Sau khi tái sinh, tôi chợt nhận ra mình có thanh mai trúc mã.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 317

WN - Chương 22 - Mình thực sự là một cậu bé đầy tội lỗi

Mai Phương và Lâm Hữu Hi sững sờ một lúc, rồi ngay lập tức gật đầu lia lịa, “Đúng, đúng, đúng, anh chị đang chơi trốn tìm!”

Mai Phương giải thích, “Chúng ta phải để chị Hữu Hi rời khỏi nhà mà không ai thấy, thế là thắng.”

“Nhưng bố mẹ không được thấy sao?” Mai Nha quay lại nhìn cửa, “Mẹ vẫn đang xem TV trong phòng khách, nên các anh chị sẽ không thắng được.”

Phòng khách nhà Mai Phương thông với hành lang ra vào, nếu muốn trốn ra khỏi nhà, mẹ cậu, Trương Tiểu Hạ, chắc chắn sẽ thấy.

Dù Mai Nha còn nhỏ, nhưng cô bé rất thông minh. Nghe thấy anh chị đang gặp khó, cô bé ngay lập tức tình nguyện, “Để em giúp, xem em này!”

Mai Nha vội chạy vào phòng khách, kéo Trương Tiểu Hạ dậy.

“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh!”

“Con tự đi được rồi mà? Con sắp vào mẫu giáo rồi, con cần phải tự chăm sóc bản thân.”

“Nhưng, nhưng con sợ chuột… Mẹ ơi, đi cùng con nha?”

Mai Nha kéo tay mẹ nũng nịu.

“Mẹ thật không biết phải làm gì với con… Con lớn rồi mà vẫn nhát gan thế…”

Bất đắc dĩ, Trương Tiểu Hạ theo con gái vào nhà vệ sinh. Trong khi đó, Mai Phương và Lâm Hữu Hi tranh thủ cơ hội này để lén lút ra khỏi phòng, đi đến phòng khách và tìm ‘hành lang chiến thắng’.

Lâm Hữu Hi nhanh chóng mang đôi dép mà Mai Phương đã giấu dưới tủ. Mai Phương thì thầm, “Tớ nghĩ thế này không được đâu… Chúng ta nên tìm cơ hội để thú nhận với Khương Nguyên.”

“Cậu không sợ cậu ấy sẽ giận chúng ta à?”

Lâm Hữu Hi thì thầm, “Tớ nghĩ Khương Nguyên sẽ giận đấy.”

Mai Phương gật đầu, “Cậu ấy sẽ giận… nhưng mà sớm vẫn hơn muộn. Thà tự thú nhận còn hơn để bị phát hiện. Khương Nguyên còn dễ nói chuyện, cậu không muốn mất đi một người bạn, đúng không?”

“Ừm…”

Sau một lúc suy nghĩ, Lâm Hữu Hi nói, “Vậy thì cậu không cần nói, để tớ đi… Ngay từ đầu là do tớ lén lút đến nhà cậu. Đó là trách nhiệm của tớ.”

“Được…”

“Mai Phương, cậu ở đâu? Chúng ta cùng nhau tìm chuột đi!”

Tiếng Khương Nguyên vang lên từ phòng làm việc. Mai Phương và Lâm Hữu Hi vội vàng tạm biệt nhau. Cậu hối hả chạy vào phòng làm việc, giả vờ điều tra tình hình.

Sau nửa giờ tìm kiếm, họ vẫn không tìm thấy dấu vết nào, cuối cùng là từ bỏ.

Mai Nha tự hào vì đã hoàn thành thử thách trốn tìm. Mai Phương đã thưởng kẹo sữa cho cô bé như một lời cảm ơn, nhờ cô bé ba tuổi non nớt giữ bí mật này.

“Nguyên Nguyên này… đã muộn rồi. Sao con không ăn tối ở nhà dì luôn?”

“À, mẹ nói gì vậy? Cô Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý—”

“Không sao đâu! Đã lâu rồi tớ chưa được ăn cơm nhà dì. Để tớ gọi mẹ. À… còn nữa, cháu muốn nói—”

Khương Nguyên có vẻ hơi do dự, “Chú, dì, sau bữa tối, cháu có thể chơi game trên máy tính với Mai Phương một lúc được không?”

?

??

???

Mai Phương nghiêng đầu nhìn Khương Nguyên, “Ý cậu là… Khương Nguyên, cậu nói nghiêm túc đấy chứ?”

“Ôi Mai Phương, đừng cắt ngang. Tớ đang hỏi ý kiến chú dì cơ mà.”

“Ahaha… Nguyên Nguyên, không sao đâu. Con cứ chơi đi. Gia đình chúng ta khá thoải mái. Con có thể chơi bao lâu tùy thích, nếu mệt thì ngủ lại nhà chú cũng được!”

Mai Nha nhỏ bé nhảy lên phấn khích, “Con có thể ngủ với chị Nguyên Nguyên được không? Yay!”

