“Trời ơi! Đã gần đến nơi rồi mà lại! Lúc ra khỏi nhà ít nhất cũng phải kiểm tra xem có mang ví theo không chứ!”
“À… xin lỗi mà! Tớ xin lỗi bao nhiêu lần rồi còn gì. Tớ sẽ chạy về phòng lấy ngay, cậu đợi ở đây chút nhé!”
“Nếu vì chuyện này mà không mua được bánh cuộn giới hạn thì tớ sẽ không tha cho Yuu-kun đâu đấy.”
Cô bạn thanh mai trúc mã của tôi – Miyama Kanade – đang mắng tôi như một bà mẹ mắng con. Sự việc bắt đầu từ chuyện hai đứa ra khỏi nhà để đi mua chiếc bánh cuộn số lượng giới hạn – chỉ có 20 cái – của tiệm bánh Âu gần nhà. Nhưng tôi lại phạm phải một sai lầm sơ đẳng: quên mang ví. Dù cả hai đã vội vàng quay về nhà, nhưng không biết liệu có còn kịp mua được bánh hay không. Là một người mê đồ ngọt, việc Kanade giận dỗi cũng là điều dễ hiểu.
Tuy vậy, dù trông cô ấy đang nổi đoá, tôi biết là Kanade không thực sự giận.
Tôi gặp Kanade từ năm lớp 4 tiểu học khi cùng tham gia câu lạc bộ bóng đá ở địa phương. Hồi đó, cô ấy để tóc tém trông chẳng khác gì con trai. Nhưng từ khi lên cấp hai, Kanade nuôi tóc dài tới ngang vai, “tiến hoá” thành một cô gái cực kỳ đáng yêu. Với vẻ ngoài ấy, đương nhiên cô ấy nhận được vô số lời tỏ tình từ các nam sinh.
Lên cấp ba, tôi và Kanade vẫn học chung trường, thậm chí còn may mắn được xếp cùng lớp hai năm liên tiếp. Cả hai cũng cùng tham gia câu lạc bộ bóng đá, nên nói không ngoa thì Kanade là người ở cạnh tôi nhiều nhất suốt thời gian học cấp ba.
Chính vì thân nhau như thế, tôi có thể đoán được ngay mức độ giận của Kanade chỉ bằng một cái liếc mắt.
–
Vội vàng chạy về, tôi bảo Kanade đợi ở cửa, rồi hối hả mở cửa vào nhà. Bất chợt, từ phòng của tôi vọng ra tiếng động lớn – thình thịch thình thịch.
Tôi và Kanade sững người vì bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, cả hai lập tức chạy tới phòng tôi và không chút do dự mở cửa.
Người bên trong không phải là trộm... mà là Hazuki và Kōki, đang đợi bọn tôi về.
“Cái gì vậy? Hai người làm gì mà gây ầm ĩ thế?”
Thấy họ không bị thương, tôi nhẹ cả người.
“À, ừ thì… có con côn trùng to đùng xuất hiện bất ngờ, nên tụi tớ phải vật lộn mãi mới xử lý được!”
“Đ-Đúng thế đấy. Nhưng mà Kōki đã ném nó ra ngoài cửa sổ rồi nên giờ ổn rồi.”
Kōki thì chẳng nói làm gì, nhưng Hazuki – người lúc nào cũng điềm tĩnh – lại lúng túng nói mấy lời khó hiểu kiểu “con côn trùng ấy~” khiến tôi không nhịn được cười phá lên: “Gì cơ chứ! Ha ha ha ha!”
Hai người đó nhìn tôi rồi cũng bật cười nhẹ nhõm.
Kitajima Kōki là bạn thân của tôi từ năm lớp 5, sau khi cậu ấy chuyển đến khu này. Dù đã chuyển trường sau lễ tốt nghiệp cấp hai, nhưng từ tháng 7 năm lớp 11, cậu ấy quay lại và bọn tôi lại chơi thân như xưa.
Còn người còn lại trong phòng là Sakashita Hazuki – cô bạn thanh mai thứ hai của tôi, đồng thời là người yêu hiện tại. Chúng tôi chỉ cách nhau một ngày sinh nhật, nhà ở sát vách, hai gia đình thân thiết, nên gần như lớn lên bên nhau từ bé. Với mái tóc dài óng mượt, dù là bạn trai nhưng tôi cũng phải công nhận Hazuki là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.
“Tớ để quên ví nên phải chạy về lấy. Giờ phải đi nhanh không bánh cuộn hết mất. Hai người đừng có nghịch phá làm loạn phòng tớ nữa đấy!”
