Kế hoạch bỏ nhà ra đi này thực ra Mai Phương đã ấp ủ từ ba năm trước, khi cậu phát hiện ra rằng Khương Nguyên là nữ chính trong câu chuyện bi thảm kia. Sau khi phân tích và suy ngẫm kỹ lưỡng vào đêm qua, cuối cùng cậu đã quyết định sử dụng kế hoạch này như một ưu tiên hàng đầu.
Cậu tin rằng cha của Khương Nguyên thực sự yêu thương con gái cưng của mình. Bằng cách bỏ nhà ra đi này, cậu có thể khiến ông ấy thực sự coi trọng suy nghĩ của con gái, bình tĩnh lại và từ bỏ việc theo đuổi sự giàu có.
Tuy nhiên, việc bỏ nhà ra đi chỉ là một kế hoạch, không phải là mục tiêu. Nếu sự ám ảnh tiền bạc của cha Khương Nguyên vượt qua tình yêu của ông đối với con gái, thì Mai Phương phải chuyển sang kế hoạch thứ hai.
Tìm cách thuyết phục mẹ của Khương Nguyên và cha cô bé chia tay đúng lúc, để tránh thêm ràng buộc.
Dù cho có là tình yêu giữa chồng hay con gái, ở kiếp trước, cô giáo Vũ đã chọn cách thỏa hiệp, và không ly hôn cha của Khương Nguyên.
Và nếu không có gì hiệu quả, cậu ít nhất phải bảo vệ Khương Nguyên và ngăn cô khỏi bị cuốn vào bi kịch.
Kế hoạch là sẽ để Khương Nguyên ở nhà cậu, hoặc cho cô bé ở nhà bà ngoại một thời gian, chịu đựng qua khoảng thời gian này.
Tất nhiên, đây không phải là điều Mai Phương muốn làm, mà là điều duy nhất cậu có thể làm, ở độ tuổi này.
Vì thảm kịch này mà Mai Phương luôn đặc biệt căm ghét cha mẹ Khương Nguyên, đặc biệt là cha cô.
Nỗi đau to lớn mà cha Khương Nguyên gặp phải khi rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm, có lẽ là điều mà một người nghèo như Mai Phương không thể đồng cảm được, hoặc có thể đó chỉ là sự bốc đồng chốc lát.
Song, hành động không coi trọng mạng sống như vậy, khiến cậu thấy rất “tiếc thương”.
Cậu không biết liệu hồi đó, cô giáo Vũ có biết được tình hình gia đình không, nhưng ở kiếp trước, Khương Nguyên chắc chắn đã bị giấu kín sự thật.
Cô bé ấy có thể dịu dàng, nhưng cô không hề yếu đuối.
Đây là cô bạn Khương Nguyên mà cậu đã biết suốt những năm qua.
Trong buổi học hôm nay, Khương Nguyên trông vô cùng trầm lặng, cúi đầu xuống, viết viết trong cuốn sổ tay xinh đẹp của mình suốt hàng giờ liền.
Cô bé đang lập kế hoạch cho việc bỏ nhà ra đi, quyết định những thứ cần mang theo.
【Tất cả số tiền tiết kiệm】
【Bảy bộ quần áo để thay】
【Thẻ điện thoại】
【Khăn tắm】
【Bàn chải đánh răng, kem đánh răng】
【Gương cầm tay】
【Son dưỡng môi】
【La bàn】
【Dao gọt hoa quả】
【Trái cây đóng hộp (mang thêm đào)】
【Ảnh gia đình ba người】
【Cặp sách, đồ dùng học tập, sách giáo khoa】
Khi thấy Khương Nguyên thay đổi số lượng quần áo từ 2 bộ thành 7 bộ và ghi chép một loạt các đồ dùng có vẻ lố bịch, Mai Phương không thể giữ im lặng thêm:
“Chúng ta không đi cắm trại đâu, sao cậu lại mang theo la bàn?”
“Nhỡ đi đến nơi xa mà không biết hướng nào thì sao? Tớ nghĩ đến lúc đó có khi cần dùng tới…”
“Cậu thật sự định mang theo sách giáo khoa à?”
Khương Nguyên nghiêm túc đáp, “Dù sao thì chúng ta cũng chỉ giả vờ bỏ nhà đi thôi mà, không thể để việc học bị gián đoạn được…”
“Chỉ cần mang tiền theo là đủ rồi.”
Mai Phương ngẫu nhiên hỏi Khương Nguyên, “Nhân tiện thì, cậu đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi?”
Khương Nguyên nghĩ một lúc, chống cằm, “Tớ đã tiết kiệm tiền lì xì từ họ hàng và tiền tiêu vặt. Trong dịp Tết, tớ có đếm qua và tổng cộng khoảng… 6.000 tệ?”
“6.000?”
Dù Mai Phương đã nghĩ rằng Khương Nguyên có khá nhiều tiền tiết kiệm, nhưng con số này vẫn khiến cậu hơi bất ngờ.
Đây là năm 2005! 6.000 tệ đủ để mua 1 mét vuông đất ở Bành Thành!
Mai Phương gạch bỏ một số thứ không cần thiết mà Khương Nguyên định mang theo, bảo cô chỉ cần mang 200 tệ.
Dù sao thì hai người cũng không thực sự chạy trốn trong một thời gian dài, nên mang nhiều tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hôm nay, mẹ của Khương Nguyên, cô giáo Vũ, vẫn dạy bình thường. Cô là giáo viên dạy Ngữ văn. Dù giọng nói có vẻ nhỏ hơn bình thường, cô vẫn xuất hiện điềm tĩnh và giữ vững hình ảnh trang nghiêm.
