Cuối cùng thì thứ Bảy cũng đã đến.
Nhìn lại tuần vừa qua, tôi và Kanade đã khá bận rộn - vừa tham gia các hoạt động câu lạc bộ, vừa lắp đặt camera giám sát, lại còn phải kiểm tra xem hình ảnh có rõ ràng từ xa không, âm thanh có thu được không. Giá mà tôi bận rộn vì những chuyện tuổi trẻ bình thường hơn thì hay biết mấy.
Khi đang nghĩ thế, tôi mở cửa ra thì thấy Hazuki đang đứng đợi trước nhà.
"Chào buổi sáng, Yuri."
Vẫn gương mặt quen thuộc ấy, vẫn giọng nói quen thuộc ấy. Hazuki mỉm cười dịu dàng chào tôi như mọi khi. Nghĩ đến việc hôm nay tôi sẽ phải lừa dối người bạn gái mà mình yêu, lồng ngực tôi đau nhói.
"À, chào buổi sáng. Ta đi nhé?"
Tôi và Hazuki cùng bắt đầu bước đến quán karaoke gần nhà ga.
"Lâu rồi mình mới đi karaoke nên háo hức quá. Yuri cũng đâu có đi nữa đúng không?"
"Tớ không đi karaoke với ai khác ngoài cậu cả, Hazuki. Tôi nghĩ lần gần nhất đi là mùa thu năm ngoái, cũng với cậu."
"Vậy thì giống tớ rồi. Hôm nay hát bài gì đây nhỉ? Cũng mong chờ xem cậu hát gì đấy, Yuri."
"À, dạo này cậu bận học thêm suốt mà, Hazuki. Hôm nay tớ cũng sẽ hát hết mình, cùng nhau xả stress nhé!"
"Chắc chưa đó? Một khi tớ cầm micro rồi là không thả ra đâu đấy!"
Hazuki trông thực sự phấn khích với buổi karaoke, cứ vui vẻ cười toe toét.
Bình thường, nhìn thấy Hazuki như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay, tôi lại như giữ khoảng cách, chỉ lặng lẽ quan sát.
Tôi thật sự không thể tin nổi rằng Hazuki và Koki lại phản bội tôi. Nhưng cũng có một phần trong tôi nghi ngờ rằng họ đang lừa dối và cắm sừng tôi. Và để thỏa mãn sự nghi ngờ ấy, tôi lại đang lừa dối họ bằng cách lén quay lại mọi thứ.
(Thật là... mình đúng là tệ hại mà...)
---
Khi chúng tôi bước vào phòng karaoke, Hazuki đúng như đã tuyên bố, vui vẻ hát hết bài này đến bài khác. Và Koki thì cũng không chịu thua, nhiệt tình tham gia cùng.
Tôi và Kanade thì không hào hứng như hai người họ, nhưng vẫn cố gắng góp phần khuấy động bầu không khí. Chúng tôi hiểu rõ rằng nếu để lộ ra chút nghi ngờ nào, mọi kế hoạch sau này có thể sẽ bị đổ bể.
Tuy vậy, dù có cố gắng tỏ ra vui vẻ, trái tim chúng tôi chẳng thể nào hoàn toàn tận hưởng. Tôi cảm thấy Kanade cũng như vậy - thoáng thấy cô ấy khẽ thở dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi buổi karaoke bắt đầu. Trong lúc nghỉ giữa các bài hát, tôi nói
“Minhf đi vệ sinh một chút” rồi đứng dậy. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, và khi ngoái nhìn lại, tôi thấy Kanade cũng vừa bước ra khỏi phòng karaoke.
“Yu-kun, cậu ổn chứ?”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
“À, tôi không sao. Cậu cũng trông không được vui như mọi khi, Kanade.”
“Heheh, thì đúng vậy mà. Nhưng chuyện này cũng đâu còn cách nào khác đúng không? Chúng ta sắp làm một việc như thế cơ mà.”
“Ừ, đúng rồi. Nhưng nếu cứ giữ vẻ mặt ủ rũ này, họ sẽ nhận ra mất. Thế nên mình cứ cố tận hưởng karaoke đi!”
