Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sử Ma của Zero

(Đang ra)

Sử Ma của Zero

Yamaguchi Noboru

Ông Saito bị cuốn vào thế giới khác và được chủ nhân triệu hồi - Louise tiếp đãi một cách cực kỳ "dễ thương". Tiếp sau đó, cậu được gặp Siesta (không phải bên Thám Tử đã chết), Tabitha (nàng Kuudere l

73 4132

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

(Đang ra)

Em vẫn chưa chết à, Sofia?

Moyo Kazami

Này... Em vẫn chưa chết à, Sofia?

1 1

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi Đệ Nhất Sát Thủ Chuyển sinh Thành Bé Loli Đáng Yêu ư?

不知常而妄作

Bằng một cách nào đó, cậu ấy đã biến thành một cô bé loli?!

0 1

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

0 1

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

(Đang ra)

Tân Thế Chiến 2: Ưng Kích Trường Không

Nãi Bình Chiến Đấu Cơ (Chiến Đấu Cơ Bình Sữa)

Anh không phải là phi công át chủ bài có số lượng máy bay địch bị bắn hạ nhiều nhất, chỉ riêng phần lẻ trong tổng số máy bay mà một số át chủ bài người Đức bắn hạ còn nhiều hơn tổng số của anh. Anh cũ

1 1

Web novel - Chương 42: Khoảng cách dần thu hẹp…

Enjoy!

-----------------

Khoảng cách dần thu hẹp…

Trong lúc bọn tôi đang say giấc, chiếc xe buýt đã lặng lẽ đưa cả lớp đến khu vực quanh nhà ga, nơi dự kiến giải tán.

Thực lòng mà nói, tôi muốn ngủ thêm ít nhất ba tiếng nữa, nhưng Hana-sensei đã lay mạnh bắt tôi phải dậy.

Sau khi xác nhận rằng tất cả học sinh đã xuống xe, cô đứng ở cửa xe buýt và tuyên bố:

"Được rồi, mấy đứa! Như vậy là chuyến đi dã ngoại đã kết thúc! Hãy khắc ghi những kỷ niệm hôm nay như một trang thanh xuân của các em nhé! À, còn nữa, không được la cà mà phải về thẳng nhà. Ba mẹ các em chắc đang đợi rồi đấy. Vậy thôi, giải tán!"

Hana-sensei kết thúc bằng một giọng đầy khí thế, không hề có chút mệt mỏi nào.

Mặc dù tôi nhớ rằng cô ấy cũng thức khá khuya, nhưng trông cổ chẳng có vẻ gì là kiệt sức.

Đúng là Hana-sensei mà.

Giờ thì, chuyến đi đã xong, tôi cũng nên về thôi.

Tôi xách hành lý rồi đi thẳng đến nhà ga, xuống sân ga tàu điện ngầm.

Thật may mắn, ngay lúc tôi vừa đến nơi, đoàn tàu mà tôi định đi cũng xuất hiện.

Căn thời gian chuẩn quá mà.

Cánh cửa tàu mở ra, tôi liền ngồi xuống một chỗ trống. Hành khách trên tàu khá ít, nhiều ghế vẫn còn trống.

Có lẽ tôi sẽ ngủ thêm chút nữa trước khi đến nơi.

Khi tôi cúi mặt xuống để tránh bị nhìn thấy lúc ngủ—

"Are!? Sao cậu lại ở đây, Ryo-kun!?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên ngay trước mặt tôi.

Nghe rất quen thuộc. Tôi đoán ngay được đó là ai.

"Tớ đi chuyến này về nhà. Cậu cũng thế à, Hinami?"

"Ừ! Tớ có việc đến nhà bà, nên phải đi chuyến này. Tớ ngồi cạnh cậu được không?"

Hinami nghiêng đầu, trông có vẻ hơi ngập ngừng.

"Được thôi. Ngồi nhanh đi, tàu sắp chạy rồi."

"Cảm ơn nhé!"

Ngay khi nụ cười nở trên gương mặt Hinami, cô ấy liền ngồi xuống bên cạnh tôi.

Cùng lúc đó, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh một cách chậm rãi.

"Ryo-kun này, chuyến đi dã ngoại vui thật đấy."

"Ừ. Dù có nhiều chuyện xảy ra, nhưng vẫn rất vui. Mấy chuyến đi kiểu này đúng là tuyệt nhất."

"Ừm. Tớ muốn được đi ngủ lại như thế nữa."

"Chuyến đi tiếp theo sẽ là chuyến du lịch tốt nghiệp, phải đợi hơn một năm nữa đấy."

"Vậy à... Còn lâu nhỉ. Nhưng nghĩ đến thôi là đã thấy háo hức rồi."

"Cậu nhanh nhảu quá rồi đấy."

"Hì hì, đúng ha."

Hinami khẽ mỉm cười, rồi cuộc trò chuyện của chúng tôi tạm dừng.

Chỉ còn tiếng rung lắc của con tàu vang vọng trong không gian yên ắng.

Khi tôi liếc nhìn sang, mí mắt của Hinami dường như sắp nhắm lại đến nơi.

Cũng phải thôi, chắc cậu ấy cũng mệt lắm.

"Cậu cứ ngủ đi."

"Ể?"

Có vẻ như lời đề nghị của tôi khiến cô ấy ngạc nhiên, Hinami liền quay sang nhìn tôi.

"Hôm qua chúng ta thức khuya, sáng nay lại còn phải tham gia trải nghiệm lâm nghiệp nữa, mệt lắm đúng không? Cậu cứ ngủ đi, đến ga tớ sẽ gọi dậy."

"Được chứ?"

"Ừ, đừng bận tâm."

"Vậy... vậy thì tớ xin nhận lòng tốt này nhé."

Vừa nói xong, Hinami nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi.

"Ừm... c-có làm phiền cậu không...?"

"Không, không sao đâu."

Dù miệng tôi nói vậy, nhưng thật lòng mà nói, tim tôi đang đập mạnh đến mức như sắp nổ tung.

Không ngờ lại có một sự kiện ngọt ngào kiểu này xảy ra với tôi.

Hả? Có khi nào đây là phần thưởng từ ông trời không!?

"X-xin lỗi nhé... Tớ làm phiền cậu rồi, nhưng... buồn ngủ quá... Tớ ngủ một lát... nhé..."

Nói xong, Hinami chậm rãi khép mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Cô ấy tựa hẳn người vào tôi, hơi thở đều đặn khi ngủ vang lên khe khẽ. Nhìn gần thế này, cô ấy đáng yêu thật.

Thôi được rồi, vì sự đáng yêu này, tôi sẽ bỏ qua cho cậu vậy.

À mà... Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên tôi gặp Hinami cũng là trên chuyến tàu này nhỉ?

Hồi đó, bọn tôi còn ngồi đối diện nhau. Vậy mà bây giờ, khoảng cách đã gần nhau đến mức này rồi sao.

Tôi không biết mình nên hoảng loạn hay vui mừng nữa.

Nhưng mà Hinami này.

Sau khi nói chuyện với Koi-san, tôi đã quyết định rồi.

Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù ở bất cứ thời điểm nào...

Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu.

Như một người hùng trong bóng tối.