“Ừ! Cẩn thận nhé!”
“Đi đường cẩn thận. Bọn tớ đợi cậu.”
Nghe hai người nói vậy, tôi quay sang Kanade: “Đi thôi.” Kanade đáp lại “Ừm…” bằng giọng mơ hồ, thiếu sức sống. Tôi thấy hơi lạ trước thái độ ấy nhưng cũng chẳng để tâm lắm, chỉ lo chạy ra cửa. Lúc đó, tôi còn không để ý rằng, kể từ khi bước vào nhà, Kanade chưa nói thêm lời nào.
Mà… kể cả có thấy nghi ngờ đi nữa, thì khi ấy cũng đã quá muộn để làm gì rồi.
–
“Tụi nó làm loạn trong phòng người ta kiểu gì không biết!”
“Ừ.”
“Cứ làm như phòng là của tụi nó không bằng. Chắc phải dằn mặt một lần mới được.”
“Ừ…”
Mặt tươi như hoa vì đã giành được chiếc bánh cuộn cuối cùng, tôi và Kanade cùng nhau đi bộ về nhà. Nhưng trái ngược hoàn toàn với tôi, Kanade cứ giữ gương mặt u sầu từ nãy tới giờ.
Dù vừa mua được món bánh mà cô ấy yêu thích, Kanade lại như mất hết tinh thần. Không lẽ vì tôi bắt cô ấy chạy quá sức nên giận thật rồi…?
“Này Kanade, cậu sao vậy? Chạy nhiều như thế khiến cậu mệt à?”
“À… xin lỗi, không phải vậy. Tớ chỉ đang nghĩ linh tinh thôi…”
“Nghĩ linh tinh? Hồi nãy còn mắng tớ om sòm kia mà. Nhưng cậu ít khi như vậy lắm. Nếu nói ra được mà thấy nhẹ lòng thì cứ nói với tớ nhé. Tớ sẽ lắng nghe.”
“Ừ… cảm ơn cậu. Xin lỗi vì tự dưng lại làm không khí kỳ lạ như thế. Khi nào suy nghĩ xong, tớ sẽ nói chuyện với Yuu-kun đàng hoàng.”
Kanade mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa một nỗi trăn trở nặng nề.
Tôi thấy hơi bối rối. Bởi Kanade vốn là người luôn tích cực, thẳng thắn và rất giỏi truyền đạt cảm xúc. Cô ấy chưa bao giờ ngập ngừng như vậy trước đây.
Rõ ràng là vài phút trước, Kanade còn rất vui vẻ…
Sau khi trở về nhà, Kanade vẫn giữ một khoảng cách nhẹ – như thể cố tình đứng sau lưng tôi một bước.
***
[Góc nhìn của Kanade]
…Rốt cuộc chuyện đó là gì?
Khi quay lại nhà để lấy ví, Hazuki-chan và Kōki-kun rõ ràng đã rất lúng túng.
Cả hai nói rằng “có côn trùng” và “ném ra ngoài cửa sổ rồi nên ổn”, nhưng cửa sổ lúc ấy hoàn toàn không mở, và chiếc giường ngay dưới cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị xáo trộn – quá vô lý.
Điều khiến tôi băn khoăn nhất chính là quần áo của Hazuki-chan. Trước khi rời nhà, áo sơ mi của cô ấy được sơ vin chỉnh tề vào váy. Nhưng khi bọn tôi quay lại, tôi thấy vạt áo của Hazuki-chan hơi bị bung ra khỏi váy.
…Thật ra, tôi đã nghĩ đến một khả năng.
Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy ghê tởm và buồn nôn.
“Chẳng lẽ… Hazuki-chan…”
Tôi vội vàng lắc đầu, cố phủ nhận dòng suy nghĩ đang hiện lên trong đầu.
Không thể nào. Ít nhất thì Hazuki-chan không thể làm chuyện đó. Cô ấy và Yuu-kun đã luôn bên nhau, từ khi yêu nhau đến giờ lúc nào cũng hạnh phúc đến mức không ai có thể xen vào được.
“Có nên nói chuyện này với Yuu-kun không nhỉ…”
Tôi vẫn tin Hazuki-chan.
Nhưng cái cảm giác kỳ lạ ấy – lúc hai người họ ở trong phòng – vẫn không thể nào xua đi được. Và tôi đã hiểu rõ nguyên nhân của sự bất an đó.
Hazuki-chan… có thể đang phản bội.