“Ừm! Cậu nói đúng! Khi về lại phòng, tớ sẽ hát bài của MIYUKI nhé!”
Tôi bước theo sau Kanade, người đã đi trước vài bước. Cả hai chúng tôi cùng cố gắng gượng cười, ép bản thân tỏ ra vui vẻ hơn.
---
“Á, tôi hát nhiều quá luôn ấy!”
“Ừ, cậu hát dữ dội thật. Tớ cũng hát nhiều nên thấy sảng khoái hẳn.”
“Hazuki, hôm nay cậu hát vẫn đỉnh như mọi khi!”
“Thật không? Cảm ơn nhé. Koki-kun cũng hát hay nữa.”
Hazuki và Koki vẫn vui vẻ trò chuyện, còn giữ nguyên tinh thần phấn khởi sau buổi karaoke. Điểm đến tiếp theo là nhà tôi. Tôi sắp phản bội bạn gái và cả người bạn thân nhất của mình. Nhưng đến nước này rồi thì tôi không còn chần chừ gì nữa. Việc tôi sắp làm thật tệ, nhưng là để giải tỏa nỗi nghi ngờ này, và tôi tin rằng họ sẽ tha thứ cho tôi.
“Khi đến nhà tớ rồi thì làm gì trước giờ nhỉ?”
“Chơi trò quen thuộc trước cái đã.”
“Lại trò đó à. Mình chơi trò đó không giỏi lắm đâu. Nhưng Kanade thì hình như khá mạnh đấy chứ?”
“ Tớ cũng chơi trò đó ở nhà mà! Hehe, tôi sẽ đánh bại hết mấy cậu cho xem!”
“Sau khi chơi xong thì cứ như thường lệ mà thư giãn thôi.”
Đúng như Koki nói, mỗi khi cả nhóm đến nhà tôi, ai cũng làm những gì mình thích - chơi game, đọc manga hoặc chỉ ngồi tán gẫu. Cũng dễ hiểu thôi, vì từ hồi tiểu học, ba người họ đã thường xuyên đến nhà tôi chơi. Có lẽ họ coi đây như căn phòng thứ hai của mình vậy.
“Có chuyện gì sao? Yuri, trông cậu hơi trầm tư đấy.”
“Hả? Ừ, đúng rồi đó. Có chuyện gì thế?”
Có lẽ vì tôi không mấy tham gia vào cuộc trò chuyện nên họ cảm thấy lạ, cùng hỏi với vẻ quan tâm.
“Không, chỉ là tớ cảm giác như mình đã quên thứ gì đó, nên đang cố nhớ ra thôi. Nhưng mà chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng đâu.”
“Ồ? Nếu vậy thì thôi vậy. À, nhắc mới nhớ, hình như ở cửa hàng tiện lợi có loại kem mới ra. Hay là tụi mình ghé mua trước khi về?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy họ không để ý nhiều đến câu trả lời của tôi và chuyển chủ đề ngay. Nhưng việc tôi đã âm thầm hoảng hốt, sợ rằng nếu cuộc nói chuyện cứ tiếp diễn, tôi sẽ vô tình để lộ tất cả - thì đó là một bí mật mà tôi không thể thừa nhận.
---
"Whoa! Mát thật đấy!"
Tôi đã đoán trước được giờ tụi mình sẽ về và cài hẹn giờ cho máy lạnh bật sẵn từ trước.
"Đúng là cậu mà, Yuri. Sự chu đáo của cậu lúc nào cũng tuyệt vời cả."
"Thật đấy! Tớ thực sự nể sự tinh tế của cậu luôn đó!"
Chỉ là bật sẵn máy lạnh thôi mà Hazuki và Koki đã khen tôi quá trời, khiến tôi ngượng đến mức phải gãi má rồi quay mặt đi chỗ khác.(Mình thật sự sắp lừa dối những người tốt thế này sao...)
Nhìn hai người họ nói chuyện với tôi bằng thái độ quen thuộc như mọi khi, tim tôi như thắt lại vì cảm giác tội lỗi.Để họ không phát hiện ra những cảm xúc đó, tôi cố nặn ra một nụ cười tươi tỉnh rồi nói:
“Thôi, chơi game đi cho vui nào!”
