ngượng… Cậu chưa thấy qua phong cách Shamate đâu.”
Mai Phương nhấp vào giao diện đăng ký. “Cậu muốn dùng tên gì? Để tớ giúp cậu gõ.”
“Tớ đã học đánh máy trong phòng máy tính rồi. Để tớ tự làm… Chỉ cần giúp tớ gõ chữ bính âm thôi.”
Khương Nguyên mất 20 phút để chọn tên tài khoản.
Cuối cùng, cô chọn tên “Tiểu Nguyên Nguyên Ngoan Ngoãn”.
“Tiểu Nguyên Nguyên Ngoan Ngoãn … Cái tên này… khá vần với tên của tớ.”
Mai Phương chống cằm, cố ý đọc to cái tên này, khiến tai Khương Nguyên đỏ bừng, và cô liền đấm mạnh Mai Phương.
“Sao cậu lại nói to lên chứ!? Cậu thật… phiền quá đi!”
“Xin cảm ơn… Cậu chắc chắn muốn dùng tên này chứ?”
“Ừ, ừ, nhanh lên.”
Đăng ký thành công tài khoản, Khương Nguyên theo chân Mai Phương, háo hức vào trò chơi.
Mai Phương dạy cô bé cách chọn nhân vật, đặt bom, nhận biết vật phẩm, và di chuyển.
Khương Nguyên cố gắng học hỏi và nắm bắt cách chơi.
“Nhân vật tên Bảo Bảo dễ thương quá, tớ thật sự thích bé này!”
“Tớ không muốn chơi Hầm Ngục đâu, chúng ta chơi bản đồ Quận đi… tớ muốn chơi Quận 10.”
“A a a, Mai Phương, tớ sắp bị bong bóng mình giết rồi, cứu tớ với!”
“Người này có vấn đề gì vậy!? Sao hắn cứ đuổi theo tớ rồi thả bong bóng cơ chứ!”
Khương Nguyên mọi khi rất ngoan ngoãn, lễ phép, nay cũng hét lên và la lối khi chơi game.
Hai người cùng chơi một máy, chen chúc trên một chiếc ghế, khiến tay họ chạm liên tục vào nhau.
Tuy nhiên hành động thân mật này đã quá quen thuộc với Mai Phương và Khương Nguyên. Ít ra Khương Nguyên cũng không có tình ý gì đặc biệt.
Khương Nguyên tuy mới tập chơi, cô bé chơi khá tệ, nhưng Mai Phương có thể thấy rằng cô thật sự đang rất vui. Có vẻ cô bé không có ý định chơi cùng cậu chỉ để làm cậu hài lòng.
Trẻ em thời đại này tiếp xúc với những điều hoàn toàn mới mẻ; khác với những đứa trẻ sau này, dễ dàng bị choáng ngợp bởi thế giới rộng lớn.
Mặc dù đội của hai người liên tục thua do sự lúng túng của Khương Nguyên, Mai Phương không làm cô bé tụt hứng, trái lại còn tận tình chỉ bảo Khương Nguyên.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Khương Nguyên nói rằng cô sẽ chỉ chơi một tiếng, nhưng cuối cùng lại chơi hẳn hai tiếng. Cô luyến tiếc đứng dậy rời đi khi mẹ gọi.
“Muộn rồi… Để tớ tiễn cậu xuống dưới nhé!”
Mai Phương đi cùng Khương Nguyên trong khu phố. Bầu trời đêm không ánh trăng, song lại đầy rẫy những vì sao. Hoàn toàn khác với khoảng trời 20 năm sau, chỉ lác đác vài ngôi sao bé tí.
“Tớ không ngờ trò chơi lại vui như vậy, bảo sao Mai Phương lại nghiện.”
“Ừ thì… nghiện là một chuyện, nhưng đây cũng là ước mơ của tớ,” Mai Phương thoải mái nói, “Thực ra, khi lớn lên, tớ muốn trở thành nhà thiết kế trò chơi.”
“Thật sao… tuyệt vời quá! Tớ chắc chắn sẽ ủng hộ cậu!” Khương Nguyên suy nghĩ một lúc, “Tớ đã học piano, có lẽ tớ có thể giúp cậu về phần nhạc…”
“Cậu có thích học vẽ không? Tớ nghĩ cậu rất giỏi trong lớp mỹ thuật, có lẽ cậu xem thử học vẽ đi?”
“Ừm… để xem đã, bây giờ vẫn còn sớm quá!”
Khương Nguyên thấy rất vui khi Mai Phương cần cô. Nhưng cô bé không biết rằng Mai Phương đang cần một ‘công cụ’ cho những dự án sau này.