So với các giáo viên chủ nhiệm khác, cô lúc nào cũng tỏ ra dễ mến. Tất nhiên, điều này cũng có nghĩa là cô gặp khó khăn trong việc kiểm soát một số học sinh rắc rối trong lớp, nhưng nhìn chung, học sinh đều yêu quý và tôn trọng cô.
Mai Phương vẫn nhớ khi gia đình ba người của Khương Nguyên qua đời, các học sinh trong lớp đã tự tổ chức đến dự tang lễ của họ.
Tiết học cuối cùng là thể dục. Trước khi vào lớp, Khương Nguyên và Mai Phương đã thảo luận một điều gì đó.
“Hôm nay tan học, tớ kể cho Lâm Hữu Hi nghe về kế hoạch này nhé.”
“Ê, cậu điên à? Sao lại kể cho cậu ấy chứ?”
“Cậu còn nhớ lúc các cậu chơi trò chơi sau lưng tớ không? Điều đó khiến tớ buồn rất lâu đấy.”
Khương Nguyên giải thích, “Nếu lần này hai chúng ta giữ bí mật lớn như thế với Hữu Hi, cậu ấy chắc chắn sẽ buồn lắm.”
“Không phải tớ lo liệu Hữu Hi có buồn hay không…”
Mai Phương thở dài, “Nếu cậu kể cho cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ ——”
“Tớ muốn bỏ nhà đi cùng các cậu!”
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Lâm Hữu Hi đã đưa ra quyết định của mình.
Tớ biết mà!
Mai Phương nhanh chóng ngăn lại, “Cậu không thể đi cùng chúng tớ. Cậu phải là người ở lại làm nội ứng.”
“Nội ứng?” Lâm Hữu Hi nghiêng đầu khó hiểu.
“Nếu tớ bỏ nhà đi cùng Khương Nguyên, chúng tớ cần một người ở lại, hiểu rõ tình hình ở đây, phòng khi họ không đi tìm hoặc mọi việc trở nên tồi tệ. Cậu có thể báo cho chúng tớ biết, hoặc nói với bố mẹ chúng tớ nơi chúng tớ đi.”
“Tại sao không phải là Mai Phương ở lại làm việc đó...”
Lâm Hữu Hi phàn nàn, “Tại sao tớ không thể bỏ nhà đi cùng Khương Nguyên?”
Khương Nguyên vội xen vào, “Hữu Hi, tớ nghĩ Mai Phương nói đúng. Dù sao thì cậu ấy là con trai, sẽ tiện hơn cho cậu ấy làm một số việc…”
“Chỉ vì cậu ấy là con trai!” Lâm Hữu Hi nhăn mặt, “Nếu cậu bỏ nhà đi cùng cậu ấy, sẽ chẳng khác gì bỏ trốn theo trai à?”
“…..Trốn theo trai?!”
Khương Nguyên đỏ bừng mặt khi nghe lời của Lâm Hữu Hi, phải mất một lúc lâu cô bé mới phản ứng lại. Cô lắp bắp giải thích:
“Không phải bỏ trốn kiểu vậy! Chúng tớ chỉ là học sinh tiểu học! Sao có thể làm điều không chấp nhận được như vậy!”
“Thực ra, nếu đổi góc nhìn, tớ hoàn toàn có thể rút khỏi việc bỏ nhà.”
Mai Phương suy nghĩ, chống cằm, “Ví dụ như tớ có thể đuổi theo Khương Nguyên, cố gắng thuyết phục cậu ấy quay về. Tớ sẽ trở thành học sinh gương mẫu dũng cảm, có khi còn được tuyên dương là học sinh xuất sắc nhất của huyện, rồi được phát biểu trước toàn trường.”
“Mai Phương!”
Lâm Hữu Hi tức giận, “Chúng tớ đang cố gắng hết sức để giúp Khương Nguyên giải quyết khủng hoảng. Cậu có thể nghiêm túc không?”
“Tớ rất nghiêm túc.”
Mai Phương đáp, “Nếu không, nếu Khương Nguyên và tớ cùng bỏ nhà đi, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn khi phải giải thích với nhà trường và bố mẹ.”
“Hữu Hi, tớ nghĩ Mai Phương có lý... Chúng ta làm theo kế hoạch này đi! Tớ không muốn người ta nói tớ bỏ trốn theo Mai Phương...”
“Khương Nguyên, sao mặt cậu tự nhiên đỏ lên thế?”
Lâm Hữu Hi lo lắng chạm vào mặt Khương Nguyên, “Nóng quá, cậu có bị sốt không?”
“K-Không! Giúp tớ nghĩ xem còn cần mang theo gì nữa nhé…”
Mai Phương nhìn Lâm Hữu Hi và Khương Nguyên tương tác đầy hào hứng, lòng cậu lẫn lộn nhiều cảm xúc.
Rõ ràng, Lâm Hữu Hi vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, chưa tính toán sâu xa, trong khi Khương Nguyên lại có cả tá suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của cô bé.
“À đúng rồi… Ngoài những thứ cần chuẩn bị, các cậu đã lên kế hoạch đi đâu và sẽ đi trong bao lâu chưa?”
“Ồ, tớ chưa nghĩ đến điều đó…” Khương Nguyên bắt đầu băn khoăn.
“Đừng lo!”
Mai Phương cười nói, “Cứ để cho tớ, tớ đã có chuẩn bị hết rồi.”
Thẻ điện thoại là dạng thẻ dùng để trừ tiền gọi thoại ở nơi công cộng, tiền sẽ trừ vào máy bàn ở nhà. Khá tiện khi không mang điện thoại cá nhân. 21 triệu VND 700k