Trương Tiểu Hạ đẩy Mai Lập Quân tức giận, “Đừng nói thế! Nghe như nhà mình không có quy củ vậy, anh làm Nguyên Nguyên ngại rồi kìa.”

Rồi bà nói với Khương Nguyên, “Con chỉ có thể chơi tối đa 2 tiếng thôi nhé.”

“Cảm ơn dì! Cháu sẽ về sau khi chơi 1 tiếng thôi ạ.”

Nói rồi, Khương Nguyên nhẹ nhàng chạm vào má Mai Nha, “Mai Nha nhỏ, khi em lớn hơn chút nữa, chị chắc chắn sẽ ngủ với em.”

“Đúng đúng! Chị Nguyên Nguyên nên ngủ với em. Tại vì anh đã ngủ với—wuwu!”

Phản xạ thần thánh của Mai Phương đã giúp cậu bịt miệng Mai Nha kịp thời.

Cái miệng mẻo lép này suýt chút nữa đã đẩy cậu xuống vực thẳm.

“Kẹo sữa…”

Câu thần chú kỳ diệu này cuối cùng cũng làm Mai Nha im lặng.

Mai Phương buông ra, Mai Nha lặp lại như một con rô-bốt, “Mai Nha không biết gì và không nói gì!”

Sau khi ăn tối tại nhà Mai Phương, Khương Nguyên theo cậu vào phòng làm việc để chơi game.

Sợ chuột, Khương Nguyên xin một chiếc chăn và quấn mình chặt chẽ, xem Mai Phương bật máy tính.

“Cậu không thực sự ghét tớ chơi game, đúng không? Cậu còn nói muốn kiểm tra tớ… À, tớ biết rồi! Thực ra cậu muốn chơi game với tớ, đúng không?”

Khương Nguyên gật đầu, không phủ nhận.

“Vì… lúc nào cậu cũng đi chơi với tớ, nào là patin, mua sắm,… Tớ nghĩ mình cũng nên đi cùng cậu chơi cái gì đó, nếu không thì tớ không phải bạn tốt.”

Mai Phương cảm động sâu sắc.

Ở kiếp trước tớ cũng chưa từng thấy cô gái nào lí lẽ như cậu cả!

“Sao cậu không chơi với tớ hôm đầu tiên đến nhà tớ?”

“Lúc đầu… tớ hơi phân vân, với cả bố mẹ cậu không có ở nhà. Chơi game như vậy lén lút lắm. Phải chắc chắn là tớ được bố mẹ cậu cho phép rồi mới chơi .”

Cô gái này, sao có lúc lại chậm chạp đến vậy…

“Nhưng nếu cô giáo Vũ biết, chúng ta sẽ bị mắng, đúng không?”

“Chỉ cần đừng nói với mẹ tớ, dù sao chúng ta cũng có nhiều bí mật nhỏ…”

Khương Nguyên giận dỗi nhìn Mai Phương, “Phải, cũng tại cậu mà tớ trở thành như thế này. Trước đây tớ kể hết mọi chuyện với mẹ… Tự nhiên đâu ra lắm bí mật quá?”

“Haha… cũng đúng… Cậu muốn chơi game nào?”

“Tớ không biết có game nào cả… Tớ không biết chơi, nhưng tớ thích mấy thứ dễ thương.”

“Vậy thì chơi cái này nhé!”

Mai Phương quyết định cùng Khương Nguyên chơi một trò nhẹ nhàng “Boom Online”, do công ty Shengda Games phát hành.

Đây cũng là trò đầu tiên mà cậu chơi ở kiếp trước, và là ký ức tuổi thơ của thế hệ 8x,9x.

Trong trò chơi này, người chơi điều khiển một nhân vật để đặt bom bong bóng và tiêu diệt đội địch.

Trò chơi có thể hỗ trợ tối đa tám người chơi cùng nhau, nét vẽ dễ thương cùng lối chơi đơn giản đã thu hút nhiều người, đặc biệt là trẻ em.

Điều quan trọng nhất là game này chơi rất dễ, chỉ cần một vài nút phím. Đây cũng là một trong số ít những trò có thể chơi 2 người 1 máy, trong thời kì đầu game online phát triển.

Trẻ em thời này hầu hết phải đi ra quán net để chơi game, trò này cũng vì thế mà đạt doanh thu cao ngất ngưởng.

Ngay khi giao diện trò chơi mở ra, Khương Nguyên đã bị cuốn hút bởi nhạc nền sôi động và nhân vật dễ thương của ‘Boom Online’. Mai Phương thậm chí còn thấy rằng mắt Khương Nguyên đang lấp lánh.

Vài năm trước, mình đã “tha hóa” Lâm Hữu Hi, và bây giờ Khương Nguyên cũng không thoát khỏi bàn tay này.

Mình thực sự là một cậu bé đầy tội lỗi.

Mai Phương không khỏi thở dài trong lòng.