Khương Nguyên đi bên cạnh Mai Phương, hai tay để sau lưng, “À này, Mai Phương… về chuyện tớ chơi game với cậu, Lâm Hữu Hi…”
“Đừng nói với cậu ấy chứ gì, tớ sẽ không nói gì đâu!”
Hai cô bé này thực sự là những người bạn tốt… Họ thậm chí còn suy nghĩ giống nhau.
Nếu mà tớ biết cậu cũng muốn chơi game, thì tớ còn lâu mới lo lắng và đấu tranh với Lâm Hữu Hi như vậy…
“Không phải là tớ không muốn nói,” Khương Nguyên quay lại và nói, “Tớ muốn nói với cậu ấy về chuyện này, cậu nghĩ sao?”
“Cậu muốn nói với Lâm Hữu Hi?”
“Ừ.” Khương Nguyên gật đầu, “Tớ nghĩ, nếu chúng ta có thể cùng chơi trò chơi với Lâm Hữu Hi… Tớ không biết là cậu ấy có chơi game không, hay sợ ảnh hưởng việc học… Và sẽ không tốt nếu chúng ta chơi riêng mà bỏ Lâm Hữu Hi ra…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
“Có chuyện gì vậy?” Khương Nguyên nhìn Mai Phương bối rối, “Tại sao cậu tự nhiên ngăn tớ nói chuyện…”
Mai Phương đột nhiên nắm tay Khương Nguyên, nhìn cô bé hào hứng, nói, “Cậu quả thực là thiên thần nhỏ của chúng tớ, Nguyên Nguyên! So với cậu, tớ chỉ là một con chó mưu mô, vô tâm…”
“Tại sao cậu đột nhiên gọi tớ như vậy, thật không biết xấu hổ!”
Khương Nguyên gỡ tay ra khỏi tay Mai Phương và véo mũi cậu, “Cậu không được gọi tớ bằng biệt danh đi có người khác, nhớ chưa!”
“Tớ nhớ rồi, Nguyên Nguyên!”
Mai Phương bị véo mũi, phát ra thứ âm thanh buồn cười, khiến Khương Nguyên cũng cười khúc khích.
Sau khi biết được cảm xúc của Khương Nguyên, Lâm Hữu Hi cảm thấy vừa hào hứng vừa áy náy, đã kể cho Khương Nguyên, về việc chơi game với Mai Phương trong nhiều năm qua.
Ban đầu, Khương Nguyên cảm thấy rất khó chịu; nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô bé nhận ra rằng, trước đây thái độ của cô với game khá tiêu cực, nên Khương Nguyên quyết định tha thứ cho hai người.
Tất nhiên, tha thứ sẽ đi đôi với trừng phạt.
Khương Nguyên tuyên bố rằng Lâm Hữu Hi và Mai Phương phải dạy cho cô bé nhiều trò mà họ đã chơi từ trước đến nay.
Khương Nguyên sẽ tham gia vào những game online mà hai người chơi cùng nhau.
Cô bé tự đăng ký một tài khoản mới cho mỗi game, và tên đều tương tự như của Mai Phương, chẳng hạn như “Tiểu Nguyên Nguyên ngoan ngoan”.
Chỉ có “Mộng Ảo Tây Du” là ngoại lệ, dù sao đây cũng là trò chơi mà Mai Phương và Lâm Hữu Hi chơi chủ yếu. Nếu Khương Nguyên muốn chơi lại nhân vật cấp 1, sẽ tốn quá nhiều công sức. Do đó, cô bé nhờ Lâm Hữu Hi đổi tên và để họ chia sẻ tài khoản, Lâm Hữu Hi cũng sẵn lòng đồng ý.
Do đó, tên của vợ ‘Tiểu Phương Phương Nghịch Thiên’ đã được đổi từ “Sơn Hữu Lâm Hi” thành “Nguyên Hi, Vạn Kiếp Bất Ly”.
“Tên của các cậu nghe kì kì sao ấy, thật xấu hổ!”
Gu thẩm mỹ thiếu tinh tế của Mai Phương ngay lập tức nhận được hai đòn của Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi.
Từ đó trở đi, máy tính của Mai Phương luôn bị Lâm Hữu Hi và Khương Nguyên chiếm dụng để chơi trong một thời gian dài, khiên cậu hầu như bị bỏ rơi.
----------------------------------------------------------------------------------
.
.
.
.
.
.
Trans/Edit: Yessir cuối cùng cũng được 300 tym. Cảm ơn mn đã ủng hộ pj này! °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°
Núi có rừng Núi có cây Thật ra cái này 火星文, nôm na là ngôn ngữ sao Hỏa, na ná teencode của VN. Shamate là phong cách Emo, nhưng của Trung Quốc. Nguyên Hi, mãi bên nhau (¬‿¬)