---
Ồ, tớ có cuộc gọi, nên ra ngoài một chút nhé.”Người nói câu đó là Kanade rồi rời khỏi phòng.
Hazuki và Koki đang mải chơi game, dường như chẳng để ý đến việc Kanade đứng dậy. Nhưng trái tim tôi thì bắt đầu đập thình thịch.(Đến lúc rồi...)
Tôi khẽ liếc về phía chiếc camera giấu kín mà mình và Kanade đã cùng lắp. Giờ đây, mọi hành động trong căn phòng này đều sẽ được ghi lại - từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt... tất cả.
Tôi nắm chặt bàn tay, cố gắng giữ cho vẻ mặt mình không lộ chút khác thường nào, rồi nhìn về phía Hazuki và Koki đang cười đùa bên nhau như thể không có gì xảy ra. Nhưng chính sự bình thường ấy lại khiến tim tôi bất an đến lạ.
---
Ba ngày trước thời điểm đó. Tôi và Kanade đang thực hiện lần kiểm tra cuối cùng đối với camera giám sát.
“Vào ngày hôm đó, em gái tôi sẽ gọi đúng thời gian đã định, và đó sẽ là tín hiệu để thực hiện kế hoạch.”
“Ý cậu là sao?”
“Chúng ta sẽ nói cuộc gọi đó là từ câu lạc bộ, bảo rằng có một trận đấu của trường đối thủ diễn ra vào buổi tối và chúng ta được yêu cầu đi do thám. Như vậy sẽ không khiến ai nghi ngờ, đúng không?”
“Không, đột ngột quá thì khó tin lắm chứ?”
“Chúng ta sẽ nói là người quản lý vốn định đi đột nhiên không đi được, nên tôi mới bị gọi thay. Sau đó, Yu-kun, cậu chỉ cần giả vờ bị lôi theo là xong.”
“Tôi hiểu rồi. Hazuki không quen ai trong câu lạc bộ bóng đá, còn Koki lại học trường khác, nên chắc họ sẽ không nghi ngờ.”
“Chính xác. Vậy nên, khi cuộc gọi đến, tôi sẽ nói ra lý do đó, còn cậu thì cứ giả vờ khó chịu rồi đi cùng tôi là được.”
“Ừm. Nắm được rồi. Nhưng tôi hơi ngạc nhiên đấy, Kanade. Tôi thấy ấn tượng về cậu thay đổi hẳn rồi.”
“Yu-kun, ý cậu là sao vậy?? Tôi đang cố hết sức để giúp cậu gỡ bỏ nghi ngờ đó biết không!!!”
“Ha ha, xin lỗi, xin lỗi! Thật lòng, tôi rất biết ơn.”
“Thế thì được rồi, được rồi!”
Kanade nở nụ cười tinh quái như một tiểu yêu nghịch ngợm. Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ mãi, và cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong tim khi tôi kéo cô ấy vào chuyện này.
---
“Xin phép mọi người một chút nhé?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Kanade khi cô ấy quay lại phòng sau cuộc gọi.
“Thật ra thì, người ban đầu được phân công đi do thám trường đối thủ hôm nay đột nhiên không thể đi được. Nên... Yu-kun và tôi có thể ra ngoài một chút được không? Chắc khoảng hai tiếng là về, lúc đó chúng ta chơi tiếp nhé?”
“Chà, ngồi đây đợi cũng không sao mà, đúng không Hazuki?”
“Ừ, đúng vậy. Tuy sẽ hơi buồn một chút, nhưng nếu hai cậu quay lại thì bọn tớ có thể chờ.”
Vì cả hai người đều dễ dàng đồng ý như thế, tôi bèn giả vờ làm ra vẻ hơi chán nản, lẩm bẩm “Phiền phức thật đấy,” rồi đứng dậy.
“Xin lỗi nhé. Tớ sẽ ra ngoài một lát.”
“Đột ngột vậy cũng vất vả rồi. Cố lên nhé.”
“Cảm ơn. Tớ sẽ nhắn khi trên đường về.”
Hazuki mỉm cười chúc tôi may mắn, nhưng tôi không chắc liệu mình có đáp lại nụ cười ấy một cách tự nhiên được hay không.